Quyển 1Chương 4: Đánh cược không?
Vì Trà Thư nên Nghiêm Dực Lẫm chăm chỉ đến lớp hàng ngày, đến giờ tan học y sẽ chạy ngay đến chỗ Trà Thư và trò chuyện với cậu về rất nhiều thứ. Tất nhiên, bạn cùng bàn của Trà Thư là Úc Hữu Minh cũng sẽ thường xuyên tham gia vào cuộc trò chuyện.
Dù Nghiêm Dực Lẫm có bất mãn nhưng vẫn không thể bày tỏ ra, vì y phải từ từ trò chuyện thế này mới biết thêm nhiều thông tin về Trà Thư.
Đôi khi Nghiêm Dực Lẫm chỉ cần ngắm Trà Thư ăn miếng rong biển, khi ấy đôi môi trái tim hồng hào lúc đóng lúc mở với đôi mắt sáng ngời lấp lánh như dải ngân hà, nhiêu đó thôi cũng đủ khiến Nghiêm Dực Lẫm cảm thấy thỏa mãn và vui sướng trong lòng.
Y muốn đi ăn rồi đi hát với Trà Thư, trong khi họ nói về bất cứ chủ đề nào Trà Thư thích thì y sẽ nhân cơ hội ngửi mùi thơm trên cơ thể cậu, chạm vào mái tóc đen mềm mượt của cậu, thấy khóe mắt cậu ửng đỏ và móng tay tròn xoe.
Tất nhiên, sẽ thật hoàn hảo nếu không có Úc Hữu Minh.
Nhìn thấy Úc Hữu Minh thân mật gọi Trà Thư là Thư Thư, y cũng không muốn bị lãng quên, "Tiểu Thư thích ăn gì, sau khi tan học hai người chúng ta đi ăn chung nha."
"Nghe giống chú cháu vậy, sao lại có cảm giác như loạn luân nhỉ." Úc Hữu Minh nhìn thoáng qua đã biết âm mưu của Nghiêm Dực Lẫm, anh muốn ám chỉ với Trà Thư rằng Nghiêm Dực Lẫm chắc chắn có ý đồ xấu.
Trà Thư nghe xong nhướng mày, nhẹ nhàng nói: "Mình chỉ thích con gái thơm tho mềm mại thôi, cảm thấy con trai rất là cứng ngắc... Không lẽ hai người cong hả?" Cậu nghi ngờ nhìn hai người.
"Không, không... Không phải, mình thẳng mà." Nghiêm Dực Lẫm vội vàng giải thích, trong lòng lại cảm thấy sốt ruột vì biết cậu thích con gái đồng nghĩa với việc cậu không thích y, nhưng y không hề có ý định muốn từ bỏ...
"Chỉ cần mình thích, nam hay nữ đều được." Úc Hữu Minh liếm đôi môi mỏng gợi cảm, vừa mỉm cười vừa nhìn Trà Thư. Cậu thích con gái cũng không sao, cùng lắm là bẻ cong cậu lại.
Trà Thư trầm ngâm gật đầu, bỗng cậu đi gần Úc Hữu Minh trước ánh mắt ghen tị của Nghiêm Dực Lẫm. Y nhìn thẳng vào Úc Hữu Minh đang cười, tức giận đến nỗi suýt bóp nát lon Coca trên tay.
"Muốn đánh cược không?" Trà Thư nói.
"Cậu luôn đứng nhất trong mọi kỳ thi, nhưng nếu lần này mình đứng nhất thì cậu phải làm theo một yêu cầu của mình."
"Đợi đến khi cậu vượt qua mình rồi nói tiếp."
"Nếu mình thua thì cậu muốn làm gì mình cũng được." Trà Thư ghé sát tai Úc Hữu Minh và nói những lời mờ ám này với anh.
Nghiêm Dực Lẫm thấy vậy nên tức giận ném mạnh lon Coca vào thùng rác tạo ra âm thanh ồn ào, sau cùng y còn lén giơ ngón giữa với Úc Hữu Minh.
Quả nhiên Nghiêm Dực Lẫm yêu đương vào là ngốc nghếch, Úc Hữu Minh thầm nghĩ.
Không đủ tư cách để cạnh tranh với anh.
Người chiến thắng cuối cùng phải là anh.
Thư Thư càng chơi bạo càng khiến Úc Hữu Minh cảm thấy hứng thú hơn, vẻ mặt anh vẫn ôn nhu thân thiện nhưng đôi mắt đen láy sâu thẳm không thể dò xét được.
Anh giơ ngón út về phía Trà Thư, "Chốt kèo." cuộc đánh cược chính thức bắt đầu.
- ---
Sau khi kết quả thi được công bố, mọi người bàn tán rất nhiều về việc Trà Thư vượt mặt được thiên tài Úc Hữu Minh. Về điểm thi, Trà Thư thực sự được điểm tối đa ở 6 môn và 3 môn còn lại đều gần đạt điểm trọn vẹn.
Nếu thấy điểm thi đã khiến người khác ao ước, thì khi nhìn tận mắt chân dung của cậu còn khiến mọi người sốc hơn. Trên đời này sao lại có một người vừa đẹp vừa hoàn hảo như vậy, ngoại trừ vóc dáng nhỏ bé thì những thứ còn lại đều hoàn mỹ. Chính vì vậy mà rất nhiều người đã tìm đến lớp 1150 để tỏ tình với cậu, nhưng tiếc rằng cậu đã từ chối tất cả mọi người.
Dẫu vậy vẫn có một lượng lớn những người yêu mến đến tỏ tình với Trà Thư, hầu hết đều là con trai. Thậm chí có nhiều tin đồn cho rằng Trà Thư xứng đáng là hoa khôi học đường, cho là con trai nhưng cậu vẫn đẹp đến ngỡ ngàng.
"Thư Thư... Yêu cầu của cậu là gì?" Úc Hữu Minh cố gắng che giấu sự phấn khích của mình, anh quay đầu nhìn Trà Thư đang nở nụ cười chói lọi trên đôi môi đỏ mọng.
Thật đáng kinh ngạc, anh tính sai rồi.
"Mình muốn cậu làm hiệp sĩ của mình."
Kể từ đó, Úc Hữu Minh trở thành hiệp sĩ độc quyền của Trà Thư, cho dù Trà Thư đi đâu thì anh cũng phải đi theo sát.
Ngoại trừ khi về nhà.
Lúc Trà Thư uống coca, vừa mở nắp coca đã bị trào ra ngoài thì Úc Hữu Minh nhanh chóng lấy khăn giấy lau sạch. Còn nếu Trà Thư muốn rửa tay, thì Úc Hữu Minh sẽ giúp cậu xắn tay áo lên cho gọn gàng. Hoặc lúc Trà Thư muốn chụp ảnh, thì Úc Hữu Minh luôn là người cầm máy chụp ảnh.
Anh sẽ đưa tay che chắn trên đầu Trà Thư khi cậu cúi xuống bàn nhặt đồ, thậm chí anh luôn kịp thời đỡ lấy Trà Thư khi cậu suýt ngã khỏi ghế. Mỗi khi Trà Thư không đủ cao để lấy được đồ chuyển phát nhanh, thì anh sẽ lấy và cầm thay cho cậu. Hoặc khi Trà Thư muốn ăn đồ ăn vặt, Úc Hữu Minh sẽ mang chúng đi và cho Trà Thư ăn trái cây tốt cho sức khỏe.
Những lần điện thoại sắp rơi xuống đất, Úc Hữu Minh luôn nhanh chóng bắt được. Ngay cả lúc Trà Thư ném rác không trúng vào thùng rác, vẫn có Úc Hữu Minh thay cậu đi nhặt lại.
Đến cả lúc nghe nhạc, Trà Thư luôn nói: "Chúng ta có thần giao cách cảm phải không, mình đúng lúc cũng muốn nghe bài hát này."
Một miếng dưa hấu ở giữa, quả anh đào bên trên bánh, phần bụng cá trắng ngần của cá vược hấp và miếng thịt cừu béo ngậy đầu tiên trong nồi lẩu đều thuộc về Trà Thư.
Trà Thư có thể nhìn thấy hình bóng của trong mắt Úc Hữu Minh.
Có thể nói, chỉ có chuyện cậu không làm được chứ không có chuyện Úc Hữu Minh không làm được.
Giống như một con nhện dẫn Trà Thư vào lưới tình.
Nhưng mà anh đâu phải là gu của Trà Thư.
Tuy nhiên, dù chu đáo ân cần đến đâu cũng phải có giới hạn.
"Hữu Minh, mua giúp mình một cây kem dâu đi."
"Không được, cậu đang bị ho khan nên không được ăn."
"Nhưng bác sĩ nói mình được ăn mà."
"Vậy à, vậy cậu nhờ bác sĩ nói lại cho mình nghe đi."
"Thư Thư không có bị ho, nên được phép ăn một cây kem! Nhất định phải mua kem cho cậu ấy!"
"Thư Thư không thể tự làm bác sĩ được...!"
Sau khi duy trì quan hệ này được một tháng, Trà Thư dường như có phần phụ thuộc vào anh hơn. Trong một lần tình cờ thay quần áo, Úc Hữu Minh phát hiện ra Trà Thư luôn quấn một tấm vải trắng trước ngực, lén nhìn kỹ lại thì anh nhận ra Trà Thư có một cặp vú to trắng nõn được giấu rất kỹ.
Sau này có lẽ anh sẽ khám phá ra nhiều bí mật hơn, khi đó anh sẽ chụp một vài bức ảnh và một đoạn video để ép buộc Trà Thư ở bên cạnh anh.
Hết cách rồi, ai bảo cậu trêu chọc người không nên trêu chọc, trẻ ngoan mới có kẹo ăn đấy.
Úc Hữu Minh mỉm cười chờ Trà Thư đi ra, rồi chỉnh trang lại quần áo cho cậu. Cổ áo sơ mi trắng hơi mở và cổ tay áo sơ mi được xắn lên tới giữa cánh tay. Đây là phong cách Trà Thư yêu thích nhất, vì nó vừa đơn giản vừa đẹp và có phần gợi cảm khó tả.
Ngọn cỏ khẽ chuyển động trong làn gió tạo thành tấm thảm nhung xanh mướt. Cây đào tham lam hút hết những giọt sương sớm mùa xuân ngọt ngào, chồi non e ấp trên cành tựa như cây thông noel được tô điểm thêm bởi những viên ngọc xanh.
Hai người chậm rãi dạo bước trong khuôn viên trường nhanh chóng thu hút sự chú ý của mọi người.
Nghiêm Dực Lẫm cũng chú ý đến họ, giờ đây y tức giận đến phát điên lên mất. Mọi hành động thân mật của bọn họ từ nắm tay nhau, sờ đầu và ôm nhau đều như cây kim đâm thẳng vào trái tim của y.
Ngay cả khi y biết Trà Thư không thích con trai, nhưng y vẫn lo rằng cậu sẽ xiêu lòng. Dưới sự chu đáo tỉ mỉ, giọng nói ấm áp và hành động dịu dàng của Úc Hữu Minh thì ai mà không gục ngã cơ chứ?
Dù Nghiêm Dực Lẫm có bất mãn nhưng vẫn không thể bày tỏ ra, vì y phải từ từ trò chuyện thế này mới biết thêm nhiều thông tin về Trà Thư.
Đôi khi Nghiêm Dực Lẫm chỉ cần ngắm Trà Thư ăn miếng rong biển, khi ấy đôi môi trái tim hồng hào lúc đóng lúc mở với đôi mắt sáng ngời lấp lánh như dải ngân hà, nhiêu đó thôi cũng đủ khiến Nghiêm Dực Lẫm cảm thấy thỏa mãn và vui sướng trong lòng.
Y muốn đi ăn rồi đi hát với Trà Thư, trong khi họ nói về bất cứ chủ đề nào Trà Thư thích thì y sẽ nhân cơ hội ngửi mùi thơm trên cơ thể cậu, chạm vào mái tóc đen mềm mượt của cậu, thấy khóe mắt cậu ửng đỏ và móng tay tròn xoe.
Tất nhiên, sẽ thật hoàn hảo nếu không có Úc Hữu Minh.
Nhìn thấy Úc Hữu Minh thân mật gọi Trà Thư là Thư Thư, y cũng không muốn bị lãng quên, "Tiểu Thư thích ăn gì, sau khi tan học hai người chúng ta đi ăn chung nha."
"Nghe giống chú cháu vậy, sao lại có cảm giác như loạn luân nhỉ." Úc Hữu Minh nhìn thoáng qua đã biết âm mưu của Nghiêm Dực Lẫm, anh muốn ám chỉ với Trà Thư rằng Nghiêm Dực Lẫm chắc chắn có ý đồ xấu.
Trà Thư nghe xong nhướng mày, nhẹ nhàng nói: "Mình chỉ thích con gái thơm tho mềm mại thôi, cảm thấy con trai rất là cứng ngắc... Không lẽ hai người cong hả?" Cậu nghi ngờ nhìn hai người.
"Không, không... Không phải, mình thẳng mà." Nghiêm Dực Lẫm vội vàng giải thích, trong lòng lại cảm thấy sốt ruột vì biết cậu thích con gái đồng nghĩa với việc cậu không thích y, nhưng y không hề có ý định muốn từ bỏ...
"Chỉ cần mình thích, nam hay nữ đều được." Úc Hữu Minh liếm đôi môi mỏng gợi cảm, vừa mỉm cười vừa nhìn Trà Thư. Cậu thích con gái cũng không sao, cùng lắm là bẻ cong cậu lại.
Trà Thư trầm ngâm gật đầu, bỗng cậu đi gần Úc Hữu Minh trước ánh mắt ghen tị của Nghiêm Dực Lẫm. Y nhìn thẳng vào Úc Hữu Minh đang cười, tức giận đến nỗi suýt bóp nát lon Coca trên tay.
"Muốn đánh cược không?" Trà Thư nói.
"Cậu luôn đứng nhất trong mọi kỳ thi, nhưng nếu lần này mình đứng nhất thì cậu phải làm theo một yêu cầu của mình."
"Đợi đến khi cậu vượt qua mình rồi nói tiếp."
"Nếu mình thua thì cậu muốn làm gì mình cũng được." Trà Thư ghé sát tai Úc Hữu Minh và nói những lời mờ ám này với anh.
Nghiêm Dực Lẫm thấy vậy nên tức giận ném mạnh lon Coca vào thùng rác tạo ra âm thanh ồn ào, sau cùng y còn lén giơ ngón giữa với Úc Hữu Minh.
Quả nhiên Nghiêm Dực Lẫm yêu đương vào là ngốc nghếch, Úc Hữu Minh thầm nghĩ.
Không đủ tư cách để cạnh tranh với anh.
Người chiến thắng cuối cùng phải là anh.
Thư Thư càng chơi bạo càng khiến Úc Hữu Minh cảm thấy hứng thú hơn, vẻ mặt anh vẫn ôn nhu thân thiện nhưng đôi mắt đen láy sâu thẳm không thể dò xét được.
Anh giơ ngón út về phía Trà Thư, "Chốt kèo." cuộc đánh cược chính thức bắt đầu.
- ---
Sau khi kết quả thi được công bố, mọi người bàn tán rất nhiều về việc Trà Thư vượt mặt được thiên tài Úc Hữu Minh. Về điểm thi, Trà Thư thực sự được điểm tối đa ở 6 môn và 3 môn còn lại đều gần đạt điểm trọn vẹn.
Nếu thấy điểm thi đã khiến người khác ao ước, thì khi nhìn tận mắt chân dung của cậu còn khiến mọi người sốc hơn. Trên đời này sao lại có một người vừa đẹp vừa hoàn hảo như vậy, ngoại trừ vóc dáng nhỏ bé thì những thứ còn lại đều hoàn mỹ. Chính vì vậy mà rất nhiều người đã tìm đến lớp 1150 để tỏ tình với cậu, nhưng tiếc rằng cậu đã từ chối tất cả mọi người.
Dẫu vậy vẫn có một lượng lớn những người yêu mến đến tỏ tình với Trà Thư, hầu hết đều là con trai. Thậm chí có nhiều tin đồn cho rằng Trà Thư xứng đáng là hoa khôi học đường, cho là con trai nhưng cậu vẫn đẹp đến ngỡ ngàng.
"Thư Thư... Yêu cầu của cậu là gì?" Úc Hữu Minh cố gắng che giấu sự phấn khích của mình, anh quay đầu nhìn Trà Thư đang nở nụ cười chói lọi trên đôi môi đỏ mọng.
Thật đáng kinh ngạc, anh tính sai rồi.
"Mình muốn cậu làm hiệp sĩ của mình."
Kể từ đó, Úc Hữu Minh trở thành hiệp sĩ độc quyền của Trà Thư, cho dù Trà Thư đi đâu thì anh cũng phải đi theo sát.
Ngoại trừ khi về nhà.
Lúc Trà Thư uống coca, vừa mở nắp coca đã bị trào ra ngoài thì Úc Hữu Minh nhanh chóng lấy khăn giấy lau sạch. Còn nếu Trà Thư muốn rửa tay, thì Úc Hữu Minh sẽ giúp cậu xắn tay áo lên cho gọn gàng. Hoặc lúc Trà Thư muốn chụp ảnh, thì Úc Hữu Minh luôn là người cầm máy chụp ảnh.
Anh sẽ đưa tay che chắn trên đầu Trà Thư khi cậu cúi xuống bàn nhặt đồ, thậm chí anh luôn kịp thời đỡ lấy Trà Thư khi cậu suýt ngã khỏi ghế. Mỗi khi Trà Thư không đủ cao để lấy được đồ chuyển phát nhanh, thì anh sẽ lấy và cầm thay cho cậu. Hoặc khi Trà Thư muốn ăn đồ ăn vặt, Úc Hữu Minh sẽ mang chúng đi và cho Trà Thư ăn trái cây tốt cho sức khỏe.
Những lần điện thoại sắp rơi xuống đất, Úc Hữu Minh luôn nhanh chóng bắt được. Ngay cả lúc Trà Thư ném rác không trúng vào thùng rác, vẫn có Úc Hữu Minh thay cậu đi nhặt lại.
Đến cả lúc nghe nhạc, Trà Thư luôn nói: "Chúng ta có thần giao cách cảm phải không, mình đúng lúc cũng muốn nghe bài hát này."
Một miếng dưa hấu ở giữa, quả anh đào bên trên bánh, phần bụng cá trắng ngần của cá vược hấp và miếng thịt cừu béo ngậy đầu tiên trong nồi lẩu đều thuộc về Trà Thư.
Trà Thư có thể nhìn thấy hình bóng của trong mắt Úc Hữu Minh.
Có thể nói, chỉ có chuyện cậu không làm được chứ không có chuyện Úc Hữu Minh không làm được.
Giống như một con nhện dẫn Trà Thư vào lưới tình.
Nhưng mà anh đâu phải là gu của Trà Thư.
Tuy nhiên, dù chu đáo ân cần đến đâu cũng phải có giới hạn.
"Hữu Minh, mua giúp mình một cây kem dâu đi."
"Không được, cậu đang bị ho khan nên không được ăn."
"Nhưng bác sĩ nói mình được ăn mà."
"Vậy à, vậy cậu nhờ bác sĩ nói lại cho mình nghe đi."
"Thư Thư không có bị ho, nên được phép ăn một cây kem! Nhất định phải mua kem cho cậu ấy!"
"Thư Thư không thể tự làm bác sĩ được...!"
Sau khi duy trì quan hệ này được một tháng, Trà Thư dường như có phần phụ thuộc vào anh hơn. Trong một lần tình cờ thay quần áo, Úc Hữu Minh phát hiện ra Trà Thư luôn quấn một tấm vải trắng trước ngực, lén nhìn kỹ lại thì anh nhận ra Trà Thư có một cặp vú to trắng nõn được giấu rất kỹ.
Sau này có lẽ anh sẽ khám phá ra nhiều bí mật hơn, khi đó anh sẽ chụp một vài bức ảnh và một đoạn video để ép buộc Trà Thư ở bên cạnh anh.
Hết cách rồi, ai bảo cậu trêu chọc người không nên trêu chọc, trẻ ngoan mới có kẹo ăn đấy.
Úc Hữu Minh mỉm cười chờ Trà Thư đi ra, rồi chỉnh trang lại quần áo cho cậu. Cổ áo sơ mi trắng hơi mở và cổ tay áo sơ mi được xắn lên tới giữa cánh tay. Đây là phong cách Trà Thư yêu thích nhất, vì nó vừa đơn giản vừa đẹp và có phần gợi cảm khó tả.
Ngọn cỏ khẽ chuyển động trong làn gió tạo thành tấm thảm nhung xanh mướt. Cây đào tham lam hút hết những giọt sương sớm mùa xuân ngọt ngào, chồi non e ấp trên cành tựa như cây thông noel được tô điểm thêm bởi những viên ngọc xanh.
Hai người chậm rãi dạo bước trong khuôn viên trường nhanh chóng thu hút sự chú ý của mọi người.
Nghiêm Dực Lẫm cũng chú ý đến họ, giờ đây y tức giận đến phát điên lên mất. Mọi hành động thân mật của bọn họ từ nắm tay nhau, sờ đầu và ôm nhau đều như cây kim đâm thẳng vào trái tim của y.
Ngay cả khi y biết Trà Thư không thích con trai, nhưng y vẫn lo rằng cậu sẽ xiêu lòng. Dưới sự chu đáo tỉ mỉ, giọng nói ấm áp và hành động dịu dàng của Úc Hữu Minh thì ai mà không gục ngã cơ chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất