Chương 9: Tiểu dã hồ Ly tinh (2)
[ Nam Thanh Vương Phủ ]
Ninh Uyển Uyển: Ngươi thật to gan dám cản đường bổn Huyện Chúa, tránh ra cho ta!
Thị Vệ Gác Cổng: ây da...Huyện Chúa, người cứ để tiểu nhân vào thông báo cho Vương Gia một tiếng đã, người đừng làm khó tiểu nhân nữa ạ.
Ninh Uyển Uyển: ta là ai nhà ngươi không biết sao? ta đến đây bao nhiêu lần rồi, không cần thông báo cho Vương Gia biết, nếu có chuyện gì ta sẽ chịu trách nhiệm.
[ Nói rồi Ninh Uyển Uyển không đợi hạ nhân thông báo liền xông vào trong, tên thị vệ thấy thế liền chạy theo ngăn cản, Ninh Uyển Uyển trực tiếp đá hắn ta ngã ra đất ]
[ đi đến giữa sân Ninh Uyển Uyển thấy cô liền dừng lại hỏi Vũ Thanh Liên ]
Ninh Uyển Uyển: Cô ta chính là tỷ tỷ của cô sao?
Vũ Thanh Liên: đúng vậy thưa Huyện Chúa!
[ Vũ Thiên Vân Ngơ ngác nhìn hai người bọn họ, cùng lúc này Vương Gia và Mộc Tử đang bàn chuyện vô tình đi ngang qua, hắn và Mộc Tử đứng nếp sao cây quan sát ]
[ Ninh Uyển Uyển không nói thêm lời nào trực tiếp xông tới tát vào mặt Vũ Thiên Vân và quát lớn ]
Ninh Uyển Uyển: Con ả đàn bả lẳng lơ này dám quyến rủ Thiếu Kỳ ca ca của ta, hơn nữa muội muội ngươi tốt như thế còn chèn ép, áp bức, đánh đập cô ấy, xem ta hôm nay làm sao xử trí ngươi.
Nội tâm Vũ Thiên Vân:“ lại là chuyện gì nữa đây trời?”
Vũ Thiên Vân: nè cái vị cô nương này, cô ăn nói cho cẩn thận, ta đã đánh đập cô ta hồi nào, hơn nữa ta đã quyến rủ An Thiếu Kỳ Hồi nào chứ? ta không quen không biết cô, cô lại tự tiện xông vào đánh ta là có ý gì đây?
Ninh Uyển Uyển: Cô đừng có mà giả vờ nữa, Thanh Liên đã nói cho ta nghe hết rồi.
[ Nghe tới đây cô chợt hiểu ra ]
Nội tâm Vũ Thiên Vân:“ thì ra là Cô ta giở trò quỷ “
Vũ Thiên Vân: giả vờ? Vị cô nương này ta không biết cô là ai và cũng không gây thù chuốc oán gì với cô, cho nên tốt nhất cô nên tiết chế lại lời nói của mình trước khi ta thật sự tức giận.
[ Ninh Uyển Uyển nghe xong tức điên lên ]
Ninh Uyển Uyển: ha... cô kêu ta tiết chế lại lời nói sao? cô có thân phận và tư cách gì mà kêu ta tiết chế chứ, đồ tiểu dã hồ ly tinh ta đánh chết cô.
[ Ninh Uyển Uyển Uyển định tát cô một lần nữa, An Thiếu Kỳ đứng một bên với vẻ mặt có chút lo lắng, nhưng ai ngờ cô lấy tay trái đỡ lấy và dùng tay phải tát cho Ninh Uyển Uyển một bạt tay thật mạnh vào mặt ]
Vũ Thiên Vân: ta đã cảnh cáo cô là hãy tiết chế lại rồi cơ mà cô không nghe, bây giờ ta thật sự tức giận rồi đấy.
[ Ninh Uyển Uyển ôm mặt tức giận quát ]
Ninh Uyển Uyển: cô dám đánh ta?
Vũ Thiên Vân: Vì sao không dám?
[ Vũ Thanh Liên giả vờ bày ra vẻ mặt lo lắng nói ]
Vũ Thanh Liên: tỷ tỷ à, dù tỷ có ngang ngược đến đâu cũng không thể nào đánh Huyện Chúa được.
[ Vừa nói Vũ Thanh Liên vừa quỳ xuống trước mặt Ninh Uyển Uyển ]
Vũ Thanh Liên: Huyện Chúa, tỷ tỷ ta nhất thời nóng nảy xin người đừng trách phạt tỷ ấy, dù gì tỷ ấy cũng đang bị mất trí nhớ và đang được vương gia giữ lại kế bên để tiện điều trị, nên tỷ ấy mới hành động dạy dột như vậy...
[ Ninh Uyển Uyển đỡ Vũ Thanh Liên đứng dậy nói ]
Ninh Uyển Uyển: Thanh Liên à, chuyện này không liên quan đến cô, cô đứng dậy đi, không cần cầu xin cho ả đàn bà lẳng lơ này.
[ Nhìn Vũ Thanh Liên diễn cô khoanh tay cười khẩy tỏ vẻ chê bai ]
Vũ Thiên Vân: Có thôi đi không? cô diễn cũng tệ quá rồi đó, ta đâu có mượn cô xin giùm ta?
[ Vũ Thanh Liên vừa nói vừa khóc ]
Vũ Thanh Liên: tỷ tỷ à....hic hic ta chỉ sợ tỷ làm nhiều chuyện sai trái để câu dẫn Vương Gia nên mới có lòng tốt cầu xin giúp tỷ thôi mà huhu....
Ninh Uyển Uyển: Con tiện nhân này, đúng là không biết tốt xấu, Thanh Liên dù gì cũng là muội muội của cô, cô ấy muốn khuyên bảo cô bớt dùng thủ đoạn dơ bẩn, bỉ ổi để câu dẫn Thiếu Kỳ ca ca thôi mà cô lại thốt ra những lời như thế đúng là đồ không có gia giáo, một chút lễ nghĩa cũng không có, cô nên học hỏi muội muội của mình nhiều hơn mới phải.
Ninh Uyển Uyển: người đâu! mau bắt ả ta lại cho ta.
[ Hai thị nữ chạy tới nắm chặc tay cô lại ]
Nội Tâm Vũ Thanh Liên:“ Hôm nay cô chết chắc rồi “
Ninh Uyển Uyển: dám câu dẫn Thiếu Kỳ ca ca ta cho cô Biết tay.
[ Trong Góc ]
Mộc Tử: Vương Gia à, Chúng ta có cần ra mặt giúp đỡ không?
An Thiếu Kỳ: Đợi thêm một lúc nữa đi
[ Ninh Uyển Uyển tiếng sát lại Vũ Thiên Vân định đánh cô, đột nhiên Vũ Thiên Vân dùng chân đá Ninh Uyển Uyển ngã ra đất, sau đó dùng lực đẩy ngã hai ả nô tỳ của Ninh Uyển Uyển ]
Vũ Thiên Vân: đám người chân yếu tay mềm như các cô cũng đòi bắt ta sao? đừng có nằm mơ.
Thứ nhất, Ta không có câu dẫn Vương Gia như lời cô nói, ta ở đây vì do hắn mời ta vào ở chứ ta không xin sỏ vào ở. Cô là gì của hắn ta không quan tâm cũng không muốn dính dáng tới, tốt nhất là đừng có chọc vào ta.
Thứ hai, ta quả thật đã mất trí nhớ.
Thứ ba, Cô nói ta “ không có gia giáo, một chút lễ nghĩa cũng không “, Vậy ta xin hỏi gia giáo của cô là tự tiện xong vào nhà của người khác khi chưa được chủ nhà đồng ý, là từ xa luôn miệng chửi bớt người khác là “ tiện nhân, ả đàng bà lẳng lơ,“ là không phân biệt thị phi mà đã đánh đập người khác tùy tiện sao? Quả nhiên gia giáo của Huyện Chúa thật cao được mở rộng tầm mắt ah.
Ninh Uyển Uyển: Cô....
Vũ Thanh Liên: tỷ tỷ à, tỷ đừng ngang bướng như vậy nữa, Huyện Chúa là con gái duy nhất của Tể Tướng tỷ ngang nhiên vô lễ như thế không hay ah...
Ninh Uyển Uyển: Ngươi thật to gan dám cản đường bổn Huyện Chúa, tránh ra cho ta!
Thị Vệ Gác Cổng: ây da...Huyện Chúa, người cứ để tiểu nhân vào thông báo cho Vương Gia một tiếng đã, người đừng làm khó tiểu nhân nữa ạ.
Ninh Uyển Uyển: ta là ai nhà ngươi không biết sao? ta đến đây bao nhiêu lần rồi, không cần thông báo cho Vương Gia biết, nếu có chuyện gì ta sẽ chịu trách nhiệm.
[ Nói rồi Ninh Uyển Uyển không đợi hạ nhân thông báo liền xông vào trong, tên thị vệ thấy thế liền chạy theo ngăn cản, Ninh Uyển Uyển trực tiếp đá hắn ta ngã ra đất ]
[ đi đến giữa sân Ninh Uyển Uyển thấy cô liền dừng lại hỏi Vũ Thanh Liên ]
Ninh Uyển Uyển: Cô ta chính là tỷ tỷ của cô sao?
Vũ Thanh Liên: đúng vậy thưa Huyện Chúa!
[ Vũ Thiên Vân Ngơ ngác nhìn hai người bọn họ, cùng lúc này Vương Gia và Mộc Tử đang bàn chuyện vô tình đi ngang qua, hắn và Mộc Tử đứng nếp sao cây quan sát ]
[ Ninh Uyển Uyển không nói thêm lời nào trực tiếp xông tới tát vào mặt Vũ Thiên Vân và quát lớn ]
Ninh Uyển Uyển: Con ả đàn bả lẳng lơ này dám quyến rủ Thiếu Kỳ ca ca của ta, hơn nữa muội muội ngươi tốt như thế còn chèn ép, áp bức, đánh đập cô ấy, xem ta hôm nay làm sao xử trí ngươi.
Nội tâm Vũ Thiên Vân:“ lại là chuyện gì nữa đây trời?”
Vũ Thiên Vân: nè cái vị cô nương này, cô ăn nói cho cẩn thận, ta đã đánh đập cô ta hồi nào, hơn nữa ta đã quyến rủ An Thiếu Kỳ Hồi nào chứ? ta không quen không biết cô, cô lại tự tiện xông vào đánh ta là có ý gì đây?
Ninh Uyển Uyển: Cô đừng có mà giả vờ nữa, Thanh Liên đã nói cho ta nghe hết rồi.
[ Nghe tới đây cô chợt hiểu ra ]
Nội tâm Vũ Thiên Vân:“ thì ra là Cô ta giở trò quỷ “
Vũ Thiên Vân: giả vờ? Vị cô nương này ta không biết cô là ai và cũng không gây thù chuốc oán gì với cô, cho nên tốt nhất cô nên tiết chế lại lời nói của mình trước khi ta thật sự tức giận.
[ Ninh Uyển Uyển nghe xong tức điên lên ]
Ninh Uyển Uyển: ha... cô kêu ta tiết chế lại lời nói sao? cô có thân phận và tư cách gì mà kêu ta tiết chế chứ, đồ tiểu dã hồ ly tinh ta đánh chết cô.
[ Ninh Uyển Uyển Uyển định tát cô một lần nữa, An Thiếu Kỳ đứng một bên với vẻ mặt có chút lo lắng, nhưng ai ngờ cô lấy tay trái đỡ lấy và dùng tay phải tát cho Ninh Uyển Uyển một bạt tay thật mạnh vào mặt ]
Vũ Thiên Vân: ta đã cảnh cáo cô là hãy tiết chế lại rồi cơ mà cô không nghe, bây giờ ta thật sự tức giận rồi đấy.
[ Ninh Uyển Uyển ôm mặt tức giận quát ]
Ninh Uyển Uyển: cô dám đánh ta?
Vũ Thiên Vân: Vì sao không dám?
[ Vũ Thanh Liên giả vờ bày ra vẻ mặt lo lắng nói ]
Vũ Thanh Liên: tỷ tỷ à, dù tỷ có ngang ngược đến đâu cũng không thể nào đánh Huyện Chúa được.
[ Vừa nói Vũ Thanh Liên vừa quỳ xuống trước mặt Ninh Uyển Uyển ]
Vũ Thanh Liên: Huyện Chúa, tỷ tỷ ta nhất thời nóng nảy xin người đừng trách phạt tỷ ấy, dù gì tỷ ấy cũng đang bị mất trí nhớ và đang được vương gia giữ lại kế bên để tiện điều trị, nên tỷ ấy mới hành động dạy dột như vậy...
[ Ninh Uyển Uyển đỡ Vũ Thanh Liên đứng dậy nói ]
Ninh Uyển Uyển: Thanh Liên à, chuyện này không liên quan đến cô, cô đứng dậy đi, không cần cầu xin cho ả đàn bà lẳng lơ này.
[ Nhìn Vũ Thanh Liên diễn cô khoanh tay cười khẩy tỏ vẻ chê bai ]
Vũ Thiên Vân: Có thôi đi không? cô diễn cũng tệ quá rồi đó, ta đâu có mượn cô xin giùm ta?
[ Vũ Thanh Liên vừa nói vừa khóc ]
Vũ Thanh Liên: tỷ tỷ à....hic hic ta chỉ sợ tỷ làm nhiều chuyện sai trái để câu dẫn Vương Gia nên mới có lòng tốt cầu xin giúp tỷ thôi mà huhu....
Ninh Uyển Uyển: Con tiện nhân này, đúng là không biết tốt xấu, Thanh Liên dù gì cũng là muội muội của cô, cô ấy muốn khuyên bảo cô bớt dùng thủ đoạn dơ bẩn, bỉ ổi để câu dẫn Thiếu Kỳ ca ca thôi mà cô lại thốt ra những lời như thế đúng là đồ không có gia giáo, một chút lễ nghĩa cũng không có, cô nên học hỏi muội muội của mình nhiều hơn mới phải.
Ninh Uyển Uyển: người đâu! mau bắt ả ta lại cho ta.
[ Hai thị nữ chạy tới nắm chặc tay cô lại ]
Nội Tâm Vũ Thanh Liên:“ Hôm nay cô chết chắc rồi “
Ninh Uyển Uyển: dám câu dẫn Thiếu Kỳ ca ca ta cho cô Biết tay.
[ Trong Góc ]
Mộc Tử: Vương Gia à, Chúng ta có cần ra mặt giúp đỡ không?
An Thiếu Kỳ: Đợi thêm một lúc nữa đi
[ Ninh Uyển Uyển tiếng sát lại Vũ Thiên Vân định đánh cô, đột nhiên Vũ Thiên Vân dùng chân đá Ninh Uyển Uyển ngã ra đất, sau đó dùng lực đẩy ngã hai ả nô tỳ của Ninh Uyển Uyển ]
Vũ Thiên Vân: đám người chân yếu tay mềm như các cô cũng đòi bắt ta sao? đừng có nằm mơ.
Thứ nhất, Ta không có câu dẫn Vương Gia như lời cô nói, ta ở đây vì do hắn mời ta vào ở chứ ta không xin sỏ vào ở. Cô là gì của hắn ta không quan tâm cũng không muốn dính dáng tới, tốt nhất là đừng có chọc vào ta.
Thứ hai, ta quả thật đã mất trí nhớ.
Thứ ba, Cô nói ta “ không có gia giáo, một chút lễ nghĩa cũng không “, Vậy ta xin hỏi gia giáo của cô là tự tiện xong vào nhà của người khác khi chưa được chủ nhà đồng ý, là từ xa luôn miệng chửi bớt người khác là “ tiện nhân, ả đàng bà lẳng lơ,“ là không phân biệt thị phi mà đã đánh đập người khác tùy tiện sao? Quả nhiên gia giáo của Huyện Chúa thật cao được mở rộng tầm mắt ah.
Ninh Uyển Uyển: Cô....
Vũ Thanh Liên: tỷ tỷ à, tỷ đừng ngang bướng như vậy nữa, Huyện Chúa là con gái duy nhất của Tể Tướng tỷ ngang nhiên vô lễ như thế không hay ah...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất