Chương 74
CHƯƠNG 74 : Từ thiện cùng giả nhân giả nghĩa
Edit : Yến Phi Ly
.
Sau khi buổi diễn kết thúc, người có quan tâm với buổi diễn tấu và Lục Diễn đều sẽ nườm nượp đăng bài trong các diễn đàn giải trí.
“Đêm nay nam thần thật sự là rất suất, ngầu die, em muốn làm fan quấn nam thần cả đời.”
“Đảng tiêu đề đây, tiến vào là muốn xem nam thần trong lời lâu chủ là ai. Lâu chủ, cầu giải thích.”
“Ta đoán là vị kia trong buổi diễn tấu đêm nay.”
“Diễn tấu? Khổng Huyền Ca sao? Vậy thật sự là nam thần số một trong giới âm nhạc cổ điển, ủa mà hôm nay anh ấy hình như không có buổi biểu diễn nào mà nhỉ ?”
“Lầu trên ơi, không phải là ảnh. Là vị diễn viên kia, đêm nay biểu diễn ở X thị để quyên góp tiền làm từ thiện, trừ anh ta thì đều là lão tiền bối trong ngành âm nhạc cổ điển, nói là biểu diễn cáo biệt, cũng không biết làm sao lại trộn vào một kẻ ngoài nghề.”
“Lầu trên khẩu khí chua quá a, người ta không phải nói là thay thế người thầy đã quá cố sao. Huống chi tuy rằng không phải người trong giới âm nhạc cổ điển, nhưng mà ảnh diễn tấu so với nghệ sĩ chuyên nghiệp cũng không hề thua kém nha.”
“Mấy nàng lầu trên có thể không lượn lờ vòng vo được không, nói toạc móng heo ra, không phải là Lục Diễn sao.”
“A a a a, lầu trên đã nói ra tiếng lòng em, không sai, chính là Lục nam thần, lâu chủ vừa rồi kích động mà đi ra ngoài chạy vòng.”
“Lâu chủ đêm nay cũng đi xem diễn tấu sao? Tui cũng vừa trở về, quá kích động. Tuy rằng âm nhạc cổ điển tuyệt đối như sao trên trời với tui, nhưng mà cảm thấy rất dễ nghe, rất hay, hơn nữa nam thần thật sự đẹp trai chết người a, soái ca a, máu mũi đều muốn phun trào ~~”
“Bởi vì nam thần, mà ta từ lúc chào đời tới nay lần đầu tiên mặc lễ phục đó.”
“Ta cũng giống lầu trên, bởi vì nam thần, ta đây kẻ bình dị tự do cũng cao nhã một phen nha hắc hắc”
“Không cướp được vé *khóc ngất tại WC* ”
“Lầu trên nhường ta một cái WC *cùng khóc*. Tốc độ tay quá chậm không cướp được vé, mấy chú bán vé đen cũng bất lực a, hu hu hu hu hu *khóc tràn bờ đê*”
“Tui chính là mua vé của mấy chú buôn vé đây, giá cả bị đẩy lên tận trời đó T^T. Bất quá xem biểu hiện đêm nay của nam thần, đáng!”
“Lầu trên thật đại gia… (⊙o⊙)”
“Các tỷ muội không mua được vé đừng vội khóc, đến đến đến, ta trộm chụp mấy tấm của nam thần, cho các nàng xem jap.Hình ảnh, jap.Hình ảnh, jap.Hình ảnh”
“Lầu trên thật sự là người tốt, ôm chân.”
“Ảnh chụp hơi mờ a, nhìn không rõ lắm.”
“ *Chảy mồ hôi*, chụp trộm đó, không dám mở flash, trong nhà hát mà, nàng hiểu ha.”
“A a a a a, nam thần mặc lễ phục áo đuôi én phải không phải không phải không, từ lâu ta đã YY bộ dáng nam thần mặc áo đuôi én rồi, dáng người ảnh như vậy mặc vào tuyệt đối cool chết người a.”
“Không sai, suất ngây người (º﹃º )(º﹃º )(º﹃º )”
“Ai muốn giơ tay nào, ta trộm thu âm, nhất phần sau và màn encore, có nàng nào muốn không?”
“Có có có có có, GN cầu tung nhạc.”
“Cùng cầu”
“+1”
“+2”
“+3”
…
“+10086”
“Đã tung hàng, địa chỉ: mật mã: nanshenwodejia”
“GN người tốt, *tải tải tải về* ”
“Hay quá xá á á á á á, phối với ảnh chụp của lầu trên trên kia, máu mũi của ta ơi…..”
“Nghe xong, quá đã. Cầu nhân sĩ chuyên nghiệp phân tích, nam thần đêm nay biểu hiện như thế nào? Kẻ không chuyên chỉ cảm thấy rất êm tai rất êm tai~”
“Cầu chuyên gia phân tích +1”
“Từ góc độ chuyên nghiệp, cũng chỉ có thể nói, không thể soi mói.”
“Không sai. Tuy rằng không thể nói là trình độ hàng đầu, nhưng quả thật không có gì để bắt bẻ.”
“Cả buổi diễn tấu đều quy củ một cách máy móc, nhưng là bản nhạc encore cuối cùng kia đã được cải biên, tôi có thể nói quả thực rất kinh diễm không!”
“ *Cùng kinh động hồn phách*, tôi còn là lần đầu tiên nghe được đàn dương cầm hợp tấu với đàn vi-ô-lông bản Croatian Rhapsody đó, thực sự rung động a.”
“Tôi là fan của Maksim Mrvica, một khắc nghe được ca khúc kia thiếu chút nữa cảm động mà bật khóc, Lục nam thần quá tuyệt!!!”
“Lục nam thần, ủng hộ anh cả đời, cả đời làm fan não tàn ~~”
“Cả đời làm fan não tàn +1”
“Cả đời làm fan não tàn +2”
…
“Cả đời làm fan não tàn + *số chứng minh nhân dân* ”
…
Ngày hôm sau trên tiêu đề của các tờ báo lớn đều đưa tin về buổi diễn tấu lần này. Tinh Không tặng vé cho nhiều bên truyền thông như vậy đương nhiên không phải phát miễn phí, trừ bỏ vài tạp chí giữ lập trường trung lập đa phần các tờ báo có lực ảnh hưởng lớn khác đều có qua lại với Tinh Không. Người một nhà tự nhiên không cần phải nói, những bên truyền thông hoặc tạp chí tự xưng là trung lập sau buổi diễn tấu hoàn mỹ này cũng chỉ có thể khích lệ tán thưởng. Đa phần đều nghiêng về chiều hướng ca ngợi, khiến cho những kẻ muốn nói vài câu khó nghe cũng đành ngoan ngoãn ngậm miệng.
Vì thế, sau khi Lục Diễn vinh dự nhận được danh hiệu ảnh đế tại liên hoan phim Cannes, buổi biểu diễn này lại càng góp phần tô đậm thêm danh tiếng cho hắn.
Bản thân Lục Diễn thì vẫn là thái độ như trước, kết thúc thì liền cho qua, bình luận tốt xấu dĩ nhiên cũng sẽ chú ý, nhưng sẽ không để trong lòng, tiếp tục làm việc của mình, tiến lên phía trước mới là điều quan trọng nhất.
Chỉ có điều sau khi buổi diễn tấu kết thúc, mọi chuyện lại vẫn chưa hoàn toàn chấm dứt.
Vài vị lão tiền bối thương lượng với nhau, cảm thấy đem tiền thu được từ buổi diễn tấu quyên vào mấy tổ chức từ thiện, không bằng trực tiếp quyên góp cho đơn vị nào đó. Bọn họ đối với tương lai của giới âm nhạc đều rất chú trọng, cho nên cuối cùng quyết định đem tiền quyên góp cho một nhạc viện làm học bổng.
Nhạc viện nhận được một số lớn tiền tài trợ lớn như vậy thì vô cùng cao hứng, bởi vì chủ nhân của số tiền quyên góp này đều là các vị lão tiền bối trong giới văn nghệ, buổi biểu diễn để quyên góp tiền lại là sự kiện oanh động toàn thành phố. Hiệu trưởng của trường đang muốn mượn cơ hội này quảng bá cho trường của mình, vì thế cẩn thận tổ chức hẳn một buổi lễ mang tính nghi thức để quyên tặng, mời người quyên tặng tới tham dự.
Loại chuyện náo động này các vị lão tiền bối cảm thấy đã lớn tuổi rồi đều không có hứng thú, liền nhất trí đề cử Lục Diễn đại diện cho mọi người tới dự. Lục Diễn cũng không nhiều lời, công việc của hắn chính là yêu cầu càng nhiều cơ hội xuất hiện trước công chúng càng tốt, cho nên liền vui vẻ đáp ứng.
Thời gian dự định là vào chiều thứ bảy, địa điểm ngay tại hội trường của nhạc viện.
Xe của Lục Diễn bị ngăn lại ở cổng trường, Tống Huy xuống xe nói chuyện, đúng lúc đó, đã có người ra đón. Người tới là chủ nhiệm viên, nói vài câu với bảo vệ ngăn xe, rồi cùng Tống Huy đi tới cạnh xe.
Ngồi ở ghế phó lái, Lục Diễn hạ cửa kính xe xuống, tháo kính râm, quay người khẽ cười.
Bên cạnh đó có một đám sinh viên đi ngang qua, khi thấy rõ người ngồi trên xe, sôi nổi dừng chân đứng nhìn, có mấy nữ sinh còn thấp giọng hét lên, “Á, là Lục Diễn.”
“Đúng là Lục Diễn, ngoài đời còn đẹp trai hơn cả trên ti vi. Nhưng mà anh ấy đến trường chúng ta làm gì?”
“Cậu không biết hả, anh ấy tới tặng học bổng từ thiện cho sinh viên trường ta.”
“Thật á? Là buổi lễ ở hội trường chiều nay đúng không?”
“Đúng, là nó đó.”
“Ai nha, thế còn chờ gì nữa, mau tới hội trường, chậm chân là chen không nổi đâu.”
“Phải phải, đi mau đi mau.”
Chủ nhiệm đi tới bên cạnh xe, Lục Diễn không làm bộ làm tịch, lễ phép bước xuống, vươn tay bắt tay với ông ta.
“Xin chào, Lục tiên sinh, tôi là chủ nhiệm viên của trường đại học này, tên tôi là Quan Vĩ, hiệu trưởng bảo tôi ở chỗ này chờ cậu.”
“Xin chào, Quan tiên sinh, để ngài đợi lâu rồi.” Lục Diễn mỉm cười đáp.
“Không lâu không lâu, tôi cũng vừa đến, thiếu chút nữa bắt cậu đợi rồi, ngại quá. Giờ chúng ta tới hội trường luôn nhé?”
“Vâng.”
Quan Vĩ cũng lên xe cùng họ, ngồi ở chỗ ngồi phía sau, chỉ đường cho Tống Huy lần đầu tiên tới nhạc viện.
Lục Diễn đến không sớm không muộn, trong hội trường gần như đã kín người, trên đường tới còn nhìn thấy có không ít sinh viên đang vội vã chạy tới nơi này.
Quan Vĩ cười nói, “Lục tiên sinh thật sự rất được hoan nghênh, mấy đứa sinh viên này biết hôm nay Lục tiên sinh tới, đều rất nhiệt tình, thường ngày để tụi nhỏ tới hội trường đều không dễ dàng đâu.”
Lục Diễn khách khí mỉm cười, “Quan tiên sinh nói đùa.”
Lục Diễn dưới sự hộ tống của Quan Vĩ cùng Tống Huy đi tới hàng ghế đầu, các sinh viên nhìn thấy Lục Diễn đến mặc dù có chút xôn xao, nhưng dù sao cũng là người có giáo dục, tố chất đều rất cao, cho nên cũng không xảy ra chuyện chen lấn. Chỉ có một nữ sinh có lẽ là quá kích động, đột nhiên lớn tiếng kêu một câu, “Lục Diễn em yêu anh.”
Trong hội trường tuy rằng không quá an tĩnh, nhưng một tiếng này xác thực rất rõ ràng, nhất thời mọi người đều quay về phía nữ sinh mới lên tiếng vừa rồi, nữ sinh kia vì thế mà xấu hổ đỏ bừng mặt.
Lục Diễn mỉm cười nhìn cô gái, nghiêm túc nói, “Cám ơn em.”
Nữ sinh mặt càng đỏ hơn, không còn là xấu hổ, mà là hưng phấn.
Đi đến hàng ghế phía trước cũng không mất nhiều thời gian, Lục Diễn nhìn thấy nơi đó đã có vài bên truyền thông đặt sẵn máy quay, máy chụp ảnh, có mấy người còn khá quen mặt. Lục Diễn cũng không quá ngạc nhiên, hiệu trưởng làm lớn như vậy hẳn vì quảng bá hình ảnh cho trường, không mời mấy hãng truyền thông đến mới là kỳ quái.
Buổi lễ cử hành vào lúc hai giờ đúng, mở màn là bài phát biểu của ban lãnh đạo trường. Lên phát biểu đầu tiên chính là hiệu trưởng, ông sơ lược lại đôi nét về lịch sử cùng thành tựu của trường, đều là mấy lời sáo rỗng rập khuôn, mặc dù có chút nhàm chán, cũng may không quá dài. Người thứ hai lên sân khấu chính là bí thư chi đoàn, quanh đi quẩn lại cũng chỉ là mấy nội dung mọi người nghe phát chán. Vài ba vị lãnh đạo thay nhau lên sân khấu, nhìn ra được mỗi người đều bởi vì xuất hiện trước mắt truyền thông mà đặc biệt cản thận, tất cả đều ăn mặc trang trọng, khi nói chuyện cũng đều cố gắng bày ra nét mặt tươi tỉnh. Mỗi người phát biểu không quá nhiều, toàn bộ chấm dứt cũng mới hơn nửa giờ, điều này thật sự hiếm thấy, cho nên đám sinh viên cũng không mất kiên nhẫn.
Sau khi bên phía lãnh đạo phát biểu xong, liền vào chủ đề chính. Hiệu trưởng lần thứ hai lên sân khấu, đầu tiên là gửi lời cảm ơn tới các vị lão tiền bối đã ủng hộ cùng quyên góp học bổng cho nhà trường, sau đó gửi lời chúc mừng tới những bạn sinh viên được nhận học bổng hôm nay.
Kế tiếp những sinh viên nhận học bổng được mời lên sân khấu, tổng cộng có năm người, bốn nam một nữ. Sinh viên nhạc viện ngoại hình tuy rằng không bằng sinh viên các trường sân khấu điện ảnh, nhưng so với các trường đại học thông thường cao hơn nhiều, ít nhất mấy sinh viên lên sân khấu này ngoại hình đều rất khá, nhất là một nam sinh trong đó, dáng người cao ngất, mi thanh mục tú, trực tiếp đi làm thần tượng cũng đủ tiêu chuẩn. Chỉ có điều biểu tình trên mặt cậu ta lại không dễ nhìn, bốn người còn lại thì là vẻ mặt hờ hững, người có ngoại hình xuất sắc nhất thì lại ẩn chứa vẻ khuất nhục, tuy rằng cậu ta cố gắng che giấu, nhưng làm sao qua được ánh mắt của ảnh đế như Lục Diễn.
Lục Diễn cũng không cảm thấy lạ lùng. Trường học nào mà chẳng có sinh viên như vậy, thành tích ưu tú, gia cảnh nghèo khó, cho nên trong khi cố gắng đạt được danh hiệu khen thưởng, còn có tư cách nhận được học bổng. Học bổng khác với danh hiệu khen thưởng, nó ngoại trừ yêu cầu người nhận có đủ ưu tú, quan trọng nhất là điều kiện nghèo khó, cho nên nó chung quy là một món quà làm cho người nhận vừa yêu vừa hận.
Cả nam và nữ ở lứa tuổi này, đều là thời điểm mẫn cảm lại yếu ớt nhất, một đám người trẻ tuổi lòng tự trọng đều cao ngang trời, nhất là khi người đó coi như ưu tú, nghèo khó thường là việc làm cho bọn họ cảm thấy xấu hổ, mà tiếp nhận sự trợ giúp của người khác trong mắt bọn họ lại mang nhiều ý tứ khuất nhục.
Khi mà Lục Diễn còn học trung học, trong lớp hắn cũng có một người như vậy. Cậu ta rất cố gắng, thành tích cũng rất cao, cho nên hàng năm song song với việc nhận danh hiệu khen thưởng còn đạt được học bổng cao nhất, nhưng cậu ta cho tới bây giờ đều không hề vui vẻ, suốt ngày mang vẻ mặt lạnh tanh, vừa quái gở lại lạnh lùng, giống như mọi người đều khinh thường cậu ta, đang chê cười cậu ta vậy.
Cho nên đối với tâm tình những người trên sân khấu lúc này, Lục Diễn cũng có thể lý giải.
Vốn là chuyện hận không thể che giấu mọi người, cứ như vậy bị công bố rộng rãi, quả thực chẳng khác gì việc bêu rếu trước công chúng. Nhưng mà lại không cách nào phản kháng, trường học muốn làm, bọn họ cũng chỉ có thể phối hợp, duy nhất có thể làm được chính là dùng vẻ mặt biểu hiện bất mãn trong lòng.
Hiệu trưởng cũng có chút xấu hổ, nhưng ông ta có thể yêu cầu các sinh viên lên sân khấu, lại không thể miễn cưỡng họ, chỉ hy vọng mấy nghi lễ hình thức nhanh chóng trôi qua yên ổn.
Lục Diễn rất nhanh được mời lên sân khấu, hắn cũng không để ý thái độ mấy người kia, vẫn mỉm cười như trước, bảo trì phong độ tốt nhất, cùng bọn họ bắt tay, sau đó đem từng tờ chi phiếu giao cho bọn họ.
Sau đó hiệu trưởng và Lục Diễn cùng năm sinh viên kia chụp ảnh chung. Ánh đèn flash loang loáng không ngừng chiếu rọi khuôn mặt mỉm cười của Lục Diễn, các học sinh không lộ ra biểu tình gì cùng vẻ mặt xấu hổ của hiệu trưởng.
Hiệu trưởng và mấy sinh viên nối đuôi nhau xuống sân khấu, Lục Diễn được MC giữ lại mời nói vài câu.
Lục Diễn cầm micro, trầm mặc một chút, mỉm cười chậm rãi nói, “Tôi rất muốn cảm ơn các bạn sinh viên vừa rồi đứng ở trên đây, cám ơn các bạn tiếp nhận phần tâm ý này, để tôi và thầy của tôi, còn có cả tình yêu của các vị lão tiền bối, có thể có được thế hệ kế thừa ưu tú như vậy. Hôm nay các bạn đứng ở chỗ này, không phải nói lên rằng các bạn nghèo khó, mà là chứng minh các bạn là những người ưu tú nhất. Tôi tin tưởng những sinh viên tài giỏi như các bạn, tương lai nhất định có thể trở thành người có ích. Cho nên, cho phép tôi dành tiếng vỗ tay này tặng cho các bạn.”
Lục Diễn nói xong, liền một mình vỗ tay khen ngợi, từng nhịp từng nhịp, vang dội hữu lực. Rất nhanh, sinh viên dưới sân khấu cũng hưởng ứng, toàn thể cùng nhau vỗ tay, đọng tại màng nhĩ, đánh vào trong lòng. Vừa rồi mấy sinh viên lên đài biểu tình đều thay đổi, vốn là lạnh lùng trở nên kích động, nữ sinh kia trong mắt tựa hồ còn có chút ẩm ướt, nam sinh có bề ngoài đẹp trai nhất càng mở to hai mắt khó có thể tin mà nhìn Lục Diễn.
Lục Diễn không nói thêm gì nữa, chậm rãi đi xuống, MC sửng sốt một hồi lâu mới bắt đầu lên tiếng kết thúc buổi lễ.
Trên đường trở về, Tống Huy vừa lái xe vừa nói, “Lục ca, mới rồi anh nói mấy câu thật đã quá, anh không thấy đâu, mấy tên nhóc kia đều bị anh nói phát khóc đấy.”
Lục Diễn khẽ cười, “Bọn họ không phải bị anh nói cho khóc, bọn họ là vì chính mình mà khóc.”
Đột nhiên, Tống Huy phanh gấp, sau đó mắng một câu, “Mẹ nó!”
Hóa ra đột nhiên có một người lao tới giang hai tay ngăn trước đầu xe, có thể làm cho người có tu dưỡng như Tống Huy cũng chửi thề, có thể thấy được cậu thật sự bị dọa sợ.
Tống Huy hạ cửa kính, thò đầu ra quát, “Cậu muốn chết à, có kiểu đón xe như vậy sao!”
Người kia không để ý tới cậu, thở dốc chạy đến bên cạnh ghế phó lái, Lục Diễn hạ cửa kính xe xuống, là nam sinh viên đẹp trai nhất nhận học bổng trên sân khấu lúc nãy.
Nam sinh nhìn chằm chằm Lục Diễn, “Tôi có nói mấy câu muốn hỏi anh, có thể chứ?”
Lục Diễn cảm thấy có chút thú vị, đi xuống xe nhìn thẳng vào cậu ta, “Cậu nói đi.”
Nam sinh trực tiếp hỏi, “Mấy lời lúc nãy anh nói, là thật lòng sao?”
Lục Diễn khẽ cười, “Tôi cho tới bây giờ đều không thích nói dối.”
Nam sinh trầm mặc một hồi, cắn cắn môi dưới, “Vậy anh từng tiếp nhận ‘bố thí’ như vậy sao?”
Lục Diễn biết nam sinh hỏi như vậy, đại khái hẳn là có chút hiểu biết về quá khứ của hắn cho nên cũng hiểu được.
“Không có.” Lục Diễn lắc đầu, nhìn thấy chân mày nam sinh khẽ nhíu, lại nói tiếp, “Bởi vì tôi không cần. Tôi vẫn luôn có cách của riêng mình để có thể sinh tồn. Nếu cậu không muốn nhận thứ người khác cho, vậy chính cậu phải tự cố gắng, làm cho mình trở nên thật mạnh. Trước lúc đó, cậu chỉ cần nhớ kỹ, tất cả tôn nghiêm đều là thứ để dựng nên trụ cột cho cậu tiếp tục sinh tồn. Không ai có thể khinh thường cậu, trừ phi cậu tự khinh thường chính mình trước.”
Nói xong, Lục Diễn không để ý tới vẻ sửng sốt của cậu ta, ngồi vào trong xe, ý bảo Tống Huy lái xe rời đi.
Trước lúc xe khởi động, nam sinh đột nhiên phục hồi lại tinh thần, ghé vào cửa sổ xe kêu một câu, “Em tên Tiếu Hử Nham, xin anh nhớ kỹ.”
Lục Diễn chỉ cười, không đáp lại, xe đã chạy đi.
Chuyện này vẫn chưa chấm dứt.
Sau đó một lần trong một chương trình phỏng vấn, MC lại nhắc đến vấn đề này với Lục Diễn, “Hiện tại người người đều ưu ái làm chuyện tốt thì không lưu danh, trước đó Lục tiên sinh lại công khai rầm rộ quyên góp từ thiện, không biết anh đối với vấn đề này cảm thấy thế nào?”
Lục Diễn không chính diện trả lời, “Tôi nghĩ trước tiên kể một câu chuyện. Đại đệ tử Tử Lộ của Khổng thánh nhân có một lần cứu một đứa bé, cha đứa nhỏ vì cảm tạ hắn cho nên đưa cho hắn một đầu trâu, Tử Lộ cao hứng liền nhận, lúc ấy có người nói hắn làm chuyện tốt còn muốn hồi báo, không đủ là quân tử. Thời bấy giờ nước Lỗ có một đạo luật, nếu người nước Lỗ ở nước khác gặp được đồng bào bất hạnh bị bắt làm nô lệ, chỉ cần có thể đem những người này chuộc về, là có thể nhận được khen thưởng từ quốc gia. Tử Cống, một đệ tử khác của Khổng thánh nhân chuộc người nước Lỗ từ nước khác trở về, nhưng hắn lại không lĩnh thưởng từ quốc gia, người người đều khen hắn là quân tử.”
MC không rõ lí do, “Câu chuyện này, hình như rất nhiều người cũng biết.”
Lục Diễn mỉm cười, “Như vậy rất nhiều người cũng có thể biết Khổng thánh nhân đáp lại như thế nào. Đối với việc Tử Lộ tiếp nhận báo đáp, thánh nhân biểu dương hắn, nói về sau người làm việc thiện sẽ càng nhiều. Mà đối với Tử Cống làm chuyện tốt không cần báo đáp, thánh nhân không chỉ phê bình hắn mà còn cảm thán, về sau người nước Lỗ sẽ không ai chuộc đồng bào của mình về nữa.”
“Cho nên, ý của Lục tiên sinh là?”
“Tôi tuy rằng không dám so sánh cùng môn sinh của thánh nhân, nhưng miễn cưỡng coi như là nhân vật của công chúng, ít nhiều cũng có thể tạo nên tác dụng làm tấm gương. Nếu người người đều cảm thấy làm việc thiện là có thể được hồi báo, như vậy sẽ có càng nhiều người làm việc tốt. Có thể tuyên truyền rộng rãi, thì sức ảnh hưởng càng ngày càng nhiều, mà tôi rất nguyện ý vì thế cố gắng hết sức.”
“Như vậy, Lục tiên sinh nhận được hồi báo gì tốt đây?”
Lục Diễn vui đùa nói, “Tôi bởi vậy được càng nhiều người chú ý, tất cả mọi người sẽ cảm thấy tôi làm người cũng không tệ lắm, đây là chỗ tốt.”
MC lại không buông tha, tiếp tục hỏi, “Vậy một thời gian trước, có một thương nhân, chuyện người này ở trên đường phố phát tiền cho dân chúng được công nhận là ‘đại thiện nhân’ lại bị ông ta từ chối, rất nhiều người bởi vậy đều nói ông ta giả nhân giả nghĩa, Lục tiên sinh lại thấy thế nào?”
Lục Diễn không chút hoang mang mà đáp, “Tôi nghĩ vậy đại khái còn liên lụy đến vấn đề trao tặng, bất luận tấm lòng của anh như thế nào, làm từ thiện là vì trợ giúp người khác, nếu người khác không cần sự trợ giúp của anh, ép buộc ngược lại không hay, không bằng đem càng nhiều thiện tâm trao cho những người thật sự cần.”
MC tổng kết, “Cho nên Lục tiên sinh cũng không phản đối hành động phô trương của vị thương nhân kia phải không?”
Lục Diễn dĩ nhiên không bị mắc vào, “Tôi vẫn chưa nói vậy, tôi phản đối hay không phản đối căn bản không quan trọng, mỗi người có hành động và thái độ riêng. Tôi đã nói, hết thảy việc mình làm, thì chính mình phải phụ trách. Với tôi mà nói, cúi đầu ngẩng đầu không thẹn với trời đất, làm việc xứng đáng với tâm mình, thế là đủ rồi.”
“Vâng, như vậy rất cảm ơn Lục Diễn tiên sinh đã đến tham dự buổi phỏng vấn này của chúng tôi, chân thành cám ơn anh.”
Chương trình này vừa chiếu trên truyền hình, hoàn toàn như dự kiến, lại dấy lên một hồi thảo luận.
Làm nhân vật của công chúng, mỗi tiếng nói mỗi hành động của Lục Diễn quả thật sẽ khiến cho rất nhiều người chú ý. Huống chi một chuyện lớn như thế, cho dù không có Lục Diễn, mọi người cũng chưa từng ngừng tranh luận. Là từ thiện hay là giả nhân giả nghĩa? Đây vốn là điều không thể nói rõ ràng, kết quả thông thường vẫn là lấy điểm xuất phát đến để phán đoán thiện ác, đều là tôi nói tôi có lí, chị nói chị có tình, ai cũng không thuyết phục được ai.
Cuối cùng, lại là một bài post tạm thời kết thúc cuộc tranh luận này.
“Mặc kệ tôi tán đồng hay phản đối quan điểm của Lục Diễn, nhưng tôi rất thưởng thức thái độ của anh. Từ cuối năm ngoái bởi vì Lục Diễn cứu người phải nhập viện dấy lên một trang tranh luận mà tôi bắt đầu chú ý đến anh. Tôi phát hiện anh là một người rất can đảm cùng thẳng thắn, nói chuyện làm việc cũng không hề có lệ, tựa như anh đã nói, cúi đầu ngẩng đầu không thẹn với trời đất, làm việc xứng đáng với tâm mình.
Nói thật, người như vậy tại cái chốn thị phi tràn ngập dối trá lừa gạt này cơ hồ đã tuyệt tích. Tôi không biết anh là như thế nào sinh tồn đến hiện tại, nhưng sự thật chứng minh, anh không chỉ sống mà còn sống rất tốt, mỗi một lần mọi chuyện bắt đầu thảo luận về anh bắt đầu như thế nào, quá trình ra sao thì cuối cùng đều nghiêng về phía anh ấy, không biết là vì nhân cách vì mị lực hay là vì vận khí quá tốt.
Lớn tuổi rồi, tôi đã sớm qua cái tuổi theo đuổi thần tượng, nhưng đối mặt với một người đàn ông lý trí thẳng thắn mà rất có chiều sâu như vậy, lại còn đẹp trai thế kia, không thể không thừa nhận, tấm lòng của một người phụ nữ có tuổi như tôi có đôi khi cũng sẽ hold không nổi.
Cuối cùng ta muốn nói chính là, fan Lục Diễn thật sự rất may mắn, các bạn lựa chọn một thần tượng rất đáng giá noi theo, tràn đầy năng lượng nghĩa khí.”
“Tôi tới góp lời một chút, cám ơn lâu chủ ca ngợi nam thần như vậy, chúng tôi cả đời sẽ đi theo anh ấy.”
“Cám ơn lâu chủ tán thưởng, nam thần quả thật thực là người đáng giá để chúng ta yêu thích.”
…
Lại qua vài ngày, Tần Phong đem một phần tư liệu đưa tới trước mặt Lục Diễn, cười nói, “Tôi thật không nghĩ tới, buổi diễn tấu kia lại còn có chuyện kéo theo phía sau.”
“Làm sao vậy?” Lục Diễn giương mắt nhìn hắn, vươn tay cầm lấy tập tài liệu.
“Fan của cậu, muốn vì cậu thành lập một quỹ từ thiện. Tên cũng nghĩ ra rồi, gọi là Lục quỹ. Khẩu hiệu chính là, mỗi tuần mỗi người dành sáu đồng tiền, đem tình yêu của nam thần đưa cho những người cần trợ giúp.”
“Cho nên, đây là bản kế hoạch sao?” Lục Diễn mở tài liệu ra xem.
“Không sai, cậu cảm thấy thế nào?”
Lục Diễn xem sơ qua, trầm ngâm nói, “Chuyện này rất tốt, chẳng qua nếu làm không khéo, cũng dễ dàng mất tiếng. Quỹ từ thiện phiền toái nhất chính là, tất cả số tiền quyên được đến tột cùng có chân chính dùng cho từ thiện hay không.”
“Cho nên, cậu có ý gì không?” Tần Phong thoạt nhìn đã có chủ định, chẳng qua là hắn vẫn muốn nghe thử ý kiến của Lục Diễn.
“Tôi cảm thấy chúng ta có thể thành lập một hội, chuyên quản lý số tiền này, thu như thế nào, dùng như thế nào. Sau đó mời tổ chức thứ ba làm giám sát, định kỳ công bố nơi quyên tặng, tổng số, cùng với phạm vi… vân vân. Nói chung cần nhất là công khai, minh bạch. Thậm chí có thể cho toàn xã hội cùng nhau giám sát.”
Tần Phong gật đầu cười nói, “Ý tưởng không tồi, tôi cũng nghĩ gần giống vậy. Toàn xã hội giám sát, quả là điểm quan trọng, về sau lực ảnh hưởng của cậu sẽ càng lúc càng lớn. Quyết định vậy đi, cứ thế mà làm.”
Tần Phong lại vỗ vỗ bả vai Lục Diễn, “Tôi càng ngày càng cảm thấy, lúc trước có thể ký hợp đồng với cậu, thật sự là quá tốt. Tôi có dự cảm, giấc mộng của tôi chỉ có cậu mới có thể giúp tôi thực hiện.”
“Cũng là mong muốn của tôi.” Lục Diễn mỉm cười.
Hoàn chương 74
.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Về quan điểm từ thiện cùng giả nhân giả nghĩa trong truyện, tựa như Lục Diễn nói, là quan điểm của mỗi người, mỗi người đều sẽ có ý kiến của mình, tôi cũng không biết quan điểm của nam chính trong truyện giống hay là trái ngược với mọi người, dù sao xét đến cùng, viết đoạn này chính là vì những lời này, “Mặc kệ tôi tán đồng hay phản đối quan điểm của Lục Diễn, nhưng tôi rất thưởng thức thái độ của anh.”
☆,
Edit : Yến Phi Ly
.
Sau khi buổi diễn kết thúc, người có quan tâm với buổi diễn tấu và Lục Diễn đều sẽ nườm nượp đăng bài trong các diễn đàn giải trí.
“Đêm nay nam thần thật sự là rất suất, ngầu die, em muốn làm fan quấn nam thần cả đời.”
“Đảng tiêu đề đây, tiến vào là muốn xem nam thần trong lời lâu chủ là ai. Lâu chủ, cầu giải thích.”
“Ta đoán là vị kia trong buổi diễn tấu đêm nay.”
“Diễn tấu? Khổng Huyền Ca sao? Vậy thật sự là nam thần số một trong giới âm nhạc cổ điển, ủa mà hôm nay anh ấy hình như không có buổi biểu diễn nào mà nhỉ ?”
“Lầu trên ơi, không phải là ảnh. Là vị diễn viên kia, đêm nay biểu diễn ở X thị để quyên góp tiền làm từ thiện, trừ anh ta thì đều là lão tiền bối trong ngành âm nhạc cổ điển, nói là biểu diễn cáo biệt, cũng không biết làm sao lại trộn vào một kẻ ngoài nghề.”
“Lầu trên khẩu khí chua quá a, người ta không phải nói là thay thế người thầy đã quá cố sao. Huống chi tuy rằng không phải người trong giới âm nhạc cổ điển, nhưng mà ảnh diễn tấu so với nghệ sĩ chuyên nghiệp cũng không hề thua kém nha.”
“Mấy nàng lầu trên có thể không lượn lờ vòng vo được không, nói toạc móng heo ra, không phải là Lục Diễn sao.”
“A a a a, lầu trên đã nói ra tiếng lòng em, không sai, chính là Lục nam thần, lâu chủ vừa rồi kích động mà đi ra ngoài chạy vòng.”
“Lâu chủ đêm nay cũng đi xem diễn tấu sao? Tui cũng vừa trở về, quá kích động. Tuy rằng âm nhạc cổ điển tuyệt đối như sao trên trời với tui, nhưng mà cảm thấy rất dễ nghe, rất hay, hơn nữa nam thần thật sự đẹp trai chết người a, soái ca a, máu mũi đều muốn phun trào ~~”
“Bởi vì nam thần, mà ta từ lúc chào đời tới nay lần đầu tiên mặc lễ phục đó.”
“Ta cũng giống lầu trên, bởi vì nam thần, ta đây kẻ bình dị tự do cũng cao nhã một phen nha hắc hắc”
“Không cướp được vé *khóc ngất tại WC* ”
“Lầu trên nhường ta một cái WC *cùng khóc*. Tốc độ tay quá chậm không cướp được vé, mấy chú bán vé đen cũng bất lực a, hu hu hu hu hu *khóc tràn bờ đê*”
“Tui chính là mua vé của mấy chú buôn vé đây, giá cả bị đẩy lên tận trời đó T^T. Bất quá xem biểu hiện đêm nay của nam thần, đáng!”
“Lầu trên thật đại gia… (⊙o⊙)”
“Các tỷ muội không mua được vé đừng vội khóc, đến đến đến, ta trộm chụp mấy tấm của nam thần, cho các nàng xem jap.Hình ảnh, jap.Hình ảnh, jap.Hình ảnh”
“Lầu trên thật sự là người tốt, ôm chân.”
“Ảnh chụp hơi mờ a, nhìn không rõ lắm.”
“ *Chảy mồ hôi*, chụp trộm đó, không dám mở flash, trong nhà hát mà, nàng hiểu ha.”
“A a a a a, nam thần mặc lễ phục áo đuôi én phải không phải không phải không, từ lâu ta đã YY bộ dáng nam thần mặc áo đuôi én rồi, dáng người ảnh như vậy mặc vào tuyệt đối cool chết người a.”
“Không sai, suất ngây người (º﹃º )(º﹃º )(º﹃º )”
“Ai muốn giơ tay nào, ta trộm thu âm, nhất phần sau và màn encore, có nàng nào muốn không?”
“Có có có có có, GN cầu tung nhạc.”
“Cùng cầu”
“+1”
“+2”
“+3”
…
“+10086”
“Đã tung hàng, địa chỉ: mật mã: nanshenwodejia”
“GN người tốt, *tải tải tải về* ”
“Hay quá xá á á á á á, phối với ảnh chụp của lầu trên trên kia, máu mũi của ta ơi…..”
“Nghe xong, quá đã. Cầu nhân sĩ chuyên nghiệp phân tích, nam thần đêm nay biểu hiện như thế nào? Kẻ không chuyên chỉ cảm thấy rất êm tai rất êm tai~”
“Cầu chuyên gia phân tích +1”
“Từ góc độ chuyên nghiệp, cũng chỉ có thể nói, không thể soi mói.”
“Không sai. Tuy rằng không thể nói là trình độ hàng đầu, nhưng quả thật không có gì để bắt bẻ.”
“Cả buổi diễn tấu đều quy củ một cách máy móc, nhưng là bản nhạc encore cuối cùng kia đã được cải biên, tôi có thể nói quả thực rất kinh diễm không!”
“ *Cùng kinh động hồn phách*, tôi còn là lần đầu tiên nghe được đàn dương cầm hợp tấu với đàn vi-ô-lông bản Croatian Rhapsody đó, thực sự rung động a.”
“Tôi là fan của Maksim Mrvica, một khắc nghe được ca khúc kia thiếu chút nữa cảm động mà bật khóc, Lục nam thần quá tuyệt!!!”
“Lục nam thần, ủng hộ anh cả đời, cả đời làm fan não tàn ~~”
“Cả đời làm fan não tàn +1”
“Cả đời làm fan não tàn +2”
…
“Cả đời làm fan não tàn + *số chứng minh nhân dân* ”
…
Ngày hôm sau trên tiêu đề của các tờ báo lớn đều đưa tin về buổi diễn tấu lần này. Tinh Không tặng vé cho nhiều bên truyền thông như vậy đương nhiên không phải phát miễn phí, trừ bỏ vài tạp chí giữ lập trường trung lập đa phần các tờ báo có lực ảnh hưởng lớn khác đều có qua lại với Tinh Không. Người một nhà tự nhiên không cần phải nói, những bên truyền thông hoặc tạp chí tự xưng là trung lập sau buổi diễn tấu hoàn mỹ này cũng chỉ có thể khích lệ tán thưởng. Đa phần đều nghiêng về chiều hướng ca ngợi, khiến cho những kẻ muốn nói vài câu khó nghe cũng đành ngoan ngoãn ngậm miệng.
Vì thế, sau khi Lục Diễn vinh dự nhận được danh hiệu ảnh đế tại liên hoan phim Cannes, buổi biểu diễn này lại càng góp phần tô đậm thêm danh tiếng cho hắn.
Bản thân Lục Diễn thì vẫn là thái độ như trước, kết thúc thì liền cho qua, bình luận tốt xấu dĩ nhiên cũng sẽ chú ý, nhưng sẽ không để trong lòng, tiếp tục làm việc của mình, tiến lên phía trước mới là điều quan trọng nhất.
Chỉ có điều sau khi buổi diễn tấu kết thúc, mọi chuyện lại vẫn chưa hoàn toàn chấm dứt.
Vài vị lão tiền bối thương lượng với nhau, cảm thấy đem tiền thu được từ buổi diễn tấu quyên vào mấy tổ chức từ thiện, không bằng trực tiếp quyên góp cho đơn vị nào đó. Bọn họ đối với tương lai của giới âm nhạc đều rất chú trọng, cho nên cuối cùng quyết định đem tiền quyên góp cho một nhạc viện làm học bổng.
Nhạc viện nhận được một số lớn tiền tài trợ lớn như vậy thì vô cùng cao hứng, bởi vì chủ nhân của số tiền quyên góp này đều là các vị lão tiền bối trong giới văn nghệ, buổi biểu diễn để quyên góp tiền lại là sự kiện oanh động toàn thành phố. Hiệu trưởng của trường đang muốn mượn cơ hội này quảng bá cho trường của mình, vì thế cẩn thận tổ chức hẳn một buổi lễ mang tính nghi thức để quyên tặng, mời người quyên tặng tới tham dự.
Loại chuyện náo động này các vị lão tiền bối cảm thấy đã lớn tuổi rồi đều không có hứng thú, liền nhất trí đề cử Lục Diễn đại diện cho mọi người tới dự. Lục Diễn cũng không nhiều lời, công việc của hắn chính là yêu cầu càng nhiều cơ hội xuất hiện trước công chúng càng tốt, cho nên liền vui vẻ đáp ứng.
Thời gian dự định là vào chiều thứ bảy, địa điểm ngay tại hội trường của nhạc viện.
Xe của Lục Diễn bị ngăn lại ở cổng trường, Tống Huy xuống xe nói chuyện, đúng lúc đó, đã có người ra đón. Người tới là chủ nhiệm viên, nói vài câu với bảo vệ ngăn xe, rồi cùng Tống Huy đi tới cạnh xe.
Ngồi ở ghế phó lái, Lục Diễn hạ cửa kính xe xuống, tháo kính râm, quay người khẽ cười.
Bên cạnh đó có một đám sinh viên đi ngang qua, khi thấy rõ người ngồi trên xe, sôi nổi dừng chân đứng nhìn, có mấy nữ sinh còn thấp giọng hét lên, “Á, là Lục Diễn.”
“Đúng là Lục Diễn, ngoài đời còn đẹp trai hơn cả trên ti vi. Nhưng mà anh ấy đến trường chúng ta làm gì?”
“Cậu không biết hả, anh ấy tới tặng học bổng từ thiện cho sinh viên trường ta.”
“Thật á? Là buổi lễ ở hội trường chiều nay đúng không?”
“Đúng, là nó đó.”
“Ai nha, thế còn chờ gì nữa, mau tới hội trường, chậm chân là chen không nổi đâu.”
“Phải phải, đi mau đi mau.”
Chủ nhiệm đi tới bên cạnh xe, Lục Diễn không làm bộ làm tịch, lễ phép bước xuống, vươn tay bắt tay với ông ta.
“Xin chào, Lục tiên sinh, tôi là chủ nhiệm viên của trường đại học này, tên tôi là Quan Vĩ, hiệu trưởng bảo tôi ở chỗ này chờ cậu.”
“Xin chào, Quan tiên sinh, để ngài đợi lâu rồi.” Lục Diễn mỉm cười đáp.
“Không lâu không lâu, tôi cũng vừa đến, thiếu chút nữa bắt cậu đợi rồi, ngại quá. Giờ chúng ta tới hội trường luôn nhé?”
“Vâng.”
Quan Vĩ cũng lên xe cùng họ, ngồi ở chỗ ngồi phía sau, chỉ đường cho Tống Huy lần đầu tiên tới nhạc viện.
Lục Diễn đến không sớm không muộn, trong hội trường gần như đã kín người, trên đường tới còn nhìn thấy có không ít sinh viên đang vội vã chạy tới nơi này.
Quan Vĩ cười nói, “Lục tiên sinh thật sự rất được hoan nghênh, mấy đứa sinh viên này biết hôm nay Lục tiên sinh tới, đều rất nhiệt tình, thường ngày để tụi nhỏ tới hội trường đều không dễ dàng đâu.”
Lục Diễn khách khí mỉm cười, “Quan tiên sinh nói đùa.”
Lục Diễn dưới sự hộ tống của Quan Vĩ cùng Tống Huy đi tới hàng ghế đầu, các sinh viên nhìn thấy Lục Diễn đến mặc dù có chút xôn xao, nhưng dù sao cũng là người có giáo dục, tố chất đều rất cao, cho nên cũng không xảy ra chuyện chen lấn. Chỉ có một nữ sinh có lẽ là quá kích động, đột nhiên lớn tiếng kêu một câu, “Lục Diễn em yêu anh.”
Trong hội trường tuy rằng không quá an tĩnh, nhưng một tiếng này xác thực rất rõ ràng, nhất thời mọi người đều quay về phía nữ sinh mới lên tiếng vừa rồi, nữ sinh kia vì thế mà xấu hổ đỏ bừng mặt.
Lục Diễn mỉm cười nhìn cô gái, nghiêm túc nói, “Cám ơn em.”
Nữ sinh mặt càng đỏ hơn, không còn là xấu hổ, mà là hưng phấn.
Đi đến hàng ghế phía trước cũng không mất nhiều thời gian, Lục Diễn nhìn thấy nơi đó đã có vài bên truyền thông đặt sẵn máy quay, máy chụp ảnh, có mấy người còn khá quen mặt. Lục Diễn cũng không quá ngạc nhiên, hiệu trưởng làm lớn như vậy hẳn vì quảng bá hình ảnh cho trường, không mời mấy hãng truyền thông đến mới là kỳ quái.
Buổi lễ cử hành vào lúc hai giờ đúng, mở màn là bài phát biểu của ban lãnh đạo trường. Lên phát biểu đầu tiên chính là hiệu trưởng, ông sơ lược lại đôi nét về lịch sử cùng thành tựu của trường, đều là mấy lời sáo rỗng rập khuôn, mặc dù có chút nhàm chán, cũng may không quá dài. Người thứ hai lên sân khấu chính là bí thư chi đoàn, quanh đi quẩn lại cũng chỉ là mấy nội dung mọi người nghe phát chán. Vài ba vị lãnh đạo thay nhau lên sân khấu, nhìn ra được mỗi người đều bởi vì xuất hiện trước mắt truyền thông mà đặc biệt cản thận, tất cả đều ăn mặc trang trọng, khi nói chuyện cũng đều cố gắng bày ra nét mặt tươi tỉnh. Mỗi người phát biểu không quá nhiều, toàn bộ chấm dứt cũng mới hơn nửa giờ, điều này thật sự hiếm thấy, cho nên đám sinh viên cũng không mất kiên nhẫn.
Sau khi bên phía lãnh đạo phát biểu xong, liền vào chủ đề chính. Hiệu trưởng lần thứ hai lên sân khấu, đầu tiên là gửi lời cảm ơn tới các vị lão tiền bối đã ủng hộ cùng quyên góp học bổng cho nhà trường, sau đó gửi lời chúc mừng tới những bạn sinh viên được nhận học bổng hôm nay.
Kế tiếp những sinh viên nhận học bổng được mời lên sân khấu, tổng cộng có năm người, bốn nam một nữ. Sinh viên nhạc viện ngoại hình tuy rằng không bằng sinh viên các trường sân khấu điện ảnh, nhưng so với các trường đại học thông thường cao hơn nhiều, ít nhất mấy sinh viên lên sân khấu này ngoại hình đều rất khá, nhất là một nam sinh trong đó, dáng người cao ngất, mi thanh mục tú, trực tiếp đi làm thần tượng cũng đủ tiêu chuẩn. Chỉ có điều biểu tình trên mặt cậu ta lại không dễ nhìn, bốn người còn lại thì là vẻ mặt hờ hững, người có ngoại hình xuất sắc nhất thì lại ẩn chứa vẻ khuất nhục, tuy rằng cậu ta cố gắng che giấu, nhưng làm sao qua được ánh mắt của ảnh đế như Lục Diễn.
Lục Diễn cũng không cảm thấy lạ lùng. Trường học nào mà chẳng có sinh viên như vậy, thành tích ưu tú, gia cảnh nghèo khó, cho nên trong khi cố gắng đạt được danh hiệu khen thưởng, còn có tư cách nhận được học bổng. Học bổng khác với danh hiệu khen thưởng, nó ngoại trừ yêu cầu người nhận có đủ ưu tú, quan trọng nhất là điều kiện nghèo khó, cho nên nó chung quy là một món quà làm cho người nhận vừa yêu vừa hận.
Cả nam và nữ ở lứa tuổi này, đều là thời điểm mẫn cảm lại yếu ớt nhất, một đám người trẻ tuổi lòng tự trọng đều cao ngang trời, nhất là khi người đó coi như ưu tú, nghèo khó thường là việc làm cho bọn họ cảm thấy xấu hổ, mà tiếp nhận sự trợ giúp của người khác trong mắt bọn họ lại mang nhiều ý tứ khuất nhục.
Khi mà Lục Diễn còn học trung học, trong lớp hắn cũng có một người như vậy. Cậu ta rất cố gắng, thành tích cũng rất cao, cho nên hàng năm song song với việc nhận danh hiệu khen thưởng còn đạt được học bổng cao nhất, nhưng cậu ta cho tới bây giờ đều không hề vui vẻ, suốt ngày mang vẻ mặt lạnh tanh, vừa quái gở lại lạnh lùng, giống như mọi người đều khinh thường cậu ta, đang chê cười cậu ta vậy.
Cho nên đối với tâm tình những người trên sân khấu lúc này, Lục Diễn cũng có thể lý giải.
Vốn là chuyện hận không thể che giấu mọi người, cứ như vậy bị công bố rộng rãi, quả thực chẳng khác gì việc bêu rếu trước công chúng. Nhưng mà lại không cách nào phản kháng, trường học muốn làm, bọn họ cũng chỉ có thể phối hợp, duy nhất có thể làm được chính là dùng vẻ mặt biểu hiện bất mãn trong lòng.
Hiệu trưởng cũng có chút xấu hổ, nhưng ông ta có thể yêu cầu các sinh viên lên sân khấu, lại không thể miễn cưỡng họ, chỉ hy vọng mấy nghi lễ hình thức nhanh chóng trôi qua yên ổn.
Lục Diễn rất nhanh được mời lên sân khấu, hắn cũng không để ý thái độ mấy người kia, vẫn mỉm cười như trước, bảo trì phong độ tốt nhất, cùng bọn họ bắt tay, sau đó đem từng tờ chi phiếu giao cho bọn họ.
Sau đó hiệu trưởng và Lục Diễn cùng năm sinh viên kia chụp ảnh chung. Ánh đèn flash loang loáng không ngừng chiếu rọi khuôn mặt mỉm cười của Lục Diễn, các học sinh không lộ ra biểu tình gì cùng vẻ mặt xấu hổ của hiệu trưởng.
Hiệu trưởng và mấy sinh viên nối đuôi nhau xuống sân khấu, Lục Diễn được MC giữ lại mời nói vài câu.
Lục Diễn cầm micro, trầm mặc một chút, mỉm cười chậm rãi nói, “Tôi rất muốn cảm ơn các bạn sinh viên vừa rồi đứng ở trên đây, cám ơn các bạn tiếp nhận phần tâm ý này, để tôi và thầy của tôi, còn có cả tình yêu của các vị lão tiền bối, có thể có được thế hệ kế thừa ưu tú như vậy. Hôm nay các bạn đứng ở chỗ này, không phải nói lên rằng các bạn nghèo khó, mà là chứng minh các bạn là những người ưu tú nhất. Tôi tin tưởng những sinh viên tài giỏi như các bạn, tương lai nhất định có thể trở thành người có ích. Cho nên, cho phép tôi dành tiếng vỗ tay này tặng cho các bạn.”
Lục Diễn nói xong, liền một mình vỗ tay khen ngợi, từng nhịp từng nhịp, vang dội hữu lực. Rất nhanh, sinh viên dưới sân khấu cũng hưởng ứng, toàn thể cùng nhau vỗ tay, đọng tại màng nhĩ, đánh vào trong lòng. Vừa rồi mấy sinh viên lên đài biểu tình đều thay đổi, vốn là lạnh lùng trở nên kích động, nữ sinh kia trong mắt tựa hồ còn có chút ẩm ướt, nam sinh có bề ngoài đẹp trai nhất càng mở to hai mắt khó có thể tin mà nhìn Lục Diễn.
Lục Diễn không nói thêm gì nữa, chậm rãi đi xuống, MC sửng sốt một hồi lâu mới bắt đầu lên tiếng kết thúc buổi lễ.
Trên đường trở về, Tống Huy vừa lái xe vừa nói, “Lục ca, mới rồi anh nói mấy câu thật đã quá, anh không thấy đâu, mấy tên nhóc kia đều bị anh nói phát khóc đấy.”
Lục Diễn khẽ cười, “Bọn họ không phải bị anh nói cho khóc, bọn họ là vì chính mình mà khóc.”
Đột nhiên, Tống Huy phanh gấp, sau đó mắng một câu, “Mẹ nó!”
Hóa ra đột nhiên có một người lao tới giang hai tay ngăn trước đầu xe, có thể làm cho người có tu dưỡng như Tống Huy cũng chửi thề, có thể thấy được cậu thật sự bị dọa sợ.
Tống Huy hạ cửa kính, thò đầu ra quát, “Cậu muốn chết à, có kiểu đón xe như vậy sao!”
Người kia không để ý tới cậu, thở dốc chạy đến bên cạnh ghế phó lái, Lục Diễn hạ cửa kính xe xuống, là nam sinh viên đẹp trai nhất nhận học bổng trên sân khấu lúc nãy.
Nam sinh nhìn chằm chằm Lục Diễn, “Tôi có nói mấy câu muốn hỏi anh, có thể chứ?”
Lục Diễn cảm thấy có chút thú vị, đi xuống xe nhìn thẳng vào cậu ta, “Cậu nói đi.”
Nam sinh trực tiếp hỏi, “Mấy lời lúc nãy anh nói, là thật lòng sao?”
Lục Diễn khẽ cười, “Tôi cho tới bây giờ đều không thích nói dối.”
Nam sinh trầm mặc một hồi, cắn cắn môi dưới, “Vậy anh từng tiếp nhận ‘bố thí’ như vậy sao?”
Lục Diễn biết nam sinh hỏi như vậy, đại khái hẳn là có chút hiểu biết về quá khứ của hắn cho nên cũng hiểu được.
“Không có.” Lục Diễn lắc đầu, nhìn thấy chân mày nam sinh khẽ nhíu, lại nói tiếp, “Bởi vì tôi không cần. Tôi vẫn luôn có cách của riêng mình để có thể sinh tồn. Nếu cậu không muốn nhận thứ người khác cho, vậy chính cậu phải tự cố gắng, làm cho mình trở nên thật mạnh. Trước lúc đó, cậu chỉ cần nhớ kỹ, tất cả tôn nghiêm đều là thứ để dựng nên trụ cột cho cậu tiếp tục sinh tồn. Không ai có thể khinh thường cậu, trừ phi cậu tự khinh thường chính mình trước.”
Nói xong, Lục Diễn không để ý tới vẻ sửng sốt của cậu ta, ngồi vào trong xe, ý bảo Tống Huy lái xe rời đi.
Trước lúc xe khởi động, nam sinh đột nhiên phục hồi lại tinh thần, ghé vào cửa sổ xe kêu một câu, “Em tên Tiếu Hử Nham, xin anh nhớ kỹ.”
Lục Diễn chỉ cười, không đáp lại, xe đã chạy đi.
Chuyện này vẫn chưa chấm dứt.
Sau đó một lần trong một chương trình phỏng vấn, MC lại nhắc đến vấn đề này với Lục Diễn, “Hiện tại người người đều ưu ái làm chuyện tốt thì không lưu danh, trước đó Lục tiên sinh lại công khai rầm rộ quyên góp từ thiện, không biết anh đối với vấn đề này cảm thấy thế nào?”
Lục Diễn không chính diện trả lời, “Tôi nghĩ trước tiên kể một câu chuyện. Đại đệ tử Tử Lộ của Khổng thánh nhân có một lần cứu một đứa bé, cha đứa nhỏ vì cảm tạ hắn cho nên đưa cho hắn một đầu trâu, Tử Lộ cao hứng liền nhận, lúc ấy có người nói hắn làm chuyện tốt còn muốn hồi báo, không đủ là quân tử. Thời bấy giờ nước Lỗ có một đạo luật, nếu người nước Lỗ ở nước khác gặp được đồng bào bất hạnh bị bắt làm nô lệ, chỉ cần có thể đem những người này chuộc về, là có thể nhận được khen thưởng từ quốc gia. Tử Cống, một đệ tử khác của Khổng thánh nhân chuộc người nước Lỗ từ nước khác trở về, nhưng hắn lại không lĩnh thưởng từ quốc gia, người người đều khen hắn là quân tử.”
MC không rõ lí do, “Câu chuyện này, hình như rất nhiều người cũng biết.”
Lục Diễn mỉm cười, “Như vậy rất nhiều người cũng có thể biết Khổng thánh nhân đáp lại như thế nào. Đối với việc Tử Lộ tiếp nhận báo đáp, thánh nhân biểu dương hắn, nói về sau người làm việc thiện sẽ càng nhiều. Mà đối với Tử Cống làm chuyện tốt không cần báo đáp, thánh nhân không chỉ phê bình hắn mà còn cảm thán, về sau người nước Lỗ sẽ không ai chuộc đồng bào của mình về nữa.”
“Cho nên, ý của Lục tiên sinh là?”
“Tôi tuy rằng không dám so sánh cùng môn sinh của thánh nhân, nhưng miễn cưỡng coi như là nhân vật của công chúng, ít nhiều cũng có thể tạo nên tác dụng làm tấm gương. Nếu người người đều cảm thấy làm việc thiện là có thể được hồi báo, như vậy sẽ có càng nhiều người làm việc tốt. Có thể tuyên truyền rộng rãi, thì sức ảnh hưởng càng ngày càng nhiều, mà tôi rất nguyện ý vì thế cố gắng hết sức.”
“Như vậy, Lục tiên sinh nhận được hồi báo gì tốt đây?”
Lục Diễn vui đùa nói, “Tôi bởi vậy được càng nhiều người chú ý, tất cả mọi người sẽ cảm thấy tôi làm người cũng không tệ lắm, đây là chỗ tốt.”
MC lại không buông tha, tiếp tục hỏi, “Vậy một thời gian trước, có một thương nhân, chuyện người này ở trên đường phố phát tiền cho dân chúng được công nhận là ‘đại thiện nhân’ lại bị ông ta từ chối, rất nhiều người bởi vậy đều nói ông ta giả nhân giả nghĩa, Lục tiên sinh lại thấy thế nào?”
Lục Diễn không chút hoang mang mà đáp, “Tôi nghĩ vậy đại khái còn liên lụy đến vấn đề trao tặng, bất luận tấm lòng của anh như thế nào, làm từ thiện là vì trợ giúp người khác, nếu người khác không cần sự trợ giúp của anh, ép buộc ngược lại không hay, không bằng đem càng nhiều thiện tâm trao cho những người thật sự cần.”
MC tổng kết, “Cho nên Lục tiên sinh cũng không phản đối hành động phô trương của vị thương nhân kia phải không?”
Lục Diễn dĩ nhiên không bị mắc vào, “Tôi vẫn chưa nói vậy, tôi phản đối hay không phản đối căn bản không quan trọng, mỗi người có hành động và thái độ riêng. Tôi đã nói, hết thảy việc mình làm, thì chính mình phải phụ trách. Với tôi mà nói, cúi đầu ngẩng đầu không thẹn với trời đất, làm việc xứng đáng với tâm mình, thế là đủ rồi.”
“Vâng, như vậy rất cảm ơn Lục Diễn tiên sinh đã đến tham dự buổi phỏng vấn này của chúng tôi, chân thành cám ơn anh.”
Chương trình này vừa chiếu trên truyền hình, hoàn toàn như dự kiến, lại dấy lên một hồi thảo luận.
Làm nhân vật của công chúng, mỗi tiếng nói mỗi hành động của Lục Diễn quả thật sẽ khiến cho rất nhiều người chú ý. Huống chi một chuyện lớn như thế, cho dù không có Lục Diễn, mọi người cũng chưa từng ngừng tranh luận. Là từ thiện hay là giả nhân giả nghĩa? Đây vốn là điều không thể nói rõ ràng, kết quả thông thường vẫn là lấy điểm xuất phát đến để phán đoán thiện ác, đều là tôi nói tôi có lí, chị nói chị có tình, ai cũng không thuyết phục được ai.
Cuối cùng, lại là một bài post tạm thời kết thúc cuộc tranh luận này.
“Mặc kệ tôi tán đồng hay phản đối quan điểm của Lục Diễn, nhưng tôi rất thưởng thức thái độ của anh. Từ cuối năm ngoái bởi vì Lục Diễn cứu người phải nhập viện dấy lên một trang tranh luận mà tôi bắt đầu chú ý đến anh. Tôi phát hiện anh là một người rất can đảm cùng thẳng thắn, nói chuyện làm việc cũng không hề có lệ, tựa như anh đã nói, cúi đầu ngẩng đầu không thẹn với trời đất, làm việc xứng đáng với tâm mình.
Nói thật, người như vậy tại cái chốn thị phi tràn ngập dối trá lừa gạt này cơ hồ đã tuyệt tích. Tôi không biết anh là như thế nào sinh tồn đến hiện tại, nhưng sự thật chứng minh, anh không chỉ sống mà còn sống rất tốt, mỗi một lần mọi chuyện bắt đầu thảo luận về anh bắt đầu như thế nào, quá trình ra sao thì cuối cùng đều nghiêng về phía anh ấy, không biết là vì nhân cách vì mị lực hay là vì vận khí quá tốt.
Lớn tuổi rồi, tôi đã sớm qua cái tuổi theo đuổi thần tượng, nhưng đối mặt với một người đàn ông lý trí thẳng thắn mà rất có chiều sâu như vậy, lại còn đẹp trai thế kia, không thể không thừa nhận, tấm lòng của một người phụ nữ có tuổi như tôi có đôi khi cũng sẽ hold không nổi.
Cuối cùng ta muốn nói chính là, fan Lục Diễn thật sự rất may mắn, các bạn lựa chọn một thần tượng rất đáng giá noi theo, tràn đầy năng lượng nghĩa khí.”
“Tôi tới góp lời một chút, cám ơn lâu chủ ca ngợi nam thần như vậy, chúng tôi cả đời sẽ đi theo anh ấy.”
“Cám ơn lâu chủ tán thưởng, nam thần quả thật thực là người đáng giá để chúng ta yêu thích.”
…
Lại qua vài ngày, Tần Phong đem một phần tư liệu đưa tới trước mặt Lục Diễn, cười nói, “Tôi thật không nghĩ tới, buổi diễn tấu kia lại còn có chuyện kéo theo phía sau.”
“Làm sao vậy?” Lục Diễn giương mắt nhìn hắn, vươn tay cầm lấy tập tài liệu.
“Fan của cậu, muốn vì cậu thành lập một quỹ từ thiện. Tên cũng nghĩ ra rồi, gọi là Lục quỹ. Khẩu hiệu chính là, mỗi tuần mỗi người dành sáu đồng tiền, đem tình yêu của nam thần đưa cho những người cần trợ giúp.”
“Cho nên, đây là bản kế hoạch sao?” Lục Diễn mở tài liệu ra xem.
“Không sai, cậu cảm thấy thế nào?”
Lục Diễn xem sơ qua, trầm ngâm nói, “Chuyện này rất tốt, chẳng qua nếu làm không khéo, cũng dễ dàng mất tiếng. Quỹ từ thiện phiền toái nhất chính là, tất cả số tiền quyên được đến tột cùng có chân chính dùng cho từ thiện hay không.”
“Cho nên, cậu có ý gì không?” Tần Phong thoạt nhìn đã có chủ định, chẳng qua là hắn vẫn muốn nghe thử ý kiến của Lục Diễn.
“Tôi cảm thấy chúng ta có thể thành lập một hội, chuyên quản lý số tiền này, thu như thế nào, dùng như thế nào. Sau đó mời tổ chức thứ ba làm giám sát, định kỳ công bố nơi quyên tặng, tổng số, cùng với phạm vi… vân vân. Nói chung cần nhất là công khai, minh bạch. Thậm chí có thể cho toàn xã hội cùng nhau giám sát.”
Tần Phong gật đầu cười nói, “Ý tưởng không tồi, tôi cũng nghĩ gần giống vậy. Toàn xã hội giám sát, quả là điểm quan trọng, về sau lực ảnh hưởng của cậu sẽ càng lúc càng lớn. Quyết định vậy đi, cứ thế mà làm.”
Tần Phong lại vỗ vỗ bả vai Lục Diễn, “Tôi càng ngày càng cảm thấy, lúc trước có thể ký hợp đồng với cậu, thật sự là quá tốt. Tôi có dự cảm, giấc mộng của tôi chỉ có cậu mới có thể giúp tôi thực hiện.”
“Cũng là mong muốn của tôi.” Lục Diễn mỉm cười.
Hoàn chương 74
.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Về quan điểm từ thiện cùng giả nhân giả nghĩa trong truyện, tựa như Lục Diễn nói, là quan điểm của mỗi người, mỗi người đều sẽ có ý kiến của mình, tôi cũng không biết quan điểm của nam chính trong truyện giống hay là trái ngược với mọi người, dù sao xét đến cùng, viết đoạn này chính là vì những lời này, “Mặc kệ tôi tán đồng hay phản đối quan điểm của Lục Diễn, nhưng tôi rất thưởng thức thái độ của anh.”
☆,
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất