Chương 2
Đôi tai này chưa từng được nghe thấy giọng hát ấm áp nào thế này, từng câu từng chữ rõ ràng nhưng vẫn mang nhiều phần du dương nghe hay đến ná thở.
Cậu cảm thấy tò mò, cảm thấy thích thú đến lạ thường, muốn được tiếp tục nghe nhưng đoạn nhạc bỗng nhưng lại và kết thúc, có đôi chút đau trong trái tim hơi mang theo vết hụt hẫng.
Tử Lưu nghe lại từ đầu một lần nữa, vẫn là cái cảm giác tuyệt vời ấy không đổi. Người kia bỗng dưng lại bước vào thế giới của cậu một cách dịu dàng thế ấy, trầm lặng thế ấy, nhưng lại khiến cho cậu có ấn tượng sâu sắc đến nghẹt thở.
Bình luận dưới một bài viết của anh đều trên một ngàn, hầu hết đều là khen ngợi hát hay và gương mặt đẹp kia, cậu tò mò xem về một năm trước của anh, rồi một năm trước kia, tiếp theo là thêm mấy năm trước kia nữa.
Anh xuất hiện với gương mặt anh tú trong mỗi tấm ảnh mỗi video, sự gọn gàng, chỉnh tề ấy rất có sức hút với cậu, không những vậy còn có sức hút với hàng ngàn người khác nữa.
Tử Lưu bỗng tỉnh lại, suy nghĩ xem từ nảy tới giờ bản thân đang làm gì, thực chất là chẳng làm được gì, cậu bất lực nở nụ cười trên môi, một nụ cười khổ đến lạ.
“Mày làm gì vậy?”
Từ nhỏ, từ cái lúc mà cậu mới năm tuổi đã được chuẩn đoán rằng bản thân mắc căn bệnh sợ đám đông loại nhẹ, nghĩa là có thể giao tiếp, có thể nói chuyện,nhưng tuyệt đối không thể đứng giữa đám đông.
Cái việc ấy làm cho cậu cảm thấy như bản thân đang bị lột trần quần áo, xát thịt ra cho những người không quen, không biết xem, thật sự rất đáng sợ, đáng sợ tới cái mức mà năm cậu lên mười tuổi, đứng trước giữa những anh em, họ hàng, chưa kịp thổi hết nến sinh nhật đã bất ngờ ngất xỉu.
Từ đó cậu không còn thích những nơi công cộng nữa, thậm chí bản thân rất thích học, trả bài cũng không dám giơ tay, chỉ có thể ra chơi đến phòng giáo viên mà trả bài. Điều này thật sự rất bất tiện, chắc chắn nó sau này sẽ khiến cậu bỏ lỡ đi nhiều thứ trong đời, bước qua nhiều cơ hội mà bản thân thật sự cần đến.
Tử Lưu thở dài, dù biết là như vậy nhưng bản thân mình lại chẳng đủ can đảm để phá bỏ lớp vỏ bọc ấy, chỉ biết nép mình vào góc tường mà bước đi từng bước thật chậm.
*ren ren ren*
Tiếng chuông điện thoại vang lên từng hồi như giục giã người đầu dây bên kia. Cậu định nhất máy nhưng lại không kịp, xem lại thì mới biết là mẹ gọi đến.
Tử Lưu không nghĩ nhiều, gõ lại số điện thoại mẹ mình, đưa ống nghe lên tai.
Kì lạ thay là sau năm, sáu hồi chuông vẫn chưa ai bắt máy, cậu có chút mất kiên nhẫn, định đưa tay tắt đi điện thoại thì tiếng rụp vang lên, đồng hồ tính giờ của cuộc gọi bắt đầu chạy một cách chậm chạp.
“Mẹ gọi con ạ?”
Tử Lưu lên tiếng nhưng đầu dây bên kia mãi vẫn chẳng có ai trả lời một tiếng nào. Cậu bất lực hỏi lại lần nữa.
“Mẹ điện con làm gì vậy? Ở thành phố đó không tốt sao? Hay là thiếu tiền? Cần con về nhà không?”
“Cậu là ai?”
Giọng nói người kia rất trầm nhưng nghe ra lại chẳng có chút khó chịu nào, ngược lại còn rất bắt tai, giọng nói dứt khoát không nhanh không chậm quấn lấy một hồi lâu tâm trí cậu, khiến nó không chuyển động được mà đứng yên tại chỗ, miệng há hốc nhưng lại chẳng nói được bất kỳ chữ nào.
“Là lừa đảo sao?”
Người kia nói tiếp, giọng có hơi chuyển hướng nghi hoặc.
“Tôi không có tiền, lừa cũng không có được đâu”
Tử Lưu cảm thấy giọng nói này rất quen, quen tới mức cảm giác như vừa mới nghe cách đây không lâu thôi.
“A....tôi xin lỗi, xin lỗi, hình như là lộn người rồi”
Cậu nhìn lại số điện thoại, từ đầu đến đuôi giống hệt số mẹ cậu, chỉ khác mỗi số cuối cùng.
“Là số rất giống,,,ha ha ha... là rất giống nhau ấy mà...ha ha”
Tử Lưu cười khổ, trong một giây phút cậu muốn hỏi rằng tại sao số một lại đứng cạnh số hai, sự gượng gạo lên đến tận cùng nhưng chẳng ai tắt máy. Cậu không muốn tắt, thật sự cảm thấy có chút lưu luyến giọng nói kia.
Người bên đầu dây đối diện cũng không tắt máy, anh để ống nghe lên tai, bàn tay thì bóp nắn tờ giấy trắng lẫn một ít mực, chắc là đang viết dở.
Hai người cứ thế mà chờ đợi đối phương cất lời trong im lặng.
“Sao....anh không tắt?”
Tử Lưu nhỏ giọng hỏi lại, cậu rất muốn tắt ấy chứ, nhưng có lẽ là duyên đi, có thứ gì vô hình đang thôi thúc bàn tay cậu tiếp tục nhấn mở không được tắt.
“Hơi cô đơn, định tìm người nói chuyện, mình chưa tìm thì đã có người tìm tới sẵn rồi”
Anh cất lời.
Cậu nhớ rồi, nhớ cái giọng nói ấy rồi nhưng vẫn không chắc chắn lắm. Muốn thử hỏi nhưng vẫn không đủ can đảm.
“Bạn của anh đâu?”
Cậu hỏi, giọng dần dần nhỏ lại một chút theo thời gian.
“Hazz...tôi không có bạn”
Tử Lưu hẫng lại một nhịp, cảm giác đồng cảm đâu đó vang lên bên tay một cách vô cùng bất chợt đến lạ.
Cậu cảm thấy tò mò, cảm thấy thích thú đến lạ thường, muốn được tiếp tục nghe nhưng đoạn nhạc bỗng nhưng lại và kết thúc, có đôi chút đau trong trái tim hơi mang theo vết hụt hẫng.
Tử Lưu nghe lại từ đầu một lần nữa, vẫn là cái cảm giác tuyệt vời ấy không đổi. Người kia bỗng dưng lại bước vào thế giới của cậu một cách dịu dàng thế ấy, trầm lặng thế ấy, nhưng lại khiến cho cậu có ấn tượng sâu sắc đến nghẹt thở.
Bình luận dưới một bài viết của anh đều trên một ngàn, hầu hết đều là khen ngợi hát hay và gương mặt đẹp kia, cậu tò mò xem về một năm trước của anh, rồi một năm trước kia, tiếp theo là thêm mấy năm trước kia nữa.
Anh xuất hiện với gương mặt anh tú trong mỗi tấm ảnh mỗi video, sự gọn gàng, chỉnh tề ấy rất có sức hút với cậu, không những vậy còn có sức hút với hàng ngàn người khác nữa.
Tử Lưu bỗng tỉnh lại, suy nghĩ xem từ nảy tới giờ bản thân đang làm gì, thực chất là chẳng làm được gì, cậu bất lực nở nụ cười trên môi, một nụ cười khổ đến lạ.
“Mày làm gì vậy?”
Từ nhỏ, từ cái lúc mà cậu mới năm tuổi đã được chuẩn đoán rằng bản thân mắc căn bệnh sợ đám đông loại nhẹ, nghĩa là có thể giao tiếp, có thể nói chuyện,nhưng tuyệt đối không thể đứng giữa đám đông.
Cái việc ấy làm cho cậu cảm thấy như bản thân đang bị lột trần quần áo, xát thịt ra cho những người không quen, không biết xem, thật sự rất đáng sợ, đáng sợ tới cái mức mà năm cậu lên mười tuổi, đứng trước giữa những anh em, họ hàng, chưa kịp thổi hết nến sinh nhật đã bất ngờ ngất xỉu.
Từ đó cậu không còn thích những nơi công cộng nữa, thậm chí bản thân rất thích học, trả bài cũng không dám giơ tay, chỉ có thể ra chơi đến phòng giáo viên mà trả bài. Điều này thật sự rất bất tiện, chắc chắn nó sau này sẽ khiến cậu bỏ lỡ đi nhiều thứ trong đời, bước qua nhiều cơ hội mà bản thân thật sự cần đến.
Tử Lưu thở dài, dù biết là như vậy nhưng bản thân mình lại chẳng đủ can đảm để phá bỏ lớp vỏ bọc ấy, chỉ biết nép mình vào góc tường mà bước đi từng bước thật chậm.
*ren ren ren*
Tiếng chuông điện thoại vang lên từng hồi như giục giã người đầu dây bên kia. Cậu định nhất máy nhưng lại không kịp, xem lại thì mới biết là mẹ gọi đến.
Tử Lưu không nghĩ nhiều, gõ lại số điện thoại mẹ mình, đưa ống nghe lên tai.
Kì lạ thay là sau năm, sáu hồi chuông vẫn chưa ai bắt máy, cậu có chút mất kiên nhẫn, định đưa tay tắt đi điện thoại thì tiếng rụp vang lên, đồng hồ tính giờ của cuộc gọi bắt đầu chạy một cách chậm chạp.
“Mẹ gọi con ạ?”
Tử Lưu lên tiếng nhưng đầu dây bên kia mãi vẫn chẳng có ai trả lời một tiếng nào. Cậu bất lực hỏi lại lần nữa.
“Mẹ điện con làm gì vậy? Ở thành phố đó không tốt sao? Hay là thiếu tiền? Cần con về nhà không?”
“Cậu là ai?”
Giọng nói người kia rất trầm nhưng nghe ra lại chẳng có chút khó chịu nào, ngược lại còn rất bắt tai, giọng nói dứt khoát không nhanh không chậm quấn lấy một hồi lâu tâm trí cậu, khiến nó không chuyển động được mà đứng yên tại chỗ, miệng há hốc nhưng lại chẳng nói được bất kỳ chữ nào.
“Là lừa đảo sao?”
Người kia nói tiếp, giọng có hơi chuyển hướng nghi hoặc.
“Tôi không có tiền, lừa cũng không có được đâu”
Tử Lưu cảm thấy giọng nói này rất quen, quen tới mức cảm giác như vừa mới nghe cách đây không lâu thôi.
“A....tôi xin lỗi, xin lỗi, hình như là lộn người rồi”
Cậu nhìn lại số điện thoại, từ đầu đến đuôi giống hệt số mẹ cậu, chỉ khác mỗi số cuối cùng.
“Là số rất giống,,,ha ha ha... là rất giống nhau ấy mà...ha ha”
Tử Lưu cười khổ, trong một giây phút cậu muốn hỏi rằng tại sao số một lại đứng cạnh số hai, sự gượng gạo lên đến tận cùng nhưng chẳng ai tắt máy. Cậu không muốn tắt, thật sự cảm thấy có chút lưu luyến giọng nói kia.
Người bên đầu dây đối diện cũng không tắt máy, anh để ống nghe lên tai, bàn tay thì bóp nắn tờ giấy trắng lẫn một ít mực, chắc là đang viết dở.
Hai người cứ thế mà chờ đợi đối phương cất lời trong im lặng.
“Sao....anh không tắt?”
Tử Lưu nhỏ giọng hỏi lại, cậu rất muốn tắt ấy chứ, nhưng có lẽ là duyên đi, có thứ gì vô hình đang thôi thúc bàn tay cậu tiếp tục nhấn mở không được tắt.
“Hơi cô đơn, định tìm người nói chuyện, mình chưa tìm thì đã có người tìm tới sẵn rồi”
Anh cất lời.
Cậu nhớ rồi, nhớ cái giọng nói ấy rồi nhưng vẫn không chắc chắn lắm. Muốn thử hỏi nhưng vẫn không đủ can đảm.
“Bạn của anh đâu?”
Cậu hỏi, giọng dần dần nhỏ lại một chút theo thời gian.
“Hazz...tôi không có bạn”
Tử Lưu hẫng lại một nhịp, cảm giác đồng cảm đâu đó vang lên bên tay một cách vô cùng bất chợt đến lạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất