Chương 47: Hắc Giáp Cự Tích biến dị
Phong Vũ hừ nhẹ, cái miệng nhỏ nhắn hơi vểnh.
Nhưng không ngờ đột nhiên Lục Minh tựa ở bên tai nàng, nói:
- Ngươi nói nhiều như vậy, là quan tâm ta à?
Bởi vì vội vàng không kịp chuẩn bị, Phong Vũ sợ hãi kêu lên một cái, thiếu chút nữa kêu ra tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, hung hăng trợn mắt nhìn Lục Minh, nói:
- Ngươi nói bậy cái gì đó? Ai quan tâm ngươi, nếu không phải nể tình Mục Lan tỷ tỷ nhắn nhủ, nếu không phải nể tình ngươi đã cứu ta, ta mới chẳng muốn quản ngươi!
- Như vậy sao!
Lục Minh chậc chậc, sau đó lại nhìn về phía trước.
Hô!
Phong Vũ nhẹ nhàng thở ra một hơi, lại không biết vì sao, tim đập không ngừng. (*Con mẹ nó tác giả, chứ tim ngừng lại cho chết à)
Chỉ chốc lát, lại có một nhóm người đến đây, là đệ tử Huyền Vũ Viện.
Tứ đại viện đều đến đông đủ.
Lục Minh và Phong Vũ ngừng thở, nhìn về phía trước.
Sau một lát, chỉ thấy đệ tử bốn viện lấy ra từng con Ngân Nhãn Thỏ, đặt ở cửa sơn động, mà đệ tử tứ đại viện thì giải tán, thối lui đến phụ cận trốn đi.
Tối thiểu có hơn năm mươi con Ngân Nhãn Thỏ, trong cơ thể Ngân Nhãn Thỏ đều có Mê Hồn Tán.
Khí tức của Ngân Nhãn Thỏ tán phát ra.
Tí ti...
Sau một lát, liền thấy một con Cự Tích cao nửa thước, dài hơn bốn mét, toàn thân che kín lân giáp màu đen bò ra.
Này là Hắc Giáp Cự Tích, bất quá hiển nhiên, con Hắc Giáp Cự Tích này chỉ là Hắc Giáp Cự Tích bình thường, tương đương với Yêu thú cấp hai nhị trọng, không phải Hắc Giáp Cự Tích cấp hai cửu trọng biến dị.
Hắc Giáp Cự Tích này vừa bò ra, nhìn thấy Ngân Nhãn Thỏ, liền vội vàng chạy tới, nuốt Ngân Nhãn Thỏ vào bụng, ăn rất ngon lành.
Tí ti…
Lúc này lại có Hắc Giáp Cự Tích leo ra, cũng không phải Hắc Giáp Cự Tích biến dị.
Sau đó lại liên tục leo ra mấy con Hắc Giáp Cự Tích, nuốt đám Ngân Nhãn Thỏ kia.
Đệ tử tứ đại viện có chút nóng nảy, đây là bọn hắn bỏ ra vài ngày, mới bắt được Ngân Nhãn Thỏ, nếu bị những Hắc Giáp Cự Tích bình thường này ăn xong, vậy bọn hắn sẽ không có cơ hội thứ hai.
Bây giờ cách thí luyện chấm dứt, chỉ còn lại hai ngày, bọn họ căn bản không có thời gian đi bắt nhiều Ngân Nhãn Thỏ như vậy.
Hơn nữa trên người bọn họ mang Mê Hồn Tán cũng không đủ.
Đúng lúc này...
Rống!
Trong sơn động truyền ra tiếng hô cực lớn, sau đó trong sơn động có thanh âm rầm rầm rầm, một quái vật khổng lồ bò ra.
Đây là một con Hắc Giáp Cự Tích, chỉ là hình thể con Hắc Giáp Cự Tích này gấp 10 lần Hắc Giáp Cự Tích khác.
Ở trên cổ con Hắc Giáp Cự Tích kia treo một tấm thiết bài, trên thiết bài viết hai chữ: Năm trăm.
Thiết bài 500 điểm tích lũy!
Ánh mắt mọi người lộ ra ánh sáng cực nóng.
Rống!
Hắc Giáp Cự Tích biến dị chứng kiến Ngân Nhãn Thỏ, phát ra một tiếng rống to.
Tí ti...
Những Hắc Giáp Cự Tích khác tựa hồ cực kỳ e ngại, cả đám đều lui về sau.
Hắc Giáp Cự Tích biến dị một mình tiến lên, mở miệng lớn dính máu, một ngụm nuốt năm sáu con Ngân Nhãn Thỏ vào trong miệng.
Vài phút sau, gần bốn mươi con Ngân Nhãn Thỏ, toàn bộ bị Hắc Giáp Cự Tích biến dị nuốt vào trong bụng.
Hắc Giáp Cự Tích biến dị hô to, sau đó xoay người, thời gian dần qua chui vào trong sơn động.
Tí ti...
Lúc này, những Hắc Giáp Cự Tích lúc trước nuốt Ngân Nhãn Thỏ, thân thể nhoáng một cái, tất cả ngã trên mặt đất, nằm ngáy o..o....
Mê Hồn Tán trong cơ thể Ngân Nhãn Thỏ phát huy tác dụng.
Đệ tử tứ đại viện không có vội vã vào sơn động, bọn họ đang đợi dược lực phát tác.
Hắc Giáp Cự Tích biến dị cũng không phải dễ làm thịt như Hắc Giáp Cự Tích bình thường.
Qua hơn 10 phút sau, đệ tử tứ đại viện mới nhao nhao phóng về phía sơn động.
- Chúng ta cũng đi vào sao?
Lại qua thêm vài phút, Phong Vũ nhìn Lục Minh hỏi.
- Là ta đi vào, ngươi ở chỗ này chờ ta.
Lục Minh gật đầu nói:
- Đến lúc đó có thể sẽ rất loạn, ta một người, thoát thân sẽ tương đối dễ dàng.
Phong Vũ cắn môi, nàng biết rõ Lục Minh nói là sự thật.
- Được rồi, vậy ngươi phải cẩn thận.
Phong Vũ nói.
Lục Minh gật đầu, sau đó thân hình khẽ động, phóng về phía sơn động.
Ngoài sơn động còn có một đám đệ tử bốn viện tu vi không cao, nhưng không ai ngăn cản Lục Minh.
Đệ tử bốn viện đều có, ai sẽ ngăn trở?
Lục Minh rất thuận lợi vọt vào sơn động.
Trong sơn động đen nhánh, mặc dù Lục Minh là Vũ Sư cảnh, thị lực mạnh hơn thường nhân rất nhiều, nhưng rơi vào trong mắt, cũng một mảnh lờ mờ.
Lục Minh thu liễm hô hấp, cẩn thận đi vào bên trong.
Nhưng sau khi đi trăm thước, lại xuất hiện nhiều ngã rẽ, chứng kiến một thi thể Hắc Giáp Cự Tích nằm ở đó.
Đây là Hắc Giáp Cự Tích cấp một, Lục Minh không có hứng thú hấp thu máu tươi của nó, cho nên chọn một đường rẽ, tiếp tục đi tới.
Đây là hang ổ của Hắc Giáp Cự Tích, bên trong bốn phương thông suốt, giăng khắp nơi, cực kỳ phức tạp.
Lục Minh đi về phía trước mấy trăm mét, lại xuất hiện nhiều đường rẽ.
Hắn tùy ý lựa chọn đường rẽ, đi vào bên trong.
Trên đường, Lục Minh thấy được vài thi thể Hắc Giáp Cự Tích.
Hai con cấp hai nhất trọng, một con cấp hai nhị trọng, Lục Minh không có buông tha, toàn bộ hấp thu máu huyết.
Vừa hành tẩu, vừa luyện hóa.
Tu vi nhanh chóng tăng lên.
Hiển nhiên, đệ tử bốn viện nhân số chiếm ưu thế, trên đường đi không có phát hiện thi thể đệ tử bốn viện.
Lục Minh cứ như vậy đi về phía trước chừng hai mươi phút, trên đường đi lại cắn nuốt ba con Hắc Giáp Cự Tích cấp hai nhất trọng, một Hắc Giáp Cự Tích cấp hai nhị trọng, tu vi thành công tăng lên tới Vũ Sư nhị trọng trung kỳ.
Lúc này, Lục Minh chứng kiến phía trước có ánh sáng nhàn nhạt truyền đến.
Lục Minh phóng nhẹ bước chân, đi về phía ánh sáng kia, đi vào mới phát hiện, đó là một cửa động, cao không quá người trưởng thành, Lục Minh đi đến bên cạnh cửa động xem xét, hơi kinh hãi.
Mặt ngoài động khẩu là một huyệt động lớn dưới mặt đất, dài rộng khoảng chừng hơn 100m, cao cũng hơn 10m.
Trên thạch bích bốn phía, có từng hòn đá tản mát ra hào quang yếu ớt.
Đây là khoáng thạch Dạ Quang Thạch, nếu đề luyện những khoáng thạch này, có thể chế thành Dạ Quang Thạch, dùng làm vật chiếu sáng.
Mượn hào quang khoáng thạch Dạ Quang Thạch, Lục Minh chứng kiến trên vách tường bốn phía, có rất nhiều cửa động như vậy, có chút động khẩu mơ hồ có thể chứng kiến bóng người.
Có không ít người ẩn phục ở những cửa động này.
Mà cửa động của Lục Minh, cách động huyệt kia hơn mười thước.
Ở trong huyệt động kia, có một quái vật khổng lồ nằm đó.
Là Hắc Giáp Cự Tích biến dị.
Lúc này, Hắc Giáp Cự Tích còn chưa lâm vào ngủ say, ở đó phát ra tiếng hô trầm thấp, thỉnh thoảng mở miệng lớn dính máu.
Khó trách đệ tử tứ đại viện không ra tay, đều đang đợi Hắc Giáp Cự Tích biến dị lâm vào ngủ say.
Hắc Giáp Cự Tích biến dị là Yêu thú cấp hai cửu trọng, tương đương với Vũ Sư cửu trọng, võ giả dưới Vũ Sư tứ trọng, nếu bị nó tát một cái, tuyệt đối hữu tử vô sinh.
Thời gian chầm chậm trôi qua, hơn 10 phút sau, mí mắt của Hắc Giáp Cự Tích biến dị càng ngày càng nặng, tựa hồ muốn ngủ, nhưng không có hoàn toàn ngủ.
Sức chống cự của Hắc Giáp Cự Tích biến dị thật khủng bố, ăn nhiều Ngân Nhãn Thỏ như vậy, đến bây giờ còn có thể gánh vác được.
Vù!
Đúng lúc này, một thân ảnh như tia chớp lao ra, đánh về phía cổ của Hắc Giáp Cự Tích.
- Ân Khải!
Con mắt Lục Minh lóe lên ánh sáng, bóng người này, lại là Ân Khải.
Nhưng không ngờ đột nhiên Lục Minh tựa ở bên tai nàng, nói:
- Ngươi nói nhiều như vậy, là quan tâm ta à?
Bởi vì vội vàng không kịp chuẩn bị, Phong Vũ sợ hãi kêu lên một cái, thiếu chút nữa kêu ra tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, hung hăng trợn mắt nhìn Lục Minh, nói:
- Ngươi nói bậy cái gì đó? Ai quan tâm ngươi, nếu không phải nể tình Mục Lan tỷ tỷ nhắn nhủ, nếu không phải nể tình ngươi đã cứu ta, ta mới chẳng muốn quản ngươi!
- Như vậy sao!
Lục Minh chậc chậc, sau đó lại nhìn về phía trước.
Hô!
Phong Vũ nhẹ nhàng thở ra một hơi, lại không biết vì sao, tim đập không ngừng. (*Con mẹ nó tác giả, chứ tim ngừng lại cho chết à)
Chỉ chốc lát, lại có một nhóm người đến đây, là đệ tử Huyền Vũ Viện.
Tứ đại viện đều đến đông đủ.
Lục Minh và Phong Vũ ngừng thở, nhìn về phía trước.
Sau một lát, chỉ thấy đệ tử bốn viện lấy ra từng con Ngân Nhãn Thỏ, đặt ở cửa sơn động, mà đệ tử tứ đại viện thì giải tán, thối lui đến phụ cận trốn đi.
Tối thiểu có hơn năm mươi con Ngân Nhãn Thỏ, trong cơ thể Ngân Nhãn Thỏ đều có Mê Hồn Tán.
Khí tức của Ngân Nhãn Thỏ tán phát ra.
Tí ti...
Sau một lát, liền thấy một con Cự Tích cao nửa thước, dài hơn bốn mét, toàn thân che kín lân giáp màu đen bò ra.
Này là Hắc Giáp Cự Tích, bất quá hiển nhiên, con Hắc Giáp Cự Tích này chỉ là Hắc Giáp Cự Tích bình thường, tương đương với Yêu thú cấp hai nhị trọng, không phải Hắc Giáp Cự Tích cấp hai cửu trọng biến dị.
Hắc Giáp Cự Tích này vừa bò ra, nhìn thấy Ngân Nhãn Thỏ, liền vội vàng chạy tới, nuốt Ngân Nhãn Thỏ vào bụng, ăn rất ngon lành.
Tí ti…
Lúc này lại có Hắc Giáp Cự Tích leo ra, cũng không phải Hắc Giáp Cự Tích biến dị.
Sau đó lại liên tục leo ra mấy con Hắc Giáp Cự Tích, nuốt đám Ngân Nhãn Thỏ kia.
Đệ tử tứ đại viện có chút nóng nảy, đây là bọn hắn bỏ ra vài ngày, mới bắt được Ngân Nhãn Thỏ, nếu bị những Hắc Giáp Cự Tích bình thường này ăn xong, vậy bọn hắn sẽ không có cơ hội thứ hai.
Bây giờ cách thí luyện chấm dứt, chỉ còn lại hai ngày, bọn họ căn bản không có thời gian đi bắt nhiều Ngân Nhãn Thỏ như vậy.
Hơn nữa trên người bọn họ mang Mê Hồn Tán cũng không đủ.
Đúng lúc này...
Rống!
Trong sơn động truyền ra tiếng hô cực lớn, sau đó trong sơn động có thanh âm rầm rầm rầm, một quái vật khổng lồ bò ra.
Đây là một con Hắc Giáp Cự Tích, chỉ là hình thể con Hắc Giáp Cự Tích này gấp 10 lần Hắc Giáp Cự Tích khác.
Ở trên cổ con Hắc Giáp Cự Tích kia treo một tấm thiết bài, trên thiết bài viết hai chữ: Năm trăm.
Thiết bài 500 điểm tích lũy!
Ánh mắt mọi người lộ ra ánh sáng cực nóng.
Rống!
Hắc Giáp Cự Tích biến dị chứng kiến Ngân Nhãn Thỏ, phát ra một tiếng rống to.
Tí ti...
Những Hắc Giáp Cự Tích khác tựa hồ cực kỳ e ngại, cả đám đều lui về sau.
Hắc Giáp Cự Tích biến dị một mình tiến lên, mở miệng lớn dính máu, một ngụm nuốt năm sáu con Ngân Nhãn Thỏ vào trong miệng.
Vài phút sau, gần bốn mươi con Ngân Nhãn Thỏ, toàn bộ bị Hắc Giáp Cự Tích biến dị nuốt vào trong bụng.
Hắc Giáp Cự Tích biến dị hô to, sau đó xoay người, thời gian dần qua chui vào trong sơn động.
Tí ti...
Lúc này, những Hắc Giáp Cự Tích lúc trước nuốt Ngân Nhãn Thỏ, thân thể nhoáng một cái, tất cả ngã trên mặt đất, nằm ngáy o..o....
Mê Hồn Tán trong cơ thể Ngân Nhãn Thỏ phát huy tác dụng.
Đệ tử tứ đại viện không có vội vã vào sơn động, bọn họ đang đợi dược lực phát tác.
Hắc Giáp Cự Tích biến dị cũng không phải dễ làm thịt như Hắc Giáp Cự Tích bình thường.
Qua hơn 10 phút sau, đệ tử tứ đại viện mới nhao nhao phóng về phía sơn động.
- Chúng ta cũng đi vào sao?
Lại qua thêm vài phút, Phong Vũ nhìn Lục Minh hỏi.
- Là ta đi vào, ngươi ở chỗ này chờ ta.
Lục Minh gật đầu nói:
- Đến lúc đó có thể sẽ rất loạn, ta một người, thoát thân sẽ tương đối dễ dàng.
Phong Vũ cắn môi, nàng biết rõ Lục Minh nói là sự thật.
- Được rồi, vậy ngươi phải cẩn thận.
Phong Vũ nói.
Lục Minh gật đầu, sau đó thân hình khẽ động, phóng về phía sơn động.
Ngoài sơn động còn có một đám đệ tử bốn viện tu vi không cao, nhưng không ai ngăn cản Lục Minh.
Đệ tử bốn viện đều có, ai sẽ ngăn trở?
Lục Minh rất thuận lợi vọt vào sơn động.
Trong sơn động đen nhánh, mặc dù Lục Minh là Vũ Sư cảnh, thị lực mạnh hơn thường nhân rất nhiều, nhưng rơi vào trong mắt, cũng một mảnh lờ mờ.
Lục Minh thu liễm hô hấp, cẩn thận đi vào bên trong.
Nhưng sau khi đi trăm thước, lại xuất hiện nhiều ngã rẽ, chứng kiến một thi thể Hắc Giáp Cự Tích nằm ở đó.
Đây là Hắc Giáp Cự Tích cấp một, Lục Minh không có hứng thú hấp thu máu tươi của nó, cho nên chọn một đường rẽ, tiếp tục đi tới.
Đây là hang ổ của Hắc Giáp Cự Tích, bên trong bốn phương thông suốt, giăng khắp nơi, cực kỳ phức tạp.
Lục Minh đi về phía trước mấy trăm mét, lại xuất hiện nhiều đường rẽ.
Hắn tùy ý lựa chọn đường rẽ, đi vào bên trong.
Trên đường, Lục Minh thấy được vài thi thể Hắc Giáp Cự Tích.
Hai con cấp hai nhất trọng, một con cấp hai nhị trọng, Lục Minh không có buông tha, toàn bộ hấp thu máu huyết.
Vừa hành tẩu, vừa luyện hóa.
Tu vi nhanh chóng tăng lên.
Hiển nhiên, đệ tử bốn viện nhân số chiếm ưu thế, trên đường đi không có phát hiện thi thể đệ tử bốn viện.
Lục Minh cứ như vậy đi về phía trước chừng hai mươi phút, trên đường đi lại cắn nuốt ba con Hắc Giáp Cự Tích cấp hai nhất trọng, một Hắc Giáp Cự Tích cấp hai nhị trọng, tu vi thành công tăng lên tới Vũ Sư nhị trọng trung kỳ.
Lúc này, Lục Minh chứng kiến phía trước có ánh sáng nhàn nhạt truyền đến.
Lục Minh phóng nhẹ bước chân, đi về phía ánh sáng kia, đi vào mới phát hiện, đó là một cửa động, cao không quá người trưởng thành, Lục Minh đi đến bên cạnh cửa động xem xét, hơi kinh hãi.
Mặt ngoài động khẩu là một huyệt động lớn dưới mặt đất, dài rộng khoảng chừng hơn 100m, cao cũng hơn 10m.
Trên thạch bích bốn phía, có từng hòn đá tản mát ra hào quang yếu ớt.
Đây là khoáng thạch Dạ Quang Thạch, nếu đề luyện những khoáng thạch này, có thể chế thành Dạ Quang Thạch, dùng làm vật chiếu sáng.
Mượn hào quang khoáng thạch Dạ Quang Thạch, Lục Minh chứng kiến trên vách tường bốn phía, có rất nhiều cửa động như vậy, có chút động khẩu mơ hồ có thể chứng kiến bóng người.
Có không ít người ẩn phục ở những cửa động này.
Mà cửa động của Lục Minh, cách động huyệt kia hơn mười thước.
Ở trong huyệt động kia, có một quái vật khổng lồ nằm đó.
Là Hắc Giáp Cự Tích biến dị.
Lúc này, Hắc Giáp Cự Tích còn chưa lâm vào ngủ say, ở đó phát ra tiếng hô trầm thấp, thỉnh thoảng mở miệng lớn dính máu.
Khó trách đệ tử tứ đại viện không ra tay, đều đang đợi Hắc Giáp Cự Tích biến dị lâm vào ngủ say.
Hắc Giáp Cự Tích biến dị là Yêu thú cấp hai cửu trọng, tương đương với Vũ Sư cửu trọng, võ giả dưới Vũ Sư tứ trọng, nếu bị nó tát một cái, tuyệt đối hữu tử vô sinh.
Thời gian chầm chậm trôi qua, hơn 10 phút sau, mí mắt của Hắc Giáp Cự Tích biến dị càng ngày càng nặng, tựa hồ muốn ngủ, nhưng không có hoàn toàn ngủ.
Sức chống cự của Hắc Giáp Cự Tích biến dị thật khủng bố, ăn nhiều Ngân Nhãn Thỏ như vậy, đến bây giờ còn có thể gánh vác được.
Vù!
Đúng lúc này, một thân ảnh như tia chớp lao ra, đánh về phía cổ của Hắc Giáp Cự Tích.
- Ân Khải!
Con mắt Lục Minh lóe lên ánh sáng, bóng người này, lại là Ân Khải.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất