Chương 11: Ai mới là ánh sáng
Edit + Beta: @Banhsuaz
- -------------------------------------------
Lớp phó học tập là một cô gái ít nói, luôn buộc tóc đuôi ngựa, giữa giờ học cô dành phần lớn thời gian ngồi trên ghế và làm bài tập, cảm giác tồn tại rất yếu, thậm chí đại bộ phận bạn học, nghe đến tên mới nghĩ tới, trong lớp quả nhiên có một người như vậy.
Nhưng một người như vậy, khi gần như cả lớp đều có ác ý sâu sắc đối với Lộc Dư An, vẫn nhất quyết nhìn Lộc Dư An mà không hề có chút thành kiến nào.
Giờ phút này, gần như mọi ánh mắt đều đổ dồn về cô, cô hiển nhiên không nhịn được, gục đầu xuống bàn, toàn thân run rẩy, nhẹ nhàng nức nở.
Chỉ có một người bạn ở bên cạnh nhẹ nhàng an ủi tôi.
Lộc Dư An còn chưa tới đây nên cũng không nói gì——
Điện thoại di động của cậu reo lên. Đó là cuộc gọi của Lộc Vọng Bắc.
Danh tính của cậu đã được tiết lộ trên một bài đăng ẩn danh. Đề cập đến Lộc gia. Nhóm quan hệ công chúng luôn theo dõi dư luận trên mạng và đã báo cáo với Lộc Vọng Bắc.
Lộc Dư An không muốn nghe điện thoại, nhưng cậu biết rất rõ chuyện này đã không còn là chuyện của mình nữa, Lộc Vọng Bắc thật sự cần biết chuyện gì đã xảy ra.
Tuy nhiên, sau khi cuộc gọi được kết nối, Lộc Vong Bắc thậm chí còn không hỏi xem chuyện này có phải sự thật hay không, hoặc ở trung tâm dư luận Lộc Dư An, bây giờ ra sao, chỉ lạnh lùng nói với một mệnh lệnh không thể từ chối: "Từ nay về sau, ngươi không được nói gì, đừng..."
*thằng a như này t cũng đ.éo cần
Chỉ là còn chưa nói xong, Lộc Dư An chán ghét cúp điện thoại.
Đây là lần đầu tiên Lộc Vọng Bắc bị Lộc Dư An tắt điện thoại như vậy, hắn sửng sốt trong chốc lát, sau đó tức giận xông lên đầu, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ.
Nữ quản lý bộ phận quan hệ công chúng của tập đoàn nhìn vẻ mặt u ám của Lộc Vọng Bắc khi anh cúp điện thoại, dùng lời nói cẩn thận hỏi: "Anh Lộc, nếu chuyện dư luận như thế này là thật thì chúng tôi sẽ đem nhiệt độ áp xuống.... Nếu là phỉ báng thì chúng tôi cho đưa ra luật sư, ngài xem nên xử lý bằng phương pháp nào?"
Nhưng đối với những thứ như nhiệt độ thì có thể trấn áp thành công là tốt, nhưng nếu không thể trấn áp được thì đòn phản công sẽ càng bạo lực hơn. Nếu là vu khống thì mọi người đều vui vẻ.
Lộc Vọng Bắc trong mắt chán ghét, lạnh lùng nói: "Áp nhiệt."
Anh chắc chắn rằng Lộc Dư An sẽ làm ra chuyện như vậy. Bởi vì Lộc Dư An là loại người như vậy..
*
Khi Lộc Dư An quay lại lớp học, cậu nhìn thấy lớp phó học tập đột nhiên đẩy những người xung quanh ra và chạy ra ngoài. Không biết những người xung quanh người ta nói gì.
Lộc Dư An đuổi theo, cậu lo lắng lớp phó học tập có thể xảy ra chuyện.
Trên tầng thượng, lớp phó học tập lau nước mắt.
Lộc Dư An dừng lại cách đó vài bước.
Lớp phó học tập lau nước mắt: "Xin lỗi, tôi thật vô dụng." Dù có đầy đủ video chứng minh nhưng cô vẫn bỏ chạy.
Cô hít một hơi thật sâu, ngừng nức nở nói: "Tôi sẽ đi giải thích với mọi người ngay." Cô tưởng Lộc Dư An bảo cô lấy video ra, chính vì lý do này mà cô cũng biết phải lấy ra video là sự lựa chọn tốt nhất.
Nhưng Lộc Dư An lại không nói gì, thậm chí không đề cập đến đoạn video, nhìn cô bằng đôi mắt màu hổ phách, nghiêm túc nói: "Đừng lo lắng, tôi sẽ lo liệu."
Lớp phó học tập ngơ ngác nhìn Lộc Dư An. Cô nghĩ đến ngày cô cô đơn bất lực, ánh mắt của chàng trai dường như cũng nói với cô điều tương tự - không sao cả, cậu ấy sẽ giải quyết được mọi chuyện.
Chàng trai quay người rời đi, cô nhìn theo bóng lưng của chàng trai, mới nhận ra rằng chàng trai này không cao như cô tưởng tượng, đồng phục học sinh trông đặc biệt trống rỗng trên lưng chàng trai thẳng tắp.
Cô chợt nhận ra rằng sau khi đọc hồ sơ của tất cả học sinh trong lớp, Lộc Dư An thực ra còn trẻ hơn cô, bằng tuổi em trai cô rất thích làm nũng.
Cậu ấy phải là người được chăm sóc.
*
Lộc Dư An cũng không phải không có gì đảm bảo, cậu cẩn thận đọc nội dung bài đăng ẩn danh, mặc dù có vẻ như bằng chứng đã đầy đủ.
Nhưng trên thực tế, nhiều nội dung mang tính chất tự mâu thuẫn, không chịu được sự soi mói, các bài viết thiên về châm ngòi, khơi dậy cảm xúc, định hướng dư luận. Toàn bộ bài báo đều đầy ác ý đối với cậu, mỗi câu đều cực kỳ bẩn thỉu khi suy đoán về cậu.
Ngay cả cậu và lớp phó học tập cũng không cùng lúc đi đến hậu sơn, làm sao có thể có chuyện gì?
Chỉ cần cậu đưa ra bằng chứng để bác bỏ từng cái một, nội dung của bài đăng nặc danh đương nhiên sẽ bị phá vỡ.
Hơn nữa, ngoài video giám sát, cậu còn để lại một tay.
Điều quan trọng bây giờ là tìm ra người đăng bài là ai. Người đó biết rất nhiều chi tiết và chỉ có ai đó trong lớp mới hiểu được những chi tiết đó.
Cậu trở lại lớp học, cau mày nhìn quanh các bạn cùng lớp trong một vòng, lấy biểu cảm của mọi người vào mắt.
Mọi người xung quanh đang xì xào bàn tán.
"Thì ra lớp phó học tập và Lộc Dư An có quan hệ như vậy, khó trách Lộc Dư An muốn đánh thầy Hoàng!"
"Thầy Hoàng cũng xui xẻo, cho dù bị đánh cũng vẫn coi trọng thể diện. Theo tôi, có một số người chỉ là không biết xấu hổ, không phân biệt được tốt xấu."
Bạn cùng bàn lớp phó học tập cố gắng bào chữa: "Việc này chắc chắn không phải như vậy. Tôi nghĩ chắc chắn có sự hiểu lầm. Bài viết đó rõ ràng là vô nghĩa."
Nhưng cô nhanh chóng bị các bạn cùng lớp chế giễu ác ý——
"Cái gì? Cậu như thế nào nói giúp Lộc Dư An? Không lẽ cậu thích cậu ta như bạn tốt của mình?"
Hầu như tất cả mọi người đều cho rằng Lộc Dư An là loại người như vậy.
Không có nghi ngờ gì rằng việc đăng ẩn danh không nhất quán là chính xác.
Trong lòng bọn họ, Lộc Dư An vốn luôn độc đoán, thu mình, đã bắt nạt rất nhiều bạn cùng lớp, sao lại làm ra chuyện như vậy mới lạ.
*Ủa
Thành tích của cậu ta không tốt, mấu chốt là tính cách không đủ tốt, danh tiếng của cậu ta ngay cả lớp bên ngoài cũng biết, đôi khi được hỏi, họ sẽ xấu hổ vì học cùng lớp với Lộc Dư An.
Cậu ta xuất hiện ở sau núi, chẳng lẽ đang làm việc thiện sao?
Theo quan điểm của họ, bài đăng này đơn giản là trời giáng công lý, người đăng nó chỉ đang bênh vực lẽ phải.
Tiêu Vũ Tây hả hê nói: "Trời có mắt." Hắn nghiêng ghế, vung bàn tay to lớn phát phong bao lì xì cho cả lớp để chúc mừng sự kiện vui vẻ.
Lộc Dữ Ninh kéo kéo góc áo của Tiêu Vũ Tây, bảo hắn đừng đi quá xa, cúi xuống cầu xin mọi người: "Chuyện này đã xong rồi, xin đừng nhắc lại nữa, cảm ơn mọi người." dùng cách riêng của mình để giúp Lộc Dư An làm dịu cơn bão.
Nhìn thấy khuôn mặt của Lộc Dư An, tiếng xì xào của mọi người cuối cùng cũng im lặng, Lộc Dữ Ninh thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy điều này, vừa quay đầu lại, anh nhìn thấy Lộc Dư An với vẻ mặt lạnh lùng bước vào, hắn bất giác giật mình. Lùi lại mấy bước, hắn thấp giọng nói: "Anh hai."
Lộc Dư An nhắm mắt làm ngơ, cậu không có thời gian quan tâm đến việc Lộc Dữ Ninh làm gì.
Nhưng bộ dáng đau khổ của Lộc Dữ Ninh lúc này lại càng khiến người xem thêm bất công——
Lộc Dư An phớt lờ họ, mặc dù người tố giác trong bài đăng ẩn danh có thể che giấu danh tính nhưng cậu biết quá nhiều chi tiết nên chỉ có thể là người cùng lớp với cậu có thể làm.
Cuối cùng, cậu để mắt đến Giản Thừa, bạn cùng bàn của cậu.
Ngồi cùng bàn đóng vai trò hỗ trợ rất quan trọng trong tiểu thuyết, sau này Lộc Dữ Ninh cũng gặp phải những chuyện tương tự, Giản Thừa cũng lợi dụng dư luận trên mạng để giúp Lộc Dữ Ninh vượt qua khó khăn, đồng thời khiến những người làm tổn thương Lộc Dữ Ninh phải trả giá. Tất nhiên, Lộc Dữ Ninh không biết về toàn bộ cuộc hành trình này.
Nếu cậu nhớ không lầm thì ngày hôm đó sau khi rời khỏi phòng giám sát, cậu đã nhìn thấy Giản Thừa.
Cảm nhận được ánh mắt của cậu, thiếu niên u ám ngẩng đầu lên cười khiêu khích với cậu.
"Là cậu à?" Lộc Dư An dừng lại cách xa Giản Thừa một bước, khẳng định nói: "Xóa bài đi."
Đừng nghĩ tới nguyên nhân, chẳng qua là trút giận cho Lộc Dữ Ninh mà thôi. Giản Thừa đối với Lộc Dữ Ninh cố chấp đáng sợ, bất cứ ai làm cho Lộc Dữ Ninh không vui đều là kẻ thù của cậu ta, cậu ta giống như một con chó điên vô lý ở bên cạnh Lộc Dữ Ninh.
Lộc Dư An chỉ có thể cho rằng đó là sức hấp dẫn đặc biệt của Lộc Dữ Ninh.
Giản Thừa đứng dậy, hắn kỳ thật cao hơn Lộc Dư An một chút, cúi đầu nhìn Lộc Dư An, trong mắt tràn đầy khiêu khích, nhưng lại vô tội nói: "Cậu đang nói cái gì, tôi không hiểu. "
Giản Thừa lúc này không hề hối hận, hắn cùng mẹ và em trai nương tựa vào nhau cả đời, hắn chưa bao giờ coi họ là gánh nặng, người em trai luôn ngây thơ ngây thơ chính là điểm yếu trong lòng hắn trong suốt thời gian qua. Thời điểm gia đình khó khăn nhất, mẹ hắn mất việc và em trai hắn cũng biến mất. Vào mùa đông, hắn bất chấp gió lạnh tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng Lộc Dữ Ninh đã tìm thấy em trai mình. Khi em trai được đưa về nhà, thân thể của hắn đã lên cơn sốt, có thể nói Dữ Ninh chính là vị cứu tinh của hắn.
Trong tuyết rơi dày đặc, cảnh Dữ Ninh cùng em trai đi về phía hắn trên đường phố vang vọng những bài hát mừng Giáng sinh là kỷ niệm mà hắn sẽ không bao giờ quên.
Sau khi gặp được Dữ Ninh, hoàn cảnh gia đình họ ngày càng tốt hơn, mẹ hắn lại tìm được việc làm, tình trạng của em trai cũng ổn định, sau khi Lộc Dữ Ninh biết được hoàn cảnh gia đình hắn, thay vì tránh xa hắn như những người khác, đã giúp em trai tôi nộp đơn xin trợ cấp khi em ấy cần điều trị y tế, Số tiền này đã đến cách đây vài ngày và được dùng để trả viện phí cho em trai.
Có thể nói, cậu ấy lại cứu được em trai mình, hắn nợ Lộc Dữ Ninh quá nhiều. Lộc Dư An người làm tổn thương Dữ Ninh, là kẻ thù lớn nhất của hắn.
Lộc Dư An là trung tâm chú ý của mọi người, tranh chấp giữa hai người cũng thu hút sự chú ý.
Mặc dù Giản Thừa quái gở không có bạn bè trong lớp, nhưng thái độ vừa rồi của Lộc Dư An đối với sự tốt bụng, lấy oán báo ơn Lộc Dữ Ninh rõ ràng đã khiến các học sinh trong lớp tức giận, hầu hết vẫn đứng về phía Giản Thừa, và một số nam sinh bất mãn vây quanh -
"Lộc Dư An, đừng đi quá xa."
"Lộc Dư An, mày muốn làm gì..."
Sự chán ghét trên mặt họ không che giấu, theo quan điểm của họ, cho dù Giản Thừa đăng bài này, cậu ta cũng đang nói sự thật và không có gì sai cả.
Tuy nhiên, Lộc Dư An không để ý đến họ, nhìn chằm chằm vào Giản Thừa và nói từng chữ: "Cậu đại khái hiểu lầm."
"Tôi không hỏi ý kiến, mà tôi đang yêu cầu cậu."
Giọng anh ngập ngừng: "Công việc hiện tại của mẹ cậu là làm ở đài KTV phải không?"
Vẻ mặt của Giản Thừa thay đổi đáng kể và anh ấy hỏi: "Ý mày là gì?"
Lộc Dư An chỉ lạnh lùng nói: "Chính là ý mày cậu đang nghĩ đấy."
Khu vực mẹ Giản Thừa làmnằm cùng dãy nhà cậu từng ở, KTV nơi mẹ hắn làm là nơi cậu làm trước đây, nếu không biết hoàn cảnh của Giản Thừa, cậu sẽ giúp mẹ hắn liên hệ công việc này, không làm sao có thể đến lượt mẹ hắn.
Giản Thừa hung ác nhìn chằm chằm vào Lộc Dư An, Lộc Dư An bình tĩnh nhìn hắn. Cuối cùng hắn nghiến răng xóa bài viết.
Lộc Dư An cũng chắc chắn rằng Giản Thừa sẽ lùi bước và không dám lấy gia đình mình ra đánh cược.
Bài nguồn đã bị xóa nhưng bài đã bị lan truyền, việc xóa đơn giản hoặc áp nhiệt cũng không thể giải quyết được vấn đề này nữa.
Nhưng Lộc Dư An mặt khác chuẩn bị, cậu nhìn thời gian——
Quả nhiên, người họ Hoàng đã đăng lên mạng để làm rõ mọi chuyện chỉ là hiểu lầm.
Cậu ngay từ đầu cũng không có hành động liều lĩnh, kỳ thật cậu để lại cho mình chứng cứ, đoạn ghi âm lúc đó, cùng danh sách trợ cấp có vấn đề họ Hoàng.
Chỉ là Lộc Chính Thanh chưa bao giờ hỏi cậu.
Nói đến buồn cười.
Người họ Hoàng chưa bao giờ dám yêu cầu nhà trường trừng phạt mình, nhưng chính Lộc Chính Thanh lại yêu cầu nhà trường trừng phạt mình.
Khi bài đăng của họ Hoàng xuất hiện, độ phổ biến của vấn đề này đã dần giảm sút, không có bằng chứng xác thực, lời giải thích của ông Hoàng thậm chí còn xác định sự việc là một trò đùa.
Mặc dù các học sinh trong lớp không tin, nhưng chuyện xảy ra ngày hôm đó đã bị Lộc Dữ Ninh phát hiện, Dữ Ninh cũng sẽ không nói dối, nếu thật là nói đùa, sao có thể đánh nhau được? Làm sao có thể có chuyện đùa như vậy được.
Hầu như tất cả mọi người đều cảm thấy như vậy. Mọi người trong lớp càng nhìn Lộc Dư An với ánh mắt chán ghét hơn.
Trong mắt họ, chính nhà họ Lộc là người giải quyết chuyện bằng tiền.
Không biết ai đầu đã nói——
"Tại sao Lộc Dư An vẫn ở trong lớp của chúng ta?"
"Ừ—chúng ta không chào đón những người không cùng lớp?"
"Những người không ở trong lớp của chúng tôi, hãy ra ngoài!"
Ác ý lan truyền nhanh chóng, đặc biệt là đối với một người không được chào đón trong lớp.
Lộc Dư An nhìn ánh mắt ác ý của mọi người, nhưng cậu cũng không có chút kinh ngạc. Kể từ ngày đầu tiên của lớp học này, cậu đã phải chịu đựng ác ý như vậy.
Đúng lúc này, cửa phòng học bị đẩy ra.
Thầy chủ nhiệm bước vào cùng một người phụ nữ trung niên khoảng bốn mươi, năm mươi tuổi.
Người phụ nữ trung niên mặc bộ vest chuyên nghiệp, tóc được buộc gọn gàng sau đầu, cô nhìn học sinh nói những lời ác ý nhất bằng giọng điệu bình thản nhất, cau mày nói: "Tiểu Lý, đây có phải là học sinh trong lớp không?"
Chủ nhiệm vội vàng giải thích với phó hiệu trưởng phụ trách trường học: "Hiệu trưởng Chung, ngài không biết tình hình, Lộc Dư An bình thường tương đối quái gở trong lớp, các học sinh còn nhỏ, thầy Hoàng có mối quan hệ tốt với chúng, cảm xúc kích động, còn có mâu thuẫn về tình yêu."
Chủ nhiệm vô thức nhìn Lộc Dư An. Trong mắt ông, Lộc Dư An chắc chắn là thủ phạm chính của những chuyện này.
Nhà trường cũng đã nhận được tin tức về bài đăng nóng trên Internet.
Hiệu trưởng Chung phụ trách điều tra chuyện này, người phụ nữ trung niên đẩy cặp kính giữa hai lông mày, lông mày càng nhíu chặt hơn, họ đều là những giáo viên đã dạy nhiều năm, nhue thế nào không nghe ra ý tứ của chủ nhiệm Lý, trong lời nói đã đem vấn đề đẩy sang học sinh tên Lộc Dư An đó.
Thầy chủ nhiệm vừa nói xong.
Các sinh viên ngầm lần lượt nói.
"Không phải vậy đâu thầy, Lộc Dư An bắt nạt trước."
"Cậu ta luôn bắt nạt các bạn cùng lớp. Cậu ta cũng đã chuyển lớp, không phải lớp chúng ta."
"Lộc Dữ Ninh nhìn thấy hắn đánh Hoàng sư phụ."
Những lời nhận xét gần như phiến diện khiến cô không có vẻ thoải mái, cô Chung nhìn chủ nhiệm lớp với vẻ mặt u ám hơn, cô nhìn xung quanh và hỏi mọi người: "Lộc Dữ Ning là ai?"
Cô có thể nhìn thấy hầu hết các học sinh trong lớp có sự phản đối rất mạnh mẽ đối với đứa trẻ tên Lộc Dư An này. Nhưng dù lý do là gì thì chủ nhiệm với tư cách là người quản lý lớp học đều phải có trách nhiệm không thể trốn tránh.
Lộc Dữ Ninh đứng dậy, nhìn Lộc Dư An, ngượng ngùng cúi đầu, do dự một chút.
Cô Chung kiên nhẫn hỏi: "Em nhìn thấy gì?"
Lộc Dữ Ninh cắn môi, nhưng cuối cùng vẫn không thể xâm phạm lương tâm của mình, hắn lựa chọn kể lại những gì mình nhìn thấy: "Em nhìn thấy Lộc Dư An đánh thầy Hoàng trước."
Cô Chung nghe xong cũng không đưa ra phán đoán ngay mà nhìn về phía Lộc Dư An hỏi: "Vậy em muốn nói gì? Hoặc có ai có thể làm chứng cho em?"
Lộc Dư An lắc đầu, cậu không có người có thể làm chứng cho mình.
"Tôi có thể làm chứng." Ngoài cửa vang lên một giọng nói trong trẻo, lớp phó học tập đẩy cửa lớp ra, lúc này thân thể cô vẫn còn run rẩy, nhưng cô lấy hết can đảm nói với mọi người đang quan sát mình: "Cái này không phải vậy đâu."
Cô không muốn được bảo vệ mãi mãi, lần này cô cũng muốn bảo vệ người khác.
Cô ấy đã giải quyết xong và đăng toàn bộ sự việc lên mạng để làm rõ.
Trong video, cô gái và giáo viên lần lượt đi về phía sau ngọn núi, sau đó người đàn ông cách đó vài bước nhìn xung quanh và đưa tay về phía cô gái, cố gắng ngăn vai cô lại, cô gái muốn rời đi. Khi cô nhìn thấy thứ này thì bị bắt. Người đàn ông đã chộp lấy nó.
Sau đó Lộc Dư An xuất hiện, cô vội vàng bỏ chạy.
Chỉ trong vài phút, mọi chuyện trở nên rất rõ ràng, dòng thời gian chi tiết trong bài viết được ghi lại rõ ràng. Cuối cùng thậm chí còn giải thích rằng sở dĩ Lộc Dư An giữ im lặng là vì cậu tôn trọng ý kiến của chính mình.
Video đã kết thúc.
Mọi người hồi lâu không nói chuyện. Sự thật đã rõ ràng rồi.
Nhưng làm thế nào điều này có thể xảy ra?
Làm sao một người như Lộc Dư An có thể làm được chuyện như vậy?
Nhưng cậu ấy đã làm cả hai.
Đừng đòi hỏi đáp lại bất cứ điều gì và cũng không cần ai biết, cứ để họ hiểu lầm.
Người này có thực sự là Lộc Dư An đáng khinh, người luôn bắt nạt Dữ Ninh một cách vô cớ? Ánh mắt của mọi người đều trống rỗng, giống như chưa từng nhìn thấy rõ ràng hắn.
Trong lúc nhất thời, bọn họ không biết Lộc Dư An là người như thế nào.
Một số ánh mắt rơi vào Lộc Dữ Ninh.
Có người thấp giọng phàn nàn: "Dữ Ninh, cậu phải nhìn rõ mới nói, chuyện này không có gì sai trái cả." Hiện tại xem ra bọn họ đều là người xấu.
Khuôn mặt trắng nõn của Lộc Dữ Ninh đỏ bừng xấu hổ, suýt nữa bị thủng lỗ: "Đúng—tôi xin lỗi."
Mọi người không dám nói thêm gì nữa.
Tiêu Vũ Tây bên cạnh buồn bực nói: "Liên quan gì đến Dữ Ninh? Cậu ấy chỉ nói ra những gì mình nhìn thấy mà thôi."
Hiệu trưởng Chung đẩy kính, nhẹ nhàng nói với lớp phó học tập: "Nhà trường nhất định sẽ cho các em lời giải thích về chuyện đã xảy ra với các em."
Sau đó, cô nghiêm túc nói với chủ nhiệm: "Khi chuyện này xảy ra, ông với tư cách là chủ nhiệm phải chịu trách nhiệm chính. Ông không phát hiện kịp thời những vi phạm của giáo viên thực tập, đồng thời cũng đã không nắm rõ tình hình trong lớp. Khi lớp có biểu hiện xấu, không những ngăn chặn mà thậm chí còn để nó phát triển. Chủ nhiệm lớp không chỉ là dạy kiến thức mà còn phải dạy dỗ nhân cách đạo đức cho học sinh".
Những lời này được nói ra vô cùng nghiêm túc.
Chủ nhiệm lớp chưa bao giờ bị nêu tên và chỉ trích như vậy, ông ta nhìn Lộc Dư An với vẻ mặt khó đoán.
Vốn ông cho rằng Lộc Dư An chỉ là một đại phú gia khó dạy, không biết trời cao, nhưng hiện tại ông không xác định, ông cho rằng mình không thể giống như Lộc Dư An.
Ông nhìn vào khuôn mặt của thiếu niên, chợt có một suy nghĩ mơ hồ, dù ở đâu trong trường học, Lộc Dư An cũng sẽ luôn lịch sự đứng sang một bên chào hỏi khi nhìn thấy ông.
Lộc Dư An tựa hồ cũng không đến mức không chịu nổi như ông tưởng.
Cô Chung nhìn Giản Thừa, nghiêm nghị nói: "Mặc dù em không biết sự thật, nhưng em thực sự rất vô trách nhiệm khi đăng nội dung tưởng tượng của mình lên mạng, như một hình phạt, lần này tôi sẽ cho em viết kiểm điểm và sẽ đưa ra em là một kẻ có tội, em có chấp nhận hình phạt không?"
Giản Thừa vẻ mặt khó coi gật đầu, bị loại trừ có nghĩa là hắn không có tư cách tham gia đánh giá học bổng năm sau. Nhưng không sao cả, tất cả đều xứng đáng với Lộc Dữ Ninh ánh sáng của hắn.
Cuối cùng, cô Chung nhìn về phía Lộc Dư An người nãy giờ vẫn im lặng, nói: "Em đã làm rất tốt và bảo vệ các nữ sinh. Tôi nghe nói em chuyển lớp vì thầy Hoàng. Lớp 1 là lớp giỏi nhất trường, tôi sẽ cho phép em chuyển về Lớp 1, em xem như vậy được không?"
Cô vừa nói xong, mọi người đều nhìn Lộc Dư An với vẻ mặt phức tạp.
Một số người thẳng thắn đã nói: "Lần này chúng tôi đã sai."
"Hãy ở lại nếu cậu muốn, chúng tôi sẽ không ngăn cản."
Tuy nhiên, ngoài mọi mong đợi.
Lộc Dư An nhìn xung quanh, nhìn những người xung quanh Lộc Dữ Ninh, cuối cùng lắc đầu với cô Chung và nói: "Không phải lớp một không cần tôi, nhưng-"
"Tôi không cần lớp 1."
Mọi người sửng sốt một lúc, sau đó cảm thấy trên mặt đau rát.
Có người tức giận nói: "Lộc Dư An, cậu có ý gì?"
"Cái này là ý gì, chính cậu cũng không biết, vừa rồi còn muốn đuổi người, bây giờ nói ra lại quay về?" Bạn cùng bàn lớp phó học tập vẫn luôn muốn giải thích với bọn họ trào phúng nói.
Cô Chung sửng sốt một lúc rồi nói: "Được rồi, chúng ta sẽ gặp lại em sau."
Điều cô không nói là cô đã xác nhận mình sẽ là chủ nhiệm mới của lớp mười ba.
Mà Lộc Dư An muốn chuyển vào chính là lớp Mười Ba.
Trước khi rời khỏi lớp học với cặp sách trên lưng, Lộc Dư An đi ngang qua Giản Thừa, quần áo của Giản Thừa sạch sẽ, cổ áo đồng phục được giặt trắng, mép giày thể thao cũng mòn vẹt, khi hai người đi ngang qua, Lộc Dư An thờ ơ nói: "Nếu tôi là cậu - tôi sẽ không thân thiết với Lộc Dữ Ninh như vậy."
Đây là lời khuyên cuối cùng của cậu dành cho Giản Thừa.
Cậu thực sự không hiểu tại sao Giản Thừa lại muốn đi chơi với Lộc Dữ Ninh.
Lộc Dữ Ninh và cậu ấy hoàn toàn không đến từ cùng một thế giới. Đối với Lộc Dữ Ninh và Tiêu Vũ Tây mà nói điểm số không quan trọng chút nào, kỳ thi tuyển sinh đại học không quan trọng, ngay cả lớp học cũng không quan trọng, nhưng còn Giản Thừa thì sao?
Tiêu Vũ Tây có thể dọn dẹp mớ hỗn độn cho Lộc Dữ Ninh 24 giờ một ngày bởi vì cậu ta không quan tâm đến những thành tựu khác.
Ở kiếp trước, điểm số của Tiêu Vũ Tây bất quá là trung cấp, ban đầu định đi du học, nhưng vì Lộc Dữ Ninh được Trung Quốc và Hoa Kỳ nhận vào nên anh tạm thời quyết định ở lại Trung Quốc để tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học. Mấy tháng gần đây, hắn không hề đến lớp, nhà Tiêu thuê những giáo viên nổi tiếng về nhà. Với việc dạy kèm một thầy một trò, Tiêu Vũ Tây vẫn đạt điểm thi rất cao.
Nhưng Giản Thừa đã lặp lại việc học của mình thêm một năm nữa. Năng lực của con người có hạn, nhiều ở Lộc Dữ Ninh, ít ở những nơi khác, Lộc Dữ Ninh thường xuyên gặp rắc rối, hàng ngày dọn dẹp mớ hỗn độn cho Lộc Dữ Ninh, bị Lộc Dữ Ninh nói vài câu từ nội tâm cùng tươi cười hấp dẫn, cả ngày nghĩ về Lộc Dữ Ninh, làm sao không trượt kỳ thi tuyển sinh đại học?
Khi Giản Thừa mỗi ngày thức dậy, cậu ta phải lo lắng về chi phí sinh hoạt trong tháng tới, mẹ cậu ta ngày nào cũng đi sớm về muộn, chỉ để tiết kiệm một ít tiền, em trai không thể tự chăm sóc bản thân mà chỉ biết lớn tiếng hét.
Thời gian một năm, có thể có nghĩ là em trai Giản Thừa có thể sớm tiếp thu trị liệu tốt hơn, điều đó có nghĩa là mẹ của Giản Thừa, người gần như kiệt sức, có thể còn nhiều sức sống hơn trong cuộc đời xui xẻo của mình.
Tại sao Lộc Dư An lại có thể biết rõ ràng như vậy. Vì cậu đã từng như vậy.
Cho nên ngay từ đầu cậu đã chọn giúp đỡ Giản Thừa——
Tuy nhiên, Giản Thừa, người hiện đang vây quanh Lộc Dữ Ninh, khiến cậu cảm thấy không xứng đáng, ngoại trừ Lộc Dữ Ninh, thế giới của Giản Thừa dường như không có điểm mấu chốt.
Đột nhiên một cái bóng chặn đường anh.
Giản Thừa ngẩng đầu lên - đó là lớp phó học tập.
Lớp phó học tập hỏi từng chữ một: "Cậu đăng bài phải không?" Cô nhìn ra được một phần tranh chấp giữa Giản Thừa và Dư An. Trong giọng nói của cô không có quá nhiều giận dữ, hay thậm chí là quá nhiều cảm xúc.
Giản Thừa thờ ơ gật đầu.
Tuy nhiên, lớp phó học tập không hề tức giận mà nhẹ nhàng thở dài.
Nhưng Giản Thừa lại cảm thấy khó hiểu.
Không, nó không nên như thế này.
Lớp phó học tập sao có thể phản ứng như vậy, ngay cả cách cô nhìn hắn cũng khiến hắn không thể hiểu được. Nói đùa, sao hắn ta lại cần đến sự thông cảm của ban giám hiệu nhà trường.
Giản Thừa sắc mặt trầm xuống như nước.
Tuy nhiên, lớp phó học tập cho biết: "Bạn học Lộc đã đi tìm thầy Hoàng vì danh sách học bổng có vấn đề".
Danh sách học bổng có vấn đề?
Không, lần này danh sách học bổng vẫn bình thường. Hắn cũng có tên trong danh sách học bổng.
Giản Thừa đột nhiên nhận ra - có khả năng. Sắc mặt của hắn đột nhiên trở nên xấu xí.
Không thể nào, một người như Lộc Dư An sao có thể làm ra chuyện tốn công vô ích như vậy?
Tuy nhiên, lời nói của lớp phó học tập đã nhẹ nhàng cắt đứt chút may mắn cuối cùng của anh, nói: "Tôi không biết giữa cậu và Lộc Dư An có hiểu lầm gì, nhưng bạn học Lộc vì chuyện của cậu đã đi tìm tên cặn bã đó, sau đó đã gặp tôi."
Không, điều đó là không thể.
Phản ứng đầu tiên của Giản Thừa là phủ nhận.
Nhưng hắn nhớ lại toàn bộ sự việc và biết rằng lớp phó học tập không cần thiết phải nói dối.
Có phải Lộc Dư An đã đưa hắn vào danh sách học bổng?
Tại sao cậu ấy làm điều này?
Giản Thừa siết chặt cây bút trong tay.
"Tôi còn tưởng hai người quan hệ rất tốt." Lớp phó học tập thở dài nói: "Tôi nhìn thấy bạn học Lộc dẫn em trai cậu đi tìm cậu vào dịp Giáng Sinh."
Giản Thừa đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thẳng vào ban giám hiệu nhà trường, một lúc sau mới khàn giọng hỏi: "Cậu đang nói về lễ Giáng sinh năm ngoái hay năm kia?"
Lớp phó học tập trả lời mà không biết tại sao: "Giáng sinh năm ngoái".
Lạch cạch một tiếng, cây bút trong tay Giản Thừa bị gãy.
Hắm nhớ rõ ràng rằng Giáng sinh năm ngoái là ngày em trai hắn bị lạc.
Nhưng không phải Dữ Ninh đã tìm thấy em trai mình sao?
Tại sao Lộc Dư An lại nắm tay em trai mình?
Không thể nào, ngày đó chính là Dữ Ninh đưa em trai mình trở về.
Trí nhớ của Giản Thừa vốn rất tốt, anh chợt nhận ra một điều——
Lộc Dữ Ninh từ đầu đến cuối chưa bao giờ nói rằng anh đã tìm được em trai mình.
Trước nay đều không có.
Sắc mặt hắn đột nhiên trở nên rất đáng sợ.
- -------------------------------------------------------------
* Hơn 5k từ bảo sao làm mãi không thấy xong
- -------------------------------------------
Lớp phó học tập là một cô gái ít nói, luôn buộc tóc đuôi ngựa, giữa giờ học cô dành phần lớn thời gian ngồi trên ghế và làm bài tập, cảm giác tồn tại rất yếu, thậm chí đại bộ phận bạn học, nghe đến tên mới nghĩ tới, trong lớp quả nhiên có một người như vậy.
Nhưng một người như vậy, khi gần như cả lớp đều có ác ý sâu sắc đối với Lộc Dư An, vẫn nhất quyết nhìn Lộc Dư An mà không hề có chút thành kiến nào.
Giờ phút này, gần như mọi ánh mắt đều đổ dồn về cô, cô hiển nhiên không nhịn được, gục đầu xuống bàn, toàn thân run rẩy, nhẹ nhàng nức nở.
Chỉ có một người bạn ở bên cạnh nhẹ nhàng an ủi tôi.
Lộc Dư An còn chưa tới đây nên cũng không nói gì——
Điện thoại di động của cậu reo lên. Đó là cuộc gọi của Lộc Vọng Bắc.
Danh tính của cậu đã được tiết lộ trên một bài đăng ẩn danh. Đề cập đến Lộc gia. Nhóm quan hệ công chúng luôn theo dõi dư luận trên mạng và đã báo cáo với Lộc Vọng Bắc.
Lộc Dư An không muốn nghe điện thoại, nhưng cậu biết rất rõ chuyện này đã không còn là chuyện của mình nữa, Lộc Vọng Bắc thật sự cần biết chuyện gì đã xảy ra.
Tuy nhiên, sau khi cuộc gọi được kết nối, Lộc Vong Bắc thậm chí còn không hỏi xem chuyện này có phải sự thật hay không, hoặc ở trung tâm dư luận Lộc Dư An, bây giờ ra sao, chỉ lạnh lùng nói với một mệnh lệnh không thể từ chối: "Từ nay về sau, ngươi không được nói gì, đừng..."
*thằng a như này t cũng đ.éo cần
Chỉ là còn chưa nói xong, Lộc Dư An chán ghét cúp điện thoại.
Đây là lần đầu tiên Lộc Vọng Bắc bị Lộc Dư An tắt điện thoại như vậy, hắn sửng sốt trong chốc lát, sau đó tức giận xông lên đầu, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ.
Nữ quản lý bộ phận quan hệ công chúng của tập đoàn nhìn vẻ mặt u ám của Lộc Vọng Bắc khi anh cúp điện thoại, dùng lời nói cẩn thận hỏi: "Anh Lộc, nếu chuyện dư luận như thế này là thật thì chúng tôi sẽ đem nhiệt độ áp xuống.... Nếu là phỉ báng thì chúng tôi cho đưa ra luật sư, ngài xem nên xử lý bằng phương pháp nào?"
Nhưng đối với những thứ như nhiệt độ thì có thể trấn áp thành công là tốt, nhưng nếu không thể trấn áp được thì đòn phản công sẽ càng bạo lực hơn. Nếu là vu khống thì mọi người đều vui vẻ.
Lộc Vọng Bắc trong mắt chán ghét, lạnh lùng nói: "Áp nhiệt."
Anh chắc chắn rằng Lộc Dư An sẽ làm ra chuyện như vậy. Bởi vì Lộc Dư An là loại người như vậy..
*
Khi Lộc Dư An quay lại lớp học, cậu nhìn thấy lớp phó học tập đột nhiên đẩy những người xung quanh ra và chạy ra ngoài. Không biết những người xung quanh người ta nói gì.
Lộc Dư An đuổi theo, cậu lo lắng lớp phó học tập có thể xảy ra chuyện.
Trên tầng thượng, lớp phó học tập lau nước mắt.
Lộc Dư An dừng lại cách đó vài bước.
Lớp phó học tập lau nước mắt: "Xin lỗi, tôi thật vô dụng." Dù có đầy đủ video chứng minh nhưng cô vẫn bỏ chạy.
Cô hít một hơi thật sâu, ngừng nức nở nói: "Tôi sẽ đi giải thích với mọi người ngay." Cô tưởng Lộc Dư An bảo cô lấy video ra, chính vì lý do này mà cô cũng biết phải lấy ra video là sự lựa chọn tốt nhất.
Nhưng Lộc Dư An lại không nói gì, thậm chí không đề cập đến đoạn video, nhìn cô bằng đôi mắt màu hổ phách, nghiêm túc nói: "Đừng lo lắng, tôi sẽ lo liệu."
Lớp phó học tập ngơ ngác nhìn Lộc Dư An. Cô nghĩ đến ngày cô cô đơn bất lực, ánh mắt của chàng trai dường như cũng nói với cô điều tương tự - không sao cả, cậu ấy sẽ giải quyết được mọi chuyện.
Chàng trai quay người rời đi, cô nhìn theo bóng lưng của chàng trai, mới nhận ra rằng chàng trai này không cao như cô tưởng tượng, đồng phục học sinh trông đặc biệt trống rỗng trên lưng chàng trai thẳng tắp.
Cô chợt nhận ra rằng sau khi đọc hồ sơ của tất cả học sinh trong lớp, Lộc Dư An thực ra còn trẻ hơn cô, bằng tuổi em trai cô rất thích làm nũng.
Cậu ấy phải là người được chăm sóc.
*
Lộc Dư An cũng không phải không có gì đảm bảo, cậu cẩn thận đọc nội dung bài đăng ẩn danh, mặc dù có vẻ như bằng chứng đã đầy đủ.
Nhưng trên thực tế, nhiều nội dung mang tính chất tự mâu thuẫn, không chịu được sự soi mói, các bài viết thiên về châm ngòi, khơi dậy cảm xúc, định hướng dư luận. Toàn bộ bài báo đều đầy ác ý đối với cậu, mỗi câu đều cực kỳ bẩn thỉu khi suy đoán về cậu.
Ngay cả cậu và lớp phó học tập cũng không cùng lúc đi đến hậu sơn, làm sao có thể có chuyện gì?
Chỉ cần cậu đưa ra bằng chứng để bác bỏ từng cái một, nội dung của bài đăng nặc danh đương nhiên sẽ bị phá vỡ.
Hơn nữa, ngoài video giám sát, cậu còn để lại một tay.
Điều quan trọng bây giờ là tìm ra người đăng bài là ai. Người đó biết rất nhiều chi tiết và chỉ có ai đó trong lớp mới hiểu được những chi tiết đó.
Cậu trở lại lớp học, cau mày nhìn quanh các bạn cùng lớp trong một vòng, lấy biểu cảm của mọi người vào mắt.
Mọi người xung quanh đang xì xào bàn tán.
"Thì ra lớp phó học tập và Lộc Dư An có quan hệ như vậy, khó trách Lộc Dư An muốn đánh thầy Hoàng!"
"Thầy Hoàng cũng xui xẻo, cho dù bị đánh cũng vẫn coi trọng thể diện. Theo tôi, có một số người chỉ là không biết xấu hổ, không phân biệt được tốt xấu."
Bạn cùng bàn lớp phó học tập cố gắng bào chữa: "Việc này chắc chắn không phải như vậy. Tôi nghĩ chắc chắn có sự hiểu lầm. Bài viết đó rõ ràng là vô nghĩa."
Nhưng cô nhanh chóng bị các bạn cùng lớp chế giễu ác ý——
"Cái gì? Cậu như thế nào nói giúp Lộc Dư An? Không lẽ cậu thích cậu ta như bạn tốt của mình?"
Hầu như tất cả mọi người đều cho rằng Lộc Dư An là loại người như vậy.
Không có nghi ngờ gì rằng việc đăng ẩn danh không nhất quán là chính xác.
Trong lòng bọn họ, Lộc Dư An vốn luôn độc đoán, thu mình, đã bắt nạt rất nhiều bạn cùng lớp, sao lại làm ra chuyện như vậy mới lạ.
*Ủa
Thành tích của cậu ta không tốt, mấu chốt là tính cách không đủ tốt, danh tiếng của cậu ta ngay cả lớp bên ngoài cũng biết, đôi khi được hỏi, họ sẽ xấu hổ vì học cùng lớp với Lộc Dư An.
Cậu ta xuất hiện ở sau núi, chẳng lẽ đang làm việc thiện sao?
Theo quan điểm của họ, bài đăng này đơn giản là trời giáng công lý, người đăng nó chỉ đang bênh vực lẽ phải.
Tiêu Vũ Tây hả hê nói: "Trời có mắt." Hắn nghiêng ghế, vung bàn tay to lớn phát phong bao lì xì cho cả lớp để chúc mừng sự kiện vui vẻ.
Lộc Dữ Ninh kéo kéo góc áo của Tiêu Vũ Tây, bảo hắn đừng đi quá xa, cúi xuống cầu xin mọi người: "Chuyện này đã xong rồi, xin đừng nhắc lại nữa, cảm ơn mọi người." dùng cách riêng của mình để giúp Lộc Dư An làm dịu cơn bão.
Nhìn thấy khuôn mặt của Lộc Dư An, tiếng xì xào của mọi người cuối cùng cũng im lặng, Lộc Dữ Ninh thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy điều này, vừa quay đầu lại, anh nhìn thấy Lộc Dư An với vẻ mặt lạnh lùng bước vào, hắn bất giác giật mình. Lùi lại mấy bước, hắn thấp giọng nói: "Anh hai."
Lộc Dư An nhắm mắt làm ngơ, cậu không có thời gian quan tâm đến việc Lộc Dữ Ninh làm gì.
Nhưng bộ dáng đau khổ của Lộc Dữ Ninh lúc này lại càng khiến người xem thêm bất công——
Lộc Dư An phớt lờ họ, mặc dù người tố giác trong bài đăng ẩn danh có thể che giấu danh tính nhưng cậu biết quá nhiều chi tiết nên chỉ có thể là người cùng lớp với cậu có thể làm.
Cuối cùng, cậu để mắt đến Giản Thừa, bạn cùng bàn của cậu.
Ngồi cùng bàn đóng vai trò hỗ trợ rất quan trọng trong tiểu thuyết, sau này Lộc Dữ Ninh cũng gặp phải những chuyện tương tự, Giản Thừa cũng lợi dụng dư luận trên mạng để giúp Lộc Dữ Ninh vượt qua khó khăn, đồng thời khiến những người làm tổn thương Lộc Dữ Ninh phải trả giá. Tất nhiên, Lộc Dữ Ninh không biết về toàn bộ cuộc hành trình này.
Nếu cậu nhớ không lầm thì ngày hôm đó sau khi rời khỏi phòng giám sát, cậu đã nhìn thấy Giản Thừa.
Cảm nhận được ánh mắt của cậu, thiếu niên u ám ngẩng đầu lên cười khiêu khích với cậu.
"Là cậu à?" Lộc Dư An dừng lại cách xa Giản Thừa một bước, khẳng định nói: "Xóa bài đi."
Đừng nghĩ tới nguyên nhân, chẳng qua là trút giận cho Lộc Dữ Ninh mà thôi. Giản Thừa đối với Lộc Dữ Ninh cố chấp đáng sợ, bất cứ ai làm cho Lộc Dữ Ninh không vui đều là kẻ thù của cậu ta, cậu ta giống như một con chó điên vô lý ở bên cạnh Lộc Dữ Ninh.
Lộc Dư An chỉ có thể cho rằng đó là sức hấp dẫn đặc biệt của Lộc Dữ Ninh.
Giản Thừa đứng dậy, hắn kỳ thật cao hơn Lộc Dư An một chút, cúi đầu nhìn Lộc Dư An, trong mắt tràn đầy khiêu khích, nhưng lại vô tội nói: "Cậu đang nói cái gì, tôi không hiểu. "
Giản Thừa lúc này không hề hối hận, hắn cùng mẹ và em trai nương tựa vào nhau cả đời, hắn chưa bao giờ coi họ là gánh nặng, người em trai luôn ngây thơ ngây thơ chính là điểm yếu trong lòng hắn trong suốt thời gian qua. Thời điểm gia đình khó khăn nhất, mẹ hắn mất việc và em trai hắn cũng biến mất. Vào mùa đông, hắn bất chấp gió lạnh tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng Lộc Dữ Ninh đã tìm thấy em trai mình. Khi em trai được đưa về nhà, thân thể của hắn đã lên cơn sốt, có thể nói Dữ Ninh chính là vị cứu tinh của hắn.
Trong tuyết rơi dày đặc, cảnh Dữ Ninh cùng em trai đi về phía hắn trên đường phố vang vọng những bài hát mừng Giáng sinh là kỷ niệm mà hắn sẽ không bao giờ quên.
Sau khi gặp được Dữ Ninh, hoàn cảnh gia đình họ ngày càng tốt hơn, mẹ hắn lại tìm được việc làm, tình trạng của em trai cũng ổn định, sau khi Lộc Dữ Ninh biết được hoàn cảnh gia đình hắn, thay vì tránh xa hắn như những người khác, đã giúp em trai tôi nộp đơn xin trợ cấp khi em ấy cần điều trị y tế, Số tiền này đã đến cách đây vài ngày và được dùng để trả viện phí cho em trai.
Có thể nói, cậu ấy lại cứu được em trai mình, hắn nợ Lộc Dữ Ninh quá nhiều. Lộc Dư An người làm tổn thương Dữ Ninh, là kẻ thù lớn nhất của hắn.
Lộc Dư An là trung tâm chú ý của mọi người, tranh chấp giữa hai người cũng thu hút sự chú ý.
Mặc dù Giản Thừa quái gở không có bạn bè trong lớp, nhưng thái độ vừa rồi của Lộc Dư An đối với sự tốt bụng, lấy oán báo ơn Lộc Dữ Ninh rõ ràng đã khiến các học sinh trong lớp tức giận, hầu hết vẫn đứng về phía Giản Thừa, và một số nam sinh bất mãn vây quanh -
"Lộc Dư An, đừng đi quá xa."
"Lộc Dư An, mày muốn làm gì..."
Sự chán ghét trên mặt họ không che giấu, theo quan điểm của họ, cho dù Giản Thừa đăng bài này, cậu ta cũng đang nói sự thật và không có gì sai cả.
Tuy nhiên, Lộc Dư An không để ý đến họ, nhìn chằm chằm vào Giản Thừa và nói từng chữ: "Cậu đại khái hiểu lầm."
"Tôi không hỏi ý kiến, mà tôi đang yêu cầu cậu."
Giọng anh ngập ngừng: "Công việc hiện tại của mẹ cậu là làm ở đài KTV phải không?"
Vẻ mặt của Giản Thừa thay đổi đáng kể và anh ấy hỏi: "Ý mày là gì?"
Lộc Dư An chỉ lạnh lùng nói: "Chính là ý mày cậu đang nghĩ đấy."
Khu vực mẹ Giản Thừa làmnằm cùng dãy nhà cậu từng ở, KTV nơi mẹ hắn làm là nơi cậu làm trước đây, nếu không biết hoàn cảnh của Giản Thừa, cậu sẽ giúp mẹ hắn liên hệ công việc này, không làm sao có thể đến lượt mẹ hắn.
Giản Thừa hung ác nhìn chằm chằm vào Lộc Dư An, Lộc Dư An bình tĩnh nhìn hắn. Cuối cùng hắn nghiến răng xóa bài viết.
Lộc Dư An cũng chắc chắn rằng Giản Thừa sẽ lùi bước và không dám lấy gia đình mình ra đánh cược.
Bài nguồn đã bị xóa nhưng bài đã bị lan truyền, việc xóa đơn giản hoặc áp nhiệt cũng không thể giải quyết được vấn đề này nữa.
Nhưng Lộc Dư An mặt khác chuẩn bị, cậu nhìn thời gian——
Quả nhiên, người họ Hoàng đã đăng lên mạng để làm rõ mọi chuyện chỉ là hiểu lầm.
Cậu ngay từ đầu cũng không có hành động liều lĩnh, kỳ thật cậu để lại cho mình chứng cứ, đoạn ghi âm lúc đó, cùng danh sách trợ cấp có vấn đề họ Hoàng.
Chỉ là Lộc Chính Thanh chưa bao giờ hỏi cậu.
Nói đến buồn cười.
Người họ Hoàng chưa bao giờ dám yêu cầu nhà trường trừng phạt mình, nhưng chính Lộc Chính Thanh lại yêu cầu nhà trường trừng phạt mình.
Khi bài đăng của họ Hoàng xuất hiện, độ phổ biến của vấn đề này đã dần giảm sút, không có bằng chứng xác thực, lời giải thích của ông Hoàng thậm chí còn xác định sự việc là một trò đùa.
Mặc dù các học sinh trong lớp không tin, nhưng chuyện xảy ra ngày hôm đó đã bị Lộc Dữ Ninh phát hiện, Dữ Ninh cũng sẽ không nói dối, nếu thật là nói đùa, sao có thể đánh nhau được? Làm sao có thể có chuyện đùa như vậy được.
Hầu như tất cả mọi người đều cảm thấy như vậy. Mọi người trong lớp càng nhìn Lộc Dư An với ánh mắt chán ghét hơn.
Trong mắt họ, chính nhà họ Lộc là người giải quyết chuyện bằng tiền.
Không biết ai đầu đã nói——
"Tại sao Lộc Dư An vẫn ở trong lớp của chúng ta?"
"Ừ—chúng ta không chào đón những người không cùng lớp?"
"Những người không ở trong lớp của chúng tôi, hãy ra ngoài!"
Ác ý lan truyền nhanh chóng, đặc biệt là đối với một người không được chào đón trong lớp.
Lộc Dư An nhìn ánh mắt ác ý của mọi người, nhưng cậu cũng không có chút kinh ngạc. Kể từ ngày đầu tiên của lớp học này, cậu đã phải chịu đựng ác ý như vậy.
Đúng lúc này, cửa phòng học bị đẩy ra.
Thầy chủ nhiệm bước vào cùng một người phụ nữ trung niên khoảng bốn mươi, năm mươi tuổi.
Người phụ nữ trung niên mặc bộ vest chuyên nghiệp, tóc được buộc gọn gàng sau đầu, cô nhìn học sinh nói những lời ác ý nhất bằng giọng điệu bình thản nhất, cau mày nói: "Tiểu Lý, đây có phải là học sinh trong lớp không?"
Chủ nhiệm vội vàng giải thích với phó hiệu trưởng phụ trách trường học: "Hiệu trưởng Chung, ngài không biết tình hình, Lộc Dư An bình thường tương đối quái gở trong lớp, các học sinh còn nhỏ, thầy Hoàng có mối quan hệ tốt với chúng, cảm xúc kích động, còn có mâu thuẫn về tình yêu."
Chủ nhiệm vô thức nhìn Lộc Dư An. Trong mắt ông, Lộc Dư An chắc chắn là thủ phạm chính của những chuyện này.
Nhà trường cũng đã nhận được tin tức về bài đăng nóng trên Internet.
Hiệu trưởng Chung phụ trách điều tra chuyện này, người phụ nữ trung niên đẩy cặp kính giữa hai lông mày, lông mày càng nhíu chặt hơn, họ đều là những giáo viên đã dạy nhiều năm, nhue thế nào không nghe ra ý tứ của chủ nhiệm Lý, trong lời nói đã đem vấn đề đẩy sang học sinh tên Lộc Dư An đó.
Thầy chủ nhiệm vừa nói xong.
Các sinh viên ngầm lần lượt nói.
"Không phải vậy đâu thầy, Lộc Dư An bắt nạt trước."
"Cậu ta luôn bắt nạt các bạn cùng lớp. Cậu ta cũng đã chuyển lớp, không phải lớp chúng ta."
"Lộc Dữ Ninh nhìn thấy hắn đánh Hoàng sư phụ."
Những lời nhận xét gần như phiến diện khiến cô không có vẻ thoải mái, cô Chung nhìn chủ nhiệm lớp với vẻ mặt u ám hơn, cô nhìn xung quanh và hỏi mọi người: "Lộc Dữ Ning là ai?"
Cô có thể nhìn thấy hầu hết các học sinh trong lớp có sự phản đối rất mạnh mẽ đối với đứa trẻ tên Lộc Dư An này. Nhưng dù lý do là gì thì chủ nhiệm với tư cách là người quản lý lớp học đều phải có trách nhiệm không thể trốn tránh.
Lộc Dữ Ninh đứng dậy, nhìn Lộc Dư An, ngượng ngùng cúi đầu, do dự một chút.
Cô Chung kiên nhẫn hỏi: "Em nhìn thấy gì?"
Lộc Dữ Ninh cắn môi, nhưng cuối cùng vẫn không thể xâm phạm lương tâm của mình, hắn lựa chọn kể lại những gì mình nhìn thấy: "Em nhìn thấy Lộc Dư An đánh thầy Hoàng trước."
Cô Chung nghe xong cũng không đưa ra phán đoán ngay mà nhìn về phía Lộc Dư An hỏi: "Vậy em muốn nói gì? Hoặc có ai có thể làm chứng cho em?"
Lộc Dư An lắc đầu, cậu không có người có thể làm chứng cho mình.
"Tôi có thể làm chứng." Ngoài cửa vang lên một giọng nói trong trẻo, lớp phó học tập đẩy cửa lớp ra, lúc này thân thể cô vẫn còn run rẩy, nhưng cô lấy hết can đảm nói với mọi người đang quan sát mình: "Cái này không phải vậy đâu."
Cô không muốn được bảo vệ mãi mãi, lần này cô cũng muốn bảo vệ người khác.
Cô ấy đã giải quyết xong và đăng toàn bộ sự việc lên mạng để làm rõ.
Trong video, cô gái và giáo viên lần lượt đi về phía sau ngọn núi, sau đó người đàn ông cách đó vài bước nhìn xung quanh và đưa tay về phía cô gái, cố gắng ngăn vai cô lại, cô gái muốn rời đi. Khi cô nhìn thấy thứ này thì bị bắt. Người đàn ông đã chộp lấy nó.
Sau đó Lộc Dư An xuất hiện, cô vội vàng bỏ chạy.
Chỉ trong vài phút, mọi chuyện trở nên rất rõ ràng, dòng thời gian chi tiết trong bài viết được ghi lại rõ ràng. Cuối cùng thậm chí còn giải thích rằng sở dĩ Lộc Dư An giữ im lặng là vì cậu tôn trọng ý kiến của chính mình.
Video đã kết thúc.
Mọi người hồi lâu không nói chuyện. Sự thật đã rõ ràng rồi.
Nhưng làm thế nào điều này có thể xảy ra?
Làm sao một người như Lộc Dư An có thể làm được chuyện như vậy?
Nhưng cậu ấy đã làm cả hai.
Đừng đòi hỏi đáp lại bất cứ điều gì và cũng không cần ai biết, cứ để họ hiểu lầm.
Người này có thực sự là Lộc Dư An đáng khinh, người luôn bắt nạt Dữ Ninh một cách vô cớ? Ánh mắt của mọi người đều trống rỗng, giống như chưa từng nhìn thấy rõ ràng hắn.
Trong lúc nhất thời, bọn họ không biết Lộc Dư An là người như thế nào.
Một số ánh mắt rơi vào Lộc Dữ Ninh.
Có người thấp giọng phàn nàn: "Dữ Ninh, cậu phải nhìn rõ mới nói, chuyện này không có gì sai trái cả." Hiện tại xem ra bọn họ đều là người xấu.
Khuôn mặt trắng nõn của Lộc Dữ Ninh đỏ bừng xấu hổ, suýt nữa bị thủng lỗ: "Đúng—tôi xin lỗi."
Mọi người không dám nói thêm gì nữa.
Tiêu Vũ Tây bên cạnh buồn bực nói: "Liên quan gì đến Dữ Ninh? Cậu ấy chỉ nói ra những gì mình nhìn thấy mà thôi."
Hiệu trưởng Chung đẩy kính, nhẹ nhàng nói với lớp phó học tập: "Nhà trường nhất định sẽ cho các em lời giải thích về chuyện đã xảy ra với các em."
Sau đó, cô nghiêm túc nói với chủ nhiệm: "Khi chuyện này xảy ra, ông với tư cách là chủ nhiệm phải chịu trách nhiệm chính. Ông không phát hiện kịp thời những vi phạm của giáo viên thực tập, đồng thời cũng đã không nắm rõ tình hình trong lớp. Khi lớp có biểu hiện xấu, không những ngăn chặn mà thậm chí còn để nó phát triển. Chủ nhiệm lớp không chỉ là dạy kiến thức mà còn phải dạy dỗ nhân cách đạo đức cho học sinh".
Những lời này được nói ra vô cùng nghiêm túc.
Chủ nhiệm lớp chưa bao giờ bị nêu tên và chỉ trích như vậy, ông ta nhìn Lộc Dư An với vẻ mặt khó đoán.
Vốn ông cho rằng Lộc Dư An chỉ là một đại phú gia khó dạy, không biết trời cao, nhưng hiện tại ông không xác định, ông cho rằng mình không thể giống như Lộc Dư An.
Ông nhìn vào khuôn mặt của thiếu niên, chợt có một suy nghĩ mơ hồ, dù ở đâu trong trường học, Lộc Dư An cũng sẽ luôn lịch sự đứng sang một bên chào hỏi khi nhìn thấy ông.
Lộc Dư An tựa hồ cũng không đến mức không chịu nổi như ông tưởng.
Cô Chung nhìn Giản Thừa, nghiêm nghị nói: "Mặc dù em không biết sự thật, nhưng em thực sự rất vô trách nhiệm khi đăng nội dung tưởng tượng của mình lên mạng, như một hình phạt, lần này tôi sẽ cho em viết kiểm điểm và sẽ đưa ra em là một kẻ có tội, em có chấp nhận hình phạt không?"
Giản Thừa vẻ mặt khó coi gật đầu, bị loại trừ có nghĩa là hắn không có tư cách tham gia đánh giá học bổng năm sau. Nhưng không sao cả, tất cả đều xứng đáng với Lộc Dữ Ninh ánh sáng của hắn.
Cuối cùng, cô Chung nhìn về phía Lộc Dư An người nãy giờ vẫn im lặng, nói: "Em đã làm rất tốt và bảo vệ các nữ sinh. Tôi nghe nói em chuyển lớp vì thầy Hoàng. Lớp 1 là lớp giỏi nhất trường, tôi sẽ cho phép em chuyển về Lớp 1, em xem như vậy được không?"
Cô vừa nói xong, mọi người đều nhìn Lộc Dư An với vẻ mặt phức tạp.
Một số người thẳng thắn đã nói: "Lần này chúng tôi đã sai."
"Hãy ở lại nếu cậu muốn, chúng tôi sẽ không ngăn cản."
Tuy nhiên, ngoài mọi mong đợi.
Lộc Dư An nhìn xung quanh, nhìn những người xung quanh Lộc Dữ Ninh, cuối cùng lắc đầu với cô Chung và nói: "Không phải lớp một không cần tôi, nhưng-"
"Tôi không cần lớp 1."
Mọi người sửng sốt một lúc, sau đó cảm thấy trên mặt đau rát.
Có người tức giận nói: "Lộc Dư An, cậu có ý gì?"
"Cái này là ý gì, chính cậu cũng không biết, vừa rồi còn muốn đuổi người, bây giờ nói ra lại quay về?" Bạn cùng bàn lớp phó học tập vẫn luôn muốn giải thích với bọn họ trào phúng nói.
Cô Chung sửng sốt một lúc rồi nói: "Được rồi, chúng ta sẽ gặp lại em sau."
Điều cô không nói là cô đã xác nhận mình sẽ là chủ nhiệm mới của lớp mười ba.
Mà Lộc Dư An muốn chuyển vào chính là lớp Mười Ba.
Trước khi rời khỏi lớp học với cặp sách trên lưng, Lộc Dư An đi ngang qua Giản Thừa, quần áo của Giản Thừa sạch sẽ, cổ áo đồng phục được giặt trắng, mép giày thể thao cũng mòn vẹt, khi hai người đi ngang qua, Lộc Dư An thờ ơ nói: "Nếu tôi là cậu - tôi sẽ không thân thiết với Lộc Dữ Ninh như vậy."
Đây là lời khuyên cuối cùng của cậu dành cho Giản Thừa.
Cậu thực sự không hiểu tại sao Giản Thừa lại muốn đi chơi với Lộc Dữ Ninh.
Lộc Dữ Ninh và cậu ấy hoàn toàn không đến từ cùng một thế giới. Đối với Lộc Dữ Ninh và Tiêu Vũ Tây mà nói điểm số không quan trọng chút nào, kỳ thi tuyển sinh đại học không quan trọng, ngay cả lớp học cũng không quan trọng, nhưng còn Giản Thừa thì sao?
Tiêu Vũ Tây có thể dọn dẹp mớ hỗn độn cho Lộc Dữ Ninh 24 giờ một ngày bởi vì cậu ta không quan tâm đến những thành tựu khác.
Ở kiếp trước, điểm số của Tiêu Vũ Tây bất quá là trung cấp, ban đầu định đi du học, nhưng vì Lộc Dữ Ninh được Trung Quốc và Hoa Kỳ nhận vào nên anh tạm thời quyết định ở lại Trung Quốc để tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học. Mấy tháng gần đây, hắn không hề đến lớp, nhà Tiêu thuê những giáo viên nổi tiếng về nhà. Với việc dạy kèm một thầy một trò, Tiêu Vũ Tây vẫn đạt điểm thi rất cao.
Nhưng Giản Thừa đã lặp lại việc học của mình thêm một năm nữa. Năng lực của con người có hạn, nhiều ở Lộc Dữ Ninh, ít ở những nơi khác, Lộc Dữ Ninh thường xuyên gặp rắc rối, hàng ngày dọn dẹp mớ hỗn độn cho Lộc Dữ Ninh, bị Lộc Dữ Ninh nói vài câu từ nội tâm cùng tươi cười hấp dẫn, cả ngày nghĩ về Lộc Dữ Ninh, làm sao không trượt kỳ thi tuyển sinh đại học?
Khi Giản Thừa mỗi ngày thức dậy, cậu ta phải lo lắng về chi phí sinh hoạt trong tháng tới, mẹ cậu ta ngày nào cũng đi sớm về muộn, chỉ để tiết kiệm một ít tiền, em trai không thể tự chăm sóc bản thân mà chỉ biết lớn tiếng hét.
Thời gian một năm, có thể có nghĩ là em trai Giản Thừa có thể sớm tiếp thu trị liệu tốt hơn, điều đó có nghĩa là mẹ của Giản Thừa, người gần như kiệt sức, có thể còn nhiều sức sống hơn trong cuộc đời xui xẻo của mình.
Tại sao Lộc Dư An lại có thể biết rõ ràng như vậy. Vì cậu đã từng như vậy.
Cho nên ngay từ đầu cậu đã chọn giúp đỡ Giản Thừa——
Tuy nhiên, Giản Thừa, người hiện đang vây quanh Lộc Dữ Ninh, khiến cậu cảm thấy không xứng đáng, ngoại trừ Lộc Dữ Ninh, thế giới của Giản Thừa dường như không có điểm mấu chốt.
Đột nhiên một cái bóng chặn đường anh.
Giản Thừa ngẩng đầu lên - đó là lớp phó học tập.
Lớp phó học tập hỏi từng chữ một: "Cậu đăng bài phải không?" Cô nhìn ra được một phần tranh chấp giữa Giản Thừa và Dư An. Trong giọng nói của cô không có quá nhiều giận dữ, hay thậm chí là quá nhiều cảm xúc.
Giản Thừa thờ ơ gật đầu.
Tuy nhiên, lớp phó học tập không hề tức giận mà nhẹ nhàng thở dài.
Nhưng Giản Thừa lại cảm thấy khó hiểu.
Không, nó không nên như thế này.
Lớp phó học tập sao có thể phản ứng như vậy, ngay cả cách cô nhìn hắn cũng khiến hắn không thể hiểu được. Nói đùa, sao hắn ta lại cần đến sự thông cảm của ban giám hiệu nhà trường.
Giản Thừa sắc mặt trầm xuống như nước.
Tuy nhiên, lớp phó học tập cho biết: "Bạn học Lộc đã đi tìm thầy Hoàng vì danh sách học bổng có vấn đề".
Danh sách học bổng có vấn đề?
Không, lần này danh sách học bổng vẫn bình thường. Hắn cũng có tên trong danh sách học bổng.
Giản Thừa đột nhiên nhận ra - có khả năng. Sắc mặt của hắn đột nhiên trở nên xấu xí.
Không thể nào, một người như Lộc Dư An sao có thể làm ra chuyện tốn công vô ích như vậy?
Tuy nhiên, lời nói của lớp phó học tập đã nhẹ nhàng cắt đứt chút may mắn cuối cùng của anh, nói: "Tôi không biết giữa cậu và Lộc Dư An có hiểu lầm gì, nhưng bạn học Lộc vì chuyện của cậu đã đi tìm tên cặn bã đó, sau đó đã gặp tôi."
Không, điều đó là không thể.
Phản ứng đầu tiên của Giản Thừa là phủ nhận.
Nhưng hắn nhớ lại toàn bộ sự việc và biết rằng lớp phó học tập không cần thiết phải nói dối.
Có phải Lộc Dư An đã đưa hắn vào danh sách học bổng?
Tại sao cậu ấy làm điều này?
Giản Thừa siết chặt cây bút trong tay.
"Tôi còn tưởng hai người quan hệ rất tốt." Lớp phó học tập thở dài nói: "Tôi nhìn thấy bạn học Lộc dẫn em trai cậu đi tìm cậu vào dịp Giáng Sinh."
Giản Thừa đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thẳng vào ban giám hiệu nhà trường, một lúc sau mới khàn giọng hỏi: "Cậu đang nói về lễ Giáng sinh năm ngoái hay năm kia?"
Lớp phó học tập trả lời mà không biết tại sao: "Giáng sinh năm ngoái".
Lạch cạch một tiếng, cây bút trong tay Giản Thừa bị gãy.
Hắm nhớ rõ ràng rằng Giáng sinh năm ngoái là ngày em trai hắn bị lạc.
Nhưng không phải Dữ Ninh đã tìm thấy em trai mình sao?
Tại sao Lộc Dư An lại nắm tay em trai mình?
Không thể nào, ngày đó chính là Dữ Ninh đưa em trai mình trở về.
Trí nhớ của Giản Thừa vốn rất tốt, anh chợt nhận ra một điều——
Lộc Dữ Ninh từ đầu đến cuối chưa bao giờ nói rằng anh đã tìm được em trai mình.
Trước nay đều không có.
Sắc mặt hắn đột nhiên trở nên rất đáng sợ.
- -------------------------------------------------------------
* Hơn 5k từ bảo sao làm mãi không thấy xong
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất