Quyển 1Chương 1: Thế giới 1: Dâm loạn vườn trường [4P]
Mưa phùn kèm những bông tuyết rơi xuống trong làn sương mù, dần dần bao phủ một vùng đất rộng lớn. Trà Thư mặc chiếc áo khoác nâu xám, cậu cầm chiếc ô đen đi một mình trên cây cầu hiu quạnh.
Khuôn mặt sắc sảo và mỹ lệ của cậu tựa như kiệt tác xuất sắc nhất của Thượng đế. Mái tóc hơi dài che đi đôi mắt lạnh lùng, trên hàng mi dày và dài đọng lại những bông tuyết nhỏ xíu nhưng chớp mắt một cái là chúng sẽ tan biến ngay. Ngoài ra, đuôi mắt hơi sếch toát ra vẻ quyến rũ động lộng người, nhìn xuống dưới là đôi môi không chỉ có hình dáng cực chuẩn mà còn có màu đỏ tự nhiên, dường như người thợ nhuộm điều chế tỉ mỉ màu đỏ chỉ để tô điểm lên đôi môi của cậu.
Cậu vươn ngón tay lên bầu trời đen xám xịt. Màu hồng nhạt trên đầu ngón tay giống như màu cánh hoa đào đầu xuân, bông tuyết rơi nhẹ nhàng đáp xuống tay cậu khiến cảm xúc lạnh lẽo lan tỏa từ tay đến tận trái tim.
Mặc dù cậu mang theo ô vì tuyết rơi, nhưng cậu vẫn muốn cảm nhận cái lạnh của tuyết. Như thể người ta giam mình trong nhà mà vẫn mở toang cửa sổ đón những tia nắng hi vọng vào căn phòng nhỏ, nhằm chiếu sáng tất cả sự trống rỗng.
Trà Thư nhìn những khối hình vòm hình cầu trắng như ngọc được người ta tỉ mỉ chạm khắc, gió thổi đến khiến mặt hồ trong veo xuất hiện gợn sóng, cậu bỗng cảm thấy có một vận mệnh kỳ diệu đang vây lấy mình. Hồ nước có vẻ trong và nông nhìn kỹ có thể thấy cá bơi lội tung tăng, thực tế hàng năm có rất nhiều người chết đuối ở đây, nếu nhảy xuống sẽ dần dần cảm thấy khó thở và cuối cùng là chết.
Nguyên nhân khiến cậu chọn hồ nước này là vì cậu sợ độ cao, trước đây chỉ cần đứng trên bục cao nhảy bungee cũng khiến chân cậu run lẩy bẩy, bạn trai bên cạnh mỉm cười nâng cậu lên, dịu dàng vuốt tóc và thấp giọng dỗ dành mới khiến Trà Thư bình tĩnh lại.
Nghĩ vậy, cậu ném chiếc ô đen xuống không chút do dự. Bỗng cậu quay đầu lại nhìn nhưng chỉ thấy một con chim nhỏ đang nhìn mình, thấy vậy cậu cứ thế nhảy xuống hồ nước lạnh thấu xương.
Trà Thư biết mình sắp chết nên nhắm mắt đón nhận số phận, bỗng có đôi bàn tay từ từ kéo cậu lên khỏi hồ, nước hồ phẳng lặng đột ngột dậy sóng xộc vào mũi và miệng khiến Trà Thư khó thở.
Cậu bất giác cảm thấy thân thể bị vớt lên khỏi mặt hồ, một dòng nước lạnh đổ xuống mặt hồ như gương, cậu yếu ớt nhìn vị khách không mời mà đến này.
Đó là bạn trai cũ, Quý Ngạn.
Quý Ngạn ôm chặt cậu vào lòng, mặc kệ chiếc áo khoác đen thấm đẫm nước. Đôi mắt màu hổ phách đầy lo lắng và tự trách, đôi môi mỏng khi mỉm cười tựa vầng trăng khuyết bây giờ trở nên nhợt nhạt, làn da trắng như tuyết vốn có của hắn càng tái nhợt không còn chút máu.
Quý Ngạn cởi áo khoác ướt đẫm của Trà Thư ra, cho cậu mặc áo khoác của mình rồi bế cậu về nhà.
"Tại sao?" Trà Thư khó hiểu hỏi, cậu không hề chung thủy trong lúc yêu đương với Quý Ngạn, thậm chí có thể nói là đã chơi đùa với tình cảm của hắn.
"Lúc anh về nhà... Anh nhìn thấy một chiếc ô dưới đất rất giống của em, do tay cầm ô vẫn còn ấm nên anh nghĩ em đã rơi xuống nước." Hắn lấy chiếc khăn từ trong túi quần rồi nhẹ nhàng lau nước trên mặt Trà Thư, sau khi hắn vén mái tóc ướt của cậu lên lộ ra đôi mắt trong veo và hờ hững.
Quý Ngạn kìm chế nỗi nhung nhớ nhiều năm, nghiêng đầu ngăn những giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống khuôn mặt của người trong vòng tay của mình.
"Lần sau đừng làm chuyện này nữa." Trà Thư hất tay Quý Ngạn ra, rồi ném áo khoác xuống đất. Cậu phớt lờ ánh mắt đau khổ của Quý Ngạn, quay lưng bỏ đi mà không hề quay đầu nhìn lại.
Quý Ngạn lao lên ôm eo Trà Thư, cố gắng dùng hơi nóng của chính mình để sưởi ấm cho cậu, "Đừng đi, em vô tình ngã hay có người đẩy em ngã, nói cho anh biết được không?"
"Không liên quan gì đến anh, hãy buông tôi ra." Trà Thư muốn kéo bàn tay ôm eo của mình ra, nhưng người đàn ông này dùng lực mạnh đến nỗi cậu không thể thoát ra được.
Quý Ngạn áp khuôn mặt tuấn mỹ của chính mình vào khuôn mặt nhỏ của Trà Thư, mái tóc đen bị ánh sáng chiếu vào, "Đừng mà... Anh yêu em... Chúng ta ở bên nhau một lần nữa nhé, cả đời này anh không muốn buông em ra."
"..." Người đàn ông trước mặt thật sự rất ngang ngược, nên Trà Thư đành xoay người ôm lấy hắn, cậu nhìn hắn rồi mỉm cười tủm tỉm, "Không có chân thành gì hết."
Quý Ngạn nghe vậy lập tức sững sờ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp của Trà Thư.
Dưới trời tuyết rơi, hai người thân mật hôn môi. Hô hấp trở nên nóng rực, lời nói chưa thể thốt ra còn ở trong cổ họng, chiếc lưỡi lạnh lẽo tham lam cướp đi hương vị ngọt ngào của cậu, hắn ngậm lấy cánh môi đỏ mềm mại rồi liếm mút chiếc lưỡi của cậu.
Sau khi nụ hôn kết thúc, đôi mắt của Trà Thư đã long lanh ngần ngấn nước, trên khuôn mặt ửng hồng và chóp mũi xuất hiện những giọt mồ hôi nhỏ, môi cậu khép hờ lộ ra đầu lưỡi đỏ tươi, trong nét trong sáng vẫn toát ra sự gợi cảm khó cưỡng.
Trà Thư chủ động vươn bàn tay non mềm nắm lấy bàn tay to của hắn, rồi thẹn thùng nép vào trong lòng ngực hắn, "Chúng ta đi thôi, quần áo ướt khó chịu lắm." Quý Ngạn cúi đầu hôn lên đỉnh đầu của Trà Thư.
Trà Thư lặng lẽ sờ túi thuốc trong túi, trước khi đi nhảy hồ cậu đã có một phương án dự phòng khác. Vì bệnh viện không bán loại thuốc này, nên cậu đã nhờ bạn trai cũ học y viết toa thuốc, sau đó cậu đi tìm thuốc ở tiệm thuốc rồi tự điều chế.
Từng mảnh bông tuyết trong suốt rơi lả tả khắp nơi, rất nhanh đã lấp đầy các hố nhỏ gập ghềnh trên mặt đất. Quý Ngạn chu đáo đặt tay trên lưng Trà Thư, giờ đây hắn rất mong mình có thể biến thành tuyết vì như vậy có thể rơi xuống trên vai và mặt của Trà Thư, cho dù tan thành nước cũng không sao.
Trà Thư bỗng nhớ tới quá khứ hỗn loạn của mình với các bạn trai, sau khi bị phát hiện ngoại tình cậu phải đối mặt với lửa giận và lòng hoài nghi của bọn họ nhưng chia tay xong bọn họ vẫn chưa chịu buông tay, những điều này đã khiến Trà Thư ngán ngẩm từ lâu.
"Tôi đi mua thuốc, chằng may bị cảm lạnh thì không tốt." Trà Thư chủ động rời đi ôm ấp của hắn, cậu đứng ở bậc thang thứ ba trong khi điềm nhiên nói.
Cậu xoay người đi vào mua thuốc rồi lén thoát ra từ cửa sau, sau một hồi mệt mỏi cậu đi vào một hẻm nhỏ.
Trà Thư lập tức lấy thuốc ra uống, rất nhanh hô hấp của cậu dần trở nên khó khăn vì mạch máu tắc nghẽn. Trà Thư bình tĩnh đón nhận nỗi đau thấu xương, chờ đợi cái chết đến.
Hôm nay vẫn giống như biết bao ngày khác, nhưng lại trở nên đặc biệt hơn vì là ngày Trà Thư lựa chọn chết trong ngõ nhỏ. Bông tuyết đã rơi nhiều đến mức muốn chôn vùi Trà Thư, nhìn từ xa giống như cậu đang đắp chiếc chăn bông dày và chìm vào giấc ngủ.
[Tinh - đang kiểm tra ký chủ]
[Đang tiến hành ràng buộc...]
[Xong!]
Nghe thấy âm thanh bên tai vang lên nên Trà Thư mở mắt ra nhìn bóng tối trước mặt, cậu thấy bên tay phải có ánh sáng yếu ớt và cả một ngôi sao lấp lánh.
"Mi là gì?" Trà Thư bước tới cầm ngôi sao sáng lên, cảm giác mềm mại làm cậu dễ chịu đến mức nhướng mày.
[Xin chào ký chủ, rất vui vì được gặp cậu. Tôi là hệ thống 11, cậu đã được chọn ngẫu nhiên để đi vào thế giới song song giúp nhân vật chính thực hiện ước nguyện của mình. Mặt khác, hoàn thành nhiệm vụ sẽ biến tất cả mong muốn của cậu thành sự thật!]
"Cái gì cũng được sao?" Trà Thư rất hứng thú nhìn ngôi sao tuyên bố dõng dạc. Sau khi con người chết đi sẽ đi xuống địa phủ, khen thưởng hay bị phạt đều được quyết định từ công đức và tội lỗi khi còn sống. Bây giờ cậu lại đến một nơi tối đen như mực là chuyện gì đây?
[Đúng rồi ký chủ!]
"Được, vậy thử xem... Chung quy con người vẫn muốn được sống tiếp."
- -----
[Hệ thống đang thông báo cốt truyện: Học sinh chuyển trường Trà Thư không chỉ có khuôn mặt xấu xí mà thành tích học tập còn rất kém. Do đó, bố mẹ không thương anh trai không thích, bị bạn học cười nhạo sỉ nhục, cuối cùng hắn lựa chọn uống thuốc ngủ tự sát.]
[Ước nguyện: Không muốn chết, muốn sống thật xuất sắc.]
[Xin ký chủ giúp hắn hoàn thành ước nguyện!]
Ngay cả khi gặp phải bạo lực và đau khổ vẫn sẽ hối hận vì quyết định tự sát, vẫn muốn sống sót sao? Hàng mi dày và dài của Trà Thư cụp xuống che đi đôi mắt, vẻ mặt có phần suy tư.
Sau khi xuyên đến thế giới mới, Trà Thư nằm trên chiếc giường lớn mềm mại. Ban đầu nguyên chủ có chiếc mũi tẹt và mặt đầy mụn, đeo cặp kính lỗi thời nhưng quần áo lại sạch sẽ đến không ngờ. Bấy giờ đây làn da đã biến thành mịn màng trắng nõn, mái tóc đen óng mượt và một đôi mắt hổ phách như mèo, dung mạo xinh xắn tựa con búp bê sứ tinh xảo.
Hiện tại Trà Thư đã xuyên qua nên cơ thể ban đầu cũng thay đổi, vì thế giới sẽ thích ứng với sự thay đổi của cậu.
Cậu lặng lẽ đứng dậy khỏi giường, mặc vào bộ đồng phục cao cấp được cắt may cẩn thận của trường. Chiếc quần tôn lên vòng eo thon thả và cặp mông vểnh, tựa như vị thiếu gia cao quý đang vô thức tỏa ra ma lực quyến rũ người khác. Hơn nữa, mỗi khi cậu bật cười tủm tỉm đều sẽ lộ ra chiếc răng hổ nghịch ngợm.
Trà Thư đi ăn sáng sau khi rửa mặt, bữa sáng có bánh mì ăn kèm với trứng và xúc xích.
Hôm nay Trì Dung Thanh vô cùng sửng sốt khi gặp em trai Trà Thư, hắn bỗng nhận ra trên người cậu có một sức hấp dẫn khó tả, một sức hút rất lớn và mạnh mẽ đến mức hắn không thể rời mắt.
Thiếu niên mảnh mai trước mặt hắn đang cầm một đôi dao nĩa màu trắng bạc, chiếc nĩa cắm vào cây xúc xích làm nước sốt bên trong tuôn trào ra, một tay khác cầm dao cắt xúc xích làm một nửa. Có vẻ Trà Thư vô tình dùng lực quá mạnh nên suýt nữa chiếc đĩa đã rơi xuống đất, thấy vậy cậu lập tức đưa tay lau trán dù không có giọt mồ hôi nào.
Cậu nhúng nước sốt rồi đút thức ăn ngon vào cái miệng nhỏ nhắn hồng hào, xúc xích quá lớn khiến Trà Thư phải mở miệng cắn thật mạnh.
Trì Dung Thanh bất ngờ liên tưởng đến việc dương v*t to lớn được liếm mút, nên phía dưới không kiềm được mà đứng lên, hắn bắt chéo chân nhằm che giấu đũng quần của mình.
Trì Dung Thanh đưa khăn ăn cho em trai, chỉ vào nước sốt trên khóe miệng để cậu lau đi.
Lúc này, hắn muốn trở thành một tờ khăn giấy trong bàn tay trắng nõn của cậu, để cảm nhận sự mềm mại và đàn hồi của đôi môi và cơ hội tiếp xúc gần gũi với em trai.
Trước đây, hắn không hề để ý đến người em cùng cha khác mẹ này. Thậm chí, hắn còn không biết cậu học ở đâu và điểm số ra sao. Ngay cả bố mẹ cũng không hề quan tâm nhiều đến cậu mà chỉ biết đưa cho cậu rất nhiều tiền, đó hẳn là sự dịu dàng duy nhất mà bố mẹ dành cho em trai Trà Thư.
Bây giờ thì khác rồi, vì hắn có một ham muốn đồi bại đối với em trai của mình. Ngay khi cậu đang ăn xúc xích chấm sốt kem trắng, hắn sẽ lợi dụng sự không phòng bị của cậu để trói hai tay cậu ra sau lưng, bóp chiếc cằm nhỏ nhắn của cậu rồi đưa dương v*t to lớn cương cứng vào cái miệng non nớt. Sau cùng hắn sẽ bắn đầy lên mặt và miệng cậu, mỉm cười trước vẻ ngoài bối rối và chật vật của cậu.
Suy nghĩ của hắn bay đi rất xa. Do hắn đã bị hấp dẫn hoàn toàn trước Trà Thư nên đồ ăn mỹ vị dường như không còn giá trị gì, một thìa vẫn không đụng đến.
Trên đường đi học, Trà Thư vô tình gặp hotboy hiền lành trong lớp, đồng thời là học sinh giỏi luôn giữ vị trí đứng đầu. Anh có sống mũi cao và đôi môi mỏng gợi cảm, đôi mắt sáng ngời đầy cuốn hút. Dù đường nét khuôn mặt của anh vừa hoàn mỹ vừa tao nhã, nhưng trên người anh luôn toát ra cảm giác dịu dàng như thiên thần, khí chất trong sáng khiến người ta không thể không tiếp cận.
Trà Thư chạy quá nhanh nên vô tình đâm sầm vào vòng tay của Úc Hữu Minh, trán đúng lúc va phải xương vai của anh. Trà Thư ôm đầu rên rỉ vì đau đớn, nhưng nếu không phải Úc Hữu Minh ôm cậu thì hiện tại cậu đã ngã xuống đất rồi.
"Bạn nhỏ, cẩn thận một chút." Úc Hữu Minh buông Trà Thư ra, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen mềm mại của cậu rồi thân mật chạm vào vành tai trắng ngần.
"Xin lỗi, tôi sắp đến muộn!" Bỏ qua đau đớn trên đầu, cậu lập tức thoát ra khỏi vòng tay ấm áp của anh rồi nhanh chóng chạy đi.
Thật giống một con thỏ nghịch ngợm chạy trốn, Úc Hữu Minh mỉm cười khi nhìn cậu. Anh bất giác nhớ tới vòng eo thon thả mà mình vừa thấy, trắng trẻo và mịn màng như loại lụa thượng hạng nhất, thật sự là một bạn nhỏ xinh đẹp.
Khuôn mặt sắc sảo và mỹ lệ của cậu tựa như kiệt tác xuất sắc nhất của Thượng đế. Mái tóc hơi dài che đi đôi mắt lạnh lùng, trên hàng mi dày và dài đọng lại những bông tuyết nhỏ xíu nhưng chớp mắt một cái là chúng sẽ tan biến ngay. Ngoài ra, đuôi mắt hơi sếch toát ra vẻ quyến rũ động lộng người, nhìn xuống dưới là đôi môi không chỉ có hình dáng cực chuẩn mà còn có màu đỏ tự nhiên, dường như người thợ nhuộm điều chế tỉ mỉ màu đỏ chỉ để tô điểm lên đôi môi của cậu.
Cậu vươn ngón tay lên bầu trời đen xám xịt. Màu hồng nhạt trên đầu ngón tay giống như màu cánh hoa đào đầu xuân, bông tuyết rơi nhẹ nhàng đáp xuống tay cậu khiến cảm xúc lạnh lẽo lan tỏa từ tay đến tận trái tim.
Mặc dù cậu mang theo ô vì tuyết rơi, nhưng cậu vẫn muốn cảm nhận cái lạnh của tuyết. Như thể người ta giam mình trong nhà mà vẫn mở toang cửa sổ đón những tia nắng hi vọng vào căn phòng nhỏ, nhằm chiếu sáng tất cả sự trống rỗng.
Trà Thư nhìn những khối hình vòm hình cầu trắng như ngọc được người ta tỉ mỉ chạm khắc, gió thổi đến khiến mặt hồ trong veo xuất hiện gợn sóng, cậu bỗng cảm thấy có một vận mệnh kỳ diệu đang vây lấy mình. Hồ nước có vẻ trong và nông nhìn kỹ có thể thấy cá bơi lội tung tăng, thực tế hàng năm có rất nhiều người chết đuối ở đây, nếu nhảy xuống sẽ dần dần cảm thấy khó thở và cuối cùng là chết.
Nguyên nhân khiến cậu chọn hồ nước này là vì cậu sợ độ cao, trước đây chỉ cần đứng trên bục cao nhảy bungee cũng khiến chân cậu run lẩy bẩy, bạn trai bên cạnh mỉm cười nâng cậu lên, dịu dàng vuốt tóc và thấp giọng dỗ dành mới khiến Trà Thư bình tĩnh lại.
Nghĩ vậy, cậu ném chiếc ô đen xuống không chút do dự. Bỗng cậu quay đầu lại nhìn nhưng chỉ thấy một con chim nhỏ đang nhìn mình, thấy vậy cậu cứ thế nhảy xuống hồ nước lạnh thấu xương.
Trà Thư biết mình sắp chết nên nhắm mắt đón nhận số phận, bỗng có đôi bàn tay từ từ kéo cậu lên khỏi hồ, nước hồ phẳng lặng đột ngột dậy sóng xộc vào mũi và miệng khiến Trà Thư khó thở.
Cậu bất giác cảm thấy thân thể bị vớt lên khỏi mặt hồ, một dòng nước lạnh đổ xuống mặt hồ như gương, cậu yếu ớt nhìn vị khách không mời mà đến này.
Đó là bạn trai cũ, Quý Ngạn.
Quý Ngạn ôm chặt cậu vào lòng, mặc kệ chiếc áo khoác đen thấm đẫm nước. Đôi mắt màu hổ phách đầy lo lắng và tự trách, đôi môi mỏng khi mỉm cười tựa vầng trăng khuyết bây giờ trở nên nhợt nhạt, làn da trắng như tuyết vốn có của hắn càng tái nhợt không còn chút máu.
Quý Ngạn cởi áo khoác ướt đẫm của Trà Thư ra, cho cậu mặc áo khoác của mình rồi bế cậu về nhà.
"Tại sao?" Trà Thư khó hiểu hỏi, cậu không hề chung thủy trong lúc yêu đương với Quý Ngạn, thậm chí có thể nói là đã chơi đùa với tình cảm của hắn.
"Lúc anh về nhà... Anh nhìn thấy một chiếc ô dưới đất rất giống của em, do tay cầm ô vẫn còn ấm nên anh nghĩ em đã rơi xuống nước." Hắn lấy chiếc khăn từ trong túi quần rồi nhẹ nhàng lau nước trên mặt Trà Thư, sau khi hắn vén mái tóc ướt của cậu lên lộ ra đôi mắt trong veo và hờ hững.
Quý Ngạn kìm chế nỗi nhung nhớ nhiều năm, nghiêng đầu ngăn những giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống khuôn mặt của người trong vòng tay của mình.
"Lần sau đừng làm chuyện này nữa." Trà Thư hất tay Quý Ngạn ra, rồi ném áo khoác xuống đất. Cậu phớt lờ ánh mắt đau khổ của Quý Ngạn, quay lưng bỏ đi mà không hề quay đầu nhìn lại.
Quý Ngạn lao lên ôm eo Trà Thư, cố gắng dùng hơi nóng của chính mình để sưởi ấm cho cậu, "Đừng đi, em vô tình ngã hay có người đẩy em ngã, nói cho anh biết được không?"
"Không liên quan gì đến anh, hãy buông tôi ra." Trà Thư muốn kéo bàn tay ôm eo của mình ra, nhưng người đàn ông này dùng lực mạnh đến nỗi cậu không thể thoát ra được.
Quý Ngạn áp khuôn mặt tuấn mỹ của chính mình vào khuôn mặt nhỏ của Trà Thư, mái tóc đen bị ánh sáng chiếu vào, "Đừng mà... Anh yêu em... Chúng ta ở bên nhau một lần nữa nhé, cả đời này anh không muốn buông em ra."
"..." Người đàn ông trước mặt thật sự rất ngang ngược, nên Trà Thư đành xoay người ôm lấy hắn, cậu nhìn hắn rồi mỉm cười tủm tỉm, "Không có chân thành gì hết."
Quý Ngạn nghe vậy lập tức sững sờ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp của Trà Thư.
Dưới trời tuyết rơi, hai người thân mật hôn môi. Hô hấp trở nên nóng rực, lời nói chưa thể thốt ra còn ở trong cổ họng, chiếc lưỡi lạnh lẽo tham lam cướp đi hương vị ngọt ngào của cậu, hắn ngậm lấy cánh môi đỏ mềm mại rồi liếm mút chiếc lưỡi của cậu.
Sau khi nụ hôn kết thúc, đôi mắt của Trà Thư đã long lanh ngần ngấn nước, trên khuôn mặt ửng hồng và chóp mũi xuất hiện những giọt mồ hôi nhỏ, môi cậu khép hờ lộ ra đầu lưỡi đỏ tươi, trong nét trong sáng vẫn toát ra sự gợi cảm khó cưỡng.
Trà Thư chủ động vươn bàn tay non mềm nắm lấy bàn tay to của hắn, rồi thẹn thùng nép vào trong lòng ngực hắn, "Chúng ta đi thôi, quần áo ướt khó chịu lắm." Quý Ngạn cúi đầu hôn lên đỉnh đầu của Trà Thư.
Trà Thư lặng lẽ sờ túi thuốc trong túi, trước khi đi nhảy hồ cậu đã có một phương án dự phòng khác. Vì bệnh viện không bán loại thuốc này, nên cậu đã nhờ bạn trai cũ học y viết toa thuốc, sau đó cậu đi tìm thuốc ở tiệm thuốc rồi tự điều chế.
Từng mảnh bông tuyết trong suốt rơi lả tả khắp nơi, rất nhanh đã lấp đầy các hố nhỏ gập ghềnh trên mặt đất. Quý Ngạn chu đáo đặt tay trên lưng Trà Thư, giờ đây hắn rất mong mình có thể biến thành tuyết vì như vậy có thể rơi xuống trên vai và mặt của Trà Thư, cho dù tan thành nước cũng không sao.
Trà Thư bỗng nhớ tới quá khứ hỗn loạn của mình với các bạn trai, sau khi bị phát hiện ngoại tình cậu phải đối mặt với lửa giận và lòng hoài nghi của bọn họ nhưng chia tay xong bọn họ vẫn chưa chịu buông tay, những điều này đã khiến Trà Thư ngán ngẩm từ lâu.
"Tôi đi mua thuốc, chằng may bị cảm lạnh thì không tốt." Trà Thư chủ động rời đi ôm ấp của hắn, cậu đứng ở bậc thang thứ ba trong khi điềm nhiên nói.
Cậu xoay người đi vào mua thuốc rồi lén thoát ra từ cửa sau, sau một hồi mệt mỏi cậu đi vào một hẻm nhỏ.
Trà Thư lập tức lấy thuốc ra uống, rất nhanh hô hấp của cậu dần trở nên khó khăn vì mạch máu tắc nghẽn. Trà Thư bình tĩnh đón nhận nỗi đau thấu xương, chờ đợi cái chết đến.
Hôm nay vẫn giống như biết bao ngày khác, nhưng lại trở nên đặc biệt hơn vì là ngày Trà Thư lựa chọn chết trong ngõ nhỏ. Bông tuyết đã rơi nhiều đến mức muốn chôn vùi Trà Thư, nhìn từ xa giống như cậu đang đắp chiếc chăn bông dày và chìm vào giấc ngủ.
[Tinh - đang kiểm tra ký chủ]
[Đang tiến hành ràng buộc...]
[Xong!]
Nghe thấy âm thanh bên tai vang lên nên Trà Thư mở mắt ra nhìn bóng tối trước mặt, cậu thấy bên tay phải có ánh sáng yếu ớt và cả một ngôi sao lấp lánh.
"Mi là gì?" Trà Thư bước tới cầm ngôi sao sáng lên, cảm giác mềm mại làm cậu dễ chịu đến mức nhướng mày.
[Xin chào ký chủ, rất vui vì được gặp cậu. Tôi là hệ thống 11, cậu đã được chọn ngẫu nhiên để đi vào thế giới song song giúp nhân vật chính thực hiện ước nguyện của mình. Mặt khác, hoàn thành nhiệm vụ sẽ biến tất cả mong muốn của cậu thành sự thật!]
"Cái gì cũng được sao?" Trà Thư rất hứng thú nhìn ngôi sao tuyên bố dõng dạc. Sau khi con người chết đi sẽ đi xuống địa phủ, khen thưởng hay bị phạt đều được quyết định từ công đức và tội lỗi khi còn sống. Bây giờ cậu lại đến một nơi tối đen như mực là chuyện gì đây?
[Đúng rồi ký chủ!]
"Được, vậy thử xem... Chung quy con người vẫn muốn được sống tiếp."
- -----
[Hệ thống đang thông báo cốt truyện: Học sinh chuyển trường Trà Thư không chỉ có khuôn mặt xấu xí mà thành tích học tập còn rất kém. Do đó, bố mẹ không thương anh trai không thích, bị bạn học cười nhạo sỉ nhục, cuối cùng hắn lựa chọn uống thuốc ngủ tự sát.]
[Ước nguyện: Không muốn chết, muốn sống thật xuất sắc.]
[Xin ký chủ giúp hắn hoàn thành ước nguyện!]
Ngay cả khi gặp phải bạo lực và đau khổ vẫn sẽ hối hận vì quyết định tự sát, vẫn muốn sống sót sao? Hàng mi dày và dài của Trà Thư cụp xuống che đi đôi mắt, vẻ mặt có phần suy tư.
Sau khi xuyên đến thế giới mới, Trà Thư nằm trên chiếc giường lớn mềm mại. Ban đầu nguyên chủ có chiếc mũi tẹt và mặt đầy mụn, đeo cặp kính lỗi thời nhưng quần áo lại sạch sẽ đến không ngờ. Bấy giờ đây làn da đã biến thành mịn màng trắng nõn, mái tóc đen óng mượt và một đôi mắt hổ phách như mèo, dung mạo xinh xắn tựa con búp bê sứ tinh xảo.
Hiện tại Trà Thư đã xuyên qua nên cơ thể ban đầu cũng thay đổi, vì thế giới sẽ thích ứng với sự thay đổi của cậu.
Cậu lặng lẽ đứng dậy khỏi giường, mặc vào bộ đồng phục cao cấp được cắt may cẩn thận của trường. Chiếc quần tôn lên vòng eo thon thả và cặp mông vểnh, tựa như vị thiếu gia cao quý đang vô thức tỏa ra ma lực quyến rũ người khác. Hơn nữa, mỗi khi cậu bật cười tủm tỉm đều sẽ lộ ra chiếc răng hổ nghịch ngợm.
Trà Thư đi ăn sáng sau khi rửa mặt, bữa sáng có bánh mì ăn kèm với trứng và xúc xích.
Hôm nay Trì Dung Thanh vô cùng sửng sốt khi gặp em trai Trà Thư, hắn bỗng nhận ra trên người cậu có một sức hấp dẫn khó tả, một sức hút rất lớn và mạnh mẽ đến mức hắn không thể rời mắt.
Thiếu niên mảnh mai trước mặt hắn đang cầm một đôi dao nĩa màu trắng bạc, chiếc nĩa cắm vào cây xúc xích làm nước sốt bên trong tuôn trào ra, một tay khác cầm dao cắt xúc xích làm một nửa. Có vẻ Trà Thư vô tình dùng lực quá mạnh nên suýt nữa chiếc đĩa đã rơi xuống đất, thấy vậy cậu lập tức đưa tay lau trán dù không có giọt mồ hôi nào.
Cậu nhúng nước sốt rồi đút thức ăn ngon vào cái miệng nhỏ nhắn hồng hào, xúc xích quá lớn khiến Trà Thư phải mở miệng cắn thật mạnh.
Trì Dung Thanh bất ngờ liên tưởng đến việc dương v*t to lớn được liếm mút, nên phía dưới không kiềm được mà đứng lên, hắn bắt chéo chân nhằm che giấu đũng quần của mình.
Trì Dung Thanh đưa khăn ăn cho em trai, chỉ vào nước sốt trên khóe miệng để cậu lau đi.
Lúc này, hắn muốn trở thành một tờ khăn giấy trong bàn tay trắng nõn của cậu, để cảm nhận sự mềm mại và đàn hồi của đôi môi và cơ hội tiếp xúc gần gũi với em trai.
Trước đây, hắn không hề để ý đến người em cùng cha khác mẹ này. Thậm chí, hắn còn không biết cậu học ở đâu và điểm số ra sao. Ngay cả bố mẹ cũng không hề quan tâm nhiều đến cậu mà chỉ biết đưa cho cậu rất nhiều tiền, đó hẳn là sự dịu dàng duy nhất mà bố mẹ dành cho em trai Trà Thư.
Bây giờ thì khác rồi, vì hắn có một ham muốn đồi bại đối với em trai của mình. Ngay khi cậu đang ăn xúc xích chấm sốt kem trắng, hắn sẽ lợi dụng sự không phòng bị của cậu để trói hai tay cậu ra sau lưng, bóp chiếc cằm nhỏ nhắn của cậu rồi đưa dương v*t to lớn cương cứng vào cái miệng non nớt. Sau cùng hắn sẽ bắn đầy lên mặt và miệng cậu, mỉm cười trước vẻ ngoài bối rối và chật vật của cậu.
Suy nghĩ của hắn bay đi rất xa. Do hắn đã bị hấp dẫn hoàn toàn trước Trà Thư nên đồ ăn mỹ vị dường như không còn giá trị gì, một thìa vẫn không đụng đến.
Trên đường đi học, Trà Thư vô tình gặp hotboy hiền lành trong lớp, đồng thời là học sinh giỏi luôn giữ vị trí đứng đầu. Anh có sống mũi cao và đôi môi mỏng gợi cảm, đôi mắt sáng ngời đầy cuốn hút. Dù đường nét khuôn mặt của anh vừa hoàn mỹ vừa tao nhã, nhưng trên người anh luôn toát ra cảm giác dịu dàng như thiên thần, khí chất trong sáng khiến người ta không thể không tiếp cận.
Trà Thư chạy quá nhanh nên vô tình đâm sầm vào vòng tay của Úc Hữu Minh, trán đúng lúc va phải xương vai của anh. Trà Thư ôm đầu rên rỉ vì đau đớn, nhưng nếu không phải Úc Hữu Minh ôm cậu thì hiện tại cậu đã ngã xuống đất rồi.
"Bạn nhỏ, cẩn thận một chút." Úc Hữu Minh buông Trà Thư ra, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen mềm mại của cậu rồi thân mật chạm vào vành tai trắng ngần.
"Xin lỗi, tôi sắp đến muộn!" Bỏ qua đau đớn trên đầu, cậu lập tức thoát ra khỏi vòng tay ấm áp của anh rồi nhanh chóng chạy đi.
Thật giống một con thỏ nghịch ngợm chạy trốn, Úc Hữu Minh mỉm cười khi nhìn cậu. Anh bất giác nhớ tới vòng eo thon thả mà mình vừa thấy, trắng trẻo và mịn màng như loại lụa thượng hạng nhất, thật sự là một bạn nhỏ xinh đẹp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất