Vân Dưỡng Tiểu Hoàng Tử

Chương 4: Nhóc con ngồi xổm góc tường

Trước Sau
Trò chơi đã đến giờ, các người chơi lục tục online.

Tối hôm qua có người đem ảnh chụp Úc Ninh lên Tinh Võng của Bích Sa tinh cầu, nháy mắt bắt được trái tim một đám tinh dân.

Có người chủ bá trò chơi bắt đầu chơi trò chơi này, người xem trong phòng phát sóng trực tiếp toàn bộ rơi vào tay giặc, bọn họ không có danh ngạch thử nghiệm, sáng sớm liền thúc giục chủ bá nhanh chóng bắt đầu chơi nhanh để lên phát sóng.

Người chơi online vượt qua một ngàn người, ngoài ra còn có một đám người xem trò chơi phát sóng trực tiếp.

Khi xu hướng phục cổ trở nên thịnh hành, mỗi người đều hoài niệm các ngôi sao trong mộng trên hành tinh mẹ, cái mặt nạ mã hạt vi lượng mới nhất rà quét hình điểm tối đa nhóc con, như là sinh ra với sự mềm mại trong mộng đẹp, đem người vũ trụ từng cái mức điểm thẩm mỹ đều dẫm đến thực tế.

Mọi người vừa thấy Úc Ninh đã bị mỹ nhan bạo kích, một làn sóng cuồng nhiệt của cầu vồng thí lập tức liền đánh sâu vào hoàng cung, làm Úc Ninh biết lễ nghi bị trùng kính vào đến chân tay luống cuống.

Thấy Úc Ninh khuôn mặt nhỏ nói "Không được vô lễ", lại bị vẻ mặt manh.

Màn đạn càng thêm điên cuồng, còn xuất hiện đáng sợ "Liếm liếm".

Trên mặt Úc Ninh biểu tình càng thêm nghiêm túc, lại âm thầm quan sát đến lời nói xuất hiện nhanh hơn ngày hôm qua trên Thiên thư, bỏ qua "Thân thân", "Dán dán", "Liếm liếm", "Xinh đẹp" chờ đợi, nắm bắt tin tức hữu dụng.

Đầu tiên, người lạnh lùng đêm hôm qua hẳn là không có ở đây.

Sau đó, bọn họ nói hoa đẹp, Úc Ninh cúi đầu nhìn hoa Sơn Chi trắng tinh xinh xắn, có chút nghi hoặc.

Ở sân của cậu đều là hoa cỏ bình thường thường thấy nhất, không có chủng loại quý giá gì, bọn họ sao lại kích như vậy?

Còn có người nói lần đầu tiên nhìn thấy hoa.

Úc Ninh cầm thùng nước nhỏ ở trong sân rồi đi một vòng, Thiên thư đi theo cậu, đảo qua mỗi một chỗ hoa cỏ cây cối trong viện, khiến người Bích Sa tinh cầu mỗi người rất thỏa mãn.

Thực vật ở Tinh Tế khan hiếm, huống chi hoàn cảnh ác liệt Bích Sa tinh cầu, nơi này bên ngoài cơ hồ không có thực vật có thể tồn tại, mỗi một cây thực vật đều là trân bảo.

Hôm nay nhìn thấy những thứ này, so rất nhiều người cả đời nhìn thấy đều nhiều hơn.

Thực vật ở Tinh Tế khó nuôi sống, những cái kia có thể nuôi sống thực vật đều là ở Tinh Tế địa vị rất cao thực vật đại sư, thấy Úc Ninh có thể nuôi sống nhiều hoa cỏ như vậy, nuôi được còn so với thực vật đại sư, màn đạn lại là một mảnh cầu vồng thí.

【 Nhóc con có thể nuôi sống nhiều hoa cỏ như vậy, quá tuyệt vời đi! 】

【 Bích Sa công chúa: Nhóc con vừa rồi đứng ở chỗ đã tưới nước qua, quay lại là vì cho chúng ta nhìn xem sao? Ô ô ô nhóc con cũng quá tri kỷ. 】

【 Nhóc con liền cả hoa cũng biết nuôi, tuyệt! 】

Úc Ninh: "......"

Úc Ninh bị khen đến vẻ mặt mờ mịt, cậu khẽ nhấp môi dưới, thực sự cầu thị mà nói: "Trồng hoa rất đơn giản."

Không hề nghi ngờ lại thu hoạch một đống cầu vòng thí không thể chống đỡ được.

Úc Ninh dứt khoát không nói.

Sau khi cậu buông thùng nước, lấy ra kéo cắt tỉa cành hoa, "Răng rắc răng rắc" cắt nát trái tim người chơi.

Úc Ninh không thấy Thiên thư, cắt xong một cây mới phát hiện, trên Thiên thư rất nhiều người kêu "Không cần", còn có người nói nàng đau lòng đến khóc.

Úc Ninh: "......?"

"Cắt tỉa cành hoa, hoa mới có thể càng phát triển tốt."

【 A nguyên lai là như vậy, chúng ta bảo vệ còn không kịp, căn bản không nỡ cắt. 】

【 Đây chính là trong truyền thuyết "Chết sau đó sinh" sao? 】

【 Cắt đi cắt đi, tui vậy mà có thể từ cắt cành hoa bên trong đạt được một loại cảm giác sảng khoái không tên, dục vọng phá hư vật phẩm trân quý? 】

【 Bích Sa công chúa: Phía trên bị ta tố báo, không được phép dạy hư nhóc con! 】

【 Không được phép dạy hư nhóc con! 】

Úc Ninh lập tức buông kéo xuống.

Chờ buổi tối lại cắt vậy......

Rửa tay sạch sẽ, Úc Ninh ngồi trên chiếc ghế gỗ nghỉ ngơi một lát.

Thân thể cậu yếu ớt, luôn là như vậy, bộn rộn một lát liền phải nghỉ ngơi một hồi, bằng không chịu không nổi dễ dàng thở gấp.

Cậu tập mãi thành thói quen, an tĩnh ngồi trên chiếc ghế nghỉ ngơi, nhưng các người chơi nhìn đến trong lòng có chút không thoải mái.

【 Nhóc con có phải không vui hay không? 】

【 Nhóc con nhỏ như vậy, là tuổi thích chơi a, nhóc con đi ra ngoài tìm bạn bè chơi đi. 】

【 Ối ối ối không biết vì sao có chút đau lòng. 】

Đúng lúc này, trò chơi xuất hiện nhiệm vụ đầu tiên.

【 Nhóc con trưởng thành yêu cầu bạn chơi cùng, xin giúp nhóc con cô đơn tìm được người bạn đầu tiên ~】



【 Người thứ nhất? Nhóc con của chúng ta thế mà không có bạn bè? 】

【 Mau tìm bạn cho nhóc con! Khi còn nhỏ tôi cũng không có bạn bè, đặc biệt khổ sở ô ô ô. 】

【 Nhóc con, chúng ta đi ra ngoài chơi đi! 】

Úc Ninh không biết vì cái gì người trên Thiên thư bắt đầu thúc giục cậu đi ra ngoài tìm bằng hữu, cậu không cần tìm bằng hữu, bất quá, hôm nay mùng mười tháng sáu, cậu quả thật muốn đi ra ngoài một chuyến.

"Lát nữa ta phải đi ra ngoài." Úc Ninh nhảy xuống ghế, tựa hồ có chút ngượng ngùng, "Ta phải lặng lẽ, lát nữa không thể nói chuyện."

【 Được, lặng lẽ ah ~】

【 Chúng ta cũng lặng lẽ ah~】

Úc Ninh do dự một hồi, cuối cùng vẫn về phòng thu thập một chút.

Cậu thay đổi một bộ áo ngoài sạch sẽ, quần áo không mới nhưng rất sạch sẽ, mặc ở trên người có chút nhỏ, là một bộ quần áo tốt nhất của cậu, một cái túi nhỏ khâu từ vải bố nghiêng nhảy ở trước người.

Các người chơi thấy cậu trịnh trọng như vậy, không khỏi mà tò mò cậu muốn đi làm gì.

Úc Ninh lần đầu tiên mang theo Thiên thư ra cửa.

Cậu rất ít ra cửa, một tháng cũng chỉ đi ra ngoài ba bốn lần, mỗi tháng mùng mười, hai mươi cùng ba mươi là nhất định phải đi ra.

Sân của cậu ở bên cạnh hoàng cung, nói như vậy, ở nơi này cũng không phải quý nhân đắc thế gì, lạnh lùng tự nhiên, ngay cả thị vệ tuần vệ cũng ít.

Chẳng qua, có một ngoại lệ.

Tiểu thiếu niên an tĩnh mà đi qua con đường nhỏ bằng đá xanh thật dài, xuyên vào một mảnh rừng trúc, vịn bên một gốc cây trúc thở hổn hển mấy hơi, tiếp tục đi về phía trước, cuối cùng dừng ở bên ngoài một cái sân phi thường to lớn, tìm một góc tường thuần thục mà ngồi xổm xuống.

【......】

【 Ngồi xổm, ngồi xổm góc tường? 】

【 Nhóc con chuyên môn mặc một phen, tới nơi này ngồi xổm góc tường? 】

【 A a a ngồi xổm góc tường nhóc con quá đáng yêu, 'trở tay nhét vào trong ổ chăn'! 】

Rừng trúc xanh um tươi tốt che lấp xuống, nhưng ngược lại rất khó phát hiện một tiểu hài tử ngồi xổm góc tường.

Cậu ngồi xổm góc tường, có vẻ càng nhỏ một cục, đầu tóc thật dài buông xuống ở sau người, lông mi bất an mà run rẩy, xấu hổ cúi thấp cái đầu nhỏ.

Sư Manh bị manh đến tâm đều hóa.

【 Bích Sa công chúa: Không phải nói lặng lẽ rồi sao! 】

Màn đạn yên tĩnh xuống.

Các người chơi thấy một màn như vậy cũng bị manh đến không chịu nổi, ý thức được lời nói vừa rồi làm nhóc con ngượng ngùng, toàn bộ ngậm nhắm miệng lại.

Khi bọn họ yên tĩnh lại, nghe được âm thanh bên trong bức tường.

Thanh âm không lớn, nhưng bởi vì ở ngoài viện, tường cũng không cách âm, miễn cưỡng có thể nghe rõ.

Các người chơi nghĩ thầm, nhóc con thế mà là tới nghe góc tường?

Bọn họ không vạch trần, sợ nhóc con xấu hổ đến chui vào xuống đất a, sôi nổi đánh giá xem nhóc con nghe góc tường là cái dạng nhỏ biểu tình bát quái gì, này vừa thấy liền sửng sốt.

Tiểu hài tử ngồi xổm góc tường, từ trong túi vải bố kia lấy ra một quyển sách, lật đến một trang nào đó, một bên đọc sách một bên chăm chú lắng nghe.

Các người chơi cẩn thận vừa nghe, thanh âm bên tường, xác thật giống như có người đang giảng bài.

Tức khắc, trong lòng bọn họ nói không rõ là tư vị gì.

Tiểu hài tử thay quần áo tốt nhất của mình, lưng đeo túi vải nhỏ, một đường thở hổn hển rất nhiều lần, đi đường xa như vậy, tới nơi này trộm ngồi xổm ở góc tường, chỉ là vì nghe một chút người khác giảng sách.

【 Ô ô ô kỳ thật không ai có thể nhìn đến nhóc con, nhưng nhóc con vẫn mặc quần áo tốt nhất của cậu tới. 】

【 Là nhóc con có cảm giác nghi thức sao? 】

【 Là nhóc con tôn sư trọng giáo! 】

【 Khóc, tôi về sau không bao giờ trốn học nữa. 】

【 Nhóc con sao không mang bút a, nghe như vậy có thể nhớ kỹ sao? 】

【 Bút của nhóc con là muốn chấm cái nước mực đen kia, không có tiện mang đến. 】

【 Khu mua sắm như thế nào còn không mở, nhanh lên mở a, phải mua bút mua quần áo cho nhóc con của tôi! 】 thật nhiều thân mụ rơi xuống nước mắt đau lòng.

Nhóc con ngồi ở nơi đó không thể động đậy không thể tiếng, nhưng bọn họ có thể a.

Có người chơi điều khiển bản đồ trò chơi, thấy được tình hình bên trong.



【 Có một đại mỹ nhân đang giảng bài cho tiểu shota! 】

【 A tiểu shota thoạt nhìn rất đáng yêu rất quý khí, có cơ hội trở thành bạn bè sao? 】

【 Bích Sa công chúa: để cho ta nhìn xem, hay là đứa nhóc khi dễ nhóc con của ta hôm qua 】

【 Ai? Ai khi dễ nhóc con của tôi! 】

【 Bích Sa công chúa: Không phải cái đứa nhóc kia, nhóc con, cái tiểu ca ca này nhìn không tồi a, con có thể thử làm bằng hữu với hắn? 】

Úc Ninh đang chăm chú nghe giảng, ngồi xổm lâu rồi chân có chút tê, lúc cẩn thận di chuyển liếc thấy trên Thiên thư có rất nhiều người đề cử cậu làm bằng hữu với tiểu ca ca bên trong, thiếu chút nữa ngã ngồi trên mặt đất.

Cậu không bị người trên Thiên thư dọa, lại bị người dùng một quả đào đánh bại.

Không biết từ nơi nào bay ra một quả đào, xuất kỳ bất ý mà đánh vào đầu gối cậu, thời điểm chân của cậu đang tê, cứ như vậy bị đánh ngã.

Các người chơi ngốc.

Các người chơi nổi giận.

"Úc Ninh, có phải ngươi ở đó hay không? Lén lút không phải là muốn trộm đồ vật đi!" Ngũ hoàng tử Úc Siêu xuất hiện ngày hôm qua chống hông ở bên ngoài hô to.

Úc Ninh nho nhỏ trốn ở một góc tường bị rừng trúc che lấp, bình thường là rất khó phát hiện, đây là khi Úc Ninh ở hoàng cung không có cảm giác tồn tại, điều kiện kiên quyết không ai chú ý.

Nhưng gần nhất, Ngũ hoàng tử Úc Siêu nhìn chằm chằm cậu.

Ngày hôm qua gã bị Úc Ninh dọa chạy, sau khi trở về càng nghĩ càng không thích hợp, càng nghĩ càng mất mặt.

Thái Học mỗi tháng mùng mười, hai mươi cùng ba mươi là ngày hưu mộc, hôm nay gã không cần đi Thái Học, tức giận quá lại tới tìm Úc Ninh. Không tìm được ở viện của cậu, một đường cùng thị vệ hỏi thăm tìm được nơi này.

Đây là ngoại viện Minh Phi, ai cũng biết ngày hưu mộc của tiểu bá vương trong cung sẽ đến chỗ Minh Phi nghe giảng, mà lúc này Úc Ninh ở chỗ này lén lút bị gã bắt vừa vặn, Ngũ hoàng tử Úc Siêu hưng phấn cực kỳ.

Nếu đắc tội với tiểu bá vương, Úc Ninh tuyệt đối không có kết quả tốt để ăn.

Úc Ninh đương nhiên cũng biết điểm này, cậu vội thu hồi sách hướng ra phía ngoài chạy.

Úc Siêu sao có thể để cho cậu chạy, phất tay để cho thái giám phía sau gã cùng thị vệ bất kể như thế nào đều phải ngăn chặn Úc Ninh.

Động tĩnh lớn như vậy, người bên trong không có khả năng là không biết.

Trước hết lao ra chính là một tiểu nam hài bảy tám tuổi, đứa nhóc thấy có thị vệ cầm đao muốn bắt người, ánh mắt sáng lên, hưng phấn mà cầm lấy cái nỏ nhỏ* của mình bắn về phía thị vệ kia.

*Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa



Thị vệ cầm đao là hù dọa người, nam hài muốn thử xem lực bắn nỏ mới của mình là thật.

Nam hài chính là tiểu bá vương Tứ hoàng tử trong cung, đứa nhóc cũng không phải là tiểu hoàng tử bình thường, binh khí nhỏ trên tay có vẻ nhìn nhỏ, lực sát thương đều là đánh thật.

Thị vệ vội vàng né tránh.

Thấy gã né tránh, tiểu bá vương bực mình, đem cung nỏ trong tay mình ném hướng về phía thị vệ kia.

Cây cung nỏ vừa mới làm xong đã bị đập hư một góc nhỏ.

Bọn thị vệ tức khắc quỳ đầy đất.

Bên trong lại có một nam tử đi ra, y mặc áo bào trắng thật dài, trong tay cầm một quyển sách, mặt mày lãnh đạm.

"Gặp qua Minh Phi điện hạ."

Trong cung hậu phi thường xưng nương nương, chỉ vị nam phi được hoàng đế sủng ái này, đặc biệt xưng điện hạ.

Tầm mắt của y quét đến Úc Ninh bị thái giám xách theo trên người, "Chuyện gì xảy ra?"

Tiểu bá vương Tứ hoàng tử cũng nhìn về phía tiểu hài tử bị xách theo, đôi mắt lại sáng một chút.

【 Nhóc con, ngã xuống đất! 】

【 Nhóc con sờ sờ chân ngã xuống đất! 】

【 Chờ chút, tại sao tôi cảm giác được tiểu shota này ánh mắt nhìn nhóc con cùng tôi rất giống? 】

【 ai, đại mỹ nhân thế nhưng là phi tử? Nam phi?! 】

【 Nhóc con, mau ngã xuống đất, sau đó khóc! 】

Một đám người trên Thiên thư bảo cậu ngã xuống đất, Úc Ninh không rõ nguyên do, nhưng cậu không nghĩ trêu chọc Tứ hoàng tử, lúc này lựa chọn tin tưởng người trên Thiên thư, khi bị thái giám buông xuống, chân quả thật có chút run, vì thế ỡm ờ mà ngã xuống trên mặt đất.

Tiểu nam hài nhỏ nhỏ gầy gầy, lại xinh đẹp đến không thể tưởng tượng nổi, bắp chân mảnh khanh nhẹ nhàng run rẩy, đứng cũng không vững được, mềm mại mà ngã xuống trên phiến đá xanh.

Cậu ôm chặt sách trong lòng ngực, ngón tay tái nhợt cuộn tròn ra vài sợi hoa văn màu xanh lơ, sốt ruột lại ho khan lên, khụ đến đuôi mắt phiếm hồng, thanh âm lại nho nhỏ, như là đang cực lực nhẫn nại, nhìn qua nhỏ yếu, bất lực lại đáng thương.

Ngũ hoàng tử: "???"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau