Chương 64: Kịch tình bươm bướm
Note: bươm bướm ở đây chắc có nghĩa là hiệu ứng cánh bướm, ý chỉ một việc nhỏ cũng có thể gây nên hậu quả lớn.
Editor: LuciferVadden
Nói đến xem sắc mặt làm việc, Nghiêm Thụy Minh có thể nói là cao thủ, cũng nắm rất chắc bầu không khí, tức thì đồng loạt đấu mắt với Cao Tử Mân, vui vẻ bất động.
Cao Tử Mân thở một hơi thật dài, cười nói: ” Xin lỗi, bên này là tôi tới trước.”
“A? Khi nãy tôi không nhìn thấy, nếu không cô đổi chỗ ngồi khác đi?” Nghiêm Thụy Minh nói.
Cao Tử Mân: “…”
Bỗng nhiên, cô ta thấy một bóng người, ánh mắt sáng rực lên, buông tha bên này, nói: “Vậy cũng được, tôi đi tìm những chỗ khác.”
Nói xong, cô ta bước nhanh rời đi.
“Tề thiếu, sao cô ta lại đi mau thế?” Nghiêm Thụy Minh có chút không tưởng tượng nổi, “Không quấn mãi không tha? Cái này nào giống tác phong của cô ta chứ.”
“Để mắt tới một người khác.” Tề Mộ Vân tỏ ý Nghiêm Thụy Minh nhìn về một nơi, ở đó có vài thanh niên tướng mạo bất phàm đang đứng.
“Ơ?” Nghiêm Thụy Minh thấy được một người,”Đó không phải là Diệp Tự Vĩnh sao, không phải cậu ta ở căn cứ thành phố B à, sao bây giờ lại ở đây?”
...
Sau khi Tiêu Phong chạy tới phòng ăn, chen vào đám người, bên tai nghe được mọi người đang nghị luận thỏ cùng mèo đen, trong lòng thở dài một tiếng.
Tìm được bọn chúng rất dễ dàng, nhìn vào nơi nào là trung tâm náo nhiệt, thì nơi đó chính là nơi mà chúng nó đang ở.
Tiêu Phong đi tới bên cạnh bàn chúng đang dùng cơm, từ cao nhìn xuống, bất đắc dĩ nói: “Tao không cho tụi mày ăn cơm hả?”
“Meo meo meo.” Nắm nhìn thấy Tiêu Phong tới, quệt miệng, nhảy đến trên bả vai Tiêu Phong, còn thỏ thì tiếp tục ung dung thong thả ăn đồ ăn trong bát.
Tiêu Phong cẩn thận nhìn một chút, lại là thịt thỏ!
“Vốn là cùng giống loài, sao mà khác nhau quá…” Tiêu Phong nhếch mép.
Thỏ lúc này mới bình tĩnh chậm rãi ngẩng đầu, chạm tay lên quần Tiêu Phong, làm động tác đòi.
Tiêu Phong im lặng đưa cho thỏ một củ cà rốt, nhìn nó vừa gặm cà rốt vừa ăn thịt thỏ.
“Được rồi, tụi mày ở đây đừng có chạy loạn gây rối, chỗ này chỉ có thể ăn những thứ này thôi, không thể lấy thêm đâu, nếu muốn ăn thì tới tìm tao.” Tiêu Phong nghiêm túc dặn dò.
“Meo.” Nắm cọ cọ gò má Tiêu Phong, nhảy xuống tiếp tục vùi đầu ăn gì đó.
【 Ơ, này này, bụng của con thỏ kia hình như lớn lên rồi? 】 Hắc Miêu nghi hoặc.
Tiêu Phong liếc mắt một cái, đúng là lớn hơn so với trước, có điều cái này hẳn không sao đâu, ngay sau đó liền rời đi phòng ăn, tiệc ăn mừng sắp bắt đầu rồi.
Chờ Tiêu Phong quay lại hội trường lộ thiên của tiệc ăn mừng, tiệc ăn mừng vừa vặn bắt đầu, hắn liền vội vàng ngồi xuống.
“Tụi nó không sao chứ?” Tề Mộ Vân hỏi.
“Sao có thể có chuyện được” Tiêu Phong mệt lòng nói, “Người khác ngược lại có thể có chuyện, còn tụi nó không thể nào có chuyện đâu.”
Chương trình của tiệc ăn mừng khá tương tự như chương trình trước tận thế, một người rồi lại một người lãnh đạo quan trọng của căn cứ lên bục phát biểu, chủ yếu tự thuật tình trạng các phương diện gần đây của căn cứ, cuối cùng cũng nói câu khích lệ dễ hiểu, sau đó cầu nguyện ngày mai căn cứ tốt đẹp hơn.
Tiêu Phong một bên nghe, một bên gắp thức ăn.
Chờ bọn họ nói xong thức ăn đã nguội lạnh hết, còn không bằng mau ăn, thức ăn lúc nóng có mùi vị ngon hơn nhiều.
Có điều đợi đến người tiếp theo đi lên diễn thuyết, Tiêu Phong dừng động tác dùng bữa lại, lần này đi lên lại là Diệp Tự Vĩnh!
Hắn mơ hồ nhớ trong sách viết sau tận thế Diệp Tự Vĩnh đi đến căn cứ thành phố B, sao lại xuất hiện ở đây?
Kịch tình xem ra lại bị cánh bướm xúi giục rồi.
“Tôi tên là Diệp Tự Vĩnh, người Diệp gia, chúng tôi bởi vì khá nhiều nguyên nhân từ thành phố B đi đến thành phố S định cư, mang theo một ít nhân viên nghiên cứu tới, trong đó có người là nhân viên nghiên cứu về phương diện thuốc ngừa, cũng có nhân viên nghiên cứu về sản xuất đất đai, đồng thời còn mang theo quân đội cùng lương thực tới” Diệp Tự Vĩnh ngừng một chút nói, “Tất cả mọi người cùng nhau cố gắng, mai sau căn cứ thành phố S sẽ càng tốt đẹp hơn.”
Tiêu Phong thầm nghĩ: Thật ra thì phương diện thuốc ngừa, thần ngọc có thể giải quyết.
Tiêu Phong đột nhiên phát hiện trong lời nói của Diệp Tự Vĩnh có một vấn đề, sau tận thế, vì nguyên nhân khó hiểu gì đó mà đất đai không thể trồng được cây, bất quá căn cứ thành phố S bởi vì có nước suối bên trong vòng tay của Cao Tử Mân cho nên tạm thời không cần lo lắng về vấn đề này.
Thế nhưng...
____________
LV: ủa sao cái chương này nó ngắn kinh vậy, như đoản văn á? Mà thôi chuyện cũng đã đành, đọc đỡ hen =)))) đây là bản edit từ convert, và edit bằng đt nên nó chưa có sát nghĩa đâu, để nào rảnh lên edit lại trên bản raw rồi sửa sau:v và wordpress của tui nó ăn cám nữa rồi, nên đăng lên đây luôn, lời ghê ha?
Editor: LuciferVadden
Nói đến xem sắc mặt làm việc, Nghiêm Thụy Minh có thể nói là cao thủ, cũng nắm rất chắc bầu không khí, tức thì đồng loạt đấu mắt với Cao Tử Mân, vui vẻ bất động.
Cao Tử Mân thở một hơi thật dài, cười nói: ” Xin lỗi, bên này là tôi tới trước.”
“A? Khi nãy tôi không nhìn thấy, nếu không cô đổi chỗ ngồi khác đi?” Nghiêm Thụy Minh nói.
Cao Tử Mân: “…”
Bỗng nhiên, cô ta thấy một bóng người, ánh mắt sáng rực lên, buông tha bên này, nói: “Vậy cũng được, tôi đi tìm những chỗ khác.”
Nói xong, cô ta bước nhanh rời đi.
“Tề thiếu, sao cô ta lại đi mau thế?” Nghiêm Thụy Minh có chút không tưởng tượng nổi, “Không quấn mãi không tha? Cái này nào giống tác phong của cô ta chứ.”
“Để mắt tới một người khác.” Tề Mộ Vân tỏ ý Nghiêm Thụy Minh nhìn về một nơi, ở đó có vài thanh niên tướng mạo bất phàm đang đứng.
“Ơ?” Nghiêm Thụy Minh thấy được một người,”Đó không phải là Diệp Tự Vĩnh sao, không phải cậu ta ở căn cứ thành phố B à, sao bây giờ lại ở đây?”
...
Sau khi Tiêu Phong chạy tới phòng ăn, chen vào đám người, bên tai nghe được mọi người đang nghị luận thỏ cùng mèo đen, trong lòng thở dài một tiếng.
Tìm được bọn chúng rất dễ dàng, nhìn vào nơi nào là trung tâm náo nhiệt, thì nơi đó chính là nơi mà chúng nó đang ở.
Tiêu Phong đi tới bên cạnh bàn chúng đang dùng cơm, từ cao nhìn xuống, bất đắc dĩ nói: “Tao không cho tụi mày ăn cơm hả?”
“Meo meo meo.” Nắm nhìn thấy Tiêu Phong tới, quệt miệng, nhảy đến trên bả vai Tiêu Phong, còn thỏ thì tiếp tục ung dung thong thả ăn đồ ăn trong bát.
Tiêu Phong cẩn thận nhìn một chút, lại là thịt thỏ!
“Vốn là cùng giống loài, sao mà khác nhau quá…” Tiêu Phong nhếch mép.
Thỏ lúc này mới bình tĩnh chậm rãi ngẩng đầu, chạm tay lên quần Tiêu Phong, làm động tác đòi.
Tiêu Phong im lặng đưa cho thỏ một củ cà rốt, nhìn nó vừa gặm cà rốt vừa ăn thịt thỏ.
“Được rồi, tụi mày ở đây đừng có chạy loạn gây rối, chỗ này chỉ có thể ăn những thứ này thôi, không thể lấy thêm đâu, nếu muốn ăn thì tới tìm tao.” Tiêu Phong nghiêm túc dặn dò.
“Meo.” Nắm cọ cọ gò má Tiêu Phong, nhảy xuống tiếp tục vùi đầu ăn gì đó.
【 Ơ, này này, bụng của con thỏ kia hình như lớn lên rồi? 】 Hắc Miêu nghi hoặc.
Tiêu Phong liếc mắt một cái, đúng là lớn hơn so với trước, có điều cái này hẳn không sao đâu, ngay sau đó liền rời đi phòng ăn, tiệc ăn mừng sắp bắt đầu rồi.
Chờ Tiêu Phong quay lại hội trường lộ thiên của tiệc ăn mừng, tiệc ăn mừng vừa vặn bắt đầu, hắn liền vội vàng ngồi xuống.
“Tụi nó không sao chứ?” Tề Mộ Vân hỏi.
“Sao có thể có chuyện được” Tiêu Phong mệt lòng nói, “Người khác ngược lại có thể có chuyện, còn tụi nó không thể nào có chuyện đâu.”
Chương trình của tiệc ăn mừng khá tương tự như chương trình trước tận thế, một người rồi lại một người lãnh đạo quan trọng của căn cứ lên bục phát biểu, chủ yếu tự thuật tình trạng các phương diện gần đây của căn cứ, cuối cùng cũng nói câu khích lệ dễ hiểu, sau đó cầu nguyện ngày mai căn cứ tốt đẹp hơn.
Tiêu Phong một bên nghe, một bên gắp thức ăn.
Chờ bọn họ nói xong thức ăn đã nguội lạnh hết, còn không bằng mau ăn, thức ăn lúc nóng có mùi vị ngon hơn nhiều.
Có điều đợi đến người tiếp theo đi lên diễn thuyết, Tiêu Phong dừng động tác dùng bữa lại, lần này đi lên lại là Diệp Tự Vĩnh!
Hắn mơ hồ nhớ trong sách viết sau tận thế Diệp Tự Vĩnh đi đến căn cứ thành phố B, sao lại xuất hiện ở đây?
Kịch tình xem ra lại bị cánh bướm xúi giục rồi.
“Tôi tên là Diệp Tự Vĩnh, người Diệp gia, chúng tôi bởi vì khá nhiều nguyên nhân từ thành phố B đi đến thành phố S định cư, mang theo một ít nhân viên nghiên cứu tới, trong đó có người là nhân viên nghiên cứu về phương diện thuốc ngừa, cũng có nhân viên nghiên cứu về sản xuất đất đai, đồng thời còn mang theo quân đội cùng lương thực tới” Diệp Tự Vĩnh ngừng một chút nói, “Tất cả mọi người cùng nhau cố gắng, mai sau căn cứ thành phố S sẽ càng tốt đẹp hơn.”
Tiêu Phong thầm nghĩ: Thật ra thì phương diện thuốc ngừa, thần ngọc có thể giải quyết.
Tiêu Phong đột nhiên phát hiện trong lời nói của Diệp Tự Vĩnh có một vấn đề, sau tận thế, vì nguyên nhân khó hiểu gì đó mà đất đai không thể trồng được cây, bất quá căn cứ thành phố S bởi vì có nước suối bên trong vòng tay của Cao Tử Mân cho nên tạm thời không cần lo lắng về vấn đề này.
Thế nhưng...
____________
LV: ủa sao cái chương này nó ngắn kinh vậy, như đoản văn á? Mà thôi chuyện cũng đã đành, đọc đỡ hen =)))) đây là bản edit từ convert, và edit bằng đt nên nó chưa có sát nghĩa đâu, để nào rảnh lên edit lại trên bản raw rồi sửa sau:v và wordpress của tui nó ăn cám nữa rồi, nên đăng lên đây luôn, lời ghê ha?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất