Vẩn Đục

Chương 4

Trước Sau
Lưu Dung đã ra tay sát rất nhiều sinh mệnh, hắn có tâm địa độc ác và khó lường. Theo luật, phải chịu cực hình. Diêm Phước không đành lòng nhìn hai vị bằng hữu duy nhất của mình chịu khổ, y liền giúp Lưu Dung nhanh chóng đầu thai kiếp mới. Nhưng không có gì là miễn phí cả, cái gì cũng có giá của nó, với những tội ác mà Lưu Dung đã gây ra hắn vẫn phải chịu sự trừng phạt thích đáng.

Y và Lưu Dung trao đổi một số điều kiện. Hắn đồng ý. Sau đó, Diêm Phước dẫn Lưu Dung đi siêu sinh, nhưng y không bắt hắn phải uống bát canh Mạnh Bà. Việc dưới nhân gian tuỳ hắn quyết, tuỳ hắn làm, chỉ cần không phạm phải điều kiện hắn muốn làm gì cũng được, y không rảnh để quản mấy việc riêng của con người.

Y đã sắp xếp cho Lưu Dung được đầu thai vào một nhà hào phú, cuộc sống nơi đó khá thoải mái. Vì một ngày trên Thiên giới bằng một năm dưới Hạ giới nên trong thời gian chờ hắn lớn Diêm Phước sẽ lo chuyện của Hồ Tiễn trên này.

Vì Diêm Phước là Diêm Vương nên đi vào đại lao cũng không gặp khó khăn gì. Lúc Diêm Phước chuẩn bị đi, Như Mộc-người luôn theo hầu bên y lo lắng nói.

"Đại Vương, ngài có biết hậu quả là gì nếu Thượng Đế biết chuyện này không?"

Y khoác áo, kiên định nói.

"Dù có biết thì cũng đã sao? Cùng lắm lại như 'lần trước'."

Cậu lập tức im lặng.

Diêm Phước nói thêm: "Ngươi không cần phải theo đâu."

"Vâng."

Dứt lời y một mình rời đi.

Đường đi từ âm phủ đến Thiên giới cũng không xa, thi hành một chút phép là đến ngay. Trải qua một số nghi lễ kiểm tra rườm rà, Diêm Phước đã đến được đại lao giam giữ Hồ Tiễn. Nơi giam giữ Hồ Tiễn hình như ở cuối hành lang. Diêm Phước tiếp tục đi thẳng về phía trước. Tuy nơi đây mang danh đại lao nhưng thực chất khá sạch sẽ, dù sao cũng dành để giam mấy vị thần tiên phạm tội mà, khác xa với nơi của y, vừa bẩn vừa hôi.

Diêm Phước đi đến cuối hành lang, qua vài ngã rẽ, đập vào mắt y là bóng hình của một người quen thuộc đang nói chuyện với Hồ Tiễn. Y lập tức đứng hình, trong đầu nghĩ thầm: Sao hắn lại ở đây!?

Người đó có dáng hình cao, tướng mạo anh tuấn bất phàm, cả người lộ ra một sức mạnh vô hình như muốn đè ép tất cả mọi người xung quanh hắn. Hắn khoác trên mình bộ y phục trắng ngần không tì vết, ánh mắt lúc nào cũng nghiêm nghị. Đó chính là Thái tử Thiên tộc Thiên Thanh! Diêm Phước cảm giác tim mình chợt ngừng đập. Là hắn, hắn chính là người y thầm thương trộm nhớ bấy lâu nay. Tại sao hắn lại ở đây!?

Diêm Phước hít một hơi sâu, bình tĩnh đi đến lồng giam của Hồ Tiễn. Y lại gần Thiên Thanh cung kính cúi người hành lễ.

"Thái Tử điện hạ. Hôm nay tại sao điện hạ lại đến đây vậy."



Thiên Thanh phất tay tỏ ý miễn lễ, cao ngạo cất lên chất giọng trầm đầy từ tính nói.

"Ta đến nói chuyện với Hồ Tiễn một chút. Ngươi đến đây làm gì?"

"Thật trùng hợp, vi thần cũng muốn nói chuyện với Hồ huynh một chút."

Hắn nghe xong chỉ lẳng lặng quay mặt rời đi.

"Chuyện ta cần đã nói xong rồi. Ngươi ở lại nói chuyện với hắn đi."

Y chưa kịp nói gì thêm hắn đã lạnh lùng đi qua. Dù cách một đoạn y vẫn có thể cảm thấy hàn khí bức người của hắn. Diêm Phước cười khổ. Quả nhiên, Thiên Thanh vẫn khinh thường mình như ngày nào. Mỗi lần gặp y hắn chỉ muốn rời đi ngay tức khắc. Hắn luôn chán ghét gặp y. Cảm xúc chua xót đột nhiên dâng lên trong lòng y.

Diêm Phước lại gần chỗ giam của Hồ Tiễn. Hồ Tiễn tuy đã bị nhốt vào đại lao nhưng vẫn giữ được khí chất ôn nhu, anh tuấn như ngày nào. Y có cảm giác như Hồ Tiễn đang ở trong thư phòng chờ mình chứ không phải bị nhốt vào nơi tù đày này. Nhưng nếu nhìn kĩ ánh mắt tiều tụy kia, nó khiến y một phần hiểu được sự đau khổ của Hồ Tiễn khi bị nhốt tại đây.

Hồ Tiễn bị xích hai tay, dựa vào tường, ngồi ở tư thế thoải mái nhất, mỉm cười nhìn y.

"Chào Minh huynh."

Vì là chỗ huynh đệ thân thiết nên Hồ Tiễn có thể thoải mái nói hẳn tên của Diêm Phước.

"Hồ huynh."

Dứt lời, Diêm Phước ngồi xuống ghế gần đó. Y cũng cười, nói với Hồ Tiễn.

"Dạo này huynh thế nào?"

"Ta sống rất tốt. Chỉ cần chịu 15 đạo thiên lôi thôi là ta có thể gặp lại A Dung rồi."

Diêm Phước nhìn Hồ Tiễn. Ánh mắt và giọng nói của Hồ Tiễn có bao nhiêu si cuồng, bao nhiêu sủng nịnh y đều nhìn thấy rõ.

Thật đáng ghen tị. Y nghĩ thầm. Giá gì y với Thiên Thanh...

Ý nghĩ chợt thoáng qua làm Diêm Phước bất giác giật mình. Sao y có thể nghĩ như thế được! Hắn là Thái Tử Thiên giới! Hắn phải cưới vợ sinh con nối dõi tông đường! Y chỉ muốn làm bằng hữu bình thường với hắn thôi đã khó rồi mà y cứ vọng tưởng điều không thể. Diêm Phước dập tắt ý niệm trong đầu, nói chuyện tiếp với Hồ Tiễn.



"Chuyện của Lưu Dung ta đã giải quyết xong."

Nghe đến đây tâm trạng căng thẳng, lo lắng của Hồ Tiễn đã giảm đi phần nào. Hồ Tiễn thở phào nói hai tiếng "Cảm ơn".

Y lo lắng nhìn Hồ Tiễn.

"Chuyện của ngươi ta cũng đã dàn xếp ổn thỏa rồi. Hồ Vương đảm bảo không hay biết gì."

"Cảm ơn." Từ đầu đến giờ đây là câu duy nhất Hồ Tiễn có thể nói với Diêm Phước. Hồ Tiễn cảm thấy mình nợ y rất nhiều.

Y bất đắc dĩ. "Ai bảo ngươi là bằng hữu duy nhất của ta cơ chứ." Đúng vậy, Diêm Phước từ bé đến lớn chỉ có Hồ Tiễn là bằng hữu thực sự đối tốt với mình. Nếu không có Hồ Tiễn, cuộc sống của y đã đơn độc đến chừng nào, không ai có thể tưởng tượng được.

"Liệu có chuyện gì ta có thể làm giúp ngươi không?"

Diêm Phước chầm chậm lắc đầu.

"Không cần. Coi như đây là điều cuối cùng ta có thể làm cho ngươi đi."

Sau khi nhận phạt xong, Diêm Phước sẽ giúp Hồ Tiễn bỏ trốn, đi đâu y không cho Hồ Tiễn nói, cũng không cho Hồ Tiễn để lại bất chức cách thức liên lạc gì để bảo toàn bí mật. Hồ Tiễn thực sự thấy thương cảm cho người huynh đệ này của mình. Từ nhỏ phụ mẫu Diêm Phước đã bị kẻ xấu hãm hại, ngay cả đệ đệ mới trào đời cũng không thoát, mình y độc thân một mình trả thù cho họ. Sau này lớn lên cai quản Địa Phủ thì bị mọi người dè bửu xa lánh. Y có duy nhất một người bạn, giờ cũng phải rời đi. Cả cuộc đời y chìm trong đau buồn và cô độc. Ngay cả người y yêu cũng căm ghét y, chê y bẩn thỉu, rác rưởi.

Hồ Tiễn thầm thở dài. Cuộc sống của người này còn có thể bất hạnh hơn ư?

"Ta không thể làm gì đáp lại ân huệ này của ngươi. Ta chỉ biết nói với ngươi điều này thôi." Nếu không cách nhau một bức tường giam có lẽ Hồ Tiễn đã ôm lấy y.

"... Chúc ngươi hạnh phúc."

Diêm Phước cười ấm áp.

"Cảm ơn ngươi."

...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau