Chương 25: Chân tướng rõ ràng
Toàn trường sôi trào, không ai có thể nghĩ đến, Lục Minh, một phế vật nổi danh Lục gia, lại dùng phương thức dễ như trở bàn tay đánh bại Lục Dao.
- Không có khả năng!
Đại Trưởng lão rống to, quả thực khó có thể tin, cũng khó có thể thừa nhận.
Vốn hắn nghĩ Lục Dao sẽ dễ dàng lấy được thắng lợi, chấp chưởng Lục gia, nhưng nằm mơ cũng không nghĩ tới, phế vật hai tháng trước bị bọn hắn cướp huyết mạch, lại có thực lực cường đại như vậy, nhẹ nhõm chiến thắng Lục Dao.
- Tại sao có thể như vậy?
Đoan Mộc Thanh cũng khó có thể tin.
- Đoan Mộc Thanh, phàm là thiên tài, không có gì không có khả năng, Lục Minh này, tuổi còn nhỏ, liền đả thông ba đường Thần mạch, thậm chí bằng vào tu vi Võ Sĩ tam trọng đánh bại Võ Sĩ tứ trọng, hơn nữa đối phương còn bạo phát lực lượng huyết mạch, tuyệt đối là một thiên tài khó được.
Cao Thạch nói.
- Đúng vậy, bất kể là lực ý chí, nghiệm mạch, luận võ, mỗi khâu Lục Minh đều hoàn toàn nghiền ép Lục Dao, nếu Lục Dao đã cùng Bạch Hổ Viện các ngươi quan hệ thông gia, ta sẽ không đoạt, Lục Minh này, Thanh Long Viện ta muốn.
Trong mắt Thiết Trọng tinh lóng lánh nói.
- Thiết Trọng, ngươi có ý gì? Cái gì gọi là Thanh Long Viện các ngươi đã muốn, Lục Minh, Huyền Vũ Viện ta muốn.
Cao Thạch nhìn hằm hằm Thiết Trọng, sau đó nhìn Lục Minh nói:
- Lục Minh, Huyền Vũ Viện ta chân thành tha thiết mời ngươi gia nhập, ta hứa hẹn, chỉ cần ngươi gia nhập Huyền Vũ Viện, công pháp võ kỹ Địa cấp, mặc ngươi lựa chọn hai bộ, hơn nữa cao tầng trong môn, tuyệt đối sẽ thu ngươi làm đồ đệ, tự mình dạy bảo.
- Lục Minh, Thanh Long Viện ta hoan nghênh ngươi gia nhập, chỉ cần ngươi gia nhập Thanh Long Viện, không chỉ công pháp võ kỹ Địa cấp tùy ý ngươi lựa chọn, còn có mật địa tu luyện trọng yếu, ngươi cũng có thể vào.
Thiết Trọng ném ra một quả Boom.
Hai sứ giả nói... truyền khắp toàn trường, lại nhấc lên sóng lớn.
Hai đại viện rõ ràng buông tha Lục Dao, ngược lại tranh đoạt Lục Minh, hơn nữa cho ra điều kiện còn cao hơn Lục Dao.
Hiển nhiên, sứ giả hai đại viện càng coi trọng Lục Minh.
Mặc dù Lục Minh không thể thức tỉnh huyết mạch, nhưng ở Lục gia không thể thức tỉnh, không có nghĩa là ở Huyền Nguyên Kiếm Phái vẫn không thể thức tỉnh.
Huyền Nguyên Kiếm Phái, truyền thừa xa xưa, bí pháp vô số, loại bí pháp có thể làm cho người thức tỉnh lần nữa không phải không có.
Lục Minh ngay cả huyết mạch cũng chưa thức tỉnh, liền có thiên phú như vậy, một khi thật sự thức tỉnh huyết mạch, thiên phú sẽ cao đến mức nào?
Hơn nữa, mặc dù huyết mạch vô cùng trọng yếu với võ giả, nhưng không phải duy nhất.
Trong lịch sử, đã từng có võ giả không thể thức tỉnh huyết mạch, đạp vào đỉnh phong võ đạo, trở thành cường giả tuyệt thế.
Cho nên, dù Lục Minh thật không thể thức tỉnh huyết mạch, thành tựu tương lai cũng sẽ không thấp.
Trong nội tâm sứ giả hai đại viện đều lửa nóng.
Đoan Mộc Thanh ảo não đáng tiếc, từ lập trường của Bạch Hổ Viện, là khẳng định đứng ở bên Lục Dao này, cùng Lục Minh nhất định là vô duyên.
Lục Minh lại không có trả lời hai sứ giả đại viện... mà đạm mạc nhìn Lục Dao, nói:
- Lục Dao, lúc trước, ta coi ngươi và Lục Vân Hùng như thân nhân, tuyệt đối tín nhiệm các ngươi, không nghĩ đến trong nội tâm các ngươi, ta chẳng qua là một phế vật có giá trị lợi dụng mà thôi.
- Không chỉ thế, ngươi còn muốn đoạt vị trí gia chủ Lục gia, hai tháng trước, ngươi nói, thế giới này, hết thảy đều dựa vào thực lực, ai thực lực mạnh, lời nói của người đó có trọng lượng, kẻ yếu, vĩnh viễn chỉ có thể bị giẫm, hiện tại, ta trả lại cho ngươi những lời này.
- Ngươi, ở trước mặt ta chính là một kẻ yếu, ngươi, căn bản không xứng làm đối thủ của Lục Minh ta.
Thanh âm trong trẻo của Lục Minh truyền khắp toàn trường.
Từng chữ rõ rõ ràng ràng, giống như từng bàn tay, hung hăng tát lên mặt Lục Dao, vô cùng vang dội.
- Ha ha, Lục Minh, ngươi không nên hung hăng càn quấy, ngươi nghĩ ngươi thật có thể quật khởi sao? Sau lưng ta có Đoan Mộc gia, ngươi lấy cái gì so với ta? Tuy tạm thời ta thua, nhưng chỉ cần một năm, không, chỉ cần nửa năm, ta sẽ toàn diện siêu việt ngươi, triệt để dẫm nát ngươi dưới chân.
Lục Dao cuồng loạn kêu lên, bởi vì phẫn nộ, mặt bắt đầu vặn vẹo.
Bị Lục Minh, phế vật mà nàng chưa từng nhìn ở trong mắt đả bại, siêu việt, thậm chí xem thường, để cho nàng điên cuồng.
- Lục Minh, thu hồi kiếm của ngươi, cút xuống chiến đài cho ta.
Đại Trưởng lão đã rống to.
- Câm miệng, tiện nhân, còn có Lục Vân Hùng, các ngươi có tư cách gì nói chuyện?
Ánh mắt Lục Minh như điện, hét lớn một tiếng, sát khí bức người, trường kiếm run lên, ở trên cổ Lục Dao vẽ ra vết máu nhẹ nhàng, làm sắc mặt Lục Dao tái nhợt.
- Lớn mật, Lục Dao là vị hôn thê của Đoan Mộc Lân, ngươi dám tổn thương nàng, muốn chết.
Đoan Mộc Thanh hét lớn.
Nhưng Lục Minh nhìn cũng chưa từng liếc nhìn hắn, mà đưa ánh mắt về phía bảy vị trưởng lão hạch tâm.
- Bảy vị trưởng lão, các ngươi có biết, vì sao ta không thể thức tỉnh huyết mạch không?
Lục Minh mở miệng hỏi.
- Vì sao không thể thức tỉnh huyết mạch?
Rất nhiều người đều sững sờ, không thể thức tỉnh huyết mạch, còn có nguyên nhân gì sao? Không phải bởi vì vấn đề bản thân sao? Chẳng lẽ còn có ẩn tình gì?
- Lục Minh, ngươi nói, phải hay có nội tình gì hay không?
Trong bảy vị trưởng lão hạch tâm, vị trưởng lão già nhất nói.
- Lục Minh, ngươi đừng vội nói bậy.
Lục Minh còn chưa mở miệng, Đại Trưởng lão liền kêu lên.
- Lục Vân Hùng, ngươi câm miệng cho ta.
Vị trưởng lão hạch tâm kia hét lớn.
Sắc mặt Đại Trưởng lão khó coi ngậm miệng lại.
- Đó là bởi vì, vị “thiên chi kiêu nữ” này cùng Đại Trưởng lão kia, giả ý tốt với ta, sau đó để cho ta ăn Diêm La Phấn Hoa ba năm, theo huyết dưỡng mạch, nuôi ba năm a, cho nên, ta mới không thể thức tỉnh huyết mạch, sau đó khi ta thức tỉnh huyết mạch thất bại, thừa cơ tước đoạt huyết mạch của ta, dung hợp với huyết mạch của mình.
- Bằng không thì, Lục Dao, ngươi làm sao có thể thức tỉnh huyết mạch cấp năm? Ngươi lấy cái gì thức tỉnh?
Thanh âm của Lục Minh cực kỳ bình tĩnh nói.
Một câu kích thích ngàn tầng sóng, tất cả mọi người chấn kinh, hiện trường xôn xao.
Rất nhiều người đều biết, Lục Minh đã từng có Trắc Mạch Sư trắc qua, rất có thể di truyền huyết mạch của phụ thân hắn, là có thể thức tỉnh.
Nhưng về sau lại không thể thức tỉnh huyết mạch, thật có chút kỳ quặc.
Lúc này Lục Minh nói ra, mọi người liền thông.
- Súc sinh, cầm thú, các ngươi lại đối xử với Minh nhi như vậy!
Trước nhất kịp phản ứng chính là Lý Bình, nàng tức đến toàn thân run rẩy, con mắt đỏ bừng, nhìn chằm chằm Đại Trưởng lão và Lục Dao, nghiêm nghị quát.
Sau đó nước mắt không ngừng chảy xuống.
Nàng không nghĩ tới, hai tháng trước Lục Minh bị thương, lại là bị tước đoạt huyết mạch, huyết mạch bị tước đoạt, này là thống khổ bực nào?
- Việc này là thật?
Bảy trưởng lão hạch tâm, sắc mặt đều trầm xuống, trong mắt có lửa giận bốc lên.
- Lục Minh, ngươi ngậm máu phun người, rõ ràng là ngươi phế vật, lại đẩy hết thảy lên người chúng ta, ngươi hèn hạ vô sỉ, bảy vị trưởng lão, nhân phẩm của Lục Minh thật quá kém, ta đề nghị đuổi hắn ra Lục gia.
Đại Trưởng lão rống to... trong mắt lóe ra hào quang âm lãnh.
- Đúng vậy, Lục Minh, ngươi nói bậy như vậy, cho rằng có người sẽ tin tưởng ngươi sao?
Lục Dao cũng lạnh lùng nói.
- Ha ha, theo huyết dưỡng mạch ba năm, có phải thật hay không, kiểm tra liền biết, Lục Dao, ngươi có dám kiểm tra hay không?
Ánh mắt Lục Minh sáng ngời, nhìn chằm chằm Lục Dao.
Lời này để cho sắc mặt Lục Dao trắng nhợt.
Mà sắc mặt của Đại Trưởng lão thì âm trầm đến cực điểm.
- Không có khả năng!
Đại Trưởng lão rống to, quả thực khó có thể tin, cũng khó có thể thừa nhận.
Vốn hắn nghĩ Lục Dao sẽ dễ dàng lấy được thắng lợi, chấp chưởng Lục gia, nhưng nằm mơ cũng không nghĩ tới, phế vật hai tháng trước bị bọn hắn cướp huyết mạch, lại có thực lực cường đại như vậy, nhẹ nhõm chiến thắng Lục Dao.
- Tại sao có thể như vậy?
Đoan Mộc Thanh cũng khó có thể tin.
- Đoan Mộc Thanh, phàm là thiên tài, không có gì không có khả năng, Lục Minh này, tuổi còn nhỏ, liền đả thông ba đường Thần mạch, thậm chí bằng vào tu vi Võ Sĩ tam trọng đánh bại Võ Sĩ tứ trọng, hơn nữa đối phương còn bạo phát lực lượng huyết mạch, tuyệt đối là một thiên tài khó được.
Cao Thạch nói.
- Đúng vậy, bất kể là lực ý chí, nghiệm mạch, luận võ, mỗi khâu Lục Minh đều hoàn toàn nghiền ép Lục Dao, nếu Lục Dao đã cùng Bạch Hổ Viện các ngươi quan hệ thông gia, ta sẽ không đoạt, Lục Minh này, Thanh Long Viện ta muốn.
Trong mắt Thiết Trọng tinh lóng lánh nói.
- Thiết Trọng, ngươi có ý gì? Cái gì gọi là Thanh Long Viện các ngươi đã muốn, Lục Minh, Huyền Vũ Viện ta muốn.
Cao Thạch nhìn hằm hằm Thiết Trọng, sau đó nhìn Lục Minh nói:
- Lục Minh, Huyền Vũ Viện ta chân thành tha thiết mời ngươi gia nhập, ta hứa hẹn, chỉ cần ngươi gia nhập Huyền Vũ Viện, công pháp võ kỹ Địa cấp, mặc ngươi lựa chọn hai bộ, hơn nữa cao tầng trong môn, tuyệt đối sẽ thu ngươi làm đồ đệ, tự mình dạy bảo.
- Lục Minh, Thanh Long Viện ta hoan nghênh ngươi gia nhập, chỉ cần ngươi gia nhập Thanh Long Viện, không chỉ công pháp võ kỹ Địa cấp tùy ý ngươi lựa chọn, còn có mật địa tu luyện trọng yếu, ngươi cũng có thể vào.
Thiết Trọng ném ra một quả Boom.
Hai sứ giả nói... truyền khắp toàn trường, lại nhấc lên sóng lớn.
Hai đại viện rõ ràng buông tha Lục Dao, ngược lại tranh đoạt Lục Minh, hơn nữa cho ra điều kiện còn cao hơn Lục Dao.
Hiển nhiên, sứ giả hai đại viện càng coi trọng Lục Minh.
Mặc dù Lục Minh không thể thức tỉnh huyết mạch, nhưng ở Lục gia không thể thức tỉnh, không có nghĩa là ở Huyền Nguyên Kiếm Phái vẫn không thể thức tỉnh.
Huyền Nguyên Kiếm Phái, truyền thừa xa xưa, bí pháp vô số, loại bí pháp có thể làm cho người thức tỉnh lần nữa không phải không có.
Lục Minh ngay cả huyết mạch cũng chưa thức tỉnh, liền có thiên phú như vậy, một khi thật sự thức tỉnh huyết mạch, thiên phú sẽ cao đến mức nào?
Hơn nữa, mặc dù huyết mạch vô cùng trọng yếu với võ giả, nhưng không phải duy nhất.
Trong lịch sử, đã từng có võ giả không thể thức tỉnh huyết mạch, đạp vào đỉnh phong võ đạo, trở thành cường giả tuyệt thế.
Cho nên, dù Lục Minh thật không thể thức tỉnh huyết mạch, thành tựu tương lai cũng sẽ không thấp.
Trong nội tâm sứ giả hai đại viện đều lửa nóng.
Đoan Mộc Thanh ảo não đáng tiếc, từ lập trường của Bạch Hổ Viện, là khẳng định đứng ở bên Lục Dao này, cùng Lục Minh nhất định là vô duyên.
Lục Minh lại không có trả lời hai sứ giả đại viện... mà đạm mạc nhìn Lục Dao, nói:
- Lục Dao, lúc trước, ta coi ngươi và Lục Vân Hùng như thân nhân, tuyệt đối tín nhiệm các ngươi, không nghĩ đến trong nội tâm các ngươi, ta chẳng qua là một phế vật có giá trị lợi dụng mà thôi.
- Không chỉ thế, ngươi còn muốn đoạt vị trí gia chủ Lục gia, hai tháng trước, ngươi nói, thế giới này, hết thảy đều dựa vào thực lực, ai thực lực mạnh, lời nói của người đó có trọng lượng, kẻ yếu, vĩnh viễn chỉ có thể bị giẫm, hiện tại, ta trả lại cho ngươi những lời này.
- Ngươi, ở trước mặt ta chính là một kẻ yếu, ngươi, căn bản không xứng làm đối thủ của Lục Minh ta.
Thanh âm trong trẻo của Lục Minh truyền khắp toàn trường.
Từng chữ rõ rõ ràng ràng, giống như từng bàn tay, hung hăng tát lên mặt Lục Dao, vô cùng vang dội.
- Ha ha, Lục Minh, ngươi không nên hung hăng càn quấy, ngươi nghĩ ngươi thật có thể quật khởi sao? Sau lưng ta có Đoan Mộc gia, ngươi lấy cái gì so với ta? Tuy tạm thời ta thua, nhưng chỉ cần một năm, không, chỉ cần nửa năm, ta sẽ toàn diện siêu việt ngươi, triệt để dẫm nát ngươi dưới chân.
Lục Dao cuồng loạn kêu lên, bởi vì phẫn nộ, mặt bắt đầu vặn vẹo.
Bị Lục Minh, phế vật mà nàng chưa từng nhìn ở trong mắt đả bại, siêu việt, thậm chí xem thường, để cho nàng điên cuồng.
- Lục Minh, thu hồi kiếm của ngươi, cút xuống chiến đài cho ta.
Đại Trưởng lão đã rống to.
- Câm miệng, tiện nhân, còn có Lục Vân Hùng, các ngươi có tư cách gì nói chuyện?
Ánh mắt Lục Minh như điện, hét lớn một tiếng, sát khí bức người, trường kiếm run lên, ở trên cổ Lục Dao vẽ ra vết máu nhẹ nhàng, làm sắc mặt Lục Dao tái nhợt.
- Lớn mật, Lục Dao là vị hôn thê của Đoan Mộc Lân, ngươi dám tổn thương nàng, muốn chết.
Đoan Mộc Thanh hét lớn.
Nhưng Lục Minh nhìn cũng chưa từng liếc nhìn hắn, mà đưa ánh mắt về phía bảy vị trưởng lão hạch tâm.
- Bảy vị trưởng lão, các ngươi có biết, vì sao ta không thể thức tỉnh huyết mạch không?
Lục Minh mở miệng hỏi.
- Vì sao không thể thức tỉnh huyết mạch?
Rất nhiều người đều sững sờ, không thể thức tỉnh huyết mạch, còn có nguyên nhân gì sao? Không phải bởi vì vấn đề bản thân sao? Chẳng lẽ còn có ẩn tình gì?
- Lục Minh, ngươi nói, phải hay có nội tình gì hay không?
Trong bảy vị trưởng lão hạch tâm, vị trưởng lão già nhất nói.
- Lục Minh, ngươi đừng vội nói bậy.
Lục Minh còn chưa mở miệng, Đại Trưởng lão liền kêu lên.
- Lục Vân Hùng, ngươi câm miệng cho ta.
Vị trưởng lão hạch tâm kia hét lớn.
Sắc mặt Đại Trưởng lão khó coi ngậm miệng lại.
- Đó là bởi vì, vị “thiên chi kiêu nữ” này cùng Đại Trưởng lão kia, giả ý tốt với ta, sau đó để cho ta ăn Diêm La Phấn Hoa ba năm, theo huyết dưỡng mạch, nuôi ba năm a, cho nên, ta mới không thể thức tỉnh huyết mạch, sau đó khi ta thức tỉnh huyết mạch thất bại, thừa cơ tước đoạt huyết mạch của ta, dung hợp với huyết mạch của mình.
- Bằng không thì, Lục Dao, ngươi làm sao có thể thức tỉnh huyết mạch cấp năm? Ngươi lấy cái gì thức tỉnh?
Thanh âm của Lục Minh cực kỳ bình tĩnh nói.
Một câu kích thích ngàn tầng sóng, tất cả mọi người chấn kinh, hiện trường xôn xao.
Rất nhiều người đều biết, Lục Minh đã từng có Trắc Mạch Sư trắc qua, rất có thể di truyền huyết mạch của phụ thân hắn, là có thể thức tỉnh.
Nhưng về sau lại không thể thức tỉnh huyết mạch, thật có chút kỳ quặc.
Lúc này Lục Minh nói ra, mọi người liền thông.
- Súc sinh, cầm thú, các ngươi lại đối xử với Minh nhi như vậy!
Trước nhất kịp phản ứng chính là Lý Bình, nàng tức đến toàn thân run rẩy, con mắt đỏ bừng, nhìn chằm chằm Đại Trưởng lão và Lục Dao, nghiêm nghị quát.
Sau đó nước mắt không ngừng chảy xuống.
Nàng không nghĩ tới, hai tháng trước Lục Minh bị thương, lại là bị tước đoạt huyết mạch, huyết mạch bị tước đoạt, này là thống khổ bực nào?
- Việc này là thật?
Bảy trưởng lão hạch tâm, sắc mặt đều trầm xuống, trong mắt có lửa giận bốc lên.
- Lục Minh, ngươi ngậm máu phun người, rõ ràng là ngươi phế vật, lại đẩy hết thảy lên người chúng ta, ngươi hèn hạ vô sỉ, bảy vị trưởng lão, nhân phẩm của Lục Minh thật quá kém, ta đề nghị đuổi hắn ra Lục gia.
Đại Trưởng lão rống to... trong mắt lóe ra hào quang âm lãnh.
- Đúng vậy, Lục Minh, ngươi nói bậy như vậy, cho rằng có người sẽ tin tưởng ngươi sao?
Lục Dao cũng lạnh lùng nói.
- Ha ha, theo huyết dưỡng mạch ba năm, có phải thật hay không, kiểm tra liền biết, Lục Dao, ngươi có dám kiểm tra hay không?
Ánh mắt Lục Minh sáng ngời, nhìn chằm chằm Lục Dao.
Lời này để cho sắc mặt Lục Dao trắng nhợt.
Mà sắc mặt của Đại Trưởng lão thì âm trầm đến cực điểm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất