Chương 49: Thiết bài đến tay
Lúc này, Hắc Giáp Cự Tích biến dị đã híp mắt, sắp sửa ngủ rồi.
Nói cách khác, vừa rồi bọn họ đại chiến kịch liệt, nó không có khả năng thờ ơ.
Mà trên vách tường bên cạnh Hắc Giáp Cự Tích, lại không có cửa động.
Ở đây, tựa hồ không đường để đi.
- Lục Minh, ngươi đã không đường để đi.
Đám người Đoan Mộc Tuyệt tới gần, nếu không phải kiêng kị Hắc Giáp Cự Tích... chỉ sợ bọn hắn đã sớm xuất thủ.
- Vậy sao? các ngươi có nắm chắc như vậy?
Đến lúc này, Lục Minh nở nụ cười, hắn còn cười được?
Nhưng lập tức, đám người Đoan Mộc Tuyệt, Ân Khải liền hiểu.
Lục Minh đột nhiên quay người, phóng về phía Hắc Giáp Cự Tích biến dị, kiếm quang vạch phá không khí, hung hăng đâm tới Hắc Giáp Cự Tích.
- Lục Minh, ngươi muốn làm gì?
- Dừng tay!
- Mau dừng tay, ngươi muốn chết sao!
Đám người Đoan Mộc Tuyệt biến sắc, nhao nhao gào thét.
Nhưng kiếm quang của Lục Minh không ngừng, phốc… trường kiếm hung hăng đâm vào trong thân thể Hắc Giáp Cự Tích biến dị.
Rống!
Trường kiếm đâm vào thân thể, Hắc Giáp Cự Tích biến dị đau nhức kịch liệt, há miệng gào thét, hai mắt đột nhiên mở ra.
- Lại đến một kiếm!
Lục Minh rút trường kiếm, mang ra một đám huyết hoa, sau đó lại đâm một kiếm.
Lúc này đây, Hắc Giáp Cự Tích biến dị triệt để thanh tỉnh, phát ra tiếng gào nổi giận, duỗi móng vuốt chụp vào Lục Minh.
Lục Minh thi triển Long Xà Bộ, tránh khỏi Hắc Giáp Cự Tích công kích, sau đó chạy về phía đám người Đoan Mộc Tuyệt, Ân Khải.
Rống!
Hắc Giáp Cự Tích biến dị rống to, điên cuồng đuổi theo Lục Minh.
- Lục Minh!
Đoan Mộc Tuyệt, Ân Khải… gào thét, nhưng bất đắc dĩ, chỉ có thể quay người chạy trốn.
Bọn hắn mạnh nhất mới Vũ Sư tứ trọng, cho dù những người này hợp lại, cũng không đủ Hắc Giáp Cự Tích biến dị giết.
- Các ngươi chạy cái gì? Không phải muốn giết ta sao?
Thanh âm trêu tức của Lục Minh vang lên, này để cho đám người Đoan Mộc Tuyệt tức đến thiếu chút nữa thổ huyết.
Bọn hắn âm thầm thề, nhất định sẽ không bỏ qua Lục Minh.
Bọn hắn như chim sợ cành cong, không dám ở trong huyệt động này, điên cuồng chạy vào những cửa động kia.
- Ha ha ha, gặp lại!
Lục Minh đạp mạnh mặt đất, thân hình phóng lên trời, trực tiếp rơi vào trong một cửa động cao mười mét, sau đó nhanh chóng chạy trốn.
Bảy rẻ tám ngoặt, một hơi chạy vội hơn 1000m, Lục Minh mới ngồi xuống nghỉ ngơi.
Tâm niệm khẽ động, thiết bài điểm tích lũy xuất hiện ở trên tay Lục Minh.
Thiết bài điểm tích lũy này, chất liệu không giống thiết bài điểm tích lũy khác, màu ám kim, cực kỳ cứng rắn.
Phía trên có hai chữ to: Năm trăm.
Có 500 điểm tích lũy này, tăng thêm trước kia lấy được 124 điểm tích lũy, Lục Minh tổng cộng có sáu trăm hai mươi bốn điểm tích lũy.
- Sáu trăm hai mươi bốn điểm tích lũy, đến cùng có đủ hay không?
Lục Minh âm thầm suy tư.
Cái này thật đúng là khó nói, như đám người Đoan Mộc Tuyệt, Ân Khải… bọn họ tụ tập nhiều người như vậy, có vài người chỉ lưu lại 10 điểm, thiết bài điểm tích lũy dư thừa đều cho bọn hắn, nên điểm tích lũy trên người khó mà nói, tụ tập năm sáu trăm điểm tích lũy, cũng là sự tình có khả năng.
- Còn hai ngày, có lẽ có thể tìm đám người Đoan Mộc gia hoặc Ân Khải kiếm chút điểm tích lũy.
Khóe miệng Lục Minh mỉm cười.
Đúng lúc này, phía sau vang lên tiếng bước chân dồn dập, tốc độ thật nhanh, trong nháy mắt, mấy thân ảnh xuất hiện ở trước mắt Lục Minh.
- Đoan Mộc Tuyệt!
Ánh mắt Lục Minh khẽ động, chính giữa ba người này lại là Đoan Mộc Tuyệt, mà hai người bên cạnh hắn, đều là đệ tử thiên tài của Bạch Hổ Viện, tu vi Vũ Sư tam trọng.
- Lục Minh, ngươi quả nhiên ở chỗ này, ta xem bây giờ ngươi trốn như thế nào?
Chứng kiến Lục Minh, Đoan Mộc Tuyệt không có bất ngờ, lộ ra nụ cười lạnh nói.
- Các ngươi làm sao tìm được ta?
Lục Minh kinh ngạc hỏi.
- Hắc hắc, không ngại nói cho ngươi biết, huyết mạch của ta là Văn Linh Khuyển, ở trước mặt ta, ngươi trốn không thoát.
Bên cạnh Đoan Mộc Tuyệt, một thanh niên dáng người thấp bé nói.
- Nguyên lai là mũi chó!
Lục Minh giật mình.
- Lục Minh, ta không đi tìm ngươi, ngươi còn dám đến cướp đoạt thiết bài điểm tích lũy của ta, lá gan thật không nhỏ, hiện tại giao thiết bài điểm tích lũy ra đây, ta có thể cho ngươi thống khoái.
Đoan Mộc Tuyệt nói.
Lục Minh bĩu môi nói:
- Đoan Mộc gia các ngươi đều tự tin mù quáng như vậy? Thật không biết Đoan Mộc gia các ngươi là làm sao trở thành đệ nhất gia tộc của Bạch Hổ Viện.
- Nói như vậy ngươi là không cho rồi? Ta liền để ngươi biết rõ, Đoan Mộc gia ta là làm sao trở thành đệ nhất gia tộc của Bạch Hổ Viện, Phi Hổ Kiếm! Giết!
Nói xong, Đoan Mộc Tuyệt tấn công về phía Lục Minh, kiếm khí kích xạ, ẩn ẩn có tiếng hổ gầm.
Khanh!
Lục Minh rút kiếm nghênh chiến.
Đ-A-N-G...G! Đ-A-N-G...G!
Trường kiếm hai người tương giao.
Ở trong sơn động, địa thế hẹp hòi, thân pháp cơ hồ không dùng được, chỉ có thể chính diện cứng đối cứng.
Liên tục mấy kiếm, Lục Minh cảm giác cánh tay tê rần, thân thể lui về phía sau ba bước.
Mà thân thể Đoan Mộc Tuyệt chỉ hơi nhoáng một cái.
- Vũ Sư tứ trọng, lực lượng rất mạnh, lực lượng của ta bây giờ không kém hơn Vũ Sư tứ trọng!
Trong nội tâm Lục Minh thầm suy nghĩ.
- Kiếm pháp của ngươi không tệ, đáng tiếc lực lượng quá yếu, chịu chết đi! Phi Hổ Vồ Thực!
Đoan Mộc Tuyệt cười lạnh, lại một kiếm đánh về phía Lục Minh.
Mơ hồ trong lúc đó, giống như một con Mãnh Hổ đánh về phía Lục Minh.
Phi Hổ Kiếm Pháp, Hoàng cấp thượng phẩm, Đoan Mộc Tuyệt đã tu luyện đến cấp độ thứ ba, ra chiêu tàn nhẫn nhanh chóng.
- Lực lượng của ta không phải đối thủ, vậy thì dùng tốc độ a!
Tinh thần của Lục Minh tập trung cao độ, hoàn toàn đắm chìm ở trong Lưu Quang Kiếm Pháp.
Vù vù...
Từng đạo kiếm quang thoáng hiện, đâm về chỗ hiểm của Đoan Mộc Tuyệt.
Tốc độ cực nhanh, nhanh hơn Đoan Mộc Tuyệt rất nhiều.
Đoan Mộc Tuyệt chỉ có thể buông tha cho công kích, ra sức ngăn cản kiếm quang của Lục Minh.
- Kiếm pháp của ngươi nhanh có làm được cái gì? Lực lượng không đủ, ta đánh chính là ngươi cầm không được kiếm!
Đoan Mộc Tuyệt múa trường kiếm giọt nước không lọt, không ngừng tương giao với trường kiếm của Lục Minh.
Chân khí cường đại không ngừng kích xạ, oanh kích Lục Minh.
- Vậy sao? Nếu nhanh hơn chút nữa thì sao?
Lúc này, khóe miệng Lục Minh lộ ra nụ cười, kiếm quang khẽ động, kiếm pháp nhanh hơn vừa rồi một đoạn, kiếm quang như trường giang cuồn cuộn, không ngừng bao phủ Đoan Mộc Tuyệt.
Ngay vừa rồi, Lưu Quang Kiếm Pháp rõ ràng đột phá.
Trước kia, Lưu Quang Kiếm Pháp của hắn một mực vây ở cấp độ thứ tư, không có đột phá.
Ngay vừa rồi, cùng Đoan Mộc Tuyệt đại chiến, Lưu Quang Kiếm Pháp đột phá đến cấp độ thứ năm, xuất thần nhập hóa.
Đoan Mộc Tuyệt biến sắc, vừa rồi hắn chỉ có thể miễn cưỡng ngăn cản, hiện tại hắn phát hiện căn bản không ngăn cản được.
Vù!
Kiếm quang của Lục Minh trực tiếp đột phá phòng ngự của hắn, chém về phía ngực.
- Lui, lui, lui!
Đoan Mộc Tuyệt hoảng hốt, điên cuồng lui về phía sau.
Nhưng vẫn chậm một bước, phốc… kiếm quang ở trước ngực lưu lại một vết máu thật sâu.
Đoan Mộc Tuyệt đổ mồ hôi lạnh, nếu không phải hắn lui về nhanh, thì hiện tại đã chết.
- Lên, cùng tiến lên, giết hắn!
Đoan Mộc Tuyệt gào thét.
- Giết!
Hai thanh niên khác liên thủ với Đoan Mộc Tuyệt, giết về phía Lục Minh.
Ba trường kiếm Linh Binh, bắn ra kiếm khí cường đại.
Nói cách khác, vừa rồi bọn họ đại chiến kịch liệt, nó không có khả năng thờ ơ.
Mà trên vách tường bên cạnh Hắc Giáp Cự Tích, lại không có cửa động.
Ở đây, tựa hồ không đường để đi.
- Lục Minh, ngươi đã không đường để đi.
Đám người Đoan Mộc Tuyệt tới gần, nếu không phải kiêng kị Hắc Giáp Cự Tích... chỉ sợ bọn hắn đã sớm xuất thủ.
- Vậy sao? các ngươi có nắm chắc như vậy?
Đến lúc này, Lục Minh nở nụ cười, hắn còn cười được?
Nhưng lập tức, đám người Đoan Mộc Tuyệt, Ân Khải liền hiểu.
Lục Minh đột nhiên quay người, phóng về phía Hắc Giáp Cự Tích biến dị, kiếm quang vạch phá không khí, hung hăng đâm tới Hắc Giáp Cự Tích.
- Lục Minh, ngươi muốn làm gì?
- Dừng tay!
- Mau dừng tay, ngươi muốn chết sao!
Đám người Đoan Mộc Tuyệt biến sắc, nhao nhao gào thét.
Nhưng kiếm quang của Lục Minh không ngừng, phốc… trường kiếm hung hăng đâm vào trong thân thể Hắc Giáp Cự Tích biến dị.
Rống!
Trường kiếm đâm vào thân thể, Hắc Giáp Cự Tích biến dị đau nhức kịch liệt, há miệng gào thét, hai mắt đột nhiên mở ra.
- Lại đến một kiếm!
Lục Minh rút trường kiếm, mang ra một đám huyết hoa, sau đó lại đâm một kiếm.
Lúc này đây, Hắc Giáp Cự Tích biến dị triệt để thanh tỉnh, phát ra tiếng gào nổi giận, duỗi móng vuốt chụp vào Lục Minh.
Lục Minh thi triển Long Xà Bộ, tránh khỏi Hắc Giáp Cự Tích công kích, sau đó chạy về phía đám người Đoan Mộc Tuyệt, Ân Khải.
Rống!
Hắc Giáp Cự Tích biến dị rống to, điên cuồng đuổi theo Lục Minh.
- Lục Minh!
Đoan Mộc Tuyệt, Ân Khải… gào thét, nhưng bất đắc dĩ, chỉ có thể quay người chạy trốn.
Bọn hắn mạnh nhất mới Vũ Sư tứ trọng, cho dù những người này hợp lại, cũng không đủ Hắc Giáp Cự Tích biến dị giết.
- Các ngươi chạy cái gì? Không phải muốn giết ta sao?
Thanh âm trêu tức của Lục Minh vang lên, này để cho đám người Đoan Mộc Tuyệt tức đến thiếu chút nữa thổ huyết.
Bọn hắn âm thầm thề, nhất định sẽ không bỏ qua Lục Minh.
Bọn hắn như chim sợ cành cong, không dám ở trong huyệt động này, điên cuồng chạy vào những cửa động kia.
- Ha ha ha, gặp lại!
Lục Minh đạp mạnh mặt đất, thân hình phóng lên trời, trực tiếp rơi vào trong một cửa động cao mười mét, sau đó nhanh chóng chạy trốn.
Bảy rẻ tám ngoặt, một hơi chạy vội hơn 1000m, Lục Minh mới ngồi xuống nghỉ ngơi.
Tâm niệm khẽ động, thiết bài điểm tích lũy xuất hiện ở trên tay Lục Minh.
Thiết bài điểm tích lũy này, chất liệu không giống thiết bài điểm tích lũy khác, màu ám kim, cực kỳ cứng rắn.
Phía trên có hai chữ to: Năm trăm.
Có 500 điểm tích lũy này, tăng thêm trước kia lấy được 124 điểm tích lũy, Lục Minh tổng cộng có sáu trăm hai mươi bốn điểm tích lũy.
- Sáu trăm hai mươi bốn điểm tích lũy, đến cùng có đủ hay không?
Lục Minh âm thầm suy tư.
Cái này thật đúng là khó nói, như đám người Đoan Mộc Tuyệt, Ân Khải… bọn họ tụ tập nhiều người như vậy, có vài người chỉ lưu lại 10 điểm, thiết bài điểm tích lũy dư thừa đều cho bọn hắn, nên điểm tích lũy trên người khó mà nói, tụ tập năm sáu trăm điểm tích lũy, cũng là sự tình có khả năng.
- Còn hai ngày, có lẽ có thể tìm đám người Đoan Mộc gia hoặc Ân Khải kiếm chút điểm tích lũy.
Khóe miệng Lục Minh mỉm cười.
Đúng lúc này, phía sau vang lên tiếng bước chân dồn dập, tốc độ thật nhanh, trong nháy mắt, mấy thân ảnh xuất hiện ở trước mắt Lục Minh.
- Đoan Mộc Tuyệt!
Ánh mắt Lục Minh khẽ động, chính giữa ba người này lại là Đoan Mộc Tuyệt, mà hai người bên cạnh hắn, đều là đệ tử thiên tài của Bạch Hổ Viện, tu vi Vũ Sư tam trọng.
- Lục Minh, ngươi quả nhiên ở chỗ này, ta xem bây giờ ngươi trốn như thế nào?
Chứng kiến Lục Minh, Đoan Mộc Tuyệt không có bất ngờ, lộ ra nụ cười lạnh nói.
- Các ngươi làm sao tìm được ta?
Lục Minh kinh ngạc hỏi.
- Hắc hắc, không ngại nói cho ngươi biết, huyết mạch của ta là Văn Linh Khuyển, ở trước mặt ta, ngươi trốn không thoát.
Bên cạnh Đoan Mộc Tuyệt, một thanh niên dáng người thấp bé nói.
- Nguyên lai là mũi chó!
Lục Minh giật mình.
- Lục Minh, ta không đi tìm ngươi, ngươi còn dám đến cướp đoạt thiết bài điểm tích lũy của ta, lá gan thật không nhỏ, hiện tại giao thiết bài điểm tích lũy ra đây, ta có thể cho ngươi thống khoái.
Đoan Mộc Tuyệt nói.
Lục Minh bĩu môi nói:
- Đoan Mộc gia các ngươi đều tự tin mù quáng như vậy? Thật không biết Đoan Mộc gia các ngươi là làm sao trở thành đệ nhất gia tộc của Bạch Hổ Viện.
- Nói như vậy ngươi là không cho rồi? Ta liền để ngươi biết rõ, Đoan Mộc gia ta là làm sao trở thành đệ nhất gia tộc của Bạch Hổ Viện, Phi Hổ Kiếm! Giết!
Nói xong, Đoan Mộc Tuyệt tấn công về phía Lục Minh, kiếm khí kích xạ, ẩn ẩn có tiếng hổ gầm.
Khanh!
Lục Minh rút kiếm nghênh chiến.
Đ-A-N-G...G! Đ-A-N-G...G!
Trường kiếm hai người tương giao.
Ở trong sơn động, địa thế hẹp hòi, thân pháp cơ hồ không dùng được, chỉ có thể chính diện cứng đối cứng.
Liên tục mấy kiếm, Lục Minh cảm giác cánh tay tê rần, thân thể lui về phía sau ba bước.
Mà thân thể Đoan Mộc Tuyệt chỉ hơi nhoáng một cái.
- Vũ Sư tứ trọng, lực lượng rất mạnh, lực lượng của ta bây giờ không kém hơn Vũ Sư tứ trọng!
Trong nội tâm Lục Minh thầm suy nghĩ.
- Kiếm pháp của ngươi không tệ, đáng tiếc lực lượng quá yếu, chịu chết đi! Phi Hổ Vồ Thực!
Đoan Mộc Tuyệt cười lạnh, lại một kiếm đánh về phía Lục Minh.
Mơ hồ trong lúc đó, giống như một con Mãnh Hổ đánh về phía Lục Minh.
Phi Hổ Kiếm Pháp, Hoàng cấp thượng phẩm, Đoan Mộc Tuyệt đã tu luyện đến cấp độ thứ ba, ra chiêu tàn nhẫn nhanh chóng.
- Lực lượng của ta không phải đối thủ, vậy thì dùng tốc độ a!
Tinh thần của Lục Minh tập trung cao độ, hoàn toàn đắm chìm ở trong Lưu Quang Kiếm Pháp.
Vù vù...
Từng đạo kiếm quang thoáng hiện, đâm về chỗ hiểm của Đoan Mộc Tuyệt.
Tốc độ cực nhanh, nhanh hơn Đoan Mộc Tuyệt rất nhiều.
Đoan Mộc Tuyệt chỉ có thể buông tha cho công kích, ra sức ngăn cản kiếm quang của Lục Minh.
- Kiếm pháp của ngươi nhanh có làm được cái gì? Lực lượng không đủ, ta đánh chính là ngươi cầm không được kiếm!
Đoan Mộc Tuyệt múa trường kiếm giọt nước không lọt, không ngừng tương giao với trường kiếm của Lục Minh.
Chân khí cường đại không ngừng kích xạ, oanh kích Lục Minh.
- Vậy sao? Nếu nhanh hơn chút nữa thì sao?
Lúc này, khóe miệng Lục Minh lộ ra nụ cười, kiếm quang khẽ động, kiếm pháp nhanh hơn vừa rồi một đoạn, kiếm quang như trường giang cuồn cuộn, không ngừng bao phủ Đoan Mộc Tuyệt.
Ngay vừa rồi, Lưu Quang Kiếm Pháp rõ ràng đột phá.
Trước kia, Lưu Quang Kiếm Pháp của hắn một mực vây ở cấp độ thứ tư, không có đột phá.
Ngay vừa rồi, cùng Đoan Mộc Tuyệt đại chiến, Lưu Quang Kiếm Pháp đột phá đến cấp độ thứ năm, xuất thần nhập hóa.
Đoan Mộc Tuyệt biến sắc, vừa rồi hắn chỉ có thể miễn cưỡng ngăn cản, hiện tại hắn phát hiện căn bản không ngăn cản được.
Vù!
Kiếm quang của Lục Minh trực tiếp đột phá phòng ngự của hắn, chém về phía ngực.
- Lui, lui, lui!
Đoan Mộc Tuyệt hoảng hốt, điên cuồng lui về phía sau.
Nhưng vẫn chậm một bước, phốc… kiếm quang ở trước ngực lưu lại một vết máu thật sâu.
Đoan Mộc Tuyệt đổ mồ hôi lạnh, nếu không phải hắn lui về nhanh, thì hiện tại đã chết.
- Lên, cùng tiến lên, giết hắn!
Đoan Mộc Tuyệt gào thét.
- Giết!
Hai thanh niên khác liên thủ với Đoan Mộc Tuyệt, giết về phía Lục Minh.
Ba trường kiếm Linh Binh, bắn ra kiếm khí cường đại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất