Vạn Người Ghét Sống Lại Thành Thụy Thú Vạn Người Mê
Chương 3: Ngươi... Tại sao không có cổ
【Thật nhỏ nhắn, thật mềm mại...】
【Sao còn chưa tỉnh?】
【Tôi có thể sờ một chút không? Chỉ sờ một chút thôi?】
Lâm Úc không rõ bởi vì mặt đất rung chuyển hay do tiếng ồn bên tai mà tỉnh. Cậu mở to đôi mắt đen láy, mê mang nhìn mấy đốm sáng màu vàng trước mặt đang hưng phấn chạy đi.
Mà những âm thanh trao đổi nho nhỏ vừa rồi từ bọn chúng truyền tới.
Lâm Úc chớp chớp mắt, theo bản năng vươn móng vuốt vỗ mặt một cái, nhìn thấy dưới chân có điểm sáng chuyển động nên giật mình tỉnh lại, sau đó buông móng vuốt xuống.
Trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, Lâm Úc không biết mình nên kinh sợ vì bản thân đã biến thành động vật hay là đốm sáng trước mặt có thể nói chuyện.
"Ngao ô?"
Lâm Úc vừa mở miệng liền bị âm thanh giống thú nhỏ của mình dọa sợ, cái đuôi cuộn tròn lại, lông xù trắng mềm trên người cũng dựng đứng lên khiến cậu trông như một đoá bồ công anh trắng.
Những thứ kia bởi vì cậu đột nhiên tỉnh lại nên phát sáng một chút ở xung quanh tụ tập lại với nhau.
Cậu vươn móng vuốt chộp lấy đốm sáng trước mặt, đốm sáng không những không tức giận mà còn phát ra âm thanh vui vẻ: 【Xin chào Lâm Úc.】
••••••••••••
Lâm Úc mất mười phút để chấp nhận việc mình trở thành động vật sau khi chết và mất 20 phút, để nghe đốm sáng nói về tình trạng hiện tại của bản thân.
Theo lời kể của đốm sáng, cậu thật ra chính là một con thụy thú (thú may mắn) nhưng bởi lúc sinh ra xuất hiện truyện ngoài ý muốn sinh ra trong một gia đình loài người. Hiện tại cậu chỉ là quay về cơ thể ban đầu của mình. Đốm sáng cũng không phải như cậu nghĩ là tinh linh giống như trong truyện cổ tích mà nó là một loại ý thức của thế giới.
Lâm Úc có chút mơ hồ và cuối cùng cậu gọi đốm sáng là tiểu tinh linh.
- -------------------------------------------------
Tiểu tinh linh lại vui vẻ nói:【Cậu là người được ý thức thế giới yêu thích】
Lâm Úc đối với việc tiểu tinh linh gọi mình là thụy thú không tin tưởng cho lắm bởi cậu từ nhỏ vận khí rất bình thường nhưng ngược lại với đó là gia đình cậu vận khí của học thật sự rất tốt. Trong sự nghiệp như cá gặp nước, lúc gặp nguy hiểm luôn có thể hoá nguy thành an. Bản thân họ cũng luôn thận buồng xuôi gió gặp rất ít thất bại.
Sống trong một gia đình như vậy Lâm Úc càng trở lên khác biệt tựa như một con vịt xấu xí sống giữa bầy thiên nga.
Vịt con xấu xí Lâm Úc nhìn chiếc xe phía dưới đang lung lay càng thêm phiền muộn về danh hiệu thụy thú của bản thân.
Một con thụy thú may mắn làm sao có thể rơi trên nóc xe tải và không thể xuống được?
Cũng may bởi hôm nay trời đầy mây nếu không cậu sẽ bị nướng chín mất.
Lâm Úc phiền muộn di chuyển móng vuốt, quan sát phương hướng của xe tải trọng lòng mơ hồ có một suy đoán.
Người lái xe dường như muốn đi đến sân bay.
Đi ngang qua biển quảng cáo Lâm Úc thấy một bóng hình quen thuộc, cậu sửng sốt quay đầu theo bản năng lại đúng lúc chiếc xe tải lớn phanh lại, cậu tựa như quả cầu tuyết lăn xuống.
"Ngao!"
Lâm Úc nhắm chặt đôi mắt, cả người cuộn lại thành đoàn
Nỗi đau tưởng tượng không xuất hiện, Lâm Úc nghe thấy giọng nói vui vẻ của một cô bé.
Cô bé ôm lấy bộ lông từ trên trời rơi xuống, kinh ngạc nói: "Cún con!"
Lâm Úc vẫy đuôi, đau khổ nghĩ, tôi không phải là cún con.
Cậu tủi thân muốn phủ nhận: "Ngao ô ô!"
Lâm Úc: "......"
Cách đó không xa truyền đến giọng nói lo lắng của cha mẹ cô bé.
Mẹ cô bé nhìn thấy cô ở bên cạnh chiếc xe tải lớn, trong lòng thắt lại, vội vàng chạy tới.
"Đồng Đồng! Lại đây, cẩn thận một chút."
Sau khi nghe tiếng gọi, Đồng Đồng vội vàng giấu "chú cún" trên tay vào túi xách, lúc này mới chột dạ xoay người.
Lâm Úc trốn trong túi cảm thấy có chút khổ sở, cậu biết rằng các cô bé coi cậu như cún con vì cậu còn nhỏ nhưng người lớn thì khác họ sẽ coi anh là quái vật nhỏ mà xử lí mà.... vứt bỏ.
Dẫu đã bị vứt bỏ vô số lần nhưng thân thể Lâm Úc vẫn theo bản năng mà bất động không dám nhúc nhích sợ bản thân bị bại lộ cũng sợ bị... vứt bỏ.
Nếu bị bỏ lại đây, cậu sẽ rất khó sống sót như bao con thú đơn độc khác. Có lẽ còn bị bắt mang đi thí nghiệm hoặc làm thức ăn cho những con thú khác.
Lâm Úc yên lặng ôm lấy cái đuôi to đầy lông của mình điều này cho cậu mang đến một chút cảm giác an toàn.
Thông qua âm thanh và tiếng nói ồn ào bên ngoài Lâm Úc biết được gia đình của cô bé đang trên đường đến sân bay.
Đồng Đồng chu đáo kéo khóa trên túi để lại khoảng trống nhỏ rồi lén nhét bánh bao vào, cô bé hy vọng cún con ăn nhiều một chút khi ôm lấy cún cô bé cảm nhận được dưới lớp lông kia cún con thật sự rất gầy.
Lâm Úc nhẹ nhàng cắn một chút vỏ bên ngoài bánh bao, lo lắng làm bẩn chiếc túi của cô bé mà dùng mũi đẩy nhẹ bánh bao về tay cô.
Đồng Đồng nhìn thấy bánh bao biến mất một miếng mà vui vẻ. Mẹ cô bé nhìn thấy không kìm được cũng cười theo: " Hôm nay, bảo bối có chuyện gì mà vui vậy?"
Cha Đồng Đồng ngồi ở ghế phụ cũng vui vẻ nói: "Kể từ khi bị bệnh đến giờ, lần đầu tôi thấy con bé vui như vậy. Quả nhiên chúng ta quyết định rời khỏi thành phố S về quê là đúng đắn. "
Đôi tai tròn của Lâm Úc dựng ( vểnh) dùng vểnh hơi kì mà dựng tui thấy nó ko đáng iu lém bà xem chọn từ nào nha] lên nghe lén.
Đây là thành phố S?
Cậu đời trước sống ở thành phố H, hai thành phố này khá gần nhau. Thành phố H rất phát triển nhưng thành phố S so với nó càng tốt hơn.
Lâm Úc còn muốn biết cô bé mắc bệnh gì nhưng hai vị phụ huynh lại không hề đề cập đến dường nhưng họ đều lé tránh không muốn nhắc đến vấn đề này.
- ------------------
Bên trong xe chỉ còn âm nhẹ nhàng từ đài truyền đến.
Lâm Úc biết cậu không thể lên máy bay cùng họ, vị vậy cậu quyết định rời đi khi có cơ hội.
Dường như Đồng Đồng cũng biết cô bé không thể thần không biết quỷ không hay mang một con vật sống lên máy bay. Vậy nên cô bắt đầu lo lắng không chịu xuống xe.
Mẹ Đồng Đồng lần đầu tiên thấy, cô con gái vốn hiểu chuyện bỗng tỏ ra kháng cự, hốc mắt bà có chút đỏ: "Đồng Đồng ngoan, chúng ta về quê đi, không khí ở đó trong lành thích hợp cho trị liệu, bố mẹ cũng sẽ ở bên con cùng con trị liệu được không?"
Đồng Đồng không nói, chỉ lặng lẽ lắc đầu tỏ vẻ chính mình không muốn.
Đột nhiên, cô cảm thấy bàn tay của mình ở bên cạnh khóa kéo bị nhẹ nhàng cọ qua, thật dịu dàng, cô bé biết cún con đang an ủi mình.
Lâm Úc chỉ đơn giản muốn an ủi cô bé chút mà không biết hành động vô tình của mình đã giúp bệnh tình đang nguy kịch của cô bé chuyển biến tốt hơn.
Thụy khí ánh kim đang nhẹ nhàng chui vào cơ thể cô bé nhẹ nhàng an ủi cũng như diệt trừ bớt căn bệnh của cô.
Mắt thấy cô bé khẽ buông tay Lâm Úc chủ động kéo khoá túi sách, lao ra ngoài không quay đầu lại.
Đồng Đồng lo lắng hét lên: "Cún con!"
Mẹ cô giật mình: "Cái gì?"
Nhưng những chuyện đó cùng Lâm Úc không liên quan, sân bay có rất nhiều người, cậu sợ bị người khác phát hiện, cho lên cậu chạy trốn rất nhanh, rất nhiều người chỉ kịp thấy một đoạn lông xù chạy qua.
Lâm Úc thấy thời cơ thích hợp định chạy đến dưới một cái thùng thì bỗng có một nhóc mập mạp chạy ra từ phía đối diện.
Nhóc mập thấy cậu liền bưng ly trà sữa, hai mắt sáng lên: "Hồ ly!?"
Hùng hổ như viên đạn pháo xông tới.
Lâm Úc cảm thấy không ổn, cậu không nhận thấy bất kỳ sự thân thiện nào trong đôi mắt háo hức của nhóc mập.
Vì thế cậu theo bản năng quay người bỏ chạy, bỗng sau lưng chuyển đến âm thanh loảng xoảng cùng với đó là tiếng khóc oa oa của nhóc mập.
"Trà sữa! Trà sữa của tôi! Anh trả tiền trà sữa cho tôi đi!"
Lâm Úc cảm thấy không ổn quay đầu lại, đập vào mắt cậu là hình ảnh một bên quần tây dính đầy trà sữa, sau đó cậu hướng lên trên ít nhất người này cũng phải cao 1m85 nam nhân, khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng nói:" Là ngươi va phải ta"
Đây là một người đàn ông rất đẹp so với nhưng người mẫu còn đẹp hơn rất nhiều thêm vào đó là khí tức xa cách, ở trong mắt không mang chút tình cảm.
Chỉ bằng một câu nói đã khiến nhóc mập vừa khóc vừa oa oa gọi mẹ.
Người đàn ông đột nhiên nhếch khoé miệng lộ một nụ cười không chút thân thiện.: "Ngươi hẳn lên xin lỗi ta."
"Híc" Nhóc mập sợ hãi liên tục lui ra sau:" Xin, xin lỗi!"
Nhóc mập không quay đầu lại vừa khóc vừa chạy đi tìm mẹ.
Người đàn ông nhặt cốc trà sữa rơi dưới đất ném vào thùng rác, sau đó lấy trong túi ra một chiếc khăn tay lau quần ướt. Nhưng vệt đen vẫn rất rõ ràng.
Lâm Úc trộm tránh ở thùng rác phía dưới nhìn chằm chằm hắn cặp kia cầm khăn tay giống như tác phẩm nghệ thuật tay, cho rằng hắn sẽ sinh khí.
Lâm Úc lén lút trốn dưới thùng rác nhìn lén người đàn ông nghĩ rằng hắn sẽ tức giận nhưng trên thực tế lại bình tĩnh đến bất ngờ giống như người kia sớm đã quen với loại tai hoạ bất ngờ ập đến này.
Người kia sau khi vứt rác lại không lập tức rời đi mà nhìn chằm chằm vào khe hở nói: "Ra đây."
Lâm Úc có hơi tức giận, cậu biết lúc nãy khi trốn nhóc mâpn đã bị người đàn ông nhìn thấy.
Lâm Úc sợ động tác của người kia sẽ khiến người khác chú ý đành miễn cưỡng nhích ra, mới chỉ lộ ra hai cái tai lông xù liền bị người kia túm gáy cả người bị nhấc lên không trung.
Lâm Úc sợ tới mức xù lông: "Ngao ô!"
Dưới ánh mắt của người đàn ông, cái đuôi lông xù to ngượng ngùng cuộn lên như một tấm da hổ cuộn thành một quả bóng nhỏ.
Hoắc Vọng nhìn chằm chằm vào đám lông tơ trên tay, đôi tai trên đầu tròn xoe như gấu con trong phim hoạt hình, thân hình chia làm ba phần, phần đầu và thân hình tròn, sau đó là một chiếc đuôi to mềm mại xinh đẹp. Bốn chân ngắn có thể được bỏ qua trực tiếp.
Toàn thân trắng đến mức không có một sợi lông nào, sờ vào có thể cảm nhận được sự mềm mại.
Móng vuốt thoạt nhìn có chút giống mèo con, nhưng này lỗ tai rõ ràng không phải của mèo con cũng chẳng phải chó con.
Hoắc Vọng như đang suy tư hỏi ra vấn đề mà hắn quan tâm nhất: "Ngươi... tại sao không có cổ?"
【Sao còn chưa tỉnh?】
【Tôi có thể sờ một chút không? Chỉ sờ một chút thôi?】
Lâm Úc không rõ bởi vì mặt đất rung chuyển hay do tiếng ồn bên tai mà tỉnh. Cậu mở to đôi mắt đen láy, mê mang nhìn mấy đốm sáng màu vàng trước mặt đang hưng phấn chạy đi.
Mà những âm thanh trao đổi nho nhỏ vừa rồi từ bọn chúng truyền tới.
Lâm Úc chớp chớp mắt, theo bản năng vươn móng vuốt vỗ mặt một cái, nhìn thấy dưới chân có điểm sáng chuyển động nên giật mình tỉnh lại, sau đó buông móng vuốt xuống.
Trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, Lâm Úc không biết mình nên kinh sợ vì bản thân đã biến thành động vật hay là đốm sáng trước mặt có thể nói chuyện.
"Ngao ô?"
Lâm Úc vừa mở miệng liền bị âm thanh giống thú nhỏ của mình dọa sợ, cái đuôi cuộn tròn lại, lông xù trắng mềm trên người cũng dựng đứng lên khiến cậu trông như một đoá bồ công anh trắng.
Những thứ kia bởi vì cậu đột nhiên tỉnh lại nên phát sáng một chút ở xung quanh tụ tập lại với nhau.
Cậu vươn móng vuốt chộp lấy đốm sáng trước mặt, đốm sáng không những không tức giận mà còn phát ra âm thanh vui vẻ: 【Xin chào Lâm Úc.】
••••••••••••
Lâm Úc mất mười phút để chấp nhận việc mình trở thành động vật sau khi chết và mất 20 phút, để nghe đốm sáng nói về tình trạng hiện tại của bản thân.
Theo lời kể của đốm sáng, cậu thật ra chính là một con thụy thú (thú may mắn) nhưng bởi lúc sinh ra xuất hiện truyện ngoài ý muốn sinh ra trong một gia đình loài người. Hiện tại cậu chỉ là quay về cơ thể ban đầu của mình. Đốm sáng cũng không phải như cậu nghĩ là tinh linh giống như trong truyện cổ tích mà nó là một loại ý thức của thế giới.
Lâm Úc có chút mơ hồ và cuối cùng cậu gọi đốm sáng là tiểu tinh linh.
- -------------------------------------------------
Tiểu tinh linh lại vui vẻ nói:【Cậu là người được ý thức thế giới yêu thích】
Lâm Úc đối với việc tiểu tinh linh gọi mình là thụy thú không tin tưởng cho lắm bởi cậu từ nhỏ vận khí rất bình thường nhưng ngược lại với đó là gia đình cậu vận khí của học thật sự rất tốt. Trong sự nghiệp như cá gặp nước, lúc gặp nguy hiểm luôn có thể hoá nguy thành an. Bản thân họ cũng luôn thận buồng xuôi gió gặp rất ít thất bại.
Sống trong một gia đình như vậy Lâm Úc càng trở lên khác biệt tựa như một con vịt xấu xí sống giữa bầy thiên nga.
Vịt con xấu xí Lâm Úc nhìn chiếc xe phía dưới đang lung lay càng thêm phiền muộn về danh hiệu thụy thú của bản thân.
Một con thụy thú may mắn làm sao có thể rơi trên nóc xe tải và không thể xuống được?
Cũng may bởi hôm nay trời đầy mây nếu không cậu sẽ bị nướng chín mất.
Lâm Úc phiền muộn di chuyển móng vuốt, quan sát phương hướng của xe tải trọng lòng mơ hồ có một suy đoán.
Người lái xe dường như muốn đi đến sân bay.
Đi ngang qua biển quảng cáo Lâm Úc thấy một bóng hình quen thuộc, cậu sửng sốt quay đầu theo bản năng lại đúng lúc chiếc xe tải lớn phanh lại, cậu tựa như quả cầu tuyết lăn xuống.
"Ngao!"
Lâm Úc nhắm chặt đôi mắt, cả người cuộn lại thành đoàn
Nỗi đau tưởng tượng không xuất hiện, Lâm Úc nghe thấy giọng nói vui vẻ của một cô bé.
Cô bé ôm lấy bộ lông từ trên trời rơi xuống, kinh ngạc nói: "Cún con!"
Lâm Úc vẫy đuôi, đau khổ nghĩ, tôi không phải là cún con.
Cậu tủi thân muốn phủ nhận: "Ngao ô ô!"
Lâm Úc: "......"
Cách đó không xa truyền đến giọng nói lo lắng của cha mẹ cô bé.
Mẹ cô bé nhìn thấy cô ở bên cạnh chiếc xe tải lớn, trong lòng thắt lại, vội vàng chạy tới.
"Đồng Đồng! Lại đây, cẩn thận một chút."
Sau khi nghe tiếng gọi, Đồng Đồng vội vàng giấu "chú cún" trên tay vào túi xách, lúc này mới chột dạ xoay người.
Lâm Úc trốn trong túi cảm thấy có chút khổ sở, cậu biết rằng các cô bé coi cậu như cún con vì cậu còn nhỏ nhưng người lớn thì khác họ sẽ coi anh là quái vật nhỏ mà xử lí mà.... vứt bỏ.
Dẫu đã bị vứt bỏ vô số lần nhưng thân thể Lâm Úc vẫn theo bản năng mà bất động không dám nhúc nhích sợ bản thân bị bại lộ cũng sợ bị... vứt bỏ.
Nếu bị bỏ lại đây, cậu sẽ rất khó sống sót như bao con thú đơn độc khác. Có lẽ còn bị bắt mang đi thí nghiệm hoặc làm thức ăn cho những con thú khác.
Lâm Úc yên lặng ôm lấy cái đuôi to đầy lông của mình điều này cho cậu mang đến một chút cảm giác an toàn.
Thông qua âm thanh và tiếng nói ồn ào bên ngoài Lâm Úc biết được gia đình của cô bé đang trên đường đến sân bay.
Đồng Đồng chu đáo kéo khóa trên túi để lại khoảng trống nhỏ rồi lén nhét bánh bao vào, cô bé hy vọng cún con ăn nhiều một chút khi ôm lấy cún cô bé cảm nhận được dưới lớp lông kia cún con thật sự rất gầy.
Lâm Úc nhẹ nhàng cắn một chút vỏ bên ngoài bánh bao, lo lắng làm bẩn chiếc túi của cô bé mà dùng mũi đẩy nhẹ bánh bao về tay cô.
Đồng Đồng nhìn thấy bánh bao biến mất một miếng mà vui vẻ. Mẹ cô bé nhìn thấy không kìm được cũng cười theo: " Hôm nay, bảo bối có chuyện gì mà vui vậy?"
Cha Đồng Đồng ngồi ở ghế phụ cũng vui vẻ nói: "Kể từ khi bị bệnh đến giờ, lần đầu tôi thấy con bé vui như vậy. Quả nhiên chúng ta quyết định rời khỏi thành phố S về quê là đúng đắn. "
Đôi tai tròn của Lâm Úc dựng ( vểnh) dùng vểnh hơi kì mà dựng tui thấy nó ko đáng iu lém bà xem chọn từ nào nha] lên nghe lén.
Đây là thành phố S?
Cậu đời trước sống ở thành phố H, hai thành phố này khá gần nhau. Thành phố H rất phát triển nhưng thành phố S so với nó càng tốt hơn.
Lâm Úc còn muốn biết cô bé mắc bệnh gì nhưng hai vị phụ huynh lại không hề đề cập đến dường nhưng họ đều lé tránh không muốn nhắc đến vấn đề này.
- ------------------
Bên trong xe chỉ còn âm nhẹ nhàng từ đài truyền đến.
Lâm Úc biết cậu không thể lên máy bay cùng họ, vị vậy cậu quyết định rời đi khi có cơ hội.
Dường như Đồng Đồng cũng biết cô bé không thể thần không biết quỷ không hay mang một con vật sống lên máy bay. Vậy nên cô bắt đầu lo lắng không chịu xuống xe.
Mẹ Đồng Đồng lần đầu tiên thấy, cô con gái vốn hiểu chuyện bỗng tỏ ra kháng cự, hốc mắt bà có chút đỏ: "Đồng Đồng ngoan, chúng ta về quê đi, không khí ở đó trong lành thích hợp cho trị liệu, bố mẹ cũng sẽ ở bên con cùng con trị liệu được không?"
Đồng Đồng không nói, chỉ lặng lẽ lắc đầu tỏ vẻ chính mình không muốn.
Đột nhiên, cô cảm thấy bàn tay của mình ở bên cạnh khóa kéo bị nhẹ nhàng cọ qua, thật dịu dàng, cô bé biết cún con đang an ủi mình.
Lâm Úc chỉ đơn giản muốn an ủi cô bé chút mà không biết hành động vô tình của mình đã giúp bệnh tình đang nguy kịch của cô bé chuyển biến tốt hơn.
Thụy khí ánh kim đang nhẹ nhàng chui vào cơ thể cô bé nhẹ nhàng an ủi cũng như diệt trừ bớt căn bệnh của cô.
Mắt thấy cô bé khẽ buông tay Lâm Úc chủ động kéo khoá túi sách, lao ra ngoài không quay đầu lại.
Đồng Đồng lo lắng hét lên: "Cún con!"
Mẹ cô giật mình: "Cái gì?"
Nhưng những chuyện đó cùng Lâm Úc không liên quan, sân bay có rất nhiều người, cậu sợ bị người khác phát hiện, cho lên cậu chạy trốn rất nhanh, rất nhiều người chỉ kịp thấy một đoạn lông xù chạy qua.
Lâm Úc thấy thời cơ thích hợp định chạy đến dưới một cái thùng thì bỗng có một nhóc mập mạp chạy ra từ phía đối diện.
Nhóc mập thấy cậu liền bưng ly trà sữa, hai mắt sáng lên: "Hồ ly!?"
Hùng hổ như viên đạn pháo xông tới.
Lâm Úc cảm thấy không ổn, cậu không nhận thấy bất kỳ sự thân thiện nào trong đôi mắt háo hức của nhóc mập.
Vì thế cậu theo bản năng quay người bỏ chạy, bỗng sau lưng chuyển đến âm thanh loảng xoảng cùng với đó là tiếng khóc oa oa của nhóc mập.
"Trà sữa! Trà sữa của tôi! Anh trả tiền trà sữa cho tôi đi!"
Lâm Úc cảm thấy không ổn quay đầu lại, đập vào mắt cậu là hình ảnh một bên quần tây dính đầy trà sữa, sau đó cậu hướng lên trên ít nhất người này cũng phải cao 1m85 nam nhân, khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng nói:" Là ngươi va phải ta"
Đây là một người đàn ông rất đẹp so với nhưng người mẫu còn đẹp hơn rất nhiều thêm vào đó là khí tức xa cách, ở trong mắt không mang chút tình cảm.
Chỉ bằng một câu nói đã khiến nhóc mập vừa khóc vừa oa oa gọi mẹ.
Người đàn ông đột nhiên nhếch khoé miệng lộ một nụ cười không chút thân thiện.: "Ngươi hẳn lên xin lỗi ta."
"Híc" Nhóc mập sợ hãi liên tục lui ra sau:" Xin, xin lỗi!"
Nhóc mập không quay đầu lại vừa khóc vừa chạy đi tìm mẹ.
Người đàn ông nhặt cốc trà sữa rơi dưới đất ném vào thùng rác, sau đó lấy trong túi ra một chiếc khăn tay lau quần ướt. Nhưng vệt đen vẫn rất rõ ràng.
Lâm Úc trộm tránh ở thùng rác phía dưới nhìn chằm chằm hắn cặp kia cầm khăn tay giống như tác phẩm nghệ thuật tay, cho rằng hắn sẽ sinh khí.
Lâm Úc lén lút trốn dưới thùng rác nhìn lén người đàn ông nghĩ rằng hắn sẽ tức giận nhưng trên thực tế lại bình tĩnh đến bất ngờ giống như người kia sớm đã quen với loại tai hoạ bất ngờ ập đến này.
Người kia sau khi vứt rác lại không lập tức rời đi mà nhìn chằm chằm vào khe hở nói: "Ra đây."
Lâm Úc có hơi tức giận, cậu biết lúc nãy khi trốn nhóc mâpn đã bị người đàn ông nhìn thấy.
Lâm Úc sợ động tác của người kia sẽ khiến người khác chú ý đành miễn cưỡng nhích ra, mới chỉ lộ ra hai cái tai lông xù liền bị người kia túm gáy cả người bị nhấc lên không trung.
Lâm Úc sợ tới mức xù lông: "Ngao ô!"
Dưới ánh mắt của người đàn ông, cái đuôi lông xù to ngượng ngùng cuộn lên như một tấm da hổ cuộn thành một quả bóng nhỏ.
Hoắc Vọng nhìn chằm chằm vào đám lông tơ trên tay, đôi tai trên đầu tròn xoe như gấu con trong phim hoạt hình, thân hình chia làm ba phần, phần đầu và thân hình tròn, sau đó là một chiếc đuôi to mềm mại xinh đẹp. Bốn chân ngắn có thể được bỏ qua trực tiếp.
Toàn thân trắng đến mức không có một sợi lông nào, sờ vào có thể cảm nhận được sự mềm mại.
Móng vuốt thoạt nhìn có chút giống mèo con, nhưng này lỗ tai rõ ràng không phải của mèo con cũng chẳng phải chó con.
Hoắc Vọng như đang suy tư hỏi ra vấn đề mà hắn quan tâm nhất: "Ngươi... tại sao không có cổ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất