Ván Đã Đóng Thuyền

Chương 2

Trước Sau
“Buồn ngủ chết mất, buồn ngủ chết mất thôi.”

Nghê Nhạc ngáp không ngừng, đầu tựa vào vai Giang Hành Chu, “Em muốn ngủ.”

Giang Hành Chu ôm bả vai gã, nhìn về phía Phó Cường người đại diện của Nghê Nhạc, nói, “Anh Phó, Nhạc Nhạc gần đây còn có lịch trình gì nữa không?”

“Đều là kịch bản rác rưởi gì đâu… Tổng tài bá đạo, chó sữa ngọt ngào…” Phó Cường kéo máy tính bảng trong tay, chậc chậc một tiếng, “Không có kịch bản tốt, để cậu ấy ở nhà nghỉ ngơi hai ngày đi.”

“Được…” Giang Hành Chu vui đến cực điểm.

“Đừng nhận kịch bản phim cổ trang cho tôi nữa”, Nghê Nhạc nói, “Trời nóng muốn chết, phim cổ trang để lại đến khi trời lạnh rồi nhận.”

“Tiểu tổ tông,” Phó Cường vặn vẹo nửa người, vẻ mặt bất lực, “Cậu cho rằng kịch bản hay là tôi có thể chọn cho cậu? Nếu có một kịch bản hay như 《Tình yêu ngàn năm》đưa tới, bất kể ngày ba chín gì đó, dù cậu có phải mặc áo lông cũng phải quay cho tôi!”

Nghê Nhạc bĩu môi, gã nói không lại Phó Cường, nhưng có thể làm nũng với ông xã nhà mình, gã chơi đùa ngón tay Giang Hành Chu, nói, “Thật sự rất mệt, năm ngoái anh cũng đi thăm đoàn phim, em bị say nắng, em không muốn quay…”

Giang Hành Chu đương nhiên biết, Nghê Nhạc say nắng là anh tận mắt chứng kiến, anh đau lòng hận không thể để Nghê Nhạc đừng quay, nhưng cũng chỉ là anh nghĩ như vậy, đoàn làm phim đã quay hơn phân nửa, thỏa thuận cũng đã ký, người lớn không thể tùy hứng nói không quay thì thật sự không quay.

Năm ngoái sau khi quay xong《Tình yêu ngàn năm》Nghê Nhạc không muốn quay phim cổ trang nữa.

Giang Hành Chu không biết phải nói cái gì, bình thường anh sẽ không nhúng tay vào công việc của Nghê Nhạc, thứ nhất anh là người ngoài ngành, những chuyện này anh không hiểu, thứ hai đây là sự nghiệp của Nghê Nhạc, anh sẽ không can thiệp, Nghê Nhạc thích là được, anh sẽ mãi đứng ở phía sau ủng hộ gã.

“Anh Phó,” Giang Hành Chu thật sự là đau lòng, nói, “Ngoại trừ phim cổ trang… Những kịch bản khác anh cho Nhạc Nhạc xem thử được không?”

“Ai da, những chuyện này đâu phải là tôi có thể làm chủ.” Phó Cường đối với một Giang Hành Chu ngốc nghếch chiều người như vậy cũng cạn lời, hơn hết còn là giáo sư đại học, sao trong chuyện của Nghê Nhạc lại không có đầu óc như thế, “Giới giải trí, người lưu lượng, ai càng nổi tiếng, mới có quyền nói chuyện, giống như chúng ta, lăn lộn trong giới giải trí mười năm, khó khăn lắm mới vì một bộ phim nổi tiếng một chút, sau lưng cậu ta cũng không có đại kim chủ, anh cho rằng tài giỏi đến mức nghĩ thế nào thì thế đó à?”

Giang Hành Chu gật gật đầu, những thứ này anh đều biết, nhưng quan tâm thì loạn, anh im miệng luôn, “Tôi xin lỗi.”

“Nghê Nhạc, không phải tôi nói khó cậu, hiện tại ngôi sao lớn nào quay phim cổ trang gì không trải qua cái nóng khắc nghiệt đâu, cậu cho rằng mùa đông quay phim cổ trang sẽ không khổ sao?” Phó Cường nói, “Có rất nhiều phim hiện đại quay vào mùa đông và mùa hè, không phải cậu chưa từng trải qua, tại sao bây giờ sự nghiệp của cậu đã khởi sắc rồi mà vẫn còn non nớt thế.”

Phó Cường nói chuyện từ trước đến nay luôn thẳng thắn, Nghê Nhạc không dám nói gì nữa, mặt vùi vào ngực Giang Hành Chu, hôm nay Phó Cường nói chuyện coi như nhẹ nhàng, bình thường Giang Hành Chu không có ở đây, nói càng khó nghe hơn.

Xe đến hiện trường tạp kỹ, đây là một chương trình tạp kỹ cắm trại, bộ phim mới của Nghê Nhạc 《Tình yêu ngàn năm》 tháng trước vừa mới phát sóng xong, rating của bộ phim này rất tốt, khiến CP gã cùng nữ chính nổi như cồn, được cho là hot hit nhất năm, gã và nữ chính Mạnh Lị được sắp xếp làm khách mời tham gia chương trình này.

Hôm nay là nửa ngày ghi hình cuối cùng của chương trình.

Nghê Nhạc đi ghi hình, Giang Hành Chu thì ở bên ngoài hiện trường nhìn, anh thường xuyên đến thăm đoàn phim, trốn trong đám người như vậy nhìn Nghê Nhạc đã là chuyện thường ngày, nhân viên bên cạnh Nghê Nhạc cũng đều biết quan hệ của bọn họ.

Còn hơn hai tháng nữa là sinh nhật lần thứ ba mươi mốt của Nghê Nhạc, người ba mươi tuổi, trông lại đặc biệt nhỏ bé, đứng chung một chỗ với nữ diễn viên Mạnh Lị hơn hai mươi tuổi giống như bạn cùng trang lứa.

Đại khái là do chương trình cần, hoặc là vì dư âm của bộ phim《Tình yêu ngàn năm》này, Nghê Nhạc và Mạnh Lị trong chương trình rất thân mật, trao đổi ánh mắt, tay vịn lơ đãng đều tràn ngập ái muội.

Giang Hành Chu nhìn không nổi, anh ngồi vào trong xe, mở máy tính chuẩn bị bài học, nhìn chằm chằm màn hình máy tính một chữ cũng không viết được.

Thân là người nhà của nam diễn viên, đây là điều anh nhất định phải tiếp nhận, đó chẳng qua chỉ là công việc của Nghê Nhạc.

Giang Hành Chu an ủi mình như thế, bọn họ ở bên nhau mười một năm, kết hôn bảy năm, anh an ủi mình vô số lần, nhưng cũng không quen được.

Người nọ là Nghê Nhạc, là người mình yêu nhiều năm như vậy, là người yêu hợp pháp của anh, anh làm sao có thể quen cho được.

Thật muốn đem người nhốt ở bên cạnh mình, để Nghê Nhạc không bao giờ được ra ngoài nữa, không được phép gặp người thứ hai ngoại trừ anh ra.

Ha.



Giang Hành Chu xoa xoa mi tâm, về sau vẫn nên ít đến thăm đoàn phim thôi, miễn cho một ngày nào đó mình sẽ bị tâm tính bất thường này của mình tra tấn đến chết.

Ngồi trong xe chờ đến khi mặt trời lặn, tiến độ chuẩn bị bài học của Giang Hành Chu hầu như không có, Nghê Nhạc ghi hình xong, Tiểu Dư vội vàng chạy tới, nói, “Giáo sư Giang, anh Nhạc muốn cùng Mạnh Lị ngồi xe ra sân bay, bên kia có fans chờ, anh phải tự mình về, anh Nhạc nói bảo anh về nhà chờ anh ấy.”

Giang Hành Chu ngẩn người, còn chưa kịp nói chuyện, Tiểu Dư lại vội vàng rời đi, anh mở điện thoại di động, gọi điện thoại cho Nghê Nhạc.

“Số máy quý khách tạm thời không liên lạc…”

Số điện thoại của anh vẫn còn nằm trong danh sách đen của Nghê Nhạc.

Giang Hành Chu lại gửi một tin nhắn Wechat: Nhạc Nhạc, buổi tối cùng nhau ăn cơm đi.

Một dấu chấm than màu đỏ xuất hiện nổi bật ở phía trước tin nhắn.

Sân bay quả thật có rất nhiều fans hâm mộ, giơ biển hiệu, phía trên là ảnh phim và chibi của Nghê Nhạc và Mạnh Lị, cũng như những biểu ngữ khác nhau gắn bó với hai người trong một thời gian dài.

Giang Hành Chu sắc mặt tái mét, hai môi mím rất chặt, tận lực không nhìn.

Trở về nhà thành phố W sau chín giờ, Giang Hành Chu đeo tạp dề làm hai ba món Nghê Nhạc thích ăn, ngồi trên sô pha phòng khách vừa làm vừa chờ người.

Cuối cùng khi hoàn thành bài viết cho lớp học tuần sau, thì có tiếng mở cửa ở lối vào.

Giang Hành Chu buông máy tính xuống chào đón, Nghê Nhạc đẩy một cái vali, vali trượt đến bên chân Giang Hành Chu, anh tựa vào bên tường, ở trong tủ giày lấy dép lê đặt trên mặt đất, ôm eo Nghê Nhạc hôn lên trán gã, “Đói bụng không?”

“Đã ăn với Mạnh Lị rồi.” Nghê Nhạc tùy ý cởi giày, “Nóng chết mất thôi, em tắm rửa đây.”

Gã đi dép lê, tháo kính râm treo trên cổ áo xuống tiện tay đặt lên tủ quần áo, vừa đi vào phòng tắm vừa cởi áo khoác ra.

Giang Hành Chu đi theo phía sau gã thu dọn, “Anh đã làm món em thích ăn, có muốn ăn một chút hay không?”

“Giang Hành Chu,” Nghê Nhạc đứng ở cửa phòng tắm nhìn anh, khom lưng cởi quần, “Em là nghệ sĩ, phải giữ dáng, biết chưa?”

Giang Hành Chu nhìn bụng gã, theo bản năng nuốt nước bọt, nói, “Em gầy quá.”

Trên bụng gầy đến mức có thể nhìn thấy từng gốc xương, dáng người quá mức ốm, anh luôn muốn Nghê Nhạc ăn nhiều hơn một chút.

“Nam nghệ sĩ cũng phải quản lý vóc dáng,” Nghê Nhạc mặc quần lót đi vào phòng tắm, “Lấy áo ngủ cho em.”

Giang Hành Chu nhặt quần trên mặt đất bỏ vào trong sọt đồ dơ, cầm áo ngủ Nghê Nhạc bỏ vào phòng tắm, trong cửa kính phòng tắm, in ra bóng dáng mơ hồ của Nghê Nhạc.

Nghê Nhạc đột nhiên mở ra cửa kính, vươn đầu, chớp một con mắt với anh, “Sửng sốt làm gì, không muốn sao?”

Muốn, quá muốn.

Giang Hành Chu không do dự, đi vào phòng tắm.

Sau khi kết thúc Nghê Nhạc nằm úp trên vách tường thở dốc, cả người không có một chút sức lực, “Giúp em tắm rửa.”

Giang Hành Chu lật người gã lại, để Nghê Nhạc nằm trên vai anh, giúp anh tắm rửa, lau người, mặc quần áo cho gã.

“Ọc~”



Giang Hành Chu bụng kêu một tiếng, Nghê Nhạc không có sức lực nói, “Anh chưa ăn cơm sao?”

“Ừm.” Giang Hành Chu mở máy sấy tóc giúp gã sấy tóc, tiếng ù ù của máy sấy tóc ầm ĩ bên tai Nghê Nhạc, Nghê Nhạc không hỏi tiếp, ghé vào vai anh hưởng thụ.

Sấy tóc xong, Giang Hành Chu ôm Nghê Nhạc trở về phòng ngủ, “Ngủ hay chơi game một lát?”

“Chơi game.” Nghê Nhạc nói.

Giang Hành Chu xoay người ra khỏi phòng ngủ, đẩy vali vào phòng, cầm lấy túi xách trên vali của gã, đưa điện thoại di động cho gã.

“Nhạc Nhạc, bỏ chặn anh đi.” Giang Hành Chu nói.

Nghê Nhạc nở nụ cười, “Biết rồi, xem lần sau anh còn dám chọc em tức giận hay không.”

Nghê Nhạc bỏ chặn liên lạc Giang Hành Chu, tựa vào đầu giường mở trò chơi ra.

Giang Hành Chu ngồi bên giường nhìn vài phút, bụng đói lại kêu một tiếng, anh mới ra ngoài ăn cơm, đồ ăn đã hoàn toàn nguội đi, có điều thời tiết tháng sáu ăn chút lạnh cũng không thành vấn đề.

Nhưng ăn không được nửa chén, Giang Hành Chu đau dạ dày, bệnh cũ tái phát, anh buông đũa xuống, ấn dạ dày rót cho mình một cốc nước ấm.

Uống xuống cũng không hòa hoãn, nhưng trong nhà không có thuốc dạ dày, chút đau này, Giang Hành Chu có thể chịu được.

Tiếng Nghê Nhạc chơi game trong phòng cũng không nhỏ, anh ngửa đầu tựa vào ghế nghe, Nghê Nhạc vừa đánh vừa mắng đồng đội, tính tình nóng nảy, Giang Hành Chu lại dần dần diệu lại.

Đủ rồi, chỉ cần Nghê Nhạc ở bên cạnh anh, cái gì anh cũng không quan tâm.

Rửa chén, lau nhà, lấy quần áo giặt ra phơi nắng, lúc trở về phòng ngủ Nghê Nhạc đã nghiêng đầu ngủ thiếp đi, điện thoại di động vẫn mở ở giao diện trò chơi.

Giang Hành Chu đặt gã ngay ngắn, sạc điện thoại, mở vali Nghê Nhạc mang về thu xếp một phen, làm xong tất cả những thứ này trên trán anh đầy mồ hôi, dạ dày còn hơi đau.

Tắm rửa cho mình, lúc này mới ngủ trên giường, ôm eo Nghê Nhạc nhẹ nhàng hôn lên mặt gã, Nghê Nhạc hừ một tiếng, nỉ non nói, “Nóng…”

Giang Hành Chu buông tay ra, Nghê Nhạc không thích ngủ bị ôm quá chặt, gã cảm thấy hai người chen chúc cùng một chỗ rất nóng, Giang Hành Chu cho tới bây giờ đều dựa vào gã, cho dù có muốn ôm gã ngủ, cũng không muốn để Nghê Nhạc không vui.

Đầu chạm đầu, Giang Hành Chu nắm tay gã ấn vào dạ dày mình, nhắm mắt lại.

Một giấc ngủ không tính là yên ổn, Giang Hành Chu sau nửa đêm bị đau tỉnh lại, ngồi xổm bên cạnh bồn cầu đem nửa chén cơm buổi tối ăn nôn ra.

Sau đó liền không ngủ được, nằm ở trên giường nắm tay Nghê Nhạc, tay Nghê Nhạc mềm mại không xương chả giống tay đàn ông, nắm trong tay vừa mềm vừa thoải mái, tựa như đau dạ dày cũng không khó chịu.

Trời vừa sáng, Giang Hành Chu liền rời giường ra ngoài, mua thuốc ở nhà thuốc, trực tiếp dùng nước uống ở nhà thuốc.

“Đau cả đêm sao,” nhân viên bán thuốc nói, “Các cậu còn trẻ tuổi, muốn làm việc không muốn sống, có thời gian vẫn nên đến bệnh viện kiểm tra đi.”

“Ừm.” Giang Hành Chu gật gật đầu, cầm thuốc rời khỏi nhà thuốc.

Dạ dày của anh anh rõ nhất, lúc hơn hai mươi tuổi học nghiên cứu sinh thức khuya bỏ bữa tương đối nhiều, dạ dày có chút không ổn, nhiều năm như vậy đau là uống thuốc rồi cũng diệu đi, không phải là vấn đề lớn gì.

Chỉ cần ba bữa ăn đều đặn, không ăn thức ăn gì kích thích, dạ dày của anh sẽ bình thường ngay.

_

Yêu người vô tâm mà còn là thời gian thì cảm giác ấy rất khó tả lúc đầu thì cuồng nhiệt sau vài tháng vài năm sự cuồng nhiệt đó sẽ không còn nữa mà thay vào đó là sự buồn bã chịu đựng nên thật sự thấy thương Hành Châu lắm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau