Vạn Cổ Tối Cường Tông

Chương 666: Huyền Thiết Thuẫn, Xuyên Vân Đao

Trước Sau

Chương 666: Huyền Thiết Thuẫn, Xuyên Vân Đao

Chế độ địa ngục khủng bố đến mức nào à, xuất hiện Thánh Thú có thể so với Võ Đế chính là minh chứng tốt nhất.

Điều này ngược lại cũng xứng với thân phận kiếp trước của Dạ ngạo kiều, cũng xứng với tôn nghiêm của một trong Cửu Đại Võ Đế!

Tới đi.

Đánh một trận đàng hoàng!

Phù phù!

Dạ Tinh Thần bị ném ra ngoài cửa vào Sinh Tử Bí Cảnh, hắn co quắp trên mặt đất như bùn nhão, thỉnh thoảng còn co rúm lại một chút.

Một Võ Vương lại đối đầu với một Thánh Thú.

Dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ được, khẳng định sẽ thua thảm!

Đều đau buồn nhất đó là, từ đầu tới cuối Thánh Thú kia đều không xuất thủ, chỉ vẻn vẹn khuếch tán hỏa diễm ra là đã có thể đánh bại Dạ Tinh Thần trong tích tắc.

Dạ Đế, đừng khóc.

Chúng ta đứng lên tiếp tục đánh!

“Thanh Dương.”

Quân Thường Tiếu nói: “Mang hắn trở lại, an táng cho tốt.”

An táng?

Khóe miệng Lý Thanh Dương khẽ giật một cái, vội vàng nâng Dạ Tinh Thần lên, sau đó để hắn nằm trong sương phòng.

Ngày hôm sau.

Tiêu Tội Kỷ tự thân mang theo Liễu Uyển Thi tỉ mỉ chuẩn bị cháo dinh dưỡng tới đút cho hắn.

Quan hệ này, đúng là tình như thủ túc!

“Sư đệ.”

Trước khi Tiêu Tội Kỷ đi, hắn nói: “Đừng nhụt chí, sau khi thương thế tốt lên, chúng ta cùng đi khiêu chiến hình thức đơn giản.”

“Thật đáng giận!”

Dạ Đế âm u nói: “Chờ bổn đế trở lại đỉnh cao, chắc chắn sẽ giẫm nát Thánh Thú kia dưới chân!”

Liên tiếp khiêu chiến thiên tài chữ Địa, vốn nên là lúc hắn phô trương nhất, kết quả lại bị 'chết' ở trong hình thức địa ngục, điều này làm cho hắn thực sự khó chịu!

. . . . . . .

Mặc dù Dạ Tinh Thần khiêu chiến chế độ địa ngục chỉ là khúc nhạc dạo ngắn, nhưng cũng gõ lên hồi chuông cảnh báo cho đệ tử của Vạn Cổ Tông, cho nên khi họ lần lượt tiến vào thì đều sẽ ngoan ngoãn lựa chọn hình thức đơn giản.

Chính là như vậy.

Ngày nào cũng có đệ tử tổ đoàn.

Ngày nào cũng có người thông qua và tăng cao tu vi, cũng có người thất bại phải chịu tác dụng phụ.

Nửa tháng sau.

Hơn mười nghìn đệ tử lần lượt tiến vào Sinh Tử Bí Cảnh.

Sau khi Lý Thanh Dương thống kê ra thì có sáu bảy ngàn đệ tử thuận lợi thông quan, còn lại hoàn toàn thất bại.

“Tỉ lệ đào thải có hơi cao.” Quân Thường Tiếu lắc đầu nói.

Lý Thanh Dương nói: “Tông chủ, theo như đệ tử phân tích, các sư đệ thông quan đều đã nghiêm ngặt luyện tập ở Lịch Luyện Tháp, các sư đệ bị đào thải là những người chưa từng tiến vào luyện tập, hoặc là vừa mới bắt đầu luyện tập.”

“Thân xác chưa từng trải qua rèn luyện cực hạn thì không nên tiến vào Sinh Tử Bí Cảnh mới phải.” Quân Thường Tiếu nói.

Tác dụng của bí cảnh là làm cho thực lực tăng lên, nhưng nếu như luôn qua cửa thất bại, tuy gia tốc thời gian có thể triệt tiêu tác dụng phụ, nhưng cũng chỉ uổng phí hết thời gian.

“Truyền lệnh xuống.”

Quân Thường Tiếu nói: “Nếu đệ tử không rèn luyện ở Lịch Luyện Tháp nửa năm trở lên thì cấm đi vào Sinh Tử Bí Cảnh.”

“Vâng.”

Lý Thanh Dương tuân lệnh rời đi.

Khi quy định này được truyền rộng ra ngoài, đệ tử mới nhập môn không bao lâu chỉ có thể ngoan ngoãn bắt đầu từ Tố Tạo Phòng, Lịch Luyện Tháp mà cường hóa thân xác.



. . . . . . .

Bởi vì hạn chế ba tháng mới có thể đi vào một lần, cho nên đám người Tiêu Tội Kỷ tiếp tục đặt hết tâm tư vào việc tu luyện.

Nhưng mà, từ khi Sinh Tử Bí Cảnh xuất hiện, nhiệm vụ trong Nhiệm Vụ Các cũng xuất hiện thay đổi, rất nhiều nhiệm vụ có độ khó cao nhất định phải tiến vào Sinh Tử Bí Cảnh săn giết.

Quân Thường Tiếu nói: “Cái này vậy mà rất biết cập nhật xu hướng ha.”

“Tông chủ.”

Lê Lạc Thu nói: “Danh sách đưa cho người của Thái Cấu Đường lúc trước đã được mua về rồi.”

“Thế à?”

Quân Thường Tiếu vội vàng đi đến Thái Cấu Đường, hắn ném các loại vật liệu mua được vào Không Gian Giới Chỉ, kéo Đan Dược Các và Vũ Khí Các ra, phối hợp cũng nhịp nhàng hơn nhiều.

50 Chân Dương Kiếm cao cấp.

30 Xuyên Vân Đao cao cấp.

15 cái Huyền Thiết Thuẫn trung phẩm.

Lựa chọn tối đa hóa toàn bộ ba loại trang bị, bắt đầu luyện chế tự động.

Đồng thời, Quân Thường Tiếu lấy Chân Dương Kiếm đã luyện chế xong từ sớm mà mãi vẫn không có thời gian quan sát ra.

“Bang!”

Kiếm ra khỏi vỏ, kiếm mang lấp lánh!

Chân Dương Kiếm không khác với kiếm khí phổ thông là bao, chỉ là thân kiếm tương đối dày, lưỡi kiếm nhìn qua cũng không sắc bén cho lắm, làm cho người ta có cảm giác kiếm nặng nhưng mũi kiếm không sắc, cảm giác vô cùng không hài hòa.

“Xoát! Xoát!”

Quân Thường Tiếu vung kiếm lên, vẽ ra từng đường hoa kiếm.

Sau khi thử kiếm xong, hắn hài lòng nói: “So với Hàn Mang kiếm thì mạnh hơn không ít.”

“Phí lời.”

Hệ thống nói: “Đây chính là kiếm cao cấp.”

Quân Thường Tiếu thu hồi kiếm, nói: “Nếu như toàn bộ đệ tử được trang bị đầy đủ thì chắc chắn đi vào Sinh Tử Bí Cảnh sẽ thoải mái hơn.”

. . . . . . .

Bãi cỏ phía sau núi.

Tiêu Tội Kỷ nắm chặt nắm đấm, chân thành nói: “Tô sư huynh, ngươi chuẩn bị xong chưa?”

Khóe miệng Tô Tiểu Mạt co giật, nói: “Tông chủ, ta cảm thấy dựng tấm thuẫn lên để Tiêu sư đệ thử kiểm tra bắn tỉa một chút là được rồi!”

 “Đừng nói nhảm.”

 Quân Thường Tiếu nói: “Nhanh giơ lên.”

 “......” Tô Tiểu Mạt chỉ có thể giơ tấm thuẫn nặng trĩu lên.

Đây là Huyền Thiết Thuẫn (lá chắn làm bằng sắt đen).

Loại thuẫn này lớn hơn rất nhiều so Kiên Thiết Thuẫn (lá chắn làm bằng sắt cứng), nó vô cùng nặng, hoa văn trên mặt thuẫn được điêu khắc phức tạp, rất giống phong cách Châu Âu thời Trung cổ.

Nếu như lúc này Tô Tiểu Mạt lại kích phát linh khải, phối hợp với Huyền Thiết Thuẫn thì khẳng định vô cùng ngầu.

“Phù!”

Hắn thở ra một hơi dài, nói: “Chuẩn bị xong rồi!”

“Bụp!”

Vừa dứt lời, Tiêu Tội Kỷ ngưng tụ linh năng, đánh một quyền vào Huyền Thiết Thuẫn.

Làm người đại biểu cho nhục thân đã tôi luyện đến cực hạn, lực một quyền này của hắn mang theo sức mạnh phi thường.

Nhưng mà …

Vậy mà Tô Tiểu Mạt lại đứng nguyên trên mặt đất không nhúc nhích tí nào, thậm chí còn không cảm nhận được chút rung động nào phát sinh ra do ngoại lực xung kích vào tấm thuẫn.

“Tiếp tục.” Quân Thường Tiếu nói.

“Bụp!”



“Bụp!”

Tiêu Tội Kỷ cũng không cố kỵ nữa, không chỉ phát huy sức mạnh của bản thân đến cực hạn, mà còn thi triển Sơn Băng Địa Liệt Quyền, chỉ nghe tiếng nổ giống như tiếng pháo Tết, lốp bốp vang lên.

Nhưng mà, bất kể hắn công kích như thế nào, bộc phát như thế nào, Tô Tiểu Mạt cầm thuẫn từ đầu đến cuối vẫn đứng trên mặt đất không nhúc nhích.

“Tông chủ!”

Tô Tiểu Mạt kinh ngạc nói: “Phòng ngự của cái thuẫn này thật mạnh!”

“Bổn tọa thử một chút.”

Quân Thường Tiếu đi tới, tay phải lập tức tràn ngập linh năng, hắn đánh một quyền tới.

“Đừng…”

“Bụp!” ——————

Lộc cộc! Lộc cộc! Lộc cộc!

Tô Tiểu Mạt giơ tấm thuẫn điên cuồng lui về sau mười mấy mét, cuối cùng ngã xuống, trợn mắt, miệng sùi bọt mép mà ngất đi.

Tiêu Tội Kỷ: “......”

“Dùng lực quá mạnh rồi.” Quân Thường Tiếu lắc đầu nói.

Hắn đột phá Kiếm Võ Song Hoàng, cho dù là công kích hời hợt nhưng sức mạnh chắc chắn là ngàn vạn cân trở lên, dù có Huyền Thiết Thuẫn bảo vệ, Tô Tiểu Mạt cũng không thể chịu được đâu.

Chỉ là, có thể đón lấy một quyền mà không vỡ vụn, sức phòng ngự của Huyền Thiết Thuẫn vẫn rất cao!

“Có thể sản xuất số lượng lớn, rồi đưa cho mỗi người một cái.” Quân Thường Tiếu sờ cằm nói.

Có thể thì có thể, nhưng lại thiếu khoáng thạch luyện chế Huyền Thiết Thuẫn, cho nên nhất định phải nghĩ biện pháp mua được thật nhiều.

. . . . . . .

Lạch cạch, lạch cạch, lạch cạch!

Trong phòng ăn truyền đến âm thanh có quy luật.

Mã Vĩnh Ninh đứng trước bếp lò, thuần thục vung dao phay chặt thịt.

Đây không phải là năm mới sao, Liễu Uyển Thi chuẩn bị làm sủi cảo cho đồng môn ăn.

Mã Vĩnh Ninh đột phá Đao Vương, hắn vận dụng đao pháp càng lúc càng thành thạo, nhìn như động tác lơ đãng nhưng đều ẩn chứa những dụng ý không rõ ràng.

“Này.”

Quân Thường Tiếu tựa vào cửa, nói: “Chỗ bổn tọa có một thanh đao vừa luyện chế thành, ngươi có muốn hay không.”

Cạch!

Mã Vĩnh Ninh dừng lại, ngạo nghễ nói: “Tông chủ, ta dùng đao của ta.”

Đao của đao khách, không phải nói đổi là đổi.

Ví như con dao phay này của hắn, cho dù là vỡ vụn cũng vẫn mãi ở bên cạnh.

“Phù phù!”

Quân Thường Tiếu ném Xuyên Vân Đao vừa luyện chế đến rồi quay người rời đi, nhưng cũng dặn dò: “Thịt nhất định phải băm, như vậy sủi cảo làm ra mới có linh hồn.”

“Hiểu rõ rồi.”

Mã Vĩnh Ninh tiếp tục dùng dao phay chặt.

Nhưng mà, con mắt không biết vô tình hay cố ý mà cứ nhìn sang bên cạnh, nơi mà Xuyên Vân Đao nặng nề đang nằm đó.

Lúc này nếu như không cẩn thận chặt đứt tay, như vậy thì là thần tiên làm rồi.

“Soạt!”

Rốt cuộc Mã Vĩnh Ninh cũng không nhịn được nữa, một tay nắm lấy chuôi Xuyên Vân Đao, sau đó đưa đến trước mặt, dùng đầu lưỡi liếm mặt đao, ánh mắt lập tức trở nên cực kỳ nóng bỏng, nói: “Đao này, không tệ!”

Liếm đao, phán phẩm chất.

Đây tuyệt đối là độc môn tuyệt học của Thái Đao Vương!

“Ồ?”

Liễu Uyển Thi đi vào phòng bếp, phát hiện dao phay của Mã Vĩnh Ninh đang để trên thớt gỗ, nhưng người nào đó lại không thấy, thế là nàng buồn bực nói: “Không phải Mã thúc đã nói, dao phay là mạng của mình, lúc nào cũng muốn mang theo bên mình sao?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau