Chương 1
Âm Phủ tương truyền là một nơi tối tăm, bẩn thỉu, và là nơi phát ra những tiếng hét đau đớn tột cùng của các cực hình dành cho tội linh. Theo lẽ thường nó sẽ như vậy, nhưng hôm nay lại là một ngày rất đặc biệt và đáng vui mừng đối với âm phủ, tiểu Thái Tử đã trào đời! Ai ai cũng đặc biệt hoan hỉ chúc mừng Diêm Vương và Diêm Hậu. Ngay tiệc mừng đầy tháng của tiểu Thái Tử đã làm rất hoành tráng. Lớn đến nỗi ngay cả chủ của trời đất Thượng Đế cũng biết tin!
Mọi người đều hào hứng đến chúc mừng tiểu Thái tử trào đời. Diêm hậu vui vẻ bế con, ai trong điện cũng lại xem khuôn mặt đứa trẻ thế nào. Da trắng, môi hồng, mắt to đen láy nom rất dễ thương, miệng còn cười trông xinh xắn.
Vong linh A nói: "Đứa bé này lớn lên sẽ là một Thái tử ngọc thụ lâm phong, anh tuấn tiêu sái, khí thế ngút trời, đánh bại luôn cả mấy mỹ nam thượng tiên trên cao kia! Chắc chắn Thái Tử thiên giới cũng không bằng!"
Cả điện cười rộ lên. Chưa bao giờ Thập Điện lại có ngày vui như hôm nay. Những giây phút hiếm hoi như vậy thật đáng quý.
Địa quỷ B lanh chanh nói tiếp: "Ta nghĩ đứa trẻ này lớn lên sẽ trở thành một vị Thái tử anh minh thần võ, ai ai cũng biết, người người kính nể."
"Ta thì nghĩ đứa bé này sẽ trở thành một đế vương văn võ song toàn, cực kì thông minh. Ăn đứt tất cả mọi tiên nhân!"
"Ta nghĩ..."
"Ta nghĩ..."
Ai cũng dành phần nói, cả điện ồn ào náo nhiệt hẳn lên. Lâu rồi Thập Điện mới tràn đầy sức sống đến như vậy.
Về cơ bản, trong Thập Điện không quá quan trọng nghi lễ quân thần vậy nên ai cũng coi nhau như là máu mủ ruột thịt, là một đại gia đình lớn. Thực ra ở đây ai cũng tốt tính và thân thiện, chỉ vì một số sự việc khiến tiếng ác truyền muôn đời nên mới bị hiểu nhầm như bây giờ.
Mọi người đang vui vẻ nói cười tự nhiên thì ở ngoài điện truyền tiếng kêu the thé.
"Thái Tử điện hạ đến!"
Mọi người nghe đến cái tên Thái tử điện hạ đều nhất thời khựng lại. Lập ức ai cũng hoang mang thầm thắc mắc: Sao Thái Tử lại đến đây? Mấy vạn năm rồi thiên giới chưa tiếp xúc với âm phủ. Mà nghe nói Thái Tử điện hạ Thiên Thanh bị khiết phích (1) không hề nhẹ. Sao tự nhiên hắn có nhã hứng đến nơi bẩn thỉu tràn đầy tội lỗi này?
(1): bệnh sạch sẽ
Thiên Thanh năm nay mới tròn 500 tuổi là một độ tuổi rất nhỏ. Tuy mới tí tuổi đầu nhưng danh tiếng đã vang xa. Ai cũng khen hắn văn võ song toàn, trí tuệ siêu phàm, cầm kì thi hoạ đều suất sắc, cái gì hắn cũng biết, cũng làm được. Đúng là một bậc đế quân tương lai hoàn hảo khiến mọi người phải ngưỡng mộ ngước nhìn.
Nhưng Thiên Thanh lại mắc một chứng bệnh rất nan nguy. Hắn bị khiết phích cực kì nặng. Chỉ cần hắn nhìn cái gì vướng mắt hay bẩn thỉu sẽ vứt đi luôn không chần trừ ngay cả đồ hắn mặc từ đầu đến chân đều là màu sáng như hôm thì trắng, hôm thì xanh nhạt, vàng nhạt,...
Một người ưa sạch sẽ như Thiên Thanh tuyệt đối sẽ không bao giờ bước chân vào đây trừ khi đó là lệnh của Thượng Đế. Vậy Thượng Đế rốt cuộc muốn cái gì? Mọi người đều có chung một thắc mắc.
Vong linh canh cửa mời Thiên Thanh vào, hắn hừ một tiếng không thèm liếc mắt. Thật kiêu ngạo. Vong linh run rẩy sợ sệt. Mới tuổi nhỏ mà khí thế ngút ngời thế này không biết lớn lên sẽ thành ra dạng gì đây? Trước mặt hắn chỉ là một đứa nhóc 500 tuổi nhưng khi ánh mắt của Thiên Thanh liếc xéo hắn cũng khiến hắn không rét mà run.
Thiên Thanh đứng giữa điện cao giọng nói.
"Ta đến đây để kiểm tra tình hình nơi này. Phụ hoàng truyền dụ hỏi xem có phản nghịch nào lẻn vào không và người cũng gửi lời chúc mừng Diêm Vương và Diêm Hậu đã hạ sinh một đứa trẻ rất chi là 'dễ thương'." Từ "dễ thương" không nhất thiết phải nhấn mạnh mang tính mỉa mai thế đâu! Không thích thì cứ nói thẳng ra. Thật vô lễ! Mọi người trong phòng thầm nghĩ.
Chuyện Thiên Thanh đến đây ai trong điện đến chín phần mười cũng hiểu hắn đang nói cái gì. Dạo này Thiên đình đang hơi loạn, gần đây thế lực tà đạo đang có mưu đồ phản nghịch nên muốn đích thân cử Thái Tử đến đây để tra xét tình hình, xem xem âm phủ có dính líu gì không. Với trí thông minh của hắn liếc mắt cũng hiểu tâm tư các thần tiên khác nghĩ gì nói chi đến mấy địa quỷ dưới chân.
Từ nghìn năm trước, sau sự kiện Diêm Vương vài đời trước đi theo tà giáo và có ý đồ lật đổ Thiên Đình, tín nhiệm của Thiên Đình với Âm Phủ đã tụt dốc không phanh. Dù trong lòng cảm thấy khó chịu vì bị nghi ngờ nhưng mọi người chỉ biết thỏa hiệp với Thiên Đình. Dù sao cũng là bên Âm Phủ sai trước, khó trách bị nghi ngờ.
Thiên Thanh thản nhiên bước vào, đến gần đứa bé đang nằm trong tay Diêm Hậu. Hắn nhìn y. Y giương đôi mắt đen láy long lanh nhìn lại hắn. Hắn hỏi.
"Cho hỏi Diêm Hậu, tiểu Thái Tử tên tự là gì?"
Diễm hậu cười cho phải lẽ trả lời.
"Tên Minh Lan. Tự Diêm Phước."
Tên gì nữ tính quá thể. Hắn nghĩ thầm.
Vậy chắc Thái Tử không hiểu rồi. Đa phần con trai có tên nữ tính nhưng tính cách rất ra dáng đại trượng phu. Nhưng thi thoảng chúng ta vẫn nên có một số ngoại lệ.
Thiên Thanh khó chịu lườm Diêm Phước. Mắt long lanh cái gì. Nhìn ngươi trông sạch sẽ đáng yêu thế thôi nhưng từ khi sinh ra ngươi đã định sẵn thân phận bẩn thỉu, ô nhục, chịu sự quỳ phục dưới chân ta nhá! Hắn tự kiêu nghĩ.
"Nhớ cho kĩ lời ta Diêm Phước. Ngươi là một kẻ bẩn thỉu từ trong trứng. Hãy nhớ lấy thân phận của mình!"
Nghe xong mặt ai trong điện cũng tối xầm lại. Vì hắn là Thái Tử nên không ai nói gì. Nếu không chắc chắn sẽ bị ngược lên ngược xuống, chết đi sống lại, sống không bằng chết cả vạn lần chưa xong!
Nhẫn nhịn, nhẫn nhịn và nhẫn nhịn!!!
Vì vị thế của Âm Phủ thấp hơn rất nhiều so với Thiên giới nên ai ở đây cũng phải học cách nhẫn nại. Dù bị sỉ nhục nhưng vẫn lẳng lặng cho qua. Thái tử nói vậy chưa chắc gì bé con Diêm Phước mới sinh đã hiểu. Vậy mà y lại bập bẹ nhại theo lời hắn nói bằng chất giọng trong trẻo, đáng yêu, nhưng từ thoát ra từ cái miệng nhỏ bé đó không thể khiến ai cười được.
"Bẩn thỉu... B... Bẩn thỉu..."
Đó là từ đầu tiên mà Diêm Phước nói trong đời. Không phải phụ hoàng, không phải mẫu hậu, cũng không phải là thúc thúc, bá bá. Mà là hai chữ "bẩn thỉu". Diêm Phước ngây thơ vỗ vỗ hai bàn tay trắng nõ mũm mĩm liên tục kêu hai từ "bẩn thỉu" bằng giọng nói bập bẽ vui tươi.
Thiên Thanh nghe xong chợt cười lớn.
"Thật là có tiền đồ! Được! Không ngờ ở một nơi rách nát thế này lại hạ sinh được một người tài như vậy! Ha ha ha! Nhưng sinh ra ở nơi dơ bẩn thì mãi mãi dơ bẩn thôi, thật đáng tiếc! Ha ha ha!"
Diêm Phước vẫn ngây thơ nhại lại.
"Rách nát... Rách nát..."
Cả điện chìm trong thần sắc tối tăm. Mặt ai cũng nghiêm trọng trừ Thái Tử Thiên Thanh. Hắn vui vẻ cười lớn đến đau cả quai hàm rồi rời đi, để lại sau lưng là bầu không khí ngưng trọng im lặng đến khó chịu. Đáng lẽ ra đây phải là một ngày vui dành cho Âm Phủ, nhưng chỉ vì những câu nói ác miệng của Thiên Thanh khiến cho cả điện chả có hứng muốn làm gì nữa.
Trong bầu không khí cực kì im lặng đó, những tiếng kêu trong trẻo với nội dung khó đỡ tiếp tục vang lên.
...
Mọi người đều hào hứng đến chúc mừng tiểu Thái tử trào đời. Diêm hậu vui vẻ bế con, ai trong điện cũng lại xem khuôn mặt đứa trẻ thế nào. Da trắng, môi hồng, mắt to đen láy nom rất dễ thương, miệng còn cười trông xinh xắn.
Vong linh A nói: "Đứa bé này lớn lên sẽ là một Thái tử ngọc thụ lâm phong, anh tuấn tiêu sái, khí thế ngút trời, đánh bại luôn cả mấy mỹ nam thượng tiên trên cao kia! Chắc chắn Thái Tử thiên giới cũng không bằng!"
Cả điện cười rộ lên. Chưa bao giờ Thập Điện lại có ngày vui như hôm nay. Những giây phút hiếm hoi như vậy thật đáng quý.
Địa quỷ B lanh chanh nói tiếp: "Ta nghĩ đứa trẻ này lớn lên sẽ trở thành một vị Thái tử anh minh thần võ, ai ai cũng biết, người người kính nể."
"Ta thì nghĩ đứa bé này sẽ trở thành một đế vương văn võ song toàn, cực kì thông minh. Ăn đứt tất cả mọi tiên nhân!"
"Ta nghĩ..."
"Ta nghĩ..."
Ai cũng dành phần nói, cả điện ồn ào náo nhiệt hẳn lên. Lâu rồi Thập Điện mới tràn đầy sức sống đến như vậy.
Về cơ bản, trong Thập Điện không quá quan trọng nghi lễ quân thần vậy nên ai cũng coi nhau như là máu mủ ruột thịt, là một đại gia đình lớn. Thực ra ở đây ai cũng tốt tính và thân thiện, chỉ vì một số sự việc khiến tiếng ác truyền muôn đời nên mới bị hiểu nhầm như bây giờ.
Mọi người đang vui vẻ nói cười tự nhiên thì ở ngoài điện truyền tiếng kêu the thé.
"Thái Tử điện hạ đến!"
Mọi người nghe đến cái tên Thái tử điện hạ đều nhất thời khựng lại. Lập ức ai cũng hoang mang thầm thắc mắc: Sao Thái Tử lại đến đây? Mấy vạn năm rồi thiên giới chưa tiếp xúc với âm phủ. Mà nghe nói Thái Tử điện hạ Thiên Thanh bị khiết phích (1) không hề nhẹ. Sao tự nhiên hắn có nhã hứng đến nơi bẩn thỉu tràn đầy tội lỗi này?
(1): bệnh sạch sẽ
Thiên Thanh năm nay mới tròn 500 tuổi là một độ tuổi rất nhỏ. Tuy mới tí tuổi đầu nhưng danh tiếng đã vang xa. Ai cũng khen hắn văn võ song toàn, trí tuệ siêu phàm, cầm kì thi hoạ đều suất sắc, cái gì hắn cũng biết, cũng làm được. Đúng là một bậc đế quân tương lai hoàn hảo khiến mọi người phải ngưỡng mộ ngước nhìn.
Nhưng Thiên Thanh lại mắc một chứng bệnh rất nan nguy. Hắn bị khiết phích cực kì nặng. Chỉ cần hắn nhìn cái gì vướng mắt hay bẩn thỉu sẽ vứt đi luôn không chần trừ ngay cả đồ hắn mặc từ đầu đến chân đều là màu sáng như hôm thì trắng, hôm thì xanh nhạt, vàng nhạt,...
Một người ưa sạch sẽ như Thiên Thanh tuyệt đối sẽ không bao giờ bước chân vào đây trừ khi đó là lệnh của Thượng Đế. Vậy Thượng Đế rốt cuộc muốn cái gì? Mọi người đều có chung một thắc mắc.
Vong linh canh cửa mời Thiên Thanh vào, hắn hừ một tiếng không thèm liếc mắt. Thật kiêu ngạo. Vong linh run rẩy sợ sệt. Mới tuổi nhỏ mà khí thế ngút ngời thế này không biết lớn lên sẽ thành ra dạng gì đây? Trước mặt hắn chỉ là một đứa nhóc 500 tuổi nhưng khi ánh mắt của Thiên Thanh liếc xéo hắn cũng khiến hắn không rét mà run.
Thiên Thanh đứng giữa điện cao giọng nói.
"Ta đến đây để kiểm tra tình hình nơi này. Phụ hoàng truyền dụ hỏi xem có phản nghịch nào lẻn vào không và người cũng gửi lời chúc mừng Diêm Vương và Diêm Hậu đã hạ sinh một đứa trẻ rất chi là 'dễ thương'." Từ "dễ thương" không nhất thiết phải nhấn mạnh mang tính mỉa mai thế đâu! Không thích thì cứ nói thẳng ra. Thật vô lễ! Mọi người trong phòng thầm nghĩ.
Chuyện Thiên Thanh đến đây ai trong điện đến chín phần mười cũng hiểu hắn đang nói cái gì. Dạo này Thiên đình đang hơi loạn, gần đây thế lực tà đạo đang có mưu đồ phản nghịch nên muốn đích thân cử Thái Tử đến đây để tra xét tình hình, xem xem âm phủ có dính líu gì không. Với trí thông minh của hắn liếc mắt cũng hiểu tâm tư các thần tiên khác nghĩ gì nói chi đến mấy địa quỷ dưới chân.
Từ nghìn năm trước, sau sự kiện Diêm Vương vài đời trước đi theo tà giáo và có ý đồ lật đổ Thiên Đình, tín nhiệm của Thiên Đình với Âm Phủ đã tụt dốc không phanh. Dù trong lòng cảm thấy khó chịu vì bị nghi ngờ nhưng mọi người chỉ biết thỏa hiệp với Thiên Đình. Dù sao cũng là bên Âm Phủ sai trước, khó trách bị nghi ngờ.
Thiên Thanh thản nhiên bước vào, đến gần đứa bé đang nằm trong tay Diêm Hậu. Hắn nhìn y. Y giương đôi mắt đen láy long lanh nhìn lại hắn. Hắn hỏi.
"Cho hỏi Diêm Hậu, tiểu Thái Tử tên tự là gì?"
Diễm hậu cười cho phải lẽ trả lời.
"Tên Minh Lan. Tự Diêm Phước."
Tên gì nữ tính quá thể. Hắn nghĩ thầm.
Vậy chắc Thái Tử không hiểu rồi. Đa phần con trai có tên nữ tính nhưng tính cách rất ra dáng đại trượng phu. Nhưng thi thoảng chúng ta vẫn nên có một số ngoại lệ.
Thiên Thanh khó chịu lườm Diêm Phước. Mắt long lanh cái gì. Nhìn ngươi trông sạch sẽ đáng yêu thế thôi nhưng từ khi sinh ra ngươi đã định sẵn thân phận bẩn thỉu, ô nhục, chịu sự quỳ phục dưới chân ta nhá! Hắn tự kiêu nghĩ.
"Nhớ cho kĩ lời ta Diêm Phước. Ngươi là một kẻ bẩn thỉu từ trong trứng. Hãy nhớ lấy thân phận của mình!"
Nghe xong mặt ai trong điện cũng tối xầm lại. Vì hắn là Thái Tử nên không ai nói gì. Nếu không chắc chắn sẽ bị ngược lên ngược xuống, chết đi sống lại, sống không bằng chết cả vạn lần chưa xong!
Nhẫn nhịn, nhẫn nhịn và nhẫn nhịn!!!
Vì vị thế của Âm Phủ thấp hơn rất nhiều so với Thiên giới nên ai ở đây cũng phải học cách nhẫn nại. Dù bị sỉ nhục nhưng vẫn lẳng lặng cho qua. Thái tử nói vậy chưa chắc gì bé con Diêm Phước mới sinh đã hiểu. Vậy mà y lại bập bẹ nhại theo lời hắn nói bằng chất giọng trong trẻo, đáng yêu, nhưng từ thoát ra từ cái miệng nhỏ bé đó không thể khiến ai cười được.
"Bẩn thỉu... B... Bẩn thỉu..."
Đó là từ đầu tiên mà Diêm Phước nói trong đời. Không phải phụ hoàng, không phải mẫu hậu, cũng không phải là thúc thúc, bá bá. Mà là hai chữ "bẩn thỉu". Diêm Phước ngây thơ vỗ vỗ hai bàn tay trắng nõ mũm mĩm liên tục kêu hai từ "bẩn thỉu" bằng giọng nói bập bẽ vui tươi.
Thiên Thanh nghe xong chợt cười lớn.
"Thật là có tiền đồ! Được! Không ngờ ở một nơi rách nát thế này lại hạ sinh được một người tài như vậy! Ha ha ha! Nhưng sinh ra ở nơi dơ bẩn thì mãi mãi dơ bẩn thôi, thật đáng tiếc! Ha ha ha!"
Diêm Phước vẫn ngây thơ nhại lại.
"Rách nát... Rách nát..."
Cả điện chìm trong thần sắc tối tăm. Mặt ai cũng nghiêm trọng trừ Thái Tử Thiên Thanh. Hắn vui vẻ cười lớn đến đau cả quai hàm rồi rời đi, để lại sau lưng là bầu không khí ngưng trọng im lặng đến khó chịu. Đáng lẽ ra đây phải là một ngày vui dành cho Âm Phủ, nhưng chỉ vì những câu nói ác miệng của Thiên Thanh khiến cho cả điện chả có hứng muốn làm gì nữa.
Trong bầu không khí cực kì im lặng đó, những tiếng kêu trong trẻo với nội dung khó đỡ tiếp tục vang lên.
...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất