Văn Phòng Chủ Tịch Phi Nhân Loại
Chương 31
“Nếu anh đã báo cáo lên trên thì ở đây chắc cũng không còn chuyện của bọn tôi nữa. Bây giờ bọn tôi trở về thị trấn, ngày mai sẽ rời khỏi đây.” Thiều Khuynh Tri nói.
Thước Thừa Huân gật đầu: “Vất vả cho các cậu rồi, cảm ơn, không tiễn.” Sau đó quay sang hai đứa em nhà mình, “Hai đứa có muốn ở thêm vài ngày không?”
Thước Thừa Dụ và Thước Cần cùng nhau lắc đầu, một người dính chặt lấy Thiều Khuynh Tri, một người yên lặng nhìn Yến Tây Như. Da đầu Thước Thừa Huân co giật, trên trán nổi đầy gân xanh, “Hy vọng về sau không cần làm phiền đến các cậu nữa.”
“Tôi cũng mong thế. Về Thước Cần, tôi sẽ chăm sóc tốt cậu ấy.” Thiều Khuynh Tri xoa xoa đầu trợ lý nhà mình, “Anh có thể yên tâm.”
Cái này là đang uy hiếp nhau đấy à!!! Thước Thừa Huân giương mắt nhìn Thiều Khuynh Tri, ánh mắt lãnh liệt sặc mùi thuốc súng.
Này này lại làm cái gì đấy mẫu thân cứ sểnh ra là phải nhìn nhau ánh mắt hình viên đạn kiểu này à!!! Hai người làm ơn rụt rè một chút lại cho tôi được không, đàn ông mấy chục tuổi rồi đừng có hở ra là liếc mắt đưa tình nữa!!!!
Đáng tiếc không ai nghe được tiếng lòng của Thước Cần, hắn chỉ có thể tự mình xuất trận, dùng 36 chiêu ăn vạ làm nũng nửa ngày mới khiến cho Thước lão đại mềm lòng.
“Cũng lớn rồi, làm việc phải có chừng mực, biết đúng sai, biết nhìn người. Có một số người, tốt nhất nên bảo trì khoảng cách, đừng quá cả tin.” Thước Thừa Huân giáo dục em út, thuận tiện tiếp tục dùng ánh mắt cảnh cáo Thiều Khuynh Tri.
Thước Cần bất lực ôm mặt, màn đấu mắt này thật sự là quá đủ rồi!
Cho đến tận lúc bọn họ rời đi, Văn Viện vẫn còn mang theo vẻ mặt sùng bái đứng ở cửa vẫy vẫy tay. Thước Cần xoa cằm, lẽ nào là fan não tàn của Yến Tây Như? Nhưng fan não tàn của Yến đại giáo sư thì sao lại sùng bái cả boss nhà hắn?!
“Boss, anh quen bác sĩ Văn à?”
“Hôm nay là lần đầu tiên gặp.” Thiều Khuynh Tri thản nhiên đáp, sau đó y đột nhiên bật cười, “Nhưng mà nhà cậu cũng hay thật đấy, không hiểu vận khí thế nào mà toàn gặp được…”
Thiều Khuynh Tri đang nói thì ngừng lại.
“Gặp được cái gì?” Thước Cần nghiêng đầu sang, tò mò nhìn y
Hai mắt Thiều Khuynh Tri cong lên, nhẹ nhàng xoa đầu hắn, không nói nữa.
Nói nửa chừng rồi dừng là cái tật xấu chó má gì! Thước Cần ôm đầu, khó chịu quay về chỗ ngồi.
***
“Anh, đến đằng trước thì cho em xuống nhé. Nghe nói mọi người tìm thấy mấy người mất tích rồi, em đi xem thế nào, biết đâu lại hỏi ra được chuyện gì.” Mạc Lam nói.
Yến Tây Như gật đầu, “Cũng được, nếu có chuyện gì phải lập tức liên hệ với bọn anh, đừng cậy mạnh làm liều.”
“Anh yên tâm.” Mạc Lam mang theo Tiểu Cát mở cửa xuống xe, đột nhiên quay đầu lại nhìn Thước Thừa Dụ, “Anh tôi không phải nhân vật người bình thường có thể xứng đôi được đâu, vậy nên anh phải cưng ảnh như cưng trứng…”
“Tiểu Lam!” Yến Tây Như khẽ quát.
Mạc Lam cười ha ha đóng cửa xe lại, vui vẻ chạy ùa đi như một cơn gió.
Thước Thừa Dụ sờ sờ cằm, “Tây Như, cậu xem mắt nhìn người của người nhà cậu tốt hơn cậu bao nhiêu, cậu phải tin tưởng vào sự đánh giá khách quan của em mình chứ!”
Yến Tây Như cong khóe miệng, trào phúng cười: “Vậy người nhà anh thì sao? Nếu bọn họ cũng cảm thấy mắt nhìn người của anh tốt, có lẽ tôi sẽ suy xét lại.”
“……” Thước Thừa Dụ im lặng không đáp. Anh cả mặc dù không nói nhưng thái độ xem ra cũng không mấy ủng hộ, còn chưa kể đến cha già, chỉ riêng qua vụ “come out” bất đắc dĩ của Thước Cần là đủ biết tương lai tối tăm rồi, có lẽ phải tiến hành giải quyết người nhà trước mới được.
“Cậu không cần lo lắng, tôi sẽ không để cậu phải chịu ấm ức đâu. Tôi đảm bảo với cậu, bọn họ sẽ vui vẻ chấp nhận chúng ta thôi.” Thước Thừa Dụ cam đoan.
Nội tâm Yến Tây Như ầm ầm đổ máu, não người này rốt cuộc làm bằng cái gì thế hả…
Cho đến tận lúc về thành phố, Thước Thừa Dụ hoàn toàn không thắc mắc gì về hành vi hay thân phận của Yến Tây Như, dường như toàn bộ sự việc xảy ra trên núi đều bị anh ném ra sau đầu. Nhưng càng như thế Yến Tây Như càng thấp thỏm không yên, không biết trong lòng người này rốt cuộc đang suy nghĩ gì về mình.
***
Tiểu đội văn phòng chủ tịch mệt mỏi chạy xe về đến trà lâu, cách thật xa đã thấy một bóng người đứng lù lù.
“Đấy có phải Đương Đương không?” Ninh Cửu Nguyệt nghi hoặc.
Thước Cần khoát tay: “Không thể nào, sao mà gầy thế được.”
Xe dừng ở cửa, bóng người nọ lao tới, vẻ mặt vô cùng khổ bức: “Cuối cùng mọi người cũng về rồi!”
“Meow——” Phú Quý bị người nọ ôm trong lòng bất đắc dĩ kêu một tiếng.
“Mạch Đương Đương?! Cái đệch, cậu uống thuốc giảm béo đấy à, sao lại gầy thế này!” Thước Cần kinh hãi chỉ vào người trước mặt.
Mạch Đương Đương quệt quệ tnước mắt tưởng tượng, khóc lóc kể lể: “Cậu không biết đâu, mọi người đi mấy hôm nay, tôi mỗi ngày đều ăn không ngon ngủ không yên, sợ đến mức sắp bị trầm cảm rồi, huhuhu……”
Nhìn thấy La Phú Quý bị cậu ta ôm trong ngực vuốt vuốt đến cả lông cũng sắp trọc, Thước Cần vô cùng tin tưởng Mạch Đương Đương đã phải chịu đả kích đến mức nào.
“Còn Anh Chiêu cơ mà?”
“Quản lý không chịu ở đây trông quán với tôi.” Mạch Đương Đương ủy khuất cực kỳ.
“Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Mạch Đương Đương đi theo mọi người vào cửa, rất gương mẫu dẫn đầu đi vào phòng bếp, chỉ vào bên trong nói: “Đêm nào trong bếp cũng có tiếng động kỳ lạ, kinh khủng lắm!”
Thiều Khuynh Tri nhíu mày, ra hiệu cho Đỗ Khâm. Đỗ Khâm đi vào, mở tủ bát ra kiểm tra.
Mạch Đương Đương nép sát vào tường, run rẩy, “Ngay ở đấy đấy!”
Đỗ Khâm dường như cũng cảm giác được gì đó, lui ra phía sau từng bước, làm tư thế phòng ngự, đập nát cửa tủ.
“Chíp?” Con chim bên trong dáo dác ngẩng đầu, trong mỏ còn ngậm mấy hạt khô.
“……” Đỗ Khâm câm nín nhìn chằm chằm nó.
Mọi người cũng bắt đầu khó hiểu dồn lại xem, chỉ thấy sau lưng con chim khuyên nọ còn có vài ba con chim non chưa đủ lông đủ cánh, vẻ mặt dáo dác hớn hở nhô đầu ra.
“……” Thiều Khuynh Tri nhấc tổ chim ra, bất lực nhìn Mạch Đương Đương, “Tôi đã dặn cậu bao nhiêu lần rồi, đừng có nhét thức ăn khắp nơi, kết quả con chim này mò vào ăn hạt, còn làm tổ đẻ con luôn rồi!”
Một màn bi hài kịch qua đi, một nhà mẹ con chim khuyên bị di dời về một cái cây nào đó trong vườn sau, còn Mạch Đương Đương trực tiếp bị trừ thưởng,quả thực không thể thảm hại hơn!
Thiều Khuynh Tri thả cho mọi người trở về nghỉ ngơi, bản thân cũng cầm chìa khóa xe chuẩn bị về nhà, kết quả lại phát hiện Thước Cần tò tò đi theo sau lưng mình.
“Cậu cần gì à?”
“Ha ha, boss à, có thể cho tôi đi nhờ xe được không?”
Thiều Khuynh Tri do dự một chút, sau đó nở nụ cười: “Có thể.”
Thước Cần lâp tức sung sướng mở cửa chui vào trong xe, tự giác đeo dây an toàn. Dọc đường đi còn tán dóc dăm ba câu cùng Thiều Khuynh Tri, không khí vô cùng hài hòa vui vẻ.
“À, boss, có phải anh đi nhầm đường rồi không?” Nửa tiếng sau, Thước Cần bắt đầu phát hiện có gì đó sai sai.
“Không nhầm, đi một đoạn nữa là đến nhà tôi rồi.” Thiều Khuynh Tri tập trung nhìn đường phía trước.
“…… Nhưng tôi muốn về nhà tôi mà!”
“Nhà cậu? Tôi đi về nhà tôi liên quan gì đến nhà cậu?”
“Nhưng anh bảo cho tôi đi nhờ xe……”
“Thì tôi cho cậu đi nhờ đấy còn gì.” Thiều chủ tịch vô cùng thản nhiên.
Muốn ăn dép có phải không! Thước Cần kiên trì giải thích: “Ý tôi là muốn đi nhờ xe anh để về nhà tôi.”
“À, lúc trước cậu không nói đoạn này.”
“……” Mẹ nó, đây là công khai bắt cóc người!
Cuối cùng, Thước Cần thập phần đau khổ bị boss mang về nhà.
“Mấy ngày nay cũng vất vả rồi, lên nhà đi, tôi làm đồ ăn ngon cho cậu.” Thiều Khuynh Tri dừng xe trước cổng khu.
Vừa nghe có cơm ăn, Thước Cần nháy mắt sống lại, vui vẻ mở cửa xe chạy lên tầng.
Thiều Khuynh Tri ở phía sau nhìn bóng dáng vui vẻ của hắn, quyết định vấn đề rửa bát và ngủ lại cứ để lát nữa ăn xong lại nói đi. Nói ra cũng thật kỳ lạ, gần đây y nhìn người này cà tưng cà tưng mãi cũng thành quen, mấy ngày nay đi ra ngoài phát hiện cả ngày lẫn tối đều có thể nhìn thấy cậu ta cảm giác rất tốt, đột nhiên trở về chu trình chỉ gặp nhau có 8 tiếng đi làm thật sự là không quen chút nào!
Thước Cần 囧囧 “Sao tôi lại phải ngủ lại đây?”
“Bởi vì khuya rồi. Tôi ăn no buồn ngủ không muốn hoạt động nữa, không đưa cậu về được.” Thiều Khuynh Tri rất đúng lý hợp tình.
“……. Tôi không cần anh đưa, tôi có thể tự gọi xe về.”
“Cậu không biết kẻ địch của chúng đã bắt đầu xâm nhập vào xã hội loài người rồi à? Bọn chúng nhất định sẽ không tha cho thành phần ngáng đường cho chúng ta, sớm muộn gì cũng sẽ tìm tới thôi. Đêm hôm khuya khoắt để cậu một mình ra ngoài tôi không yên tâm.”
Thước Cần đảo mắt hừ hừ: “Cho dù có tìm đến thì cần gì phải tìm tôi! Tôi rõ ràng chỉ là một nhân loại vô cùng bình thường không có sức chiến đấu!”
“Đấy mới chính là vấn đề. Cậu là một thành viên trong hàng ngũ, nhưng lại là thành viên yếu nhất, ra tay từ cậu càng dễ hơn.”
Nội tâm Thước Cần mãnh liệt trào dâng, tôi gia nhập hàng ngũ cùng các người lúc nào! Tôi rõ ràng chỉ là nhân viên tạm thời thôi! Vì cái quần gì chuyện tốt thì không đến lượt, chuyện xấu kiểu gì cũng dính chưởng đầu tiên, các người còn có lương tâm không QAQ
“Cậu đang nghĩ gì?” Thiều Khuynh Tri đột nhiên hỏi.
“Tôi —— không có gì……”
Cuối cùng, Thước Cần bất đắc dĩ ngủ ở cái gọi là phòng cho khách, thật ra chính là cái sô pha được kéo rộng ra mà thôi. Tuy rằng Thiều Khuynh Tri đã chuẩn bị đầy đủ chăn ga gối, sô pha cũng to, nhưng Thước tam thiếu vẫn cảm thấy một đêm này ngủ quá thê thảm, đến ngay cả cái giường mà nằm cũng không có, hắn nhất định phải đòi tăng tiền thưởng để bù đắp cho tổn thất giấc ngủ suốt một đêm!
Sáng hôm sau, sau khi ăn sáng xong, Thiều Khuynh Tri cuối cùng cũng ân chuẩn cho hắn về nhà.
“Nhớ đi đâu cũng phải mang theo Thước Tiểu Cần, ngủ cũng phải đặt cạnh gối, nhớ chưa?” Thiều đại boss dặn dò.
Đặt ở cạnh gối để mơ ác mộng à! Thước Cần trong lòng oán thầm, ngoài miệng vẫn vô cùng ngoan ngoãn đáp ứng.
***
“Thừa Dụ,” Đầu bên kia điện thoại phát ra tiếng cười, “Nghe nói gần đây cháu đang gây sóng gió gì à?”
“Cậu, người ta còn đang đấu đá nhau đến sứt đầu mẻ trán, ai như cậu lại còn rảnh rang đi nghe ngóng tin đồn.”
“Ta có không muốn nghe thì tin tức vẫn đập vào mặt. Bình thường cháu là đứa làm việc biết tính toán, luôn có chừng mực, ta chưa bao giờ lo lắng, nhưng chuyện lần này đùa có hơi quá rồi.” Ngữ khí Lý Mục mang theo vài phần nghiêm khắc.
Giọng Thước Thừa Dụ cũng trầm xuống: “Cậu, cháu chưa bao giờ đùa cả, mọi chuyện đều là thật.”
“Cháu còn nói là thật? Ba mẹ cháu bây giờ còn chưa biết chuyện, chuyện của Tiểu Cần ầm ĩ lên vừa mới lắng xuống, cháu làm anh lại tiếp tục muốn hùa theo nó làm loạn đến gà bay chó sủa mới được à? Nghe lời cậu, buông tha cho người kia, tìm một cô gái đi.”
“Cậu, vấn đề không phải là trai hay gái, mà vấn đề là cháu chỉ thích cậu ấy. Hơn nữa cậu không cần lo lắng phía ba mẹ cháu, Tây Như tốt như thế, bọn họ nhất định cũng sẽ thích cậu ấy.” Thước Thừa Dụ vô cùng tự tin.
“…… Đừng bảo là cháu định dùng tình yêu cao cả của hai đứa cảm hóa ba mẹ đấy nhé.” Lý bộ trưởng hiển nhiên không thể tiếp thu nổi tư tưởng lạc quan quá đà của cháu mình.
“Làm ơn đi, đấy là ba mẹ cháu mà, bao nhiêu năm rồi cháu còn không biết tính nữa. Được rồi, cậu cứ yên tâm chờ uống rượu mừng của cháu đi.”
“……. Tạm bỏ qua chuyện này. Người lần trước ta nhờ cháu điều tra có tiến triển gì không?”
“Vẫn không có. Người tên Tiếu Liêm này giống như chui từ trong không khí ra, không có hộ tịch, không có hồ sơ, không có thân phận, không có tài khoản ngân hàng, không có tư liệu nhập cảnh, cháu nghi người này có thể là nhập cư trái phép.”
Lý Mục trầm mặc: “Triệu Quân Thực cùng một người không rõ lai lịch qua lại, thậm chí hầu như đều là lén lút gặp mặt, rốt cuộc muốn làm gì? Tốt xấu gì cũng là phó bộ trưởng bộ tài chính bộ, chuyện gì mà khiến cậu ta phải đích thân ra mặt? Chẳng những mất mặt còn dễ khiến kẻ khác nắm được yếu điểm.”
“Cậu muốn nhân cơ hội này loại bỏ Triệu Quân Thực?”
“Người này không có quá nhiều uy hiếp, ta cũng không muốn tự tìm phiền phức cho bản thân. Chỉ lo Triệu Quân Thực có quan hệ với phía quân đội, bây giờ lại giao du với thành phần lai lịch bất minh, thậm chí còn ngang nhiên không sợ bị phát hiện. Nếu bọn họ muốn làm chuyện nguy hiểm, chúng ta vẫn nên có phòng bị.”
Thước Thừa Dụ cười nhạo, “Nguy hiểm? Có thể nguy hiểm đến mức nào? Chống chính quyền chắc?”
“Có lẽ không đến mức đó… Quên đi, có thể là ta nghĩ nhiều rồi. Cháu báo với thằng cả một tiếng, dặn nó nhớ chú ý. Chúng ta chờ xem tiếp rồi tính sau.”
“Được rồi cậu, cứ lo lắng cả ngày sớm muộn gì cũng sinh bệnh. Cậu cứ thả lỏng tinh thần, nhà chúng ta không phải ai muốn động vào là động. Mấy chuyện thế này ông ngoại còn bắt thông tin nhạy hơn cậu nhiều, cậu cứ chờ được chúc mừng thăng chức đi.”
***
“Tiếu tiên sinh, chúng tôi tìm được chỗ đó rồi.” Một người đàn ông gầy yếu đứng trong góc gọi điện thoại.
“Hành động phải nhanh, thứ chúng ta cần là bắt được người, nếu chẳng may đụng phải thứ khác, không cần ham chiến, lập tức rút về.” Một giọng nói lạnh lẽo vang lên ở đầu bên kia.
“Ngài yên tâm đi, ha ha……” Người đàn ông gầy yếu ngắt điện thoại, phất tay với bóng đen phía sau, đột nhiên thân thể ông ta bắt đầu vặn vẹo, sau đó lập tức biến mất tại chỗ.
***
Thước Cần nhìn “hàng xóm” nhà đối diện đang chuẩn bị mở cửa vào nhà, hóa đá tại chỗ.
“Đây không phải Thước trợ lý sao? Trùng hợp thật đấy!” Trịnh Mân một tay cầm áo khoác, một tay xách văn kiện, mỉm cười chào hỏi, “Chúng ta hóa ra lại ở đối diện nhà nhau.”
Thước Cần cầm túi rác, khóe miệng điên cuồng co rút: Trùng hợp? Trùng hợp cái đầu! Từ khi nhìn thấy anh ở Vạn Vật ông đây đã không tin vào loại chuyện gọi là trùng hợp nữa rồi!
“Trịnh đổng, không ngờ ngài lại là hàng xóm đối diện. Ha ha, Trịnh đổng bỏ biệt thự đến ở chung cư để thể nghiệm cuộc sống sao?” Thước Cần nghiến răng.
“Biệt thự to quá, một người ở cũng chán, hơn nữa còn xa công ty. Khu nhà này ở nội thành, đến công ty gần, thiết kế tôi cũng khá thích, bây giờ lại có hàng xóm quen thế này, thật đúng là thiên thời địa lợi nhân hòa.” Trịnh Mân dường như cũng không để ý đến giọng điệu châm chọc của hắn.
“Được rồi, vậy hy vọng ngài vui vẻ với căn hộ của mình, tôi buồn ngủ rồi, ngủ ngon.” Thước Cần mở cửa vào nhà.
“Không phải cậu định đi vứt rác sao?” Trịnh Mân liếc mắt nhìn cái túi to trong tay hắn.
“…….. Mất hứng rồi, không đi nữa.” Cực kỳ hung tàn!
Thước Cần vào nhà, đặt túi giác ở cạnh cửa. Trịnh Mân tới đây chắc chắn không đơn giản chỉ để ở, nhưng cũng không phải là nhằm vào thành phần không mấy quan trọng như hắn. Chẳng lẽ muốn đánh đòn tâm lý, thông qua hắn để dằn mặt anh hai, giành giật chị dâu?!
Thước Cần suy nghĩ nửa ngày cũng không hiểu nổi, quyết định dẹp hết tắm rửa đi ngủ. Lăn qua lộn lại mấy vòng, hắn lại ngồi dậy. Ngồi như thế tiếp nửa ngày, cuối cùng Thước Cần ôm chăn leo xuống giường, mở tủ moi ra Thước Tiểu Cần bằng cỏ xanh mượt.
Được rồi, mặc dù nhìn qua vừa xấu lại vừa ngu, nhưng boss cũng có công dụng trong mấy vụ trừ tà lắm, thử một chút cũng không chết được. Nhìn hình nhân bằng cỏ nho nhỏ, Thước Cần trong lòng kiên định hơn, cẩn thận đặt nó cạnh gối, lúc này mới an tâm ngủ say.
Ở căn hộ đối diện, Trịnh Mân tựa vào đầu giường đọc sách, đã gần hai giờ đêm vẫn không ngủ. Đột nhiên anh ta ngồi thẳng dậy, nhìn chằm chằm về phía cửa sổ.
Dường như có thứ gì đó khiến người ta rất không thoải mái đang đến gần đây.
Trịnh Mân nhìn di động đặt trên bàn, tính toàn xem có nên đánh một cuộc điện thoại báo tin cho người nào đó không. Anh ta đảo mắt hai vòng, cuối cùng lại ngả người dựa vào thành gường. Bỏ đi, cứ để xem trò hay trước đã…
Thước Thừa Huân gật đầu: “Vất vả cho các cậu rồi, cảm ơn, không tiễn.” Sau đó quay sang hai đứa em nhà mình, “Hai đứa có muốn ở thêm vài ngày không?”
Thước Thừa Dụ và Thước Cần cùng nhau lắc đầu, một người dính chặt lấy Thiều Khuynh Tri, một người yên lặng nhìn Yến Tây Như. Da đầu Thước Thừa Huân co giật, trên trán nổi đầy gân xanh, “Hy vọng về sau không cần làm phiền đến các cậu nữa.”
“Tôi cũng mong thế. Về Thước Cần, tôi sẽ chăm sóc tốt cậu ấy.” Thiều Khuynh Tri xoa xoa đầu trợ lý nhà mình, “Anh có thể yên tâm.”
Cái này là đang uy hiếp nhau đấy à!!! Thước Thừa Huân giương mắt nhìn Thiều Khuynh Tri, ánh mắt lãnh liệt sặc mùi thuốc súng.
Này này lại làm cái gì đấy mẫu thân cứ sểnh ra là phải nhìn nhau ánh mắt hình viên đạn kiểu này à!!! Hai người làm ơn rụt rè một chút lại cho tôi được không, đàn ông mấy chục tuổi rồi đừng có hở ra là liếc mắt đưa tình nữa!!!!
Đáng tiếc không ai nghe được tiếng lòng của Thước Cần, hắn chỉ có thể tự mình xuất trận, dùng 36 chiêu ăn vạ làm nũng nửa ngày mới khiến cho Thước lão đại mềm lòng.
“Cũng lớn rồi, làm việc phải có chừng mực, biết đúng sai, biết nhìn người. Có một số người, tốt nhất nên bảo trì khoảng cách, đừng quá cả tin.” Thước Thừa Huân giáo dục em út, thuận tiện tiếp tục dùng ánh mắt cảnh cáo Thiều Khuynh Tri.
Thước Cần bất lực ôm mặt, màn đấu mắt này thật sự là quá đủ rồi!
Cho đến tận lúc bọn họ rời đi, Văn Viện vẫn còn mang theo vẻ mặt sùng bái đứng ở cửa vẫy vẫy tay. Thước Cần xoa cằm, lẽ nào là fan não tàn của Yến Tây Như? Nhưng fan não tàn của Yến đại giáo sư thì sao lại sùng bái cả boss nhà hắn?!
“Boss, anh quen bác sĩ Văn à?”
“Hôm nay là lần đầu tiên gặp.” Thiều Khuynh Tri thản nhiên đáp, sau đó y đột nhiên bật cười, “Nhưng mà nhà cậu cũng hay thật đấy, không hiểu vận khí thế nào mà toàn gặp được…”
Thiều Khuynh Tri đang nói thì ngừng lại.
“Gặp được cái gì?” Thước Cần nghiêng đầu sang, tò mò nhìn y
Hai mắt Thiều Khuynh Tri cong lên, nhẹ nhàng xoa đầu hắn, không nói nữa.
Nói nửa chừng rồi dừng là cái tật xấu chó má gì! Thước Cần ôm đầu, khó chịu quay về chỗ ngồi.
***
“Anh, đến đằng trước thì cho em xuống nhé. Nghe nói mọi người tìm thấy mấy người mất tích rồi, em đi xem thế nào, biết đâu lại hỏi ra được chuyện gì.” Mạc Lam nói.
Yến Tây Như gật đầu, “Cũng được, nếu có chuyện gì phải lập tức liên hệ với bọn anh, đừng cậy mạnh làm liều.”
“Anh yên tâm.” Mạc Lam mang theo Tiểu Cát mở cửa xuống xe, đột nhiên quay đầu lại nhìn Thước Thừa Dụ, “Anh tôi không phải nhân vật người bình thường có thể xứng đôi được đâu, vậy nên anh phải cưng ảnh như cưng trứng…”
“Tiểu Lam!” Yến Tây Như khẽ quát.
Mạc Lam cười ha ha đóng cửa xe lại, vui vẻ chạy ùa đi như một cơn gió.
Thước Thừa Dụ sờ sờ cằm, “Tây Như, cậu xem mắt nhìn người của người nhà cậu tốt hơn cậu bao nhiêu, cậu phải tin tưởng vào sự đánh giá khách quan của em mình chứ!”
Yến Tây Như cong khóe miệng, trào phúng cười: “Vậy người nhà anh thì sao? Nếu bọn họ cũng cảm thấy mắt nhìn người của anh tốt, có lẽ tôi sẽ suy xét lại.”
“……” Thước Thừa Dụ im lặng không đáp. Anh cả mặc dù không nói nhưng thái độ xem ra cũng không mấy ủng hộ, còn chưa kể đến cha già, chỉ riêng qua vụ “come out” bất đắc dĩ của Thước Cần là đủ biết tương lai tối tăm rồi, có lẽ phải tiến hành giải quyết người nhà trước mới được.
“Cậu không cần lo lắng, tôi sẽ không để cậu phải chịu ấm ức đâu. Tôi đảm bảo với cậu, bọn họ sẽ vui vẻ chấp nhận chúng ta thôi.” Thước Thừa Dụ cam đoan.
Nội tâm Yến Tây Như ầm ầm đổ máu, não người này rốt cuộc làm bằng cái gì thế hả…
Cho đến tận lúc về thành phố, Thước Thừa Dụ hoàn toàn không thắc mắc gì về hành vi hay thân phận của Yến Tây Như, dường như toàn bộ sự việc xảy ra trên núi đều bị anh ném ra sau đầu. Nhưng càng như thế Yến Tây Như càng thấp thỏm không yên, không biết trong lòng người này rốt cuộc đang suy nghĩ gì về mình.
***
Tiểu đội văn phòng chủ tịch mệt mỏi chạy xe về đến trà lâu, cách thật xa đã thấy một bóng người đứng lù lù.
“Đấy có phải Đương Đương không?” Ninh Cửu Nguyệt nghi hoặc.
Thước Cần khoát tay: “Không thể nào, sao mà gầy thế được.”
Xe dừng ở cửa, bóng người nọ lao tới, vẻ mặt vô cùng khổ bức: “Cuối cùng mọi người cũng về rồi!”
“Meow——” Phú Quý bị người nọ ôm trong lòng bất đắc dĩ kêu một tiếng.
“Mạch Đương Đương?! Cái đệch, cậu uống thuốc giảm béo đấy à, sao lại gầy thế này!” Thước Cần kinh hãi chỉ vào người trước mặt.
Mạch Đương Đương quệt quệ tnước mắt tưởng tượng, khóc lóc kể lể: “Cậu không biết đâu, mọi người đi mấy hôm nay, tôi mỗi ngày đều ăn không ngon ngủ không yên, sợ đến mức sắp bị trầm cảm rồi, huhuhu……”
Nhìn thấy La Phú Quý bị cậu ta ôm trong ngực vuốt vuốt đến cả lông cũng sắp trọc, Thước Cần vô cùng tin tưởng Mạch Đương Đương đã phải chịu đả kích đến mức nào.
“Còn Anh Chiêu cơ mà?”
“Quản lý không chịu ở đây trông quán với tôi.” Mạch Đương Đương ủy khuất cực kỳ.
“Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Mạch Đương Đương đi theo mọi người vào cửa, rất gương mẫu dẫn đầu đi vào phòng bếp, chỉ vào bên trong nói: “Đêm nào trong bếp cũng có tiếng động kỳ lạ, kinh khủng lắm!”
Thiều Khuynh Tri nhíu mày, ra hiệu cho Đỗ Khâm. Đỗ Khâm đi vào, mở tủ bát ra kiểm tra.
Mạch Đương Đương nép sát vào tường, run rẩy, “Ngay ở đấy đấy!”
Đỗ Khâm dường như cũng cảm giác được gì đó, lui ra phía sau từng bước, làm tư thế phòng ngự, đập nát cửa tủ.
“Chíp?” Con chim bên trong dáo dác ngẩng đầu, trong mỏ còn ngậm mấy hạt khô.
“……” Đỗ Khâm câm nín nhìn chằm chằm nó.
Mọi người cũng bắt đầu khó hiểu dồn lại xem, chỉ thấy sau lưng con chim khuyên nọ còn có vài ba con chim non chưa đủ lông đủ cánh, vẻ mặt dáo dác hớn hở nhô đầu ra.
“……” Thiều Khuynh Tri nhấc tổ chim ra, bất lực nhìn Mạch Đương Đương, “Tôi đã dặn cậu bao nhiêu lần rồi, đừng có nhét thức ăn khắp nơi, kết quả con chim này mò vào ăn hạt, còn làm tổ đẻ con luôn rồi!”
Một màn bi hài kịch qua đi, một nhà mẹ con chim khuyên bị di dời về một cái cây nào đó trong vườn sau, còn Mạch Đương Đương trực tiếp bị trừ thưởng,quả thực không thể thảm hại hơn!
Thiều Khuynh Tri thả cho mọi người trở về nghỉ ngơi, bản thân cũng cầm chìa khóa xe chuẩn bị về nhà, kết quả lại phát hiện Thước Cần tò tò đi theo sau lưng mình.
“Cậu cần gì à?”
“Ha ha, boss à, có thể cho tôi đi nhờ xe được không?”
Thiều Khuynh Tri do dự một chút, sau đó nở nụ cười: “Có thể.”
Thước Cần lâp tức sung sướng mở cửa chui vào trong xe, tự giác đeo dây an toàn. Dọc đường đi còn tán dóc dăm ba câu cùng Thiều Khuynh Tri, không khí vô cùng hài hòa vui vẻ.
“À, boss, có phải anh đi nhầm đường rồi không?” Nửa tiếng sau, Thước Cần bắt đầu phát hiện có gì đó sai sai.
“Không nhầm, đi một đoạn nữa là đến nhà tôi rồi.” Thiều Khuynh Tri tập trung nhìn đường phía trước.
“…… Nhưng tôi muốn về nhà tôi mà!”
“Nhà cậu? Tôi đi về nhà tôi liên quan gì đến nhà cậu?”
“Nhưng anh bảo cho tôi đi nhờ xe……”
“Thì tôi cho cậu đi nhờ đấy còn gì.” Thiều chủ tịch vô cùng thản nhiên.
Muốn ăn dép có phải không! Thước Cần kiên trì giải thích: “Ý tôi là muốn đi nhờ xe anh để về nhà tôi.”
“À, lúc trước cậu không nói đoạn này.”
“……” Mẹ nó, đây là công khai bắt cóc người!
Cuối cùng, Thước Cần thập phần đau khổ bị boss mang về nhà.
“Mấy ngày nay cũng vất vả rồi, lên nhà đi, tôi làm đồ ăn ngon cho cậu.” Thiều Khuynh Tri dừng xe trước cổng khu.
Vừa nghe có cơm ăn, Thước Cần nháy mắt sống lại, vui vẻ mở cửa xe chạy lên tầng.
Thiều Khuynh Tri ở phía sau nhìn bóng dáng vui vẻ của hắn, quyết định vấn đề rửa bát và ngủ lại cứ để lát nữa ăn xong lại nói đi. Nói ra cũng thật kỳ lạ, gần đây y nhìn người này cà tưng cà tưng mãi cũng thành quen, mấy ngày nay đi ra ngoài phát hiện cả ngày lẫn tối đều có thể nhìn thấy cậu ta cảm giác rất tốt, đột nhiên trở về chu trình chỉ gặp nhau có 8 tiếng đi làm thật sự là không quen chút nào!
Thước Cần 囧囧 “Sao tôi lại phải ngủ lại đây?”
“Bởi vì khuya rồi. Tôi ăn no buồn ngủ không muốn hoạt động nữa, không đưa cậu về được.” Thiều Khuynh Tri rất đúng lý hợp tình.
“……. Tôi không cần anh đưa, tôi có thể tự gọi xe về.”
“Cậu không biết kẻ địch của chúng đã bắt đầu xâm nhập vào xã hội loài người rồi à? Bọn chúng nhất định sẽ không tha cho thành phần ngáng đường cho chúng ta, sớm muộn gì cũng sẽ tìm tới thôi. Đêm hôm khuya khoắt để cậu một mình ra ngoài tôi không yên tâm.”
Thước Cần đảo mắt hừ hừ: “Cho dù có tìm đến thì cần gì phải tìm tôi! Tôi rõ ràng chỉ là một nhân loại vô cùng bình thường không có sức chiến đấu!”
“Đấy mới chính là vấn đề. Cậu là một thành viên trong hàng ngũ, nhưng lại là thành viên yếu nhất, ra tay từ cậu càng dễ hơn.”
Nội tâm Thước Cần mãnh liệt trào dâng, tôi gia nhập hàng ngũ cùng các người lúc nào! Tôi rõ ràng chỉ là nhân viên tạm thời thôi! Vì cái quần gì chuyện tốt thì không đến lượt, chuyện xấu kiểu gì cũng dính chưởng đầu tiên, các người còn có lương tâm không QAQ
“Cậu đang nghĩ gì?” Thiều Khuynh Tri đột nhiên hỏi.
“Tôi —— không có gì……”
Cuối cùng, Thước Cần bất đắc dĩ ngủ ở cái gọi là phòng cho khách, thật ra chính là cái sô pha được kéo rộng ra mà thôi. Tuy rằng Thiều Khuynh Tri đã chuẩn bị đầy đủ chăn ga gối, sô pha cũng to, nhưng Thước tam thiếu vẫn cảm thấy một đêm này ngủ quá thê thảm, đến ngay cả cái giường mà nằm cũng không có, hắn nhất định phải đòi tăng tiền thưởng để bù đắp cho tổn thất giấc ngủ suốt một đêm!
Sáng hôm sau, sau khi ăn sáng xong, Thiều Khuynh Tri cuối cùng cũng ân chuẩn cho hắn về nhà.
“Nhớ đi đâu cũng phải mang theo Thước Tiểu Cần, ngủ cũng phải đặt cạnh gối, nhớ chưa?” Thiều đại boss dặn dò.
Đặt ở cạnh gối để mơ ác mộng à! Thước Cần trong lòng oán thầm, ngoài miệng vẫn vô cùng ngoan ngoãn đáp ứng.
***
“Thừa Dụ,” Đầu bên kia điện thoại phát ra tiếng cười, “Nghe nói gần đây cháu đang gây sóng gió gì à?”
“Cậu, người ta còn đang đấu đá nhau đến sứt đầu mẻ trán, ai như cậu lại còn rảnh rang đi nghe ngóng tin đồn.”
“Ta có không muốn nghe thì tin tức vẫn đập vào mặt. Bình thường cháu là đứa làm việc biết tính toán, luôn có chừng mực, ta chưa bao giờ lo lắng, nhưng chuyện lần này đùa có hơi quá rồi.” Ngữ khí Lý Mục mang theo vài phần nghiêm khắc.
Giọng Thước Thừa Dụ cũng trầm xuống: “Cậu, cháu chưa bao giờ đùa cả, mọi chuyện đều là thật.”
“Cháu còn nói là thật? Ba mẹ cháu bây giờ còn chưa biết chuyện, chuyện của Tiểu Cần ầm ĩ lên vừa mới lắng xuống, cháu làm anh lại tiếp tục muốn hùa theo nó làm loạn đến gà bay chó sủa mới được à? Nghe lời cậu, buông tha cho người kia, tìm một cô gái đi.”
“Cậu, vấn đề không phải là trai hay gái, mà vấn đề là cháu chỉ thích cậu ấy. Hơn nữa cậu không cần lo lắng phía ba mẹ cháu, Tây Như tốt như thế, bọn họ nhất định cũng sẽ thích cậu ấy.” Thước Thừa Dụ vô cùng tự tin.
“…… Đừng bảo là cháu định dùng tình yêu cao cả của hai đứa cảm hóa ba mẹ đấy nhé.” Lý bộ trưởng hiển nhiên không thể tiếp thu nổi tư tưởng lạc quan quá đà của cháu mình.
“Làm ơn đi, đấy là ba mẹ cháu mà, bao nhiêu năm rồi cháu còn không biết tính nữa. Được rồi, cậu cứ yên tâm chờ uống rượu mừng của cháu đi.”
“……. Tạm bỏ qua chuyện này. Người lần trước ta nhờ cháu điều tra có tiến triển gì không?”
“Vẫn không có. Người tên Tiếu Liêm này giống như chui từ trong không khí ra, không có hộ tịch, không có hồ sơ, không có thân phận, không có tài khoản ngân hàng, không có tư liệu nhập cảnh, cháu nghi người này có thể là nhập cư trái phép.”
Lý Mục trầm mặc: “Triệu Quân Thực cùng một người không rõ lai lịch qua lại, thậm chí hầu như đều là lén lút gặp mặt, rốt cuộc muốn làm gì? Tốt xấu gì cũng là phó bộ trưởng bộ tài chính bộ, chuyện gì mà khiến cậu ta phải đích thân ra mặt? Chẳng những mất mặt còn dễ khiến kẻ khác nắm được yếu điểm.”
“Cậu muốn nhân cơ hội này loại bỏ Triệu Quân Thực?”
“Người này không có quá nhiều uy hiếp, ta cũng không muốn tự tìm phiền phức cho bản thân. Chỉ lo Triệu Quân Thực có quan hệ với phía quân đội, bây giờ lại giao du với thành phần lai lịch bất minh, thậm chí còn ngang nhiên không sợ bị phát hiện. Nếu bọn họ muốn làm chuyện nguy hiểm, chúng ta vẫn nên có phòng bị.”
Thước Thừa Dụ cười nhạo, “Nguy hiểm? Có thể nguy hiểm đến mức nào? Chống chính quyền chắc?”
“Có lẽ không đến mức đó… Quên đi, có thể là ta nghĩ nhiều rồi. Cháu báo với thằng cả một tiếng, dặn nó nhớ chú ý. Chúng ta chờ xem tiếp rồi tính sau.”
“Được rồi cậu, cứ lo lắng cả ngày sớm muộn gì cũng sinh bệnh. Cậu cứ thả lỏng tinh thần, nhà chúng ta không phải ai muốn động vào là động. Mấy chuyện thế này ông ngoại còn bắt thông tin nhạy hơn cậu nhiều, cậu cứ chờ được chúc mừng thăng chức đi.”
***
“Tiếu tiên sinh, chúng tôi tìm được chỗ đó rồi.” Một người đàn ông gầy yếu đứng trong góc gọi điện thoại.
“Hành động phải nhanh, thứ chúng ta cần là bắt được người, nếu chẳng may đụng phải thứ khác, không cần ham chiến, lập tức rút về.” Một giọng nói lạnh lẽo vang lên ở đầu bên kia.
“Ngài yên tâm đi, ha ha……” Người đàn ông gầy yếu ngắt điện thoại, phất tay với bóng đen phía sau, đột nhiên thân thể ông ta bắt đầu vặn vẹo, sau đó lập tức biến mất tại chỗ.
***
Thước Cần nhìn “hàng xóm” nhà đối diện đang chuẩn bị mở cửa vào nhà, hóa đá tại chỗ.
“Đây không phải Thước trợ lý sao? Trùng hợp thật đấy!” Trịnh Mân một tay cầm áo khoác, một tay xách văn kiện, mỉm cười chào hỏi, “Chúng ta hóa ra lại ở đối diện nhà nhau.”
Thước Cần cầm túi rác, khóe miệng điên cuồng co rút: Trùng hợp? Trùng hợp cái đầu! Từ khi nhìn thấy anh ở Vạn Vật ông đây đã không tin vào loại chuyện gọi là trùng hợp nữa rồi!
“Trịnh đổng, không ngờ ngài lại là hàng xóm đối diện. Ha ha, Trịnh đổng bỏ biệt thự đến ở chung cư để thể nghiệm cuộc sống sao?” Thước Cần nghiến răng.
“Biệt thự to quá, một người ở cũng chán, hơn nữa còn xa công ty. Khu nhà này ở nội thành, đến công ty gần, thiết kế tôi cũng khá thích, bây giờ lại có hàng xóm quen thế này, thật đúng là thiên thời địa lợi nhân hòa.” Trịnh Mân dường như cũng không để ý đến giọng điệu châm chọc của hắn.
“Được rồi, vậy hy vọng ngài vui vẻ với căn hộ của mình, tôi buồn ngủ rồi, ngủ ngon.” Thước Cần mở cửa vào nhà.
“Không phải cậu định đi vứt rác sao?” Trịnh Mân liếc mắt nhìn cái túi to trong tay hắn.
“…….. Mất hứng rồi, không đi nữa.” Cực kỳ hung tàn!
Thước Cần vào nhà, đặt túi giác ở cạnh cửa. Trịnh Mân tới đây chắc chắn không đơn giản chỉ để ở, nhưng cũng không phải là nhằm vào thành phần không mấy quan trọng như hắn. Chẳng lẽ muốn đánh đòn tâm lý, thông qua hắn để dằn mặt anh hai, giành giật chị dâu?!
Thước Cần suy nghĩ nửa ngày cũng không hiểu nổi, quyết định dẹp hết tắm rửa đi ngủ. Lăn qua lộn lại mấy vòng, hắn lại ngồi dậy. Ngồi như thế tiếp nửa ngày, cuối cùng Thước Cần ôm chăn leo xuống giường, mở tủ moi ra Thước Tiểu Cần bằng cỏ xanh mượt.
Được rồi, mặc dù nhìn qua vừa xấu lại vừa ngu, nhưng boss cũng có công dụng trong mấy vụ trừ tà lắm, thử một chút cũng không chết được. Nhìn hình nhân bằng cỏ nho nhỏ, Thước Cần trong lòng kiên định hơn, cẩn thận đặt nó cạnh gối, lúc này mới an tâm ngủ say.
Ở căn hộ đối diện, Trịnh Mân tựa vào đầu giường đọc sách, đã gần hai giờ đêm vẫn không ngủ. Đột nhiên anh ta ngồi thẳng dậy, nhìn chằm chằm về phía cửa sổ.
Dường như có thứ gì đó khiến người ta rất không thoải mái đang đến gần đây.
Trịnh Mân nhìn di động đặt trên bàn, tính toàn xem có nên đánh một cuộc điện thoại báo tin cho người nào đó không. Anh ta đảo mắt hai vòng, cuối cùng lại ngả người dựa vào thành gường. Bỏ đi, cứ để xem trò hay trước đã…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất