Vạn Đạo Long Hoàng

Chương 8: Sát phạt quả quyết

Trước Sau
Tâm thần Lục Minh khẽ động, ngừng thở, cẩn thận lắng nghe.

- Ha ha, đó là đương nhiên, ta bỏ ra tinh lực rất lớn, đoạt một tiểu thiếp của thủ lĩnh Sa Xà Tặc tới tay, về sau mới từ trong miệng con mụ lẳng lơ này biết được đường nhỏ kia, nếu không phải ngươi và ta quan hệ tốt, ta mới không mang ngươi đến.

Một giọng nói khác vang lên.

Nghe ra hai cái đều là người trẻ tuổi.

- Ta biết ngay, Phong ca ngươi anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, nữ tử nào có thể ngăn phong độ tư thái của Phong ca ngươi.

Thanh âm lúc trước mã thí tâng bốc.

- Ha ha!

Tựa hồ Phong ca cực kỳ đắc ý, lại nói:

- Nơi này có sơn động, chúng ta trước ở chỗ này nghỉ ngơi một chút, đợi đám người gia chủ cùng Sa Xà Tặc sống mái với nhau, khi đó chúng ta lại vụng trộm lẻn vào hang ổ Sa Xà Tặc, tài bảo của thủ lĩnh Sa Xà Tặc, đều là của chúng ta rồi.

Nói xong, hai thanh niên mười bảy mười tám tuổi liền đi vào sơn động.

Bọn hắn vừa đi vào sơn động, liếc mắt liền thấy Lục Minh.

- Lục Minh, là ngươi? Tại sao ngươi lại ở chỗ này?

Một thanh niên trong đó trên mặt có nốt ruồi kinh hô.

- Người của Lý gia.

Lục Minh cũng sửng sờ.

Hai thanh niên kia, hắn nhận thức, đều là đệ tử Lý gia.

Một người tên Lý Phong, lớn lên có chút anh tuấn, thanh niên có nốt ruồi tên Lý Phi.

- Lục Minh, lời nói mới rồi, ngươi nghe được?

Sắc mặt Lý Phong âm trầm nhìn chằm chằm Lục Minh.

Lục Minh nói:

- Tính toán nghe được!

- Lục Minh, ngươi đã nghe được, vậy thì trách ngươi vận khí không tốt rồi.

Ánh mắt Lý Phong lộ ra sát cơ nói.

- Các ngươi muốn giết ta?

Sắc mặt Lục Minh trầm xuống.

- Lục Minh, kiếp sau nhớ rõ thông minh chút, một phế vật, đừng chạy loạn khắp nơi, bằng không rất dễ dàng rước lấy họa sát thân.

Thanh âm của Lý Phong lạnh như băng, trong giọng nói mang theo khinh thường.

- Phong ca, không cần ngươi ra tay, ta giết hắn cho.

Lý Phi sải bước ra, không để Lục Minh vào mắt chút nào.

Tuy hai người nhìn thấy thi thể Mãnh Hổ trong sơn động, nhưng bọn hắn không cho rằng là bị Lục Minh đánh chết, chỉ tưởng bị mãnh thú, hoặc Yêu thú khác giết chết.

Lục Minh có trình độ gì, bọn họ còn không biết?

Lý Phong gật đầu, nói:

- Ân, tốc chiến tốc thắng, giải quyết phế vật này, chúng ta tranh thủ thời gian nghỉ ngơi một chút.

- Phong ca, yên tâm, một chiêu giải quyết.



Lý Phi dữ tợn cười cười, một trảo chộp về phía cổ họng của Lục Minh.

Lý Phi, tu vi Thông Mạch trung kỳ, đả thông năm đường kinh mạch, một trảo này tối thiểu có 500 cân lực đạo, nếu trảo trúng, Lục Minh không chết cũng trọng thương.

- Các ngươi đã muốn giết ta, vậy thì chết cũng không trách ai được.

Lục Minh nhẹ nói một tiếng, trong mắt lóe lên sát cơ, thân hình khẽ động, oanh ra một quyền.

Viêm Long Quyền!

Một quyền này phát sau mà đến trước, trực tiếp oanh lên ngực Lý Phi.

Phanh!

Lý Phi giống như bao tải, bị đánh bay ra ngoài, trùng trùng điệp điệp đâm vào vách tường sơn động, trong miệng phun tiên huyết, sau đó không còn khí tức.

Lý Phi, bị Lục Minh một quyền đánh chết.

- Ngươi... ngươi giết Lý Phi? Làm sao có thể?

Lý Phong mở to hai mắt nhìn, tràn đầy không thể tưởng tượng nổi, thét to:

- Ngươi không phải phế vật sao? ngươi rõ ràng có thể giết Lý Phi?

- Phế vật? Ha ha, “phế vật” ta sẽ đưa ngươi lên đường?

Lục Minh cười lạnh.

- Tiễn ta lên đường? Buồn cười, ta đã đả thông tám đường kinh mạch, ngươi có thể giết ta? Ngươi cho rằng ta là Lý Phi? Đi chết đi!

Rất nhanh, Lý Phong liền tĩnh táo lại, trường kiếm ra khỏi vỏ, một kiếm đâm về phía Lục Minh.

Bất quá Lý Phong chỉ là võ giả bình thường, võ kỹ bất nhập lưu, hỏa hầu càng kém, ở đâu là đối thủ của Lục Minh?

Long Xà Bộ lóe lên, liền tránh khỏi kiếm quang của Lý Phong, oanh ra một quyền, đánh lên bụng Lý Phong.

Lý Phong kêu thảm một tiếng, đã bay ra ngoài, ngã trên mặt đất, miệng lớn thổ huyết.

Bất quá tu vi của Lý Phong mạnh hơn, chỉ trọng thương, không có chết.

- Đồ bỏ như ngươi, còn mắng ta phế vật?

Lục Minh đi về phía Lý Phong, sát cơ tràn ngập.

- Đừng, đừng giết ta.

Lý Phong bị hù đến vong xuất khiếu, liên tục kêu to.

Hắn nằm mơ cũng không nghĩ ra, Lục Minh lại cường đại như vậy.

- Đường nhỏ đi thông hang ổ Sa Xà Tặc đi như thế nào? Nói ra.

Lục Minh hỏi.

Vốn Lục Minh có thể một quyền đánh chết Lý Phong, sở dĩ không giết hắn, là bởi vì hang ổ Sa Xà Tặc.

Sa Xà Tặc là một đám cường đạo hoạt động ở phụ cận Yêu Thú Sơn Mạch, đốt giết đánh cướp, việc ác bất tận.

Nhưng bởi vì ở trong núi rừng, địa thế phức tạp, một mực không có bị tiêu diệt.

Những năm gần đây, Sa Xà Tặc không biết thu bao nhiêu tài bảo, nếu có thể đạt được, Lục Minh chẳng phải có tiền mua sắm Long Hổ Đan rồi.

- Ngươi muốn biết đường nhỏ đi thông hang ổ Sa Xà Tặc, ta có thể nói cho ngươi biết, nhưng ngươi phải tha cho ta.

Ánh mắt Lý Phong lóe lên.

Đồng thời, trong nội tâm hắn lại điên cuồng gào thét, chỉ cần trở về, hắn nhất định phải điên cuồng trả thù Lục Minh, không chỉ Lục Minh, còn có mẫu thân của đối phương, cũng phải để cho nàng chết không yên lành.

- Hiện tại ngươi không có tư cách bàn điều kiện, ngươi không nói ta lập tức sẽ giết ngươi.



Lục Minh lạnh như băng nói, ánh mắt tràn ngập sát cơ nhìn chằm chằm Lý Phong.

Trong nội tâm Lý Phong phát lạnh, nói:

- Tốt, ta nói, ta nói...

Lý Phong vội vàng nói đường nhỏ đi thông hang ổ Sa Xà Tặc.

- Hiện tại ta có thể đi chưa?

Nói xong, Lý Phong hỏi.

Lục Minh cười lạnh, nói:

- Đi? Thả ngươi đi, để ngươi trở lại trả thù ta sao?

Nói xong, một quyền oanh lên ngực Lý Phong, đánh chết đối phương.

Những năm gần đây, thế sự xoay vầng, Lục Minh đã quá rõ ràng thế giới này.

Thế giới Võ Đạo, mạnh được yếu thua, có đôi khi ngươi không giết người khác, người khác sẽ giết ngươi.

Cho nên Lục Minh đối đãi địch nhân sẽ không mềm lòng, bởi vì một khi mềm lòng, chết chính là mình.

Sau đó Lục Minh ở trên người Lý Phong và Lý Phi lục lọi một phen.

Hai thằng này cũng đủ nghèo, ngân phiếu trên người cộng lại chưa tới năm mươi lượng.

Bất quá ở trên người Lý Phong, tìm ra một quyển bí tịch.

Nhất Tự Lôi Kiếm, một quyển kiếm pháp bất nhập lưu, tuy cấp bậc không cao, Lục Minh lại vừa vặn dùng được.

Hiện tại thủ đoạn công kích của Lục Minh trừ Viêm Long Quyền, thì không có cái khác, giờ có thể tu luyện một môn kiếm pháp.

Thu toàn bộ bí tịch, ngân phiếu, Ngân Linh Thảo vào trong Chí Tôn Thần Điện, sau đó Lục Minh ra sơn động, đi về phía hang ổ của Sa Xà Tặc.

Hang ổ Sa Xà Tặc ở trên một ngọn núi cách hơn ba mươi dặm.

Ngọn núi này, ba mặt đều là vách núi, yêu vượn khó lên, chỉ có con đường hẹp hòi nhất phía trước đi thông được.

Lục Minh bỏ ra hai giờ, mới đi đến phụ cận ngọn núi này.

Ven đường có mấy lần thiếu chút nữa đụng phải Yêu thú, mạo hiểm liên tục.

Yêu thú cường đại mà hung ác, chia làm chín cấp, mỗi cấp chia làm cửu trọng, mà võ giả, từ Võ Sĩ cảnh bắt đầu, từng cảnh giới cũng chia làm cửu trọng.

Cho nên cho dù Yêu thú cấp một nhất trọng kém cỏi nhất, cũng tương đương với Võ Sĩ nhất trọng, căn bản không phải Lục Minh hiện tại có thể ứng phó.

Lục Minh ở phụ cận chờ đợi, theo như Lý Phong nói, hôm nay gia chủ Lý gia Lý Phúc sẽ dẫn đầu cao thủ Lý gia, đến vây quét Sa Xà Tặc.

Đương nhiên, Lý Phúc tự nhiên không có hảo tâm như vậy, muốn vì dân trừ hại, mục tiêu của hắn là tài bảo mà những năm này Sa Xà Tặc cướp đoạt được.

Quả nhiên, không bao lâu, giữa núi rừng xuất hiện trên trăm thân ảnh, dùng tốc độ cực nhanh phóng về phía hang ổ Sa Xà Tặc.

- Địch tập!

Trên ngọn núi vang lên tiếng rống to.

Tùy theo mà đến, chính là hò hét kịch liệt.

- Là lúc này rồi.

Thân hình Lục Minh khẽ động, thi triển Long Xà Bộ, xuyên thẳng qua ở giữa rừng núi.

Rất nhanh, hắn đi tới phía sau hang ổ Sa Xà Tặc, nơi này có một con đường nhỏ che giấu, có thể trèo lên đỉnh núi.

Đây là Sa Xà Tặc lưu lại đường lui cho mình, vạn nhất có một ngày ngăn không nổi địch nhân tiến công, sẽ từ nơi này rút đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau