Vạn Đạo Long Hoàng

Chương 20: Liệt Diễm Phần Thân, ta cũng nhàn nhã dạo chơi

Trước Sau
- Tốt rồi, hiện tại bắt đầu khảo thí nghị lực.

Lục Vân Phong tuyên bố.

Bên trái bình đài, có một cầu thang do ngọc thạch đúc thành, có tất cả chín bậc, chính là Liệt Diễm Thê.

Đây là Lục gia dùng rất nhiều tiền, mời Minh Luyện đại sư chế tạo ra, phía trên khắc minh văn, cực kỳ huyền diệu.

Chỉ cần người đi lên, minh văn trên cầu thang sẽ kích hoạt, tản mát ra khí tức cực nóng, bao phủ cả người.

Người ở phía trên, giống như ở trong liệt diễm, sẽ bị Liệt Diễm Phần Thân đau đớn cùng tra tấn.

Tuy không phải hỏa diễm thật sự, nhưng cảm thụ như ở trong ngọn lửa là không có gì khác biệt.

Hơn nữa, chín bậc thang, một bậc nóng hơn một bậc.

Lúc này đây khảo thí, là so ai có thể ở bên trên thời gian càng dài, ai có thể leo lên càng cao.

Càng cao, thời gian càng dài, tự nhiên nói rõ lực ý chí càng mạnh.

- Ta tới trước.

Một đệ tử Lục gia tiến về phía Liệt Diễm Thê, thời điểm hắn bước vào cầu thang, cả Liệt Diễm Thê lập tức bộc phát hào quang, lóe ra hào quang màu đỏ rực.

Thiếu niên kia biến sắc, tựa hồ có chút thống khổ, nhưng sau đó hắn cắn răng, lại bước ra một bước, leo lên cầu thang thứ hai, ngay sau đó lại bước lên bậc thứ ba.

Đến nơi này, hắn ngừng lại, bắt đầu chống cự Liệt Diễm Phần Thân thống khổ.

Nhưng chỉ mười hô hấp, thân thể hắn bắt đầu run rẩy, sắc mặt tái nhợt, diện mục dữ tợn, hiển nhiên nhận lấy thống khổ rất lớn.

Lại mười cái hô hấp, hắn quát to một tiếng, rốt cuộc ngăn không nổi, nhảy xuống Liệt Diễm Thê.

- Lục Ly, bậc thứ ba, hai mươi tức.

Lục Vân Phong tuyên bố.

Sau đó đệ tử Lục gia, cả đám tiến lên khảo thí.

Bất quá đại đa số đều ở bậc thứ ba, bậc thứ tư, thời gian tầm hai mươi tức, ba mươi tức.

- Ta đến thử xem!

Lục Xuyên đi ra, liếc qua Lục Minh, cười lạnh một tiếng, đạp vào cầu thang.

Tốc độ của hắn rất nhanh, không có chút dừng lại nào, trực tiếp bước lên bậc thứ năm.

Sau đó hắn ở đây, trọn vẹn dừng lại 52 tức.

Này để cho mọi người sợ hãi thán phục.

- Ân, không hỗ là đại ca của Lục Dao, muội muội thiên phú vô song, ca ca cũng không tệ, có thể ở bậc thứ năm dừng lại 52 tức.

Đoan Mộc Thanh khích lệ nói.

- Ha ha, Đoan Mộc sứ giả quá khen.

Đại Trưởng lão cười ha ha.

Lục Xuyên cười cười, dương dương đắc ý.

Sau đó khảo thí tiếp tục, có vài người lực ý chí không tệ, thậm chí có hai người không kém Lục Xuyên, một cái ở bậc thứ năm dừng lại 52 tức, một cái 55 tức.

Nhưng thủy chung không ai dám đạp vào bậc thứ sáu.

Rất nhanh, trên bình đài chỉ còn lại Lục Dao cùng Lục Minh.

Lục Dao nhìn thoáng qua Lục Minh, sau đó đi về phía Liệt Diễm Thê.



Giờ khắc này, ánh mắt mọi người đều tụ tập ở trên người Lục Dao.

Trên người Lục Dao có quá nhiều vầng sáng, tất cả mọi người muốn nhìn lực ý chí của nàng thế nào.

Thiên phú cao, lực ý chí không nhất định mạnh.

Lục Dao nhẹ bước liên tục, bước lên bậc thứ nhất, sau đó lại đạp về phía bậc thứ hai.

Từng bậc từng bậc, không dừng chút nào, một hơi trực tiếp bước lên bậc thứ sáu.

Bậc thứ sáu, này đã vượt qua tất cả mọi người, toàn trường ngừng thở nhìn chăm chú.

Nhưng Lục Dao không có dừng lại, lại bước ra, bước lên bậc thứ bảy.

- Lục Dao rõ ràng bước lên bậc thứ bảy, thật lợi hại.

- Chúng ta nhìn xem, nàng có thể kiên trì bao lâu.

Mọi người suy đoán.

Rất nhanh thì có đáp án.

Tám mươi sáu tức.

Lục Dao ở trên bậc thứ bảy, trọn vẹn ngây người tám mươi sáu tức, mới nhảy xuống cầu thang.

- Lợi hại, thật lợi hại, không nghĩ tới Lục Dao không chỉ thiên phú siêu quần, ngay cả lực ý chí cũng mạnh như thế, thật là thiên chi kiêu nữ.

- Phải phải, đây là bậc thứ bảy, không phải mấy bậc trước có thể so sánh.

Mọi người nghị luận nhao nhao.

Sắc mặt Lục Dao bình thản, tựa hồ làm một sự tình không có ý nghĩa, quay người đi xuống, thời điểm đi qua bên người Lục Minh, ánh mắt lộ ra miệt thị.

- Thấy được chưa? Này là chênh lệch giữa ngươi và ta.

Thanh âm nhẹ nhàng, vang vọng ở bên tai Lục Minh.

- Vậy sao? Những lời này, ngươi phải nhớ kỹ.

Khóe miệng Lục Minh lộ ra nụ cười lạnh, đi về phía Liệt Diễm Thê.

- Không biết tự lượng sức mình!

Trên chủ tọa, Đại Trưởng lão cười nhạo.

- Các ngươi nói, Lục Minh có thể đạp vào cầu thang thứ mấy?

Lục Xuyên cười hỏi những thanh niên khác.

- Theo ta thấy, tối đa bậc thang thứ hai.

- Ta xem, bậc thứ hai cũng không qua được mười tức.

Mấy thanh niên khác cười rộ nói.

Nhưng bọn hắn vừa nói xong, nụ cười trên mặt liền cứng lại, không khỏi mở to hai mắt nhìn.

Bởi vì lúc này, Lục Minh đã trực tiếp vượt qua bậc thứ hai, bước lên bậc thứ ba, nhưng hắn không có ý dừng lại, bước lên bậc thứ tư.

Sau đó là thứ năm, thứ sáu...

Thời điểm Lục Minh bước lên bậc thứ bảy, vẫn không có đình chỉ, một bước bước ra, lên bậc thứ tám.

Nhưng này còn không phải cực hạn của Lục Minh, hắn lại giơ chân bước ra ngoài.

Toàn trường chấn động.



Sau đó là âm thanh nghị luận ầm ĩ.

- Trời ạ, Lục Minh hắn rõ ràng bước lên bậc thứ chín, có lầm hay không.

- Mặc dù đạp vào thì thế nào? Có thể chịu đựng hay không mới là trọng điểm, nếu không kiên trì, một cái hô hấp liền xuống, đó mới mất mặt.

Đại Trưởng lão âm lãnh nói:

- Không biết tự lượng sức mình, chờ một chút nhẫn nhịn không được loại thống khổ kia, tâm thần tán loạn, trở thành người ngu ngốc, đó mới thú vị.

- Minh nhi!

- Thiếu gia!

Dưới đài, Lý Bình cùng Thu Nguyệt nắm chặt hai tay, đều chảy ra mồ hôi lạnh, trong mắt lộ vẻ lo lắng.

Nhưng thời gian dần qua, tiếng nghị luận ít đi.

Bởi vì lúc này đã qua mười tức.

Lục Minh rõ ràng ở bậc thứ chín dừng lại mười tức, còn không có đi xuống.

Hiển nhiên, mười tức chỉ là bắt đầu.

Thời gian chầm chậm trôi qua, 20 tức, 30 tức...

Rất nhanh liền vượt qua 100 tức, nhưng Lục Minh vẫn còn ở phía trên.

Hắn dáng người thon dài, đứng trên bậc thứ chín, như một thanh lợi kiếm.

Toàn trường lặng ngắt như tờ.

- Ta xem hắn là tâm thần hỏng mất, sẽ không chết ở trên đó chứ?

Đại Trưởng lão lạnh lùng nói.

Nhưng lúc này, Lục Minh cười cười, thanh âm xa xa truyền ra:

- Lục Dao, vừa rồi ngươi nói đúng, giữa ngươi và ta có chênh lệch.

Câu nói kia, không chỉ như một bàn tay tát lên mặt Đại Trưởng lão, còn tát lên mặt Lục Dao.

Những lời này, mới vừa rồi là Lục Dao đưa cho Lục Minh, hiện tại, Lục Minh theo sự thật trả lại cho nàng.

Lục Dao nhìn Lục Minh trên Liệt Diễm Thê, đôi mắt dễ thương lập loè bất định, nhưng rất nhanh khôi phục bình tĩnh, nói:

- Lục Minh, ngươi làm phế vật cả đời, bị người khác khinh bỉ, tâm tính ngược lại luyện không tệ, nhưng con đường võ đạo, lực ý chí chỉ là căn cơ, thiên phú mới là chủ yếu, kế tiếp, ta sẽ để cho ngươi chứng kiến chênh lệch chính thức giữa ngươi và ta.

Lời vừa nói ra, toàn trường giật mình.

Ngẫm lại cũng phải, Lục Minh là phế vật, những năm này nhận hết trào phúng, tâm trí kiên định cũng bình thường.

- Thì ra là thế!

Đoan Mộc Thanh cười nhạo.

- Thật như thế sao?

Trên mặt Mục Lan lộ ra nụ cười không hiểu, nàng có chút chờ mong Đoan Mộc Thanh, Đại Trưởng lão… chứng kiến Lục Minh biểu hiện, sẽ là biểu lộ như thế nào.

Trên cầu thang, ánh mắt Lục Minh bình tĩnh, cười nhạt một tiếng, như nhàn nhã dạo chơi từ trên Liệt Diễm Thê đi xuống.

- Được rồi, hiện tại vòng thứ nhất chấm dứt, bắt đầu đợt thứ hai, nghiệm mạch.

Nhị Trưởng lão tuyên bố.

Sau đó mười mấy đại hán chuyển lên một tế đàn cao năm mét, trên tế đàn khắc minh văn rậm rạp chằng chịt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau