Chương 5: Phiên ngoại 3: Cao khảo
Thi đại học thực sự rất áp lực luôn ….. Tôi hy vọng những bạn học sinh cuối cấp năm nay sẽ đều có thể hoàn thành tốt ước mơ của mình. Cho dù không biết kết quả thế nào, vì mọi nỗ lực trong suốt 12 năm, các bạn cũng hãy chiến đấu hết mình nhé.
Chúc các bạn ngày sau tiền đồ như gấm, cá vượt vũ môn.
- -------------------------------------------------------------------------------------------------------
Công thành tích luôn không ổn định. Thế mà thời điểm thi trung học phát huy vượt xa người thường, chen được vào Nhất trung. Nhưng cũng chỉ bị phân tới lớp bình thường, sau phân khoa văn lý, vẫn cứ thế duy trì tới lớp kém cỏi nhất khối khoa học tự nhiên.
Khi cao tam, công dồn hết sức thi đua, mong muốn đậu được một cái trường tốt tốt chút, mặc kệ là vì chính mình hay là vì bạn trai, nhưng bởi vì sau khi lên cao trung, công thật sự rất mất căn bản, cách duy nhất có thể chỉ là cần cù bù thông minh.
Ba mẹ nhìn công buổi tối ngày nào cũng học đến tối mịt, ngủ gà ngủ gật mà vẫn tiếp tục kiên trì làm bài đọc sách, đau lòng không chịu được.
Ba mẹ đối công không có yêu cầu cao siêu gì, chỉ hy vọng cậu có thể bình an yên ổn, thân thể khỏe mạnh rộng rãi, nếu càng có thể lúc nào cũng vui vẻ lạc quan thì thật sự quá tốt rồi.
Đau lòng chưa nói được ra miệng đã phải nuốt xuống, không thể bác bỏ nỗ lực và chí tiến thủ của đứa nhỏ.
Vậy nên hai ông bà chỉ còn cách từ phương diện sinh hoạt mà thể hiện quan tâm lo lắng. Làm nhiều chút món ngon bổ sung dinh dưỡng cho công, hoặc là trên một số phương diện khác, chỉ vì để công không cần phải bận tâm gì.
Thụ thi đại học hoàn toàn không thành vấn đề, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, trong mấy thứ hạng đầu toàn tỉnh nhất định có tên hắn, cứ theo lẽ thường phát huy là được.
Nhưng là bạn trai nhỏ của hắn vẫn đang lặng lẽ phấn đấu, hắn lo lắng. Hằng ngày đều bồi bạn trai nhỏ của hắn học, bổ sung cơ sở, khoanh trọng điểm, làm đề thi.
Mỗi khi nhìn đến công treo đầu nghe hắn giảng đề khi, thụ đều đau lòng, hận không thể thi luôn phần cậu.
Thụ khuyên công đi ngủ trước đã, công nhất quyết không chịu, nỗ lực mở to hai mắt nhìn thụ, trong mắt tràn ngập thật nhiều mông lung, nhưng là trong đôi mắt ấy, có thể thấy được sự kiên định rõ ràng.
Thụ bao nhiêu lời muốn nói mà chẳng thể xuất khỏi miệng, chỉ phải ôm người ta giảng đề. Cố gắng nói nhanh một chút, càng dễ hiểu hơn một chút, để cho cậu càng có thể đi ngủ sớm hơn một chút.
Tròn một năm cao tam, công và thụ đều không một lần nào hẹn hò đi chơi, đều là ở nhà nhau viết đề thi xem sách giáo khoa, nhiều nhất ôm một cái thơm một cái, sau đó lại tiếp tục phấn đấu.
Đôi khi, cùng dạng đề cũ, công đã làm rất nhiều lần, nhưng mỗi lần đều sẽ làm sai, cậu gần như hỏng mất, xé hết tất cả đề thi thử, vùi ở trong chăn òa khóc.
Nhưng sau khi khóc xong, vẫn là ngoan ngoãn mà đem đề thi chắp vá tốt, làm lại một lần.
Cậu tư chất tàm tạm, tất thảy đều dựa vào cách làm thật nhiều đề, mỗi đề làm thật nhiều lần mà ghi nhớ trong đầu.
Cũng may, chăm chỉ không phụ lòng người, nhóc chim ngốc cũng có thể cất cánh...
Công thành tích từ lớp khoa học tự nhiên kém cỏi nhất Nhất trung bay lên trình độ lớp thứ hai, lại đến trước hạng ba trăm toàn khối, rồi đến trước một trăm, đến trước năm mươi, trước hai mươi, sau đó thành tích vẫn luôn duy trì ổn định. Mọi người đều truyền tai nhau lớp kém cỏi nhất khối khoa học tự nhiên không chỉ nhiều năm không vươn lên được, còn có một người nghịch thiên ngược dòng bơi lên trước hai mươi.
Ngày thi đại học xong ấy, hai người hung hăng ôm nhau, sau đó tay nắm tay lao ra khỏi cổng trường.
Gia trưởng bọn họ đều chờ ở ngoài cửa, thấy hai đứa nhỏ tay cầm tay đã tập mãi thành quen.
Các gia trưởng hẹn ăn cơm tối chung, dặn dò đứa nhỏ hai câu liền trở về chuẩn bị.
Công thụ nắm tay dạo rừng cây nhỏ nằm bên ngoài trường học, cả hai đều không nói chuyện, lẳng lặng mà chờ.
Chẳng được bao lâu, thụ liền nghe thấy âm thanh công kìm nén nức nở. Nâng mặt người ta lên, vừa thấy là bất ngờ, khuôn mặt nhỏ đã khóc thành một con mèo hoa.
“Không khóc, chúng ta đã thi xong rồi.” Thụ xoa đi nước mắt trên mặt công.
“Nhưng ta thực sự rất muốn khóc.” Công khụt khịt.
“Vậy ngươi dựa vào vai ta khóc đi.” Thụ nhẹ ấn đầu công vào lồng ngực mình, yên tĩnh bồi cậu khóc.
Công rúc trong lòng ngực thụ dần dần khóc lớn, giống như là rất khẩn thiết muốn đem hết mọi khổ sở cậu đã phải chịu đựng trong suốt thời gian này phát tiết ra...
Thật sự quá khó khăn, chính là cậu kiên trì thành công rồi.
Bước qua được rồi...
Chúc các bạn ngày sau tiền đồ như gấm, cá vượt vũ môn.
- -------------------------------------------------------------------------------------------------------
Công thành tích luôn không ổn định. Thế mà thời điểm thi trung học phát huy vượt xa người thường, chen được vào Nhất trung. Nhưng cũng chỉ bị phân tới lớp bình thường, sau phân khoa văn lý, vẫn cứ thế duy trì tới lớp kém cỏi nhất khối khoa học tự nhiên.
Khi cao tam, công dồn hết sức thi đua, mong muốn đậu được một cái trường tốt tốt chút, mặc kệ là vì chính mình hay là vì bạn trai, nhưng bởi vì sau khi lên cao trung, công thật sự rất mất căn bản, cách duy nhất có thể chỉ là cần cù bù thông minh.
Ba mẹ nhìn công buổi tối ngày nào cũng học đến tối mịt, ngủ gà ngủ gật mà vẫn tiếp tục kiên trì làm bài đọc sách, đau lòng không chịu được.
Ba mẹ đối công không có yêu cầu cao siêu gì, chỉ hy vọng cậu có thể bình an yên ổn, thân thể khỏe mạnh rộng rãi, nếu càng có thể lúc nào cũng vui vẻ lạc quan thì thật sự quá tốt rồi.
Đau lòng chưa nói được ra miệng đã phải nuốt xuống, không thể bác bỏ nỗ lực và chí tiến thủ của đứa nhỏ.
Vậy nên hai ông bà chỉ còn cách từ phương diện sinh hoạt mà thể hiện quan tâm lo lắng. Làm nhiều chút món ngon bổ sung dinh dưỡng cho công, hoặc là trên một số phương diện khác, chỉ vì để công không cần phải bận tâm gì.
Thụ thi đại học hoàn toàn không thành vấn đề, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, trong mấy thứ hạng đầu toàn tỉnh nhất định có tên hắn, cứ theo lẽ thường phát huy là được.
Nhưng là bạn trai nhỏ của hắn vẫn đang lặng lẽ phấn đấu, hắn lo lắng. Hằng ngày đều bồi bạn trai nhỏ của hắn học, bổ sung cơ sở, khoanh trọng điểm, làm đề thi.
Mỗi khi nhìn đến công treo đầu nghe hắn giảng đề khi, thụ đều đau lòng, hận không thể thi luôn phần cậu.
Thụ khuyên công đi ngủ trước đã, công nhất quyết không chịu, nỗ lực mở to hai mắt nhìn thụ, trong mắt tràn ngập thật nhiều mông lung, nhưng là trong đôi mắt ấy, có thể thấy được sự kiên định rõ ràng.
Thụ bao nhiêu lời muốn nói mà chẳng thể xuất khỏi miệng, chỉ phải ôm người ta giảng đề. Cố gắng nói nhanh một chút, càng dễ hiểu hơn một chút, để cho cậu càng có thể đi ngủ sớm hơn một chút.
Tròn một năm cao tam, công và thụ đều không một lần nào hẹn hò đi chơi, đều là ở nhà nhau viết đề thi xem sách giáo khoa, nhiều nhất ôm một cái thơm một cái, sau đó lại tiếp tục phấn đấu.
Đôi khi, cùng dạng đề cũ, công đã làm rất nhiều lần, nhưng mỗi lần đều sẽ làm sai, cậu gần như hỏng mất, xé hết tất cả đề thi thử, vùi ở trong chăn òa khóc.
Nhưng sau khi khóc xong, vẫn là ngoan ngoãn mà đem đề thi chắp vá tốt, làm lại một lần.
Cậu tư chất tàm tạm, tất thảy đều dựa vào cách làm thật nhiều đề, mỗi đề làm thật nhiều lần mà ghi nhớ trong đầu.
Cũng may, chăm chỉ không phụ lòng người, nhóc chim ngốc cũng có thể cất cánh...
Công thành tích từ lớp khoa học tự nhiên kém cỏi nhất Nhất trung bay lên trình độ lớp thứ hai, lại đến trước hạng ba trăm toàn khối, rồi đến trước một trăm, đến trước năm mươi, trước hai mươi, sau đó thành tích vẫn luôn duy trì ổn định. Mọi người đều truyền tai nhau lớp kém cỏi nhất khối khoa học tự nhiên không chỉ nhiều năm không vươn lên được, còn có một người nghịch thiên ngược dòng bơi lên trước hai mươi.
Ngày thi đại học xong ấy, hai người hung hăng ôm nhau, sau đó tay nắm tay lao ra khỏi cổng trường.
Gia trưởng bọn họ đều chờ ở ngoài cửa, thấy hai đứa nhỏ tay cầm tay đã tập mãi thành quen.
Các gia trưởng hẹn ăn cơm tối chung, dặn dò đứa nhỏ hai câu liền trở về chuẩn bị.
Công thụ nắm tay dạo rừng cây nhỏ nằm bên ngoài trường học, cả hai đều không nói chuyện, lẳng lặng mà chờ.
Chẳng được bao lâu, thụ liền nghe thấy âm thanh công kìm nén nức nở. Nâng mặt người ta lên, vừa thấy là bất ngờ, khuôn mặt nhỏ đã khóc thành một con mèo hoa.
“Không khóc, chúng ta đã thi xong rồi.” Thụ xoa đi nước mắt trên mặt công.
“Nhưng ta thực sự rất muốn khóc.” Công khụt khịt.
“Vậy ngươi dựa vào vai ta khóc đi.” Thụ nhẹ ấn đầu công vào lồng ngực mình, yên tĩnh bồi cậu khóc.
Công rúc trong lòng ngực thụ dần dần khóc lớn, giống như là rất khẩn thiết muốn đem hết mọi khổ sở cậu đã phải chịu đựng trong suốt thời gian này phát tiết ra...
Thật sự quá khó khăn, chính là cậu kiên trì thành công rồi.
Bước qua được rồi...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất