Chương 133: Cuộc truy kích nghìn người (Mười hai)
***
Tình hình chiến đấu của hình thức thi đấu đội ngũ trái ngược hoàn toàn so với người chơi tưởng tượng.
Ít nhất khi đánh đơn thì bọn họ còn có thể nhìn thấy đối thủ.
Nhưng khi đấu đội, trừ phi được phân tới sân đấu trường thú không có vật che chắn, không thì bọn họ còn chẳng thấy một bóng người.
Tính sát thương lớn hơn, sỉ nhục cũng tăng gấp bội.
Người chơi cầm trong tay đủ các loại đạo cụ, dù ít dù nhiều cũng đã từng nếm thử hình thức PVP, biết được phải dùng đạo cụ lên người khác thế nào, theo lý mà nói cũng không đến mức quá thảm hại.
Cũng do tố chất cơ thể của những người chơi thường thường ngang nhau.
Cho dù chênh lệch cũng có thể dựa vào đạo cụ để rút ngắn khoảng cách.
Nam Chu thì khác.
Giữa cậu và người chơi không chênh lệch nhỏ mà có khoảng cách cực lớn.
Cậu có thể bộc lộ ưu thế chủng tộc.
Khi cậu mới chỉ mấy tuổi, đối thủ của cậu đã là những con quái vật có sức chiến đấu khác người.
“Vạn Vật Hấp Dẫn” mở cửa, giúp cho Boss Quang Mị Nam Chu được bồi dưỡng sinh tồn trên toàn phương diện.
Bắt đầu hình thức đấu đội ngũ, Nam Chu thu sạch đồng đội vào trong túi đồ. Sau khi giảm bớt mục tiêu của đối phương, cậu tìm một xó nào đó ngồi xổm, tấn công từng người một.
Cậu ra tay nhanh nhẹn chuyên nghiệp, đối phương còn chưa kịp nhìn thấy người, chỉ cảm thấy đau đớn, vừa nhắm mắt đã sống dậy ở điểm hồi sinh.
Chẳng qua dư âm rất lớn, giống như ngủ lệch gối.
Sau khi đánh bại đội ngũ thứ năm, Nam Chu xin một khoảng thời gian nghỉ ngơi.
Cảm thấy nóng, Nam Chu cởi áo khoác ra, chỉ còn lại áo sơ mi trắng và quần Âu vừa người.
Cậu thả Giang Phảng và Lý Ngân Hàng trong túi đồ ra.
Không còn áo khoác, đường cong eo cùng mông của Nam Chu càng thêm rõ ràng.
Đường nét cơ thể của cậu cực kỳ rõ ràng và xinh đẹp, cơ ngực mỏng manh bên dưới sơ mi trắng vừa mạnh mẽ vừa gợi cảm.
Cậu ngồi ở đó, an nhiên tự tại tựa một loài động vật họ mèo.
Cả người viết “mọi người xem đi, tôi đi săn về rồi này”.
Giang Phảng ngồi khoanh chân xuống đối diện cậu, cười nói:
– Tôi đã nói tôi có thể giúp cậu.
Nam Chu lắc đầu.
Giang Phảng:
– Tại sao lại không?
Nam Chu nghiêm túc suy nghĩ:
– Bởi vì anh cần bảo vệ.
Lý Ngân Hàng nghẹn họng.
Cô nhìn Giang Phảng cao mét chín.
Nam Chu đang nhìn Giang Phảng qua thấu kính kỳ quái nào vậy?!
Nhưng nghĩ lại, cô cũng không rối rắm gì thêm.
Có lẽ trong mắt Nam Chu, tất cả mọi người đều giống như con thỏ muốn nhảy lên đá vào ngực cậu.
Giang Phảng cũng không đắn đo về phương diện này, anh lười biếng làm nũng:
– Vậy cậu phải bảo vệ tôi cẩn thận đấy.
Nam Chu tò mò nghiêng đầu.
Trong ấn tượng của cậu, đã rất lâu rồi anh Phảng không làm nũng.
Nhưng Nam Chu vẫn trịnh trọng trả lời:
– Ừ. Tôi sẽ làm tiền phương cho mọi người, mọi người cứ yên tâm.
Nam Chu không biết Giang Phảng đã có kế hoạch.
Nếu như những hình ảnh sống chết, tình cảm, đấu tranh, đau đớn của bọn họ đều có người xem, nếu như những sinh vật ở không gian đa chiều cũng có vui buồn yêu giận, Giang Phảng muốn để bọn họ yêu thích Nam Chu.
Không ai biết kết cục cuối cùng của “Vạn Vật Hấp Dẫn” sẽ thế nào?
Cho nên, Giang Phảng muốn giúp cậu chiếm được nhiều hơn.
Những khán giả mà anh gặp trong hiện thực đều thích xem cảnh tìm đường sống trong cõi chết, xoay ngược tình thế, bọn họ muốn xem người dưới đánh người trên xuống khỏi vị trí, muốn xem va chạm tình cảm mãnh liệt, muốn xem cuộc đua nhân tính.
Tuyệt cảnh lần này chính là cơ hội tốt nhất để những người kia chú ý đến Nam Chu.
Nam Chu cần phải nắm chắc cơ hội, trở thành đối tượng được yêu thích của các đơn vị quảng cáo, tiếp theo đó phải đạt tới điểm mà khán giả yêu thích.
Phải khiến cho mọi người đều không muốn cậu chết.
Như vậy cậu mới an toàn.
Vậy thì, tuyến tình cảm phong phú cũng nên trở thành một trong những điểm tăng yêu thích.
Giang Phảng trước giờ luôn tỉnh táo, nói làm là làm.
Nhưng ở một phương diện khác, có lực tác dụng từ bên ngoài mới có thể ép bản thân anh điều chỉnh trạng thái tâm lý, tích cực đáp lại Nam Chu nhiều hơn, trở thành phương pháp điều trị dị ứng tình cảm.
… Vậy cũng tốt.
Nghĩ đến đây, Giang Phảng khẽ cười, anh bỏ số tiền thi đấu đoàn đội vừa mới vào tài khoản để tới cửa hàng mua món đạo cụ nhỏ góp phần tăng bầu không khí.
– Hoa sinh trưởng ở Đảo Vườn. – Giang Phảng dùng kỹ năng ảo thuật biến ra một cành hồng đưa tới trước mặt Nam Chu – Cảm ơn cậu đã bảo vệ tôi.
Nam Chu nhìn cánh hoa kiều diễm, ngạc nhiên cầm lấy:
– Ừ… cảm ơn.
Sau đó cậu đưa hoa vào miệng, cắn mất một nửa.
Nam Chu im lặng. Cậu nghi ngờ nhìn Giang Phảng:
– … Không ngọt.
Sau giây phút sững người, Giang Phảng rất tự nhiên bước đến, cắn đi nửa bông hoa còn lại, sau khi nếm kỹ, anh gật đầu đồng ý:
– Ừ, lần sau sẽ mua cho cậu cái ngọt hơn.
Ống kính xung quanh bọn họ càng nhiều hơn.
Ở nơi mắt thường không nhìn thấy, độ nổi tiếng của bọn họ đang tăng vọt.
Lượng thông tin ồ ạt như tuyết lở nhanh chóng truyền về trung tâm số liệu của một tổ phát sóng trực tiếp A nào đó.
Bọn chúng phân tích thông tin, lựa chọn ra thông tin vị trí camera tốt nhất, truyền tới tổ B, tiến hành sàng lọc lần hai.
Làm như vậy, khán giả xem phát sóng trực tiếp trò chơi có thể nhận được trải nghiệm quan sát tốt nhất.
Vô số bóng người vội vã bị bao vây quanh lượng thông tin hình tượng hóa, không nghe tiếng người, chỉ thấy tiếng số liệu róc rách như nước chảy.
Nhưng nếu phân tích đám số liệu dày đặc kia, có thể phát hiện đội nhân viên của tổ phát trực tiếp luôn nói chuyện với nhau trong trạng thái bận rộn.
– Ngắm chuẩn ống kính.
– Cảnh đẹp ý vui!
– Điểm cảm tình lại tăng lên ba trăm rồi.
– Đẹp trai đúng là có sẵn tiền vốn.
– Nhưng khán giả thích xem PVP, thích xem những màn đấu đá lẫn nhau, thấy máu càng tốt. Nếu chẳng phải cứ đánh PVE mãi, hơn nữa đã qua mấy phó bản rồi mà không một ai bên cạnh chết cả, thì chắc chắn tỉ lệ người xem bọn họ sẽ cao hơn.
A đưa ra nghi ngờ:
– Cứ để mặc bọn họ tiếp tục thắng như vậy sao? Mọi người không suy nghĩ đến yêu cầu của xưởng “Xâm nhập não bộ” à?
B nói:
– Cũng phải. Dù sao cuộc truy kích này cũng do bọn họ bỏ tiền ra đầu tư mà.
Người thứ ba là C rõ ràng không biết đến chuyện này, tò mò hỏi:
– Tại sao vậy?
A nói:
– Người xem phổ biến phản ánh muốn cho bọn họ vượt phó bản cao cấp hơn, cho nên tổ kế hoạch đã sắp xếp “ngẫu nhiên” bọn họ đến phó bản “Xâm nhập não bộ”. Dù sao ông chủ của công xưởng “Xâm nhập não bộ” cũng đã phát triển trò chơi não bộ, muốn để sản phẩm não bộ bọn họ sản xuất bán đắt hàng hơn. Bọn họ đã ký hợp đồng với chúng ta đồng ý kết nối.
C hỏi:
– Nhưng chuyện này thì có liên quan gì đến mấy người Nam Chu chứ?
B cất lời:
– Đó chính là lỗi của bọn họ. Ai bảo bọn họ giúp đại não phát triển với mức độ cao nhất từ khi xưởng sản xuất mở đến giờ chứ? Chẳng ai ngờ sẽ đạt được độ hoàn thành cao như vậy.
C nói:
– Cho nên ông chủ mới muốn thuê bọn họ làm nhân viên dài hạn à?
A xen vào:
– Đúng, nếu như bọn họ chết trong cuộc truy kích, có thể lấy lý do chính đáng thoát khỏi trò chơi, được nhận làm nhân viên chính thức và phục vụ lâu dài cho xưởng “Xâm nhập não bộ”.
C cất lời:
– À, vậy bây giờ…
A nói tiếp:
– Đúng, nghe nói ông chủ của “Xâm nhập não bộ” không vui. Hơn nữa bây giờ độ nổi của bọn họ đang tăng lên nhưng tỉ suất người xem lại giảm đi.
C bất ngờ:
– Hả? Tại sao?
A giải thích:
– Màn trình diễn đánh một phía rất hay, dẫu vậy cũng không ít khán giả đặt cược đội ngũ khác thắng hoặc thích đội ngũ khác. Nhìn thấy đội mà mình thích bị đánh như vậy, bọn họ vui được mới lạ đấy?
C hỏi:
– Vậy thì bây giờ chúng ta phải giải quyết thế nào?
B nói:
– Phải đấy, khi nhiệm vụ vừa được đưa ra, những khán giả đặt cược cho đội “Lập Phương Chu” đã lên diễn đàn phản đối. Vừa nãy thấy bọn họ thắng, phản ứng dư luận mới tốt hơn. Chúng ta không thể thể hiện quá rõ ràng được.
A kết luận:
– Đợi thêm đi. Nghe nói tổ kế hoạch đã nghĩ đến việc kéo cao tỉ lệ người xem rồi.
***
Bấy giờ, ở trong sân thi đấu đoàn đội khác.
Thanh niên ban nãy xin chữ ký Nam Chu sắc mặt trắng bệch, cố gắng cong lưng thoát khỏi lực khống chế cực mạnh phía sau.
Đáng tiếc chẳng thể làm gì.
Một bên xương bàn tay của cậu ta đã bị giẫm nát, các ngón tay vặn vẹo về năm hướng khác nhau, chiếc tai nghe chụp tai đã bị giẫm thành hai nửa.
– Còn có cơ hội nào tốt hơn không? – Tô Mỹ Huỳnh với mái tóc hồng cúi người, xé rách mảnh áo có chữ ký Nam Chu trên lưng thanh niên, lắc lư trước mặt, cười khanh khách nói với đồng đội của mình – Chữ ký của anh ta! Đúng là có ông trời trợ giúp! Tôi đã nói mà, chắc chắn có thần linh đang âm thầm giúp đỡ chúng ta.
Thanh niên cắn răng:
– Cô định làm gì?!
Tô Mỹ Huỳnh cúi đầu nhìn thanh niên, gằn giọng cố ý tỏ ra thần bí:
– Tôi ấy à…
Còn chưa nói xong, cô ta nổ súng trong tay, bắn vỡ đầu thanh niên.
Cô ta không có thói quen tiết lộ kế hoạch với kẻ bại trận.
Thanh niên mở mắt ở điểm hồi sinh, trở mình một cái, ho sù sụ mấy tiếng.
Mùi thuốc súng và máu tanh khi bị bắn nát đầu vẫn còn vương ở xoang mũi cậu ta, nhưng ngay khi cậu ta vừa mới hơi ổn lại, không hề do dự vươn bàn tay vừa mới phục hồi từ trạng thái gãy nát, run rẩy gõ một đoạn lên kênh thế giới: “Nam Chu, anh phải cẩn thận đội Ánh Bình Minh…”
***
Thời gian nghỉ ngơi kết thúc, Nam Chu lựa chọn hình thức đấu đoàn đội.
Cậu còn chưa kịp ấn lựa chọn, màn mây âm u đã bao phủ lên bầu trời đấu trường thú mới vừa rồi còn sáng trong.
Giao diện xám xịt.
Thậm chí cậu còn chưa kịp kéo Giang Phảng và Lý Ngân Hàng vào trong túi đồ.
Lý Ngân Hàng đứng dậy, nhìn Nam Chu với vẻ ngạc nhiên:
– Chuyện gì thế này.
Còn chưa dứt lời, trước mắt ba người đồng thời xuất hiện một dòng chữ chớp nháy.
“Hoan nghênh gia nhập chiến trường 99 người, đang lựa chọn người chơi…”
Nam Chu muốn thoát ra nhưng căn bản không có phím thoát.
Cậu thử cho Giang Phảng và Lý Ngân Hàng vào túi đồ, quả nhiên cũng không được.
Chiến trường 99 người, cấm người chơi trốn trong túi đồ của đồng đội.
Kênh thế giới thoáng im lìm, sau đó loạn hết cả lên.
“Chiến trường 99 người? Tại sao tự dưng lại mở chiến trường 99 người?
“Do đội Nam Chu mở ư?”
Luồng dư luận này còn chưa thể gây nên sóng gió gì thì Nam Chu đã lên tiếng.
[Lập Phương Chu – Nam Chu]: Không phải tôi.
Mặc dù người chơi đã mắng Nam Chu thành thói quen trên kênh thế giới, vậy mà khi thấy cậu nói như vậy, mọi người an tĩnh lại.
Cho dù Nam Chu có thể dựa vào cái miệng để khiến người ta tức chết nhưng cậu sẽ không nói dối.
Khi danh sách người tham gia được làm mới xuất hiện cái tên “Ánh Bình Minh”, rất nhiều người chơi đã tỉnh ra.
“Ánh Bình Minh” chính là người thắng cuộc đầu tiên của chiến trường 99 người.
Có lẽ người thắng cuộc đã nhận được phần thưởng đặc biệt nào đó.
“Ánh Bình Minh” là đội duy nhất nhận được phần thưởng của chiến trường 99 người, hơn nữa không có đội thứ hai muốn liều mạng, cho nên không ai biết được phần thưởng gồm những gì.
Bọn họ chỉ biết, có hai mươi tám đội ngũ đang online với cấp bậc và thực lực khác biệt đã bị cưỡng chế tham gia vào chiến trường 99 người.
Bọn họ không có quyền từ chối.
Khi Nam Chu mở mắt ra, bọn họ đang ở trong một căn phòng ngủ theo kiểu cổ kính.
Căn phòng mang phong cách Baroque kết hợp với Byzantium, than hồng cháy trong lò sưởi, ngoài cửa sổ lất phất mưa phùn nhỏ.
(Baroque là một phong cách nghệ thuật bắt nguồn từ Phục Hưng Ý, bắt đầu vào khoảng năm 1600 tại Rome và Ý, sau đó lan ra khắp châu Âu và cả những thuộc địa ở Tân thế giới cho tới cuối thế kỷ 18. Byzantium: Một thành phố Hy Lạp cổ.)
Cánh cửa sổ kiểu Âu khẽ mở, cơn gió nhẹ lướt qua mang tới mùi tanh thoang thoảng cùng mùi cây cỏ nhàn nhạt.
Nam Chu nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện căn nhà này dựa vào núi, vách đá uốn lượn kéo dài cả cây số, không nhìn thấy điểm cuối.
Tổng cộng 99 người đồng thời bước vào một căn biệt thự trốn giết, quả nhiên diện tích không thể nhỏ.
“Ánh Bình Minh” được dịch chuyển tới nhà bếp đã dễ dàng giết chết hai người chơi chung một đội còn đang hoảng hốt không biết làm thế nào.
Đứng trên vũng máu tươi tuôn ra từ xác hai người, Tô Mỹ Huỳnh lấy ra một quyển sổ với trang bìa tối màu, đặt mảnh vải có viết tên Nam Chu vào giữa, lẩm bẩm niệm chú.
Dưới tác động của bùa chú, trang sách như sống dậy, ăn sạch vật dụng có để lại dấu vết của Nam Chu.
Tô Mỹ Huỳnh và bốn gã đồng đội khác nhìn nhau cười.
Cô ta lập tức thuận tay giở một trang, xé nó xuống, dùng loại diêm đặc biệt đốt cháy trang giấy ấy.
Trong ánh lửa dữ dội, giọt nước mưa từ bên ngoài thổi vào trong mang theo mùi tanh rơi xuống trang bìa viết chữ [Lời Thầm Thì Của Succubus] cũng nhanh chóng bị cuốn sách nuốt trọn.
Tô Mỹ Huỳnh cười nói:
– Xong rồi, tiếp theo chúng ta chỉ cần tìm được nhóc ma quỷ chật vật và… dâm đãng kia là được.
***
Trong phòng ngủ của căn biệt thự.
Nam Chu đang nghiên cứu nên trấn thủ hay chủ động xuất kích thì bỗng dưng cảm nhận được cơ thể biến hóa khác thường.
Cậu rất nóng…
Cậu giơ tay lên, định cởi khuy áo ra.
Nhưng cậu vừa chạm vào áo sơ mi, mặt bỗng đỏ ửng lên.
Xúc cảm vải vóc chạm vào da thịt giống như chạm vào một điểm nào đó sâu trong cơ thể cậu khiến hai chân cậu mềm nhũn, ngả người ra sau dựa vào vách tường.
Khi lưng chạm vào vách tường, cảm giác tê dại tựa điện giật lại khiến cậu giật bắn người, cứng đờ không dám cử động nữa.
Cậu miễn cưỡng chống đỡ cơ thể, cúi đầu nhìn lòng bàn tay ửng đỏ của mình, chợt nghe Lý Ngân Hàng hét thất thanh:
– Thầy Nam, mặt của cậu…
Nam Chu quay mặt qua:
– Tôi làm sao?
Từ khóe mắt trái của Nam Chu xuất hiện hoa văn tử cung cách điệu loang lổ lan rộng ra cả gò má.
Từ trên xuống dưới, hoa văn đan vào nhau, kết hợp thành một hình vẽ vô cùng mờ ám.
Nam Chu chạm vào mặt mình.
Giây phút đầu ngón tay chạm vào da, cậu khó chịu tới mức thở hắt một hơi. Cậu xòe tay ra túm lấy vai Giang Phảng đang bước tới.
Đầu ngón tay khẽ run rẩy, bởi vì đôi môi đỏ mọng nên hoa văn trên môi có vẻ không rõ ràng lắm.
Giang Phảng nhìn lướt qua vai Nam Chu, phát hiện ra dấu vết trồi lên chạy dọc theo quần Âu thẳng thớm của cậu.
Anh nói nhỏ với Lý Ngân Hàng:
– Đừng nhìn.
Lý Ngân Hàng vội vàng lùi sang một bên, nhanh nhẹn nhắm mắt bịt tai.
Giang Phảng tháo thắt lưng Nam Chu, bắt được vật quái dị đang chuyển động trong ống quần cậu.
Một… cái đuôi.
Còn là một cái đuôi đầu nhọn vẫy qua vẫy lại.
Giây phút cái đuôi bị nắm lấy, Nam Chu phải gắng gượng hết sức lực toàn thân mới có thể nuốt xuống tiếng than nhẹ.
Bản năng của cậu muốn vươn tay chạm vào nó.
Quan sát thấy hành động ấy, Giang Phảng dùng sức túm lấy hai tay cậu, không cho phép cậu cử động.
– Không được chạm vào. Bây giờ cậu chạm vào cơ thể của mình sẽ khó chịu đúng không?
Lần đầu tiên Nam Chu trải nghiệm cảm giác cả cơ thể mềm nhũn, nên cậu có phần hoảng loạn không biết làm thế nào.
Cậu gật đầu, thành thật:
– Anh cầm tôi như vậy, tôi cũng… động dục.
Giang Phảng:
– Thế này ư?
Nam Chu gật đầu.
Quần áo cọ cũng đã khiến cậu chịu đủ kích thích rồi.
… Huống hồ là anh.
Cơ thể Nam Chu xuất hiện trạng thái bất thường không rõ tên, Nam Chu có thể chắc chắn cậu đã gặp phải ảnh hưởng của thứ bùa chú nào đó.
Không kịp suy nghĩ đối phương đã xác định mục tiêu kiểu gì, Giang Phảng chỉ biết, bây giờ sức chiến đấu của Nam Chu đã bị bào mòn bởi một cách cực kỳ khó coi.
Nếu có ai đó tấn công bọn họ vào lúc này, Nam Chu chỉ cần khẽ cử động cũng sẽ bị bản thân kích thích tới mềm ra.
Anh tháo choker của mình xuống, buộc quanh cổ tay Nam Chu.
Nam Chu thở gấp, ngước mắt lên nhìn Giang Phảng với vẻ nghi ngờ.
Chiếc xiềng xích nhỏ bé này đối với Nam Chu mà nói thì chỉ cần hơi dùng sức thôi cũng có thể phá vỡ.
– Không được chạm vào, cũng không được làm đứt dây.
Dường như đoán ra suy nghĩ của Nam Chu, Giang Phảng ghé sát gần bên tai cậu, dịu dàng thủ thỉ:
– Nếu cậu làm đứt dây, tôi không còn cái nào để thay thế, vết thương của tôi sẽ lộ ra trước mặt mọi người.
Nam Chu:
– Anh đang đe dọa tôi…
– Bất đắc dĩ thôi.
Giang Phảng làm nũng một câu, cọ vào trán Nam Chu, nhưng bất cẩn khiến tai mình đỏ lên:
– Thông cảm cho tôi nhé.
Nam Chu nhỏ giọng “ừ” một tiếng, cọ chân:
– Vậy anh định làm thế nào?
– Thả lỏng đi. Còn có tôi ở đây mà. – Giang Phảng rút ra một lá bài, ước lượng trong tay, thoải mái nói – Nếu cậu là tiên phong, tôi có thể làm đường lùi cho cậu.
Hết chương 132
Lời tác giả:
Plot twist tăng cao tỷ lệ người xem tới rồi (Đùa thôi)
------oOo------
Tình hình chiến đấu của hình thức thi đấu đội ngũ trái ngược hoàn toàn so với người chơi tưởng tượng.
Ít nhất khi đánh đơn thì bọn họ còn có thể nhìn thấy đối thủ.
Nhưng khi đấu đội, trừ phi được phân tới sân đấu trường thú không có vật che chắn, không thì bọn họ còn chẳng thấy một bóng người.
Tính sát thương lớn hơn, sỉ nhục cũng tăng gấp bội.
Người chơi cầm trong tay đủ các loại đạo cụ, dù ít dù nhiều cũng đã từng nếm thử hình thức PVP, biết được phải dùng đạo cụ lên người khác thế nào, theo lý mà nói cũng không đến mức quá thảm hại.
Cũng do tố chất cơ thể của những người chơi thường thường ngang nhau.
Cho dù chênh lệch cũng có thể dựa vào đạo cụ để rút ngắn khoảng cách.
Nam Chu thì khác.
Giữa cậu và người chơi không chênh lệch nhỏ mà có khoảng cách cực lớn.
Cậu có thể bộc lộ ưu thế chủng tộc.
Khi cậu mới chỉ mấy tuổi, đối thủ của cậu đã là những con quái vật có sức chiến đấu khác người.
“Vạn Vật Hấp Dẫn” mở cửa, giúp cho Boss Quang Mị Nam Chu được bồi dưỡng sinh tồn trên toàn phương diện.
Bắt đầu hình thức đấu đội ngũ, Nam Chu thu sạch đồng đội vào trong túi đồ. Sau khi giảm bớt mục tiêu của đối phương, cậu tìm một xó nào đó ngồi xổm, tấn công từng người một.
Cậu ra tay nhanh nhẹn chuyên nghiệp, đối phương còn chưa kịp nhìn thấy người, chỉ cảm thấy đau đớn, vừa nhắm mắt đã sống dậy ở điểm hồi sinh.
Chẳng qua dư âm rất lớn, giống như ngủ lệch gối.
Sau khi đánh bại đội ngũ thứ năm, Nam Chu xin một khoảng thời gian nghỉ ngơi.
Cảm thấy nóng, Nam Chu cởi áo khoác ra, chỉ còn lại áo sơ mi trắng và quần Âu vừa người.
Cậu thả Giang Phảng và Lý Ngân Hàng trong túi đồ ra.
Không còn áo khoác, đường cong eo cùng mông của Nam Chu càng thêm rõ ràng.
Đường nét cơ thể của cậu cực kỳ rõ ràng và xinh đẹp, cơ ngực mỏng manh bên dưới sơ mi trắng vừa mạnh mẽ vừa gợi cảm.
Cậu ngồi ở đó, an nhiên tự tại tựa một loài động vật họ mèo.
Cả người viết “mọi người xem đi, tôi đi săn về rồi này”.
Giang Phảng ngồi khoanh chân xuống đối diện cậu, cười nói:
– Tôi đã nói tôi có thể giúp cậu.
Nam Chu lắc đầu.
Giang Phảng:
– Tại sao lại không?
Nam Chu nghiêm túc suy nghĩ:
– Bởi vì anh cần bảo vệ.
Lý Ngân Hàng nghẹn họng.
Cô nhìn Giang Phảng cao mét chín.
Nam Chu đang nhìn Giang Phảng qua thấu kính kỳ quái nào vậy?!
Nhưng nghĩ lại, cô cũng không rối rắm gì thêm.
Có lẽ trong mắt Nam Chu, tất cả mọi người đều giống như con thỏ muốn nhảy lên đá vào ngực cậu.
Giang Phảng cũng không đắn đo về phương diện này, anh lười biếng làm nũng:
– Vậy cậu phải bảo vệ tôi cẩn thận đấy.
Nam Chu tò mò nghiêng đầu.
Trong ấn tượng của cậu, đã rất lâu rồi anh Phảng không làm nũng.
Nhưng Nam Chu vẫn trịnh trọng trả lời:
– Ừ. Tôi sẽ làm tiền phương cho mọi người, mọi người cứ yên tâm.
Nam Chu không biết Giang Phảng đã có kế hoạch.
Nếu như những hình ảnh sống chết, tình cảm, đấu tranh, đau đớn của bọn họ đều có người xem, nếu như những sinh vật ở không gian đa chiều cũng có vui buồn yêu giận, Giang Phảng muốn để bọn họ yêu thích Nam Chu.
Không ai biết kết cục cuối cùng của “Vạn Vật Hấp Dẫn” sẽ thế nào?
Cho nên, Giang Phảng muốn giúp cậu chiếm được nhiều hơn.
Những khán giả mà anh gặp trong hiện thực đều thích xem cảnh tìm đường sống trong cõi chết, xoay ngược tình thế, bọn họ muốn xem người dưới đánh người trên xuống khỏi vị trí, muốn xem va chạm tình cảm mãnh liệt, muốn xem cuộc đua nhân tính.
Tuyệt cảnh lần này chính là cơ hội tốt nhất để những người kia chú ý đến Nam Chu.
Nam Chu cần phải nắm chắc cơ hội, trở thành đối tượng được yêu thích của các đơn vị quảng cáo, tiếp theo đó phải đạt tới điểm mà khán giả yêu thích.
Phải khiến cho mọi người đều không muốn cậu chết.
Như vậy cậu mới an toàn.
Vậy thì, tuyến tình cảm phong phú cũng nên trở thành một trong những điểm tăng yêu thích.
Giang Phảng trước giờ luôn tỉnh táo, nói làm là làm.
Nhưng ở một phương diện khác, có lực tác dụng từ bên ngoài mới có thể ép bản thân anh điều chỉnh trạng thái tâm lý, tích cực đáp lại Nam Chu nhiều hơn, trở thành phương pháp điều trị dị ứng tình cảm.
… Vậy cũng tốt.
Nghĩ đến đây, Giang Phảng khẽ cười, anh bỏ số tiền thi đấu đoàn đội vừa mới vào tài khoản để tới cửa hàng mua món đạo cụ nhỏ góp phần tăng bầu không khí.
– Hoa sinh trưởng ở Đảo Vườn. – Giang Phảng dùng kỹ năng ảo thuật biến ra một cành hồng đưa tới trước mặt Nam Chu – Cảm ơn cậu đã bảo vệ tôi.
Nam Chu nhìn cánh hoa kiều diễm, ngạc nhiên cầm lấy:
– Ừ… cảm ơn.
Sau đó cậu đưa hoa vào miệng, cắn mất một nửa.
Nam Chu im lặng. Cậu nghi ngờ nhìn Giang Phảng:
– … Không ngọt.
Sau giây phút sững người, Giang Phảng rất tự nhiên bước đến, cắn đi nửa bông hoa còn lại, sau khi nếm kỹ, anh gật đầu đồng ý:
– Ừ, lần sau sẽ mua cho cậu cái ngọt hơn.
Ống kính xung quanh bọn họ càng nhiều hơn.
Ở nơi mắt thường không nhìn thấy, độ nổi tiếng của bọn họ đang tăng vọt.
Lượng thông tin ồ ạt như tuyết lở nhanh chóng truyền về trung tâm số liệu của một tổ phát sóng trực tiếp A nào đó.
Bọn chúng phân tích thông tin, lựa chọn ra thông tin vị trí camera tốt nhất, truyền tới tổ B, tiến hành sàng lọc lần hai.
Làm như vậy, khán giả xem phát sóng trực tiếp trò chơi có thể nhận được trải nghiệm quan sát tốt nhất.
Vô số bóng người vội vã bị bao vây quanh lượng thông tin hình tượng hóa, không nghe tiếng người, chỉ thấy tiếng số liệu róc rách như nước chảy.
Nhưng nếu phân tích đám số liệu dày đặc kia, có thể phát hiện đội nhân viên của tổ phát trực tiếp luôn nói chuyện với nhau trong trạng thái bận rộn.
– Ngắm chuẩn ống kính.
– Cảnh đẹp ý vui!
– Điểm cảm tình lại tăng lên ba trăm rồi.
– Đẹp trai đúng là có sẵn tiền vốn.
– Nhưng khán giả thích xem PVP, thích xem những màn đấu đá lẫn nhau, thấy máu càng tốt. Nếu chẳng phải cứ đánh PVE mãi, hơn nữa đã qua mấy phó bản rồi mà không một ai bên cạnh chết cả, thì chắc chắn tỉ lệ người xem bọn họ sẽ cao hơn.
A đưa ra nghi ngờ:
– Cứ để mặc bọn họ tiếp tục thắng như vậy sao? Mọi người không suy nghĩ đến yêu cầu của xưởng “Xâm nhập não bộ” à?
B nói:
– Cũng phải. Dù sao cuộc truy kích này cũng do bọn họ bỏ tiền ra đầu tư mà.
Người thứ ba là C rõ ràng không biết đến chuyện này, tò mò hỏi:
– Tại sao vậy?
A nói:
– Người xem phổ biến phản ánh muốn cho bọn họ vượt phó bản cao cấp hơn, cho nên tổ kế hoạch đã sắp xếp “ngẫu nhiên” bọn họ đến phó bản “Xâm nhập não bộ”. Dù sao ông chủ của công xưởng “Xâm nhập não bộ” cũng đã phát triển trò chơi não bộ, muốn để sản phẩm não bộ bọn họ sản xuất bán đắt hàng hơn. Bọn họ đã ký hợp đồng với chúng ta đồng ý kết nối.
C hỏi:
– Nhưng chuyện này thì có liên quan gì đến mấy người Nam Chu chứ?
B cất lời:
– Đó chính là lỗi của bọn họ. Ai bảo bọn họ giúp đại não phát triển với mức độ cao nhất từ khi xưởng sản xuất mở đến giờ chứ? Chẳng ai ngờ sẽ đạt được độ hoàn thành cao như vậy.
C nói:
– Cho nên ông chủ mới muốn thuê bọn họ làm nhân viên dài hạn à?
A xen vào:
– Đúng, nếu như bọn họ chết trong cuộc truy kích, có thể lấy lý do chính đáng thoát khỏi trò chơi, được nhận làm nhân viên chính thức và phục vụ lâu dài cho xưởng “Xâm nhập não bộ”.
C cất lời:
– À, vậy bây giờ…
A nói tiếp:
– Đúng, nghe nói ông chủ của “Xâm nhập não bộ” không vui. Hơn nữa bây giờ độ nổi của bọn họ đang tăng lên nhưng tỉ suất người xem lại giảm đi.
C bất ngờ:
– Hả? Tại sao?
A giải thích:
– Màn trình diễn đánh một phía rất hay, dẫu vậy cũng không ít khán giả đặt cược đội ngũ khác thắng hoặc thích đội ngũ khác. Nhìn thấy đội mà mình thích bị đánh như vậy, bọn họ vui được mới lạ đấy?
C hỏi:
– Vậy thì bây giờ chúng ta phải giải quyết thế nào?
B nói:
– Phải đấy, khi nhiệm vụ vừa được đưa ra, những khán giả đặt cược cho đội “Lập Phương Chu” đã lên diễn đàn phản đối. Vừa nãy thấy bọn họ thắng, phản ứng dư luận mới tốt hơn. Chúng ta không thể thể hiện quá rõ ràng được.
A kết luận:
– Đợi thêm đi. Nghe nói tổ kế hoạch đã nghĩ đến việc kéo cao tỉ lệ người xem rồi.
***
Bấy giờ, ở trong sân thi đấu đoàn đội khác.
Thanh niên ban nãy xin chữ ký Nam Chu sắc mặt trắng bệch, cố gắng cong lưng thoát khỏi lực khống chế cực mạnh phía sau.
Đáng tiếc chẳng thể làm gì.
Một bên xương bàn tay của cậu ta đã bị giẫm nát, các ngón tay vặn vẹo về năm hướng khác nhau, chiếc tai nghe chụp tai đã bị giẫm thành hai nửa.
– Còn có cơ hội nào tốt hơn không? – Tô Mỹ Huỳnh với mái tóc hồng cúi người, xé rách mảnh áo có chữ ký Nam Chu trên lưng thanh niên, lắc lư trước mặt, cười khanh khách nói với đồng đội của mình – Chữ ký của anh ta! Đúng là có ông trời trợ giúp! Tôi đã nói mà, chắc chắn có thần linh đang âm thầm giúp đỡ chúng ta.
Thanh niên cắn răng:
– Cô định làm gì?!
Tô Mỹ Huỳnh cúi đầu nhìn thanh niên, gằn giọng cố ý tỏ ra thần bí:
– Tôi ấy à…
Còn chưa nói xong, cô ta nổ súng trong tay, bắn vỡ đầu thanh niên.
Cô ta không có thói quen tiết lộ kế hoạch với kẻ bại trận.
Thanh niên mở mắt ở điểm hồi sinh, trở mình một cái, ho sù sụ mấy tiếng.
Mùi thuốc súng và máu tanh khi bị bắn nát đầu vẫn còn vương ở xoang mũi cậu ta, nhưng ngay khi cậu ta vừa mới hơi ổn lại, không hề do dự vươn bàn tay vừa mới phục hồi từ trạng thái gãy nát, run rẩy gõ một đoạn lên kênh thế giới: “Nam Chu, anh phải cẩn thận đội Ánh Bình Minh…”
***
Thời gian nghỉ ngơi kết thúc, Nam Chu lựa chọn hình thức đấu đoàn đội.
Cậu còn chưa kịp ấn lựa chọn, màn mây âm u đã bao phủ lên bầu trời đấu trường thú mới vừa rồi còn sáng trong.
Giao diện xám xịt.
Thậm chí cậu còn chưa kịp kéo Giang Phảng và Lý Ngân Hàng vào trong túi đồ.
Lý Ngân Hàng đứng dậy, nhìn Nam Chu với vẻ ngạc nhiên:
– Chuyện gì thế này.
Còn chưa dứt lời, trước mắt ba người đồng thời xuất hiện một dòng chữ chớp nháy.
“Hoan nghênh gia nhập chiến trường 99 người, đang lựa chọn người chơi…”
Nam Chu muốn thoát ra nhưng căn bản không có phím thoát.
Cậu thử cho Giang Phảng và Lý Ngân Hàng vào túi đồ, quả nhiên cũng không được.
Chiến trường 99 người, cấm người chơi trốn trong túi đồ của đồng đội.
Kênh thế giới thoáng im lìm, sau đó loạn hết cả lên.
“Chiến trường 99 người? Tại sao tự dưng lại mở chiến trường 99 người?
“Do đội Nam Chu mở ư?”
Luồng dư luận này còn chưa thể gây nên sóng gió gì thì Nam Chu đã lên tiếng.
[Lập Phương Chu – Nam Chu]: Không phải tôi.
Mặc dù người chơi đã mắng Nam Chu thành thói quen trên kênh thế giới, vậy mà khi thấy cậu nói như vậy, mọi người an tĩnh lại.
Cho dù Nam Chu có thể dựa vào cái miệng để khiến người ta tức chết nhưng cậu sẽ không nói dối.
Khi danh sách người tham gia được làm mới xuất hiện cái tên “Ánh Bình Minh”, rất nhiều người chơi đã tỉnh ra.
“Ánh Bình Minh” chính là người thắng cuộc đầu tiên của chiến trường 99 người.
Có lẽ người thắng cuộc đã nhận được phần thưởng đặc biệt nào đó.
“Ánh Bình Minh” là đội duy nhất nhận được phần thưởng của chiến trường 99 người, hơn nữa không có đội thứ hai muốn liều mạng, cho nên không ai biết được phần thưởng gồm những gì.
Bọn họ chỉ biết, có hai mươi tám đội ngũ đang online với cấp bậc và thực lực khác biệt đã bị cưỡng chế tham gia vào chiến trường 99 người.
Bọn họ không có quyền từ chối.
Khi Nam Chu mở mắt ra, bọn họ đang ở trong một căn phòng ngủ theo kiểu cổ kính.
Căn phòng mang phong cách Baroque kết hợp với Byzantium, than hồng cháy trong lò sưởi, ngoài cửa sổ lất phất mưa phùn nhỏ.
(Baroque là một phong cách nghệ thuật bắt nguồn từ Phục Hưng Ý, bắt đầu vào khoảng năm 1600 tại Rome và Ý, sau đó lan ra khắp châu Âu và cả những thuộc địa ở Tân thế giới cho tới cuối thế kỷ 18. Byzantium: Một thành phố Hy Lạp cổ.)
Cánh cửa sổ kiểu Âu khẽ mở, cơn gió nhẹ lướt qua mang tới mùi tanh thoang thoảng cùng mùi cây cỏ nhàn nhạt.
Nam Chu nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện căn nhà này dựa vào núi, vách đá uốn lượn kéo dài cả cây số, không nhìn thấy điểm cuối.
Tổng cộng 99 người đồng thời bước vào một căn biệt thự trốn giết, quả nhiên diện tích không thể nhỏ.
“Ánh Bình Minh” được dịch chuyển tới nhà bếp đã dễ dàng giết chết hai người chơi chung một đội còn đang hoảng hốt không biết làm thế nào.
Đứng trên vũng máu tươi tuôn ra từ xác hai người, Tô Mỹ Huỳnh lấy ra một quyển sổ với trang bìa tối màu, đặt mảnh vải có viết tên Nam Chu vào giữa, lẩm bẩm niệm chú.
Dưới tác động của bùa chú, trang sách như sống dậy, ăn sạch vật dụng có để lại dấu vết của Nam Chu.
Tô Mỹ Huỳnh và bốn gã đồng đội khác nhìn nhau cười.
Cô ta lập tức thuận tay giở một trang, xé nó xuống, dùng loại diêm đặc biệt đốt cháy trang giấy ấy.
Trong ánh lửa dữ dội, giọt nước mưa từ bên ngoài thổi vào trong mang theo mùi tanh rơi xuống trang bìa viết chữ [Lời Thầm Thì Của Succubus] cũng nhanh chóng bị cuốn sách nuốt trọn.
Tô Mỹ Huỳnh cười nói:
– Xong rồi, tiếp theo chúng ta chỉ cần tìm được nhóc ma quỷ chật vật và… dâm đãng kia là được.
***
Trong phòng ngủ của căn biệt thự.
Nam Chu đang nghiên cứu nên trấn thủ hay chủ động xuất kích thì bỗng dưng cảm nhận được cơ thể biến hóa khác thường.
Cậu rất nóng…
Cậu giơ tay lên, định cởi khuy áo ra.
Nhưng cậu vừa chạm vào áo sơ mi, mặt bỗng đỏ ửng lên.
Xúc cảm vải vóc chạm vào da thịt giống như chạm vào một điểm nào đó sâu trong cơ thể cậu khiến hai chân cậu mềm nhũn, ngả người ra sau dựa vào vách tường.
Khi lưng chạm vào vách tường, cảm giác tê dại tựa điện giật lại khiến cậu giật bắn người, cứng đờ không dám cử động nữa.
Cậu miễn cưỡng chống đỡ cơ thể, cúi đầu nhìn lòng bàn tay ửng đỏ của mình, chợt nghe Lý Ngân Hàng hét thất thanh:
– Thầy Nam, mặt của cậu…
Nam Chu quay mặt qua:
– Tôi làm sao?
Từ khóe mắt trái của Nam Chu xuất hiện hoa văn tử cung cách điệu loang lổ lan rộng ra cả gò má.
Từ trên xuống dưới, hoa văn đan vào nhau, kết hợp thành một hình vẽ vô cùng mờ ám.
Nam Chu chạm vào mặt mình.
Giây phút đầu ngón tay chạm vào da, cậu khó chịu tới mức thở hắt một hơi. Cậu xòe tay ra túm lấy vai Giang Phảng đang bước tới.
Đầu ngón tay khẽ run rẩy, bởi vì đôi môi đỏ mọng nên hoa văn trên môi có vẻ không rõ ràng lắm.
Giang Phảng nhìn lướt qua vai Nam Chu, phát hiện ra dấu vết trồi lên chạy dọc theo quần Âu thẳng thớm của cậu.
Anh nói nhỏ với Lý Ngân Hàng:
– Đừng nhìn.
Lý Ngân Hàng vội vàng lùi sang một bên, nhanh nhẹn nhắm mắt bịt tai.
Giang Phảng tháo thắt lưng Nam Chu, bắt được vật quái dị đang chuyển động trong ống quần cậu.
Một… cái đuôi.
Còn là một cái đuôi đầu nhọn vẫy qua vẫy lại.
Giây phút cái đuôi bị nắm lấy, Nam Chu phải gắng gượng hết sức lực toàn thân mới có thể nuốt xuống tiếng than nhẹ.
Bản năng của cậu muốn vươn tay chạm vào nó.
Quan sát thấy hành động ấy, Giang Phảng dùng sức túm lấy hai tay cậu, không cho phép cậu cử động.
– Không được chạm vào. Bây giờ cậu chạm vào cơ thể của mình sẽ khó chịu đúng không?
Lần đầu tiên Nam Chu trải nghiệm cảm giác cả cơ thể mềm nhũn, nên cậu có phần hoảng loạn không biết làm thế nào.
Cậu gật đầu, thành thật:
– Anh cầm tôi như vậy, tôi cũng… động dục.
Giang Phảng:
– Thế này ư?
Nam Chu gật đầu.
Quần áo cọ cũng đã khiến cậu chịu đủ kích thích rồi.
… Huống hồ là anh.
Cơ thể Nam Chu xuất hiện trạng thái bất thường không rõ tên, Nam Chu có thể chắc chắn cậu đã gặp phải ảnh hưởng của thứ bùa chú nào đó.
Không kịp suy nghĩ đối phương đã xác định mục tiêu kiểu gì, Giang Phảng chỉ biết, bây giờ sức chiến đấu của Nam Chu đã bị bào mòn bởi một cách cực kỳ khó coi.
Nếu có ai đó tấn công bọn họ vào lúc này, Nam Chu chỉ cần khẽ cử động cũng sẽ bị bản thân kích thích tới mềm ra.
Anh tháo choker của mình xuống, buộc quanh cổ tay Nam Chu.
Nam Chu thở gấp, ngước mắt lên nhìn Giang Phảng với vẻ nghi ngờ.
Chiếc xiềng xích nhỏ bé này đối với Nam Chu mà nói thì chỉ cần hơi dùng sức thôi cũng có thể phá vỡ.
– Không được chạm vào, cũng không được làm đứt dây.
Dường như đoán ra suy nghĩ của Nam Chu, Giang Phảng ghé sát gần bên tai cậu, dịu dàng thủ thỉ:
– Nếu cậu làm đứt dây, tôi không còn cái nào để thay thế, vết thương của tôi sẽ lộ ra trước mặt mọi người.
Nam Chu:
– Anh đang đe dọa tôi…
– Bất đắc dĩ thôi.
Giang Phảng làm nũng một câu, cọ vào trán Nam Chu, nhưng bất cẩn khiến tai mình đỏ lên:
– Thông cảm cho tôi nhé.
Nam Chu nhỏ giọng “ừ” một tiếng, cọ chân:
– Vậy anh định làm thế nào?
– Thả lỏng đi. Còn có tôi ở đây mà. – Giang Phảng rút ra một lá bài, ước lượng trong tay, thoải mái nói – Nếu cậu là tiên phong, tôi có thể làm đường lùi cho cậu.
Hết chương 132
Lời tác giả:
Plot twist tăng cao tỷ lệ người xem tới rồi (Đùa thôi)
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất