Chương 2
Nhiều năm sau...
"Đại Vương, ngài có thư này." Một tên hầu cận tiến vào đưa bức thư cho y.
Diêm Phước cầm bức thư lên xem thử. Là thư của Thanh Khâu gửi đến, đặc biệt là do đích thân Hồ Đế viết. Có chuyện gì mà quan trọng đến mức ông lại đích thân viết gửi y? Bình thường hai người có giao thiệp gì đâu. Hồ Đế khi nhìn thấy y còn vô thức tránh xa. Đang lúc y định mở bức thư ra xem thì đột nhiên có tiếng gào vang vọng đến từ Nghiệt Cảnh Đài. Diêm Phước tự hỏi tiếng hét của ai mà to đến mức truyền đến tận đây? Bình thường tiếng hét bên ngục tối không thể truyền đến được thư phòng của y. Vong hồn kia phải chịu đau đớn đến mức nào cơ chứ? Hình phạt ở Âm Phủ cũng không đến mức khắc nghiệt như vậy.
Diêm Phước quay sang hỏi tên hầu cận.
"Tiếng ai kêu vậy?"
Tên hầu cận kính cẩn khom người nói.
"Là người mới đến hôm nay. Linh hồn hắn quá kích động nên hơi khó giải quyết."
Diêm Phước nhìn chằm chằm bức thư nghĩ nghĩ rồi đặt nó xuống, chưa mở ra xem vội, y cười.
"Xem ra ta phải qua Nghiệt Cảnh Đài một chuyến rồi."
Bước vào Nghiệt Cảnh Đài, Diêm Phước nhìn thấy người đang kêu gào kia trông hơi quen quen. Lại gần mới ngạc nhiên nhìn ra, đó là Lưu Dung.
Diêm Phước cũng đã hiểu lý do tại sao Hồ Đế đích thân gửi thư cho mình rồi.
Việc này y cũng chỉ mới nghe nói gần đây thôi. Bản thân y cũng không rõ chi tiết. Sơ lược là Lưu Dung yêu Hồ Tiễn-con trai trưởng của Hồ Đế, đồng nghĩa với Thái Tử Thanh Khâu. Hai người họ có thể nói là lưỡng tình tương duyệt nhưng lại bị Hồ Đế ngăn cản đủ mọi cách. Dù sao đoạn tụ chi phích rất khó có thể chấp nhận được. Đặc biệt với người cổ hủ như Hồ Đế. Điều này dẫn tới náo loạn cả thiên đình. Kết cục là người chết, thần giam.
Hồ Tiễn hiện đang bị phế công lực giam ở đại lao Thanh Khâu. Còn Lưu Dung thì bị tra tấn tới chết nhưng chưa hồn phi phách tán nên theo luật thì hồn hắn được chuyển tới đây. Diêm Phước có thể đã đoán được nội dung bức thư kia. Tám chín phần mười là giao hồn Lưu Dung ra không thì cũng là trừng phạt hắn, vĩnh viễn không luân hồi được.
Diêm Phước sai hầu cận lấy bức thư kia. Quả nhiên là thế, đúng như dự đoán của y, Hồ Đế muốn Lưu Dung chết rồi cũng không được yên. Đã thế ông còn đe dọa một câu ở cuối thư rằng nếu y không thực hiện trực tiếp đi cướp ngục!
Hồ Đế tuy có tuổi mà vẫn sung sức ghê. Chả bù cho con trai ông, ôn nhu, tốt tính hết chỗ nói. Nói hai người là cha con không ai tin đâu.
Thi thoảng Diêm Phước xuống hạ giới chơi, hóng chuyện một tí, tình cờ gặp được Lưu Dung và Hồ Tiễn kết giao với hai người một chút. Nhìn thấy họ ra cảnh này chính mình cũng thấy thương thầm.
Diêm Phước lại gần Lưu Dung đang dãy dụa hét lớn. Lệnh cho thủ hạ đi ra, y bám chặt lấy vai hắn, ấn người hắn xuống, hét.
"Lưu Dung! Ngươi có nhìn rõ ta không!?"
Lưu Dung chợt ngồi đờ ra chăm chú nhìn y. Y dáng người cao, hơi mảnh mai. Thân mặc lục y nhàn nhạt. Tóc cột cao. Khuôn mặt giữ nét đẹp của một mỹ thiếu niên. Đặc biệt là đôi mắt đỏ thẫm kia. Hắn có thể nhận ra nó ở bất cứ nơi đâu.
"Minh Phước!? Là ngươi!? Sao ngươi lại ở đây!?"
Lưu Dung bất giác túm chặt lấy Diêm Phước lay mạnh. Y trấn an hắn.
"Bình tĩnh lại đi. Ngươi đang ở chỗ ta."
"Chỗ của ngươi?" Hắn mờ mịt nhìn xung quanh. "Bọn nó nói đây là âm ti, địa phủ."
Y tí nữa phải trị mấy đứa lắm mồm kia mới được!
"..." Chần trừ một lúc Diêm Phước nói. "Ta là Diêm Vương."
Nghe xong Lưu Dung cười ầm lên: "Ha ha ha! Diêm Vương! Thật nực cười! Đám thần tiên các ngươi chơi ta có vui không? Vui không hả!? Cuộc sống của ta đã éo vui vẻ rồi, lúc chết các ngươi vẫn không tha cho ta là sao!?" Hắn cố giãy ra khỏi vòng tay của Diêm Phước chửi loạn lên.
Y giữ chặt lấy hắn nói.
"Bình tĩnh lại đi! Ta tới đây để giúp ngươi!"
Hắn càng cười điên dại. Nói hắn điên thật cũng không sai.
"Ha! Buồn cười ghê! Ta khinh! Giúp? Các ngươi định giúp cái gì!? Ta chết rồi còn đâu!"
"Ta có thể giúp ngươi luân hồi!"
Dứt lời y Lưu Dung im bặt, không dãy dụa nữa chỉ cúi gằm mặt xuống. Tóc của hắn rũ xuống gần như che khuất khuôn mặt. Đây là một lời đề nghị rất hời, hắn có thể sống một cuộc đời mới, tránh xa Hồ Đế, tránh xa đám tiên nhân đáng khinh này!
Diêm Phước nhìn Lưu Dung không hỏi xót xa. Lúc trước hắn là một công tử đẹp trai sáng sủa, ngũ quan tinh xảo, tính hơi bốc đồng. Nhưng khi nhìn tình trạng bây giờ của hắn... Khuôn mặt xanh xao, cơ thể gầy guộc. Ảnh hưởng đến hồn phách cỡ này đảm bảo có sự liên quan của Hồ Đế. Vì ai cũng biết khi chết đi hồn của con người sẽ lộ ra hình dạng đẹp nhất của đời mình.
Diêm Phước nhẹ nhàng thở dài, vỗ vai Lưu Dung.
"Ngươi đừng có bi lụy như thế. Tin ta đi. Ta là Diêm Vương, giúp ngươi luân hồi là chuyện ta hoàn toàn có thể làm được."
Lưu Dung nghe câu được câu mất. Hắn hỏi.
"Y..."
"Y hiện nay đang bị giam." Nói đến đây tay hắn bất giác siết chặt lại. "Y sẽ không sao đâu. Chỉ bị chịu 15 đạo thiên lôi thôi."
"15 đạo, thế chả khác nào đối diện với cái chết rồi còn gì!?"
"Lần trước y thăng lên làm thượng tiên chịu tận 50 đạo thiên lôi sau 3 ngày còn chạy nhảy tung tăng tới chỗ ta ngồi nói chuyện phiếm kìa. Ngươi đừng lo."
"..." Lưu Dung biết rõ sự trâu bò của Hồ Tiễn nhưng thế này cũng thật kinh dị quá đi.
Dừng chút rồi Lưu Dung nói.
"Ta hỏi ngươi." Dù sao hắn cũng khá quen với Diêm Phước nên cũng chả ngại ngùng gì nói thẳng luôn. "Ngươi nghĩ ta và y liệu sẽ có một kết thúc tốt đẹp?"
Diêm Phước gật mạnh đầu, khẳng định. "Chắc chắn. Chỉ cần hai người thật tâm thì cái gì cũng sẽ thành."
Lưu Dung cười chua xót. Hắn biết rất viển vông. Hồ Đế đã ra sức đến thế liệu còn có thể? Nhưng hắn muốn được ở bên Hồ Tiễn. Vậy nên hắn nói.
"Ta phải làm gì?"
Diêm Phước chỉ vào một cái ghế gần đó.
"Đầu tiên ngươi ngồi vào đấy đi."
Lưu Dung liền ngồi xuống. Hắn không tin tưởng Diêm Phước có thể giúp hắn. Nhưng chỉ vì quá vô vọng và không có gì để mất nên hắn mới nghe lời y. Cái ghế Lưu Dung ngồi xuống chính là ghế đối diện gương. Cái gương này dùng để nhìn lại tội lỗi của kiếp trước. Lưu Dung nhắm mắt chìm vào giấc ngủ sâu. Còn Diêm Phước đứng bên cạnh nhìn.
Nếu Diêm Phước muốn giúp Lưu Dung trước hết phải biết được quá khứ của hắn để còn biết đường mà lý luận hay cãi lại nếu bị ai biết mình nghịch thiên cải mệnh. Thực chất y nghịch thiên nhiều rồi, có ai biết đâu cơ chứ, mà biết cũng không làm gì được.
Mặt gương sáng loá bỗng chốc xuất hiện một tầng khói. Quá khứ của Lưu Dung đang được tái diễn.
...
"Đại Vương, ngài có thư này." Một tên hầu cận tiến vào đưa bức thư cho y.
Diêm Phước cầm bức thư lên xem thử. Là thư của Thanh Khâu gửi đến, đặc biệt là do đích thân Hồ Đế viết. Có chuyện gì mà quan trọng đến mức ông lại đích thân viết gửi y? Bình thường hai người có giao thiệp gì đâu. Hồ Đế khi nhìn thấy y còn vô thức tránh xa. Đang lúc y định mở bức thư ra xem thì đột nhiên có tiếng gào vang vọng đến từ Nghiệt Cảnh Đài. Diêm Phước tự hỏi tiếng hét của ai mà to đến mức truyền đến tận đây? Bình thường tiếng hét bên ngục tối không thể truyền đến được thư phòng của y. Vong hồn kia phải chịu đau đớn đến mức nào cơ chứ? Hình phạt ở Âm Phủ cũng không đến mức khắc nghiệt như vậy.
Diêm Phước quay sang hỏi tên hầu cận.
"Tiếng ai kêu vậy?"
Tên hầu cận kính cẩn khom người nói.
"Là người mới đến hôm nay. Linh hồn hắn quá kích động nên hơi khó giải quyết."
Diêm Phước nhìn chằm chằm bức thư nghĩ nghĩ rồi đặt nó xuống, chưa mở ra xem vội, y cười.
"Xem ra ta phải qua Nghiệt Cảnh Đài một chuyến rồi."
Bước vào Nghiệt Cảnh Đài, Diêm Phước nhìn thấy người đang kêu gào kia trông hơi quen quen. Lại gần mới ngạc nhiên nhìn ra, đó là Lưu Dung.
Diêm Phước cũng đã hiểu lý do tại sao Hồ Đế đích thân gửi thư cho mình rồi.
Việc này y cũng chỉ mới nghe nói gần đây thôi. Bản thân y cũng không rõ chi tiết. Sơ lược là Lưu Dung yêu Hồ Tiễn-con trai trưởng của Hồ Đế, đồng nghĩa với Thái Tử Thanh Khâu. Hai người họ có thể nói là lưỡng tình tương duyệt nhưng lại bị Hồ Đế ngăn cản đủ mọi cách. Dù sao đoạn tụ chi phích rất khó có thể chấp nhận được. Đặc biệt với người cổ hủ như Hồ Đế. Điều này dẫn tới náo loạn cả thiên đình. Kết cục là người chết, thần giam.
Hồ Tiễn hiện đang bị phế công lực giam ở đại lao Thanh Khâu. Còn Lưu Dung thì bị tra tấn tới chết nhưng chưa hồn phi phách tán nên theo luật thì hồn hắn được chuyển tới đây. Diêm Phước có thể đã đoán được nội dung bức thư kia. Tám chín phần mười là giao hồn Lưu Dung ra không thì cũng là trừng phạt hắn, vĩnh viễn không luân hồi được.
Diêm Phước sai hầu cận lấy bức thư kia. Quả nhiên là thế, đúng như dự đoán của y, Hồ Đế muốn Lưu Dung chết rồi cũng không được yên. Đã thế ông còn đe dọa một câu ở cuối thư rằng nếu y không thực hiện trực tiếp đi cướp ngục!
Hồ Đế tuy có tuổi mà vẫn sung sức ghê. Chả bù cho con trai ông, ôn nhu, tốt tính hết chỗ nói. Nói hai người là cha con không ai tin đâu.
Thi thoảng Diêm Phước xuống hạ giới chơi, hóng chuyện một tí, tình cờ gặp được Lưu Dung và Hồ Tiễn kết giao với hai người một chút. Nhìn thấy họ ra cảnh này chính mình cũng thấy thương thầm.
Diêm Phước lại gần Lưu Dung đang dãy dụa hét lớn. Lệnh cho thủ hạ đi ra, y bám chặt lấy vai hắn, ấn người hắn xuống, hét.
"Lưu Dung! Ngươi có nhìn rõ ta không!?"
Lưu Dung chợt ngồi đờ ra chăm chú nhìn y. Y dáng người cao, hơi mảnh mai. Thân mặc lục y nhàn nhạt. Tóc cột cao. Khuôn mặt giữ nét đẹp của một mỹ thiếu niên. Đặc biệt là đôi mắt đỏ thẫm kia. Hắn có thể nhận ra nó ở bất cứ nơi đâu.
"Minh Phước!? Là ngươi!? Sao ngươi lại ở đây!?"
Lưu Dung bất giác túm chặt lấy Diêm Phước lay mạnh. Y trấn an hắn.
"Bình tĩnh lại đi. Ngươi đang ở chỗ ta."
"Chỗ của ngươi?" Hắn mờ mịt nhìn xung quanh. "Bọn nó nói đây là âm ti, địa phủ."
Y tí nữa phải trị mấy đứa lắm mồm kia mới được!
"..." Chần trừ một lúc Diêm Phước nói. "Ta là Diêm Vương."
Nghe xong Lưu Dung cười ầm lên: "Ha ha ha! Diêm Vương! Thật nực cười! Đám thần tiên các ngươi chơi ta có vui không? Vui không hả!? Cuộc sống của ta đã éo vui vẻ rồi, lúc chết các ngươi vẫn không tha cho ta là sao!?" Hắn cố giãy ra khỏi vòng tay của Diêm Phước chửi loạn lên.
Y giữ chặt lấy hắn nói.
"Bình tĩnh lại đi! Ta tới đây để giúp ngươi!"
Hắn càng cười điên dại. Nói hắn điên thật cũng không sai.
"Ha! Buồn cười ghê! Ta khinh! Giúp? Các ngươi định giúp cái gì!? Ta chết rồi còn đâu!"
"Ta có thể giúp ngươi luân hồi!"
Dứt lời y Lưu Dung im bặt, không dãy dụa nữa chỉ cúi gằm mặt xuống. Tóc của hắn rũ xuống gần như che khuất khuôn mặt. Đây là một lời đề nghị rất hời, hắn có thể sống một cuộc đời mới, tránh xa Hồ Đế, tránh xa đám tiên nhân đáng khinh này!
Diêm Phước nhìn Lưu Dung không hỏi xót xa. Lúc trước hắn là một công tử đẹp trai sáng sủa, ngũ quan tinh xảo, tính hơi bốc đồng. Nhưng khi nhìn tình trạng bây giờ của hắn... Khuôn mặt xanh xao, cơ thể gầy guộc. Ảnh hưởng đến hồn phách cỡ này đảm bảo có sự liên quan của Hồ Đế. Vì ai cũng biết khi chết đi hồn của con người sẽ lộ ra hình dạng đẹp nhất của đời mình.
Diêm Phước nhẹ nhàng thở dài, vỗ vai Lưu Dung.
"Ngươi đừng có bi lụy như thế. Tin ta đi. Ta là Diêm Vương, giúp ngươi luân hồi là chuyện ta hoàn toàn có thể làm được."
Lưu Dung nghe câu được câu mất. Hắn hỏi.
"Y..."
"Y hiện nay đang bị giam." Nói đến đây tay hắn bất giác siết chặt lại. "Y sẽ không sao đâu. Chỉ bị chịu 15 đạo thiên lôi thôi."
"15 đạo, thế chả khác nào đối diện với cái chết rồi còn gì!?"
"Lần trước y thăng lên làm thượng tiên chịu tận 50 đạo thiên lôi sau 3 ngày còn chạy nhảy tung tăng tới chỗ ta ngồi nói chuyện phiếm kìa. Ngươi đừng lo."
"..." Lưu Dung biết rõ sự trâu bò của Hồ Tiễn nhưng thế này cũng thật kinh dị quá đi.
Dừng chút rồi Lưu Dung nói.
"Ta hỏi ngươi." Dù sao hắn cũng khá quen với Diêm Phước nên cũng chả ngại ngùng gì nói thẳng luôn. "Ngươi nghĩ ta và y liệu sẽ có một kết thúc tốt đẹp?"
Diêm Phước gật mạnh đầu, khẳng định. "Chắc chắn. Chỉ cần hai người thật tâm thì cái gì cũng sẽ thành."
Lưu Dung cười chua xót. Hắn biết rất viển vông. Hồ Đế đã ra sức đến thế liệu còn có thể? Nhưng hắn muốn được ở bên Hồ Tiễn. Vậy nên hắn nói.
"Ta phải làm gì?"
Diêm Phước chỉ vào một cái ghế gần đó.
"Đầu tiên ngươi ngồi vào đấy đi."
Lưu Dung liền ngồi xuống. Hắn không tin tưởng Diêm Phước có thể giúp hắn. Nhưng chỉ vì quá vô vọng và không có gì để mất nên hắn mới nghe lời y. Cái ghế Lưu Dung ngồi xuống chính là ghế đối diện gương. Cái gương này dùng để nhìn lại tội lỗi của kiếp trước. Lưu Dung nhắm mắt chìm vào giấc ngủ sâu. Còn Diêm Phước đứng bên cạnh nhìn.
Nếu Diêm Phước muốn giúp Lưu Dung trước hết phải biết được quá khứ của hắn để còn biết đường mà lý luận hay cãi lại nếu bị ai biết mình nghịch thiên cải mệnh. Thực chất y nghịch thiên nhiều rồi, có ai biết đâu cơ chứ, mà biết cũng không làm gì được.
Mặt gương sáng loá bỗng chốc xuất hiện một tầng khói. Quá khứ của Lưu Dung đang được tái diễn.
...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất