Chương 22: Cái này thì sao? (2)
- Lục Dao cô nương, nếu ngươi gia nhập Huyền Vũ Viện, Huyền Vũ Viện nguyện ý cung cấp công pháp Địa cấp cùng võ kỹ Địa cấp cho ngươi tu luyện, hơn nữa trực tiếp tấn chức đệ tử Bạch Ngân.
Huyền Vũ Viện Cao Thạch kích động đứng dậy, nhìn Lục Dao ném ra cành ô-liu.
- Lục Dao cô nương, nếu ngươi đến Thanh Long Viện, chúng ta không chỉ cung cấp công pháp cùng võ kỹ Địa cấp, trực tiếp trở thành đệ tử Bạch Ngân, còn chuyên môn tìm Ngân Y trưởng lão làm sư phụ của ngươi, chuyên môn dạy bảo ngươi tu luyện.
Thanh Long Viện Thiết Trọng cũng không cam chịu lạc hậu, ném ra điều kiện càng thêm mê người.
- Các ngươi làm gì? Lục Dao cô nương đã cùng thiên tài Bạch Hổ Viện ta quan hệ thông gia, nên gia nhập Bạch Hổ Viện ta, hơn nữa Bạch Hổ Viện ta cho ra điều kiện, khẳng định phong phú hơn các ngươi.
Đoan Mộc Thanh khó chịu nhìn Cao Thạch và Thiết Trọng, lớn tiếng nói.
Huyết mạch cấp năm, đả thông hai Thần mạch, tương lai có hi vọng trùng kích Võ Vương, mặc dù chỉ có khả năng, nhưng thiên tài như vậy, đã đáng giá một tông môn bồi dưỡng, bọn họ tự nhiên đềuu muốn mời chào.
- Lục Dao cô nương...
Chu Tước Viện Lưu Thiến vừa muốn mở miệng, lại bị Mục Lan cản lại.
- Chờ một chút.
T rên mặt Mục Lan treo nụ cười không hiểu.
- Mục sư thúc!
Lưu Thiến lo lắng, lúc này không mở miệng, không mở điều kiện, Lục Dao lựa chọn Chu Tước Viện, hi vọng sẽ cực kỳ xa vời, nàng không biết tại sao Mục Lan ngăn nàng, nhưng thân phận của Mục Lan không phải chuyện đùa, đối phương đã mở miệng, Lưu Thiến cũng đành chịu, chỉ có thể lo lắng nhìn.
Người xung quanh hít vào khí lạnh, đồng thời lộ ra thần sắc hâm mộ.
Từng đại viện vì tranh đoạt một người, cho ra điều kiện phong phú, đây là vinh quang cỡ nào?
Nếu đổi lại bọn hắn, nằm mơ cũng sẽ cười tỉnh.
Lúc này, Lục Dao thu hồi chân khí, hai đạo cầu vồng biến mất, quang điểm trên người cũng vô tung vô ảnh.
Nàng nhẹ nhàng đi đến trước người Lục Minh, nói:
- Lục Minh, bây giờ ngươi nhìn ra chưa? Ngươi và ta chênh lệch, chính là thiên địa cách biệt, vĩnh viễn sẽ không cùng xuất hiện.
- Ngươi bây giờ, còn có dũng khí khiêu chiến ta không?
Lục Dao nói xong, muốn đi xuống dưới đài.
- Đả thông hai Thần mạch mà thôi, rất lợi hại sao?
Thanh âm hơi có vẻ khinh thường của Lục Minh vang lên.
- Cái gì?
Thân hình Lục Dao dừng lại, xoay người.
Lục Minh đi nhanh đến trước tế đàn.
- Ha ha, Lục Minh, ngươi trời sinh thể yếu nhiều bệnh, kinh mạch bế tắc, hiện tại còn muốn nghiệm mạch, không sợ mất mặt xấu hổ sao?
Lục Xuyên trào phúng.
- Ha ha, Lục Xuyên nói không sai, Lục Minh, ngươi đi xuống đi, ngươi có thể tham gia trắc thí lực ý chí, đã rất tốt rồi, đằng sau không cần tiếp tục tham gia, bằng không mất mặt không phải một mình ngươi, mà là mặt mũi Lục gia.
Trên đài, Đại Trưởng lão lên tiếng nói.
- Lục Vân Hùng, ngươi thân là Đại Trưởng lão, lại nhiều lần ngăn cản một đệ tử khảo thí, ta xem ném mặt Lục gia chính là ngươi nha.
Lục Minh trực tiếp phản bác.
- Lục Minh, ngươi lớn mật, ngươi dám nói chuyện với ta như vậy, ngươi đây là dĩ hạ phạm thượng.
Đại Trưởng lão thẹn quá hoá giận, lớn tiếng quát lớn.
Nhưng Lục Minh trực tiếp quay người, chẳng muốn liếc hắn một cái
Sau đó tay Lục Minh đặt lên tế đàn, đưa chân khí vào, trên không tế đàn hào quang lóng lánh, rõ ràng có một tinh điểm ngưng tụ ra.
- Ân? Phế vật này, chẳng lẽ tu luyện ra chân khí, lại có thể ngưng tụ một tinh điểm?
Ánh mắt Lục Xuyên khẽ động, có chút kinh ngạc.
Đôi mắt dễ thương của Lục Dao lóe lên, cũng có chút kinh ngạc.
- Người này, lần trước có thể một quyền đánh bại ta, chỉ sợ không có đơn giản như vậy.
Bên cạnh Lục Xuyên, ánh mắt Lục Binh ngưng trọng nhìn xem.
Lúc này trên tế đàn, hào quang lóe lên, lại một viên tinh điểm ngưng tụ ra.
Nhưng đây chỉ là vừa mới bắt đầu, ngay sau đó, tinh điểm trên tế đàn không ngừng ngưng tụ.
Hai cái, ba cái... tám cái, chín cái.
Rất nhanh, lại có chín tinh điểm hiện ra ở trên không tế đàn.
- Tại sao có thể như vậy? Lục Minh không phải phế vật kinh mạch bế tắc sao? Hắn lại có thể tu luyện ra chân khí?
- Trời ạ, thật có thể tu luyện, lại có chín tinh điểm.
- Chín tinh điểm, cũng đã rất kinh người rồi, Lục gia ngoại trừ Lục Dao, còn không ai có tiềm lực cửu tinh.
Trên chiến đài, con mắt Lục Dao co rút, lộ ra biểu lộ không thể tưởng tượng nổi.
Huyết mạch của Lục Minh rõ ràng bị nàng tước đoạt, sao còn có thể tu luyện ra chân khí, lại có tiềm lực cửu tinh, nàng thật sự nghĩ không ra.
- Lục Dao, có phải không nghĩ ra hay không, lại nói, hết thảy còn phải cảm ơn ngươi.
Lục Minh nhìn Lục Dao nói.
- Bất quá là cửu tinh mà thôi, ở trước mặt thiên tài chính thức, tính toán cái gì?
Lục Dao rất nhanh bình tĩnh lại, khinh thường nói.
- Vậy sao? Cái này thì sao?
Khóe môi Lục Minh nhếch lên nụ cười trêu tức, sau đó chân khí trên tay hắn lóe lên, chân khí bàng bạc không ngừng rót vào tế đàn.
Huyền Vũ Viện Cao Thạch kích động đứng dậy, nhìn Lục Dao ném ra cành ô-liu.
- Lục Dao cô nương, nếu ngươi đến Thanh Long Viện, chúng ta không chỉ cung cấp công pháp cùng võ kỹ Địa cấp, trực tiếp trở thành đệ tử Bạch Ngân, còn chuyên môn tìm Ngân Y trưởng lão làm sư phụ của ngươi, chuyên môn dạy bảo ngươi tu luyện.
Thanh Long Viện Thiết Trọng cũng không cam chịu lạc hậu, ném ra điều kiện càng thêm mê người.
- Các ngươi làm gì? Lục Dao cô nương đã cùng thiên tài Bạch Hổ Viện ta quan hệ thông gia, nên gia nhập Bạch Hổ Viện ta, hơn nữa Bạch Hổ Viện ta cho ra điều kiện, khẳng định phong phú hơn các ngươi.
Đoan Mộc Thanh khó chịu nhìn Cao Thạch và Thiết Trọng, lớn tiếng nói.
Huyết mạch cấp năm, đả thông hai Thần mạch, tương lai có hi vọng trùng kích Võ Vương, mặc dù chỉ có khả năng, nhưng thiên tài như vậy, đã đáng giá một tông môn bồi dưỡng, bọn họ tự nhiên đềuu muốn mời chào.
- Lục Dao cô nương...
Chu Tước Viện Lưu Thiến vừa muốn mở miệng, lại bị Mục Lan cản lại.
- Chờ một chút.
T rên mặt Mục Lan treo nụ cười không hiểu.
- Mục sư thúc!
Lưu Thiến lo lắng, lúc này không mở miệng, không mở điều kiện, Lục Dao lựa chọn Chu Tước Viện, hi vọng sẽ cực kỳ xa vời, nàng không biết tại sao Mục Lan ngăn nàng, nhưng thân phận của Mục Lan không phải chuyện đùa, đối phương đã mở miệng, Lưu Thiến cũng đành chịu, chỉ có thể lo lắng nhìn.
Người xung quanh hít vào khí lạnh, đồng thời lộ ra thần sắc hâm mộ.
Từng đại viện vì tranh đoạt một người, cho ra điều kiện phong phú, đây là vinh quang cỡ nào?
Nếu đổi lại bọn hắn, nằm mơ cũng sẽ cười tỉnh.
Lúc này, Lục Dao thu hồi chân khí, hai đạo cầu vồng biến mất, quang điểm trên người cũng vô tung vô ảnh.
Nàng nhẹ nhàng đi đến trước người Lục Minh, nói:
- Lục Minh, bây giờ ngươi nhìn ra chưa? Ngươi và ta chênh lệch, chính là thiên địa cách biệt, vĩnh viễn sẽ không cùng xuất hiện.
- Ngươi bây giờ, còn có dũng khí khiêu chiến ta không?
Lục Dao nói xong, muốn đi xuống dưới đài.
- Đả thông hai Thần mạch mà thôi, rất lợi hại sao?
Thanh âm hơi có vẻ khinh thường của Lục Minh vang lên.
- Cái gì?
Thân hình Lục Dao dừng lại, xoay người.
Lục Minh đi nhanh đến trước tế đàn.
- Ha ha, Lục Minh, ngươi trời sinh thể yếu nhiều bệnh, kinh mạch bế tắc, hiện tại còn muốn nghiệm mạch, không sợ mất mặt xấu hổ sao?
Lục Xuyên trào phúng.
- Ha ha, Lục Xuyên nói không sai, Lục Minh, ngươi đi xuống đi, ngươi có thể tham gia trắc thí lực ý chí, đã rất tốt rồi, đằng sau không cần tiếp tục tham gia, bằng không mất mặt không phải một mình ngươi, mà là mặt mũi Lục gia.
Trên đài, Đại Trưởng lão lên tiếng nói.
- Lục Vân Hùng, ngươi thân là Đại Trưởng lão, lại nhiều lần ngăn cản một đệ tử khảo thí, ta xem ném mặt Lục gia chính là ngươi nha.
Lục Minh trực tiếp phản bác.
- Lục Minh, ngươi lớn mật, ngươi dám nói chuyện với ta như vậy, ngươi đây là dĩ hạ phạm thượng.
Đại Trưởng lão thẹn quá hoá giận, lớn tiếng quát lớn.
Nhưng Lục Minh trực tiếp quay người, chẳng muốn liếc hắn một cái
Sau đó tay Lục Minh đặt lên tế đàn, đưa chân khí vào, trên không tế đàn hào quang lóng lánh, rõ ràng có một tinh điểm ngưng tụ ra.
- Ân? Phế vật này, chẳng lẽ tu luyện ra chân khí, lại có thể ngưng tụ một tinh điểm?
Ánh mắt Lục Xuyên khẽ động, có chút kinh ngạc.
Đôi mắt dễ thương của Lục Dao lóe lên, cũng có chút kinh ngạc.
- Người này, lần trước có thể một quyền đánh bại ta, chỉ sợ không có đơn giản như vậy.
Bên cạnh Lục Xuyên, ánh mắt Lục Binh ngưng trọng nhìn xem.
Lúc này trên tế đàn, hào quang lóe lên, lại một viên tinh điểm ngưng tụ ra.
Nhưng đây chỉ là vừa mới bắt đầu, ngay sau đó, tinh điểm trên tế đàn không ngừng ngưng tụ.
Hai cái, ba cái... tám cái, chín cái.
Rất nhanh, lại có chín tinh điểm hiện ra ở trên không tế đàn.
- Tại sao có thể như vậy? Lục Minh không phải phế vật kinh mạch bế tắc sao? Hắn lại có thể tu luyện ra chân khí?
- Trời ạ, thật có thể tu luyện, lại có chín tinh điểm.
- Chín tinh điểm, cũng đã rất kinh người rồi, Lục gia ngoại trừ Lục Dao, còn không ai có tiềm lực cửu tinh.
Trên chiến đài, con mắt Lục Dao co rút, lộ ra biểu lộ không thể tưởng tượng nổi.
Huyết mạch của Lục Minh rõ ràng bị nàng tước đoạt, sao còn có thể tu luyện ra chân khí, lại có tiềm lực cửu tinh, nàng thật sự nghĩ không ra.
- Lục Dao, có phải không nghĩ ra hay không, lại nói, hết thảy còn phải cảm ơn ngươi.
Lục Minh nhìn Lục Dao nói.
- Bất quá là cửu tinh mà thôi, ở trước mặt thiên tài chính thức, tính toán cái gì?
Lục Dao rất nhanh bình tĩnh lại, khinh thường nói.
- Vậy sao? Cái này thì sao?
Khóe môi Lục Minh nhếch lên nụ cười trêu tức, sau đó chân khí trên tay hắn lóe lên, chân khí bàng bạc không ngừng rót vào tế đàn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất