Chương 86
CHƯƠNG 86
Edit: Mộ Vũ
Beta: Yến Phi Ly
.
Sau khi Tô Mạc nhận được điện thoại liền đứng chờ bên đường lớn, không lâu sau, một trận gió quét qua, một chiếc Aston Martin cực kì lóa mắt xuất hiện trước mặt anh.
Lục Diễn ló đầu ra, nghiêng người sang một bên, cười tủm tỉm nói, “Lên xe đi.”
Tô Mạc không nói gì, ngoan ngoãn vào xe, thắt đai an toàn.
Lục Diễn cũng không nói thêm câu nào, xe lại ‘vèo’ một tiếng phóng đi, theo quán tính Tô Mạc còn bị ập người về trước một chút.
Xe phóng rất nhanh, đương nhiên đây là so với tốc độ của những xe bình thường, còn so với xe thể thao thì cũng không nhanh lắm, nhưng bởi vì mở mui xe ra, cũng đủ khiến người trên xe cảm thấy được xe đang lao nhanh như chớp.
May mắn đêm đã rất khuya, trên đường gần như không có bóng dáng xe cộ, thỉnh thoảng có vài chiếc tốc độ không kém lắm so với hai người.
Tô Mạc lần đầu tiên thấy Lục Diễn phóng xe nhanh như vậy.
Trên thực tế, anh rất ít khi nhìn thấy hắn lái xe. Ngày thường khi hai người ở cùng một chỗ, hầu như đều do Tô Mạc cầm lái, thỉnh thoảng mệt mỏi mới để Lục Diễn lái thay. Mà những lúc bình thường, hắn lái xe còn trầm ổn chậm chạp hơn cả Tô Mạc.
Đến hôm nay anh mới biết thì ra Lục Diễn lại có thể lái xe tốt đến vậy, ngay cả Trần Việt cũng không phải đối thủ.
Trên người hắn, rốt cuộc còn bao nhiêu bí mật nữa?
Nhưng nếu Lục Diễn không muốn nói, Tô Mạc cũng không định hỏi, Cho dù là người bên cạnh thân mật nhất, cũng cần để cho nhau một không gian riêng, không có gì giấu nhau cũng không phải là chuyện tốt.
Đương nhiên nếu Lục Diễn muốn nói, anh cũng rất tình nguyện lắng nghe.
Cuối cùng Lục Diễn dừng xe bên bờ sông.
Sau khi xuống xe, hai người cùng đi đến chỗ vòng bảo hộ trên bờ, từ chỗ vòng bảo hộ ngắm mặt nước lẳng lặng chảy trong đêm, từ lòng sông phả lên những làn gió mang hơi nước ẩm ướt.
Lục Diễn xoay người lại tựa lưng vào hàng rào bảo hộ, hai tay chống lên rào, đầu ngửa về phía sau, từ từ nhắm hai mắt lại, hít sâu một lần, cười nói: “Đã lâu không lái xe nhanh như vậy, thật thoải mái!”
Tô Mạc thản nhiên nói, “Thân thể không khỏe còn đua xe với người ta, anh không muốn sống nữa sao!” Tuy nói vậy, nhưng trong lời của anh cũng không có nhiều ý tứ trách móc. Anh biết Lục Diễn luôn luôn có chừng mực, cũng tin tưởng hắn sẽ không dùng mạng sống của mình để đùa giỡn. Anh còn rõ ràng hơn bất kì người nào, Lục Diễn là người yêu quí sinh mệnh đến cỡ nào.
Lục Diễn ngẩng đầu lên, mỉm cười với anh, đột nhiên hỏi, “Có thuốc lá không?”
Tô Mạc nhìn hắn một cái, gật gật đầu, “Trên xe có, để em lấy.”
Hai người đứng đối diện, gần như cụng đầu vào nhau, Lục Diễn đưa lưng về phía mặt sông, miệng ngậm một điếu thuốc, Tô Mạc một tay chắn gió, một tay bật lửa châm điếu thuốc cho hắn. Hai người dựa vào nhau quá gần, tư thế ái muội mà cũng rất ấm áp.
Cả hai đều không phải người nghiện thuốc lá, cũng rất ít khi hút, nhưng ngẫu nhiên sẽ hút một hai điếu.
Châm thuốc, Lục Diễn lùi lại phía sau, Tô Mạc cũng cất bật lửa vào trong túi áo.
Hít một hơi thật dài, lại chậm chạp phun ra một làn khói, Lục Diễn nhìn ngọn đèn đường xa xa đang lập lòe trong màn đêm sâu thẳm, bỗng nhiên mở miệng, “Hồi mới lên đại học, anh bắt đầu đua xe với người ta.”
Tuy rằng đó là mấy bí mật không nhất thiết nói cho người khác, nhưng Tô Mạc không phải ai khác. Có lẽ bởi đêm quá khuya, có lẽ cảm xúc nhất thời bị dao động, lúc này hắn đặc biệt có mong muốn chia sẻ.
Lục Diễn nói không nhanh, giọng điệu cực kì bình tĩnh, “Học phí của học viện rất lớn, mà anh căn bản không có tiền. Lại không có họ hàng thân thích để vay, cũng không muốn xin tiền người kia. Đúng lúc đó anh đi thi bằng lái, thầy hướng dẫn thấy anh có thiên phú lái xe, cũng biết anh thiếu tiền, liền hỏi xem anh có muốn học đua xe với ông ấy hay không, chuyện này mang tính riêng tư. Chỉ cần anh có gan đủ lớn, kỹ thuật đủ tốt, thắng sẽ có tiền. Anh đồng ý.”
“Anh nhớ rõ lần đầu đua xe với người ta, anh rất sợ, lúc kết thúc lòng bàn tay toàn mồ hôi. Dĩ nhiên, lần ấy anh không thắng, cũng không được tiền, cho nên thầy trả tiền cho anh. Anh cũng không biết ông ấy lấy đâu ra lòng tin với anh, nhưng sự thật chứng minh, ánh mắt của ông ấy không sai. Đua được một năm, anh không thua lần nào nữa. Hơn nữa dần dần, trái tim của anh thay đổi.
Lúc đầu là vì tiền, nhưng sau đó cũng không hẳn là vì tiền. Anh bắt đầu đam mê loại tốc độ cực hạn này, cảm giác điên cuồng ấy, muốn dừng cũng không dừng được. Cho dù gặp phải người có kỹ thuật cao hơn anh, nhưng không lớn mật như anh, là anh có thể thắng. Bây giờ nghĩ lại anh cảm thấy bản thân vẫn còn rất may mắn, vì đã không xảy ra chuyện gì. Mãi cho đến khi người thầy hướng dẫn của anh đột nhiên qua đời, anh mới dừng những việc này lại.”
Nói đến đây, Lục Diễn ngừng lại một chút, Tô Mạc liền hỏi: “Bởi vì đua xe sao?”
Hắn cũng không trả lời ngay mà chỉ khẽ cười, có chút châm chọc, “Không phải. Bởi vì ông ấy nợ rất nhiều tiền, không trả nổi, lúc bị bọn vay nặng lãi truy đuổi, trượt chân rơi khỏi cầu vượt, ngã chết. Mà sở dĩ ông vay tiền, là vì vợ bị bệnh nặng, cần rất nhiều tiền chữa trị, nhưng cuối cùng vẫn phải bó tay.”
“……” Tô Mạc cảm thấy hiện tại có vẻ anh nói gì cũng không phù hợp, nên chỉ lặng im.
Lục Diễn ngược lại không để ý, nói tiếp, “Hai người họ đều không có người thân, khi đó bởi vì đua xe nên anh không thiếu tiền, liền giúp họ hỏa táng cùng nhau, chôn trong một nghĩa trang công cộng. Đột nhiên anh cảm thấy sinh mạng thật mỏng manh, phải cố gắng quý trọng, cho nên thu tay lại, sau đó cũng không động đến, ngay cả lái xe cũng rất ít, cho đến ngày hôm nay….”
Lục Diễn xoay người, đối mặt với Tô Mạc, thả tay xuống, cười nói, “Em xem, thật ra anh cũng có một thời niên thiếu nổi loạn, điên cuồng.” Vừa nói hắn vừa nắm chặt tay anh, chăm chú nhìn ánh mắt của anh, “Khi đó anh chỉ có hai bàn tay trắng còn biết tự quý trọng, huống chi bây giờ anh có em. Em yên tâm, anh sẽ không làm bất cứ chuyện nào khiến mình bị thương để em lo lắng. Thật ra đêm nay anh chưa đua hết sức, trước kia anh cũng chơi đùa không ít với đám công tử nhà giàu, anh rất hiểu điểm mấu chốt của bọn họ.”
Lục Diễn nói xong, cười khẽ, “Khi đó bọn họ chính là kim chủ lớn nhất của anh, hầu hết học phí và phí sinh hoạt của anh đều thắng từ chỗ họ đấy.”
Tô Mạc vẫn không nói gì, Lục Diễn tiếp tục. “Anh phải cho họ biết, chỉ có anh mới có tư cách ở bên cạnh em, cho dù nơi nào, lúc nào. Anh không quan tâm họ cảm thấy anh thế nào, nhưng anh không thể để người khác nói, sao Tô Mạc lại không có mắt nhìn, coi trọng người đàn ông chỉ như quả hồng mềm nhũn.”
Tô Mạc rốt cuộc cũng bật cười, nhướng mày nói, “Bọn họ dám!”
Lục Diễn thấy anh cuối cùng cũng cười, tay vươn về phía trước, ôm lấy anh, đặt cằm lên vai anh, giọng có chút rầu rĩ, “Phải rồi, bọn họ đâu dám.”
Tô Mạc vươn tay ôm lại hắn, thở dài nói, “Em cũng không quan tâm người khác thấy em thế nào, em chỉ để ý tới sự bình an của anh. Có điều em biết anh tự có chừng mực, cho nên anh muốn làm gì thì cứ làm. Anh chỉ cần nhớ kĩ, em và anh, cùng sống cùng chết!”
“Ừ, anh biết!” Lục Diễn càng thêm lực ôm chặt anh.
Gió sông rất lạnh, ôm chặt lấy nhau, lại cảm thấy thật ấm.
Chờ mãi mới đến ngày kết thúc kỳ nghỉ, công việc vẫn ùn ùn kéo tới như trước.
Lúc này Tần Phong nhận thay Lục Diễn là một bộ phim cổ trang, rất thú vị.
Bộ phim tên là 《Truyền kỳ về Vương Huyền Sách》, nội dung chính kể về giai đoạn huy hoàng nhất cuộc đời Vương Huyền Sách.
Lục Diễn cũng không hiểu biết nhiều về lịch sử, đối với người tên Vương Huyền Sách chỉ biết sơ qua, nhận bộ phim này xong, mới tìm hiểu đầy đủ của cuộc đời của ông.
Vương Huyền Sách là sứ thần thời Đường năm Trinh Quán(*), đã từng đi sứ bốn lần ở Ấn Độ. Khi lần thứ hai ông dùng thân phận Chính Sử đi sứ tới Ấn độ, đã bị quấn vào sự kiện cướp ngôi, trong tình thế bắt buộc bị bắt làm tù nhân. Sau khi mạo hiểm trốn thoát, ông cũng không về nước ngay, ngược lại đi về ven bờ phía bắc của đại lục Ấn Độ, chính là vương quốc Nepal thời ấy, mượn binh quay về, cuối cùng lấy ít thắng nhiều, tạo nên chiến tích truyền kỳ “Một người diệt hạ một quốc gia”.
(*) Trinh Quán: niên hiệu Vua Đường Thái Tông, Lý Thế Dân, 627-649
Bậc thầy tiểu thuyết gia Nhật Bản Yoshiki Tanaka rất có hứng thú với ông, thậm chí còn cho rằng “Cho dù so ông với những nhân vật chính có phong cách mạo hiểm trong phim Hollywood cũng không phải không được.”
Nhưng mà sự tích về ông chủ yếu ở nước ngoài, cho nên sách sử cũng không ghi chép nhiều, cũng khiến cho hiện tại rất nhiều người không biết về ông, đoạn lịch sử huy hoàng kia cũng gần như bị quên lãng hoàn toàn theo thời gian.
Lục Diễn nhận bộ phim điện ảnh này nội dung chủ yếu về đoạn thời gian truyền kỳ này.
Đây quả là nhân vật truyền kỳ, cũng là một câu chuyện có ý nghĩa. Nếu chỉ nói như vậy, Tần Phong cũng sẽ không vội vội vàng vàng nhận bộ phim tiếp theo này, dù sao đóng phim không phải viết tiểu thuyết, không phải chỉ là một câu chuyện có ý nghĩa đã đủ. Còn phải xem tài năng của đạo diễn, có thể làm rõ được cốt truyện, khiến người xem phấn khích, thấy hấp dẫn hay không.
Cho nên điều khiến Tần Phong động tâm không phải là bản thân cốt truyện, mà là người làm nên câu chuyện này, cũng chính là đạo diễn phim – Trần Lập.
Trần Lập và Vương Dịch đều là đạo diễn nổi danh, nhưng họ thành danh cơ hồ là trước sau ngang nhau. Nếu như nói Vương Dịch là đạo diễn cực kỳ nổi danh trong nước, Trần Lập cũng không thua kém lắm. Những bộ phim Vương Dịch quay đều dễ dàng lấy được giải thưởng, mà Trần Lập cũng gần như vậy, thậm chí trong một số lễ trao giải, tranh đoạt giải bộ phim xuất sắc nhất luôn là cuộc chiến giữa hai người, những cái khác chỉ làm nền mà thôi.
Tuy rằng bây giờ đã chấm dứt, trong lễ trao giải điện ảnh trong nước, tần suất Vương Dịch nhận giải cao hơn Trần Lập, nhưng Trần Lập lại thu hoạch được nhiều giải hơn Vương Dịch trong lễ trao giải điện ảnh quốc tế. Ông ta là người duy nhất trong nước ba lần đoạt giải bộ phim xuất sắc nhất và đạo diễn xuất sắc nhất. Chỉ bằng điểm này, ông ta cũng dễ dàng trở thành đạo diễn có tầm quan trọng nhất nhì.
Phong cách của Vương Dịch và Thôi Kiên khác nhau. Vương Dịch sở trường quay những bộ phim tình cảm tinh tế, cũng chính là loại hình văn nghệ thanh tân mà mọi người thường yêu thích, nhưng ông có thể phát huy đến cực hạn, vượt qua người khác. Mà sở trường của Trần Lập là phong cách khí khái hào hùng, ông ta còn có một đặc điểm, phim của ông ta luôn làm nhân vật nổi lên cực kỳ xuất sắc, nhất là nhân vật chính, ông ta khắc họa hình tượng sắc sảo, tươi sáng rõ nét, khiến những diễn viên trong phim của ông ta dễ dàng đoạt giải ảnh đế, ảnh hậu.
Cho nên, không diễn viên nào lại không khát vọng có thể trở thành nam nữ chính trong phim Trần Lập.
Hoàn chương 86
☆,
Edit: Mộ Vũ
Beta: Yến Phi Ly
.
Sau khi Tô Mạc nhận được điện thoại liền đứng chờ bên đường lớn, không lâu sau, một trận gió quét qua, một chiếc Aston Martin cực kì lóa mắt xuất hiện trước mặt anh.
Lục Diễn ló đầu ra, nghiêng người sang một bên, cười tủm tỉm nói, “Lên xe đi.”
Tô Mạc không nói gì, ngoan ngoãn vào xe, thắt đai an toàn.
Lục Diễn cũng không nói thêm câu nào, xe lại ‘vèo’ một tiếng phóng đi, theo quán tính Tô Mạc còn bị ập người về trước một chút.
Xe phóng rất nhanh, đương nhiên đây là so với tốc độ của những xe bình thường, còn so với xe thể thao thì cũng không nhanh lắm, nhưng bởi vì mở mui xe ra, cũng đủ khiến người trên xe cảm thấy được xe đang lao nhanh như chớp.
May mắn đêm đã rất khuya, trên đường gần như không có bóng dáng xe cộ, thỉnh thoảng có vài chiếc tốc độ không kém lắm so với hai người.
Tô Mạc lần đầu tiên thấy Lục Diễn phóng xe nhanh như vậy.
Trên thực tế, anh rất ít khi nhìn thấy hắn lái xe. Ngày thường khi hai người ở cùng một chỗ, hầu như đều do Tô Mạc cầm lái, thỉnh thoảng mệt mỏi mới để Lục Diễn lái thay. Mà những lúc bình thường, hắn lái xe còn trầm ổn chậm chạp hơn cả Tô Mạc.
Đến hôm nay anh mới biết thì ra Lục Diễn lại có thể lái xe tốt đến vậy, ngay cả Trần Việt cũng không phải đối thủ.
Trên người hắn, rốt cuộc còn bao nhiêu bí mật nữa?
Nhưng nếu Lục Diễn không muốn nói, Tô Mạc cũng không định hỏi, Cho dù là người bên cạnh thân mật nhất, cũng cần để cho nhau một không gian riêng, không có gì giấu nhau cũng không phải là chuyện tốt.
Đương nhiên nếu Lục Diễn muốn nói, anh cũng rất tình nguyện lắng nghe.
Cuối cùng Lục Diễn dừng xe bên bờ sông.
Sau khi xuống xe, hai người cùng đi đến chỗ vòng bảo hộ trên bờ, từ chỗ vòng bảo hộ ngắm mặt nước lẳng lặng chảy trong đêm, từ lòng sông phả lên những làn gió mang hơi nước ẩm ướt.
Lục Diễn xoay người lại tựa lưng vào hàng rào bảo hộ, hai tay chống lên rào, đầu ngửa về phía sau, từ từ nhắm hai mắt lại, hít sâu một lần, cười nói: “Đã lâu không lái xe nhanh như vậy, thật thoải mái!”
Tô Mạc thản nhiên nói, “Thân thể không khỏe còn đua xe với người ta, anh không muốn sống nữa sao!” Tuy nói vậy, nhưng trong lời của anh cũng không có nhiều ý tứ trách móc. Anh biết Lục Diễn luôn luôn có chừng mực, cũng tin tưởng hắn sẽ không dùng mạng sống của mình để đùa giỡn. Anh còn rõ ràng hơn bất kì người nào, Lục Diễn là người yêu quí sinh mệnh đến cỡ nào.
Lục Diễn ngẩng đầu lên, mỉm cười với anh, đột nhiên hỏi, “Có thuốc lá không?”
Tô Mạc nhìn hắn một cái, gật gật đầu, “Trên xe có, để em lấy.”
Hai người đứng đối diện, gần như cụng đầu vào nhau, Lục Diễn đưa lưng về phía mặt sông, miệng ngậm một điếu thuốc, Tô Mạc một tay chắn gió, một tay bật lửa châm điếu thuốc cho hắn. Hai người dựa vào nhau quá gần, tư thế ái muội mà cũng rất ấm áp.
Cả hai đều không phải người nghiện thuốc lá, cũng rất ít khi hút, nhưng ngẫu nhiên sẽ hút một hai điếu.
Châm thuốc, Lục Diễn lùi lại phía sau, Tô Mạc cũng cất bật lửa vào trong túi áo.
Hít một hơi thật dài, lại chậm chạp phun ra một làn khói, Lục Diễn nhìn ngọn đèn đường xa xa đang lập lòe trong màn đêm sâu thẳm, bỗng nhiên mở miệng, “Hồi mới lên đại học, anh bắt đầu đua xe với người ta.”
Tuy rằng đó là mấy bí mật không nhất thiết nói cho người khác, nhưng Tô Mạc không phải ai khác. Có lẽ bởi đêm quá khuya, có lẽ cảm xúc nhất thời bị dao động, lúc này hắn đặc biệt có mong muốn chia sẻ.
Lục Diễn nói không nhanh, giọng điệu cực kì bình tĩnh, “Học phí của học viện rất lớn, mà anh căn bản không có tiền. Lại không có họ hàng thân thích để vay, cũng không muốn xin tiền người kia. Đúng lúc đó anh đi thi bằng lái, thầy hướng dẫn thấy anh có thiên phú lái xe, cũng biết anh thiếu tiền, liền hỏi xem anh có muốn học đua xe với ông ấy hay không, chuyện này mang tính riêng tư. Chỉ cần anh có gan đủ lớn, kỹ thuật đủ tốt, thắng sẽ có tiền. Anh đồng ý.”
“Anh nhớ rõ lần đầu đua xe với người ta, anh rất sợ, lúc kết thúc lòng bàn tay toàn mồ hôi. Dĩ nhiên, lần ấy anh không thắng, cũng không được tiền, cho nên thầy trả tiền cho anh. Anh cũng không biết ông ấy lấy đâu ra lòng tin với anh, nhưng sự thật chứng minh, ánh mắt của ông ấy không sai. Đua được một năm, anh không thua lần nào nữa. Hơn nữa dần dần, trái tim của anh thay đổi.
Lúc đầu là vì tiền, nhưng sau đó cũng không hẳn là vì tiền. Anh bắt đầu đam mê loại tốc độ cực hạn này, cảm giác điên cuồng ấy, muốn dừng cũng không dừng được. Cho dù gặp phải người có kỹ thuật cao hơn anh, nhưng không lớn mật như anh, là anh có thể thắng. Bây giờ nghĩ lại anh cảm thấy bản thân vẫn còn rất may mắn, vì đã không xảy ra chuyện gì. Mãi cho đến khi người thầy hướng dẫn của anh đột nhiên qua đời, anh mới dừng những việc này lại.”
Nói đến đây, Lục Diễn ngừng lại một chút, Tô Mạc liền hỏi: “Bởi vì đua xe sao?”
Hắn cũng không trả lời ngay mà chỉ khẽ cười, có chút châm chọc, “Không phải. Bởi vì ông ấy nợ rất nhiều tiền, không trả nổi, lúc bị bọn vay nặng lãi truy đuổi, trượt chân rơi khỏi cầu vượt, ngã chết. Mà sở dĩ ông vay tiền, là vì vợ bị bệnh nặng, cần rất nhiều tiền chữa trị, nhưng cuối cùng vẫn phải bó tay.”
“……” Tô Mạc cảm thấy hiện tại có vẻ anh nói gì cũng không phù hợp, nên chỉ lặng im.
Lục Diễn ngược lại không để ý, nói tiếp, “Hai người họ đều không có người thân, khi đó bởi vì đua xe nên anh không thiếu tiền, liền giúp họ hỏa táng cùng nhau, chôn trong một nghĩa trang công cộng. Đột nhiên anh cảm thấy sinh mạng thật mỏng manh, phải cố gắng quý trọng, cho nên thu tay lại, sau đó cũng không động đến, ngay cả lái xe cũng rất ít, cho đến ngày hôm nay….”
Lục Diễn xoay người, đối mặt với Tô Mạc, thả tay xuống, cười nói, “Em xem, thật ra anh cũng có một thời niên thiếu nổi loạn, điên cuồng.” Vừa nói hắn vừa nắm chặt tay anh, chăm chú nhìn ánh mắt của anh, “Khi đó anh chỉ có hai bàn tay trắng còn biết tự quý trọng, huống chi bây giờ anh có em. Em yên tâm, anh sẽ không làm bất cứ chuyện nào khiến mình bị thương để em lo lắng. Thật ra đêm nay anh chưa đua hết sức, trước kia anh cũng chơi đùa không ít với đám công tử nhà giàu, anh rất hiểu điểm mấu chốt của bọn họ.”
Lục Diễn nói xong, cười khẽ, “Khi đó bọn họ chính là kim chủ lớn nhất của anh, hầu hết học phí và phí sinh hoạt của anh đều thắng từ chỗ họ đấy.”
Tô Mạc vẫn không nói gì, Lục Diễn tiếp tục. “Anh phải cho họ biết, chỉ có anh mới có tư cách ở bên cạnh em, cho dù nơi nào, lúc nào. Anh không quan tâm họ cảm thấy anh thế nào, nhưng anh không thể để người khác nói, sao Tô Mạc lại không có mắt nhìn, coi trọng người đàn ông chỉ như quả hồng mềm nhũn.”
Tô Mạc rốt cuộc cũng bật cười, nhướng mày nói, “Bọn họ dám!”
Lục Diễn thấy anh cuối cùng cũng cười, tay vươn về phía trước, ôm lấy anh, đặt cằm lên vai anh, giọng có chút rầu rĩ, “Phải rồi, bọn họ đâu dám.”
Tô Mạc vươn tay ôm lại hắn, thở dài nói, “Em cũng không quan tâm người khác thấy em thế nào, em chỉ để ý tới sự bình an của anh. Có điều em biết anh tự có chừng mực, cho nên anh muốn làm gì thì cứ làm. Anh chỉ cần nhớ kĩ, em và anh, cùng sống cùng chết!”
“Ừ, anh biết!” Lục Diễn càng thêm lực ôm chặt anh.
Gió sông rất lạnh, ôm chặt lấy nhau, lại cảm thấy thật ấm.
Chờ mãi mới đến ngày kết thúc kỳ nghỉ, công việc vẫn ùn ùn kéo tới như trước.
Lúc này Tần Phong nhận thay Lục Diễn là một bộ phim cổ trang, rất thú vị.
Bộ phim tên là 《Truyền kỳ về Vương Huyền Sách》, nội dung chính kể về giai đoạn huy hoàng nhất cuộc đời Vương Huyền Sách.
Lục Diễn cũng không hiểu biết nhiều về lịch sử, đối với người tên Vương Huyền Sách chỉ biết sơ qua, nhận bộ phim này xong, mới tìm hiểu đầy đủ của cuộc đời của ông.
Vương Huyền Sách là sứ thần thời Đường năm Trinh Quán(*), đã từng đi sứ bốn lần ở Ấn Độ. Khi lần thứ hai ông dùng thân phận Chính Sử đi sứ tới Ấn độ, đã bị quấn vào sự kiện cướp ngôi, trong tình thế bắt buộc bị bắt làm tù nhân. Sau khi mạo hiểm trốn thoát, ông cũng không về nước ngay, ngược lại đi về ven bờ phía bắc của đại lục Ấn Độ, chính là vương quốc Nepal thời ấy, mượn binh quay về, cuối cùng lấy ít thắng nhiều, tạo nên chiến tích truyền kỳ “Một người diệt hạ một quốc gia”.
(*) Trinh Quán: niên hiệu Vua Đường Thái Tông, Lý Thế Dân, 627-649
Bậc thầy tiểu thuyết gia Nhật Bản Yoshiki Tanaka rất có hứng thú với ông, thậm chí còn cho rằng “Cho dù so ông với những nhân vật chính có phong cách mạo hiểm trong phim Hollywood cũng không phải không được.”
Nhưng mà sự tích về ông chủ yếu ở nước ngoài, cho nên sách sử cũng không ghi chép nhiều, cũng khiến cho hiện tại rất nhiều người không biết về ông, đoạn lịch sử huy hoàng kia cũng gần như bị quên lãng hoàn toàn theo thời gian.
Lục Diễn nhận bộ phim điện ảnh này nội dung chủ yếu về đoạn thời gian truyền kỳ này.
Đây quả là nhân vật truyền kỳ, cũng là một câu chuyện có ý nghĩa. Nếu chỉ nói như vậy, Tần Phong cũng sẽ không vội vội vàng vàng nhận bộ phim tiếp theo này, dù sao đóng phim không phải viết tiểu thuyết, không phải chỉ là một câu chuyện có ý nghĩa đã đủ. Còn phải xem tài năng của đạo diễn, có thể làm rõ được cốt truyện, khiến người xem phấn khích, thấy hấp dẫn hay không.
Cho nên điều khiến Tần Phong động tâm không phải là bản thân cốt truyện, mà là người làm nên câu chuyện này, cũng chính là đạo diễn phim – Trần Lập.
Trần Lập và Vương Dịch đều là đạo diễn nổi danh, nhưng họ thành danh cơ hồ là trước sau ngang nhau. Nếu như nói Vương Dịch là đạo diễn cực kỳ nổi danh trong nước, Trần Lập cũng không thua kém lắm. Những bộ phim Vương Dịch quay đều dễ dàng lấy được giải thưởng, mà Trần Lập cũng gần như vậy, thậm chí trong một số lễ trao giải, tranh đoạt giải bộ phim xuất sắc nhất luôn là cuộc chiến giữa hai người, những cái khác chỉ làm nền mà thôi.
Tuy rằng bây giờ đã chấm dứt, trong lễ trao giải điện ảnh trong nước, tần suất Vương Dịch nhận giải cao hơn Trần Lập, nhưng Trần Lập lại thu hoạch được nhiều giải hơn Vương Dịch trong lễ trao giải điện ảnh quốc tế. Ông ta là người duy nhất trong nước ba lần đoạt giải bộ phim xuất sắc nhất và đạo diễn xuất sắc nhất. Chỉ bằng điểm này, ông ta cũng dễ dàng trở thành đạo diễn có tầm quan trọng nhất nhì.
Phong cách của Vương Dịch và Thôi Kiên khác nhau. Vương Dịch sở trường quay những bộ phim tình cảm tinh tế, cũng chính là loại hình văn nghệ thanh tân mà mọi người thường yêu thích, nhưng ông có thể phát huy đến cực hạn, vượt qua người khác. Mà sở trường của Trần Lập là phong cách khí khái hào hùng, ông ta còn có một đặc điểm, phim của ông ta luôn làm nhân vật nổi lên cực kỳ xuất sắc, nhất là nhân vật chính, ông ta khắc họa hình tượng sắc sảo, tươi sáng rõ nét, khiến những diễn viên trong phim của ông ta dễ dàng đoạt giải ảnh đế, ảnh hậu.
Cho nên, không diễn viên nào lại không khát vọng có thể trở thành nam nữ chính trong phim Trần Lập.
Hoàn chương 86
☆,
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất