Vạn Đạo Long Hoàng

Chương 48: Ra tay cướp đoạt

Trước Sau
Vù!

Tốc độ của Ân Khải rất nhanh, huyết mạch của hắn là huyết mạch cấp năm Thanh Dực Dạ Ưng, gia trì chính là tốc độ, lúc này huyết mạch bộc phát, nhanh như thiểm điện.

Khó trách Hắc Giáp Cự Tích biến dị vẫn chưa hoàn toàn ngủ say, hắn đã dám ra tay.

Thân hình Ân Khải chớp vài cái, đã đến dưới cổ Hắc Giáp Cự Tích biến dị, khẽ vươn tay, bắt được thiết bài điểm tích lũy, dùng sức kéo một phát, khóa sắt cột thiết bài điểm tích lũy bị kéo đứt.

Rống!

Lực lượng xé rách, tựa hồ để cho Hắc Giáp Cự Tích biến dị có phản ứng, phát ra tiếng gầm nhẹ, cự trảo chộp về phía Ân Khải.

Thân hình Ân Khải lóe lên, tránh khỏi công kích của Hắc Giáp Cự Tích.

Không đánh trúng, Hắc Giáp Cự Tích tựa hồ càng mệt, gầm nhẹ một tiếng, không có truy kích nữa.

- Ha ha, 500 điểm tích lũy là của ta, Tân Nhân Vương năm nay trừ ta ra không còn có thể là ai khác.

Thấy Hắc Giáp Cự Tích không có truy kích, nội tâm Ân Khải cuồng hỉ, thiếu chút nữa cười lên ha hả.

- Ân Khải, buông thiết bài điểm tích lũy ra!

Lúc này, trong động khẩu bốn phía, có từng thân ảnh nhảy ra.

Đều là cao thủ tứ đại viện, trong đó Đoan Mộc Tuyệt, Hoàng Ngọc, Tạ Hồng thình lình đều xuất hiện.

- Đến trong tay của ta, các ngươi còn muốn cướp đi, nằm mơ.

Ân Khải cười lạnh, hai tay vung lên, mơ hồ có thể thấy được một đôi cánh màu xanh lập lòe.

Rầm Ào Ào…

Cuồng phong kích thích, thân hình Ân Khải lăng không nhảy lên hơn mười thước, bay về phía một cửa động cao hơn mười thước.

Ân Khải sớm kế hoạch tốt, bằng vào ưu thế huyết mạch, cướp lấy thiết bài điểm tích lũy, dẫn cao thủ ba viện khác ra, sau đó nhảy lên cửa động cao hơn mười thước đào tẩu.

Những sơn động kia rắc rối phức tạp, chỉ cần bị hắn chạy vào một cửa động, những người khác đừng nghĩ đuổi kịp.

Ý nghĩ của hắn rất tốt, thế nhưng Lục Minh vừa vặn ở phương hướng này.

Cho nên Lục Minh không chút suy nghĩ nhảy xuống, một kiếm chém về phía Ân Khải.

- Lục Minh, là ngươi? Cút cho ta!

Ân Khải thấy Lục Minh đột nhiên xuất hiện, dưới sự kinh hãi hét lớn, một kiếm quét ra.

Đ-A-N-G...G!

Hai kiếm chạm nhau, kình khí kích xạ.

Ân Khải tu vi Vũ Sư tứ trọng, lực lượng không phải chuyện đùa, Lục Minh bị một cỗ đại lực chấn lui, nhưng Lục Minh ở trên cao, lực lượng cũng không yếu, nên Ân Khải bị kích rơi xuống.

Mà lúc này, bọn người Đoan Mộc Tuyệt, Hoàng Ngọc đã đuổi tới.

- Ân Khải, giao thiết bài điểm tích lũy ra, bằng không thì ngươi chỉ còn đường chết.

Đoan Mộc Tuyệt quát lạnh, trong mắt tràn ngập sát cơ, công kích cường đại trực tiếp bao phủ Ân Khải.

- Lục Minh, ta và ngươi không chết không thôi!

Ân Khải phẫn nộ rống to.

- Ngươi trước bảo trụ mình rồi nói sau!

Lục Minh hạ xuống, cười nhạt nói.



- Giao thiết bài điểm tích lũy ra!

Đoan Mộc Tuyệt, Hoàng Ngọc, Tạ Hồng đều là Vũ Sư tứ trọng, còn có một ít Vũ Sư tam trọng khác, Ân Khải căn bản không giữ được thiết bài điểm tích lũy.

Tất cả công kích đều công tới, nếu hắn không buông tay, sẽ bị phế.

Bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể buông tay.

- Thiết bài điểm tích lũy là của ta, cút ngay!

- Hoàng Ngọc, ngươi dám đối nghịch với Đoan Mộc gia ta!

Đoan Mộc Tuyệt liên tục rống to.

- Đoan Mộc Tuyệt, bớt cầm Đoan Mộc gia ra dọa, người khác sợ Đoan Mộc gia các ngươi, nhưng ta không sợ.

Hoàng Ngọc cười lạnh.

Lập tức, phía dưới lâm vào hỗn chiến, ai cũng muốn thiết bài điểm tích lũy, toàn lực tranh đoạt, chân khí bộc phát, thiết bài điểm tích lũy ở trong chân khí cao thấp bay múa, trong lúc nhất thời, ai cũng không thể cướp đoạt được.

Thử!

Đúng lúc này, Lục Minh cảm giác sau lưng truyền đến tiếng xé gió, một cỗ kình khí cường đại công kích hậu tâm của hắn.

Có người đánh lén!

Vù!

Thời khắc mấu chốt, thân thể Lục Minh uốn éo, hiểm hiểm tránh được công kích.

Quay đầu nhìn lại, trong mắt Lục Minh lóe lên ánh sáng lạnh, nói:

- Nguyên Lãng, ngươi muốn chết!

Người đánh lén hắn là Nguyên Lãng.

- Chết là ngươi, hôm qua ta không có bộc phát huyết mạch, hiện tại ngươi không phải đối thủ của ta?

Nguyên Lãng đằng đằng sát khí nói, sau đó huyết quang lóe lên, huyết mạch bộc phát, đánh về phía Lục Minh.

Xì xì!

Thiết trảo lạnh như băng, mang theo lực lượng mạnh mẽ chộp về phía Lục Minh.

Uy lực càng mạnh hơn ngày hôm qua.

Lục Minh không có nói nhảm, thi triển Lưu Quang Kiếm Pháp.

Lập tức chém ra hơn mười đạo kiếm quang.

Đ-A-N-G...G! Đ-A-N-G...G!

Tiếng giao kích liên tục vang lên.

Sắc mặt Nguyên Lãng thay đổi, bởi vì hắn phát hiện trên thân kiếm của Lục Minh bắn ra lực lượng mạnh hơn ngày hôm qua.

Chẳng lẽ ngắn ngủn một ngày, tu vi của Lục Minh lại đột phá?

Không có khả năng, Nguyên Lãng bác bỏ ý nghĩ này, nhất định là ngày hôm qua Lục Minh che giấu thực lực.

Trong lòng hắn đã động ý nghĩ muốn lui lại.

Nhưng kiếm quang của Lục Minh chấn động, Nguyên Lãng cảm giác cánh tay tê rần, lùi lại hai bước.

XÍU...UU!!

Một đạo kiếm quang càng thêm sáng chói bộc phát, đâm vào trong bụng Nguyên Lãng.



- Lục Minh, đừng giết...

Nguyên Lãng hoảng sợ kêu to.

- Ngày hôm qua ta đã từng nói, không có cơ hội thứ hai!

Lục Minh lạnh lùng nói, sau đó đột nhiên khẽ bóp cổ Nguyên Lãng, hất mạnh ra.

Phương hướng vung ra, là chiến trường của đám người Đoan Mộc Tuyệt.

Chỗ đó hiện đầy đao quang kiếm ảnh, bị ném vào, tuyệt đối là kết cục phanh thây.

Vân Lãng hoảng sợ kêu to, hắn trúng một kiếm của Lục Minh nhưng chưa chết, lúc này vì mạng sống, bộc phát ra toàn bộ lực lượng.

Trên người hắn bộc phát ra ánh sáng màu đỏ chướng mắt, hai móng liên tục cầm ra.

- Cút ngay!

- Đi chết đi!

Đám người Đoan Mộc Tuyệt gầm lên, từng đạo công kích không chút do dự công ra.

Phốc thử!

Cơ hồ là lập tức, Nguyên Lãng liền bị phanh thây, huyết nhục văng khắp nơi.

Nhưng Nguyên Lãng liều chết, cũng chặn bọn hắn một cái chớp mắt.

Mà Lục Minh muốn, chính là cái nháy mắt này, không chút do dự xông ra ngoài.

Long Xà Bộ bộc phát ra uy lực mạnh nhất, vừa sải bước, cơ hồ đã vượt qua bảy trượng.

Vù!

Lục Minh như thiểm điện nhảy qua chiến trường của đám người Đoan Mộc Tuyệt, Ân Khải, thuận tay trảo một cái, chộp thiết bài 500 điểm tích lũy vào trong tay.

- Lục Minh, lại là ngươi, giao thiết bài điểm tích lũy cho ta, ta có thể tha cho ngươi khỏi chết!

Ân Khải gào thét.

- Lục Minh, ta biết ngươi, ngươi dám giết đệ tử Đoan Mộc gia ta, giao thiết bài điểm tích lũy, ta có thể cầu tình trưởng bối gia tộc, giảm bớt tội lỗi của ngươi.

Đoan Mộc Tuyệt cũng rống to.

Đồng thời từng đạo công kích bắn về phía Lục Minh.

Nhiều cao thủ như vậy, Lục Minh căn bản không có khả năng ngạnh kháng, hắn lại lần nữa sải bước, vượt qua bảy trượng.

Phương hướng này, là phương hướng Hắc Giáp Cự Tích biến dị nằm ngủ.

Lúc này, Lục Minh cách Hắc Giáp Cự Tích chỉ có mười trượng.

Phía sau, đám người Đoan Mộc Tuyệt, Ân Khải tạo thành thế vây kín, bức về phía Lục Minh.

- Lục Minh, ngươi trốn không thoát, chỉ bằng ngươi cũng vọng tưởng cướp thiết bài điểm tích lũy, quả thực buồn cười, hôm nay ngươi hẳn phải chết.

Con mắt Ân Khải lóe lên sát cơ nồng đậm, nếu không phải Lục Minh, hắn đã bắt được thiết bài điểm tích lũy, thoát khỏi nơi này rồi, Tân Nhân Vương năm nay cơ bản chính là của hắn.

Nhưng hiện tại, hết thảy đều tan thành mây khói, hết thảy đều là vì Lục Minh, hắn hận Lục Minh thấu xương.

- Lục Minh, giao thiết bài điểm tích lũy cho ta, ta có thể bảo vệ ngươi không chết.

Hoàng Ngọc kêu lên.

Đồng thời bọn họ không ngừng tới gần Lục Minh, Lục Minh không ngừng lui về phía sau, cách Hắc Giáp Cự Tích biến dị chỉ có vài mét.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau