Vạn Cổ Tối Cường Tông

Chương 647: Còn Ai Không Phục Cứ Việc Lên Đài Nghênh Chiến!

Trước Sau

Chương 647: Còn ai không phục cứ việc lên đài nghênh chiến!

Đệ tử thứ hai của Bách Hợp Thánh Tông phái ra còn chưa kịp xuất chiêu đã bại trận. Điều này khiến các võ giả đều kinh ngạc trợn tròn mắt.

Tống Huyền Chu kia rõ ràng chỉ có tu vi ngũ, lục phẩm Võ Tông, sao lại có thể vượt cấp đánh với cao phẩm Võ Tông chứ, hơn nữa còn đánh nhanh giết gọn đến như vậy?

Thực lực của những đệ tử mà Quân Thường Tiếu mang đến ai ai cũng đều là Võ Vương, tùy tiện chọn ra một người đều có thể triệt để chèn ép đối phương.

Trừ phi Bách Hợp Thánh Tông phái ra đệ tử tinh nhuệ nhất, nếu không thì hoàn toàn không có cửa thắng một trận.

Mộc Trường Hồng ngây ra.

Hắn kiên định cho rằng, Vạn Cổ Tông không thể chiếm tiện nghi ngay trước mặt Bách Hợp Thánh Tông, kết quả cả hai trận đều thắng, quả thật là ngoài dự tính.

"Phụ thân."

Giọng Mộc Hồng Liên vang lên bên tai: "Không cần quá ngạc nhiên."

Không ngạc nhiên?

Chẳng lẽ rất bình thường sao?

Đợi đã!

Sao nữ nhi lại truyền âm cho mình? Trừ phi đã đột phá đến Võ Vương?!

Thuật Truyền Âm chỉ có Võ Vương mới có thể làm được.

Mộc Hồng Liên không chỉ đột phá đến cấp độ này, mà còn được mấy tháng rồi.

Chỉ là tông chủ có lệnh cần phải áp chế tu vi để người khác cho rằng bản thân không qua được cấp bậc Võ Tông.

Hôm nay Quân Thường Tiếu đem đệ tử đến Bách Hợp Thánh Tông chính là để bọn họ giả heo ăn thịt hổ, sau đó mới hung hăng dùng thực lực vả vào mặt các thế lực.

Hai trận Tống Huyền Chu đều thắng đã coi như vả vào mặt rồi!

Bởi vì không ai nghĩ đến cái người nhìn qua thực lực không cao này lại có thể dễ dàng đánh bại hai người Võ Tông tầng thứ cao.

Đừng nóng vội.

Trò vui mới vừa bắt đầu!

Quân Thường Tiếu lắc đầu nói: "Trình Trưởng lão, đệ tử quý tông với người trước đó khiêu chiến với tông của ta đều yếu như nhau, không bằng phái ra vài người lên cùng lúc đi."

Tống Huyền Chu đánh bại đệ tử thứ hai của Bách Hợp Thánh Tông, nhiệm vụ Sử Thi lại tăng thêm một số.

Hắn hận đối phương không phái nhiều đệ tử ra để hắn có thể nghe thấy những âm thanh tuyệt vời do nhân số tăng lên. 

"Thật là phách lối!"

"Ngươi thật sự cho rằng đệ tử của mình rất mạnh sao?"

"Đệ tử Bách Hợp Thánh Tông tinh thông các loại trận pháp, đặc biệt Thất Tinh Lãm Nguyệt Trận càng có uy lực khó lường, nếu như phái 7 người đi, tên tiểu tử đó chắc chắn bị đánh cho thương tích đầy mình."

Các thế lực võ giả Đông Hạo Châu nghị luận xôn xao.

Bọn họ không biết việc Trình Tuệ Tâm bội ước mang đệ tử rời khỏi quận Thanh Dương nên đương nhiên không rõ Thất Tinh Lãm Nguyệt Trận hoàn toàn không thể hạn chế được đệ tử Vạn Cổ Tông.

"Quân tông chủ."

Trưởng lão Ngự Kiếm Thánh Tông lạnh lùng nói: "Ngươi đã tự tin như vậy, không bằng đấu với đệ tử tông ta một trận xem sao?"

Nhìn không được nữa rồi!

Nhất định phải hung hăng hạ nhục Vạn Cổ Tông ngay trước mặt mọi người.

Quân Thường Tiếu cười nói: "Được thôi."



Chỉ cần có thể làm cho mọi người hiểu rõ sức mạnh Vạn Cổ Tông, hắn sẽ không để ý đối thủ là ai.

Huống chi, lão đầu này cũng là đối thủ đáng gờm.

Có phải cho rằng cứ là kiếm tu tu luyện kiếm đạo là có thể đánh thắng được đệ tử bổn tọa không?

"Đồng ý rồi!"

"Hôm nay Vạn Cổ Tông không chỉ khiêu chiến Bách Hợp Thánh Tông mà còn khiêu chiến cả Ngự Kiếm Thánh Tông!"

"Lợi hại, lợi hại!"

Mọi người nhìn như bội phục, nhưng trên mặt mang theo vẻ giễu cợt.

Mộc Trường Hồng che trán, sụp đổ nói: "Quân tông chủ, ngươi cũng quá to gan rồi!"

Khiêu chiến một Bách Hợp Thánh Tông đã đủ kích thích rồi, lại còn thêm một Ngự Kiếm Thánh Tông nữa. Thực sự cảm thấy hai tông môn này rất dễ khi dễ sao?

Không phải đâu.

Quân tông chủ khẳng định, dù về sức mạnh hay chỉnh thể thực lực thì hai tông môn này cũng vô cùng cường thế.

Nếu như chỉ luận thực lực của đệ tử thì hắn vẫn có chút tự tin!

"Lăng Phi!"

Trưởng lão Ngự Kiếm Thánh Tông lạnh lùng nói: "Đi đấu một trận với đệ tử Vạn Cổ Tông."

"Rõ!"

Đệ tử được gọi là Lăng Phi sải bước tới, con ngươi hắn hẹp dài sắc bén, vừa nhìn thì biết đây là kiếm tu chuyên nghiệp.

Vù vù——————

Đợi hắn đi lên võ đài, cách Tống Huyền Chu vài mét thì khí thế sắc bén bạo phát ra.

"Tên này ít nhất cũng phải cửu phẩm Kiếm Tông!" Một tên cường giả khen ngợi.

Tên đứng bên cạnh ngưng trọng nói: "Cái tên Lăng Phi này ta đã từng nghe nói, hắn là đệ tử của Ngự Kiếm Thánh Tông, rất hiểu biết về kiếm đạo, còn nằm trong bảng nhân tài chữ Địa của quần anh hội tụ nữa đấy."

Mọi người nghe vậy nổi lòng tôn kính.

Một người đệ tử bình thường nhất của tông môn cũng có thể chen chân trong bảng, đây là mạnh đến như nào!

Bảng nhân tài chữ Địa?

Dạ Tinh Thần nhất thời rục rịch.

Chỉ là, Chu Hồng nhanh hơn hắn một bước nói: "Tông chủ, đệ tử nghênh chiến!"

"Không cần."

Quân Thường Tiếu cười nói: "Đệ tử Ngự Kiếm Thánh Tông mang đến không ít, trận này cứ giao cho Tống Huyền Chu đi."

"Vâng."

Nhìn đám đệ tử đằng sau Trưởng lão Ngự Kiếm Thánh Tông, cảm nhận khí tức kiếm đạo mà bọn họ phát ra, trong lòng Chu Hồng nhất thời dâng lên tinh thần chiến đấu mãnh liệt!

Kiếm khách chân chính không thèm để ý thắng bại, chỉ để ý có thể gặp được địch thủ ngang hàng, có thể thoải mái đánh một trận hay không mà thôi!

Lăng Phi nhàn nhạt nói: "Lấy vũ khí ra đi."

"Xoát!"

Tống Huyền Chu vung tay lên, rút Hàn Mang Kiếm ra.

Lần này chiến đấu với đệ tử Bách Hợp Thánh Tông, trên tay là thanh Hàn Mang Kiếm trung phẩm.



Đương nhiên, phần lớn vũ khí của đệ tử không phải là do Quân Thường Tiếu cố ý cấp cho, hoàn toàn dựa vào hoàn thành nhiệm vụ mà đạt thưởng cống hiến rồi mua vũ khí.

Trừ mỗi tháng cố định được lĩnh vũ khí ra, đệ tử muốn nhận được thêm vũ khí hay đan dược thì phải dựa vào việc làm nhiệm vụ của tông môn.

"Kiếm không tồi."

Ánh mắt Lăng Phi quét qua Hàn Mang Kiếm trung phẩm, lại nhàn nhạt nói: "Rất tiếc, so với ta còn kém xa."

Bang—————

Vừa dứt lời, kiếm rời ra khỏi vỏ!

Đó là thanh kiếm dài ba thước, thân kiếm phát ra sự sắc bén khiến cho các vị võ giả đều nhận định rằng, phẩm chất của nó tuyệt đối không thấp.

Một kiếm tu lại phối với một thanh kiếm tốt, đúng là như hổ thêm cánh!

Sau khi Lăng Phi lấy vũ khí ra, các thế lực Đông Hạo Châu đều cho rằng cái tên đệ tử Tống Huyền Chu của Vạn Cổ Tông kia nhất định sẽ thua không còn gì nghi ngờ!

Vì sao ư?

Bởi vì luận về thực lực, Kiếm Tông bao giờ cũng hơn Võ Tông.

"Bắt đầu đi!" Lăng Phi ngạo nghễ nói.

Tống Huyền Chu cũng không chùn bước, tay cầm Hàn Mang Kiếm xông lên.

Xoát! Xoát! Xoát!

Kiếm quang giao nhau!

Lăng Phi lạnh lùng cười một tiếng rồi cất bước tiến lên, thanh kiếm ba thước vung lên không trung, nháy mắt hình thành kiếm khí Thất Luyện Vô Song.

Người này đích thực mạnh hơn hai đệ tử Bách Hợp Thánh Tông trước đó!

Bành! Bành! Bành!

Kiếm quang chém ra va chạm vào kiếm khí Thất Luyện Vô Song, trong nháy mắt kiếm khí đã bị phá hủy.

"Cái gì?"

Lăng Phi biến sắc.

Xoát!

Tống Huyền Chu giẫm lên Túng Vân Bộ xuất hiện trước mặt Lăng Phi, Hàn Mang Kiếm đặt trên cổ hắn, nhàn nhạt nói: "Ngươi thua rồi."

"Đây…" Mọi người trợn tròn mắt.

Đệ tử Ngự Kiếm Thánh Tông xuất ra chiêu kiếm đó có uy thế mạnh vô cùng, hắn ta muốn phá giải cũng không thể chỉ trong nháy mắt như thế được!

"Đáng giận!"

Dù Lăng Phi không cam lòng nhưng vẫn phải nhận thua!

Không phải thua ở kiếm đặt trên cổ mà thua ở kiếm pháp đối kháng.

Gặp phải loại khí thế áp đảo đó khiến hắn nhận thức sâu sắc rằng, bản thân ở trước mặt người này hoàn toàn không chịu nổi một kích!

"Đinh! Đệ tử đánh thắng Ngự Kiếm Thánh Tông x1."

Quân Thường Tiếu nhất thời ngạc nhiên.

Nhiệm vụ lần này không phải đối phó với Bách Hợp Thánh Tông sao? Sao đệ tử đánh thắng Ngự Kiếm Thánh Tông cũng được tính số nhiệm vụ rồi?

Hệ thống nói: "Hai tông môn có quan hệ đồng minh, đánh bại ai cũng được tính."

"Ra là vậy." Hắn cười: "Còn ai không phục cứ việc lên đài nghênh chiến!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau