Chương 13: Dư An có thể vẽ?
Edit+beta:
- -------------------------------------------------------------------
Khi Lộc Dư An trở về Lộc gia thì trời đã gần tối.
Từ xa có thể thấy trong nhà sáng đèn, vài chiếc ô tô sang trọng đậu ngoài cửa, nhà họ Tiêu có quan hệ làm ăn với nhà họ Lộc cũng đến. Chiếc bàn dài trong nhà hàng được trang trí bằng những bộ đồ ăn tinh xảo.
Lúc này Lộc Dư An mới nhớ ra, hình như Lộc Chính Thanh đã nói sáng nay sẽ có khách đến thăm.
Hai cha con đang trò chuyện vui vẻ, lại không chú ý đến Lộc Dư An trở về, ngược lại, Tiêu Vũ Tây ngồi bên cạnh Lộc Dữ Ninh liếc mắt nhìn hắn, cười khiêu khích với hắn.
Đồng phục của Lộc Dư An vì đánh nhau đã xám xịt và bẩn thỉu, vết thương trên vai đã được đồng phục che đậy, nhưng trên người vẫn còn vài vết thương nhỏ, khóe miệng sưng tấy đỏ bừng. Vết thương của cậu không nghiêm trọng, nhưng khi bị thương từ lúc còn nhỏ, chỉ cần gắng sức một chút là da cậu sẽ đỏ và sưng tấy. Bởi vì điều này, sau khi Lý Phương Gia say rượu và phát điên, cậu sẽ trông rất tệ, Vương Như lúc đó chỉ tỉnh táo, ôm cậu và khóc, thậm chí còn thu dọn đồ đạc và muốn rời xa Lý Phương Gia.
Nhưng đây chỉ là tạm thời, chỉ cần cậu khỏe lại, Vương Như sẽ bị lời cầu xin của Lý Phương Gia lay động, tình huống này cho thẳng đến khi cậu lớn lên cũng không xảy ra, Lý Phương Gia cũng không dám làm gì trước mặt anh, nhưng cậu không có ở nhà, Lý Phương Gia thỉnh thoảng sẽ tăng cường tấn công Vương Như và Nhạc Nhạc.
Nhưng điều khiến hắn bất lực nhất chính là Vương Như chủ động giúp Lý Phương Gia che đậy. Có lúc cậu lo lắng trở lại Lộc gia, Vương Như và Nhạc Nhạc sẽ bị Lý Phương Gia đánh chết.
Cho nên việc đầu tiên cậu làm sau khi trở về Lộc gia chính là lén lút xin Lộc Chính Thanh một khoản tiền, khi đó Lộc Chính Thanh có lẽ vẫn còn cảm thấy có lỗi với cậu nên sẵn sàng đưa cho cậu mà không hỏi về chuyện gì. Lý Phương Gia không biết về số tiền này. Số tiền mà nhà họ Lộc đưa cho nhà họ Lý như một lời cảm ơn không thể đến tay Vương Như và Nhạc Nhạc, vì vậy cậu nói với Vương Như rằng chỉ cần bà rời khỏi Lý Phương Gia và chuyển về quê, cậu sẽ đưa tiền cho bà hàng tháng để sử dụng cho Nhạc Nhạc chữa bệnh.
Cuối cùng, với tư cách là một người mẹ, Vương Như đã tỉnh táo và đồng ý chuyển về quê, trong vài lần tiếp xúc cuối cùng ở kiếp trước, Vương Như đã bảo cậu dừng dưa tiền, bà mở một cửa hàng, gặp một người đàn không chê Nhạc Nhạc.
Đếm thời gian, giờ đây Vương Như đã trở ở quê nhà.
Khi Lộc Dư An đến gần, hai cha con đang nói chuyện ban đầu đồng thời dừng lại.
Lộc Dư Ann đã quen rồi, cha con ba người quan hệ rất tốt, giống như một gia đình trọn vẹn, có một sự hiểu biết ngầm chỉ có thể phát triển sau khi chung sống lâu dài. Trong cuộc sống, cậu sẽ không biết xấu hổ ngồi xung quanh ba người và lắng nghe những gì họ nói, những điều đó chỉ họ mới hiểu, chẳng hạn như ngọn núi tuyết Thụy Sĩ nơi cả gia đình đi nghỉ mát ngày xưa, như con ngựa nhỏ mà Lộc Chính Thanh tặng cho Lộc Dữ Ninh trong ngày sinh nhật khi còn nhỏ. Cậu vắt óc để tham gia vào cuộc trò chuyện của họ, cố gắng nói vài từ, hòa vào vòng tròn của họ.
Nhưng bây giờ cậu không muốn làm phiền mà không thấy nháy mắt chán ghét.
Lộc Chính Thanh rất không thích cậu đánh nhau, bởi vì cái này đã đi tìm cậu nhiều lần, cũng không muốn gây sự nên liền đi thẳng về phòng.
Ai biết Tiêu Vũ Tây âm dương kỳ quái: "Lộc Dư An, ngươi sao lại trở về?"
"Liên quan gì đến cậu?" Lộc Dư An thầm mắng hắn trong lòng, hắn là kẻ ngốc, chỉ thích diễn trò trước mặt Lộc Dữ Ninh, mắt nhìn thẳng đi lên lầu.
Nhưng Lộc Chính Thanh, người nãy giờ vẫn im lặng, chỉ cảm thấy trong đầu như có lửa đốt.
Làm sao Lộc Dư An có thể thô lỗ với khách của mình như vậy? Ông biết chuyện trường học, hiểu rằng Lộc Dư An đánh nhau với thầy là điều đương nhiên, vốn dĩ trong lòng cũng cảm thấy áy náy, nhưng nhìn thấy Dư An hiện tại không còn sức lực, ông đã sớm quên đi cảm giác áy náy trong lòng.
*An An đ.éo cần ông nữa là đúng r, cha như qq:))))))))
Dù Dư An có làm gì thì sự vô cảm của cậu đối với Ninh Ninh đều bị chính ông chứng kiến.
*bực cả mềnh aaa
Nếu đã quyết tâm dạy dỗ Dư An thật tốt, ông cũng không có ý định để cậu tiếp tục như vậy, nghiêm túc nói: "Dư An, Vũ tây là khách, nói chuyện khách sáo, đừng vô lễ như vậy."
Nói xong ông cau mày nhìn Lộc Dư An cái bụng nhỏ bẩn thỉu, không chờ Lộc Dư An trả lời, hắn lại hỏi: "Con làm sao vậy?"
Tiêu Vũ Tây không có ý tốt gì, đạo đức giả nói: "Ồ, đây là cùng người khác đánh nhau sao? Dư An, cậu không sao chứ?"
*chơi vs thằng ninh kia thì cũng như nhau thôi:))))))))))))
Hắn không sợ Lộc Dư An nói mình đang tìm người, dù sao Lộc Dư An tính tình không tốt, thường xuyên gây gổ, ai sẽ tin cậu ta. Những lời nói ngu ngốc của Lộc Dư An trong điện thoại khiến hắn tức giận, Lộc Dư An đã làm Dữ Ninh tổn thương nặng nề, nhưng chú Lộc thậm chí còn không trừng phạt cậu ta, hắn phải cho Lộc Dư An một chút thương xót.
Lộc Dữ Ninh đứng dậy, lo lắng nói: "Anh hai, anh không sao chứ? Vết thương ở đâu? Để em xem."
Nghe được từ đánh nhau, Lộc Chính Thanh cảm thấy trong đầu có thứ gì đó nổ tung, lo lắng hỏi: "Sao lại đánh nhau với người khác?"
Mặc dù điều kiện sống của Dư An trước đây không được tốt nhưng mẹ nuôi của cậu lại hiền lành, cứng rắn, đối xử bình đẳng với Dư An và con ruột của bà, Dư An không học từ những người tốt mà học từ những người xấu. thói quen giao tiếp xã hội của cha nuôi, thích động thủ với người khác, đi chơi với những người không phù hợp trong xã hội.
*Ko đánh lại để bị đánh ch.ết à:))))
Lần trước động thủ cũng chưa được mấy ngày, lại cùng người khác động thủ, thật sự là dạy mãi không sửa.
Lộc Chính Thanh đang muốn động thủ.
Lúc này Lộc Vong Bắc cùng khách đi vào, Lộc Chính Thanh đành phải từ bỏ.
Lộc Dư An không thể lợi dụng cơn tức giận của Lộc Chính Thanh nữa, nhân cơ hội lùi lại một bước, giữ khoảng cách với bọn họ, luôn chuẩn bị lẻn về phòng.
Nhưng hôm nay là ai đến Lộc gia, Lộc gia quý trọng như vậy? Bãi cỏ bên ngoài khu đất đã được cắt tỉa.
Lộc Dư An tùy ý nhìn khách nhân, chỉ nhìn thoáng qua, đôi mắt màu hổ phách không khỏi mở to.
Hai người đi về phía cửa, người cầm đầu khoảng năm mươi tuổi, mặc áo khoác trắng như trăng, khí chất tao nhã, theo sát là một thanh niên mặc áo sơ mi trắng,
Đó là người đàn ông tôi gặp ở con hẻm hồi chiều.
Mạc Nhân Tuyết cũng nhìn thấy Lộc Dư An.
Lộc Dư An dời mắt đi như không có chuyện gì xảy ra, cúi đầu nhìn ngón chân, như không nhận ra hắn.
Lộc Chính Thanh đành phải tiếp Dương Xuân Quy: "Dạy dỗ hài tử, các người chê cười rồi."
Ông quay đầu lại nhìn Mạc Nhân Tuyết và khen ngợi: "Đây là Nhân Tuyết, quả thực là một nhân tài ưa tú. Ta đã xem buổi đấu giá mùa thu năm ngoái do cháu phụ trách. Từ cuộc triển lãm đến cuộc đấu giá cuối cùng, đều là độc đáo. Ta nhớ rằng tỷ lệ doanh thu cuối cùng cũng đã phá kỷ lục."
Lộc Chính Thanh đã nghe nói đến tên của Mạc Nhân Tuyết. Cháu trai lớn nhất của gia tộc Mạc ở thành phố Hồng Kông, người đứng đầu gia tộc Mạc bị bệnh nặng hai năm trước, Mạc Nhân Tuyết đã tiếp quản gia tộc Mạc bằng một tiếng sét(.?) đã vượt quá một tỷ, mặc dù hiện tại nó đã rút khỏi hoạt động của Mạc thị.
Nhưng Lộc Chính Thanh lại không dám đánh giá thấp Mạc Nhân Tuyết.
Cháu trai lớn do nhà họ Mạc bồi dưỡng sao có thể trở thành người bình thường,<"Tuyết Hành Hàn Sơn Đồ"> quốc bảo hồi chụp của quốc gia được giao cho Mạc Nhân Tuyết, có thể thấy được địa vị của Mạc Nhân Tuyết ở Mạc thị.
Mạc Nhân Tuyết khiêm tốn gật đầu, nhẹ nhàng nói: "Chỉ là trưởng bối trong nhà nâng đỡ, cho mang cái tên hư danh mà thôi."
Dương Xuân Quy không phải thương nhân, cho nên cũng không để ý tới giữa bọn họ vui vẻ, đi vào nhìn chung quanh, ánh mắt rơi vào Lộc Dư An, đi thẳng về phía cậu, nhịn không được chào hỏi: "Cháu là Dư An phải không? Rất tốt, rất tốt, ngoan, ta là bạn của mẹ cháu."
Nói xong ông lại nói thêm: "Đôi mắt của cháu thật sự rất giống mẹ." Giọng nói của ông tràn đầy hoài niệm.
Nghe được chữ mẹ, lông mi Lộc Dư An khẽ run lên.
Trên thực tế, thiếu niên không phải là một cậu bé ngoan ngoãn, cậu luôn tỏ ra cáu kỉnh khi ít nói, nhưng lúc này cậu giật giật khóe miệng, cố gắng ép ra một giọng nói khá ngoan ngoãn. mỉm cười, cứng ngắc cúi đầu gọi: "Chào chú Dương."
Giống như con nhím nhỏ đang cố gắng bỏ đi những chiếc gai trên người, sợ bị người ta đâm.
Mạc Nhân Tuyết có thể thấy rằng thiếu niên trong ngõ người sống chớ đến gần bộ dáng hoàn toàn khác.
Tuy nhiên, sự nghi ngờ trong mắt anh thoáng chốc biến mất.
Lộc gia làm ăn đã trăm năm, cũng là một gia tộc giàu có hạng nhất ở Nam Thàch, con cháu của họ sẽ không xuất hiện ở một nơi như vậy.
Vừa rồi khi đi vào, thiếu niên chỉ có một mình, đứng thẳng lưng tuy rằng miệng lưỡi sắc bén, nhưng trông cực kỳ gầy gò. Bốn người vây quanh đứa trẻ, đứa trẻ bị bắt nạt, ở trong nhà chính là thái độ như vậy sao?
Hắn nhớ tới Dương thúc từng nói với hắn về Lộc gia, hắn đoán được nguyên nhân, trong lòng không khỏi có chút cảm động.
Hắn là trưởng tôn Mạc gia, có rất nhiều em trai và em gái, anh là anh trai của những đứa trẻ đó từ khi còn nhỏ, trong gia đình dì có một đứa con, nó đã thất lạc nhiều năm, phải chịu đựng nhiều nỗi đau, rất nhiều bên ngoài. Cuối cùng sau khi tìm thấy nó, trong nhà như châu báu mà che trở.
*trái ngược hoàn toàn với cái gđ họ Lộc này
Bình thường anh sẽ chăm sóc nó nhiều hơn, nếu đứa trẻ đó ở nhà mà bị đối xư như vậy, không biết ủy khuất tới mức nào.
Nhưng Mạc Nhân Tuyết không phải là người xen vào việc người khác.
Sau khi Dương Xuân Quy hàn huyên cùng Lộc Vong Bắc xong, quay đầu lại nói với Mạc Nhân Tuyết: "Vọng Bắc, ngươi đã gặp mặt rồi, Dư An và Dữ Ninh là con của chú Lộc, đứa nhỏ này Dữ Ninh có thể vẽ, còn có những bức tranh rất có linh tính, chiếc đèn lồng cung đình Dữ Ninh vẽ đã cho ông ngoại của cháu xem, ông ngoại cháu cũng nói không tồi đâu."
Trên toàn nước Mỹ chỉ có một số hậu bối có thể được ông Nhan nói là tốt.
Nụ cười trên mặt Lộc Dữ Ninh cứng ngắc, trong mắt hiện lên vẻ hoảng sợ, trong lòng hắn có cảm giác lẫn lộn.
Lộc Vọng Bắc mỉm cười vô thức và tự hào sau khi nghe điều này. Em trai anh ta đương nhiên giỏi mọi thứ. (hơ hơ)
Lộc Dữ Ninh thật sự không dễ dàng có được cơ hội này. Lộc Dữ Ninh mấy năm nay đều không tìm được thích hợp sư phụ, một vị họa sĩ mới trưởng thành mà tìm việc lâu dài là rất khó khăn, Lộc Vong Bắc xem trong mắt, cất trong lòng. Anh ta rất có năng lực hành động, anh ta chú ý đến Lộc Dữ Ninh và lên kế hoạch cẩn thận, cuối cùng anh ta đã tìm thấy cơ hội này và thậm chí còn sử dụng mối quan hệ của ông nội mình cho mục đích này.
Nhưng Lộc Vong Bắc không hề hối hận. (sẽ hối hận thôi)
Bởi vì em trai của hắn xứng đáng nhận được những điều tốt nhất, đây là trách nhiệm của một người anh trai. ( hớ hớ cạn ngôn r..)
Anh ta nhìn qua Lộc Dư An, sự nhiệt tình của Lộc Dư An vừa rồi đối với Dương Xuân Quy không thể giấu được trong mắt anh ta, trong lòng anh ta có một cơn ớn lạnh. Hi vọng mọi chuyện sẽ không như anh ấy nghĩ.
Lộc Chính Thanh cũng có vẻ đắc ý nhìn hai người, hai cha con đứng cạnh nhau dịu dàng.
Mặc dù Mạc Nhân Tuyết không quen biết họ nhưng anh biết rằng mối quan hệ của ba người họ rất tốt.
Anh hơi nhìn sang một bên thì thấy cậu thiếu niên đang khoanh tay dựa vào tường cách đó không xa, vết thương giấu dưới bộ đồng phục học sinh, lưng thẳng, bộ đồng phục học sinh rộng rãi tôn lên một người đàn ông rất gầy, những ngón tay của cậu ấy, nhàm chán quấn quanh quai cặp sách của mình.
"Đáng tiếc Dư An không biết vẽ." Dương Xuân Quy không khỏi thở dài. Đáng tiếc là những đứa trẻ có quan hệ huyết thống với muội muội lại không biết vẽ.
"Dư An không có tài năng đó." Lộc Chính Thanh thản nhiên trả lời.
Không thể vẽ?
Mạc Nhân Tuyết nhướng mày, quay đầu nhìn thật sâu chàng trai trẻ một lúc, cuối cùng nhẹ nhàng hỏi: "Cậu là Dữ Ninh à?"
Dương Xuân Quuy sửng sốt, nhanh chóng giới thiệu: "Đây là Dư An."
Lộc Dữ Ninh trợn mắt, nhanh chóng ngoan ngoãn nhẹ nhàng giải thích: "Nhân Tuyết ca, tôi là Dữ Ninh. Đây là anh hai của tôi."
"Thật sao?" Tuy nhiên, Mạc Nhân Tuyết dừng lại, dừng lại ở góc nghiêng của chàng trai, thản nhiên hỏi: "Chú Dương, chú không phải nói rằng Dữ Ninh là người duy nhất trong nhà Lộc có thể vẽ sao? Dư An như thế nào cũng vẽ?"
Lộc Dư An tùy ý nghịch quai cặp sách, sau đó ngẩng đầu nhìn Mạc Nhân Tuyết.
- -------------------------------------------------------------------
Khi Lộc Dư An trở về Lộc gia thì trời đã gần tối.
Từ xa có thể thấy trong nhà sáng đèn, vài chiếc ô tô sang trọng đậu ngoài cửa, nhà họ Tiêu có quan hệ làm ăn với nhà họ Lộc cũng đến. Chiếc bàn dài trong nhà hàng được trang trí bằng những bộ đồ ăn tinh xảo.
Lúc này Lộc Dư An mới nhớ ra, hình như Lộc Chính Thanh đã nói sáng nay sẽ có khách đến thăm.
Hai cha con đang trò chuyện vui vẻ, lại không chú ý đến Lộc Dư An trở về, ngược lại, Tiêu Vũ Tây ngồi bên cạnh Lộc Dữ Ninh liếc mắt nhìn hắn, cười khiêu khích với hắn.
Đồng phục của Lộc Dư An vì đánh nhau đã xám xịt và bẩn thỉu, vết thương trên vai đã được đồng phục che đậy, nhưng trên người vẫn còn vài vết thương nhỏ, khóe miệng sưng tấy đỏ bừng. Vết thương của cậu không nghiêm trọng, nhưng khi bị thương từ lúc còn nhỏ, chỉ cần gắng sức một chút là da cậu sẽ đỏ và sưng tấy. Bởi vì điều này, sau khi Lý Phương Gia say rượu và phát điên, cậu sẽ trông rất tệ, Vương Như lúc đó chỉ tỉnh táo, ôm cậu và khóc, thậm chí còn thu dọn đồ đạc và muốn rời xa Lý Phương Gia.
Nhưng đây chỉ là tạm thời, chỉ cần cậu khỏe lại, Vương Như sẽ bị lời cầu xin của Lý Phương Gia lay động, tình huống này cho thẳng đến khi cậu lớn lên cũng không xảy ra, Lý Phương Gia cũng không dám làm gì trước mặt anh, nhưng cậu không có ở nhà, Lý Phương Gia thỉnh thoảng sẽ tăng cường tấn công Vương Như và Nhạc Nhạc.
Nhưng điều khiến hắn bất lực nhất chính là Vương Như chủ động giúp Lý Phương Gia che đậy. Có lúc cậu lo lắng trở lại Lộc gia, Vương Như và Nhạc Nhạc sẽ bị Lý Phương Gia đánh chết.
Cho nên việc đầu tiên cậu làm sau khi trở về Lộc gia chính là lén lút xin Lộc Chính Thanh một khoản tiền, khi đó Lộc Chính Thanh có lẽ vẫn còn cảm thấy có lỗi với cậu nên sẵn sàng đưa cho cậu mà không hỏi về chuyện gì. Lý Phương Gia không biết về số tiền này. Số tiền mà nhà họ Lộc đưa cho nhà họ Lý như một lời cảm ơn không thể đến tay Vương Như và Nhạc Nhạc, vì vậy cậu nói với Vương Như rằng chỉ cần bà rời khỏi Lý Phương Gia và chuyển về quê, cậu sẽ đưa tiền cho bà hàng tháng để sử dụng cho Nhạc Nhạc chữa bệnh.
Cuối cùng, với tư cách là một người mẹ, Vương Như đã tỉnh táo và đồng ý chuyển về quê, trong vài lần tiếp xúc cuối cùng ở kiếp trước, Vương Như đã bảo cậu dừng dưa tiền, bà mở một cửa hàng, gặp một người đàn không chê Nhạc Nhạc.
Đếm thời gian, giờ đây Vương Như đã trở ở quê nhà.
Khi Lộc Dư An đến gần, hai cha con đang nói chuyện ban đầu đồng thời dừng lại.
Lộc Dư Ann đã quen rồi, cha con ba người quan hệ rất tốt, giống như một gia đình trọn vẹn, có một sự hiểu biết ngầm chỉ có thể phát triển sau khi chung sống lâu dài. Trong cuộc sống, cậu sẽ không biết xấu hổ ngồi xung quanh ba người và lắng nghe những gì họ nói, những điều đó chỉ họ mới hiểu, chẳng hạn như ngọn núi tuyết Thụy Sĩ nơi cả gia đình đi nghỉ mát ngày xưa, như con ngựa nhỏ mà Lộc Chính Thanh tặng cho Lộc Dữ Ninh trong ngày sinh nhật khi còn nhỏ. Cậu vắt óc để tham gia vào cuộc trò chuyện của họ, cố gắng nói vài từ, hòa vào vòng tròn của họ.
Nhưng bây giờ cậu không muốn làm phiền mà không thấy nháy mắt chán ghét.
Lộc Chính Thanh rất không thích cậu đánh nhau, bởi vì cái này đã đi tìm cậu nhiều lần, cũng không muốn gây sự nên liền đi thẳng về phòng.
Ai biết Tiêu Vũ Tây âm dương kỳ quái: "Lộc Dư An, ngươi sao lại trở về?"
"Liên quan gì đến cậu?" Lộc Dư An thầm mắng hắn trong lòng, hắn là kẻ ngốc, chỉ thích diễn trò trước mặt Lộc Dữ Ninh, mắt nhìn thẳng đi lên lầu.
Nhưng Lộc Chính Thanh, người nãy giờ vẫn im lặng, chỉ cảm thấy trong đầu như có lửa đốt.
Làm sao Lộc Dư An có thể thô lỗ với khách của mình như vậy? Ông biết chuyện trường học, hiểu rằng Lộc Dư An đánh nhau với thầy là điều đương nhiên, vốn dĩ trong lòng cũng cảm thấy áy náy, nhưng nhìn thấy Dư An hiện tại không còn sức lực, ông đã sớm quên đi cảm giác áy náy trong lòng.
*An An đ.éo cần ông nữa là đúng r, cha như qq:))))))))
Dù Dư An có làm gì thì sự vô cảm của cậu đối với Ninh Ninh đều bị chính ông chứng kiến.
*bực cả mềnh aaa
Nếu đã quyết tâm dạy dỗ Dư An thật tốt, ông cũng không có ý định để cậu tiếp tục như vậy, nghiêm túc nói: "Dư An, Vũ tây là khách, nói chuyện khách sáo, đừng vô lễ như vậy."
Nói xong ông cau mày nhìn Lộc Dư An cái bụng nhỏ bẩn thỉu, không chờ Lộc Dư An trả lời, hắn lại hỏi: "Con làm sao vậy?"
Tiêu Vũ Tây không có ý tốt gì, đạo đức giả nói: "Ồ, đây là cùng người khác đánh nhau sao? Dư An, cậu không sao chứ?"
*chơi vs thằng ninh kia thì cũng như nhau thôi:))))))))))))
Hắn không sợ Lộc Dư An nói mình đang tìm người, dù sao Lộc Dư An tính tình không tốt, thường xuyên gây gổ, ai sẽ tin cậu ta. Những lời nói ngu ngốc của Lộc Dư An trong điện thoại khiến hắn tức giận, Lộc Dư An đã làm Dữ Ninh tổn thương nặng nề, nhưng chú Lộc thậm chí còn không trừng phạt cậu ta, hắn phải cho Lộc Dư An một chút thương xót.
Lộc Dữ Ninh đứng dậy, lo lắng nói: "Anh hai, anh không sao chứ? Vết thương ở đâu? Để em xem."
Nghe được từ đánh nhau, Lộc Chính Thanh cảm thấy trong đầu có thứ gì đó nổ tung, lo lắng hỏi: "Sao lại đánh nhau với người khác?"
Mặc dù điều kiện sống của Dư An trước đây không được tốt nhưng mẹ nuôi của cậu lại hiền lành, cứng rắn, đối xử bình đẳng với Dư An và con ruột của bà, Dư An không học từ những người tốt mà học từ những người xấu. thói quen giao tiếp xã hội của cha nuôi, thích động thủ với người khác, đi chơi với những người không phù hợp trong xã hội.
*Ko đánh lại để bị đánh ch.ết à:))))
Lần trước động thủ cũng chưa được mấy ngày, lại cùng người khác động thủ, thật sự là dạy mãi không sửa.
Lộc Chính Thanh đang muốn động thủ.
Lúc này Lộc Vong Bắc cùng khách đi vào, Lộc Chính Thanh đành phải từ bỏ.
Lộc Dư An không thể lợi dụng cơn tức giận của Lộc Chính Thanh nữa, nhân cơ hội lùi lại một bước, giữ khoảng cách với bọn họ, luôn chuẩn bị lẻn về phòng.
Nhưng hôm nay là ai đến Lộc gia, Lộc gia quý trọng như vậy? Bãi cỏ bên ngoài khu đất đã được cắt tỉa.
Lộc Dư An tùy ý nhìn khách nhân, chỉ nhìn thoáng qua, đôi mắt màu hổ phách không khỏi mở to.
Hai người đi về phía cửa, người cầm đầu khoảng năm mươi tuổi, mặc áo khoác trắng như trăng, khí chất tao nhã, theo sát là một thanh niên mặc áo sơ mi trắng,
Đó là người đàn ông tôi gặp ở con hẻm hồi chiều.
Mạc Nhân Tuyết cũng nhìn thấy Lộc Dư An.
Lộc Dư An dời mắt đi như không có chuyện gì xảy ra, cúi đầu nhìn ngón chân, như không nhận ra hắn.
Lộc Chính Thanh đành phải tiếp Dương Xuân Quy: "Dạy dỗ hài tử, các người chê cười rồi."
Ông quay đầu lại nhìn Mạc Nhân Tuyết và khen ngợi: "Đây là Nhân Tuyết, quả thực là một nhân tài ưa tú. Ta đã xem buổi đấu giá mùa thu năm ngoái do cháu phụ trách. Từ cuộc triển lãm đến cuộc đấu giá cuối cùng, đều là độc đáo. Ta nhớ rằng tỷ lệ doanh thu cuối cùng cũng đã phá kỷ lục."
Lộc Chính Thanh đã nghe nói đến tên của Mạc Nhân Tuyết. Cháu trai lớn nhất của gia tộc Mạc ở thành phố Hồng Kông, người đứng đầu gia tộc Mạc bị bệnh nặng hai năm trước, Mạc Nhân Tuyết đã tiếp quản gia tộc Mạc bằng một tiếng sét(.?) đã vượt quá một tỷ, mặc dù hiện tại nó đã rút khỏi hoạt động của Mạc thị.
Nhưng Lộc Chính Thanh lại không dám đánh giá thấp Mạc Nhân Tuyết.
Cháu trai lớn do nhà họ Mạc bồi dưỡng sao có thể trở thành người bình thường,<"Tuyết Hành Hàn Sơn Đồ"> quốc bảo hồi chụp của quốc gia được giao cho Mạc Nhân Tuyết, có thể thấy được địa vị của Mạc Nhân Tuyết ở Mạc thị.
Mạc Nhân Tuyết khiêm tốn gật đầu, nhẹ nhàng nói: "Chỉ là trưởng bối trong nhà nâng đỡ, cho mang cái tên hư danh mà thôi."
Dương Xuân Quy không phải thương nhân, cho nên cũng không để ý tới giữa bọn họ vui vẻ, đi vào nhìn chung quanh, ánh mắt rơi vào Lộc Dư An, đi thẳng về phía cậu, nhịn không được chào hỏi: "Cháu là Dư An phải không? Rất tốt, rất tốt, ngoan, ta là bạn của mẹ cháu."
Nói xong ông lại nói thêm: "Đôi mắt của cháu thật sự rất giống mẹ." Giọng nói của ông tràn đầy hoài niệm.
Nghe được chữ mẹ, lông mi Lộc Dư An khẽ run lên.
Trên thực tế, thiếu niên không phải là một cậu bé ngoan ngoãn, cậu luôn tỏ ra cáu kỉnh khi ít nói, nhưng lúc này cậu giật giật khóe miệng, cố gắng ép ra một giọng nói khá ngoan ngoãn. mỉm cười, cứng ngắc cúi đầu gọi: "Chào chú Dương."
Giống như con nhím nhỏ đang cố gắng bỏ đi những chiếc gai trên người, sợ bị người ta đâm.
Mạc Nhân Tuyết có thể thấy rằng thiếu niên trong ngõ người sống chớ đến gần bộ dáng hoàn toàn khác.
Tuy nhiên, sự nghi ngờ trong mắt anh thoáng chốc biến mất.
Lộc gia làm ăn đã trăm năm, cũng là một gia tộc giàu có hạng nhất ở Nam Thàch, con cháu của họ sẽ không xuất hiện ở một nơi như vậy.
Vừa rồi khi đi vào, thiếu niên chỉ có một mình, đứng thẳng lưng tuy rằng miệng lưỡi sắc bén, nhưng trông cực kỳ gầy gò. Bốn người vây quanh đứa trẻ, đứa trẻ bị bắt nạt, ở trong nhà chính là thái độ như vậy sao?
Hắn nhớ tới Dương thúc từng nói với hắn về Lộc gia, hắn đoán được nguyên nhân, trong lòng không khỏi có chút cảm động.
Hắn là trưởng tôn Mạc gia, có rất nhiều em trai và em gái, anh là anh trai của những đứa trẻ đó từ khi còn nhỏ, trong gia đình dì có một đứa con, nó đã thất lạc nhiều năm, phải chịu đựng nhiều nỗi đau, rất nhiều bên ngoài. Cuối cùng sau khi tìm thấy nó, trong nhà như châu báu mà che trở.
*trái ngược hoàn toàn với cái gđ họ Lộc này
Bình thường anh sẽ chăm sóc nó nhiều hơn, nếu đứa trẻ đó ở nhà mà bị đối xư như vậy, không biết ủy khuất tới mức nào.
Nhưng Mạc Nhân Tuyết không phải là người xen vào việc người khác.
Sau khi Dương Xuân Quy hàn huyên cùng Lộc Vong Bắc xong, quay đầu lại nói với Mạc Nhân Tuyết: "Vọng Bắc, ngươi đã gặp mặt rồi, Dư An và Dữ Ninh là con của chú Lộc, đứa nhỏ này Dữ Ninh có thể vẽ, còn có những bức tranh rất có linh tính, chiếc đèn lồng cung đình Dữ Ninh vẽ đã cho ông ngoại của cháu xem, ông ngoại cháu cũng nói không tồi đâu."
Trên toàn nước Mỹ chỉ có một số hậu bối có thể được ông Nhan nói là tốt.
Nụ cười trên mặt Lộc Dữ Ninh cứng ngắc, trong mắt hiện lên vẻ hoảng sợ, trong lòng hắn có cảm giác lẫn lộn.
Lộc Vọng Bắc mỉm cười vô thức và tự hào sau khi nghe điều này. Em trai anh ta đương nhiên giỏi mọi thứ. (hơ hơ)
Lộc Dữ Ninh thật sự không dễ dàng có được cơ hội này. Lộc Dữ Ninh mấy năm nay đều không tìm được thích hợp sư phụ, một vị họa sĩ mới trưởng thành mà tìm việc lâu dài là rất khó khăn, Lộc Vong Bắc xem trong mắt, cất trong lòng. Anh ta rất có năng lực hành động, anh ta chú ý đến Lộc Dữ Ninh và lên kế hoạch cẩn thận, cuối cùng anh ta đã tìm thấy cơ hội này và thậm chí còn sử dụng mối quan hệ của ông nội mình cho mục đích này.
Nhưng Lộc Vong Bắc không hề hối hận. (sẽ hối hận thôi)
Bởi vì em trai của hắn xứng đáng nhận được những điều tốt nhất, đây là trách nhiệm của một người anh trai. ( hớ hớ cạn ngôn r..)
Anh ta nhìn qua Lộc Dư An, sự nhiệt tình của Lộc Dư An vừa rồi đối với Dương Xuân Quy không thể giấu được trong mắt anh ta, trong lòng anh ta có một cơn ớn lạnh. Hi vọng mọi chuyện sẽ không như anh ấy nghĩ.
Lộc Chính Thanh cũng có vẻ đắc ý nhìn hai người, hai cha con đứng cạnh nhau dịu dàng.
Mặc dù Mạc Nhân Tuyết không quen biết họ nhưng anh biết rằng mối quan hệ của ba người họ rất tốt.
Anh hơi nhìn sang một bên thì thấy cậu thiếu niên đang khoanh tay dựa vào tường cách đó không xa, vết thương giấu dưới bộ đồng phục học sinh, lưng thẳng, bộ đồng phục học sinh rộng rãi tôn lên một người đàn ông rất gầy, những ngón tay của cậu ấy, nhàm chán quấn quanh quai cặp sách của mình.
"Đáng tiếc Dư An không biết vẽ." Dương Xuân Quy không khỏi thở dài. Đáng tiếc là những đứa trẻ có quan hệ huyết thống với muội muội lại không biết vẽ.
"Dư An không có tài năng đó." Lộc Chính Thanh thản nhiên trả lời.
Không thể vẽ?
Mạc Nhân Tuyết nhướng mày, quay đầu nhìn thật sâu chàng trai trẻ một lúc, cuối cùng nhẹ nhàng hỏi: "Cậu là Dữ Ninh à?"
Dương Xuân Quuy sửng sốt, nhanh chóng giới thiệu: "Đây là Dư An."
Lộc Dữ Ninh trợn mắt, nhanh chóng ngoan ngoãn nhẹ nhàng giải thích: "Nhân Tuyết ca, tôi là Dữ Ninh. Đây là anh hai của tôi."
"Thật sao?" Tuy nhiên, Mạc Nhân Tuyết dừng lại, dừng lại ở góc nghiêng của chàng trai, thản nhiên hỏi: "Chú Dương, chú không phải nói rằng Dữ Ninh là người duy nhất trong nhà Lộc có thể vẽ sao? Dư An như thế nào cũng vẽ?"
Lộc Dư An tùy ý nghịch quai cặp sách, sau đó ngẩng đầu nhìn Mạc Nhân Tuyết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất