Chương 15
“Kéo đàn thô quá”
Tử Lưu bực bội phàn nàn với Trần Dĩ, cậu dạy nhóc kéo khúc này hơn mấy lần rồi mà lần nào cũng đàn sai, thậm chí là sai cùng ngày một chỗ mới tức chứ, một lỗi nhỏ lập đi lập lại mấy lần vẫn không thể sửa được. Không phải người đó cố tình làm sai, thì chắc chắn là đầu óc có vấn đề.
“Em xin lỗi, đoạn ấy khó quá”
Cậu thở dài bất lực, ngoắt tay bảo nhóc Trần ngồi xuống nghĩ ngơi một chút rồi tập tiếp.
“Bình thường đâu có như vậy”
“Em xin lỗi mà....”
“Nghĩ ngơi đi”
“Dạ...”
Hạt nước tràn vào vòm họng nhóc Trần, mang theo vị ngọt đến lạ lùng, kéo cậu nán lại đây một chút, muốn ngắm bình minh của mùa đông lạnh cùng cậu, cố tình tập sai mấy lần để tránh bị nghi ngờ, tâm của cậu nhóc này cũng thâm độc quá rồi.
“Tiền bối, trời trở lạnh, uống chút rượu không ạ?”
“Không được, cậu còn nhỏ lắm, rượu còn không tốt nữa”
“Uống vài hớp thì đã sao, em kêu nhé”
“Này....”
Nhóc Trần Dĩ lon ton cầm chai rượu lớn trên tay thanh toán tiền, làm cậu bất chợt nhận ra cậu nhóc này hoá ra lại lớn rồi. Cũng phải, cậu sắp tốt nghiệp rồi, Trần Dĩ cũng lên năm hai đại học, biết thêm thứ này thứ kia cũng tốt. Uống rượu, biết tửu lượng đến đâu còn tránh việc người ta mời rượu nữa.
Nhóc Trần Dĩ cầm chai sake dassai đặt lên bàn, nhấc cái ly rót cho cậu một nữa, cho mình một nữa. Nâng ly nở nụ cười với cậu, mời uống.
“Cái này.....mạnh không?”
Trần Dĩ cười trừ.
“Anh không biết cháu này à? Ngon lắm, không đây đâu”
Tử Lưu hớp một ngụm, cái ngọt ngọt pha lẫn đắng đắng, nhưng xen lẫn vị bùi bùi chiếm lập tức lấy vị giác, đầu lưỡi hơi tê tê.
“Ngon không ạ?”
“Ừm....được”
Cậu hớp hết ngụm này lấy ngụm khác, ly này đến ly khác đến mức mặt đỏ bừng, tâm trí dường như không vững vàng muốn cơ thể nó ngừng lại nhưng không sao kiểm soát hết được mọi hoạt động. Tử Lưu cúi đầu, nhìn xuống mặt bàn. Bỗng một bàn tay xen lên, chìa ra trước mắt cậu.
“Tiền bối.....em thích anh lắm”
Cậu nhìn chằm chằm vào nhóc Trần Dĩ, gương mặt không biến sắc của Tử Lưu khiến trái tim nhóc đập mạnh từng hồi, hồi hợp xen lẫn quyết tâm nhưng muốn nhảy ra ngoài.
“Trần Dĩ....anh chưa say đâu”
“Em biết, nói để cho anh nghe mà”
Bóng dáng con người lướt qua ô cửa kính nhỏ bên trái chỗ cậu, hắt lên mặt Tử Lưu một chiếc bóng đen, phút chốc nào đó nhóc Trần thấy trên gương mặt cậu tỏ rõ vẻ đau đớn và mệt mỏi.
“Trần Dĩ—“
“Em xin lỗi.....”
“Sao phải xin lỗi? Thích một người chẳng sao hết, chỉ là....Trần Dĩ, anh biết giữa anh và em có một vài thứ đang nảy mầm, nhưng mà anh không dám tưới nước cũng chẳng dám đi trồng. Anh sợ lắm, sợ khi hoa nở sẽ không giống như những gì anh mong đợi hoặc có khi lớn lên cũng chẳng ra hoa, lời nói lúc nảy, đã hết hiệu lực rồi, em rút lại được không?”
Đây là lời từ chối tình cảm nhẹ nhàng nhất mà nhóc từng nghe trong đời, cứ thế này mà quên đi anh thì làm sao có thể, trái tim đau đớn đến thế mà làm sao có thể chứ. Bóng người kia đi qua, để lại ánh sáng chiều tà chiếu lên gương mặt của cậu.
Tử Lưu lại tỏa sáng, gương mặt ấy tại sao lại làm nhóc đắm say, muốn dứt ra khỏi mà có cố cũng chẳng thể, chỉ ngày một lún sâu hơn, sâu hơn và sâu hơn nữa. Để rồi nhận được lời từ chối, quay đầu lại thì không thể ra khỏi cái hố mà mình đã đào được nữa, lang thang trong đó mà ngắm nhìn từng hành động của cậu đến ngây người.
Tử Lưu cúi đầu, ngước lên thì mở nụ cười lớn như bông hoa vô tình chớm nở trong cái lạnh lẽo mùa đông, sửi ám lòng người đối diện.
“Cụng ly đi!”
“Dạ.....”
...
Hơn hai tuần rồi, trời vào đông lạnh lẽo tâm hồn người lữ khách đường xa. Triết Sâm về nước A sau chuyến bay vừa dài vừa mệt mỏi, đặt lưng xuống giường nghĩ ngơi một chút nhưng lại bị cuộc điện thoại thúc giục. Anh không nghe mà tắt nhanh một mạch.
Chắc là nhân viên nào đó lại muốn nói lời tạm biệt sến súa nữa chứ không lẫn đâu được. Ngó sang số điện thoại của cậu, cũng đã hai tuần tròn mà Tử Lưu không gọi cho anh, anh cũng không dám gọi lại. Lẽ nào cứ thế này mà cắt đứt, cậu không lưu luyến sao?
Vấp cái cạnh bàn đau đớn mặc ngã xuống đất, Triết Sâm cảm thấy tim hôm nay cứ mệt mỏi, không muốn làm gì, còn có vẻ hơi thất thân trên gương mặt. Bàn tay run lên, muốn cầm điện thoại gọi cho cậu một cuộc nhưng lí trí nào cho phép.
Anh đang ở Dục Trung, muốn gặp cậu lấy một lần lắm, nhớ đến gương cậu trong video call thì trái tim lại nhảy lên hai ba nhịp thấy rõ, cuối cùng cũng nhấn nút gọi điện. Tiếng tút ngân dài hầu như là vô tận.
Tử Lưu tắt máy, để lại anh với gương mặt buồn bã. Cậu cũng muốn nhấc máy lắm đó chứ, nhưng phải nói gì bây giờ. Ngoại trừ sự trốn tránh thì cậu không biết phải làm gì hơn được nữa.
Tử Lưu bực bội phàn nàn với Trần Dĩ, cậu dạy nhóc kéo khúc này hơn mấy lần rồi mà lần nào cũng đàn sai, thậm chí là sai cùng ngày một chỗ mới tức chứ, một lỗi nhỏ lập đi lập lại mấy lần vẫn không thể sửa được. Không phải người đó cố tình làm sai, thì chắc chắn là đầu óc có vấn đề.
“Em xin lỗi, đoạn ấy khó quá”
Cậu thở dài bất lực, ngoắt tay bảo nhóc Trần ngồi xuống nghĩ ngơi một chút rồi tập tiếp.
“Bình thường đâu có như vậy”
“Em xin lỗi mà....”
“Nghĩ ngơi đi”
“Dạ...”
Hạt nước tràn vào vòm họng nhóc Trần, mang theo vị ngọt đến lạ lùng, kéo cậu nán lại đây một chút, muốn ngắm bình minh của mùa đông lạnh cùng cậu, cố tình tập sai mấy lần để tránh bị nghi ngờ, tâm của cậu nhóc này cũng thâm độc quá rồi.
“Tiền bối, trời trở lạnh, uống chút rượu không ạ?”
“Không được, cậu còn nhỏ lắm, rượu còn không tốt nữa”
“Uống vài hớp thì đã sao, em kêu nhé”
“Này....”
Nhóc Trần Dĩ lon ton cầm chai rượu lớn trên tay thanh toán tiền, làm cậu bất chợt nhận ra cậu nhóc này hoá ra lại lớn rồi. Cũng phải, cậu sắp tốt nghiệp rồi, Trần Dĩ cũng lên năm hai đại học, biết thêm thứ này thứ kia cũng tốt. Uống rượu, biết tửu lượng đến đâu còn tránh việc người ta mời rượu nữa.
Nhóc Trần Dĩ cầm chai sake dassai đặt lên bàn, nhấc cái ly rót cho cậu một nữa, cho mình một nữa. Nâng ly nở nụ cười với cậu, mời uống.
“Cái này.....mạnh không?”
Trần Dĩ cười trừ.
“Anh không biết cháu này à? Ngon lắm, không đây đâu”
Tử Lưu hớp một ngụm, cái ngọt ngọt pha lẫn đắng đắng, nhưng xen lẫn vị bùi bùi chiếm lập tức lấy vị giác, đầu lưỡi hơi tê tê.
“Ngon không ạ?”
“Ừm....được”
Cậu hớp hết ngụm này lấy ngụm khác, ly này đến ly khác đến mức mặt đỏ bừng, tâm trí dường như không vững vàng muốn cơ thể nó ngừng lại nhưng không sao kiểm soát hết được mọi hoạt động. Tử Lưu cúi đầu, nhìn xuống mặt bàn. Bỗng một bàn tay xen lên, chìa ra trước mắt cậu.
“Tiền bối.....em thích anh lắm”
Cậu nhìn chằm chằm vào nhóc Trần Dĩ, gương mặt không biến sắc của Tử Lưu khiến trái tim nhóc đập mạnh từng hồi, hồi hợp xen lẫn quyết tâm nhưng muốn nhảy ra ngoài.
“Trần Dĩ....anh chưa say đâu”
“Em biết, nói để cho anh nghe mà”
Bóng dáng con người lướt qua ô cửa kính nhỏ bên trái chỗ cậu, hắt lên mặt Tử Lưu một chiếc bóng đen, phút chốc nào đó nhóc Trần thấy trên gương mặt cậu tỏ rõ vẻ đau đớn và mệt mỏi.
“Trần Dĩ—“
“Em xin lỗi.....”
“Sao phải xin lỗi? Thích một người chẳng sao hết, chỉ là....Trần Dĩ, anh biết giữa anh và em có một vài thứ đang nảy mầm, nhưng mà anh không dám tưới nước cũng chẳng dám đi trồng. Anh sợ lắm, sợ khi hoa nở sẽ không giống như những gì anh mong đợi hoặc có khi lớn lên cũng chẳng ra hoa, lời nói lúc nảy, đã hết hiệu lực rồi, em rút lại được không?”
Đây là lời từ chối tình cảm nhẹ nhàng nhất mà nhóc từng nghe trong đời, cứ thế này mà quên đi anh thì làm sao có thể, trái tim đau đớn đến thế mà làm sao có thể chứ. Bóng người kia đi qua, để lại ánh sáng chiều tà chiếu lên gương mặt của cậu.
Tử Lưu lại tỏa sáng, gương mặt ấy tại sao lại làm nhóc đắm say, muốn dứt ra khỏi mà có cố cũng chẳng thể, chỉ ngày một lún sâu hơn, sâu hơn và sâu hơn nữa. Để rồi nhận được lời từ chối, quay đầu lại thì không thể ra khỏi cái hố mà mình đã đào được nữa, lang thang trong đó mà ngắm nhìn từng hành động của cậu đến ngây người.
Tử Lưu cúi đầu, ngước lên thì mở nụ cười lớn như bông hoa vô tình chớm nở trong cái lạnh lẽo mùa đông, sửi ám lòng người đối diện.
“Cụng ly đi!”
“Dạ.....”
...
Hơn hai tuần rồi, trời vào đông lạnh lẽo tâm hồn người lữ khách đường xa. Triết Sâm về nước A sau chuyến bay vừa dài vừa mệt mỏi, đặt lưng xuống giường nghĩ ngơi một chút nhưng lại bị cuộc điện thoại thúc giục. Anh không nghe mà tắt nhanh một mạch.
Chắc là nhân viên nào đó lại muốn nói lời tạm biệt sến súa nữa chứ không lẫn đâu được. Ngó sang số điện thoại của cậu, cũng đã hai tuần tròn mà Tử Lưu không gọi cho anh, anh cũng không dám gọi lại. Lẽ nào cứ thế này mà cắt đứt, cậu không lưu luyến sao?
Vấp cái cạnh bàn đau đớn mặc ngã xuống đất, Triết Sâm cảm thấy tim hôm nay cứ mệt mỏi, không muốn làm gì, còn có vẻ hơi thất thân trên gương mặt. Bàn tay run lên, muốn cầm điện thoại gọi cho cậu một cuộc nhưng lí trí nào cho phép.
Anh đang ở Dục Trung, muốn gặp cậu lấy một lần lắm, nhớ đến gương cậu trong video call thì trái tim lại nhảy lên hai ba nhịp thấy rõ, cuối cùng cũng nhấn nút gọi điện. Tiếng tút ngân dài hầu như là vô tận.
Tử Lưu tắt máy, để lại anh với gương mặt buồn bã. Cậu cũng muốn nhấc máy lắm đó chứ, nhưng phải nói gì bây giờ. Ngoại trừ sự trốn tránh thì cậu không biết phải làm gì hơn được nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất