Chương 23: Cứu người trước rồi tính (1)
[ nhà hoang ngoài rừng Thiên Lâm, An Quốc ]
[ Tử Điệp và Mộc Phi đưa một vị cô nương bị thương ở cánh tay phải vào ]
Vũ Thiên Vân: Tình hình bên ngoài sao rồi? Hai người có bị thương không?
[ An Thiếu Kỳ và Hạ Trác Quân đưa người vào trong xong rồi đi ra chỗ Vũ Thiên Vân ]
Mộc Phi: Đa tạ Vân cô nương quan tâm, chúng tôi không sao.
Tử Điệp: Vị cô nương này chính là người bị đám thích khách kia ám sát chung với vị công tử vừa nảy.
Vũ Thiên Vân: Cô nương cô không sao chứ? Để ta xem vết thương giúp cô.
[ Bạch Ngọc Chi lùi lại một bước rồi nhìn kĩ cô, đánh giá một lượt mọi người xung quanh ]
[ Bạch Ngọc Chi, thứ nữ nhà Họ Bạch, xuất thân là gia đình thương nhân, mẹ mất từ nhỏ, cha là Bạch Hải là một thương nhân có tiếng ở Vương Đô và các tỉnh thành khác. Có vẻ ngoài đẹp tựa thần tiên, trong sáng động lòng người, từ nhỏ đã theo cha nuôi học võ, võ công không cao nhưng đủ dùng. Đặc Biệt cô là nữ chính trong bộ YÊU ANH ĐẾN NGÀN NĂM SAU mà Vũ Thiên Vân trước khi xuyên không đã đọc ]
Vũ Thiên Vân: Cô nương, cô đừng sợ chúng tôi không phải người xấu đâu, chúng tôi là người đi đường ghé nơi này nghỉ ngơi một hôm, ta biết chút y thuật có thể tạm thời băng bó vết thương cho cô và vị công tử kia. Cô đừng sợ ha.
[ nghe cô nói vậy Bạch Ngọc Chi liền suy nghĩ một lúc rồi gật nhẹ đầu ]
An Thiếu Kỳ: Thế nào rồi, bắt được người không?
Mộc Phi: Bẩm chủ tử, giết gần được một nữa, bắt một tên lại tra hỏi thì hắn tự tử rồi, những người còn lại đều bỏ chạy rồi. Có cần phái người đuổi theo không?
An Thiếu Kỳ: Không cần đâu.
Tử Điệp: Tuy người thì không bắt được, nhưng ta có lượm được một lệnh bài. Ngài xem thử, đây là địa phậm của ngài có lẽ ngài sẽ biết.
[ Tử Điệp đưa lệnh bài ra, An Thiếu Kỳ cầm lấy quan sát ]
An Thiếu Kỳ: hừm, thì ra là hắn.
Vũ Thiên Vân: Ngài biết người đứng sao chuyện này sao?
An Thiếu Kỳ: Không những biết mà còn rất thân thuộc.
Vũ Thiên Vân: Là ai vậy?
An Thiếu Kỳ: Là con trai cả của Hàn Gia, Hàn Yến.
Vũ Thiên Vân: Hàn gia sao?
Nội tâm Vũ Thiên Vân: “ đó không phải là anh trai của nam chính sao? Vậy…”
An Thiếu Kỳ: Hàn Yên, là trưởng tử của Hàn Thừa Tướng Hàn Tiết, tính tình ngông cuồn, luôn tranh đấu với đệ đệ là Hàn Thiệu Huy. Vài ngày trước Hàn Gia có phát Hỉ thiệp, Hàn Yên Cưới Tiểu Thứ Nhà Họ Bạch tên Bạch Ngọc Chi.
Nội tâm Vũ Thiên Vân: “ Thì ra là nữ chính và nam chính xuất hiện rồi, quả nhiên nhân vật chính có khác dung mạo bất phàm ah, y như tiên nữ vậy, à đúng rồi, mình nhớ là Hàn Thiệu Huy từ nhỏ được Bạch Ngọc Chi cứu nên đem lòng mếm mộ nàng, nghe tin anh trai Hàn Yến muốn cưới Bạch Ngọc Chi làm thiếp, Hàn Thiệu Huy liền đi cướp hôn nên mới bị Hàn Yến truy sát. Hiện tại đã đến tình tiết này rồi sao, kịch tính quá đi mất “
[ Vũ Thiên Vân suy nghĩ quá nhập tâm ]
Hạ Trác Quân: Vân cô nương,… Vân cô nương
Vũ Thiên Vân: hả? sao vậy?
Hạ Trác Quân: Cô nghĩ gì mà mất tập trung vậy?
Vũ Thiên Vân: à không có gì, ta chỉ nghĩ vài phương pháp để trị liệu cho hai người này thôi.
Hạ Trác Quân: Vậy sao? vậy có việc gì cần tại hạ giúp đỡ thì cô cứ việc nói nhé.
Vũ Thiên Vân: quả thật ta cũng có một việc cần ngài giúp.
Hạ Trác Quân: Cô cứ việc nói đi.
Vũ Thiên Vân: ngài đi đường xa như vậy chắc cũng đem theo nhiều thuốc và thảo dược dự phòng đúng chứ? có thể cho ta một ít không? Hiện tại trời cũng tối khó mà đi tìm thảo dược a.
Hạ Trác Quân: có, tất nhiên là có rồi, Tử Điệp ngươi ra xe lấy cho vân cô nương một ít đi.
Tử Điệp: Điện hạ à, số thảo dược này đều là đồ tốt dùng để tiến cống cho Bệ Hạ, sao người có thể tùy tiện cho như vậy, lỡ bị trách phạt thì phải làm sao.
Hạ Trác Quân: ểy, không sao, Bệ Hạ anh minh, nếu biết chúng ta dùng số dược liệu này để cứu người dân An Quốc thì bệ hạ nhất định sẽ không trách phạt đâu. Được rồi, ngươi đi lấy đồ đi.
Tử Điệp: dạ…
[ Tử Điệp ra xe ngựa ôm một hộp đồ gỗ qua đưa cho Vũ Thiên Vân, cô mở ra kiểm tra thử]
Vũ Thiên Vân: woah toàn là dược liệu cực kì tốt, xem ra vết thương của hai người sẽ lành rất nhanh.
[ Tử Điệp và Mộc Phi đưa một vị cô nương bị thương ở cánh tay phải vào ]
Vũ Thiên Vân: Tình hình bên ngoài sao rồi? Hai người có bị thương không?
[ An Thiếu Kỳ và Hạ Trác Quân đưa người vào trong xong rồi đi ra chỗ Vũ Thiên Vân ]
Mộc Phi: Đa tạ Vân cô nương quan tâm, chúng tôi không sao.
Tử Điệp: Vị cô nương này chính là người bị đám thích khách kia ám sát chung với vị công tử vừa nảy.
Vũ Thiên Vân: Cô nương cô không sao chứ? Để ta xem vết thương giúp cô.
[ Bạch Ngọc Chi lùi lại một bước rồi nhìn kĩ cô, đánh giá một lượt mọi người xung quanh ]
[ Bạch Ngọc Chi, thứ nữ nhà Họ Bạch, xuất thân là gia đình thương nhân, mẹ mất từ nhỏ, cha là Bạch Hải là một thương nhân có tiếng ở Vương Đô và các tỉnh thành khác. Có vẻ ngoài đẹp tựa thần tiên, trong sáng động lòng người, từ nhỏ đã theo cha nuôi học võ, võ công không cao nhưng đủ dùng. Đặc Biệt cô là nữ chính trong bộ YÊU ANH ĐẾN NGÀN NĂM SAU mà Vũ Thiên Vân trước khi xuyên không đã đọc ]
Vũ Thiên Vân: Cô nương, cô đừng sợ chúng tôi không phải người xấu đâu, chúng tôi là người đi đường ghé nơi này nghỉ ngơi một hôm, ta biết chút y thuật có thể tạm thời băng bó vết thương cho cô và vị công tử kia. Cô đừng sợ ha.
[ nghe cô nói vậy Bạch Ngọc Chi liền suy nghĩ một lúc rồi gật nhẹ đầu ]
An Thiếu Kỳ: Thế nào rồi, bắt được người không?
Mộc Phi: Bẩm chủ tử, giết gần được một nữa, bắt một tên lại tra hỏi thì hắn tự tử rồi, những người còn lại đều bỏ chạy rồi. Có cần phái người đuổi theo không?
An Thiếu Kỳ: Không cần đâu.
Tử Điệp: Tuy người thì không bắt được, nhưng ta có lượm được một lệnh bài. Ngài xem thử, đây là địa phậm của ngài có lẽ ngài sẽ biết.
[ Tử Điệp đưa lệnh bài ra, An Thiếu Kỳ cầm lấy quan sát ]
An Thiếu Kỳ: hừm, thì ra là hắn.
Vũ Thiên Vân: Ngài biết người đứng sao chuyện này sao?
An Thiếu Kỳ: Không những biết mà còn rất thân thuộc.
Vũ Thiên Vân: Là ai vậy?
An Thiếu Kỳ: Là con trai cả của Hàn Gia, Hàn Yến.
Vũ Thiên Vân: Hàn gia sao?
Nội tâm Vũ Thiên Vân: “ đó không phải là anh trai của nam chính sao? Vậy…”
An Thiếu Kỳ: Hàn Yên, là trưởng tử của Hàn Thừa Tướng Hàn Tiết, tính tình ngông cuồn, luôn tranh đấu với đệ đệ là Hàn Thiệu Huy. Vài ngày trước Hàn Gia có phát Hỉ thiệp, Hàn Yên Cưới Tiểu Thứ Nhà Họ Bạch tên Bạch Ngọc Chi.
Nội tâm Vũ Thiên Vân: “ Thì ra là nữ chính và nam chính xuất hiện rồi, quả nhiên nhân vật chính có khác dung mạo bất phàm ah, y như tiên nữ vậy, à đúng rồi, mình nhớ là Hàn Thiệu Huy từ nhỏ được Bạch Ngọc Chi cứu nên đem lòng mếm mộ nàng, nghe tin anh trai Hàn Yến muốn cưới Bạch Ngọc Chi làm thiếp, Hàn Thiệu Huy liền đi cướp hôn nên mới bị Hàn Yến truy sát. Hiện tại đã đến tình tiết này rồi sao, kịch tính quá đi mất “
[ Vũ Thiên Vân suy nghĩ quá nhập tâm ]
Hạ Trác Quân: Vân cô nương,… Vân cô nương
Vũ Thiên Vân: hả? sao vậy?
Hạ Trác Quân: Cô nghĩ gì mà mất tập trung vậy?
Vũ Thiên Vân: à không có gì, ta chỉ nghĩ vài phương pháp để trị liệu cho hai người này thôi.
Hạ Trác Quân: Vậy sao? vậy có việc gì cần tại hạ giúp đỡ thì cô cứ việc nói nhé.
Vũ Thiên Vân: quả thật ta cũng có một việc cần ngài giúp.
Hạ Trác Quân: Cô cứ việc nói đi.
Vũ Thiên Vân: ngài đi đường xa như vậy chắc cũng đem theo nhiều thuốc và thảo dược dự phòng đúng chứ? có thể cho ta một ít không? Hiện tại trời cũng tối khó mà đi tìm thảo dược a.
Hạ Trác Quân: có, tất nhiên là có rồi, Tử Điệp ngươi ra xe lấy cho vân cô nương một ít đi.
Tử Điệp: Điện hạ à, số thảo dược này đều là đồ tốt dùng để tiến cống cho Bệ Hạ, sao người có thể tùy tiện cho như vậy, lỡ bị trách phạt thì phải làm sao.
Hạ Trác Quân: ểy, không sao, Bệ Hạ anh minh, nếu biết chúng ta dùng số dược liệu này để cứu người dân An Quốc thì bệ hạ nhất định sẽ không trách phạt đâu. Được rồi, ngươi đi lấy đồ đi.
Tử Điệp: dạ…
[ Tử Điệp ra xe ngựa ôm một hộp đồ gỗ qua đưa cho Vũ Thiên Vân, cô mở ra kiểm tra thử]
Vũ Thiên Vân: woah toàn là dược liệu cực kì tốt, xem ra vết thương của hai người sẽ lành rất nhanh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất