Chương 215: Sớm bóp chết từ trong trứng!
Quân Thường Tiếu quyết định tham gia buổi đấu giá, mục đích chủ yếu là đi mở mang tầm mắt, dù sao gặp mặt các lão đại của tông môn lớn, tốt hơn việc tự mình ở nhà chơi với dế.
Còn về cung chủ Diệu Hoa Cung.
Ừm, cũng thực muốn nhìn xem thế nào là đại mỹ nữ, như thế nào là ngàn dặm mới có một.
Hầy, nam nhân mà.
Yêu thích mỹ nữ là chuyện thường tình.
Quân Thường Tiếu nếu như có thể chính nghĩa ngôn từ nói mình không thích mỹ nữ, một là hắn nói dối không biết ngượng miệng, hai là về phương diện giới tính có vấn đề nhỏ.
"Quân chưởng môn."
Trước khi Ngải gia chủ đi, không quên đưa ra mấy cái không gian giới chỉ, rồi nói:
"Đây là số dược liệu mà Ngải mỗ gần đây thu thập được."
"Đa tạ rồi."
Quân Thường Tiếu nhận lấy xong, biểu lộ gương mặt tươi cười, đưa tiễn nói:
"Sáng mai Quân mỗ nhất định sẽ đến tham dự buổi đấu giá."
Ừm.
Dược liệu có, không gian giới chỉ cũng có.
Vì thế mới nói, loại mặt hàng này không cần phải phí sức đi mua, chỉ riêng việc thu chiến lợi phẩm, hoặc người khác đưa tới đã dư xài.
Ngải gia chủ đưa tới dược liệu tương đối khá nhiều, Quân Thường Tiếu kéo cửa sổ Luyện Dược Các ra, sau đó luyện chế được một bộn.
Từ trước mắt có thể thấy, Liệu Thương Đan, Tố Thể Đan cực kỳ dồi dào, Khai Mạch Đan và Khí Toàn Đan cũng dư dả không ít.
Quan trong nhất vẫn là Tụ Khí Đan, mặc dù có thể luyện chế được hơn 1000 viên, thế nhưng phải cung cấp cho 500 tên đệ tử, chẳng khác nào hạt cát trong sa mạc.
"Aii.."
Quân Thường Tiếu thở dài nói:
"Tài nguyên ơi là tài nguyên, ta cần các ngươi biết nhường nào!"
Đêm khuya, hắn giao lại toàn bộ sự vụ môn phái cho Lý Thanh Dương, sau đó tiến vào tháp rèn luyện chơi hai canh giờ.
Ngày hôm sau, hắn ăn xong bữa sáng lập tức rảo bước đi đến thành Hồ Dương.
Nhưng mà.
Hắn vừa đi đến chân núi, bắt gặp thân hình hoa sen tuyết trắng - Lục Thiên Thiên đứng dưới gốc cây.
Quân Thường Tiếu khó hiểu nói:
"Ngươi vì cái gì xuất hiện ở chỗ này?"
Lục Thiên Thiên nói:
"Đệ tử nghe nhị sư đệ nói, chưởng môn muốn tham gia buổi đấu giá, cho nên cũng muốn đi theo xem náo nhiệt."
"Ngày ngày đêm đêm tu luyện ở môn phái, xác thực cũng cần ra ngoài đổi gió một chút."
Quân Thường Tiếu nói:
"Đi thôi, theo bổn tọa đi đến thành Hồ Dương."
Kết quả, hai người rời đi Thiết Cốt Sơn.
Kể từ khi môn phái bước vào chính quy hóa, Quân chưởng môn đã đổi tên ngọn núi vô danh này thành Thiết Cốt Sơn, dù sao rất nhiều môn phái một là lấy tên núi khai tông lập phái, hai là trực tiếp đổi tên núi trùng với tên môn phái.
Đây có thể xem là một trào lưu.
Nhập gia tùy tục, đã chơi thì phải theo trào lưu.
Sáng sớm, trời xanh mây trắng.
Phía Đông dâng lên từng tia sáng mỏng manh, từng chút từng chút một hòa vào bầu trời xanh, một ngày mới cứ thế đã đến.
Trên núi hơi nước cao, cho nên thường thường xuất hiện từng làn sương mù.
Quân Thường Tiếu và Lục Thiên Thiên người trước người sau bước đi ra từ trong màn sương, rất có mấy phần giống một cặp thần tiên đạo lữ hạ phàm.
Đây là lần thứ hai mà hai người kết bạn đi đường, lần đầu tiên là đến tham gia Bách Tông chiêu mộ ở thành Thanh Dương.
Thời điểm ấy, Quân Thường Tiếu vừa mới xuyên không đến dị giới, mười phần đúng với hai chữ ‘cóc ghẻ’, còn Lục Thiên Thiên toát ra khí chất cực xứng với hai chữ ‘thiên nga’, hai người đi cùng một chỗ, cho người khác một loại cảm giác rất không hài hòa.
Hiện tại ‘cóc ghẻ’ đã đạt đến tu vi Võ Sư ngũ phẩm, quanh người còn tỏa ra khí chất chưởng môn uy nghiêm, kết hợp với nữ nhân này đi đường, từ phương diện khí chất đã có phần nổi bật hơn.
Thực tế mà nói mấy tháng này, Lục Thiên Thiên tỏ thái độ đối với chưởng môn có biến hóa rất lớn, nàng đã rất ít khi dùng lời nói tổn thương hắn.
"Thiên Thiên."
Quân Thường Tiếu mở miệng nói chuyện phiếm:
"Lần trước chúng ta tham gia Bách Tông chiêu mộ ở thành Thanh Dương, môn phái cũng chỉ vẻn vẹn có hai người mình, hiện tại môn phái đã phát triển nhân số đến 500 người, ngẫm lại có chút thổn thức con tim thật đấy."
Lục Thiên Thiên nói:
"Một môn phái có quy mô, đệ tử ít nhất cũng có mấy ngàn người, chưởng môn còn một đoạn đường rất dài cần đi đó."
Mặc dù nàng ngoài miệng nói như thế, nhưng tâm lý lại không thể không thừa nhận.
Thiết Cốt Phái dưới sự quản lý của hắn, trong khoảng thời gian ngắn ngày càng cường đại.
Nàng đã từng nói, nếu như mình làm chưởng môn, có thể khiến môn phái xưng bá quận Thanh Dương, hiện tại có thể thấy, hắn không chỉ làm được điều này, mà thời gian sử dụng còn ngắn hơn hẳn.
Còn về việc xưng bá Tinh Vẫn đại lục.
Lục Thiên Thiên vẫn chỉ xem đây là chuyện nằm mơ giữa ban ngày.
"Có mệt lắm không? Có muốn nghỉ một chút không?"
"Không mệt."
"Có đói không? Có muốn ăn một chút gì không?"
"Không đói."
Quân Thường Tiếu quá quen tính cách lạnh lùng của nữ nhân này, nên cũng chẳng để ở trong lòng, mà chỉ nói:
"Ngươi nghe nói đến Diệu Hoa Cung chưa?"
Lục Thiên Thiên nói:
"Một cái tư lưu tông môn mới quật khởi, cung chủ tên là Hề Tịnh Tuyền, được người đời coi là kỳ nữ hiếm thấy."
Quân Thường Tiếu kinh ngạc nói:
"Ngay cả tên cung ngủ người ta cũng biết, xem ra ngươi đối với tông môn rất có hiểu biết nha."
Lục Thiên Thiên nói:
"Những thế lực như này, chưởng môn nhất định phải tìm hiểu kỹ, ví dụ như cái tông môn nào không thể trêu vào, cái tông môn nào có hậu thuẫn cứng cáp."
"Bổn tọa không thích gây chuyện thị phi, tìm hiểu dăm ba cái tông môn làm gì, mà lại nói..."
Quân Thường Tiếu ngẫm một chút, rồi nói:
"Vì cái gì không phải bọn hắn đi tìm hiểu Thiết Cốt Phái ta?"
Một cái môn phái, muốn cao cao tại thượng tông môn đi tìm hiểu.
Lời này để cho người ngoài nghe được, chắc chắn sẽ cười đến toét mồm.
"Ngươi không gây chuyện thị phi?"
Lục Thiên Thiên nói:
"Cách đây không lâu, ngươi tiêu diệt phó đường chủ Hắc Ưng Đường cùng với hơn 60 đệ tử, vậy có khác nào gây sự đâu chứ, nếu như người ta tra ra là Thiết Cốt Phái làm, khẳng định sẽ không buông tha.”
"Người chết bên trong núi hoang, thi thể cũng đã hóa tro, há có thể phát hiện ra."
Quân Thường Tiếu tự tin nói.
Khó trách con hàng này dùng Linh Lung Hỏa thiêu xác, hóa ra đã sớm nghĩ đến chuyện giết người giấu xác.
Lục Thiên Thiên nói:
"Không nên xem thường một cái thất lưu môn phái, lại càng không thể xem thường tà phái, bởi vì bọn hắn có những thủ đoạn không ai biết, chỉ cần muốn là có thể điều tra ra."
"Huống hồ."
"Người của Hắc Ưng Đường khẳng định biết được tin tức từ đám tán tu ở ngoài cốc, cho nên mới đến chặn đường chúng ta."
"Chỉ cần có đầu mối, dựa theo phong cách hành sự tàn nhẫn của tà phái, mặc kệ đúng hay sai, thà giết lầm còn hơn bỏ sót."
Nữ nhân này nói có hơi nhiều, cũng là vì muốn nhắc nhở chưởng môn.
"Ngươi nói có đạo lý."
Quân Thường Tiếu lấy tay nâng cằm, nói:
"Lũ Hắc Ưng Đường này, phải chú ý nhiều hơn một chút, tránh để cho bọn chúng thọt sau gáy."
Lục Thiên Thiên nói:
"Đệ tử cho rằng, để tránh đi phiền phức về sau, chưởng môn có thể dẫn theo chúng ta, tiên thủ hạ vi cường, đem cái tà phái này xóa tên khỏi giang hồ."
Quân Thường Tiếu khẽ giật mình nói:
"Làm vậy có quá thô bạo rồi không?"
Lục Thiên Thiên dùng ánh mắt sắc bén nói:
"Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, so với việc bị động phòng thủ, không bằng chúng ta chủ động chiếm lợi thế, bóp chết bất luận cái gì xuất hiện tính nguy hiểm!"
Quân Thường Tiếu nói:
"Việc này hoãn đến sau buổi đấu giá lại nói đi."
Hắn rất tán đồng ý kiến của Lục Thiên Thiên, dù sao Hắc Ưng Đường là một cái tà phái, phong cách hành sự so với Tế Vũ Lầu không có gì khác biệt, một khi để bọn hắn chơi trước, khẳng định rất khó phòng bị.
Quân Thường Tiếu không sợ quang minh chính đại phiền phức, chỉ sợ hắc thủ sau màn giở thủ đoạn.
Linh Tuyền Tông là một cái ví dụ.
Nếu như hắn không quả quyết đem diệt tận gốc, không biết về sau sẽ dẫn tới hậu quả như thế nào.
"Chỉ là một cái tà phái mà thôi."
Trên đường đi đến thành Hồ Dương, Quân Thường Tiếu thầm nghĩ:
"Muốn diệt cũng không phải vấn đề gì to tát!"
Hắn tiếp nhận ý kiến của Lục Thiên Thiên, quyết định đem bất luận cái gì có khả năng xuất hiện nguy hiểm, sớm bóp chết từ trong trứng!
Đây là quyết định vô cùng sáng suốt.
Bởi vì cái tà phái Hắc Ưng Đường đóng ở quận Hoa Anh này, mãi vẫn chưa thấy phó đường chủ và các đệ tử trở về, cho nên đã bắt đầu cho người điều tra.
Chỉ cần tra đến đoạn đệ tử đi chặn đường Thiết Cốt Phái, sau đó biến mất không dấu vết, khẳng định sẽ đến quận Thanh Dương hỏi thăm thật tốt.
Tà phái sẽ không nói bất kỳ đạo lý nào, hoặc là đưa ra bằng chứng thuyết phục, chỉ cần thuộc vào phạm trù nghi phạm, thà giết lầm 1000, cũng sẽ không buông tha một cái.
Đương nhiên.
Điều tra cũng cần phải có thời gian.
Quân Thường Tiếu đã quyết định tiêu diệt Hắc Ưng Đường, hẳn là có thể đánh phủ đầu bọn chúng trước.
Còn về cung chủ Diệu Hoa Cung.
Ừm, cũng thực muốn nhìn xem thế nào là đại mỹ nữ, như thế nào là ngàn dặm mới có một.
Hầy, nam nhân mà.
Yêu thích mỹ nữ là chuyện thường tình.
Quân Thường Tiếu nếu như có thể chính nghĩa ngôn từ nói mình không thích mỹ nữ, một là hắn nói dối không biết ngượng miệng, hai là về phương diện giới tính có vấn đề nhỏ.
"Quân chưởng môn."
Trước khi Ngải gia chủ đi, không quên đưa ra mấy cái không gian giới chỉ, rồi nói:
"Đây là số dược liệu mà Ngải mỗ gần đây thu thập được."
"Đa tạ rồi."
Quân Thường Tiếu nhận lấy xong, biểu lộ gương mặt tươi cười, đưa tiễn nói:
"Sáng mai Quân mỗ nhất định sẽ đến tham dự buổi đấu giá."
Ừm.
Dược liệu có, không gian giới chỉ cũng có.
Vì thế mới nói, loại mặt hàng này không cần phải phí sức đi mua, chỉ riêng việc thu chiến lợi phẩm, hoặc người khác đưa tới đã dư xài.
Ngải gia chủ đưa tới dược liệu tương đối khá nhiều, Quân Thường Tiếu kéo cửa sổ Luyện Dược Các ra, sau đó luyện chế được một bộn.
Từ trước mắt có thể thấy, Liệu Thương Đan, Tố Thể Đan cực kỳ dồi dào, Khai Mạch Đan và Khí Toàn Đan cũng dư dả không ít.
Quan trong nhất vẫn là Tụ Khí Đan, mặc dù có thể luyện chế được hơn 1000 viên, thế nhưng phải cung cấp cho 500 tên đệ tử, chẳng khác nào hạt cát trong sa mạc.
"Aii.."
Quân Thường Tiếu thở dài nói:
"Tài nguyên ơi là tài nguyên, ta cần các ngươi biết nhường nào!"
Đêm khuya, hắn giao lại toàn bộ sự vụ môn phái cho Lý Thanh Dương, sau đó tiến vào tháp rèn luyện chơi hai canh giờ.
Ngày hôm sau, hắn ăn xong bữa sáng lập tức rảo bước đi đến thành Hồ Dương.
Nhưng mà.
Hắn vừa đi đến chân núi, bắt gặp thân hình hoa sen tuyết trắng - Lục Thiên Thiên đứng dưới gốc cây.
Quân Thường Tiếu khó hiểu nói:
"Ngươi vì cái gì xuất hiện ở chỗ này?"
Lục Thiên Thiên nói:
"Đệ tử nghe nhị sư đệ nói, chưởng môn muốn tham gia buổi đấu giá, cho nên cũng muốn đi theo xem náo nhiệt."
"Ngày ngày đêm đêm tu luyện ở môn phái, xác thực cũng cần ra ngoài đổi gió một chút."
Quân Thường Tiếu nói:
"Đi thôi, theo bổn tọa đi đến thành Hồ Dương."
Kết quả, hai người rời đi Thiết Cốt Sơn.
Kể từ khi môn phái bước vào chính quy hóa, Quân chưởng môn đã đổi tên ngọn núi vô danh này thành Thiết Cốt Sơn, dù sao rất nhiều môn phái một là lấy tên núi khai tông lập phái, hai là trực tiếp đổi tên núi trùng với tên môn phái.
Đây có thể xem là một trào lưu.
Nhập gia tùy tục, đã chơi thì phải theo trào lưu.
Sáng sớm, trời xanh mây trắng.
Phía Đông dâng lên từng tia sáng mỏng manh, từng chút từng chút một hòa vào bầu trời xanh, một ngày mới cứ thế đã đến.
Trên núi hơi nước cao, cho nên thường thường xuất hiện từng làn sương mù.
Quân Thường Tiếu và Lục Thiên Thiên người trước người sau bước đi ra từ trong màn sương, rất có mấy phần giống một cặp thần tiên đạo lữ hạ phàm.
Đây là lần thứ hai mà hai người kết bạn đi đường, lần đầu tiên là đến tham gia Bách Tông chiêu mộ ở thành Thanh Dương.
Thời điểm ấy, Quân Thường Tiếu vừa mới xuyên không đến dị giới, mười phần đúng với hai chữ ‘cóc ghẻ’, còn Lục Thiên Thiên toát ra khí chất cực xứng với hai chữ ‘thiên nga’, hai người đi cùng một chỗ, cho người khác một loại cảm giác rất không hài hòa.
Hiện tại ‘cóc ghẻ’ đã đạt đến tu vi Võ Sư ngũ phẩm, quanh người còn tỏa ra khí chất chưởng môn uy nghiêm, kết hợp với nữ nhân này đi đường, từ phương diện khí chất đã có phần nổi bật hơn.
Thực tế mà nói mấy tháng này, Lục Thiên Thiên tỏ thái độ đối với chưởng môn có biến hóa rất lớn, nàng đã rất ít khi dùng lời nói tổn thương hắn.
"Thiên Thiên."
Quân Thường Tiếu mở miệng nói chuyện phiếm:
"Lần trước chúng ta tham gia Bách Tông chiêu mộ ở thành Thanh Dương, môn phái cũng chỉ vẻn vẹn có hai người mình, hiện tại môn phái đã phát triển nhân số đến 500 người, ngẫm lại có chút thổn thức con tim thật đấy."
Lục Thiên Thiên nói:
"Một môn phái có quy mô, đệ tử ít nhất cũng có mấy ngàn người, chưởng môn còn một đoạn đường rất dài cần đi đó."
Mặc dù nàng ngoài miệng nói như thế, nhưng tâm lý lại không thể không thừa nhận.
Thiết Cốt Phái dưới sự quản lý của hắn, trong khoảng thời gian ngắn ngày càng cường đại.
Nàng đã từng nói, nếu như mình làm chưởng môn, có thể khiến môn phái xưng bá quận Thanh Dương, hiện tại có thể thấy, hắn không chỉ làm được điều này, mà thời gian sử dụng còn ngắn hơn hẳn.
Còn về việc xưng bá Tinh Vẫn đại lục.
Lục Thiên Thiên vẫn chỉ xem đây là chuyện nằm mơ giữa ban ngày.
"Có mệt lắm không? Có muốn nghỉ một chút không?"
"Không mệt."
"Có đói không? Có muốn ăn một chút gì không?"
"Không đói."
Quân Thường Tiếu quá quen tính cách lạnh lùng của nữ nhân này, nên cũng chẳng để ở trong lòng, mà chỉ nói:
"Ngươi nghe nói đến Diệu Hoa Cung chưa?"
Lục Thiên Thiên nói:
"Một cái tư lưu tông môn mới quật khởi, cung chủ tên là Hề Tịnh Tuyền, được người đời coi là kỳ nữ hiếm thấy."
Quân Thường Tiếu kinh ngạc nói:
"Ngay cả tên cung ngủ người ta cũng biết, xem ra ngươi đối với tông môn rất có hiểu biết nha."
Lục Thiên Thiên nói:
"Những thế lực như này, chưởng môn nhất định phải tìm hiểu kỹ, ví dụ như cái tông môn nào không thể trêu vào, cái tông môn nào có hậu thuẫn cứng cáp."
"Bổn tọa không thích gây chuyện thị phi, tìm hiểu dăm ba cái tông môn làm gì, mà lại nói..."
Quân Thường Tiếu ngẫm một chút, rồi nói:
"Vì cái gì không phải bọn hắn đi tìm hiểu Thiết Cốt Phái ta?"
Một cái môn phái, muốn cao cao tại thượng tông môn đi tìm hiểu.
Lời này để cho người ngoài nghe được, chắc chắn sẽ cười đến toét mồm.
"Ngươi không gây chuyện thị phi?"
Lục Thiên Thiên nói:
"Cách đây không lâu, ngươi tiêu diệt phó đường chủ Hắc Ưng Đường cùng với hơn 60 đệ tử, vậy có khác nào gây sự đâu chứ, nếu như người ta tra ra là Thiết Cốt Phái làm, khẳng định sẽ không buông tha.”
"Người chết bên trong núi hoang, thi thể cũng đã hóa tro, há có thể phát hiện ra."
Quân Thường Tiếu tự tin nói.
Khó trách con hàng này dùng Linh Lung Hỏa thiêu xác, hóa ra đã sớm nghĩ đến chuyện giết người giấu xác.
Lục Thiên Thiên nói:
"Không nên xem thường một cái thất lưu môn phái, lại càng không thể xem thường tà phái, bởi vì bọn hắn có những thủ đoạn không ai biết, chỉ cần muốn là có thể điều tra ra."
"Huống hồ."
"Người của Hắc Ưng Đường khẳng định biết được tin tức từ đám tán tu ở ngoài cốc, cho nên mới đến chặn đường chúng ta."
"Chỉ cần có đầu mối, dựa theo phong cách hành sự tàn nhẫn của tà phái, mặc kệ đúng hay sai, thà giết lầm còn hơn bỏ sót."
Nữ nhân này nói có hơi nhiều, cũng là vì muốn nhắc nhở chưởng môn.
"Ngươi nói có đạo lý."
Quân Thường Tiếu lấy tay nâng cằm, nói:
"Lũ Hắc Ưng Đường này, phải chú ý nhiều hơn một chút, tránh để cho bọn chúng thọt sau gáy."
Lục Thiên Thiên nói:
"Đệ tử cho rằng, để tránh đi phiền phức về sau, chưởng môn có thể dẫn theo chúng ta, tiên thủ hạ vi cường, đem cái tà phái này xóa tên khỏi giang hồ."
Quân Thường Tiếu khẽ giật mình nói:
"Làm vậy có quá thô bạo rồi không?"
Lục Thiên Thiên dùng ánh mắt sắc bén nói:
"Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, so với việc bị động phòng thủ, không bằng chúng ta chủ động chiếm lợi thế, bóp chết bất luận cái gì xuất hiện tính nguy hiểm!"
Quân Thường Tiếu nói:
"Việc này hoãn đến sau buổi đấu giá lại nói đi."
Hắn rất tán đồng ý kiến của Lục Thiên Thiên, dù sao Hắc Ưng Đường là một cái tà phái, phong cách hành sự so với Tế Vũ Lầu không có gì khác biệt, một khi để bọn hắn chơi trước, khẳng định rất khó phòng bị.
Quân Thường Tiếu không sợ quang minh chính đại phiền phức, chỉ sợ hắc thủ sau màn giở thủ đoạn.
Linh Tuyền Tông là một cái ví dụ.
Nếu như hắn không quả quyết đem diệt tận gốc, không biết về sau sẽ dẫn tới hậu quả như thế nào.
"Chỉ là một cái tà phái mà thôi."
Trên đường đi đến thành Hồ Dương, Quân Thường Tiếu thầm nghĩ:
"Muốn diệt cũng không phải vấn đề gì to tát!"
Hắn tiếp nhận ý kiến của Lục Thiên Thiên, quyết định đem bất luận cái gì có khả năng xuất hiện nguy hiểm, sớm bóp chết từ trong trứng!
Đây là quyết định vô cùng sáng suốt.
Bởi vì cái tà phái Hắc Ưng Đường đóng ở quận Hoa Anh này, mãi vẫn chưa thấy phó đường chủ và các đệ tử trở về, cho nên đã bắt đầu cho người điều tra.
Chỉ cần tra đến đoạn đệ tử đi chặn đường Thiết Cốt Phái, sau đó biến mất không dấu vết, khẳng định sẽ đến quận Thanh Dương hỏi thăm thật tốt.
Tà phái sẽ không nói bất kỳ đạo lý nào, hoặc là đưa ra bằng chứng thuyết phục, chỉ cần thuộc vào phạm trù nghi phạm, thà giết lầm 1000, cũng sẽ không buông tha một cái.
Đương nhiên.
Điều tra cũng cần phải có thời gian.
Quân Thường Tiếu đã quyết định tiêu diệt Hắc Ưng Đường, hẳn là có thể đánh phủ đầu bọn chúng trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất