Chương 7: Nhật ký nhóc con
Bỗng nhiên bị ôm lấy, Úc Ninh vẻ mặt mờ mịt.
Không biết Tứ hoàng tử sao lại kích động như vậy, cũng không rõ tại sao mình lại bị ôm lấy.
Cậu vừa gầy lại nhỏ, trên người còn có một cỗ hơi thở tươi mát dễ ngửi, Úc Bắc Chinh ôm người là nhất thời kích động, nhưng sau khi ôm lấy liền có chút không nỡ buông tay ra.
Tiểu Ninh đệ đệ của hắn thật sự thật sự rất mềm quá thơm.
Úc Bắc Chinh cảm thấy mỹ mãn nhẹ nhàng vỗ vỗ phía sau lưng Úc Ninh, thật đáng yêu.
Trên lưng phía sau mảnh mai, có thể xuyên thấu qua vải bông dính hương vị mùi nắng, rõ ràng mà sờ đến sống lưng nhỏ nhắn yếu ớt.
Muốn cho binh lính Đại Thịnh thẳng lưng bất khuất, đệ đệ nhỏ nhắn sống lưng yếu ớt cũng yêu cầu phải che chở thật tốt.
Úc Bắc Chinh lại vỗ một cái, híp mắt không biết suy nghĩ cái gì.
【 Khá lắm, còn ôm được! 】
【 Mau buông tay a! 】
【 Buông móng heo ra! Ngươi không phải hoàng tử cao lãnh sao? 】
Úc Ninh nhìn thấy lời nói trên Thiên thư, lúc này mới phản ứng lại, đẩy Tứ hoàng tử một chút, “Tứ hoàng huynh.”
Cái này ôm làm cậu rất khó chịu, hoàng cung lễ pháp nghiêm ngặt rất ít thấy hành vi thân mật như vậy. Chung quanh Úc Ninh lại càng như thế, bên người cậu chỉ có một ma ma, ma ma tuân thủ nghiêm ngặt nghi thức chủ tớ, sẽ không ôm cậu như vậy.
Sức lực cậu nhỏ, đẩy một cái khoẻ mạnh Tứ hoàng tử, cùng như gãi ngứa, ngược lại chính mình bởi vì sốt ruột ho khan một cái.
Úc Bắc Chinh vội vàng buông tay ra, đôi tay đỡ bên người Úc Ninh, lo lắng hỏi: “Tiểu Ninh đệ đệ, đệ không sao chứ?”
Úc Ninh lắc đầu.
Úc Bắc Chinh thở phào nhẹ nhõm, cười đến mi không thấy mắt.
Thanh âm của bọn họ bên này kinh động võ quan trong Thái Học Viện, hai gã giáo đầu sau khi chào hỏi Tứ hoàng tử, nghi hoặc nhìn về phía Úc Ninh.
“Đây là tiểu Ninh đệ đệ của ta, đệ ấy siêu lợi hại!” Tứ hoàng tử kéo Úc Ninh, kiêu ngạo mà nói: “Siêu thông minh!”
Hai gã giáo đầu lập tức hành lễ: “Bái kiến Thất hoàng tử!”
Trong hoàng cung, ở tuổi này hoàng tử bên trong, Tứ hoàng tử gọi đệ đệ ba người bọn họ đã gặp qua hai người, kết hợp “Tiểu Ninh”, không khó xác nhận, đây là Thất hoàng tử Úc Ninh.
Hai người trong lòng nghi hoặc, không biết cái tiểu bá vương này vì sao mang Thất hoàng tử tới, càng nghi hoặc, tiểu bá vương vậy mà đối với một vị hoàng tử yêu thích như vậy.
Úc Ninh còn chưa nói, Úc Bắc Chinh liền phất tay với bọn họ, “Vương giáo đầu, các ngươi tới thử cái nỏ nhỏ này xem.”
Ánh mắt hai người dừng trên cái nỏ trong tay Úc Bắc Chinh, hơi hiện kinh ngạc.
Đúng như Úc Bắc Chinh suy nghĩ, đem hộp tên đặt ở trên cái nỏ cũng không phải lần đầu tiên thấy, nhưng do hai tiểu hài tử làm ra vẫn như cũ làm người ta kinh ngạc cảm thán.
Hai người liền ôm quyền, đồng thời lùi lại về nơi xa.
Nhìn bộ dạng bọn họ thuần thục, hiển nhiên không phải lần đầu tiên giúp Tứ hoàng tử thử cung nỏ.
“Các ngươi cũng nên cẩn thận, tiểu Ninh đệ đệ làm cái nỏ nhỏ này rất lợi hại!” Úc Bắc Chinh hưng phấn nói.
Nghe nói đây là Úc Ninh làm, hai người càng cảm thấy kinh ngạc, nhưng cũng không để ở trong lòng. Người có thể được tuyển ra dạy dỗ các hoàng tử cưỡi ngựa bắn cung tự nhiên bất phàm, mặc dù Tứ hoàng tử làm binh khí nhỏ lợi hại, ngàn dặm mới tìm được một cái bọn họ còn không để trong lòng.
Chẳng quá là bồi hoàng tử chơi thôi.
Úc Bắc Chinh nhìn ra bọn họ không thèm để ý, khóe miệng nhếch lên, trong mắt quang mang đại thịnh, hưng phấn nồng đậm đến có vài phần khát máu, giống như một con sói con hung tàn.
Úc Ninh sửng sốt một chút, lúc trước cảm thấy hoàng huynh này có chút khoa trương cùng một chút lỗ mãng, lần này mới cảm nhận được một chút khí thế của tiểu bá vương hoàng cung.
【 F*ck, Úc Bắc Chinh có chút đẹp trai là chuyện gì xảy ra? 】
【 Một thằng nhóc, đẹp trai không đến mức đó, nhưng mà trưởng thành hẳn là sẽ không kém. 】
“Tiểu Ninh đệ đệ, đệ xem kỹ, xem Bắc Chinh ca ca dùng cái nỏ nhỏ của đệ có bao nhiêu lợi hại.”
Nói xong, hắn giơ cái nỏ lên, tiện tay vén vạt áo một cái, lưu loát nhảy lên lan can đình hóng gió, trên người nửa nghiêng, tìm một góc độ xảo quyệt.
Một mũi tên sắc bén từ trong nỏ bay ra.
Tốc độ của mũi tên này ngoài dự đoán của giáo đầu, bình thường có tốc độ như vậy, uy lực cũng không mạnh lắm.
Mũi tên nhọn nghênh diện mà đến, giáo đầu không chút hoang mang, hai tay giãn ra, lui về phía sau một bước, sau khi hạ eo xuống, né tránh mũi tên này, lập tức nhìn về phía sau, muốn nghiệm chứng suy đoán trong lòng, xem mũi tên này có thể bắn bao xa.
Nhưng bỗng nhiên gã vừa mở mắt, đột nhiên xoay người nhảy lên thật nhanh, mang theo lá cây ngô đồng rách nát.
Gió mạnh vút qua, trong thời gian ngắn lại thêm một mũi tên.
Ngay sau đó, lại là một cái.
Giáo đầu còn không đứng vững, chật vật ngửa ra sau, ba mũi tên cơ hồ là đồng thời bắn ra, đây là điều giáo đầu hoàn toàn không nghĩ tới.
Tốc độ quá nhanh, khoảng cách quá ngắn, người cuối cùng ngửa ra sau không đứng vững, giáo đầu cứ như vậy té ngã trên mặt đất.
Hai giáo đầu đồng thời khiếp sợ mà nhìn về phía Úc Bắc Chinh cùng cái nỏ trong tay hắn, khó có thể tin được.
Tứ hoàng tử uy phong lẫm liệt cằm nâng lên, một thân khí thế vương giả.
Thấy hai giáo đầu hai mắt toả sáng, thấy tiểu Ninh đệ đệ đôi mắt sáng trong suốt, nội tâm bành trướng, máu sôi trào.
Có hơi kích động.
Tứ hoàng tử vén vạt áo, muốn làm ra tư thế đẹp trai nhất, “Lại……”
“Bụp!”
Đêm qua mới vừa đổ mưa, lan can vừa nhỏ hẹp lại trơn, động tác Tứ hoàng tử kích động không để tâm, giày tơ lụa trượt ở mặt trên —— Tứ hoàng tử uy phong lẫm liệt ngã xuống.
【 Ha ha ha ha ha ha ha ha! 】
【 Cười chết ta, Úc Bắc Chinh bất ngờ không kịp đề phòng chó ăn cứt*! 】
*狗吃屎 [gǒuchīshǐ]: ngã gục; ngã sấp; chụp ếch (lời chế nhạo)。
Hiện trường lặng im trong chốc lát.
Các giáo đầu trước Úc Ninh một bước, “Tứ hoàng tử, không có sao chứ?”
Tứ hoàng tử nện một cái, sau đó quỳ rạp trên mặt đất vùi đầu bất động, xẹp xuống.
Hắn, đường đường Tứ hoàng tử Úc Bắc Chinh, cả đời ngắn ngủn này chưa từng mất mặt qua như vậy, vẫn là ở trước mặt bảo bối đệ đệ.
Vành tai Tứ hoàng tử đỏ bừng không muốn động cũng không muốn nói chuyện, hận không thể biến mất tại chỗ.
Các giáo đầu muốn đỡ hắn lên, Tứ hoàng tử di chuyển người như cá chạch, né tránh tay huấn luyện viên, rầu rĩ nói: “Đưa tiểu Ninh đệ đệ trở về.”
Mau mang đi, đừng nhìn bộ dạng xấu hổ này của ta.
Úc Ninh nhìn đến Thiên thư đầy “Ha ha ha”, mím môi cười một chút, chạy đến bên cạnh Tứ hoàng tử muốn đỡ hắn, “Tứ hoàng huynh.”
Tứ hoàng tử vẫn không nhúc nhích giả chết.
Úc Ninh lại đẩy hắn một chút.
“Tiểu Ninh đệ đệ, đệ đi về trước đi.” Trước mặt đệ đệ Tứ hoàng tử rất sĩ diện, lỗ tai càng đỏ hơn.
Hắn nghe được tiếng bước chân nhẹ nhàng đi xa, thở phào nhẹ nhõm một hơi, lại có một chút buồn khó hiểu.
Tứ hoàng tử buồn trong chốc lát, lại nghe thấy tiếng bước chân nhỏ bé kia đã trở lại.
Khăn lông ướt át xẹt qua tay và cổ tay, nhẹ nhàng, lực đạo không lớn.
Tứ hoàng tử ghé vào đó sửng sốt trong chốc lát.
Là tiểu Ninh đệ đệ đang giúp hắn lau tay.
Đêm qua sau cơn mưa, trên mặt đất hơi ẩm chưa tan, sau khi Úc Bắc Chinh té ngã, trên người dính chút bùn ướt.
Úc Ninh từ trong túi sách nhỏ lấy ra một cái khăn, đi đến một thùng nước bên cạnh làm ướt một chút rồi lau cho Úc Bắc Chinh sạch sẽ.
“Tứ hoàng huynh có ngã bị thương không?”
Tứ hoàng tử vẫn như cũ bất động như rùa.
Úc Ninh nghiêng đầu, “Bắc Chinh ca ca?”
Tứ hoàng tử động đậy.
“Ài, lan can thấp như vậy sao huynh có thể ngã bị thương?”
Hắn ngẩng đầu, vẫn là có chút ngượng ngùng.
Úc Ninh gật gật đầu, “Lan can rất trơn, Tứ hoàng huynh về sau phải chú ý.”
Tứ hoàng tử ôm lấy bậc thang này nhanh chóng leo lên, “Đúng đúng đúng, đều do lan can quá trơn!”
Hắn đứng lên, về chút ngượng ngùng này liền tan, bởi vì Úc Ninh “Bắc Chinh ca ca”, trong mắt rốt cuộc có chút vui vẻ, chứng đệ khống bắt đầu xuất hiện.
Hai cái giáo đầu tiến lên quan tâm thân thể Tứ hoàng tử một chút, tầm mắt liền định ở trên cái nỏ nhỏ của hắn, ánh mắt nóng rực.
“Tứ hoàng tử, cái này……”
Nỏ của Đại Thịnh đều là một mũi tên một phát, khi Tứ hoàng tử bắn ra mũi tên thứ nhất, giáo đầu né tránh quay đầu lại xem tầm bắn của mũi tên, lại không nghĩ rằng cái nỏ nhỏ lập tức lại bắn ra hai mũi tên, mới có thể chật vật như thế.
Nỏ bắn liền ba phát mũi tên a.
Hai người ánh mắt lửa nóng, như là đang nhìn chằm chằm cái bảo bối gì.
Bọn họ ở trong quân ngũ, càng có thể hiểu được ý nghĩa trọng đại của cái nỏ nhỏ này.
Tứ hoàng tử bị nhìn đến lại bành trướng lên, nào còn có một tia quẫn bách, kiêu ngạo mà nói: “Tiểu Ninh đệ đệ của ta cải tạo, đệ nói còn có thể cải tiến.”
Tầm mắt nóng bỏng hai người lại rơi xuống trên người Úc Ninh.
Đây là cái tiểu thiên tài gì!
Bị nhìn như vậy, Úc Ninh có chút ngượng ngùng, đây không phải là biện pháp cậu nghĩ, nhưng cậu không thể nói với người khác bất cứ điều gì liên quan đến Thiên thư.
Úc Ninh kéo Úc Bắc Chinh một cái.
Cảm giác thoả mãn hôm nay của Úc Bắc Chinh đã đạt tới, cũng khoe ra tiểu Ninh đệ đệ cùng cái nỏ nhỏ, kế tiếp nên thỏa mãn tiểu Ninh đệ đệ.
Hắn giữ chặt tay đệ đệ, vô cùng không công bằng mà xem nhẹ hai giáo đầu kích động sốt ruột, “Tiểu Ninh đệ đệ, chúng ta trở về lớp đi.”
Úc Ninh cong đôi mắt, thanh âm nhẹ nhàng vui thích, “Vâng.”
Úc Bắc Chinh liền cảm thấy mỹ mãn lôi kéo Úc Ninh quay về chỗ Minh phi.
Đứng trước cửa Khê Hạ cung, hai đứa trẻ ngẩng đầu nhìn cửa, tâm tình khác nhau như một trời một vực.
Úc Bắc Chinh đau đầu thở dài, liếc đến đệ đệ đang kéo tâm tình mới tốt một chút.
“Tiểu Ninh đệ đệ, đệ biết mấy chữ này không?” Úc Bắc Chinh chỉ vào ba chữ “Khê Hạ cung” trên tấm biển hỏi, mới một lát sau, hắn lại muốn ở trước mặt đệ đệ tạo ra hình tượng cao lớn lợi hại.
【……】
【 Học tra đắc ý hỏi học bá: Cậu đạt tiêu chuẩn chưa? 】
Úc Ninh gật đầu.
Úc Bắc Chinh có chút thất vọng, không thể dạy đệ đệ biết chữ.
Minh phi nghe được thanh âm của bọn họ từ trong đình hóng gió đi ra, “Vậy Thất hoàng tử có biết vì sao tên là Khê Hạ cung không?”
Úc Ninh thân thể đứng đến thẳng tắp, đối mặt Minh phi đặc biệt nghiêm túc, “Chính là vì trong và ngoài Khê Hạ cung trồng rất nhiều loại cây tre?”
Minh phi gật đầu, thu hồi tầm mắt suy tính, không có khích lệ cũng không nói nhiều, giống như Úc Ninh biết những thứ này là hiển nhiên.
“Hai vị hoàng tử mời vào đi.”
Úc Bắc Chinh mờ mịt: “Ai ai ai? Tại sao trồng nhiều loại cây tre lại gọi là Khê Hạ cung?”
Úc Ninh: “Trúc sắc khê hạ lục*.”
*Trích từ bài thơ " Từ biệt Sở Ung ở Diên Trung " của Lý Bạch
Bản gốc:
借问剡中道,东南指越乡。
舟从广陵去,水入会稽长。
竹色溪下绿,荷花镜里香。
辞君向天姥,拂石卧秋霜。
Bản Hán Việt:
Tá vấn diệm trung đạo, đông nam chỉ việt hương
Chu tòng quảng lăng khứ, thủy nhập hội kê trường
Trúc sắc khê hạ lục, hà hoa kính lí hương
Từ quân hướng thiên mục, phất thạch ngoạ thu sương
Bản dịch thô:
Thử hỏi nửa đường Diệm, đông nam chỉ Việt Hương.
Thuyền từ Quảng Lăng đi, nước nhập vào Hội Kê
Màu tre xanh dưới suối, sen thơm thoảng trong gương.
Từ biệt lão Thiên Mục, vung đá nằm sương thu.
Chú thích:
- Sở Ung: bạn của nhà thơ
- Diệm: 1 huyện cổ này là vùng Thặng Châu, Tân Xương tỉnh Chiết Giang. Địa phương có suối, cảnh non xanh nước biếc.
- Việt Hương: nay là ở xung quanh Thiệu Hưng, tỉnh Chiết Giang.
- Quảng Lăng: nay là Dương Châu-Giang Tô
- Hội Kê: nay là Thiệu Hưng tỉnh Chiết Giang
- Núi Thiên Mục
Lão nhị: Nhọ thật sự ý tác giả nhắc đúng bài thơ hình như chưa có ai dịch á. Tui ngồi tra toét cả mắt để xem bài thơ nghĩa là gì
【 Oa! 】
【 không hiểu ra sao! 】
【 Nhóc con giỏi quá! 】
【 Tôi muốn đem những lời này trở thành chữ ký Tinh Võng của tôi! 】
Úc Bắc Chinh không thể dạy đệ đệ biết chữ, cũng không cảm thấy mất mát, nhìn Úc Ninh ánh mắt càng sáng, “Tiểu Ninh đệ đệ, đệ thật là lợi hại!”
Úc Ninh nhìn Thiên thư, lại nhìn Úc Bắc Chinh, gương mặt xuất hiện một cái má lúm đồng tiền.
Cậu thận trọng bước qua ngạch cửa, đi vào Khê Hạ cung hướng tới đã lâu.
Khê Hạ cung rất lớn, lớn hơn gấp mười lần Bạch Hạ uyển Úc Ninh ở.
Trong cung từng mảnh rừng tre xanh um tươi tốt, cung điện ẩn mình trong rừng tre, gió thổi qua tre xanh, sóng xanh dập dờn, là một toà cung điện cực kỳ đặc sắc trong hoàng cung Đại Thịnh.
Đình hóng gió giữa rừng tre và hồ nước lớn bằng phòng ngủ của Úc Ninh, đình hóng gió đặt ba cái bàn thấp lớn nhỏ không đồng nhất, mặt trên giấy và bút mực cái gì cần đều có, bên cạnh còn có một kệ sách nhỏ.
Úc Bắc Chinh ánh mắt sáng lên, “Minh phi điện hạ chuẩn bị án thư cho tiểu Ninh đệ đệ!”
Truyện chỉ đăng ở Wattpad:@Trungle581
Minh phi không nói tiếp, ngồi trước hai cái bàn nhỏ song song.
Úc Bắc Chinh đem Úc Ninh ôm đến bên trong cái bàn nhỏ kia.
Úc Ninh gầy gò nhỏ nhỏ một ngồi ở trước bàn nhỏ rất thích hợp, da thịt cậu tái nhợt, đôi mắt sạch sẽ, ở bên ngoài đình rừng tre xanh biếc làm nổi bật xuống, đáng yêu lại tươi mát.
Nhìn tâm tình liền tốt.
Úc Bắc Chinh tâm tình sung sướng ngồi xuống cái bàn nhỏ bên ngoài kia.
“Cảm ơn Minh phi điện hạ.” Úc Ninh muốn đứng lên bị Minh phi đưa tay ngăn cản.
“Bắt đầu đi.” Y mở tập thơ lên.
Úc Ninh “Vâng” một tiếng, từ trong túi sách nhỏ lấy ra tập thơ của mình, ngừng thở, cẩn thận chạm vào bút giấy trên bàn thấp, đôi mắt càng ngày càng sáng.
Cậu ngồi đến ngay ngắn nghiêm chỉnh, nhìn Minh phi xinh đẹp hai mắt tràn đầy lòng ham học hỏi.
Rất khó làm cho người ta không sinh lòng vui mừng.
Đặc biệt là đối lập với tiểu bá vương không học vấn không nghề nghiệp.
Bất quá, hôm nay tiểu bá vương biểu hiện rất tốt, cùng Úc Ninh giống nhau nghiêm túc nghe thơ trong chốc lát.
Cũng chỉ là trong chốc lát mà thôi.
Bọn họ ở bên ngoài trì hoãn một đoạn thời gian, trở về buổi sáng khóa còn có thể học một canh giờ, Úc Bắc Chinh đi ngủ hơn nửa canh giờ.
Có thể nghĩ có một đệ đệ để lại cho Minh phi nghe giảng bài, so với trước kia còn không kiêng nể gì, trước kia ít nhất là không dám ngủ đi, chỉ dám ngủ gà ngủ gật.
Trong lúc Úc Ninh lén kéo góc áo hắn một chút, tiểu bá vương nắm lấy tay Úc Ninh tiếp tục ngủ, ngược lại làm Úc Ninh quẫn bách không thôi.
Minh phi mặc kệ hắn, tiếp tục giảng thơ cho cậu.
Sau khi chờ một ngày khóa kết thúc, Minh phi đối với tiểu hoàng tử này vẻ mặt ôn hòa không ít, Úc Bắc Chinh càng là.
“Minh phi điện hạ, ngày thường để tiểu Ninh đệ đệ tới bồi ngài đi?” Úc Bắc Chinh không quên hứa hẹn với đệ đệ, chủ động giúp cậu tranh thủ, “Đệ ấy thích đọc sách, sẽ không có vấn đề gì có thể hướng ngài thỉnh giáo không?”
Úc Ninh ngẩng đầu nhỏ, khẩn trương lại chờ mong nhìn y.
Minh phi không có vẻ mặt gì khép lại sách, ngoài miệng lại nhẹ nhàng nói, “Muốn tới thì tới.”
Hai bé trai cầm tay hưng phấn chạy đi.
“Tiểu Ninh đệ đệ, sau khi ngày mai tan học huynh lại tìm đệ chơi, chúng ta cùng nhau làm cái nỏ nhỏ!”
Thái Học mười ngày mới có một ngày hưu mộc, nghe có vẻ biến thái, nhưng ngày thường tan học sớm, buổi chiều chỉ có một tiết tự chọn võ khóa, bọn họ có thể cùng nhau chơi thật lâu.
Úc Ninh gật đầu, khuôn mặt nhỏ dưới ánh hoàng hôn đỏ rực làm nổi bật bớt đi chút tái nhợt, nhiều thêm một chút ấm áp, “Bắc Chinh ca ca, cảm ơn huynh.”
Úc Bắc Chinh sờ sờ đầu của cậu, chắp mu bàn tay sau lưng, cảm thấy hài lòng quay đầu. Gió trúc lay động quần áo, bóng dáng bị hoàng hôn kéo dài, vui sướng mà bay xa.
【 Chúc mừng! Nhiệm vụ “Bạn bè đầu tiên” đã hoàn thành! Xin không ngừng cố gắng, giúp nhóc con tìm được càng nhiều bạn chơi cùng, tràn đầy tuổi thơ của nhóc con ~】
【 A nhóc con có bạn bè! 】
【 Rải hoa! 】
【 Nhóc con vui vẻ không? 】
Úc Ninh đeo túi sách nhỏ, đón ánh hoàng hôn đi trở về, bước chân nhẹ nhàng giống như Úc Bắc Chinh.
“Vui vẻ.” Cậu nói.
Hôm nay rất vui vẻ.
Úc Ninh đắm chìm trong ánh chiều tà chạng vạng, mi mắt cong cong, ấm áp hoà thuận hóa lòng người.
Trên Thiên thư một mảnh tiếng hoan hô.
Úc Ninh cười đến càng vui vẻ.
“Năng lượng cơ học là gì?”
【 Nhóc con làm sao biết từ năng lượng cơ học vậy? Muốn học vật lý sao? 】
【 Cái đề này tôi biết, năng lượng cơ học là động năng, trọng lực thế năng cùng co dãn thế năng tổng hợp! 】
“…… Như thế nào là động năng?”
……
Buổi tối, Tịch Đình về muộn thấy đứa bé vùi đầu viết cái gì đó, thượng tá Tịch không có việc gì phóng to hình ảnh, thấy rõ mấy hàng chữ gầy gò non nớt.
[ Khải Thịnh năm thứ 12, ngày 20 tháng 6, trời trong
Hôm nay đem cái nỏ nhỏ đưa cho Tứ hoàng huynh, Tứ hoàng huynh rất thích.
Chúng ta cùng đi Thái Học Viện, gặp được cung thủ lợi hại, quả nhiên sống lưng bọn họ cong.
Tứ hoàng huynh nói hắn sẽ cho cung thủ Đại Thịnh một cái lưng thẳng tắp.
Lần đầu tiên ngồi ở đình hóng gió, mà không phải ngồi xổm ở góc tường nghe Minh phi điện hạ giảng bài, y giảng vô cùng tốt.
Ngoài ra, còn học được năng lượng cơ học, đây là một từ rất lợi hại, bao quát núi sông. ]
Đứa trẻ đặt bút xuống, nhìn chằm chằm sổ nhỏ trong chốc lát, gãi chóp mũi một cái, có chút chột dạ bổ sung một câu.
[ Hôm nay Tứ hoàng huynh từ trên lan can ngã xuống ( mặt hướng đất), tương lai huynh ấy thật sự sẽ trở thành đại tướng quân danh chấn thiên hạ không? ]
Không biết Tứ hoàng tử sao lại kích động như vậy, cũng không rõ tại sao mình lại bị ôm lấy.
Cậu vừa gầy lại nhỏ, trên người còn có một cỗ hơi thở tươi mát dễ ngửi, Úc Bắc Chinh ôm người là nhất thời kích động, nhưng sau khi ôm lấy liền có chút không nỡ buông tay ra.
Tiểu Ninh đệ đệ của hắn thật sự thật sự rất mềm quá thơm.
Úc Bắc Chinh cảm thấy mỹ mãn nhẹ nhàng vỗ vỗ phía sau lưng Úc Ninh, thật đáng yêu.
Trên lưng phía sau mảnh mai, có thể xuyên thấu qua vải bông dính hương vị mùi nắng, rõ ràng mà sờ đến sống lưng nhỏ nhắn yếu ớt.
Muốn cho binh lính Đại Thịnh thẳng lưng bất khuất, đệ đệ nhỏ nhắn sống lưng yếu ớt cũng yêu cầu phải che chở thật tốt.
Úc Bắc Chinh lại vỗ một cái, híp mắt không biết suy nghĩ cái gì.
【 Khá lắm, còn ôm được! 】
【 Mau buông tay a! 】
【 Buông móng heo ra! Ngươi không phải hoàng tử cao lãnh sao? 】
Úc Ninh nhìn thấy lời nói trên Thiên thư, lúc này mới phản ứng lại, đẩy Tứ hoàng tử một chút, “Tứ hoàng huynh.”
Cái này ôm làm cậu rất khó chịu, hoàng cung lễ pháp nghiêm ngặt rất ít thấy hành vi thân mật như vậy. Chung quanh Úc Ninh lại càng như thế, bên người cậu chỉ có một ma ma, ma ma tuân thủ nghiêm ngặt nghi thức chủ tớ, sẽ không ôm cậu như vậy.
Sức lực cậu nhỏ, đẩy một cái khoẻ mạnh Tứ hoàng tử, cùng như gãi ngứa, ngược lại chính mình bởi vì sốt ruột ho khan một cái.
Úc Bắc Chinh vội vàng buông tay ra, đôi tay đỡ bên người Úc Ninh, lo lắng hỏi: “Tiểu Ninh đệ đệ, đệ không sao chứ?”
Úc Ninh lắc đầu.
Úc Bắc Chinh thở phào nhẹ nhõm, cười đến mi không thấy mắt.
Thanh âm của bọn họ bên này kinh động võ quan trong Thái Học Viện, hai gã giáo đầu sau khi chào hỏi Tứ hoàng tử, nghi hoặc nhìn về phía Úc Ninh.
“Đây là tiểu Ninh đệ đệ của ta, đệ ấy siêu lợi hại!” Tứ hoàng tử kéo Úc Ninh, kiêu ngạo mà nói: “Siêu thông minh!”
Hai gã giáo đầu lập tức hành lễ: “Bái kiến Thất hoàng tử!”
Trong hoàng cung, ở tuổi này hoàng tử bên trong, Tứ hoàng tử gọi đệ đệ ba người bọn họ đã gặp qua hai người, kết hợp “Tiểu Ninh”, không khó xác nhận, đây là Thất hoàng tử Úc Ninh.
Hai người trong lòng nghi hoặc, không biết cái tiểu bá vương này vì sao mang Thất hoàng tử tới, càng nghi hoặc, tiểu bá vương vậy mà đối với một vị hoàng tử yêu thích như vậy.
Úc Ninh còn chưa nói, Úc Bắc Chinh liền phất tay với bọn họ, “Vương giáo đầu, các ngươi tới thử cái nỏ nhỏ này xem.”
Ánh mắt hai người dừng trên cái nỏ trong tay Úc Bắc Chinh, hơi hiện kinh ngạc.
Đúng như Úc Bắc Chinh suy nghĩ, đem hộp tên đặt ở trên cái nỏ cũng không phải lần đầu tiên thấy, nhưng do hai tiểu hài tử làm ra vẫn như cũ làm người ta kinh ngạc cảm thán.
Hai người liền ôm quyền, đồng thời lùi lại về nơi xa.
Nhìn bộ dạng bọn họ thuần thục, hiển nhiên không phải lần đầu tiên giúp Tứ hoàng tử thử cung nỏ.
“Các ngươi cũng nên cẩn thận, tiểu Ninh đệ đệ làm cái nỏ nhỏ này rất lợi hại!” Úc Bắc Chinh hưng phấn nói.
Nghe nói đây là Úc Ninh làm, hai người càng cảm thấy kinh ngạc, nhưng cũng không để ở trong lòng. Người có thể được tuyển ra dạy dỗ các hoàng tử cưỡi ngựa bắn cung tự nhiên bất phàm, mặc dù Tứ hoàng tử làm binh khí nhỏ lợi hại, ngàn dặm mới tìm được một cái bọn họ còn không để trong lòng.
Chẳng quá là bồi hoàng tử chơi thôi.
Úc Bắc Chinh nhìn ra bọn họ không thèm để ý, khóe miệng nhếch lên, trong mắt quang mang đại thịnh, hưng phấn nồng đậm đến có vài phần khát máu, giống như một con sói con hung tàn.
Úc Ninh sửng sốt một chút, lúc trước cảm thấy hoàng huynh này có chút khoa trương cùng một chút lỗ mãng, lần này mới cảm nhận được một chút khí thế của tiểu bá vương hoàng cung.
【 F*ck, Úc Bắc Chinh có chút đẹp trai là chuyện gì xảy ra? 】
【 Một thằng nhóc, đẹp trai không đến mức đó, nhưng mà trưởng thành hẳn là sẽ không kém. 】
“Tiểu Ninh đệ đệ, đệ xem kỹ, xem Bắc Chinh ca ca dùng cái nỏ nhỏ của đệ có bao nhiêu lợi hại.”
Nói xong, hắn giơ cái nỏ lên, tiện tay vén vạt áo một cái, lưu loát nhảy lên lan can đình hóng gió, trên người nửa nghiêng, tìm một góc độ xảo quyệt.
Một mũi tên sắc bén từ trong nỏ bay ra.
Tốc độ của mũi tên này ngoài dự đoán của giáo đầu, bình thường có tốc độ như vậy, uy lực cũng không mạnh lắm.
Mũi tên nhọn nghênh diện mà đến, giáo đầu không chút hoang mang, hai tay giãn ra, lui về phía sau một bước, sau khi hạ eo xuống, né tránh mũi tên này, lập tức nhìn về phía sau, muốn nghiệm chứng suy đoán trong lòng, xem mũi tên này có thể bắn bao xa.
Nhưng bỗng nhiên gã vừa mở mắt, đột nhiên xoay người nhảy lên thật nhanh, mang theo lá cây ngô đồng rách nát.
Gió mạnh vút qua, trong thời gian ngắn lại thêm một mũi tên.
Ngay sau đó, lại là một cái.
Giáo đầu còn không đứng vững, chật vật ngửa ra sau, ba mũi tên cơ hồ là đồng thời bắn ra, đây là điều giáo đầu hoàn toàn không nghĩ tới.
Tốc độ quá nhanh, khoảng cách quá ngắn, người cuối cùng ngửa ra sau không đứng vững, giáo đầu cứ như vậy té ngã trên mặt đất.
Hai giáo đầu đồng thời khiếp sợ mà nhìn về phía Úc Bắc Chinh cùng cái nỏ trong tay hắn, khó có thể tin được.
Tứ hoàng tử uy phong lẫm liệt cằm nâng lên, một thân khí thế vương giả.
Thấy hai giáo đầu hai mắt toả sáng, thấy tiểu Ninh đệ đệ đôi mắt sáng trong suốt, nội tâm bành trướng, máu sôi trào.
Có hơi kích động.
Tứ hoàng tử vén vạt áo, muốn làm ra tư thế đẹp trai nhất, “Lại……”
“Bụp!”
Đêm qua mới vừa đổ mưa, lan can vừa nhỏ hẹp lại trơn, động tác Tứ hoàng tử kích động không để tâm, giày tơ lụa trượt ở mặt trên —— Tứ hoàng tử uy phong lẫm liệt ngã xuống.
【 Ha ha ha ha ha ha ha ha! 】
【 Cười chết ta, Úc Bắc Chinh bất ngờ không kịp đề phòng chó ăn cứt*! 】
*狗吃屎 [gǒuchīshǐ]: ngã gục; ngã sấp; chụp ếch (lời chế nhạo)。
Hiện trường lặng im trong chốc lát.
Các giáo đầu trước Úc Ninh một bước, “Tứ hoàng tử, không có sao chứ?”
Tứ hoàng tử nện một cái, sau đó quỳ rạp trên mặt đất vùi đầu bất động, xẹp xuống.
Hắn, đường đường Tứ hoàng tử Úc Bắc Chinh, cả đời ngắn ngủn này chưa từng mất mặt qua như vậy, vẫn là ở trước mặt bảo bối đệ đệ.
Vành tai Tứ hoàng tử đỏ bừng không muốn động cũng không muốn nói chuyện, hận không thể biến mất tại chỗ.
Các giáo đầu muốn đỡ hắn lên, Tứ hoàng tử di chuyển người như cá chạch, né tránh tay huấn luyện viên, rầu rĩ nói: “Đưa tiểu Ninh đệ đệ trở về.”
Mau mang đi, đừng nhìn bộ dạng xấu hổ này của ta.
Úc Ninh nhìn đến Thiên thư đầy “Ha ha ha”, mím môi cười một chút, chạy đến bên cạnh Tứ hoàng tử muốn đỡ hắn, “Tứ hoàng huynh.”
Tứ hoàng tử vẫn không nhúc nhích giả chết.
Úc Ninh lại đẩy hắn một chút.
“Tiểu Ninh đệ đệ, đệ đi về trước đi.” Trước mặt đệ đệ Tứ hoàng tử rất sĩ diện, lỗ tai càng đỏ hơn.
Hắn nghe được tiếng bước chân nhẹ nhàng đi xa, thở phào nhẹ nhõm một hơi, lại có một chút buồn khó hiểu.
Tứ hoàng tử buồn trong chốc lát, lại nghe thấy tiếng bước chân nhỏ bé kia đã trở lại.
Khăn lông ướt át xẹt qua tay và cổ tay, nhẹ nhàng, lực đạo không lớn.
Tứ hoàng tử ghé vào đó sửng sốt trong chốc lát.
Là tiểu Ninh đệ đệ đang giúp hắn lau tay.
Đêm qua sau cơn mưa, trên mặt đất hơi ẩm chưa tan, sau khi Úc Bắc Chinh té ngã, trên người dính chút bùn ướt.
Úc Ninh từ trong túi sách nhỏ lấy ra một cái khăn, đi đến một thùng nước bên cạnh làm ướt một chút rồi lau cho Úc Bắc Chinh sạch sẽ.
“Tứ hoàng huynh có ngã bị thương không?”
Tứ hoàng tử vẫn như cũ bất động như rùa.
Úc Ninh nghiêng đầu, “Bắc Chinh ca ca?”
Tứ hoàng tử động đậy.
“Ài, lan can thấp như vậy sao huynh có thể ngã bị thương?”
Hắn ngẩng đầu, vẫn là có chút ngượng ngùng.
Úc Ninh gật gật đầu, “Lan can rất trơn, Tứ hoàng huynh về sau phải chú ý.”
Tứ hoàng tử ôm lấy bậc thang này nhanh chóng leo lên, “Đúng đúng đúng, đều do lan can quá trơn!”
Hắn đứng lên, về chút ngượng ngùng này liền tan, bởi vì Úc Ninh “Bắc Chinh ca ca”, trong mắt rốt cuộc có chút vui vẻ, chứng đệ khống bắt đầu xuất hiện.
Hai cái giáo đầu tiến lên quan tâm thân thể Tứ hoàng tử một chút, tầm mắt liền định ở trên cái nỏ nhỏ của hắn, ánh mắt nóng rực.
“Tứ hoàng tử, cái này……”
Nỏ của Đại Thịnh đều là một mũi tên một phát, khi Tứ hoàng tử bắn ra mũi tên thứ nhất, giáo đầu né tránh quay đầu lại xem tầm bắn của mũi tên, lại không nghĩ rằng cái nỏ nhỏ lập tức lại bắn ra hai mũi tên, mới có thể chật vật như thế.
Nỏ bắn liền ba phát mũi tên a.
Hai người ánh mắt lửa nóng, như là đang nhìn chằm chằm cái bảo bối gì.
Bọn họ ở trong quân ngũ, càng có thể hiểu được ý nghĩa trọng đại của cái nỏ nhỏ này.
Tứ hoàng tử bị nhìn đến lại bành trướng lên, nào còn có một tia quẫn bách, kiêu ngạo mà nói: “Tiểu Ninh đệ đệ của ta cải tạo, đệ nói còn có thể cải tiến.”
Tầm mắt nóng bỏng hai người lại rơi xuống trên người Úc Ninh.
Đây là cái tiểu thiên tài gì!
Bị nhìn như vậy, Úc Ninh có chút ngượng ngùng, đây không phải là biện pháp cậu nghĩ, nhưng cậu không thể nói với người khác bất cứ điều gì liên quan đến Thiên thư.
Úc Ninh kéo Úc Bắc Chinh một cái.
Cảm giác thoả mãn hôm nay của Úc Bắc Chinh đã đạt tới, cũng khoe ra tiểu Ninh đệ đệ cùng cái nỏ nhỏ, kế tiếp nên thỏa mãn tiểu Ninh đệ đệ.
Hắn giữ chặt tay đệ đệ, vô cùng không công bằng mà xem nhẹ hai giáo đầu kích động sốt ruột, “Tiểu Ninh đệ đệ, chúng ta trở về lớp đi.”
Úc Ninh cong đôi mắt, thanh âm nhẹ nhàng vui thích, “Vâng.”
Úc Bắc Chinh liền cảm thấy mỹ mãn lôi kéo Úc Ninh quay về chỗ Minh phi.
Đứng trước cửa Khê Hạ cung, hai đứa trẻ ngẩng đầu nhìn cửa, tâm tình khác nhau như một trời một vực.
Úc Bắc Chinh đau đầu thở dài, liếc đến đệ đệ đang kéo tâm tình mới tốt một chút.
“Tiểu Ninh đệ đệ, đệ biết mấy chữ này không?” Úc Bắc Chinh chỉ vào ba chữ “Khê Hạ cung” trên tấm biển hỏi, mới một lát sau, hắn lại muốn ở trước mặt đệ đệ tạo ra hình tượng cao lớn lợi hại.
【……】
【 Học tra đắc ý hỏi học bá: Cậu đạt tiêu chuẩn chưa? 】
Úc Ninh gật đầu.
Úc Bắc Chinh có chút thất vọng, không thể dạy đệ đệ biết chữ.
Minh phi nghe được thanh âm của bọn họ từ trong đình hóng gió đi ra, “Vậy Thất hoàng tử có biết vì sao tên là Khê Hạ cung không?”
Úc Ninh thân thể đứng đến thẳng tắp, đối mặt Minh phi đặc biệt nghiêm túc, “Chính là vì trong và ngoài Khê Hạ cung trồng rất nhiều loại cây tre?”
Minh phi gật đầu, thu hồi tầm mắt suy tính, không có khích lệ cũng không nói nhiều, giống như Úc Ninh biết những thứ này là hiển nhiên.
“Hai vị hoàng tử mời vào đi.”
Úc Bắc Chinh mờ mịt: “Ai ai ai? Tại sao trồng nhiều loại cây tre lại gọi là Khê Hạ cung?”
Úc Ninh: “Trúc sắc khê hạ lục*.”
*Trích từ bài thơ " Từ biệt Sở Ung ở Diên Trung " của Lý Bạch
Bản gốc:
借问剡中道,东南指越乡。
舟从广陵去,水入会稽长。
竹色溪下绿,荷花镜里香。
辞君向天姥,拂石卧秋霜。
Bản Hán Việt:
Tá vấn diệm trung đạo, đông nam chỉ việt hương
Chu tòng quảng lăng khứ, thủy nhập hội kê trường
Trúc sắc khê hạ lục, hà hoa kính lí hương
Từ quân hướng thiên mục, phất thạch ngoạ thu sương
Bản dịch thô:
Thử hỏi nửa đường Diệm, đông nam chỉ Việt Hương.
Thuyền từ Quảng Lăng đi, nước nhập vào Hội Kê
Màu tre xanh dưới suối, sen thơm thoảng trong gương.
Từ biệt lão Thiên Mục, vung đá nằm sương thu.
Chú thích:
- Sở Ung: bạn của nhà thơ
- Diệm: 1 huyện cổ này là vùng Thặng Châu, Tân Xương tỉnh Chiết Giang. Địa phương có suối, cảnh non xanh nước biếc.
- Việt Hương: nay là ở xung quanh Thiệu Hưng, tỉnh Chiết Giang.
- Quảng Lăng: nay là Dương Châu-Giang Tô
- Hội Kê: nay là Thiệu Hưng tỉnh Chiết Giang
- Núi Thiên Mục
Lão nhị: Nhọ thật sự ý tác giả nhắc đúng bài thơ hình như chưa có ai dịch á. Tui ngồi tra toét cả mắt để xem bài thơ nghĩa là gì
【 Oa! 】
【 không hiểu ra sao! 】
【 Nhóc con giỏi quá! 】
【 Tôi muốn đem những lời này trở thành chữ ký Tinh Võng của tôi! 】
Úc Bắc Chinh không thể dạy đệ đệ biết chữ, cũng không cảm thấy mất mát, nhìn Úc Ninh ánh mắt càng sáng, “Tiểu Ninh đệ đệ, đệ thật là lợi hại!”
Úc Ninh nhìn Thiên thư, lại nhìn Úc Bắc Chinh, gương mặt xuất hiện một cái má lúm đồng tiền.
Cậu thận trọng bước qua ngạch cửa, đi vào Khê Hạ cung hướng tới đã lâu.
Khê Hạ cung rất lớn, lớn hơn gấp mười lần Bạch Hạ uyển Úc Ninh ở.
Trong cung từng mảnh rừng tre xanh um tươi tốt, cung điện ẩn mình trong rừng tre, gió thổi qua tre xanh, sóng xanh dập dờn, là một toà cung điện cực kỳ đặc sắc trong hoàng cung Đại Thịnh.
Đình hóng gió giữa rừng tre và hồ nước lớn bằng phòng ngủ của Úc Ninh, đình hóng gió đặt ba cái bàn thấp lớn nhỏ không đồng nhất, mặt trên giấy và bút mực cái gì cần đều có, bên cạnh còn có một kệ sách nhỏ.
Úc Bắc Chinh ánh mắt sáng lên, “Minh phi điện hạ chuẩn bị án thư cho tiểu Ninh đệ đệ!”
Truyện chỉ đăng ở Wattpad:@Trungle581
Minh phi không nói tiếp, ngồi trước hai cái bàn nhỏ song song.
Úc Bắc Chinh đem Úc Ninh ôm đến bên trong cái bàn nhỏ kia.
Úc Ninh gầy gò nhỏ nhỏ một ngồi ở trước bàn nhỏ rất thích hợp, da thịt cậu tái nhợt, đôi mắt sạch sẽ, ở bên ngoài đình rừng tre xanh biếc làm nổi bật xuống, đáng yêu lại tươi mát.
Nhìn tâm tình liền tốt.
Úc Bắc Chinh tâm tình sung sướng ngồi xuống cái bàn nhỏ bên ngoài kia.
“Cảm ơn Minh phi điện hạ.” Úc Ninh muốn đứng lên bị Minh phi đưa tay ngăn cản.
“Bắt đầu đi.” Y mở tập thơ lên.
Úc Ninh “Vâng” một tiếng, từ trong túi sách nhỏ lấy ra tập thơ của mình, ngừng thở, cẩn thận chạm vào bút giấy trên bàn thấp, đôi mắt càng ngày càng sáng.
Cậu ngồi đến ngay ngắn nghiêm chỉnh, nhìn Minh phi xinh đẹp hai mắt tràn đầy lòng ham học hỏi.
Rất khó làm cho người ta không sinh lòng vui mừng.
Đặc biệt là đối lập với tiểu bá vương không học vấn không nghề nghiệp.
Bất quá, hôm nay tiểu bá vương biểu hiện rất tốt, cùng Úc Ninh giống nhau nghiêm túc nghe thơ trong chốc lát.
Cũng chỉ là trong chốc lát mà thôi.
Bọn họ ở bên ngoài trì hoãn một đoạn thời gian, trở về buổi sáng khóa còn có thể học một canh giờ, Úc Bắc Chinh đi ngủ hơn nửa canh giờ.
Có thể nghĩ có một đệ đệ để lại cho Minh phi nghe giảng bài, so với trước kia còn không kiêng nể gì, trước kia ít nhất là không dám ngủ đi, chỉ dám ngủ gà ngủ gật.
Trong lúc Úc Ninh lén kéo góc áo hắn một chút, tiểu bá vương nắm lấy tay Úc Ninh tiếp tục ngủ, ngược lại làm Úc Ninh quẫn bách không thôi.
Minh phi mặc kệ hắn, tiếp tục giảng thơ cho cậu.
Sau khi chờ một ngày khóa kết thúc, Minh phi đối với tiểu hoàng tử này vẻ mặt ôn hòa không ít, Úc Bắc Chinh càng là.
“Minh phi điện hạ, ngày thường để tiểu Ninh đệ đệ tới bồi ngài đi?” Úc Bắc Chinh không quên hứa hẹn với đệ đệ, chủ động giúp cậu tranh thủ, “Đệ ấy thích đọc sách, sẽ không có vấn đề gì có thể hướng ngài thỉnh giáo không?”
Úc Ninh ngẩng đầu nhỏ, khẩn trương lại chờ mong nhìn y.
Minh phi không có vẻ mặt gì khép lại sách, ngoài miệng lại nhẹ nhàng nói, “Muốn tới thì tới.”
Hai bé trai cầm tay hưng phấn chạy đi.
“Tiểu Ninh đệ đệ, sau khi ngày mai tan học huynh lại tìm đệ chơi, chúng ta cùng nhau làm cái nỏ nhỏ!”
Thái Học mười ngày mới có một ngày hưu mộc, nghe có vẻ biến thái, nhưng ngày thường tan học sớm, buổi chiều chỉ có một tiết tự chọn võ khóa, bọn họ có thể cùng nhau chơi thật lâu.
Úc Ninh gật đầu, khuôn mặt nhỏ dưới ánh hoàng hôn đỏ rực làm nổi bật bớt đi chút tái nhợt, nhiều thêm một chút ấm áp, “Bắc Chinh ca ca, cảm ơn huynh.”
Úc Bắc Chinh sờ sờ đầu của cậu, chắp mu bàn tay sau lưng, cảm thấy hài lòng quay đầu. Gió trúc lay động quần áo, bóng dáng bị hoàng hôn kéo dài, vui sướng mà bay xa.
【 Chúc mừng! Nhiệm vụ “Bạn bè đầu tiên” đã hoàn thành! Xin không ngừng cố gắng, giúp nhóc con tìm được càng nhiều bạn chơi cùng, tràn đầy tuổi thơ của nhóc con ~】
【 A nhóc con có bạn bè! 】
【 Rải hoa! 】
【 Nhóc con vui vẻ không? 】
Úc Ninh đeo túi sách nhỏ, đón ánh hoàng hôn đi trở về, bước chân nhẹ nhàng giống như Úc Bắc Chinh.
“Vui vẻ.” Cậu nói.
Hôm nay rất vui vẻ.
Úc Ninh đắm chìm trong ánh chiều tà chạng vạng, mi mắt cong cong, ấm áp hoà thuận hóa lòng người.
Trên Thiên thư một mảnh tiếng hoan hô.
Úc Ninh cười đến càng vui vẻ.
“Năng lượng cơ học là gì?”
【 Nhóc con làm sao biết từ năng lượng cơ học vậy? Muốn học vật lý sao? 】
【 Cái đề này tôi biết, năng lượng cơ học là động năng, trọng lực thế năng cùng co dãn thế năng tổng hợp! 】
“…… Như thế nào là động năng?”
……
Buổi tối, Tịch Đình về muộn thấy đứa bé vùi đầu viết cái gì đó, thượng tá Tịch không có việc gì phóng to hình ảnh, thấy rõ mấy hàng chữ gầy gò non nớt.
[ Khải Thịnh năm thứ 12, ngày 20 tháng 6, trời trong
Hôm nay đem cái nỏ nhỏ đưa cho Tứ hoàng huynh, Tứ hoàng huynh rất thích.
Chúng ta cùng đi Thái Học Viện, gặp được cung thủ lợi hại, quả nhiên sống lưng bọn họ cong.
Tứ hoàng huynh nói hắn sẽ cho cung thủ Đại Thịnh một cái lưng thẳng tắp.
Lần đầu tiên ngồi ở đình hóng gió, mà không phải ngồi xổm ở góc tường nghe Minh phi điện hạ giảng bài, y giảng vô cùng tốt.
Ngoài ra, còn học được năng lượng cơ học, đây là một từ rất lợi hại, bao quát núi sông. ]
Đứa trẻ đặt bút xuống, nhìn chằm chằm sổ nhỏ trong chốc lát, gãi chóp mũi một cái, có chút chột dạ bổ sung một câu.
[ Hôm nay Tứ hoàng huynh từ trên lan can ngã xuống ( mặt hướng đất), tương lai huynh ấy thật sự sẽ trở thành đại tướng quân danh chấn thiên hạ không? ]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất