Chương 1: Bị bệnh
Sai chính tả mn đánh dấu vô giúp tui để tui sửa nha
Edit+ Beta: @Banhsuaz
- -----------------------------------------
Trong những con ngõ của khu ổ chuột ở Nam Thành, gió mùa đông buốt giá rít qua những bức tường dài hẹp.
Lộc Dư An di chuyển bàn tay tê liệt của mình và viết chữ ký cuối cùng lên bức tranh.
Bức tranh này đã bị hoãn lại từ lâu, trong bức tranh tỉ mỉ cân đối, một người phụ nữ mặc sườn xám màu trắng đang ôm hai đứa trẻ trên tay, vài nét vẽ, người phụ nữ cúi đầu nhắm mắt lại, vẻ dịu dàng trên trang giấy thật sinh động, đứa trẻ thơ trong vòng tay chị thật hồn nhiên, đáng yêu.
Kể từ khi được chẩn đoán mắc bệnh ung thư dạ dày giai đoạn cuối, cậu đã xin lỗi và hủy tất cả bức vẽ đã nhận.
Bác sĩ nói với cậu rất rõ ràng rằng nó đã lan rộng và điều trị không có ý nghĩa.
Chỉ có một bức tranh này, cậu không ngừng vẽ và vẽ, cuối cùng cậu nghiến răng vẽ xong bức tranh.
Bức tranh này thì khác, nó là di cảo mà mẹ cậu đã vẽ một nửa.
Nó sẽ sớm trở thành tác phẩm duy nhất và cuối cùng mà cậu hợp tác với mẹ mình.
Trên thực tế, cậu không hoàn thành tốt, cậu không thực sự học vẽ, cậu chỉ học ngắt quãng với người hàng xóm lập dị của mình khi còn nhỏ, sau đó, tay phải của cậu bị thương, sau này có cắn răng phục hồi, cũng không hoàn toàn khôi phục, vẽ tranh vốn dĩ với cậu liền không phải việc dễ dàng, chưa kể sau khi được chẩn đoán mắc bệnh ung thư dạ dày, tình trạng của cậu ngày càng trở nên tồi tệ.
Mà việc sửa lại bức tranh càng khó hơn so với khi vẽ một bức mới.
Nhưng cậu đã làm được.
Hiếm có người thanh niên lộ ra nụ cười rất nông, ngũ quan vốn tuấn mỹ, gần như có chút thù địch, giữa hai lông mày có một vết sẹo to bằng ngón tay cái, cậu không thích cười, bức người xung quanh cậu hoặc cho rằng cậu không dễ gần và giữ khoảng cách tôn trọng với cậu, hoặc cho rằng cậu liều lĩnh và ngang ngược, là một khúc xương mọc lệch, hết thuốc chữa.
Nhưng nụ cười của cậu không hiểu sao làm loãng đi địch ý trên người, thậm chí trên gò má quá gầy của thiếu niên thậm chí còn có một tia dịu dàng cùng mong manh.
Bây giờ là thời điểm lạnh nhất của mùa đông.
Bên trong ngôi nhà chỉ tốt hơn một chút so với bên ngoài.
Căn nhà gỗ cũ kĩ giữ ấm không hiệu quả lắm,quần áo Lộc Dư An bộc trên người gần như có chút mập mạp, nhưng đầu ngón tay vẫn có chút tê dại vì lạnh.
Hệ thống dây điện cũ trong các khu ổ chuột không thể cung cấp năng lượng cho máy điều hòa không khí hoặc các thiết bị sưởi ấm khác, đồng thời rất dễ đứt cầu dao và gây nguy hiểm về an toàn nên chủ nhà nghiêm cấm sử dụng.
Có một cặp vợ chồng ở tòa nhà chung bên cạnh thường xuyên sử dụng điện cao, và suýt gây ra hỏa hoạn, cô bé ở chung căn hộ với họ tức giận đến mức đánh nhau với hai vợ chồng. Bị người đàn ông trong căn hộ dọa đánh người yêu bị oan, nửa đêm ngồi bên cửa rơi nước mắt. Khi đó tình trạng của Lục Dư An không quá nghiêm trọng, anh tìm cơ hội chặn người đàn ông trong ngõ, sau đó gia đình càng khách sáo với cô bé hơn.
"Meo——" tiếng mèo kêu meo meo nho nhỏ vang lên từ bên ngoài ô cửa kính đã bong tróc lớp sơn gỗ màu nâu đỏ.
Bên kia tấm kính, thân thể của con mèo màu cam phủ một lớp tuyết mỏng, đôi mắt hạnh nhân to tròn của nó đang dụi dụi vào cửa kính một cách ngu ngốc.
"Cạch" một tiếng, Lộc Dư An vừa vặn mở ra một khe hở trên cửa sổ gỗ cũ kỹ, con mèo màu cam không kịp chờ đợi chui vào, rũ tuyết trên người, ngồi xổm trên bệ cửa sổ, quấn đuôi quanh người, chà xát vào lòng bàn tay của Lộc Dư An.
Nhưng Lộc Dư An cau mày và đẩy con mèo màu cam ra.
Con mèo màu cam này được người thuê nhà trước đó nuôi thả rông và người thuê nhà đã để nó một mình sau khi họ chuyển đi.
Con mèo màu cam không những không dễ thương mà còn là con mèo xấu xí nhất trong số những con mèo mà Lộc Dư An từng thấy, nó có cái miệng sắc nhọn và đôi má khỉ, đánh nhau cũng không giỏi lắm, quanh năm bị thương, xấu xí và hói đầu.
Thậm chí không có chỉ số IQ.
Cậu thậm chí không nhận thấy rằng có một sự thay đổi trong nhà.
Họ hàng mèo hoang ở bên ngoài không phải là điều tốt, chúng không bao giờ biết gần mình là người hay quỷ.
Lộc Dư An không muốn cho nó nhận thức sai, vì vậy anh luôn đẩy con mèo nhỏ màu cam ra.
Nhưng lần nào con mèo cam cũng kiên trì chạy tới, dụi thân thể bẩn thỉu của nó vào quần áo Lộc Dư An, nũng nịu cầu xin, nhưng nó không biết rằng trông nó càng thêm xấu xí.
Nếu nói là không làm nũng thì còn chút tế nhị, nhưng làm nũng thì chỉ nhờn thôi.
"Thật ngốc." Lộc Dư An không khỏi thấp giọng nói.
Sau khi cậu chết, nó sẽ làm gì trong tương lai? Điều gì sẽ xảy ra với người thuê nhà tiếp theo, và điều gì sẽ xảy ra nếu con mèo vẫn tiếp cận một cách ngu ngốc.
Nó vừa ngốc lại vừa xấu, nó còn không khéo ra vẻ dễ thương thì làm sao có được phiếu ăn tiếp theo?
Nó thậm chí còn không biết đánh nhau, Lộc Dư An đã từng nhìn thấy nó vài lần trong ngõ hẻm gần đó, dường như ngay cả đồng loại của nó cũng khinh bỉ nó, mỗi lần nó đều bị các nhóm mèo khác nhau đuổi đánh, chỉ có thể bị đánh đến kêu ngao ô ngao ô.
Lộc Dư An hiếm khi lộ ra vẻ lo lắng.
Sau khi cậu chết, ai sẽ chăm sóc mèo?
Không phải cậu không nghĩ tới, nhưng hắn chưa bao giờ dám trông mong vào sự nhân từ của số phận.
Như một trò đùa của số phận, cuộc đời hai mươi năm của anh bị chia cắt thành hai phần rõ rệt.
Trước năm tuổi, cậu là đứa con trai út được chờ đợi từ lâu của gia đình Lộc, cậu được cho là kẻ bắt nạt duy nhất trong gia đình, cha mẹ cậu yêu cậu và anh trai cậu yêu cậu, căn phòng đầy ắp đồ chơi, tất cả các loại điểm tâm và bánh ngọt không thể gọi tên.
Nhưng khi cậu năm tuổi, mọi thứ trở nên tồi tệ hơn, cậu vô tình rơi xuống nước, sống sót sau thảm họa, trôi xuôi dòng và được một gia đình không có con cái vớt lên, họ nghĩ rằng anh còn trẻ và khỏe mạnh, họ muốn coi cậu như con nuôi, vì sổ tiết kiệm, những người đó ngay từ đầu đối với cậu có chút kiên nhẫn, nguyện ý dỗ dành hắn tính tình không tốt, cho đến khi bắt cậu gọi hắn là cha mẹ.
Bởi vì trí nhớ hồi nhỏ có chút mơ hồ, rất nhiều chuyện cậu nhớ không rõ ràng, nhưng duy nhất cậu biết rõ ràng chính là, cậu không phải con những người kia, hắn mơ hồ nhớ tới ôn nhu thanh âm của mẹ cùng cha cậu hào phóng mạnh mẽ. quay lại và luôn khẳng định những người đó không phải là bố và mẹ của mình.
Ngay cả khi mọi người xung quanh nói với cậu rằng họ là bố mẹ cậu.
Cậu cũng không bao giờ dao động.
Gia đình thiếu kiên nhẫn coi thường cậu vì rắc rối ở lại có ích gì hay ném anh ta ra ngoài cũng vô ích, cậu trong phòng chứa đồ trong một thời gian dài.
Nhưng mặc dù cậu sinh ra kiêu ngạo và nuông chiều, nhưng cậu lại bướng bỉnh và không chịu thay đổi lời nói của mình.
Căn phòng chứa đồ tối tăm và lạnh lẽo đã để lại ấn tượng cực kỳ sâu sắc trong trí nhớ của anh.
Trong phòng chứa đồ chật hẹp, chỉ có một cái cửa sổ cao đến mức chỉ mình hắn có thể nhìn lên, đây là nguồn sáng duy nhất trong phòng chứa đồ.
Lúc đó là một ngày tuyết rơi, cái lạnh của sàn bê tông đã lấy đi hết hơi nóng từ cơ thể cậu qua lớp quần áo mỏng, trong khi ánh nắng chiếu qua những ô cửa kính và tạo thành những ô vuông nhỏ trên sàn bê tông, nguồn nhiệt duy nhất của cậu.
Cậu cố gắng hết sức để cuộn mình trong một tấc vuông duy nhất có ánh sáng mặt trời trong phòng chứa đồ, giống như một chú cún đi lạc.
Kỳ thật cậu là người yếu ớt, trời sinh sợ lạnh sợ đau.
Nhưng cậu không muốn thay đổi lời nói, cậu không ngừng run rẩy lặp đi lặp lại trong lòng rằng mẹ cậu là người mẹ hiền nhất, cha cậu là anh hùng vạn năng, cha cậu sẽ sớm đến cứu cậu.
Tất cả những gì cậu phải làm là giữ chặt.
Cậu cuộn mình ôm lấy bản thân lạnh như băng hết lần này đến lần khác nhìn cây du lớn ngoài cửa sổ thủy tinh, cố gắng tự lừa dối mình không có chuyện gì xảy ra, một giây sau, cha mẹ cậu sẽ đau khổ ôm cậu vào lòng.
Thật không may, không có gì xảy ra.
Chỉ có cái lạnh, cái lạnh dường như làm đông cứng từng tấc máu.
Nhưng cuối cùng, ý thức của anh bị mờ đi.
Cậu không còn những ký ức đau buồn đó nữa, nhưng anh vẫn nhớ những cành cây cong queo chiếm gần hết tầm nhìn từ cửa sổ của phòng chứa đồ
Nó biết loại cây đó, loại cây đó gọi là cây du, bố nó dẫn nó về trồng một cây du lớn trong sân nhà, ngoài cửa kính có thể nhìn thấy một góc cây du lớn từ căn phòng của cậu.
Nhìn vào cái cây đó - nó giống như trở về nhà.
Cậu bị sốt mê man mấy ngày, sau này gia đình đó không muốn mất công chăm sóc cậu trong thời gian này, không muốn cậu chết bệnh trong nhà mình nên lại bán cậu đi.
Những năm đó bị bán đi, Lộc Dư An một mực trốn tránh nghĩ tới, mỗi lần nghĩ tới, hắn đều sẽ bị tầng tầng bóng tối bao trùm ép tới không thở nổi.
Chống đỡ vượt qua những ngày tháng đó, vì cậu luôn tin rằng cha mẹ anh vẫn luôn tìm kiếm cậu.
Mà cậu sẽ bước qua bóng tối này và gặp lại họ lần nữa.
Nhưng thời gian từng ngày trôi qua, chỉ sống sót đã vắt kiệt tất cả sức lực của cậu, ký ức về quê nhà cũng dần mờ nhạt, ngoại trừ một số ký ức sâu sắc, cậ không nhớ nổi tên cha mẹ mình. Dần dần cậu không còn mong nữa, không mong nữa thì sẽ không đau.
Vương Như cứu cậu, sau đó Vương Như kết hôn với Lý Phương Gia, cậu đi theo Vương Như trở thành con nuôi của Lý gia.
Lý Phương Gia và Vương Như đưa cậu đến thành phố, Vương Như vẫn bảo vệ cậu, nhưng chính bản thân mình lại bị Lý Phương Gia đánh mắng, vậy có thể làm gì để giúp mình? Lúc đó cậu vẫn còn trẻ, nhưng cậu muốn bảo vệ Vương Như khỏi bị Lý Phương Gia đánh chết.
Sau đó, Vương Như mang thai và sinh ra Nhạc Nhạc.
Vài năm đó cũng khá tốt, ngoại trừ việc cậu ngày càng trở nên dư thừa ở nhà, Lý Phương Gia dường như thậm chí sẵn sàng lấy lại tiền lương từ nhà máy để nuôi cả gia đình cho Nhạc Nhạc, hạt giống duy nhất trong ba thế hệ của gia đình Lý.
Mỗi ngày vào lúc bình minh, cậu sẽ di chuyển chiếc ghế đẩu và giẫm lên nó để dứng nấu nước cho gia đình và nấu những bữa ăn cho gia đình khi cậu đã lớn hơn chút.
Tuy nhiên, khi Nhạc Nhạc lớn lên, mọi thứ ngày càng trở nên không ổn, rõ ràng là những đứa trẻ và đứa trẻ khác không giống nhau, cậu đi theo Vương Như đưa Nhạc Nhạc đến bệnh viện, cuối cùng chẩn đoán rằng Nhạc Nhạc bị thiểu năng trí tuệ và cần phải uống thuốc trong một thời gian dài, tình hình mới không xấu đi.
Tình hình tài chính của nhà họ Lý vốn đã căng thẳng lại vì chuyện này mà trở nên tồi tệ, Lý Phương Gia bắt đầu trở nên tồi tệ hơn, ông bắt đầu nổi điên sau khi uống rượu, Vương Như đã lao vào cậu và Nhạc Nhạc, vết thương trên người Vương Như sẽ không tốt hơn, cho đến một lần cậu cầm dao, chém vào tay Lý Phương Gia, ông ta kiềm chế được một chút.
Edit+ Beta: @Banhsuaz
- -----------------------------------------
Trong những con ngõ của khu ổ chuột ở Nam Thành, gió mùa đông buốt giá rít qua những bức tường dài hẹp.
Lộc Dư An di chuyển bàn tay tê liệt của mình và viết chữ ký cuối cùng lên bức tranh.
Bức tranh này đã bị hoãn lại từ lâu, trong bức tranh tỉ mỉ cân đối, một người phụ nữ mặc sườn xám màu trắng đang ôm hai đứa trẻ trên tay, vài nét vẽ, người phụ nữ cúi đầu nhắm mắt lại, vẻ dịu dàng trên trang giấy thật sinh động, đứa trẻ thơ trong vòng tay chị thật hồn nhiên, đáng yêu.
Kể từ khi được chẩn đoán mắc bệnh ung thư dạ dày giai đoạn cuối, cậu đã xin lỗi và hủy tất cả bức vẽ đã nhận.
Bác sĩ nói với cậu rất rõ ràng rằng nó đã lan rộng và điều trị không có ý nghĩa.
Chỉ có một bức tranh này, cậu không ngừng vẽ và vẽ, cuối cùng cậu nghiến răng vẽ xong bức tranh.
Bức tranh này thì khác, nó là di cảo mà mẹ cậu đã vẽ một nửa.
Nó sẽ sớm trở thành tác phẩm duy nhất và cuối cùng mà cậu hợp tác với mẹ mình.
Trên thực tế, cậu không hoàn thành tốt, cậu không thực sự học vẽ, cậu chỉ học ngắt quãng với người hàng xóm lập dị của mình khi còn nhỏ, sau đó, tay phải của cậu bị thương, sau này có cắn răng phục hồi, cũng không hoàn toàn khôi phục, vẽ tranh vốn dĩ với cậu liền không phải việc dễ dàng, chưa kể sau khi được chẩn đoán mắc bệnh ung thư dạ dày, tình trạng của cậu ngày càng trở nên tồi tệ.
Mà việc sửa lại bức tranh càng khó hơn so với khi vẽ một bức mới.
Nhưng cậu đã làm được.
Hiếm có người thanh niên lộ ra nụ cười rất nông, ngũ quan vốn tuấn mỹ, gần như có chút thù địch, giữa hai lông mày có một vết sẹo to bằng ngón tay cái, cậu không thích cười, bức người xung quanh cậu hoặc cho rằng cậu không dễ gần và giữ khoảng cách tôn trọng với cậu, hoặc cho rằng cậu liều lĩnh và ngang ngược, là một khúc xương mọc lệch, hết thuốc chữa.
Nhưng nụ cười của cậu không hiểu sao làm loãng đi địch ý trên người, thậm chí trên gò má quá gầy của thiếu niên thậm chí còn có một tia dịu dàng cùng mong manh.
Bây giờ là thời điểm lạnh nhất của mùa đông.
Bên trong ngôi nhà chỉ tốt hơn một chút so với bên ngoài.
Căn nhà gỗ cũ kĩ giữ ấm không hiệu quả lắm,quần áo Lộc Dư An bộc trên người gần như có chút mập mạp, nhưng đầu ngón tay vẫn có chút tê dại vì lạnh.
Hệ thống dây điện cũ trong các khu ổ chuột không thể cung cấp năng lượng cho máy điều hòa không khí hoặc các thiết bị sưởi ấm khác, đồng thời rất dễ đứt cầu dao và gây nguy hiểm về an toàn nên chủ nhà nghiêm cấm sử dụng.
Có một cặp vợ chồng ở tòa nhà chung bên cạnh thường xuyên sử dụng điện cao, và suýt gây ra hỏa hoạn, cô bé ở chung căn hộ với họ tức giận đến mức đánh nhau với hai vợ chồng. Bị người đàn ông trong căn hộ dọa đánh người yêu bị oan, nửa đêm ngồi bên cửa rơi nước mắt. Khi đó tình trạng của Lục Dư An không quá nghiêm trọng, anh tìm cơ hội chặn người đàn ông trong ngõ, sau đó gia đình càng khách sáo với cô bé hơn.
"Meo——" tiếng mèo kêu meo meo nho nhỏ vang lên từ bên ngoài ô cửa kính đã bong tróc lớp sơn gỗ màu nâu đỏ.
Bên kia tấm kính, thân thể của con mèo màu cam phủ một lớp tuyết mỏng, đôi mắt hạnh nhân to tròn của nó đang dụi dụi vào cửa kính một cách ngu ngốc.
"Cạch" một tiếng, Lộc Dư An vừa vặn mở ra một khe hở trên cửa sổ gỗ cũ kỹ, con mèo màu cam không kịp chờ đợi chui vào, rũ tuyết trên người, ngồi xổm trên bệ cửa sổ, quấn đuôi quanh người, chà xát vào lòng bàn tay của Lộc Dư An.
Nhưng Lộc Dư An cau mày và đẩy con mèo màu cam ra.
Con mèo màu cam này được người thuê nhà trước đó nuôi thả rông và người thuê nhà đã để nó một mình sau khi họ chuyển đi.
Con mèo màu cam không những không dễ thương mà còn là con mèo xấu xí nhất trong số những con mèo mà Lộc Dư An từng thấy, nó có cái miệng sắc nhọn và đôi má khỉ, đánh nhau cũng không giỏi lắm, quanh năm bị thương, xấu xí và hói đầu.
Thậm chí không có chỉ số IQ.
Cậu thậm chí không nhận thấy rằng có một sự thay đổi trong nhà.
Họ hàng mèo hoang ở bên ngoài không phải là điều tốt, chúng không bao giờ biết gần mình là người hay quỷ.
Lộc Dư An không muốn cho nó nhận thức sai, vì vậy anh luôn đẩy con mèo nhỏ màu cam ra.
Nhưng lần nào con mèo cam cũng kiên trì chạy tới, dụi thân thể bẩn thỉu của nó vào quần áo Lộc Dư An, nũng nịu cầu xin, nhưng nó không biết rằng trông nó càng thêm xấu xí.
Nếu nói là không làm nũng thì còn chút tế nhị, nhưng làm nũng thì chỉ nhờn thôi.
"Thật ngốc." Lộc Dư An không khỏi thấp giọng nói.
Sau khi cậu chết, nó sẽ làm gì trong tương lai? Điều gì sẽ xảy ra với người thuê nhà tiếp theo, và điều gì sẽ xảy ra nếu con mèo vẫn tiếp cận một cách ngu ngốc.
Nó vừa ngốc lại vừa xấu, nó còn không khéo ra vẻ dễ thương thì làm sao có được phiếu ăn tiếp theo?
Nó thậm chí còn không biết đánh nhau, Lộc Dư An đã từng nhìn thấy nó vài lần trong ngõ hẻm gần đó, dường như ngay cả đồng loại của nó cũng khinh bỉ nó, mỗi lần nó đều bị các nhóm mèo khác nhau đuổi đánh, chỉ có thể bị đánh đến kêu ngao ô ngao ô.
Lộc Dư An hiếm khi lộ ra vẻ lo lắng.
Sau khi cậu chết, ai sẽ chăm sóc mèo?
Không phải cậu không nghĩ tới, nhưng hắn chưa bao giờ dám trông mong vào sự nhân từ của số phận.
Như một trò đùa của số phận, cuộc đời hai mươi năm của anh bị chia cắt thành hai phần rõ rệt.
Trước năm tuổi, cậu là đứa con trai út được chờ đợi từ lâu của gia đình Lộc, cậu được cho là kẻ bắt nạt duy nhất trong gia đình, cha mẹ cậu yêu cậu và anh trai cậu yêu cậu, căn phòng đầy ắp đồ chơi, tất cả các loại điểm tâm và bánh ngọt không thể gọi tên.
Nhưng khi cậu năm tuổi, mọi thứ trở nên tồi tệ hơn, cậu vô tình rơi xuống nước, sống sót sau thảm họa, trôi xuôi dòng và được một gia đình không có con cái vớt lên, họ nghĩ rằng anh còn trẻ và khỏe mạnh, họ muốn coi cậu như con nuôi, vì sổ tiết kiệm, những người đó ngay từ đầu đối với cậu có chút kiên nhẫn, nguyện ý dỗ dành hắn tính tình không tốt, cho đến khi bắt cậu gọi hắn là cha mẹ.
Bởi vì trí nhớ hồi nhỏ có chút mơ hồ, rất nhiều chuyện cậu nhớ không rõ ràng, nhưng duy nhất cậu biết rõ ràng chính là, cậu không phải con những người kia, hắn mơ hồ nhớ tới ôn nhu thanh âm của mẹ cùng cha cậu hào phóng mạnh mẽ. quay lại và luôn khẳng định những người đó không phải là bố và mẹ của mình.
Ngay cả khi mọi người xung quanh nói với cậu rằng họ là bố mẹ cậu.
Cậu cũng không bao giờ dao động.
Gia đình thiếu kiên nhẫn coi thường cậu vì rắc rối ở lại có ích gì hay ném anh ta ra ngoài cũng vô ích, cậu trong phòng chứa đồ trong một thời gian dài.
Nhưng mặc dù cậu sinh ra kiêu ngạo và nuông chiều, nhưng cậu lại bướng bỉnh và không chịu thay đổi lời nói của mình.
Căn phòng chứa đồ tối tăm và lạnh lẽo đã để lại ấn tượng cực kỳ sâu sắc trong trí nhớ của anh.
Trong phòng chứa đồ chật hẹp, chỉ có một cái cửa sổ cao đến mức chỉ mình hắn có thể nhìn lên, đây là nguồn sáng duy nhất trong phòng chứa đồ.
Lúc đó là một ngày tuyết rơi, cái lạnh của sàn bê tông đã lấy đi hết hơi nóng từ cơ thể cậu qua lớp quần áo mỏng, trong khi ánh nắng chiếu qua những ô cửa kính và tạo thành những ô vuông nhỏ trên sàn bê tông, nguồn nhiệt duy nhất của cậu.
Cậu cố gắng hết sức để cuộn mình trong một tấc vuông duy nhất có ánh sáng mặt trời trong phòng chứa đồ, giống như một chú cún đi lạc.
Kỳ thật cậu là người yếu ớt, trời sinh sợ lạnh sợ đau.
Nhưng cậu không muốn thay đổi lời nói, cậu không ngừng run rẩy lặp đi lặp lại trong lòng rằng mẹ cậu là người mẹ hiền nhất, cha cậu là anh hùng vạn năng, cha cậu sẽ sớm đến cứu cậu.
Tất cả những gì cậu phải làm là giữ chặt.
Cậu cuộn mình ôm lấy bản thân lạnh như băng hết lần này đến lần khác nhìn cây du lớn ngoài cửa sổ thủy tinh, cố gắng tự lừa dối mình không có chuyện gì xảy ra, một giây sau, cha mẹ cậu sẽ đau khổ ôm cậu vào lòng.
Thật không may, không có gì xảy ra.
Chỉ có cái lạnh, cái lạnh dường như làm đông cứng từng tấc máu.
Nhưng cuối cùng, ý thức của anh bị mờ đi.
Cậu không còn những ký ức đau buồn đó nữa, nhưng anh vẫn nhớ những cành cây cong queo chiếm gần hết tầm nhìn từ cửa sổ của phòng chứa đồ
Nó biết loại cây đó, loại cây đó gọi là cây du, bố nó dẫn nó về trồng một cây du lớn trong sân nhà, ngoài cửa kính có thể nhìn thấy một góc cây du lớn từ căn phòng của cậu.
Nhìn vào cái cây đó - nó giống như trở về nhà.
Cậu bị sốt mê man mấy ngày, sau này gia đình đó không muốn mất công chăm sóc cậu trong thời gian này, không muốn cậu chết bệnh trong nhà mình nên lại bán cậu đi.
Những năm đó bị bán đi, Lộc Dư An một mực trốn tránh nghĩ tới, mỗi lần nghĩ tới, hắn đều sẽ bị tầng tầng bóng tối bao trùm ép tới không thở nổi.
Chống đỡ vượt qua những ngày tháng đó, vì cậu luôn tin rằng cha mẹ anh vẫn luôn tìm kiếm cậu.
Mà cậu sẽ bước qua bóng tối này và gặp lại họ lần nữa.
Nhưng thời gian từng ngày trôi qua, chỉ sống sót đã vắt kiệt tất cả sức lực của cậu, ký ức về quê nhà cũng dần mờ nhạt, ngoại trừ một số ký ức sâu sắc, cậ không nhớ nổi tên cha mẹ mình. Dần dần cậu không còn mong nữa, không mong nữa thì sẽ không đau.
Vương Như cứu cậu, sau đó Vương Như kết hôn với Lý Phương Gia, cậu đi theo Vương Như trở thành con nuôi của Lý gia.
Lý Phương Gia và Vương Như đưa cậu đến thành phố, Vương Như vẫn bảo vệ cậu, nhưng chính bản thân mình lại bị Lý Phương Gia đánh mắng, vậy có thể làm gì để giúp mình? Lúc đó cậu vẫn còn trẻ, nhưng cậu muốn bảo vệ Vương Như khỏi bị Lý Phương Gia đánh chết.
Sau đó, Vương Như mang thai và sinh ra Nhạc Nhạc.
Vài năm đó cũng khá tốt, ngoại trừ việc cậu ngày càng trở nên dư thừa ở nhà, Lý Phương Gia dường như thậm chí sẵn sàng lấy lại tiền lương từ nhà máy để nuôi cả gia đình cho Nhạc Nhạc, hạt giống duy nhất trong ba thế hệ của gia đình Lý.
Mỗi ngày vào lúc bình minh, cậu sẽ di chuyển chiếc ghế đẩu và giẫm lên nó để dứng nấu nước cho gia đình và nấu những bữa ăn cho gia đình khi cậu đã lớn hơn chút.
Tuy nhiên, khi Nhạc Nhạc lớn lên, mọi thứ ngày càng trở nên không ổn, rõ ràng là những đứa trẻ và đứa trẻ khác không giống nhau, cậu đi theo Vương Như đưa Nhạc Nhạc đến bệnh viện, cuối cùng chẩn đoán rằng Nhạc Nhạc bị thiểu năng trí tuệ và cần phải uống thuốc trong một thời gian dài, tình hình mới không xấu đi.
Tình hình tài chính của nhà họ Lý vốn đã căng thẳng lại vì chuyện này mà trở nên tồi tệ, Lý Phương Gia bắt đầu trở nên tồi tệ hơn, ông bắt đầu nổi điên sau khi uống rượu, Vương Như đã lao vào cậu và Nhạc Nhạc, vết thương trên người Vương Như sẽ không tốt hơn, cho đến một lần cậu cầm dao, chém vào tay Lý Phương Gia, ông ta kiềm chế được một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất