Vẫn Thạch Thiên Hàng

Chương 50: Viên nhị thiếu

Trước Sau
Editor: LuciferVadden

“A!” Chợt một tiếng kêu thảm thiết vang lên, chỉ thấy trên cánh tay người thanh niên có ba vết cào không ngừng chảy máu.

“Mày, mày có biết tao là ai hay không!” Người thanh niên bưng cánh tay kêu la “Tao phải bảo ba tao niêm phong tiệm của mày!”

“Thiếu, thiếu gia! Ngài không sao chứ?” Người lớn tuổi phía sau vội vàng lại gần, vẻ mặt khẩn trương nhìn cánh tay của người trẻ tuổi.

“Thật là vô dụng! Kêu ông bảo vệ tôi ông thậm chí ngay cả một con mèo cũng không chắn được!” Người thanh niên giận dữ nói.

Tiêu Phong cười thành tiếng, Nắm của hắn nếu có thể bị dị năng của một người cản lại, Nắm vẫn còn là Nắm sao?

“Mày cười cái gì!” Người thanh niên thấy Tiêu Phong cười thì tức giận càng tăng “Tiệm của mày coi như xong! Dám tổn thương tao, còn con mèo kia nữa, hừ, tấm da kia có thể dùng được đấy…”

Tiêu Phong ngưng cười, nếu nói niêm phong tiệm hắn không thèm để ý hơn nữa cũng không có khả năng, thế nhưng dính tới Nắm, Tiêu Phong nghĩ có cần phải làm cho người thanh niên này biết cái gì gọi là bảo vệ động vật.

Cười nhạt vài tiếng, Tiêu Phong quyết đoán ném ra một cục sâm bạch hỏa diễm.

Đã lâu chưa ra sân sâm bạch hỏa diễm rất hưng phấn, ra sức đốt quần áo người trẻ tuổi, nhưng không tổn thương đến da người trẻ tuổi.

“Viên nhị thiếu!” Vài người phia sau kinh hãi kêu, gấp đến độ xoay tròn, một người trong đó trong tay xuất hiện dòng nước, hắt lên người Viên nhị thiếu.

Tiêu Phong thấy vậy không thèm để ý chút nào, ngồi xuống thưởng thức hỏa thiêu quần áo. Sâm bạch hỏa diễm của hắn nếu có thể bị loại trình độ tiểu thủy đó tưới tắt, vậy thì tên của hắn viết ngược! Tên thần ngọc cũng có thể viết ngược luôn.

Người xung quanh thấy vậy, mau chóng rời đi để tránh khỏi gặp phải tai họa bất ngờ, còn lại đám ngốc đứng tại chỗ nhìn, và một ít ỷ vào chút bản lĩnh của mình, đứng gần xem trò vui. Có người nhận ra thân phận người bị hỏa thiêu, vội vàng rời đi báo với đội trị an, muốn bán một phần hảo cảm cho Viên gia.

Hiện tại Viên nhị thiếu tại mắt người bên ngoài chính là một hỏa nhân, sắp bị chết cháy. Trên thực tế, Tiêu Phong tuy rằng khống chết không để cho sân bạch hỏa diễm đốt đến da Viên nhị thiếu, thế nhưng tăng độ nóng để chính Viên nhị thiếu, nhiệt độ kia, cũng đủ khiến cho Viên nhị thiếu cho là mình sắp bị chết cháy rồi. Bây giờ Tiêu Phong đang suy nghĩ có nên viết lên tất cả sổ ở cửa tiệm tám chữ chỉ lấy tinh hạch (1) hay không.

(1) Cả nguyên câu “只收晶核这八个字“: tám chữ đây =)))

“Trần Thục Lâm, mau cho tôi nước!” Viên nhị thiếu cảm thấy mình sắp bị chết cháy rồi, lăn lộn trên mặt đấy cũng không cảm thấy thế lửa suy giảm chút nào, lớn tiếng gọi về phía thiếu nữ phóng nước.



“Gào thảm quớ” Tiêu Phong vuốt ve đầu Nắm “Tiệm tôi không chào đón khách mua đồ không trả tiền nhé ~ nếu như làm ra hành vi này, hậu quả xin tự chịu.” Những lời này của Tiêu Phong, cộng thêm dị năng nữa, người xung quanh đều nghe được nhất thanh nhị sở (2), không kềm được rùng mình một cái.

(2) Nhất thanh nhị sở: rõ ràng rành mạch.

Ông chủ tiệm này có lai lịch gì?

Viên nhị thiếu là một kẻ vô học vô nghề quần áo lụa là, trong nhà thức ăn sung túc không cảm thấy tiệm thức ăn của Tiêu Phong là cái thá gì cả, thế nhưng trong mắt người ở ngoại thành, người có thể lấy ra nhiều thức ăn xa hoa để bán như thế, nhất định có người đứng sau, nói cho cùng bây giờ là tận thế.

Thời điểm hiện tại mở một tiệm thức ăn, thì tương đương với một tiệm vàng trước tận thế.

“Dừng tay!” Tại chỗ truyền đến một tiếng hét lớn, một đội người mặc quân phục bước nhanh đến.

Tiêu Phong từ xa đã nhìn thấy bọn họ, cười híp mắt bật ngón tay một cái, hỏa nhân trên đất mau chóng biến mất.

Có điều, thay vào đó, là một tên trần truồng.

“Phụt…” Không biết người nào cười một tiếng trước tiên, thanh âm này như là mở chốt cho nhau, nhất thời xung quanh đều mở miệng cười.

Viên nhị thiếu bất minh sở dĩ (3), cảm thấy trên người se se lạnh, thấy mấy người xung quanh chỉ vào thân thể mình, hoặc không nói lời nào. Kỳ thực bọn họ là sợ ngây người muốn nói chuyện nhưng hết lần này tới lần khác không nói nên lời, luôn lăn qua lăn lại trong cổ họng.

(3) Bất minh sở dĩ: không rõ nguyên do.

Lúc này, một trận gió thổi qua, Viên nhị thiếu đột nhiên hắt hơi một cái, vừa bị sâm bạch hỏa diễm của Tiêu Phong đốt ra một thân mồ hôi, hiện tại gió thổi đương nhiên sẽ cảm thấy lạnh rồi, huống chi tên Viên nhị thiếu này còn không mặc quần áo.

“Ơ…” Viên nhị thiếu phát hiện trận gió kia dường như là trực tiếp thổi lên người mình! Nhất thời hoảng sợ nhìn xuống.

Vừa nhìn, mặt của Viên nhị thiếu tức khắc phồng đến đỏ bừng.

“Sao lại thế này!” Viên nhị thiếu điên cuồng mắng trong lòng thế nhưng tức giận chẳng biết nói gì “Mày, mày chờ cho tao! Tao sẽ không bỏ qua cho mày! Còn ông nữa, mau đem quần áo cho tôi!” Từ nhỏ đến lớn cậu ta chưa bao giờ chật vật như thế.

“Nhìn cái gì hả!” Viên nhị thiếu thấy xung quanh vây một vòng người thì sắc mặt càng đỏ, hét “Muốn tôi nhớ kỹ mặt để thu thập hay sao!” Người xung quanh vừa nghe thấy lời này tức khắc oanh tạc, có vài người bất mãn trong lòng, nhưng lại sợ hãi Viên gia, không dám lỗ mãng.

“Đã xảy ra chuyện gì!” Đội trị an tại chỗ đã đến cửa tiệm Tiêu Phong, lớn giọng nói.



“Đây không phải là Viên nhị thiếu sao?” Một thành viên trong đội trị an nhận ra Viên nhị thiếu “Ngài sao lại…” thành ra cái dạng này… Câu kế tiếp hắn thấy gương mặt âm trầm có thể nặn ra nước của Viên nhị thiếu thì không nói thêm gì nữa.

“Mau đem quần áo cho tôi một lũ ngu ngốc!” Viên nhị thiếu lúc này từ mặt đỏ biến thành mặt đen, mặt mũi cậu ta bây giờ đúng là mất sạch! Tên chủ tiệm đáng chết này!

Tiêu Phong không để ý chút nào nhìn Viên nhị thiếu vừa mặc quần áo vừa dùng ánh mắt giết người nhìn hắn.

Bản mo-rát (4), và ánh mắt hung ác của Tề Mộ Vân, quả thực khác một trời một vực, dạng như Tề Mộ Vân, một ánh mắt có thể dọa khóc một đứa trẻ không lừa mi. (Khen chồng nức nở =)))

(4)Bản morasse: hay còn gọi là bản lỗi, bản in thử.

Tiêu Phong tỏ vẻ hắn là dưới ánh mắt Tề Mộ Vân luyện ra đó!

“Ở đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Người dẫn đầu kia, tuy rằng muốn lấy lòng Viên nhị thiếu, muốn nhưng hắn không thể tỏ ra quá mức rõ ràng, miễn cho người xung quanh nói ra nói vào.

“Mau niêm phong tiệm cậu ta cho tôi!” Viên nhị thiếu tức giận nói với người nọ “Dám dùng hỏa thiêu bản thiếu gia, bản thiếu gia cho mày ăn không hết! Còn ngớ ra cái gì! Ăn hại!”

Tuy rằng người đội trị an muốn lấy lòng Viên nhị thiếu, nhưng rồi nghe thấy hai chữ ăn hại không khỏi oán thầm trong ngực, chúng tôi là ăn hại cậu là cái gì! Oán thầm thì oán thầm, nói ra ăn không hết chính là bọn họ.

“Dạ dạ dạ, chúng tôi làm ngay.”

“Chậm đã” Tiêu Phong thong thả ung dung hỏi “Cậu nói, tôi dùng hỏa thiêu cậu, thế nhưng trên người cậu có nửa vết từng bị lửa đốt không?”

Viên nhị thiếu vẻ mặt tức giận và quần áo lụa là, nghe lời này tức khắc nhớ tới thống khổ vừa rồi, không khỏi giận càng thêm giận.

“Sao lại không có!” Viên nhị thiếu nói, vươn cánh tay cho hắn xem, thế nhưng vươn tay chợt ngây người, Viên nhị thiếu không tin nổi mà nhìn nhìn thân thể của mình, trơn tuột không tì vết! Đương nhiên ngoại trừ ba đường vết cào của Nắm.

“Sao có thể!” Viên nhị thiếu vẻ mặt nghi vấn, không thể nào, không phải chứ!

“Viên nhị thiếu, vậy…” Người của đội trị an nhất thời ngưng hành động. Nói rằng bị hỏa thiêu, nhưng hoàn toàn không có dấu vết từng bị lửa đốt!

“Vậy cái gì mà vậy!” Viên nhị thiếu nhìn vết cào trên tay giận dữ nói “Tiệm này dung túng thú biến dị đánh người bị thương, mau bắt cậu ta lại! Không thấy vết cáo to đùng trên cánh tay của bản thiếu gia sao!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau