Chương 36: Vây giết
- Ha ha, Lục Minh, xem ra không cần ta xuất thủ rồi.
Vệ Tử U cười to.
- Không được, hôm nay, các ngươi đừng hòng ai mang được Lục Minh đi.
Phong Vũ nói như chém đinh chặt sắt.
Lời nói của Phong Vũ, khiến tất cả mọi người sửng sốt.
Sắc mặt hai thanh niên Đoan Mộc gia tộc trầm xuống, nói:
- Phong Vũ, ngươi thật sự muốn làm khó Đoan Mộc gia tộc ta sao, lửa giận của Đoan Mộc gia tộc ta, không phải ngươi có thể thừa nhận.
Ở bên cạnh, Viên Xung cũng vội la lên:
- Phong Vũ sư muội, chỉ vì một Lục Minh, đắc tội với Đoan Mộc gia tộc và Vệ huynh, đúng là không khôn ngoan, ta thấy hay là chúng ta đừng xen vào việc của người khác.
- Im miệng. Hôm nay ai muốn mang Lục Minh đi, phải hỏi trường kiếm trong tay ta trước.
Keng.
Trường kiếm của Phong Vũ ra khỏi vỏ, một đạo kiếm khí sắc bén phát ra, chém một tảng đá to bằng một người thành hai nửa.
Võ Sư cảnh, chân khí phóng ra ngoài.
Vệ Tử Minh, Vệ Tử U, hai người của Đoan Mộc gia, còn có Viên Xung, sắc mặt đều trầm xuống.
Đặc biệt là Viên Xung, khớp hàm đã nghiến tới kêu răng rắc.
Nhãn quang của Vệ Tử U và hai người của Đoan Mộc gia tộc lại lấp lánh, ở trong mắt bọn họ, Lục Minh là tùy ý có thể trảm sát, nhưng Phong Vũ thì rất khó đối phó.
Tuy Vệ Tử U cũng là tu vi Võ Sư nhất trọng, nhưng hai thanh niên của Đoan Mộc gia tộc chỉ là Võ Sĩ cửu trọng.
- Phong Vũ, ngươi cho rằng thật sự bảo vệ được Lục Minh à? Chờ người mạnh hơn của Đoan Mộc gia ta tới, ta xem ngươi còn bảo vệ hắn thế nào? Hừ!
Cuối cùng, hai người của Đoan Mộc gia tộc lựa chọn rút đi.
- Khà khà.
Vệ Tử U cũng cười lạnh một tiếng, thân hình chợt lóe cũng cùng Vệ Tử Minh rút lui.
- Lục Minh, yên tâm, trong phạm vi ngàn dặm của U Dạ Sơn Mạch, chỉ cần chúng ta cẩn thận một chút, người của Đoan Mộc gia tộc không tìm thấy chúng ta đâu.
Phong Vũ đi đến bên cạnh Lục Minh, nói.
- Đa tạ.
Lục Minh mỉm cười nói.
Nói thật, cho dù không có Phong Vũ, Lục Minh cũng có tự tin có thể phá vây mà đi.
Long Xà Bộ, một bước năm trượng, hắn tin, cho dù là cao thủ Võ Sư nhất trọng, cũng không đuổi kịp hắn.
Có điều dưới tình huống như vậy, Phong Vũ vẫn kiên định đứng ở bên hắn, Lục Minh vẫn rất cảm kích.
- Không cần khách khí với ta, chúng ta tiếp tục xuất phát.
Phong Vũ nói, sau đó xoay người, hung hăng nhìn Viên Xung một cái, sau đó đi nhanh về phía trước.
Tiếp theo, Phong Vũ đi đầu, cứ đi một đoạn, nàng sẽ thay đổi phương hướng, để tránh bị Đoan Mộc gia tộc và Vệ Tử Minh đuổi theo.
Đến lúc chạng vạng, bọn họ đã đi được ít nhất hơn trăm dặm trong núi rừng.
Trong lúc này, bọn họ cuối cùng đụng phải mấy yêu thú trên người có tích phân thiết bài, thành công đạt được mấy khối thiết bài.
Thiết bài rất mỏng, nhẹ bẫng, có hai khôi bên trên khắc chữ 'Một', có một khối bên trên khắc chữ 'Hai'.
Hai khối một điểm, một khối hai điểm.
Rất nhanh, màn đêm buông xuống, bọn họ đốt lửa trại, bắt giữ một con yêu thú, nướng thịt ăn.
Ban đêm, trong U Dạ Sơn Mạch càng nguy hiểm hơn, yêu thú qua lại, vô cùng hung tàn, cho nên bọn họ định buổi tối sẽ nghỉ ngơi một chút, chờ trời sáng lại tiếp tục tìm kiếm tích phân thiết bài.
Sau khi ăn xong thịt nướng, bọn họ dập lửa trại, tìm một nơi yên lặng, tự đả tọa nghỉ ngơi.
Một đêm không nói chuyện, ngày hôm sau, bọn họ tiếp tục tìm kiếm yêu thú có tích phân thiết bài.
Có điều, U Dạ Sơn Mạch, phạm vi ngàn dặm, không biết có bao nhiêu yêu thú sinh tồn, mà tích phân thiết bài, chỉ có hơn bảy ngàn khối mà thôi, trong núi rừng rộng lớn này, không dễ tìm được.
Cứ như vậy, ba ngày trôi qua.
Thời gian ba ngày, năm người tổng cộng có được sáu khối một điểm, ba khối hai điểm.
Cộng lại, mới mười hai điểm, chỉ đủ cho một người hợp cách.
Ngày thứ ba, khi sắc trời hoàn toàn tối, bọn họ phát hiện một con U Ảnh Lang, mà trên cổ con U Ảnh Lang này đeo một khối thiết bài, không ngờ viết một chữ 'Mười'.
- Thiết bài mười điểm, giết.
Phong Vũ mừng rỡ, thân hình chợt lóe, đuổi theo.
U Ảnh Lang, chính là yêu thú cấp hai nhất trọng.
Yêu thú cấp hai nhất trọng bình thường đều mang thiết bài năm điểm, mà thiết bài mười điểm, bình thường ở trên người yêu thú hai nhị trọng thậm chí tam trọng, hiện tại một con yêu thú cấp hai nhất trọng trên người có tích phân thiết bài mười điểm, có thể nói là đã ít lại càng ít, bọn họ tất nhiên sẽ không bỏ qua.
- Cùng nhau đuổi theo.
Phong Vũ ở phía trước hô lên.
Chu Húc Chu Hạo, Chu Húc ở phía sau cũng cấp tốc lao về phía trước.
Nhưng tốc độ của U Ảnh Lang cực nhanh, Phong Vũ trong nhất thời căn bản không đuổi kịp, qua mấy hơi thở, thân ảnh của Phong Vũ và U Ảnh Lang đã biến mất.
Lục Minh thi triển thân pháp, cũng muốn tiến lên đuổi theo, nhưng một bóng người chợt lóe lên chắn phía trước hắn.
Là Viên Xung.
Lục Minh nhíu mày, nói:
- Viên Xung, ngươi muốn xuất thủ với ta à?
- Khà khà, Lục Minh, tên rác rưởi ngươi, nữ nhân ngốc Phong Vũ đó không ngờ lại che chở ngươi như vậy, đúng là cực kỳ ngu xuẩn, nhưng Viên Xung ta không muốn bị ngươi liên lụy.
Chiến kiếm của Viên Xung chỉ phía Lục Minh, một cỗ khí tức cường đại bao phủ trên người Lục Minh.
- Viên Xung, năm nay ngươi mười bảy tuổi phải không?
Lục Minh đột nhiên hỏi.
- Không sai! Vậy thì sao?
Viên Xung nói.
- Mười bảy tuổi, không ngờ vẫn chỉ là Võ Sư nhất trọng, ta thấy ngươi ngay cả rác rưởi cũng không bằng, trong hai tháng, ta sẽ đánh bại ngươi.
Lục Minh nói.
- Nực cười! Lục Minh, chỉ dựa vào một tên rác rưởi Võ Sĩ lục trọng như ngươi, trong hai tháng cũng muốn đánh bại ta? Đúng là nực cười, có điều đáng tiếc ngươi không có cơ hội này.
Viên Xung lộ ra nụ cười âm lãnh.
Đúng lúc này, trong một bên núi rừng, vang lên tiếng xé gió, hai bóng người xuất hiện.
Không ngờ là hai thanh niên của Đoan Mộc gia tộc lần trước.
- Viên Xung, coi như ngươi thức thời, lần này đa tạ sự phối hợp của ngươi, hiện tại ngươi có thể đi rồi.
Một thanh niên của Đoan Mộc gia tộc nói.
- Ha ha, Lục Minh, đây là số mạng của ngươi, ngoan ngoãn nhận lấy đi.
Viên Xung cười lớn một tiếng, thân hình lóe lên, đuổi theo phương hướng bọn Phong Vũ truy kích U Ảnh Lang.
- Lục Minh, là ngươi tự sát, hay là chúng ta xuất thủ?
Viên Xung đi rồi, hai thanh niên của Đoan Mộc gia tộc nhìn về phía Lục Minh, một người trong đó thản nhiên nói, giống như Lục Minh đã là cá trong chậu.
- Chỉ dựa vào hai người các ngươi sao? Đoan Mộc gia tộc các ngươi cũng quá xem thường Lục Minh ta rồi.
Lục Minh thở dài, đột nhiên, chân hắn bước nhanh, thân hình uốn éo, nhanh như chớp phóng tới hai thanh niên của Đoan Mộc gia tộc.
Vù!
Trong quá trình lao ra, kiếm quang lóe lên, chém về phía chỗ yếu hại của một thanh niên.
Tiên hạ thủ vi cường!
Đã thành tử địch, Lục Minh sẽ không lằng nhằng.
Hai thanh niên của Đoan Mộc gia tộc hoảng hốt, ngàn vạn lần không ngờ, Lục Minh lại lớn mật như vậy, Võ Sĩ lục trọng mà thôi, đối mặt với hai Võ Sĩ cửu trọng, không ngờ dám xuất thủ trước.
Hơn nữa vừa ra tay, nhanh chuẩn độc, vô cùng sắc bén.
- Lui.
Trong lúc gấp gáp, hai người vội vàng lui về phía sau.
Phập.
Cho dù là vậy, ngực của một người trong đó vẫn bị kiếm của Lục Minh phong quét trúng, vết thương sâu tới xương, máu tươi chảy ròng ròng.
- Đáng tiếc, chỉ thiếu một chút là có thể chém nát tim của hắn, Võ Sĩ cửu trọng, quả nhiên cường đại.
Lục Minh thở dài trong lòng, thầm nghĩ đáng tiếc.
Với chiến lực hiện tại của Lục Minh, trảm sát võ giả Võ Sĩ bát trọng là không có vấn đề gì, nhưng đối mặt với Võ Sĩ cửu trọng, đánh một trận thì không có vấn đề, nhưng muốn kích sát, lại rất khó.
- Lục Minh, ngươi dám làm ta bị thương? Ta sẽ băm thây ngươi thành vạn đoạn.
Thanh niên bị Lục Minh đánh cho bị thương đó toàn thân ứa mồ hôi lạnh, nghĩ lại mà sợ không thôi, hét lên như bị bệnh thần kinh, cùng người còn lại cấp tốc lao về phía Lục Minh.
- Vậy đánh một trận đi.
Lục Minh cũng lao về phía trước.
Vệ Tử U cười to.
- Không được, hôm nay, các ngươi đừng hòng ai mang được Lục Minh đi.
Phong Vũ nói như chém đinh chặt sắt.
Lời nói của Phong Vũ, khiến tất cả mọi người sửng sốt.
Sắc mặt hai thanh niên Đoan Mộc gia tộc trầm xuống, nói:
- Phong Vũ, ngươi thật sự muốn làm khó Đoan Mộc gia tộc ta sao, lửa giận của Đoan Mộc gia tộc ta, không phải ngươi có thể thừa nhận.
Ở bên cạnh, Viên Xung cũng vội la lên:
- Phong Vũ sư muội, chỉ vì một Lục Minh, đắc tội với Đoan Mộc gia tộc và Vệ huynh, đúng là không khôn ngoan, ta thấy hay là chúng ta đừng xen vào việc của người khác.
- Im miệng. Hôm nay ai muốn mang Lục Minh đi, phải hỏi trường kiếm trong tay ta trước.
Keng.
Trường kiếm của Phong Vũ ra khỏi vỏ, một đạo kiếm khí sắc bén phát ra, chém một tảng đá to bằng một người thành hai nửa.
Võ Sư cảnh, chân khí phóng ra ngoài.
Vệ Tử Minh, Vệ Tử U, hai người của Đoan Mộc gia, còn có Viên Xung, sắc mặt đều trầm xuống.
Đặc biệt là Viên Xung, khớp hàm đã nghiến tới kêu răng rắc.
Nhãn quang của Vệ Tử U và hai người của Đoan Mộc gia tộc lại lấp lánh, ở trong mắt bọn họ, Lục Minh là tùy ý có thể trảm sát, nhưng Phong Vũ thì rất khó đối phó.
Tuy Vệ Tử U cũng là tu vi Võ Sư nhất trọng, nhưng hai thanh niên của Đoan Mộc gia tộc chỉ là Võ Sĩ cửu trọng.
- Phong Vũ, ngươi cho rằng thật sự bảo vệ được Lục Minh à? Chờ người mạnh hơn của Đoan Mộc gia ta tới, ta xem ngươi còn bảo vệ hắn thế nào? Hừ!
Cuối cùng, hai người của Đoan Mộc gia tộc lựa chọn rút đi.
- Khà khà.
Vệ Tử U cũng cười lạnh một tiếng, thân hình chợt lóe cũng cùng Vệ Tử Minh rút lui.
- Lục Minh, yên tâm, trong phạm vi ngàn dặm của U Dạ Sơn Mạch, chỉ cần chúng ta cẩn thận một chút, người của Đoan Mộc gia tộc không tìm thấy chúng ta đâu.
Phong Vũ đi đến bên cạnh Lục Minh, nói.
- Đa tạ.
Lục Minh mỉm cười nói.
Nói thật, cho dù không có Phong Vũ, Lục Minh cũng có tự tin có thể phá vây mà đi.
Long Xà Bộ, một bước năm trượng, hắn tin, cho dù là cao thủ Võ Sư nhất trọng, cũng không đuổi kịp hắn.
Có điều dưới tình huống như vậy, Phong Vũ vẫn kiên định đứng ở bên hắn, Lục Minh vẫn rất cảm kích.
- Không cần khách khí với ta, chúng ta tiếp tục xuất phát.
Phong Vũ nói, sau đó xoay người, hung hăng nhìn Viên Xung một cái, sau đó đi nhanh về phía trước.
Tiếp theo, Phong Vũ đi đầu, cứ đi một đoạn, nàng sẽ thay đổi phương hướng, để tránh bị Đoan Mộc gia tộc và Vệ Tử Minh đuổi theo.
Đến lúc chạng vạng, bọn họ đã đi được ít nhất hơn trăm dặm trong núi rừng.
Trong lúc này, bọn họ cuối cùng đụng phải mấy yêu thú trên người có tích phân thiết bài, thành công đạt được mấy khối thiết bài.
Thiết bài rất mỏng, nhẹ bẫng, có hai khôi bên trên khắc chữ 'Một', có một khối bên trên khắc chữ 'Hai'.
Hai khối một điểm, một khối hai điểm.
Rất nhanh, màn đêm buông xuống, bọn họ đốt lửa trại, bắt giữ một con yêu thú, nướng thịt ăn.
Ban đêm, trong U Dạ Sơn Mạch càng nguy hiểm hơn, yêu thú qua lại, vô cùng hung tàn, cho nên bọn họ định buổi tối sẽ nghỉ ngơi một chút, chờ trời sáng lại tiếp tục tìm kiếm tích phân thiết bài.
Sau khi ăn xong thịt nướng, bọn họ dập lửa trại, tìm một nơi yên lặng, tự đả tọa nghỉ ngơi.
Một đêm không nói chuyện, ngày hôm sau, bọn họ tiếp tục tìm kiếm yêu thú có tích phân thiết bài.
Có điều, U Dạ Sơn Mạch, phạm vi ngàn dặm, không biết có bao nhiêu yêu thú sinh tồn, mà tích phân thiết bài, chỉ có hơn bảy ngàn khối mà thôi, trong núi rừng rộng lớn này, không dễ tìm được.
Cứ như vậy, ba ngày trôi qua.
Thời gian ba ngày, năm người tổng cộng có được sáu khối một điểm, ba khối hai điểm.
Cộng lại, mới mười hai điểm, chỉ đủ cho một người hợp cách.
Ngày thứ ba, khi sắc trời hoàn toàn tối, bọn họ phát hiện một con U Ảnh Lang, mà trên cổ con U Ảnh Lang này đeo một khối thiết bài, không ngờ viết một chữ 'Mười'.
- Thiết bài mười điểm, giết.
Phong Vũ mừng rỡ, thân hình chợt lóe, đuổi theo.
U Ảnh Lang, chính là yêu thú cấp hai nhất trọng.
Yêu thú cấp hai nhất trọng bình thường đều mang thiết bài năm điểm, mà thiết bài mười điểm, bình thường ở trên người yêu thú hai nhị trọng thậm chí tam trọng, hiện tại một con yêu thú cấp hai nhất trọng trên người có tích phân thiết bài mười điểm, có thể nói là đã ít lại càng ít, bọn họ tất nhiên sẽ không bỏ qua.
- Cùng nhau đuổi theo.
Phong Vũ ở phía trước hô lên.
Chu Húc Chu Hạo, Chu Húc ở phía sau cũng cấp tốc lao về phía trước.
Nhưng tốc độ của U Ảnh Lang cực nhanh, Phong Vũ trong nhất thời căn bản không đuổi kịp, qua mấy hơi thở, thân ảnh của Phong Vũ và U Ảnh Lang đã biến mất.
Lục Minh thi triển thân pháp, cũng muốn tiến lên đuổi theo, nhưng một bóng người chợt lóe lên chắn phía trước hắn.
Là Viên Xung.
Lục Minh nhíu mày, nói:
- Viên Xung, ngươi muốn xuất thủ với ta à?
- Khà khà, Lục Minh, tên rác rưởi ngươi, nữ nhân ngốc Phong Vũ đó không ngờ lại che chở ngươi như vậy, đúng là cực kỳ ngu xuẩn, nhưng Viên Xung ta không muốn bị ngươi liên lụy.
Chiến kiếm của Viên Xung chỉ phía Lục Minh, một cỗ khí tức cường đại bao phủ trên người Lục Minh.
- Viên Xung, năm nay ngươi mười bảy tuổi phải không?
Lục Minh đột nhiên hỏi.
- Không sai! Vậy thì sao?
Viên Xung nói.
- Mười bảy tuổi, không ngờ vẫn chỉ là Võ Sư nhất trọng, ta thấy ngươi ngay cả rác rưởi cũng không bằng, trong hai tháng, ta sẽ đánh bại ngươi.
Lục Minh nói.
- Nực cười! Lục Minh, chỉ dựa vào một tên rác rưởi Võ Sĩ lục trọng như ngươi, trong hai tháng cũng muốn đánh bại ta? Đúng là nực cười, có điều đáng tiếc ngươi không có cơ hội này.
Viên Xung lộ ra nụ cười âm lãnh.
Đúng lúc này, trong một bên núi rừng, vang lên tiếng xé gió, hai bóng người xuất hiện.
Không ngờ là hai thanh niên của Đoan Mộc gia tộc lần trước.
- Viên Xung, coi như ngươi thức thời, lần này đa tạ sự phối hợp của ngươi, hiện tại ngươi có thể đi rồi.
Một thanh niên của Đoan Mộc gia tộc nói.
- Ha ha, Lục Minh, đây là số mạng của ngươi, ngoan ngoãn nhận lấy đi.
Viên Xung cười lớn một tiếng, thân hình lóe lên, đuổi theo phương hướng bọn Phong Vũ truy kích U Ảnh Lang.
- Lục Minh, là ngươi tự sát, hay là chúng ta xuất thủ?
Viên Xung đi rồi, hai thanh niên của Đoan Mộc gia tộc nhìn về phía Lục Minh, một người trong đó thản nhiên nói, giống như Lục Minh đã là cá trong chậu.
- Chỉ dựa vào hai người các ngươi sao? Đoan Mộc gia tộc các ngươi cũng quá xem thường Lục Minh ta rồi.
Lục Minh thở dài, đột nhiên, chân hắn bước nhanh, thân hình uốn éo, nhanh như chớp phóng tới hai thanh niên của Đoan Mộc gia tộc.
Vù!
Trong quá trình lao ra, kiếm quang lóe lên, chém về phía chỗ yếu hại của một thanh niên.
Tiên hạ thủ vi cường!
Đã thành tử địch, Lục Minh sẽ không lằng nhằng.
Hai thanh niên của Đoan Mộc gia tộc hoảng hốt, ngàn vạn lần không ngờ, Lục Minh lại lớn mật như vậy, Võ Sĩ lục trọng mà thôi, đối mặt với hai Võ Sĩ cửu trọng, không ngờ dám xuất thủ trước.
Hơn nữa vừa ra tay, nhanh chuẩn độc, vô cùng sắc bén.
- Lui.
Trong lúc gấp gáp, hai người vội vàng lui về phía sau.
Phập.
Cho dù là vậy, ngực của một người trong đó vẫn bị kiếm của Lục Minh phong quét trúng, vết thương sâu tới xương, máu tươi chảy ròng ròng.
- Đáng tiếc, chỉ thiếu một chút là có thể chém nát tim của hắn, Võ Sĩ cửu trọng, quả nhiên cường đại.
Lục Minh thở dài trong lòng, thầm nghĩ đáng tiếc.
Với chiến lực hiện tại của Lục Minh, trảm sát võ giả Võ Sĩ bát trọng là không có vấn đề gì, nhưng đối mặt với Võ Sĩ cửu trọng, đánh một trận thì không có vấn đề, nhưng muốn kích sát, lại rất khó.
- Lục Minh, ngươi dám làm ta bị thương? Ta sẽ băm thây ngươi thành vạn đoạn.
Thanh niên bị Lục Minh đánh cho bị thương đó toàn thân ứa mồ hôi lạnh, nghĩ lại mà sợ không thôi, hét lên như bị bệnh thần kinh, cùng người còn lại cấp tốc lao về phía Lục Minh.
- Vậy đánh một trận đi.
Lục Minh cũng lao về phía trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất