Chương 44: Máu Thiểm Điện Báo
Đoan Mộc gia tộc, quả nhiên năng lực rất lớn, không ngờ tụ tập được nhiều cao thủ như vậy, phải biết rằng trong đệ tử mới nhập môn, đạt tới Võ Sư cảnh, tổng cộng cũng chỉ có khoảng một trăm người mà thôi.
Bốn người bạo phát toàn lực, giết tới Lục Minh và Phong Vũ.
Một tiếng chim hót vang lên, Phong Vũ cũng bạo phát huyết mạch, huyết mạch của nàng, không ngờ là huyết mạch cấp năm Băng Hồn Điểu.
Huyết mạch cấp năm, ở trong các đệ tử mới nhập môn, tuyệt đối là huyết mạch đỉnh cấp.
- Giết.
Phong Vũ hô khẽ, giết tới đối phương.
Thân hình Lục Minh chợt lóe, cũng giết về phía trước.
Lập tức, tiếng binh khí giao kích dày đặc, tiếng chân khí nổ tung không ngừng vang lên.
Đối phương dùng một người cầm chân Phong Vũ, ba người khác thì liên thủ đối phó Lục Minh.
Nhưng Lục Minh khí thế như cầu vồng, kiếm quang vô cùng nhanh chóng, chân khí vô kiên bất tồi.
Chỉ mấy chiêu mà thôi, đã có một người bị Lục Minh một kiếm chém thành hai nửa.
Trong huyết quang bắn ra, lại một kiếm xuyên thủng tim một người.
Ba Võ Sư nhất trọng liên thủ, ở trước mặt Lục Minh, yếu ớt như trẻ con, căn bản không có sức chống cự.
Cuối cùng, chỉ còn lại thanh niên Đoan Mộc gia tộc.
- Lục Minh, sao có thể mạnh như vậy, lão già Lục Vân Hùng đó không phải nói hắn chỉ là một võ sĩ cấp thấp thôi ư? Lão gia hỏa đó lừa chúng ta.
Trong lòng thanh niên Đoan Mộc gia tộc điên cuồng hét lên, chẳng buồn bận tâm tới Thiểm Điện Báo gì nữa, cắm đầu bỏ chạy.
Nhưng ở trước mặt Lục Minh, hắn làm sao mà chạy được, trực tiếp bị Lục Minh từ hậu tâm một kiếm đâm xuyên.
- A!
Lúc này, bên kia cũng phát ra một tiếng hét thảm, thanh niên còn lại của Bạch Hổ Viện cũng bị Phong Vũ kích sát.
Huyết mạch cấp năm, chiến lực là vượt quá huyết mạch cấp ba một đoạn.
Nhưng lúc này Phong Vũ lại mắt đẹp lấp lánh, nhìn Lục Minh mà khiếp sợ không thôi.
- Ba võ giả cùng cấp, ở trong tay hắn lại không hề có sức phản kháng, hơn nữa hắn chưa bạo phát huyết mạch, đúng là kinh người, chẳng trách Mục Lan tỷ tỷ lại coi trọng hắn như vậy.
Phong Vũ suy tư.
Lúc này, Lục Minh bước tới Thiểm Điện Báo.
Ô ô. .
Thiểm Điện Báo bị thương khá nặng, nằm dưới đất, trợn đôi mắt đen láy nhìn Lục Minh, tràn ngập vẻ tuyệt vọng.
Ánh mắt này không khỏi làm khiến trong lòng Lục Minh khẽ động, hắn bỗng dưng nhớ tới cảnh tượng hắn lúc trước bị Lục Dao, Lục Vân Hùng cướp đoạt huyết mạch.
Nếu con Thiểm Điện Báo này rơi vào tay Đoan Mộc gia tộc, kết cục khẳng định cũng rất thảm.
- Lục Minh, đây chỉ là con non Thiểm Điện Báo, ngươi định giải quyết thế nào, ta kiến nghị bắt nó mang ra ngoài, ở bên ngoài, con non Thiểm Điện Báo này chính là vô cùng quý giá.
Phong Vũ kiến nghị.
Lục Minh cười nói:
- Phong Vũ sư tỷ, ngươi có thuốc chữa thương và bình ngọc rỗng không?
- Có.
Phong Vũ gật đầu, sau đó vung tay lên, bằng không xuất hiện hai bình ngọc.
Một cái là rỗng, một cái thì có thuốc chữa thương, Sinh Cơ Chỉ Huyết Tản.
- Đa tạ Phong sư tỷ.
Lục Minh cười, tiếp nhận bình ngọc, đến gần Thiểm Điện Báo.
Gừ.
Con non Thiểm Điện Báo nhìn thấy Lục Minh đến gần, lập tức lông trắng dựng đứng lên, nhếch miệng, mắt lộ hung quang lườm Lục Minh.
- Tiểu gia hỏa, đừng khẩn trương, ta sẽ không giết ngươi, cũng sẽ không mang ngươi đi, ta chỉ cần một chút máu tươi của ngươi, còn có thể giúp ngươi chữa thương.
Lục Minh cười, sau đó thân hình khẽ động, tóm lấy cổ con non Thiểm Điện Báo.
Con non Thiểm Điện Báo vốn đã bị thương, trong vết thương không ngừng có máu tươi chảy ra, Lục Minh cầm bình ngọc rỗng đó, lấy khoảng nửa bình máu tươi của Thiểm Điện Báo, sau đó thu hồi bình ngọc, rót Sinh Cơ Chỉ Huyết Tản lên vết thương của Thiểm Điện Báo.
Sinh Cơ Chỉ Huyết Tản, là tinh phẩm chữa thương, bôi trên vết thương của Thiểm Điện Báo, con non Thiểm Điện Báo rất nhanh liền ngừng chảy máu.
- Tiểu gia hỏa, đi đi, tìm một chỗ trốn mà chữa thương, đừng lại bị để người khác phát hiện.
Lục Minh xoa đầu Thiểm Điện Báo.
- Ô ô!
Thiểm Điện Báo kêu ô ô, một đôi mắt to nhìn Lục Minh, dường như có chút kinh ngạc không biết vì sao Lục Minh lại thả nó rời khỏi.
Ở bên cạnh, Phong Vũ cũng có chút kinh ngạc, nói:
- Lục Minh, ngươi thật sự muốn thả nó đi à, giá trị của con non Thiểm Điện Báo không thấp đâu.
- Sau này còn phải tìm Đoan Mộc gia tộc lấy tích phân thiết bài nữa, ta cũng không có thời gian mang theo nó.
Lục Minh cười nói.
Ô ô.
Con non Thiểm Điện Báo đột nhiên chạy đến dưới chân Lục Minh, đầu ra sức cọ vào chân hắn.
Sau đó lại chạy đến dưới chân Phong Vũ, cũng cọ vào chân nàng.
- Yêu thú rất có linh tính! Đáng yêu quá.
Phong Vũ khen, mắt bắt đầu tỏa sáng.
Con non Thiểm Điện Báo lại kêu mấy tiếng, nhìn Lục Minh một cái rất sâu, sau đó xoay người chạy ra ngoài hẻm núi.
Lục Minh cười, sau đó lại tìm kiếm tích phân thiết bài ở trên người mấy kẻ đó.
Thuận tiện bất động thanh sắc hấp thu toàn bộ tinh huyết của bọn họ.
Tinh huyết của năm võ giả Võ Sư nhất trọng, chính là vô cùng hùng hậu.
- Không hổ là thiên tài của Võ Sư cảnh, trên người mỗi một người đều có gần ba mươi điểm.
Lục soát ra thiết bài, khiến Lục Minh và Phong Vũ đều mừng rỡ.
Trên người năm thanh niên Võ Sư nhất trọng, điểm số cộng lại tổng là một trăm năm mươi ba điểm.
Cuối cùng, Phong Vũ chỉ cần năm mươi điểm, tám mươi ba điểm còn lại thì đều cho Lục Minh.
Dẫu sao, lần này may mà có Lục Minh, bằng không năm Võ Sư nhất trọng, Phong Vũ tuyệt đối không phải là đối thủ.
Lục Minh cũng không khách khí, mục tiêu của hắn, chính là hạng nhất.
Hiện tại, trên người Lục Minh tổng cộng đã có một trăm hai mươi bốn điểm.
- Phong sư tỷ, ngươi đợi ta một lúc.
Nói xong, Lục Minh ngồi khoanh chân, bắt đầu luyện hóa tinh huyết vừa hấp thu.
Tinh huyết của năm Võ Sư nhất trọng vô cùng khổng lồ, không ngừng chuyển hóa thành chân khí, tu vi của Lục Minh đang đề thăng kịch liệt.
Sau một thoáng, thân thể Lục Minh khẽ run lên.
- Võ Sư nhị trọng.
Trong mắt Lục Minh chợt lóe tinh quang.
Cộng thêm Viên Xung, trước sau cắn nuốt tinh huyết của sáu võ giả Võ Sư nhất trọng, cộng thêm tinh huyết của một số võ giả Võ Sĩ cảnh khác, tu vi của Lục Minh lại đột phá.
Có điều huyết mạch vẫn là huyết mạch cấp ba, không tấn thăng.
- Phong sư tỷ, chúng ta đi thôi.
Lục Minh đứng dậy nói.
Phong Vũ có chút tò mò nhìn Lục Minh, vừa rồi sự đột phá của Lục Minh rất bí ẩn, Phong Vũ không phát hiện, nàng chỉ tò mò vì sao Lục Minh đột nhiên khoanh chân ngồi xuống tu luyện, mà tu luyện chỉ một lúc đã lại đứng dậy.
Nhưng nàng không hỏi nhiều, mỗi người đều có bí mật của mình, không phải sao?
Hai người ra khỏi hẻm núi, tiếp tục chạy vào sâu trong U Dạ Sơn Mạch.
Đại bộ đội của Đoan Mộc gia tộc, vẫn đang ở chỗ sâu hơn.
Một tiếng sau, hai người dừng lại dưới một cây đại thụ, bởi vì trên cây đại thụ này, khắc một bộ đồ án.
Đây là một con Chu Tước, khắc trên đại thụ, vô cùng sống động.
- Đây là có ý gì?
Lục Minh hỏi.
Một tiếng qua, bọn họ đã nhìn thấy ba lần đồ án như vậy.
- Đây là dấu hiệu đặc hữu của Chu Tước Viện chúng ta, có người đang triệu tập đệ tử của Chu Tước Viện, ngươi xem, phương hướng đầu của Chu Tước chỉ tới, chính là phương hướng tập hợp.
- À? Thì ra là thế.
Lục Minh vừa tiến vào Chu Tước Viện, đối với những cái này là không biết gì, không giống một số thiên tài trưởng thành khác, đã sớm có nghiên cứu về Huyền Nguyên Kiếm Phái.
- Không biết là chuyện gì, dưới tình huống bình thường, sẽ không dùng phương thức này triệu tập đệ tử, chúng ta đi xem thử nhé?
Phong Vũ có chút nghi hoặc, nói.
- Được.
Lục Minh gật đầu.
Sau đó hai người dựa theo phương hướng Chu Tước chỉ mà đi.
Bốn người bạo phát toàn lực, giết tới Lục Minh và Phong Vũ.
Một tiếng chim hót vang lên, Phong Vũ cũng bạo phát huyết mạch, huyết mạch của nàng, không ngờ là huyết mạch cấp năm Băng Hồn Điểu.
Huyết mạch cấp năm, ở trong các đệ tử mới nhập môn, tuyệt đối là huyết mạch đỉnh cấp.
- Giết.
Phong Vũ hô khẽ, giết tới đối phương.
Thân hình Lục Minh chợt lóe, cũng giết về phía trước.
Lập tức, tiếng binh khí giao kích dày đặc, tiếng chân khí nổ tung không ngừng vang lên.
Đối phương dùng một người cầm chân Phong Vũ, ba người khác thì liên thủ đối phó Lục Minh.
Nhưng Lục Minh khí thế như cầu vồng, kiếm quang vô cùng nhanh chóng, chân khí vô kiên bất tồi.
Chỉ mấy chiêu mà thôi, đã có một người bị Lục Minh một kiếm chém thành hai nửa.
Trong huyết quang bắn ra, lại một kiếm xuyên thủng tim một người.
Ba Võ Sư nhất trọng liên thủ, ở trước mặt Lục Minh, yếu ớt như trẻ con, căn bản không có sức chống cự.
Cuối cùng, chỉ còn lại thanh niên Đoan Mộc gia tộc.
- Lục Minh, sao có thể mạnh như vậy, lão già Lục Vân Hùng đó không phải nói hắn chỉ là một võ sĩ cấp thấp thôi ư? Lão gia hỏa đó lừa chúng ta.
Trong lòng thanh niên Đoan Mộc gia tộc điên cuồng hét lên, chẳng buồn bận tâm tới Thiểm Điện Báo gì nữa, cắm đầu bỏ chạy.
Nhưng ở trước mặt Lục Minh, hắn làm sao mà chạy được, trực tiếp bị Lục Minh từ hậu tâm một kiếm đâm xuyên.
- A!
Lúc này, bên kia cũng phát ra một tiếng hét thảm, thanh niên còn lại của Bạch Hổ Viện cũng bị Phong Vũ kích sát.
Huyết mạch cấp năm, chiến lực là vượt quá huyết mạch cấp ba một đoạn.
Nhưng lúc này Phong Vũ lại mắt đẹp lấp lánh, nhìn Lục Minh mà khiếp sợ không thôi.
- Ba võ giả cùng cấp, ở trong tay hắn lại không hề có sức phản kháng, hơn nữa hắn chưa bạo phát huyết mạch, đúng là kinh người, chẳng trách Mục Lan tỷ tỷ lại coi trọng hắn như vậy.
Phong Vũ suy tư.
Lúc này, Lục Minh bước tới Thiểm Điện Báo.
Ô ô. .
Thiểm Điện Báo bị thương khá nặng, nằm dưới đất, trợn đôi mắt đen láy nhìn Lục Minh, tràn ngập vẻ tuyệt vọng.
Ánh mắt này không khỏi làm khiến trong lòng Lục Minh khẽ động, hắn bỗng dưng nhớ tới cảnh tượng hắn lúc trước bị Lục Dao, Lục Vân Hùng cướp đoạt huyết mạch.
Nếu con Thiểm Điện Báo này rơi vào tay Đoan Mộc gia tộc, kết cục khẳng định cũng rất thảm.
- Lục Minh, đây chỉ là con non Thiểm Điện Báo, ngươi định giải quyết thế nào, ta kiến nghị bắt nó mang ra ngoài, ở bên ngoài, con non Thiểm Điện Báo này chính là vô cùng quý giá.
Phong Vũ kiến nghị.
Lục Minh cười nói:
- Phong Vũ sư tỷ, ngươi có thuốc chữa thương và bình ngọc rỗng không?
- Có.
Phong Vũ gật đầu, sau đó vung tay lên, bằng không xuất hiện hai bình ngọc.
Một cái là rỗng, một cái thì có thuốc chữa thương, Sinh Cơ Chỉ Huyết Tản.
- Đa tạ Phong sư tỷ.
Lục Minh cười, tiếp nhận bình ngọc, đến gần Thiểm Điện Báo.
Gừ.
Con non Thiểm Điện Báo nhìn thấy Lục Minh đến gần, lập tức lông trắng dựng đứng lên, nhếch miệng, mắt lộ hung quang lườm Lục Minh.
- Tiểu gia hỏa, đừng khẩn trương, ta sẽ không giết ngươi, cũng sẽ không mang ngươi đi, ta chỉ cần một chút máu tươi của ngươi, còn có thể giúp ngươi chữa thương.
Lục Minh cười, sau đó thân hình khẽ động, tóm lấy cổ con non Thiểm Điện Báo.
Con non Thiểm Điện Báo vốn đã bị thương, trong vết thương không ngừng có máu tươi chảy ra, Lục Minh cầm bình ngọc rỗng đó, lấy khoảng nửa bình máu tươi của Thiểm Điện Báo, sau đó thu hồi bình ngọc, rót Sinh Cơ Chỉ Huyết Tản lên vết thương của Thiểm Điện Báo.
Sinh Cơ Chỉ Huyết Tản, là tinh phẩm chữa thương, bôi trên vết thương của Thiểm Điện Báo, con non Thiểm Điện Báo rất nhanh liền ngừng chảy máu.
- Tiểu gia hỏa, đi đi, tìm một chỗ trốn mà chữa thương, đừng lại bị để người khác phát hiện.
Lục Minh xoa đầu Thiểm Điện Báo.
- Ô ô!
Thiểm Điện Báo kêu ô ô, một đôi mắt to nhìn Lục Minh, dường như có chút kinh ngạc không biết vì sao Lục Minh lại thả nó rời khỏi.
Ở bên cạnh, Phong Vũ cũng có chút kinh ngạc, nói:
- Lục Minh, ngươi thật sự muốn thả nó đi à, giá trị của con non Thiểm Điện Báo không thấp đâu.
- Sau này còn phải tìm Đoan Mộc gia tộc lấy tích phân thiết bài nữa, ta cũng không có thời gian mang theo nó.
Lục Minh cười nói.
Ô ô.
Con non Thiểm Điện Báo đột nhiên chạy đến dưới chân Lục Minh, đầu ra sức cọ vào chân hắn.
Sau đó lại chạy đến dưới chân Phong Vũ, cũng cọ vào chân nàng.
- Yêu thú rất có linh tính! Đáng yêu quá.
Phong Vũ khen, mắt bắt đầu tỏa sáng.
Con non Thiểm Điện Báo lại kêu mấy tiếng, nhìn Lục Minh một cái rất sâu, sau đó xoay người chạy ra ngoài hẻm núi.
Lục Minh cười, sau đó lại tìm kiếm tích phân thiết bài ở trên người mấy kẻ đó.
Thuận tiện bất động thanh sắc hấp thu toàn bộ tinh huyết của bọn họ.
Tinh huyết của năm võ giả Võ Sư nhất trọng, chính là vô cùng hùng hậu.
- Không hổ là thiên tài của Võ Sư cảnh, trên người mỗi một người đều có gần ba mươi điểm.
Lục soát ra thiết bài, khiến Lục Minh và Phong Vũ đều mừng rỡ.
Trên người năm thanh niên Võ Sư nhất trọng, điểm số cộng lại tổng là một trăm năm mươi ba điểm.
Cuối cùng, Phong Vũ chỉ cần năm mươi điểm, tám mươi ba điểm còn lại thì đều cho Lục Minh.
Dẫu sao, lần này may mà có Lục Minh, bằng không năm Võ Sư nhất trọng, Phong Vũ tuyệt đối không phải là đối thủ.
Lục Minh cũng không khách khí, mục tiêu của hắn, chính là hạng nhất.
Hiện tại, trên người Lục Minh tổng cộng đã có một trăm hai mươi bốn điểm.
- Phong sư tỷ, ngươi đợi ta một lúc.
Nói xong, Lục Minh ngồi khoanh chân, bắt đầu luyện hóa tinh huyết vừa hấp thu.
Tinh huyết của năm Võ Sư nhất trọng vô cùng khổng lồ, không ngừng chuyển hóa thành chân khí, tu vi của Lục Minh đang đề thăng kịch liệt.
Sau một thoáng, thân thể Lục Minh khẽ run lên.
- Võ Sư nhị trọng.
Trong mắt Lục Minh chợt lóe tinh quang.
Cộng thêm Viên Xung, trước sau cắn nuốt tinh huyết của sáu võ giả Võ Sư nhất trọng, cộng thêm tinh huyết của một số võ giả Võ Sĩ cảnh khác, tu vi của Lục Minh lại đột phá.
Có điều huyết mạch vẫn là huyết mạch cấp ba, không tấn thăng.
- Phong sư tỷ, chúng ta đi thôi.
Lục Minh đứng dậy nói.
Phong Vũ có chút tò mò nhìn Lục Minh, vừa rồi sự đột phá của Lục Minh rất bí ẩn, Phong Vũ không phát hiện, nàng chỉ tò mò vì sao Lục Minh đột nhiên khoanh chân ngồi xuống tu luyện, mà tu luyện chỉ một lúc đã lại đứng dậy.
Nhưng nàng không hỏi nhiều, mỗi người đều có bí mật của mình, không phải sao?
Hai người ra khỏi hẻm núi, tiếp tục chạy vào sâu trong U Dạ Sơn Mạch.
Đại bộ đội của Đoan Mộc gia tộc, vẫn đang ở chỗ sâu hơn.
Một tiếng sau, hai người dừng lại dưới một cây đại thụ, bởi vì trên cây đại thụ này, khắc một bộ đồ án.
Đây là một con Chu Tước, khắc trên đại thụ, vô cùng sống động.
- Đây là có ý gì?
Lục Minh hỏi.
Một tiếng qua, bọn họ đã nhìn thấy ba lần đồ án như vậy.
- Đây là dấu hiệu đặc hữu của Chu Tước Viện chúng ta, có người đang triệu tập đệ tử của Chu Tước Viện, ngươi xem, phương hướng đầu của Chu Tước chỉ tới, chính là phương hướng tập hợp.
- À? Thì ra là thế.
Lục Minh vừa tiến vào Chu Tước Viện, đối với những cái này là không biết gì, không giống một số thiên tài trưởng thành khác, đã sớm có nghiên cứu về Huyền Nguyên Kiếm Phái.
- Không biết là chuyện gì, dưới tình huống bình thường, sẽ không dùng phương thức này triệu tập đệ tử, chúng ta đi xem thử nhé?
Phong Vũ có chút nghi hoặc, nói.
- Được.
Lục Minh gật đầu.
Sau đó hai người dựa theo phương hướng Chu Tước chỉ mà đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất