Chương 7
Tôn Vi vươn đầu nhìn ra ngoài phòng bếp, mấy đứa nhỏ đều ngồi trên sô pha, bà đóng cửa phòng bếp lại, nhẹ giọng nói, “Con còn chưa nói thật với Nhạc Nhạc sao?”
Giang Hành Chu cầm dao, đánh vảy cá, lưỡi dao trượt qua vảy cá, văng từng mảng vảy cá lên mu bàn tay anh.
Nghê Nhạc thích ăn cá, ngày hôm qua đã làm cá hấp cho gã, hôm nay thì hấp với nhiệt độ thấp hơn một chút.
Tôn Vi đứng bên cạnh anh lột tỏi, nói, “Con giấu như vậy cũng không nên, nói dối sẽ vẫn bị vạch trần.”
Giang Hành Chu lắc đầu, “Ở trong lòng con, dì chính là mẹ.”
“Haizzz,” Tôn Vi thở dài, “Những chuyện kia, quả thật không dễ nói, con không nói thì không nói, dù sao dì và Nhạc Nhạc không mấy tiếp xúc nhưng… cũng may dượng út của con hôm nay phải đi làm, nếu ông ấy mà lôi kéo Nhạc Nhạc uống rượu, cái miệng kia của ông ấy sợ là không kịp bịt lại mất.”
“Cảm ơn dì út.” Giang Hành Chu nhàn nhạt nói.
Tôn Vi ngồi xuống ghế nhỏ, giọng điệu đột nhiên trầm thấp, “Aiii, có gì để cảm ơn đâu.”
Giang Hành Chu cảm nhận được, có điều từ trước đến nay anh không biết an ủi người khác, chỉ im lặng xử lý cá.
Lời nói của Tôn Vi anh rõ, nói dối vẫn bị vạch trần, nhưng anh không dám để Nghê Nhạc biết thân thế của anh, gia đình Nghê Nhạc đơn giản hạnh phúc, anh sợ Nghê Nhạc sau khi biết sẽ nhìn thấy ánh mắt khiến mình không thể tiếp nhận trong mắt Nghê Nhạc.
Nói dối sẽ bị vạch trần sao, vậy anh sẽ cố gắng đừng làm nó có cơ hội bị vạch trần.
Chồng Tề San tính cách chậm chạp, vừa hay bổ sung cho tính cách hấp tấp của Tề San, bữa cơm này ăn cũng coi như là thoải mái, quan trọng nhất là họ và Nghê Nhạc ở chung vui vẻ.
Khi rời đi, mưa đã ngừng, không khí mang theo chút mát lạnh, rất thoải mái.
Giang Hành Chu hạ cửa sổ xe xuống, để gió thổi vào, đón sự thoải mái này, anh nói, “Nhạc Nhạc, có muốn đi xem phim hay không.”
“Không xem không xem, em phải về ngủ,” Nghê Nhạc hạ ghế xuống, “Sáng sớm ngày mai em phải đến tổ phim, bận chết đi, đừng cướp đi nửa ngày nghỉ ngơi còn lại của em.”
Giang Hành Chu nhìn gã, khó được nhàn rỗi, anh xác thật rất muốn đi hẹn hò.
Nghê Nhạc nằm ở ghế phụ, nhắm mắt lại, “Nếu lỡ bị người ta chụp được, đây là scandal hiểu không?”
Giang Hành Chu mí mắt khẽ run lên, đóng lại cửa sổ xe, “Ừm, về thôi.”
Dù sao đối với anh mà nói, chỉ cần là sống chung với Nghê Nhạc, làm cái gì cũng được.
Chờ anh đọc xong bài thi, hồ sơ khóa học xong, sẽ có thời gian đến tổ phim.
Nghê Nhạc sau khi vào tổ thì vô cùng bận rộn, ngày đêm quay phim, thường xuyên không nói chuyện với Giang Hành Chu được mấy câu, Giang Hành Chu đau lòng cho gã, nhưng lại bất lực.
Chỉ có thể nhanh chóng hoàn thành công việc của mình.
Học sinh đã nghỉ hè, trong sân trường trống rỗng, Giang Hành Chu mở cuộc họp cuối cùng trước kỳ nghỉ, đi trong khuôn viên không có người gửi tin nhắn cho Nghê Nhạc nói cho gã biết tối nay anh có thể đến nơi đó.
Mở cốp xe ra, lấy hành lý, chuyến đi này ít nhất phải mất hơn một tháng, xe để ở sân bay không có lời, Giang Hành Chu bắt xe qua.
Tiếng cốp xe đặc biệt rõ ràng, Tân Mộc ngồi xổm dưới khung bóng rổ quay đầu tìm kiếm nguồn âm thanh, thấy bóng dáng quen thuộc đang đi qua ngoài sân bóng rổ, cậu nhảy lên, ném khăn mặt trên vai cho bạn tốt, “Tôi đi rồi về ngay!”
“Ê!” Bạn tốt Hách Thích một tay nhận lấy khăn mặt, hô một tiếng, “Cậu làm gì thế!”
Tân Mộc không trả lời, chạy như gió.
“Giáo sư Giang!” Tân Mộc đuổi theo Giang Hành Chu, “Giáo sư Giang ơi!”
Giang Hành Chu dừng bước, quay đầu lại, là một nam sinh mặc quần đùi ngắn tay thể thao màu xám.
Tân Mộc nhìn anh, “Anh không nhớ tôi sao?”
Giang Hành Chu khẽ lắc đầu, “Xin lỗi.”
Trong lòng Tân Mộc có chút mất mát, cậu cười cười, “Tôi là Tân Mộc, Tân khí tật tân, mộc trong cây, tốt nghiệp hồi tháng trước, hiện tại ở lại trường làm giáo viên phụ đạo tháng sau sẽ nhậm chức.”
“Ừm,” Giang Hành Chu nói, “Chúc mừng cậu.”
Nói cũng giống y đúc lần trước, Tân Mộc cuối cùng cũng biết Giang Hành Chu căn bản không nhớ cậu.
Giang Hành Chu xoay người kéo vali tiếp tục đi, Tân Mộc đi theo anh, nhìn vali của anh, “Muốn đi chỗ nào hả? Hôm nay anh mới được nghỉ à? Muốn đến sân bay hay là ga tàu cao tốc?”
Cậu một hơi hỏi ba câu, Giang Hành Chu trả lời cậu hai chữ, “Sân bay.”
“Đi công tác hay đi du lịch?” Tân Mộc nói, “Tôi cũng dự định nghỉ hè đi chơi một chuyến, giáo sư Giang có chỗ nào đề cử không?”
Giang Hành Chu không nói gì, từ trước đến nay anh không nói nhiều, ngoại trừ học sinh hỏi anh vấn đề chuyên môn ra, loại vấn đề này anh cũng sẽ không nói nhiều.
Tân Mộc cũng không để ý, tiếp tục nói, “Trời nóng, giáo sư Giang nhất định phải chuẩn bị chống say nắng và hạ nhiệt nha.”
Giang Hành Chu gọi xe đã chờ ở cổng trường, anh bỏ hành lý vào cốp xe, nói cảm ơn với Tân Mộc, mở cửa xe ngồi vào.
Tân Mộc khom lưng phất tay với anh, “Giáo sư Giang đi đường bình an, khai giảng gặp lại.”
Xe taxi nổ máy rời đi, Tân Mộc hai tay chống thắt lưng bất lực cười ra tiếng, không biết lúc này Giang Hành Chu có nhớ cậu hay không.
Hẳn là nhớ há, cậu đã nói ra tên của mình rồi, cũng không thể không nhớ được cậu chứ nhỉ.
Nếu còn không nhớ được, vậy thì lại giới thiệu tiếp, sẽ để Giang Hành Chu phải nhớ kỹ cậu.
Tân Mộc về lại sân bóng rổ, Hách Thích ném bóng rổ về phía cậu, “Vui vẻ như thế… làm gì rồi.”
Tân Mộc nhận bóng, làm hai động tác qua háng, bật nhảy đưa bóng vào rổ.
“Bịch bịch bịch”
Bóng rổ phát ra tiếng động trên mặt đất, Tân Mộc đặt mông ngồi phía dưới, ngửa đầu nhìn lên bầu trời, mặt trời chạng vạng không quá chói mắt, nhưng vẫn rất oi bức, có điều tâm tình của cậu coi như tốt.
“Mười chữ.” Tân Mộc nói.
“Ý gì?” Hách Thích đưa cho Tân Mộc một chai nước suối, “Bị say nắng đến choáng váng à?”
Tân Mộc cười có thể nhìn thấy răng hàm sau, vặn nước suối uống một ngụm, “Hôm nay anh ấy nói với tôi mười chữ, còn nói cảm ơn.”
Hách Thích trong nháy mắt hiểu được dáng vẻ này của Tân Mộc là chuyện gì xảy ra, hắn cũng ngồi xuống đất, nói, “Đây là mùa hè, đừng phát xuân.”
Tân Mộc hai tay đặt ở phía sau chống lên mặt đất, nheo hai mắt lên trên bầu trời, “Cậu nói xem, có phải tôi quá không ấn tượng, làm người ta khó mà nhớ tới không?”
Hách Thích đứng trước mặt Tân Mộc, cản trở ánh mặt trời, một cái bóng đen chiếu lên mặt cậu.
Hai tay hắn chống đầu gối, khom lưng nhìn Tân Mộc, Tân Mộc cũng nhìn hắn, chờ mong đáp án của hắn.
“Không có,” Hách Thích nói, “Với trình độ này của cậu, không ai có thể nhớ rõ đâu.”
“Đệch!” Tân Mộc nhấc chân đá vào bắp chân hắn một chút, “Ý tôi là diện mạo, không biết điểm tốt của người ta.”
“Ha ha ha,” Hách Thích ngồi xuống bên cạnh cậu, nói, “Cậu á hả… Nói như thế nào đây ta, lấy góc độ của người bạn như tôi mà nói, cũng tạm tạm.”
Tân Mộc ngồi thẳng người, đưa tay chộp trước mặt Hách Thích một cái, lại ném sang bên, “Vứt bỏ cái góc độ bạn bè của cậu, nói lại lần nữa.”
“Ờm…” Hách Thích đánh giá cậu, “Mắt mũi miệng đều có, cười tươi còn có hai cái răng khểnh, coi như có thể nhìn đi.”
“A! Chả trách anh ấy không nhớ được tôi!” Tân Mộc ngã lưng nằm trên mặt đất, lại như con cá chép lộn mình đứng dậy, “Móe, nóng nóng nóng!”
…
Tiểu Dư dừng xe trước cửa khách sạn, xoay người đưa thẻ phòng cho Giang Hành Chu trên ghế phụ, “Giáo sư Giang, phòng 8088.”
Giang Hành Chu nhìn ra bên ngoài, nói, “Đến phim trường.”
“Cái kia…” Tiểu Dư e ngại cười cười, “Tối nay sinh nhật nhà sản xuất, mấy người sáng tạo và lãnh đạo đều ra ngoài ăn cơm, giáo sư Giang, anh đợi ở khách sạn đi, anh Nhạc hẳn là sắp kết thúc rồi.”
Giang Hành Chu từ chối, “Chờ ở nhà hàng.”
“Anh đi máy bay tới đây không mệt sao?” Tiểu Dư nói, “Nếu không anh vào khách sạn tắm rửa, thoải mái chờ anh Nhạc.”
“Tôi muốn nhanh chóng nhìn thấy em ấy,” Giang Hành Chu nói, “Lái xe đi.”
Hai tay Tiểu Dư nắm chặt tay lái, mặt mày ủ rũ đạp chân ga, phim trường lớn như vậy, từ khách sạn đến nơi ăn cơm lái xe cũng chỉ hơn mười phút, cậu ta suy nghĩ một chút vẫn quyết định nói cái gì đó,”Bộ phim 《Lục Linh Ẩn 》này là một IP lớn, đầu tư cũng lớn, là một bánh bao thơm ngon, nam nữ chính của bộ phim này là Đào Hướng Thành và Lôi Thiên Dung, nghệ sĩ hạng nhất, anh Nhạc đạt được nam thứ thực sự là vận khí tốt, cũng vừa hay diện mạo của anh ấy phụ họa nhân vật này, thật sự là thiên thời địa lợi nhân hòa.”
“May mắn cũng là một phần thực lực, em ấy xứng đáng.” Giang Hành Chu nói.
“Vậy khẳng định đáng.” Tiểu Dư cười ha ha, “Đây không phải là không dễ sao, bao nhiêu người nhìn chằm chằm nhân vật này, lại rơi lên người anh Nhạc.”
“Ừm,” Giang Hành Chu gật gật đầu, “Thật không dễ dàng cho em ấy.”
“Đúng vậy, nhưng may mà đạo diễn sản xuất đặc biệt là bên sản xuất đều rất thích anh Nhạc, anh Nhạc ở đoàn làm phim này coi như thoải mái.” Tiểu Dư nhìn anh một cái.
Giang Hành Chu nhìn thẳng về phía trước, không có quá nhiều cảm xúc, trong lòng Tiểu Dư thì thầm, anh có thể nghe hiểu ý của mình chứ, đường đường là một giáo sư, chỉ số thông minh hẳn là rất cao.
Tiểu Dư dừng xe ở ven đường trước khách sạn, hạ cửa sổ xe, lấy điếu thuốc từ tay vịn, trước khi đốt lên hỏi, “Giáo sư Giang, anh không phiền chứ?”
Giang Hành Chu nhìn cậu ta, nhẹ nhàng lắc đầu, sau đó quay đầu nhìn thẳng cửa nhà hàng.
Tiểu Dư vừa hút thuốc vừa lướt điện thoại di động, thỉnh thoảng lại liếc nhìn cửa một cái, mỗi lần nhìn qua đều phát hiện tư thế Giang Hành Chu không thay đổi.
Y như một hòn vọng phu.
Cậu ta gửi tin nhắn cho Nghê Nhạc, nói cho gã biết Giang Hành Chu chờ ở bên ngoài, chẳng qua không xác định Nghê Nhạc có thấy không, ăn cơm nhất định sẽ uống rượu, uống rượu cũng không có thời gian xem điện thoại.
Cũng may tửu lượng Nghê Nhạc khá tốt.
Bữa cơm này bắt đầu ăn từ hơn bảy giờ tối, đợi đến hơn mười hai giờ, Tiểu Dư rốt cục nhìn thấy một đám người từ trong nhà hàng đi ra, cậu ta cất điện thoại, vừa chuẩn bị mở cửa xe, người trên ghế phụ đã đi xuống.
“Haiz!” Tiểu Dư vội vàng xuống xe, thấy Nghê Nhạc và nhà sản xuất Tiết tổng kề vai sát cánh đi ra khỏi nhà hàng.
Giang Hành Chu đi tới trước, Tiểu Dư thấy anh đi đến bên cạnh Nghê Nhạc, Nghê Nhạc rõ ràng dừng một chút, ánh mắt từ trên mặt Giang Hành Chu chuyển đến mặt Tiểu Dư đang chạy tới.
Tiểu Dư có chút tủi thân lắc đầu, cậu ta không phải cố ý muốn dẫn Giang Hành Chu đến đây.
Giang Hành Chu đưa tay muốn đỡ Nghê Nhạc, Tiết tổng bên cạnh Nghê Nhạc nhìn Giang Hành Chu một cái, bảo, “Người này là ai? Chưa gặp bao giờ.”
“Trợ lý mới tuyển của tôi, Tiểu Giang.” Nghê Nhạc nói, “Tiết tổng, tôi và trợ lý của tôi phải về rồi.”
“Tiểu Giang…” Tiết tổng hơi ngửa đầu nhìn người đàn ông có vóc dáng rất cao ráo này, khuôn mặt đỏ ửng hiện lên nụ cười, “Gương mặt này mà làm trợ lý thì tiếc quá… Có điều, vẫn là Tiểu Nhạc em hợp khẩu vị của tôi.”
Những lời này vừa nói ra, Tiểu Dư lo lắng đề phòng liếc nhìn Giang Hành Chu, trên mặt Giang Hành Chu vẫn bình tĩnh, không có chút cảm xúc nào.
Cậu ta không biết là những lời vừa rồi của mình đã chuẩn bị cho Giang Hành Chu, cho nên anh mới bình tĩnh như vậy, hay là Giang Hành Chu thật sự không nghe ra.
Tóm lại Giang Hành Chu không có phản ứng khác, chỉ nhàn nhạt đỡ Nghê Nhạc qua, Tiết tổng được những người khác đỡ, vừa đi còn quay đầu lại phất tay Nghê Nhạc, “Gặp lại sau.”
Nghê Nhạc cười phất tay với hắn.
“Trở về thôi.” Giang Hành Chu ôm bả vai Nghê Nhạc, nhẹ nhàng nói.
Giang Hành Chu cầm dao, đánh vảy cá, lưỡi dao trượt qua vảy cá, văng từng mảng vảy cá lên mu bàn tay anh.
Nghê Nhạc thích ăn cá, ngày hôm qua đã làm cá hấp cho gã, hôm nay thì hấp với nhiệt độ thấp hơn một chút.
Tôn Vi đứng bên cạnh anh lột tỏi, nói, “Con giấu như vậy cũng không nên, nói dối sẽ vẫn bị vạch trần.”
Giang Hành Chu lắc đầu, “Ở trong lòng con, dì chính là mẹ.”
“Haizzz,” Tôn Vi thở dài, “Những chuyện kia, quả thật không dễ nói, con không nói thì không nói, dù sao dì và Nhạc Nhạc không mấy tiếp xúc nhưng… cũng may dượng út của con hôm nay phải đi làm, nếu ông ấy mà lôi kéo Nhạc Nhạc uống rượu, cái miệng kia của ông ấy sợ là không kịp bịt lại mất.”
“Cảm ơn dì út.” Giang Hành Chu nhàn nhạt nói.
Tôn Vi ngồi xuống ghế nhỏ, giọng điệu đột nhiên trầm thấp, “Aiii, có gì để cảm ơn đâu.”
Giang Hành Chu cảm nhận được, có điều từ trước đến nay anh không biết an ủi người khác, chỉ im lặng xử lý cá.
Lời nói của Tôn Vi anh rõ, nói dối vẫn bị vạch trần, nhưng anh không dám để Nghê Nhạc biết thân thế của anh, gia đình Nghê Nhạc đơn giản hạnh phúc, anh sợ Nghê Nhạc sau khi biết sẽ nhìn thấy ánh mắt khiến mình không thể tiếp nhận trong mắt Nghê Nhạc.
Nói dối sẽ bị vạch trần sao, vậy anh sẽ cố gắng đừng làm nó có cơ hội bị vạch trần.
Chồng Tề San tính cách chậm chạp, vừa hay bổ sung cho tính cách hấp tấp của Tề San, bữa cơm này ăn cũng coi như là thoải mái, quan trọng nhất là họ và Nghê Nhạc ở chung vui vẻ.
Khi rời đi, mưa đã ngừng, không khí mang theo chút mát lạnh, rất thoải mái.
Giang Hành Chu hạ cửa sổ xe xuống, để gió thổi vào, đón sự thoải mái này, anh nói, “Nhạc Nhạc, có muốn đi xem phim hay không.”
“Không xem không xem, em phải về ngủ,” Nghê Nhạc hạ ghế xuống, “Sáng sớm ngày mai em phải đến tổ phim, bận chết đi, đừng cướp đi nửa ngày nghỉ ngơi còn lại của em.”
Giang Hành Chu nhìn gã, khó được nhàn rỗi, anh xác thật rất muốn đi hẹn hò.
Nghê Nhạc nằm ở ghế phụ, nhắm mắt lại, “Nếu lỡ bị người ta chụp được, đây là scandal hiểu không?”
Giang Hành Chu mí mắt khẽ run lên, đóng lại cửa sổ xe, “Ừm, về thôi.”
Dù sao đối với anh mà nói, chỉ cần là sống chung với Nghê Nhạc, làm cái gì cũng được.
Chờ anh đọc xong bài thi, hồ sơ khóa học xong, sẽ có thời gian đến tổ phim.
Nghê Nhạc sau khi vào tổ thì vô cùng bận rộn, ngày đêm quay phim, thường xuyên không nói chuyện với Giang Hành Chu được mấy câu, Giang Hành Chu đau lòng cho gã, nhưng lại bất lực.
Chỉ có thể nhanh chóng hoàn thành công việc của mình.
Học sinh đã nghỉ hè, trong sân trường trống rỗng, Giang Hành Chu mở cuộc họp cuối cùng trước kỳ nghỉ, đi trong khuôn viên không có người gửi tin nhắn cho Nghê Nhạc nói cho gã biết tối nay anh có thể đến nơi đó.
Mở cốp xe ra, lấy hành lý, chuyến đi này ít nhất phải mất hơn một tháng, xe để ở sân bay không có lời, Giang Hành Chu bắt xe qua.
Tiếng cốp xe đặc biệt rõ ràng, Tân Mộc ngồi xổm dưới khung bóng rổ quay đầu tìm kiếm nguồn âm thanh, thấy bóng dáng quen thuộc đang đi qua ngoài sân bóng rổ, cậu nhảy lên, ném khăn mặt trên vai cho bạn tốt, “Tôi đi rồi về ngay!”
“Ê!” Bạn tốt Hách Thích một tay nhận lấy khăn mặt, hô một tiếng, “Cậu làm gì thế!”
Tân Mộc không trả lời, chạy như gió.
“Giáo sư Giang!” Tân Mộc đuổi theo Giang Hành Chu, “Giáo sư Giang ơi!”
Giang Hành Chu dừng bước, quay đầu lại, là một nam sinh mặc quần đùi ngắn tay thể thao màu xám.
Tân Mộc nhìn anh, “Anh không nhớ tôi sao?”
Giang Hành Chu khẽ lắc đầu, “Xin lỗi.”
Trong lòng Tân Mộc có chút mất mát, cậu cười cười, “Tôi là Tân Mộc, Tân khí tật tân, mộc trong cây, tốt nghiệp hồi tháng trước, hiện tại ở lại trường làm giáo viên phụ đạo tháng sau sẽ nhậm chức.”
“Ừm,” Giang Hành Chu nói, “Chúc mừng cậu.”
Nói cũng giống y đúc lần trước, Tân Mộc cuối cùng cũng biết Giang Hành Chu căn bản không nhớ cậu.
Giang Hành Chu xoay người kéo vali tiếp tục đi, Tân Mộc đi theo anh, nhìn vali của anh, “Muốn đi chỗ nào hả? Hôm nay anh mới được nghỉ à? Muốn đến sân bay hay là ga tàu cao tốc?”
Cậu một hơi hỏi ba câu, Giang Hành Chu trả lời cậu hai chữ, “Sân bay.”
“Đi công tác hay đi du lịch?” Tân Mộc nói, “Tôi cũng dự định nghỉ hè đi chơi một chuyến, giáo sư Giang có chỗ nào đề cử không?”
Giang Hành Chu không nói gì, từ trước đến nay anh không nói nhiều, ngoại trừ học sinh hỏi anh vấn đề chuyên môn ra, loại vấn đề này anh cũng sẽ không nói nhiều.
Tân Mộc cũng không để ý, tiếp tục nói, “Trời nóng, giáo sư Giang nhất định phải chuẩn bị chống say nắng và hạ nhiệt nha.”
Giang Hành Chu gọi xe đã chờ ở cổng trường, anh bỏ hành lý vào cốp xe, nói cảm ơn với Tân Mộc, mở cửa xe ngồi vào.
Tân Mộc khom lưng phất tay với anh, “Giáo sư Giang đi đường bình an, khai giảng gặp lại.”
Xe taxi nổ máy rời đi, Tân Mộc hai tay chống thắt lưng bất lực cười ra tiếng, không biết lúc này Giang Hành Chu có nhớ cậu hay không.
Hẳn là nhớ há, cậu đã nói ra tên của mình rồi, cũng không thể không nhớ được cậu chứ nhỉ.
Nếu còn không nhớ được, vậy thì lại giới thiệu tiếp, sẽ để Giang Hành Chu phải nhớ kỹ cậu.
Tân Mộc về lại sân bóng rổ, Hách Thích ném bóng rổ về phía cậu, “Vui vẻ như thế… làm gì rồi.”
Tân Mộc nhận bóng, làm hai động tác qua háng, bật nhảy đưa bóng vào rổ.
“Bịch bịch bịch”
Bóng rổ phát ra tiếng động trên mặt đất, Tân Mộc đặt mông ngồi phía dưới, ngửa đầu nhìn lên bầu trời, mặt trời chạng vạng không quá chói mắt, nhưng vẫn rất oi bức, có điều tâm tình của cậu coi như tốt.
“Mười chữ.” Tân Mộc nói.
“Ý gì?” Hách Thích đưa cho Tân Mộc một chai nước suối, “Bị say nắng đến choáng váng à?”
Tân Mộc cười có thể nhìn thấy răng hàm sau, vặn nước suối uống một ngụm, “Hôm nay anh ấy nói với tôi mười chữ, còn nói cảm ơn.”
Hách Thích trong nháy mắt hiểu được dáng vẻ này của Tân Mộc là chuyện gì xảy ra, hắn cũng ngồi xuống đất, nói, “Đây là mùa hè, đừng phát xuân.”
Tân Mộc hai tay đặt ở phía sau chống lên mặt đất, nheo hai mắt lên trên bầu trời, “Cậu nói xem, có phải tôi quá không ấn tượng, làm người ta khó mà nhớ tới không?”
Hách Thích đứng trước mặt Tân Mộc, cản trở ánh mặt trời, một cái bóng đen chiếu lên mặt cậu.
Hai tay hắn chống đầu gối, khom lưng nhìn Tân Mộc, Tân Mộc cũng nhìn hắn, chờ mong đáp án của hắn.
“Không có,” Hách Thích nói, “Với trình độ này của cậu, không ai có thể nhớ rõ đâu.”
“Đệch!” Tân Mộc nhấc chân đá vào bắp chân hắn một chút, “Ý tôi là diện mạo, không biết điểm tốt của người ta.”
“Ha ha ha,” Hách Thích ngồi xuống bên cạnh cậu, nói, “Cậu á hả… Nói như thế nào đây ta, lấy góc độ của người bạn như tôi mà nói, cũng tạm tạm.”
Tân Mộc ngồi thẳng người, đưa tay chộp trước mặt Hách Thích một cái, lại ném sang bên, “Vứt bỏ cái góc độ bạn bè của cậu, nói lại lần nữa.”
“Ờm…” Hách Thích đánh giá cậu, “Mắt mũi miệng đều có, cười tươi còn có hai cái răng khểnh, coi như có thể nhìn đi.”
“A! Chả trách anh ấy không nhớ được tôi!” Tân Mộc ngã lưng nằm trên mặt đất, lại như con cá chép lộn mình đứng dậy, “Móe, nóng nóng nóng!”
…
Tiểu Dư dừng xe trước cửa khách sạn, xoay người đưa thẻ phòng cho Giang Hành Chu trên ghế phụ, “Giáo sư Giang, phòng 8088.”
Giang Hành Chu nhìn ra bên ngoài, nói, “Đến phim trường.”
“Cái kia…” Tiểu Dư e ngại cười cười, “Tối nay sinh nhật nhà sản xuất, mấy người sáng tạo và lãnh đạo đều ra ngoài ăn cơm, giáo sư Giang, anh đợi ở khách sạn đi, anh Nhạc hẳn là sắp kết thúc rồi.”
Giang Hành Chu từ chối, “Chờ ở nhà hàng.”
“Anh đi máy bay tới đây không mệt sao?” Tiểu Dư nói, “Nếu không anh vào khách sạn tắm rửa, thoải mái chờ anh Nhạc.”
“Tôi muốn nhanh chóng nhìn thấy em ấy,” Giang Hành Chu nói, “Lái xe đi.”
Hai tay Tiểu Dư nắm chặt tay lái, mặt mày ủ rũ đạp chân ga, phim trường lớn như vậy, từ khách sạn đến nơi ăn cơm lái xe cũng chỉ hơn mười phút, cậu ta suy nghĩ một chút vẫn quyết định nói cái gì đó,”Bộ phim 《Lục Linh Ẩn 》này là một IP lớn, đầu tư cũng lớn, là một bánh bao thơm ngon, nam nữ chính của bộ phim này là Đào Hướng Thành và Lôi Thiên Dung, nghệ sĩ hạng nhất, anh Nhạc đạt được nam thứ thực sự là vận khí tốt, cũng vừa hay diện mạo của anh ấy phụ họa nhân vật này, thật sự là thiên thời địa lợi nhân hòa.”
“May mắn cũng là một phần thực lực, em ấy xứng đáng.” Giang Hành Chu nói.
“Vậy khẳng định đáng.” Tiểu Dư cười ha ha, “Đây không phải là không dễ sao, bao nhiêu người nhìn chằm chằm nhân vật này, lại rơi lên người anh Nhạc.”
“Ừm,” Giang Hành Chu gật gật đầu, “Thật không dễ dàng cho em ấy.”
“Đúng vậy, nhưng may mà đạo diễn sản xuất đặc biệt là bên sản xuất đều rất thích anh Nhạc, anh Nhạc ở đoàn làm phim này coi như thoải mái.” Tiểu Dư nhìn anh một cái.
Giang Hành Chu nhìn thẳng về phía trước, không có quá nhiều cảm xúc, trong lòng Tiểu Dư thì thầm, anh có thể nghe hiểu ý của mình chứ, đường đường là một giáo sư, chỉ số thông minh hẳn là rất cao.
Tiểu Dư dừng xe ở ven đường trước khách sạn, hạ cửa sổ xe, lấy điếu thuốc từ tay vịn, trước khi đốt lên hỏi, “Giáo sư Giang, anh không phiền chứ?”
Giang Hành Chu nhìn cậu ta, nhẹ nhàng lắc đầu, sau đó quay đầu nhìn thẳng cửa nhà hàng.
Tiểu Dư vừa hút thuốc vừa lướt điện thoại di động, thỉnh thoảng lại liếc nhìn cửa một cái, mỗi lần nhìn qua đều phát hiện tư thế Giang Hành Chu không thay đổi.
Y như một hòn vọng phu.
Cậu ta gửi tin nhắn cho Nghê Nhạc, nói cho gã biết Giang Hành Chu chờ ở bên ngoài, chẳng qua không xác định Nghê Nhạc có thấy không, ăn cơm nhất định sẽ uống rượu, uống rượu cũng không có thời gian xem điện thoại.
Cũng may tửu lượng Nghê Nhạc khá tốt.
Bữa cơm này bắt đầu ăn từ hơn bảy giờ tối, đợi đến hơn mười hai giờ, Tiểu Dư rốt cục nhìn thấy một đám người từ trong nhà hàng đi ra, cậu ta cất điện thoại, vừa chuẩn bị mở cửa xe, người trên ghế phụ đã đi xuống.
“Haiz!” Tiểu Dư vội vàng xuống xe, thấy Nghê Nhạc và nhà sản xuất Tiết tổng kề vai sát cánh đi ra khỏi nhà hàng.
Giang Hành Chu đi tới trước, Tiểu Dư thấy anh đi đến bên cạnh Nghê Nhạc, Nghê Nhạc rõ ràng dừng một chút, ánh mắt từ trên mặt Giang Hành Chu chuyển đến mặt Tiểu Dư đang chạy tới.
Tiểu Dư có chút tủi thân lắc đầu, cậu ta không phải cố ý muốn dẫn Giang Hành Chu đến đây.
Giang Hành Chu đưa tay muốn đỡ Nghê Nhạc, Tiết tổng bên cạnh Nghê Nhạc nhìn Giang Hành Chu một cái, bảo, “Người này là ai? Chưa gặp bao giờ.”
“Trợ lý mới tuyển của tôi, Tiểu Giang.” Nghê Nhạc nói, “Tiết tổng, tôi và trợ lý của tôi phải về rồi.”
“Tiểu Giang…” Tiết tổng hơi ngửa đầu nhìn người đàn ông có vóc dáng rất cao ráo này, khuôn mặt đỏ ửng hiện lên nụ cười, “Gương mặt này mà làm trợ lý thì tiếc quá… Có điều, vẫn là Tiểu Nhạc em hợp khẩu vị của tôi.”
Những lời này vừa nói ra, Tiểu Dư lo lắng đề phòng liếc nhìn Giang Hành Chu, trên mặt Giang Hành Chu vẫn bình tĩnh, không có chút cảm xúc nào.
Cậu ta không biết là những lời vừa rồi của mình đã chuẩn bị cho Giang Hành Chu, cho nên anh mới bình tĩnh như vậy, hay là Giang Hành Chu thật sự không nghe ra.
Tóm lại Giang Hành Chu không có phản ứng khác, chỉ nhàn nhạt đỡ Nghê Nhạc qua, Tiết tổng được những người khác đỡ, vừa đi còn quay đầu lại phất tay Nghê Nhạc, “Gặp lại sau.”
Nghê Nhạc cười phất tay với hắn.
“Trở về thôi.” Giang Hành Chu ôm bả vai Nghê Nhạc, nhẹ nhàng nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất