Chương 8
Cậu cũng do dự một phút chốc trước khi nói ra câu này, cũng không biết học sinh chuyển trường kia có đồng ý hay không, nhưng cậu vẫn muốn đoạt được cơ hội này. Đột nhiên ly khai khỏi nơi đã sống thật nhiều năm, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết phải đi đâu. Con người đều có dục vọng phải tồn tại rất cao, cuộc sống đối với cậu càng tàn nhẫn, cậu càng muốn chống đỡ lại. Có một người cha như Vân Cẩm Bằng, cũng không khiến cho cậu muốn từ bỏ tất cả, nhưng có một người mẹ như Đoạn Phỉ… Lại khiến cho cậu tiêu hao tất cả hy vọng.
Cậu hiện tại chỉ có một thân một mình, cũng không còn bất kỳ mong đợi nào từ cuộc sống này nữa. Cậu cũng chỉ mong nỗ lực một chút, ráng thi đậu một trường đại học để rời xa thành phố này, không bao giờ trở về nữa. Còn về tương lai xa hơn, cậu chưa hề nghĩ đến. Có lẽ, một người như cậu, căn bản sẽ không hề có cái gọi là tương lai.
“Cậu? Được không đó? Tôi không trả tiền lương nhiều, nhưng có thể giúp cậu chuyện ăn ở. Chỗ cậu mới ngủ vừa nãy, chính là chuẩn bị cho quản gia.” Học sinh chuyển trường trả lời.
Vân Nhạc gật đầu: “Tôi có thể thử xem, nếu tôi không đủ điều kiện, sẽ chủ động rời đi.”
Học sinh chuyển trường suy tư một chút, và nói: “Nếu như vậy, tôi có thể biết thông tin đại khái về cậu được không? Dù sao cậu cũng sẽ ở lại nhà tôi mà.”
“Tôi tên là Vân Nhạc, năm nay mười bảy tuổi.”
Học sinh chuyển trường hỏi: “Tôi thấy cậu đem theo hành lý… Là bỏ nhà ra đi à?”
Vân Nhạc đáp: ” Tôi không có nhà, cũng không có ba mẹ.”
Học sinh chuyển trường há miệng “Ồ” một tiếng, không đào sâu vào vấn đề, hỏi thêm: “Cậu học lớp nào vậy?”
“Lớp 11-5.” Suy nghĩ thêm một hồi, cậu thẳng thừng nói: “Tôi ở trường học cũng không được hoan nghênh lắm. Nếu như có thể được ở đây làm việc, tôi sẽ cố gắng hết sức tránh cậu ở trường, để khỏi khiến cậu phải gặp những phiền phức không đáng có.”
“Cái này cũng không cần đặc biệt chú ý đến.” Văn Dã nói. Nhưng Vân Nhạc biểu tình thập phần kiên định, hiển nhiên sẽ không thoả hiệp, nhưng cũng không đáng kể. Hắn đứng lên nói: “Vậy đầu tiên thử việc trước nhé, một tuần? Nếu như không có chuyện gì xảy ra, cậu liền được nhận. Hành lý của cậu đem tới trước cửa phòng đi, sắp xếp lại một chút. Xong rồi tôi sẽ dẫn cậu đi xem bố cục nơi này.”
Nhà thuê cao cấp này cực kỳ sạch sẽ, thoạt nhìn cũng không giống chỗ ở của nam sinh. Có hai căn phòng ngủ cho chủ và khách, ban công rộng rãi và thoáng đãng; nhà bếp thiết kế mở cùng phòng ăn nối liền cùng nhau, đồ làm bếp có đầy đủ mọi thứ; buồng tắm rất lớn, ở phía bên trái của cửa vào là một tấm gương lớn cùng với bồn rửa tay rất sạch sẽ, bồn tắm màu trắng sứ, ở giữa nạm gạch màu xám trắng, dựa vào góc tường. Vách tường lõm vào trong một chút, thuận tiện đặt đồ rửa mặt, bồn cầu, vòi sen cũng được sắp xếp tại các vị trí hợp lý. Vân Nhạc nghe học sinh chuyển trường cẩn thận dạy cậu cách sử dụng máy giặt tự động, và nhớ kỹ trong lòng. Vừa mới chuẩn bị quay người trở lại, cậu cảm thấy thứ gì đó đang ôm lấy mắt cá chân mình. Vân Nhạc cúi đầu, nhìn thấy một con mèo nhỏ lông xám, đang nhìn lườm lườm cậu với đôi mắt tròn vo màu trà.
“A, đây là con mèo nhỏ tôi đem về cùng với cậu.” Học sinh chuyển trường đối cậu giải thích: “Nó lúc đó dùng khăn quàng cổ đỏ của cậu làm ổ.”
Vân Nhạc giật giật, muốn đem con mèo nhỏ dời ra xa mình một chút, ai ngờ con mèo nhỏ không hề chạy, còn đem cậu ôm chặt hơn nữa. Học sinh chuyển trường nhìn một phút chốc, cười nói: “Tôi vốn là định đem nó đi tắm rửa, nhưng nếu thân thể cậu không có gì đáng ngại, vậy thì cậu giúp tôi làm việc này vậy.” Lại hỏi thêm: “Đây là công việc đầu tiên, cậu có thể làm không?”
Vân Nhạc gật đầu, nói tiếng có thể.
Học sinh chuyển trường mở tủ chứa đồ phía dưới bồn rửa tay, nói: “Vậy thì giao cho cậu, thau tắm giặt cậu cứ chọn tuỳ tiện một cái là được, đều là mới sắm sửa hết, cũng không có phân loại cụ thể gì.” Còn lấy ra một cái túi tắm cho mèo (1) đã gỡ nhãn mác nói: “Lần đầu tiên nó được tắm rửa, chắc chắn sẽ không nghe lời. Cậu đem nó để vào đây, tránh khỏi bị thương tích.”
“Ừm.” Vân Nhạc chờ hắn giao phó công việc xong xuôi và đi ra ngoài, mới chầm chậm nhẹ nhàng kéo con mèo nhỏ đang gặm loạn ở phía trên dép lê, cầm lấy một chiếc chậu plastic màu trắng.
Vân Nhạc không thích động vật, hoặc có thể nói cậu không có sự yêu thích nào với bất kỳ thứ gì. Cậu không có thời gian nhàn hạ để quan sát trên thế giới có bao nhiêu sự vật tốt đẹp. Cậu thậm chí không biết sáng sớm ngày mai, có phải không sẽ tỉnh dậy trên chiếc ghế salon đã chìm giấc mười mấy năm qua.
Văn Dã đứng phía ngoài buồng tắm cũng chưa rời đi, chỉ khép hờ cánh cửa, và lẳng lặng nhìn vào. Từ ngày đầu tiên hắn đã biết Vân Nhạc cần gì, chỉ với một khối xà phòng thơm và một cái khăn lông, liền từ sau lưng cậu bắt được uy hiếp, cho cậu một chút cơ hội. Những cơ hội này cũng không rõ ràng, nhưng những người đang cần chúng tuyệt đối sẽ không buông tha.
Tuy nhiên hắn cũng không phải là một nhà từ thiện nhân đức đến vô tội vạ. Hắn quả thật có đủ điều kiện để thu lưu kẻ không nhà Vân Nhạc, giúp cậu những thứ mà hắn không dùng tới. Nhưng hắn chưa biết Vân Nhạc người này như thế nào, không lý giải nổi. Ngoại trừ mấy lần tình cờ chạm mặt, cùng quá khứ của cậu được nghe qua miệng của Phùng Đường, Trần Dương, nhưng lại chẳng có chút thông tin cụ thể tỉ mỉ.
Bất quá cái người thoạt nhìn trầm mặc ít nói như vậy lại có chút đơn thuần quá mức? Tại sao mỗi lần đều có thể không chút do dự mà mắc câu? Cứ như trong tay mình đang cầm một cây gậy chọc mèo (2), chỉ cần nhẹ nhàng phẩy một cái, vô luận cậu đang làm gì, đều sẽ chạy ngay đến, khoé miệng mím chặt quật cường, tranh thủ cướp lấy cơ hội.
Trong phòng tắm truyền ra một tình huống nhỏ. Mèo hoang nhỏ bấu lấy dép lê của Vân Nhạc mãi đến tận lúc cậu đem nước ấm chuẩn bị kỹ càng, đều không để ý đang có nguy hiểm sắp ập đến. Vân Nhạc đem thau để xuống đất, chậm rãi giơ tay lên. Ngón tay của cậu thỉnh thoảng gập lại, nhúng tay vào thử nước. Bởi vì tóc mái quá dài, chỉ có thể nhìn thấy cằm trắng nõn và sống mũi thanh tú của cậu. Mèo hoang nhỏ thấy chơi đủ rồi dự định chạy đi nơi khác, dĩ nhiên phát hiện hai bàn tay từ trên trời giáng xuống! Nó “Meo meo” một tiếng, dựng lông nhảy lên bồn rửa tay, làm Vân Nhạc sợ hãy đứng lên phòng bị, tay nắm thành đấm. Con mèo nhỏ rất hung hãn, khom lưng đi qua đi lại, tựa hồ thăm dò Vân Nhạc sẽ tấn công nó nữa hay không. Vân Nhạc chưa từng ôm lấy con vật như thế này, dù sao cũng có chút sợ sệt. Nhưng đây chính là công việc, nhất định phải hoàn thành.
Một người một mèo, nhìn chằm chằm thăm dò lẫn nhau một hồi lâu, cùng lúc khởi xướng tấn công. Mèo hoang nhỏ tứ chi dang rộng hướng về phía Vân Nhạc kêu “Meo meo” mà nhào tới, Vân Nhạc thì quyết định nhấc hai tay lên lần nữa, muốn đem nó khoá lại trong bàn tay. Nhưng động tác của người so với mèo vẫn là chậm hơn nửa nhịp, mèo hoang nhỏ đi trước một bước bấu chặt vào lồng ngực của Vân Nhạc, lộ ra móng vuốt sắc nhọn, nhắm vào dây kéo áo trên của đồng phục học sinh mà cào mà gặm. Vân Nhạc chưa từng gặp kẻ địch nào lại tự chui mình vào rọ như vậy, trong thời gian ngắn đứng yên tại chỗ. Mấy giây sau, phản ứng lại được, lập tức đem mèo hoang nhỏ buồn ngủ ôm cứng trong hai tay mình. Con mèo nhỏ đang cắn dây kéo một cách vui vẻ, vào lúc này, Vân Nhạc có cố ngăn cản thì nó lại càng trắng trợn không kiêng dè.
Trong lồng ngực trong nháy mắt nhiệt độ tăng lên, Vân Nhạc không xác định được cảm giác đó là gì, thập phần mới mẻ. Con mèo này rất nhỏ, mềm mại và yếu ớt, nhưng lại rất ấm áp, như tay của gấu bự trong giấc mơ kia, làm cho cậu không nỡ buông ra.
Chuông điện thoại từ phòng khách truyền đến, chỉ một lát học sinh chuyển trường đã bắt máy. Vân Nhạc lấy lại bình tĩnh, đem mèo hoang nhỏ bỏ vào trong túi.
“Con không cần quà cáp đâu, Mỗi lần mẹ đều mua cho một đống, trong nhà đều không đủ chỗ chứa rồi.” Văn Dã đứng ở ban công, tiếp cú điện thoại từ bên kia bờ đại dương. Bên kia ống nghe là mẹ của hắn, một vị đại minh tinh điện ảnh phi thường nổi tiếng. “A, con già đầu như vầy rồi còn không thể tự chăm sóc cho mình sao? Mẹ coi thường con quá hay gì? Ngược lại mẹ khi nào mới trở về? Để con đi đón mẹ.”
Cú điện thoại kéo dài mười mấy phút, Văn Dã quay lại cánh cửa phòng tắm sau khi tắt máy. Phát hiện một người một mèo kia lại có tiến triển mới, quả nhiên mèo hoang nhỏ không thích nước. Toàn bộ cơ thể đang bị vây trong túi, vô cùng đáng thương mà kêu to, nghe thê thảm cực kỳ. Văn Dã nghĩ, Vân Nhạc luôn là một người lạnh lùng, dù cho con mèo này có kêu la như thế nào, cậu cũng sẽ thờ ơ không động lòng. Dù sao cậu cũng chỉ là đang hoàn thành nhiệm vụ, cũng không cần phải cân nhắc cảm giác của con mèo. Nhưng hắn lại không thể ngờ ràng, Vân Nhạc chỉ nghe một vài phút, đã liền không do dự mà mở túi tắm mèo ra.
“Chờ đã!”
“Meo meo ——!”Mèo hoang nhỏ được giải thoát lập tức vui mừng mà vung vẩy móng vuốt. Mu bàn tay Vân Nhạc tê rần, bị nó cào một đường vết xước dài. Văn Dã bước tới vội vàng, mở vòi sen giúp cậu lau rửa vết thương, hơi trách cứ nói: “Không nói cho cậu biết, nó không nghe lời sao?”
Vân Nhạc muốn đem tay rút về, nhưng lại không thể thoát ra được, chỉ có thể trả lời: “Mèo sợ nước, nó không thoải mái.”
Văn Dã lấy ra một khối xà phòng thơm, tại vết thương của cậu mà chà xát, bất đắc dĩ nói: “Nó đang lừa cậu thôi.”
“Lừa gạt…” Vân Nhạc liếc mắt nhìn con mèo nhỏ đang ở bên trong chậu nước nhảy tới nhảy lui, tựa hồ như không có sợ hãi chút nào, thập phần chơi vui vẻ, nói rằng: “Nhưng nó chỉ một con vật, sẽ không lừa gạt người đâu.”
Văn Dã đem vết thương của cậu tẩy rửa đến trắng bệch, xác định không có gì đáng lo mới dừng lại. May là lúc Vân Nhạc ở bệnh viện truyền nước biển, hắn đã đem mèo hoang đến bệnh viện thú y kiểm tra thân thể, xác định không có bệnh tật gì, mới không cần chích vaccine phòng tránh: “Ai nói với cậu rằng động vật sẽ không lừa người? Chúng không thích cảm giác bị trói buộc, nên mới giả bộ đáng thương lừa gạt lòng thương cảm của cậu thôi.”
Lòng thương cảm? Vân Nhạc ngơ ngác, cậu cũng nhận được không ít sự cảm thông từ người khác, lẽ nào, cậu cũng có loại tâm lý này hay sao?
“Đã bị lừa rồi?” Văn Dã hỏi.
“Bị lừa, tôi không có…” Vân Nhạc lớn như thế này, ngoại trừ Đoạn Phỉ lần đó, thật sự cũng chưa từng kinh qua. Cậu từ nhỏ đến lớn bởi vì chuyện trong gia đình, đối với mọi người đều là thái độ lạnh lùng, phòng người người khác tiếp cận mình, một phần cũng vì sự uy hiếp của Vân Cẩm Bằng. Nếu có người bắt nạt cậu, cũng sẽ chống trả lại, tự mình bảo vệ, dù sao chịu đòn cũng là chuyện thường như cơm bữa, không chống trả thì sẽ càng bị đánh thê thảm hơn.
Nghiêm túc mà nói, cậu ngoại trừ có gia đình hai người Trần Xảo Ngọc, Vân Cẩm Bằng, cùng với những đứa rất nhiệt tình bắt nạt cậu ở trường, cũng không có nhiều tiếp xúc với người ngoài. Những nơi cậu làm việc cũng toàn là người trưởng thành, sẽ không rảnh mà đi tìm hiểu một đứa trẻ làm việc ngoài giờ lại trầm mặc ít nói. Có thể nói như vậy cũng không quá chính xác, nhưng chỉ cần không làm gì đến cậu, Vân Nhạc cũng sẽ không phản ứng gì. Cho nên những học sinh phổ thông như Trần Dương, Phùng Đường phần lớn đều sợ cậu, cảm thấy cậu không phải là một người mềm yếu hiền lành, dễ bắt nạt.
“Cậu làm sao?”
“Tôi không có bị lừa.” Vân Nhạc mím môi, con ngươi màu trà nhạt có nét tự tin không thể thốt ra lời.
Văn Dã cầm lấy giấy ăn khử trùng giúp cậu lau khô mu bàn tay, đột nhiên nhìn chằm chằm cậu và lộ ra một nụ cười có ý tứ sâu xa. Nụ cười kia có chút kỳ quái, cùng khí chất dương quang tuấn lãng của hắn hoàn toàn không phù hợp, nói rằng: “Cậu chắc chứ?”
“Ừm.” Vân Nhạc khẳng định.
“Vậy tôi thì sao?” Văn Dã đem cậu đang ở bên cạnh mà kéo, một tay chống đỡ bồn rửa tay, nhốt cậu trong vòng vây, nói thầm thì bên tai cậu: “Cậu đối với tôi có biết gì không? Chúng ta chỉ gặp nhau có đúng một lần, không phải sao? Cậu không sợ tôi là cố ý cho cậu ở lại đây, thừa dịp cậu ngủ say, cầm dao mà đâm vào lồng ngực cậu, lấy nội tạng đi bán à?”
Vân Nhạc rõ ràng ngẩn người, ngay lập tức đẩy hắn ra, tay nắm thành đấm. Giống như con mèo nhỏ bị doạ đằng phía sau cậu, tóc gáy dựng hết lên.
“Ha ha ha ha.” Văn Dã nhịn không được mà cười to khi nhìn thấy rõ phản ứng của cậu. Hắn thật sự không nghĩ tới, cậu thiếu niên thoạt nhìn kiên cường mà lạnh lùng kia, không chỉ có đơn thuần, mà lại còn hơi ngốc nữa?
Hắn đi tới phòng khách tìm một cái băng cá nhân đưa cho Vân Nhạc, người vẫn còn căng thẳng đến tột độ kia, híp mắt cười nói: “Lần này, là bị lừa rồi sao?”
~ Kết thúc chương 8 ~
Cậu hiện tại chỉ có một thân một mình, cũng không còn bất kỳ mong đợi nào từ cuộc sống này nữa. Cậu cũng chỉ mong nỗ lực một chút, ráng thi đậu một trường đại học để rời xa thành phố này, không bao giờ trở về nữa. Còn về tương lai xa hơn, cậu chưa hề nghĩ đến. Có lẽ, một người như cậu, căn bản sẽ không hề có cái gọi là tương lai.
“Cậu? Được không đó? Tôi không trả tiền lương nhiều, nhưng có thể giúp cậu chuyện ăn ở. Chỗ cậu mới ngủ vừa nãy, chính là chuẩn bị cho quản gia.” Học sinh chuyển trường trả lời.
Vân Nhạc gật đầu: “Tôi có thể thử xem, nếu tôi không đủ điều kiện, sẽ chủ động rời đi.”
Học sinh chuyển trường suy tư một chút, và nói: “Nếu như vậy, tôi có thể biết thông tin đại khái về cậu được không? Dù sao cậu cũng sẽ ở lại nhà tôi mà.”
“Tôi tên là Vân Nhạc, năm nay mười bảy tuổi.”
Học sinh chuyển trường hỏi: “Tôi thấy cậu đem theo hành lý… Là bỏ nhà ra đi à?”
Vân Nhạc đáp: ” Tôi không có nhà, cũng không có ba mẹ.”
Học sinh chuyển trường há miệng “Ồ” một tiếng, không đào sâu vào vấn đề, hỏi thêm: “Cậu học lớp nào vậy?”
“Lớp 11-5.” Suy nghĩ thêm một hồi, cậu thẳng thừng nói: “Tôi ở trường học cũng không được hoan nghênh lắm. Nếu như có thể được ở đây làm việc, tôi sẽ cố gắng hết sức tránh cậu ở trường, để khỏi khiến cậu phải gặp những phiền phức không đáng có.”
“Cái này cũng không cần đặc biệt chú ý đến.” Văn Dã nói. Nhưng Vân Nhạc biểu tình thập phần kiên định, hiển nhiên sẽ không thoả hiệp, nhưng cũng không đáng kể. Hắn đứng lên nói: “Vậy đầu tiên thử việc trước nhé, một tuần? Nếu như không có chuyện gì xảy ra, cậu liền được nhận. Hành lý của cậu đem tới trước cửa phòng đi, sắp xếp lại một chút. Xong rồi tôi sẽ dẫn cậu đi xem bố cục nơi này.”
Nhà thuê cao cấp này cực kỳ sạch sẽ, thoạt nhìn cũng không giống chỗ ở của nam sinh. Có hai căn phòng ngủ cho chủ và khách, ban công rộng rãi và thoáng đãng; nhà bếp thiết kế mở cùng phòng ăn nối liền cùng nhau, đồ làm bếp có đầy đủ mọi thứ; buồng tắm rất lớn, ở phía bên trái của cửa vào là một tấm gương lớn cùng với bồn rửa tay rất sạch sẽ, bồn tắm màu trắng sứ, ở giữa nạm gạch màu xám trắng, dựa vào góc tường. Vách tường lõm vào trong một chút, thuận tiện đặt đồ rửa mặt, bồn cầu, vòi sen cũng được sắp xếp tại các vị trí hợp lý. Vân Nhạc nghe học sinh chuyển trường cẩn thận dạy cậu cách sử dụng máy giặt tự động, và nhớ kỹ trong lòng. Vừa mới chuẩn bị quay người trở lại, cậu cảm thấy thứ gì đó đang ôm lấy mắt cá chân mình. Vân Nhạc cúi đầu, nhìn thấy một con mèo nhỏ lông xám, đang nhìn lườm lườm cậu với đôi mắt tròn vo màu trà.
“A, đây là con mèo nhỏ tôi đem về cùng với cậu.” Học sinh chuyển trường đối cậu giải thích: “Nó lúc đó dùng khăn quàng cổ đỏ của cậu làm ổ.”
Vân Nhạc giật giật, muốn đem con mèo nhỏ dời ra xa mình một chút, ai ngờ con mèo nhỏ không hề chạy, còn đem cậu ôm chặt hơn nữa. Học sinh chuyển trường nhìn một phút chốc, cười nói: “Tôi vốn là định đem nó đi tắm rửa, nhưng nếu thân thể cậu không có gì đáng ngại, vậy thì cậu giúp tôi làm việc này vậy.” Lại hỏi thêm: “Đây là công việc đầu tiên, cậu có thể làm không?”
Vân Nhạc gật đầu, nói tiếng có thể.
Học sinh chuyển trường mở tủ chứa đồ phía dưới bồn rửa tay, nói: “Vậy thì giao cho cậu, thau tắm giặt cậu cứ chọn tuỳ tiện một cái là được, đều là mới sắm sửa hết, cũng không có phân loại cụ thể gì.” Còn lấy ra một cái túi tắm cho mèo (1) đã gỡ nhãn mác nói: “Lần đầu tiên nó được tắm rửa, chắc chắn sẽ không nghe lời. Cậu đem nó để vào đây, tránh khỏi bị thương tích.”
“Ừm.” Vân Nhạc chờ hắn giao phó công việc xong xuôi và đi ra ngoài, mới chầm chậm nhẹ nhàng kéo con mèo nhỏ đang gặm loạn ở phía trên dép lê, cầm lấy một chiếc chậu plastic màu trắng.
Vân Nhạc không thích động vật, hoặc có thể nói cậu không có sự yêu thích nào với bất kỳ thứ gì. Cậu không có thời gian nhàn hạ để quan sát trên thế giới có bao nhiêu sự vật tốt đẹp. Cậu thậm chí không biết sáng sớm ngày mai, có phải không sẽ tỉnh dậy trên chiếc ghế salon đã chìm giấc mười mấy năm qua.
Văn Dã đứng phía ngoài buồng tắm cũng chưa rời đi, chỉ khép hờ cánh cửa, và lẳng lặng nhìn vào. Từ ngày đầu tiên hắn đã biết Vân Nhạc cần gì, chỉ với một khối xà phòng thơm và một cái khăn lông, liền từ sau lưng cậu bắt được uy hiếp, cho cậu một chút cơ hội. Những cơ hội này cũng không rõ ràng, nhưng những người đang cần chúng tuyệt đối sẽ không buông tha.
Tuy nhiên hắn cũng không phải là một nhà từ thiện nhân đức đến vô tội vạ. Hắn quả thật có đủ điều kiện để thu lưu kẻ không nhà Vân Nhạc, giúp cậu những thứ mà hắn không dùng tới. Nhưng hắn chưa biết Vân Nhạc người này như thế nào, không lý giải nổi. Ngoại trừ mấy lần tình cờ chạm mặt, cùng quá khứ của cậu được nghe qua miệng của Phùng Đường, Trần Dương, nhưng lại chẳng có chút thông tin cụ thể tỉ mỉ.
Bất quá cái người thoạt nhìn trầm mặc ít nói như vậy lại có chút đơn thuần quá mức? Tại sao mỗi lần đều có thể không chút do dự mà mắc câu? Cứ như trong tay mình đang cầm một cây gậy chọc mèo (2), chỉ cần nhẹ nhàng phẩy một cái, vô luận cậu đang làm gì, đều sẽ chạy ngay đến, khoé miệng mím chặt quật cường, tranh thủ cướp lấy cơ hội.
Trong phòng tắm truyền ra một tình huống nhỏ. Mèo hoang nhỏ bấu lấy dép lê của Vân Nhạc mãi đến tận lúc cậu đem nước ấm chuẩn bị kỹ càng, đều không để ý đang có nguy hiểm sắp ập đến. Vân Nhạc đem thau để xuống đất, chậm rãi giơ tay lên. Ngón tay của cậu thỉnh thoảng gập lại, nhúng tay vào thử nước. Bởi vì tóc mái quá dài, chỉ có thể nhìn thấy cằm trắng nõn và sống mũi thanh tú của cậu. Mèo hoang nhỏ thấy chơi đủ rồi dự định chạy đi nơi khác, dĩ nhiên phát hiện hai bàn tay từ trên trời giáng xuống! Nó “Meo meo” một tiếng, dựng lông nhảy lên bồn rửa tay, làm Vân Nhạc sợ hãy đứng lên phòng bị, tay nắm thành đấm. Con mèo nhỏ rất hung hãn, khom lưng đi qua đi lại, tựa hồ thăm dò Vân Nhạc sẽ tấn công nó nữa hay không. Vân Nhạc chưa từng ôm lấy con vật như thế này, dù sao cũng có chút sợ sệt. Nhưng đây chính là công việc, nhất định phải hoàn thành.
Một người một mèo, nhìn chằm chằm thăm dò lẫn nhau một hồi lâu, cùng lúc khởi xướng tấn công. Mèo hoang nhỏ tứ chi dang rộng hướng về phía Vân Nhạc kêu “Meo meo” mà nhào tới, Vân Nhạc thì quyết định nhấc hai tay lên lần nữa, muốn đem nó khoá lại trong bàn tay. Nhưng động tác của người so với mèo vẫn là chậm hơn nửa nhịp, mèo hoang nhỏ đi trước một bước bấu chặt vào lồng ngực của Vân Nhạc, lộ ra móng vuốt sắc nhọn, nhắm vào dây kéo áo trên của đồng phục học sinh mà cào mà gặm. Vân Nhạc chưa từng gặp kẻ địch nào lại tự chui mình vào rọ như vậy, trong thời gian ngắn đứng yên tại chỗ. Mấy giây sau, phản ứng lại được, lập tức đem mèo hoang nhỏ buồn ngủ ôm cứng trong hai tay mình. Con mèo nhỏ đang cắn dây kéo một cách vui vẻ, vào lúc này, Vân Nhạc có cố ngăn cản thì nó lại càng trắng trợn không kiêng dè.
Trong lồng ngực trong nháy mắt nhiệt độ tăng lên, Vân Nhạc không xác định được cảm giác đó là gì, thập phần mới mẻ. Con mèo này rất nhỏ, mềm mại và yếu ớt, nhưng lại rất ấm áp, như tay của gấu bự trong giấc mơ kia, làm cho cậu không nỡ buông ra.
Chuông điện thoại từ phòng khách truyền đến, chỉ một lát học sinh chuyển trường đã bắt máy. Vân Nhạc lấy lại bình tĩnh, đem mèo hoang nhỏ bỏ vào trong túi.
“Con không cần quà cáp đâu, Mỗi lần mẹ đều mua cho một đống, trong nhà đều không đủ chỗ chứa rồi.” Văn Dã đứng ở ban công, tiếp cú điện thoại từ bên kia bờ đại dương. Bên kia ống nghe là mẹ của hắn, một vị đại minh tinh điện ảnh phi thường nổi tiếng. “A, con già đầu như vầy rồi còn không thể tự chăm sóc cho mình sao? Mẹ coi thường con quá hay gì? Ngược lại mẹ khi nào mới trở về? Để con đi đón mẹ.”
Cú điện thoại kéo dài mười mấy phút, Văn Dã quay lại cánh cửa phòng tắm sau khi tắt máy. Phát hiện một người một mèo kia lại có tiến triển mới, quả nhiên mèo hoang nhỏ không thích nước. Toàn bộ cơ thể đang bị vây trong túi, vô cùng đáng thương mà kêu to, nghe thê thảm cực kỳ. Văn Dã nghĩ, Vân Nhạc luôn là một người lạnh lùng, dù cho con mèo này có kêu la như thế nào, cậu cũng sẽ thờ ơ không động lòng. Dù sao cậu cũng chỉ là đang hoàn thành nhiệm vụ, cũng không cần phải cân nhắc cảm giác của con mèo. Nhưng hắn lại không thể ngờ ràng, Vân Nhạc chỉ nghe một vài phút, đã liền không do dự mà mở túi tắm mèo ra.
“Chờ đã!”
“Meo meo ——!”Mèo hoang nhỏ được giải thoát lập tức vui mừng mà vung vẩy móng vuốt. Mu bàn tay Vân Nhạc tê rần, bị nó cào một đường vết xước dài. Văn Dã bước tới vội vàng, mở vòi sen giúp cậu lau rửa vết thương, hơi trách cứ nói: “Không nói cho cậu biết, nó không nghe lời sao?”
Vân Nhạc muốn đem tay rút về, nhưng lại không thể thoát ra được, chỉ có thể trả lời: “Mèo sợ nước, nó không thoải mái.”
Văn Dã lấy ra một khối xà phòng thơm, tại vết thương của cậu mà chà xát, bất đắc dĩ nói: “Nó đang lừa cậu thôi.”
“Lừa gạt…” Vân Nhạc liếc mắt nhìn con mèo nhỏ đang ở bên trong chậu nước nhảy tới nhảy lui, tựa hồ như không có sợ hãi chút nào, thập phần chơi vui vẻ, nói rằng: “Nhưng nó chỉ một con vật, sẽ không lừa gạt người đâu.”
Văn Dã đem vết thương của cậu tẩy rửa đến trắng bệch, xác định không có gì đáng lo mới dừng lại. May là lúc Vân Nhạc ở bệnh viện truyền nước biển, hắn đã đem mèo hoang đến bệnh viện thú y kiểm tra thân thể, xác định không có bệnh tật gì, mới không cần chích vaccine phòng tránh: “Ai nói với cậu rằng động vật sẽ không lừa người? Chúng không thích cảm giác bị trói buộc, nên mới giả bộ đáng thương lừa gạt lòng thương cảm của cậu thôi.”
Lòng thương cảm? Vân Nhạc ngơ ngác, cậu cũng nhận được không ít sự cảm thông từ người khác, lẽ nào, cậu cũng có loại tâm lý này hay sao?
“Đã bị lừa rồi?” Văn Dã hỏi.
“Bị lừa, tôi không có…” Vân Nhạc lớn như thế này, ngoại trừ Đoạn Phỉ lần đó, thật sự cũng chưa từng kinh qua. Cậu từ nhỏ đến lớn bởi vì chuyện trong gia đình, đối với mọi người đều là thái độ lạnh lùng, phòng người người khác tiếp cận mình, một phần cũng vì sự uy hiếp của Vân Cẩm Bằng. Nếu có người bắt nạt cậu, cũng sẽ chống trả lại, tự mình bảo vệ, dù sao chịu đòn cũng là chuyện thường như cơm bữa, không chống trả thì sẽ càng bị đánh thê thảm hơn.
Nghiêm túc mà nói, cậu ngoại trừ có gia đình hai người Trần Xảo Ngọc, Vân Cẩm Bằng, cùng với những đứa rất nhiệt tình bắt nạt cậu ở trường, cũng không có nhiều tiếp xúc với người ngoài. Những nơi cậu làm việc cũng toàn là người trưởng thành, sẽ không rảnh mà đi tìm hiểu một đứa trẻ làm việc ngoài giờ lại trầm mặc ít nói. Có thể nói như vậy cũng không quá chính xác, nhưng chỉ cần không làm gì đến cậu, Vân Nhạc cũng sẽ không phản ứng gì. Cho nên những học sinh phổ thông như Trần Dương, Phùng Đường phần lớn đều sợ cậu, cảm thấy cậu không phải là một người mềm yếu hiền lành, dễ bắt nạt.
“Cậu làm sao?”
“Tôi không có bị lừa.” Vân Nhạc mím môi, con ngươi màu trà nhạt có nét tự tin không thể thốt ra lời.
Văn Dã cầm lấy giấy ăn khử trùng giúp cậu lau khô mu bàn tay, đột nhiên nhìn chằm chằm cậu và lộ ra một nụ cười có ý tứ sâu xa. Nụ cười kia có chút kỳ quái, cùng khí chất dương quang tuấn lãng của hắn hoàn toàn không phù hợp, nói rằng: “Cậu chắc chứ?”
“Ừm.” Vân Nhạc khẳng định.
“Vậy tôi thì sao?” Văn Dã đem cậu đang ở bên cạnh mà kéo, một tay chống đỡ bồn rửa tay, nhốt cậu trong vòng vây, nói thầm thì bên tai cậu: “Cậu đối với tôi có biết gì không? Chúng ta chỉ gặp nhau có đúng một lần, không phải sao? Cậu không sợ tôi là cố ý cho cậu ở lại đây, thừa dịp cậu ngủ say, cầm dao mà đâm vào lồng ngực cậu, lấy nội tạng đi bán à?”
Vân Nhạc rõ ràng ngẩn người, ngay lập tức đẩy hắn ra, tay nắm thành đấm. Giống như con mèo nhỏ bị doạ đằng phía sau cậu, tóc gáy dựng hết lên.
“Ha ha ha ha.” Văn Dã nhịn không được mà cười to khi nhìn thấy rõ phản ứng của cậu. Hắn thật sự không nghĩ tới, cậu thiếu niên thoạt nhìn kiên cường mà lạnh lùng kia, không chỉ có đơn thuần, mà lại còn hơi ngốc nữa?
Hắn đi tới phòng khách tìm một cái băng cá nhân đưa cho Vân Nhạc, người vẫn còn căng thẳng đến tột độ kia, híp mắt cười nói: “Lần này, là bị lừa rồi sao?”
~ Kết thúc chương 8 ~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất