Vạn Đạo Long Hoàng

Chương 41: Cứu mỹ nhân

Trước Sau
Đoạn thời gian trước, Lục Minh ít nhất đã liệp sát mấy chục yêu thú cấp một lục trọng trở lên, trong đó cũng có một số, trên người mang tích phân thiết bài.

Hiện tại trên người Lục Minh có năm khối thiết bài hai điểm, ba khối thiết bài một điểm, cộng lại là mười ba điểm.

Còn nữa, ở trên người bọn Vệ Tử U, cũng có được một số tích phân thiết bài, có hai mươi điểm.

Cộng lại là hai mươi lăm điểm.

Điểm này đủ tấn thăng thành đệ tử Thanh Đồng.

Nhưng Lục Minh cảm thấy vẫn không đủ, trong lòng hắn có một hi vọng xa vời, chính là hạng nhất, hạng nhất chính là có phần thưởng Ngưng Linh Quả.

Tuy điểm hiện tại của hắn khẳng định vẫn kém xa, nhưng hắn sẽ tận lực liều một phen.

Lục Minh thi triển Long Xà Bộ, lao nhanh trong núi rừng, yêu thú bình thường, hắn trực tiếp lướt qua, chuyên môn tìm kiếm yêu thú có tích phân thiết bài.

Một ngày trôi qua, khi màn đêm buông xuống, Lục Minh lại tìm thấy một khối một điểm, một khối hai điểm, cộng lại, Lục Minh tổng cộng có hai mươi tám điểm.

Keng.

Đúng lúc này, phía trước truyền đến thanh âm binh khí giao kích.

- Bên đó có người.

Thần sắc Lục Minh khẽ động, chỗ thanh âm phát ra, xuyên qua cành cây rậm rạp, trong mơ hồ có thể nhìn thấy ánh lửa đang bập bùng.

- Đi xem thử.

Thân hình Lục Minh khẽ động, lao về phương hướng lửa trại.

Lúc này, ở chỗ lửa trại, quả thật có bốn người, bốn người này không ngờ là Phong Vũ, Viên Xung, Chu Húc Chu Hạo.

Lúc này, tình huống cũng rất bất ngờ.

Sắc mặt hai người Chu Hạo Chu Húc tái nhợt, toàn thân vô lực nằm trên mặt đất.

Mà Phong Vũ thì cầm trường kiếm, nhưng thân thể cũng đang không ngừng run rẩy, sắc mặt cũng tái nhợt, trong mắt tràn ngập lửa giận, hầm hầm nhìn Viên Xung, quát:

- Viên Xung, không ngờ ngươi hạ mê dược trong thịt nướng, vì sao?

Viên Xung cầm trường kiếm, sắc mặt dữ tợn, lúc này phát ra tiếng cười lạnh:

- Vì sao á? Phong Vũ, ả tiện nhân ngươi, Viên Xung ta khổ cực theo đuổi ngươi hai năm, nhưng vì sao ngươi không đáp ứng ta? Đoạn thời gian trước, không ngờ ngươi còn vì tên khốn khiếp Lục Minh đó mà quát mắng ta, ta đã chịu đựng đủ rồi.

- Hiện tại ngươi đã trúng Vô Hương Nhuyễn Cân Tản của ta, ta xem ngươi còn phản kháng thế nào? Hôm nay, ta sẽ khiến ngươi trở thành nữ nhân của Viên Xung ta, ha ha.

Sắc mặt Phong Vũ biến thành vô cùng khó coi, quát:

- Viên Xung, ngươi dám? Chờ kết thúc thí luyện, Mục Lan tỷ tỷ sẽ không bỏ qua cho ngươi.

- Mục Lan, khà khà, tiện nhân đó sớm muộn gì cũng sẽ thành đồ chơi của Đoan Mộc gia tộc, còn nữa, các ngươi cho rằng còn có thể sống sót trở về sao?

Viên Xung không ngừng cười lạnh.

- Ngươi muốn giết chúng ta?

Phong Vũ biến sắc.

Lúc này thân thể nàng đã lảo đà lảo đảo, đứng cũng không vững.

- Khà khà, Phong Vũ, chờ sau khi ta chơi ngươi rồi, sẽ tự tay giải quyết ngươi, như vậy, ngươi chỉ thuộc về một mình ta.

Viên Xung cười nói.



- Ngươi. . . Biến thái.

Sắc mặt Phong Vũ tái nhợt, thân thể run lên, ngã xuống đất.

- Viên huynh, đừng giết ta, Phong Vũ thì ngươi cứ chơi, việc hôm nay, ta bảo đảm một chữ cũng sẽ không nói ra.

Chu Hạo hét to.

- Ta cũng vậy, Viên huynh, nếu ta tiết lộ một chữ, ta sẽ không được chết tử tế!

Chu Húc cũng hét to theo.

- Đáng tiếc, ta chỉ tin người chết mới sẽ không tiết lộ tin tức.

Viên Xung lộ ra nụ cười dữ tợn, bước về phía hai người Chu Hạo Chu Húc.

- Đừng, đừng, tha mạng.

Hai người hoảng sợ hét to.

Phập phập.

Kiếm quang chợt lóe, kiếm khí của Viên Xung chặt đứt yết hầu của hai người.

- Hiện tại còn lại hai người chúng ta thôi.

Viên Xung xoay người, bước về phía Phong Vũ.

- Ngươi. . . Đừng.

Phong Vũ sợ tới mặt trắng bệch, thân thể muốn dịch chuyển về phía sau, trúng Vô Hương Nhuyễn Cân Tản, chân khí tán loạn, toàn thân bất lực, làm sao di chuyển được.

Nhìn thấy bộ dạng này của Phong Vũ, trong lòng Viên Xung vô cùng sảng khoái, đi đến bên cạnh Phong Vũ, vươn tay ra tóm tới Phong Vũ.

Y phục trước ngực Phong Vũ bị xé ra một mảng lớn, lập tức lộ ra da thịt trắng ngần, giống như ngọc vậy.

Thậm chí trước ngực có hơn nửa quả cầu thịt lộ ra, tỏa ra sức dụ hoặc kinh người.

Mắt Viên Xung lập tức đỏ lên, lấp lánh ánh lửa cực nóng, hai mắt nhìn chằm chằm ngực Phong Vũ.

- Súc sinh, ta muốn ngươi không được chết tử tế.

Phong Vũ phát ra tiếng kêu tuyệt vọng.

Lúc này, Phong Vũ thật sự tuyệt vọng rồi, nàng vốn coi Viên Xung là bằng hữu, nhưng không ngờ Viên Xung này lại cầm thú như vậy.

Nàng đang tuổi xuân, lại sắp chết ở đây, đồng thời trước lúc chết, còn bị vấy bẩn.

Lúc này, nàng thật sự muốn chết đi cho xong.

- Nơi này có chút hẻo lánh, ngươi cho rằng sẽ có người tới cứu ngươi sao?

Viên Xung cười lạnh nói, sau đó nhào tới Phong Vũ.

- Xin lỗi, quấy rầy một chút.

Đúng lúc này, một đạo thanh âm vang lên.

Cùng thanh âm này vang lên, Viên Xung biến sắc, vội vàng xoay người. Mà Phong Vũ thì vui mừng khôn xiết, lộ ra vẻ hi vọng.

Hai người cùng nhìn về phía chỗ thanh âm phát ra.



- Lục Minh.

- Là ngươi.

Hai người đồng thời hô lên một tiếng.

Lục Minh khoanh tay, từng bước đi tới, trên mặt mang theo nụ cười thản nhiên, nhìn Viên Xung, nói:

- Sao? Có phải thấy ta chưa chết, rất thất vọng không?

- Đích xác, có chút thất vọng, không ngờ ngươi có thể giữ được tính mạng dưới tay bọn Vệ Tử U và Đoan Mộc gia, có điều ngươi thật sự quá ngu xuẩn.

- Ngươi đã đào tẩu, nên tìm một góc, giống như chó trốn đi, chờ thời gian thí luyện kết thúc, hiện tại không ngờ lại chạy đến đây? Sao? Dựa vào tên rác rưởi ngươi, lại vẫn muốn anh hùng cứu mỹ nhân à? Ha ha ha.

Viên Xung cười to, trong mắt hiện lên vẻ trào phúng và sát cơ.

- Lục Minh, sao ngươi lại tới đây, đi mau, ngươi không phải là đối thủ của Viên Xung.

Phong Vũ vốn nhìn thấy có người đến, cho rằng có hi vọng, nhưng sau khi nhìn thấy là Lục Minh, lại chuyển thành thất vọng tuyệt vọng, lớn tiếng nói to.

- Phong Vũ sư tỷ, con người của ta ân oán rõ ràng, có ơn báo ơn, có thù báo thù, lúc trước ngươi giúp ta cản Vệ Tử U một lần, hiện tại, ta đương nhiên phải cứu ngươi một lần.

Lục Minh cười nói.

- Cứu? Lục Minh, tên rác rưởi ngươi, ngươi lấy gì ra mà cứu?

Viên Xung cười to.

- Đương nhiên là lấy quyền đầu của ta.

Sắc mặt Lục Minh lạnh lùng, một quyền đánh tới Viên Xung.

- Tự tìm chết.

Viên Xung cũng đánh một chưởng về phía Lục Minh.

Hắn muốn phế Lục Minh, khiến Phong Vũ càng tuyệt vọng, như vậy hắn mới càng vui sướng.

Nhưng, khi bàn tay hắn va chạm với quyền đầu của Lục Minh, sắc mặt của hắn liền thay đổi.

Hắn cảm thấy từ trên quyền đầu của Lục Minh, ùa tới một cỗ chân khí ngưng luyện vô cùng cường đại, chân khí của hắn bị chân khí của Lục Minh xộc vào, trực tiếp tán loạn.

Một cỗ đau đớn thấu tin từ cánh tay dâng lên, Viên Xung quát to một tiếng, lui về phía sau bảy tám bước.

- Võ Sư? Không thể? Lục Minh, sao tu vi của ngươi lại là Võ Sư cảnh?

Viên Xung kêu lên với vẻ không thể tin nổi.

- Võ Sư?

Thấy một màn này, mắt Phong Vũ sáng lên, vốn đã tuyệt vọng, lúc này lại lộ ra ánh sáng hi vọng.

- Viên Xung, lần trước ta nói hai tháng sẽ bại ngươi, hiện tại xem ra không cần, nửa tháng là đủ rồi.

Lục Minh lạnh lùng cười.

- Muốn đánh bại ta? Ngươi đừng hòng! Đi chết đi.

Viên Xung gầm lên, trong mắt lấp lánh sát cơ nồng đậm, xách chiến kiếm, giết tới Lục Minh.

Tuyệt đối không thể để Lục Minh và Phong Vũ sống sót, nếu không, sau khi thí luyện kết thúc, Huyền Nguyên Kiếm Phái sẽ không có chỗ cho hắn dung thân.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau