Vạn Cổ Tối Cường Tông

Chương 670: Cả Môn Phái Lo Nghĩ Nát Ruột Vì A Ngưu

Trước Sau

Chương 670: Cả tông môn lo nghĩ nát ruột vì A Ngưu

Có thể bạn chưa từng trải qua nỗi tuyệt vọng, nhưng bây giờ Dạ Tinh Thần đang chìm trong tuyệt vọng, bởi vì một cô gái chưa từng quen biết đang bưng một bát cháo trước mặt hắn.

"A Ngưu ca."

Huệ Nhi nói: "Muội đút cho huynh."

Dạ Tinh Thần nắm chặt tay, nói: "Ngươi có thể rời đi, tiện thể đóng cửa lại được không?"

Bởi vì tông chủ đã ra lệnh không được đối xử thô lỗ với nữ nhân này, nên hắn nhất định phải chỉ cổng chính để cho nữ nhân này xéo đi.

"A Ngưu ca."

Huệ Nhi khẽ cắn môi, nói: "Huynh thay đổi rồi, huynh trở nên thật xa lạ."

"Đừng gọi ta là A Ngưu."

Dạ Tinh Thần lạnh lùng nói: "Hắn đã chết!"

"Muội biết."

Huệ Nhi nói: "Huynh bây giờ là Dạ Tinh Thần, huynh là đệ tử của Vạn Cổ Tông, huynh đã có cuộc sống khác."

Dạ Tinh Thần im lặng.

Những gì mình nói rõ ràng là thật, nữ nhân ngu ngốc này hiểu sai ý hắn rồi!

"A… Tinh Thần ca." Huệ Nhi hai mắt đẫm lệ, rưng rưng nói: "Trước kia huynh đã từng nói, đời đời kiếp kiếp đều sẽ tốt với ta, có phải bây giờ công thành danh toại rồi thì ghét bỏ ta phải không?"

"Không sai."

Dạ Tinh Thần lạnh mặt nói: "Ngươi không xứng với ta!"

Nữ nhân này thật là quá phiền, hắn chỉ có thể giả vờ là Bùi A Ngưu, rồi giả vờ là nam nhân phụ tình để cho nàng biết điều rời đi!

Dạ Đế.

Lòng dạ ngươi thật hung ác!

Không độc không phải trượng phu, không rượu thì không thành tiệc!

"Tí tách, tí tách!"

Huệ Nhi bưng bát đứng cạnh giường, nước mắt lã chã lăn xuống.

Nàng luôn tin chắc rằng A Ngưu ca sẽ không quên mình và đã đợi hắn suốt ba năm. Cho đến khi tìm thấy hắn, nàng nhận ra rằng mọi thứ đã thay đổi.

Hắn hiện tại là đệ tử của Vạn Cổ Tông, lại có tiền đồ xán lạn, sao có thể quan tâm đến nàng, một người bình thường xuất thân nghèo khó cơ chứ.

Huệ Nhi đặt cái bát lên bàn, uể oải: "A Ngưu ca, ta đi đây."

"Đi đi, đi đi."

Dạ Tinh Thần nói: "Về sau đừng đến làm phiền ta!"

Sao hắn không biết người mà nữ nhân này thích là Bùi A Ngưu, nhưng thân thể sau khi bị mình chiếm cứ thì đã định hai người mãi mãi âm dương cách biệt rồi.

Lại nói, vô duyên vô cớ đoạt đi thân thể một người bình thường, Dạ Đế không thấy hổ thẹn sao?

Ý tưởng này rất buồn cười.

Kiếp trước là cường giả đứng ở đỉnh cao của đại lục, chẳng lẽ sẽ hắn lại để ý một người bình thường à.

"Huệ Nhi cô nương."

Quân Thường Tiếu đứng tại cửa nội viện, nhìn thấy Huệ Nhi đang cúi đầu đi tới, nói: "Có chuyện ta phải nói cho ngươi, thực ra đầu A Ngưu từng bị trọng thương nên mất đi một số ký ức quan trọng, cũng quên đi một vài người quan trọng."

"Hả?"

Vốn đang nản lòng thoái chí, Huệ Nhi nhất thời mở to mắt.



"Cho nên."

Quân Thường Tiếu an ủi: "Hắn đối với ngươi lãnh đạm cũng không phải là bởi vì hắn thay lòng đổi dạ, mà là hắn không nhớ rõ."

"Thì ra là thế, thì ra là thế."

Huệ Nhi bừng tỉnh, đau đớn trong lòng cũng giảm đi không ít.

Không phải A Ngưu ca thay lòng đổi dạ, mà là huynh ấy quên hết mọi thứ, ta nên hiểu cho huynh ấy!

Quân Thường Tiếu nói: "Trong ánh mắt của ngươi ta có thể nhìn ra được, ngươi và A Ngưu đã từng rất yêu nhau, đáng tiếc ông trời lại tạo ra một trò đùa."

"Tông chủ đại nhân."

Huệ Nhi xin giúp đỡ, nói: "Ta nên làm như thế nào?"

"Rất đơn giản."

Quân Thường Tiếu chắp tay sau lưng, nói: "Hãy để hắn yêu lại ngươi một lần nữa."

Hệ thống: "..."

Không nhìn ra, nam nhân có số phận cô đơn cả đời này lại đang dạy người khác tình yêu, còn rất giống chuyên gia nha.

Tuyên bố lần nữa!

Quân Thường Tiếu ta không phải là độc thân, mà chính là không nghĩ tới việc tán tỉnh các cô nương!

Huệ Nhi im lặng một lúc rồi lau đi những giọt nước trên khóe mắt, kiên định nói: "Thưa tông chủ, ta đã hiểu rồi!"

"Bởi vì cái gọi là gần quan được ban lộc, nên hôm nay ta đặc biệt thu nạp ngươi làm đệ tử của Vạn Cổ Tông, về sau cùng tu luyện với A Ngưu đi." Quân Thường Tiếu nói.

"Đa tạ tông chủ!”

Cứ như vậy, Huệ Nhi không trải qua cuộc khảo sát nào cả đã trở thành đệ tử của Vạn Cổ Tông.

"Haiz."

Ngồi tại đại điện, Quân Thường Tiếu nói: "Không chỉ quan tâm việc tu luyện của đệ tử, còn phải quan tâm việc chung thân đại sự của đệ tử, kiểu tông chủ này đi đâu mới tìm được đây!"



Sau khi trở thành đệ tử, Huệ Nhi thay đổi y phục của môn phái, khí chất nhất thời cao ngất lên.

Nàng không khuynh quốc khuynh thành như Lục Thiên Thiên, nhưng mà nàng cũng là tiểu thư khuê các, là loại hiền thê lương mẫu điển hình.

Sau khi trở thành đệ tử, Huệ Nhi cũng không đến gần Dạ Tinh Thần mà chủ động bắt chuyện cùng các sư huynh sư tỷ, tìm hiểu tính cách của A Ngưu ca sau khi mất trí nhớ.

Trong Thực Đường.

Dạ Tinh Thần ngồi xuống.

Khi thấy Huệ Nhi mặc đồng phục của tông môn đi tới, cả khuôn mặt hắn trong nháy mắt cứng đơ lại!

Nữ nhân này còn chưa đi, lại còn mặc đồng phục của tông môn, chẳng lẽ…

"A Ngưu sư đệ."

Tô Tiểu Mạt theo sát đi tới, cười nói: "Nàng hiện tại cũng là đồng môn của chúng ta, sư huynh dặn này, nếu như ngươi dám khi dễ Huệ Nhi sư muội, ta tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi!"

"Đúng đấy." Lý Phi phụ họa thêm.

Lý Thanh Dương đi tới, trầm giọng nói: "Dạ sư đệ, Huệ Nhi sư muội tốt như vậy, ngươi không thể phụ lòng nàng ấy."

"Tiểu tử."

Ngụy Lão ngồi ở bên cạnh, nói: "Có muốn ta dạy ngươi mấy chiêu không?"

Haiz.

Cả tông môn lo nghĩ nát ruột vì A Ngưu.



Dạ Tinh Thần nắm chặt tay.

Thôi đi, thôi đi.

Chỉ cần nữ nhân kia không chủ động tới làm phiền ta, dù ở lại tông môn cũng không sao cả.



Sau khi Huệ Nhi gia nhập tông môn thật sự không có đi dây dưa với Dạ Tinh Thần, mà là đi tìm hiểu việc sinh hoạt, thói quen,... của hắn thông qua đồng môn.

"A Ngưu ca thích tu luyện võ đạo, ta cũng phải nỗ lực!"

"A Ngưu ca thích ăn đồ ăn do Liễu sư tỷ nấu, ta cũng phải đi thỉnh giáo tỷ ấy một chút!"

Kết quả là, sau khi tu luyện, Huệ Nhi đều đi đến Thực Đường thỉnh giáo Liễu Uyển Thi, thậm chí còn chủ động hỗ trợ làm việc lặt vặt tại nhà bếp.

"Ừm?"

Một ngày nào đó, Dạ Tinh Thần ăn, lông mày đột nhiên nhăn lên, nói: "Mùi vị không đúng lắm."

"He he."

Liễu Uyển Thi thình lình xuất hiện trước mặt hắn, tay nâng lấy má, cười nói: "Dạ sư huynh, đây là đồ ăn do Huệ Nhi sư muội nấu, mùi vị thế nào?"

"Cạch!"

Dạ Tinh Thần để đũa xuống đi ra khỏi Thực Đường.

"Là đồ ăn không ngon sao?" Huệ Nhi đứng trong phòng bếp, mặt mũi tràn đầy uể oải nói.

Toàn bộ Vạn Cổ Tông đều biết Dạ Tinh Thần mất trí nhớ.

Mọi người lại tích cực trợ giúp Huệ Nhi để hai người bọn họ có thể nảy sinh tình cảm một lần nữa.

Tuy nhiên, chỉ có Dạ Tinh Thần biết rõ.

Không phải là hắn mất trí nhớ, mà là Bùi A Ngưu đã chết.

Nhưng hắn không thể chủ động nói ra, dù sao đoạt xá trọng sinh là bí mật lớn mà hắn cất trong lòng.

"Phiền chết đi được!"

Dạ Tinh Thần đứng trên đỉnh núi phía sau, tâm trạng cực kỳ không ổn định.

"A Ngưu."

Quân Thường Tiếu xuất hiện sau lưng, nói: "Không nên quá tận lực theo đuổi võ đạo, cũng không cần khiến bản thân giả vờ máu lạnh vô tình, tìm hiểu về thất tình lục dục, đi hưởng thụ cuộc sống cũng là một loại tu hành khác."

"Tông chủ, có thể đừng gọi ta là A Ngưu không?"

"Được, Bùi Tinh Thần."

Dạ Tinh Thần xém chút nhịn không được nhảy xuống khỏi ngọn núi.

Vấn đề tình cảm của đệ tử, Quân Thường Tiếu chỉ có thể hết sức tạo cơ hội, có thể thành hay không vẫn phải dựa vào chính bọn họ.

Vài ngày sau, sau khi sắp xếp hết mọi việc, Quân tông chủ mang theo Tiểu Long Long rời khỏi tông môn.

Làm gì à?

Đi Bắc Mạc Châu tìm kiếm khoáng thạch chế tạo trang bị.

Trước khi đi, hắn dặn dò: "A Ngưu, hi vọng khi ta trở về, ngươi và Huệ Nhi có thể gương vỡ lại lành."

Vỡ lại lành cái khỉ gì chứ!

Dạ Đế vốn luôn kiêu căng ngạo mạn suýt chút nữa không nhịn được chửi bới ầm lên.

Hôm nay, Quân Thường Tiếu đi đến Bắc Mạc Châu, trên dưới Vạn Cổ Tông tiếp tục vì việc của A Ngưu và Huệ Nhi mà lo nghĩ.

 

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau