Vẫn Thạch Thiên Hàng

Chương 62: Phấn chấn lòng người

Trước Sau
Editor: LuciferVadden

Bị hai chữ “tự bạo” xảy ra bất ngờ khiến cho không biết làm sao, rồi lại nghe một câu “rút lui”, tất cả mọi người lập tức chuẩn bị rời đi.

Cái thứ tự bạo này, vừa nghe đã thấy rất nguy hiểm, bất kể là cái gì tự bạo.

Có điều tuy rằng họ muốn lập tức rút lui, nhưng điều kiện thực tế lại không cho phép.

Xung quanh tang thi rậm rạp chằng chịt, làm người ta không cách nào nhanh chóng di chuyển rời khỏi đây.

Tiêu Phong nhìn từ trên xuống, tìm một chỗ tương đối ít tang thi, sâm bạch hỏa diễm bùng cháy trong lòng bàn tay, thiêu hủy tang thi nơi đó.

Đội viên tiểu đội sau khi nhìn thấy kẽ hở, tất cả mọi người ngay lập tức đến đó phá vòng vây.

Tiêu Phong nhìn thấy lối đi xuất hiện sau khi phá vòng vây, thuận tiện nhảy từ trên cây xuống.

Hắn đột nhiên nhớ đến một quyển tiểu thuyết mà hắn đã từng đọc ở thế giới ban đầu, quyển tiểu thuyết ấy có tên “Che trời”, trong đó có một chủng tộc – người đá.

Tộc người đá còn chưa xuất thế đã bị người ta đào ra dẫn đến không thể ra đời, oán hận vô cùng lớn.

Tiêu Phong cảm thấy, tang thi hoàng đó còn chưa xuất thế đã gặp phải hắn, kết quả chết nửa đường, oán niệm cũng lớn vô cùng.

Mặc dù làm thế là không đạo đức, nhưng dưới tình huống ngươi chết ta mất mạng mà nói, tang thi hoàng này tuyệt đối không thể bình an sinh ra, nếu không loài người sẽ lâm nguy!

“Phía trên thế nào?” Tề Mộ Vân lách đến bên cạnh Tiêu Phong hỏi.

“Sắp chết phản lại một kích” Tiêu Phong nói “Có điều em lấy được cái này.”

Tề Mộ Vân nhìn ngọc thạch màu lục trên tay Tiêu Phong… Hửm? Có vết rạn, hơn nữa không hoàn chỉnh.

“Đây là cái gì?” Tề Mộ Vân vừa chạy vừa hỏi.

“Một khối…ngọc thạch.” Nụ cười trên mặt Tiêu Phong chợt cứng ngắc.

Đây là chiếc chìa khóa mở đường, thông đến chìa khóa đường về nhà của hắn.

Chỉ có điều Tiêu Phong cầm khối mảnh vỡ thần ngọc này, trong lòng lại phức tạp.

Thành viên tiểu đội tinh anh chạy thẳng như điên, tìm được chỗ đỗ xe ban đầu thì lập tức lên xe, thế nhưng tang thi xung quanh vẫn rất nhiều, nhất thiết phải ra sức dọn dẹp.

“Cao thiếu, vừa nãy cậu nói tự bạo là thế nào?” Bên trong xe, có người hỏi.

“Thứ vừa nãy có thể là tang thi hoàng…”



“Tang thi hoàng?!” Mọi người trên xe đều cảm thấy khiếp sợ đối với chuyện đại biểu cho từ này.

Tang thi không có tổng chỉ huy đã khiến cho người ta đau đầu sợ sệt rồi, lại thêm một tang thi hoàng nữa, này chẳng phải là tiết tấu muốn loài người cùng nhau chết chùm sao!

“Cao thiếu, tang thi hoàng đó hiện giờ thế nào?”

“Cao thiếu, tang thi hoàng…”

“Cao thiếu, Cao thiếu cho tôi hỏi tang thi hoàng…”

“Chờ chút” Tiêu Phong lớn giọng “Ngưng lại, cho tôi nói rõ tình huống trước đã… Tang thi lại chắn đường nữa rồi, người dọn dẹp cứ dọn dẹp, lái xe cẩn thận mà lái xe, dùng lỗ tai nghe tôi nói là được rồi.”

“Thứ nhất, đó là tang thi hoàng không sai, nhưng nó vẫn chưa hoàn toàn xuất thế, đại ý là nói nó vẫn chưa ra đời” Tiêu Phong dừng một lát nói “Khi nãy tôi khiến nó chết yểu nửa đường, mà tự bạo tôi vừa nói chính là…” Nó phản công trước khi chết.

Tiêu Phong vừa nói ra câu kế tiếp, thì nghe thấy tiếng nổ oanh động từ phía sau truyền đến, lấp mất câu phía sau của hắn.

Chỉ cần người có dị năng sẽ có thể cảm nhận được sóng năng lượng, mà người có dị năng đẳng cấp cao mới cảm nhận được rõ hơn mà thôi.

Người ở đây đều là người có dị năng cấp cao, cảm nhận vô cùng rõ ràng sóng năng lượng khủng khiếp điên cuồng phía sau truyền đến, cảm giác phai mờ, từ xa đến gần, khiến người ta rợn cả tóc gáy.

“Ngồi vững!” Người lái xe hét lớn, đạp chân ga, xe nhỏ lao vút ra ngoài.

Nhịp tim của hết thảy đều gia tốc.

Tề Mộ Vân ngồi bên cạnh Tiêu Phong, yên lặng nắm tay Tiêu Phong đang khẩn trương hỗn loạn.

Tiêu Phong hơi sửng sốt, trong lòng lại phức tạp.

Liếc mắt nhìn mảnh vỡ thần ngọc còn lại hắn đã gom được, hiện tại chỉ cần dung hợp chúng, lập tức có thể có được thần ngọc chân chính, thực hiện được một tâm nguyện.

Trước kia hắn muốn về nhà, mà bây giờ hắn đối với định nghĩa “nhà” dường như có điều thay đổi, hắn không bỏ được người nơi này.

Mỗi một người đều sống rành rành như thế.

Hơn nữa, ở thế giới kia hắn đã chết, chắc thi thể cũng đã hỏa táng, nếu như phải quay về, có lẽ phải dùng thân thể bây giờ để về.

Cái gọi là nếu không phải tộc ta, lòng dạ của họ ắt sẽ khác đi. (1)

(1) Bản gốc “Phi ngã tộc ta, kỳ tâm tất dị“.

Tiêu Phong còn lo lắng vạn nhất khi quay về rồi, một ngày nào đó lại bại lộ bí mật thân thể hắn, liền bị đưa đến sở nghiên cứu dễ như chơi.



“Thế nào?” Lời quan tâm của Tề Mộ Vân bị vùi lấp trong tiếng nổ.

Oanh tạc truyền đi rất mau, mau sau đó cỗ năng lượng nọ đã lật ngược xe bọn họ.

Tề Mộ Vân vội vàng bảo hộ Tiêu Phong vào lòng.

Trong vụ nổ, trừ tiếng nổ, tất thảy đều tỏ vẻ hết sức yên tĩnh.

Oanh tạc trong nháy mắt, thế như tất cả mọi người cứ ngỡ như đã trôi qua rất lâu.

Một lát sau, khi vụ nổ qua đi, mọi người đều cảm thấy lỗ tai khó chịu.

Tiêu Phong đứng dậy, muốn đẩy cửa xe ra, nhưng phát hiện cửa xe dường như hơi biến dạng, không mở được.

“Có ai bị thương không?” Tề Mộ Vân hỏi.

“Không có.”

“Tôi không có.”

“Tôi cũng không có.”

“…”

Tiêu Phong mạnh bạo phá mở cửa xe, nhìn một vòng, bên ngoài xe tựa như một mảnh phế tích, trong không khí tràn ngập mùi thuốc súng.

Bọn họ đã ra khỏi phạm vi vụ nổ, chỉ bị dư âm ảnh hưởng đến mà thôi, có điều ngay cả dư âm năng lượng cũng lớn đến thế, thật không dám tưởng tượng năng lượng ở trung tâm vụ nổ rốt cuộc có bao nhiêu khổng lồ.

“Tang thi xung quanh đây xem ra đều đã bị vụ nổ nổ chết.” Tiêu Phong nhìn một vòng xung quanh, vui vẻ nói.

Mọi người lục tục từ trong xe đi ra, mấy người sức lực lớn thì đỡ xe dậy, lau lau mặt, trên mặt lập tức xuất hiện vết nhơ, nhìn có chút khôi hài.

“Động tĩnh bên này lớn như vậy, căn cứ bên kia hẳn sẽ cảm thấy” Tề Mộ Vân nói “Tang thi ở đây đã giải quyết hết, còn sót lại bầy tang thi bên cạnh căn cứ, chúng ta có thể quay về rồi.”

Tựa như bình minh hé lộ trong bóng tối, mọi người bất chợt tràn đầy lòng tin đối với tương lai.

Ngay sau đó, vì không có bầy tang thi liên tục bổ sung, tang thi bên ngoài căn cứ cũng đã bị giết sạch, người may mắn còn sống sót đều nhẹ lòng một chút.

Lần tang thi vây thành này số người thương vong cũng không nhiều như căn cứ dự đoán, mọi người thoát chết trong kẽ tóc đều hoan hô, bất kể có quen biết hay không, đều chúc mừng lẫn nhau.

Người ra khỏi thành quay về hơn một nửa nhân số, tiểu đội tinh anh vốn ôm thái độ cửu tử nhất sinh cơ hồ không có thương vong, phe căn cứ lần này giành được thắng lợi giữa bao thai tang thi hoàng.

Chuyện tang thi hoàng để lại cho loài người sự cảnh giác, các căn cứ cũng gia tăng vây quét tang thi, tránh cho lại xuất hiện tang thi hoàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau