Vạn Vật Hấp Dẫn

Chương 150: Cuộc truy kích nghìn người (Hai mươi chín)

Trước Sau
***

Khi Nam Chu đặt chân xuống mặt đất đấu trường thú một lần nữa, vết thương trên người cậu đã hoàn toàn khép lại.

Ngay cả chiếc áo măng tô kiểu Âu rách lỗ chỗ đầy vết máu cũng trở về bình thường.

Gió thổi tung vạt áo, rửa sạch mùi tanh bám trên người.

[Quán quân Lập Phương Chu đã giành được 44.444 tích điểm!]

[Chúc mừng toàn bộ thành viên của đội Lập Phương Chu đều sống sót trong chiến trường 99 người, đạt được thành tựu “Truyền thuyết bất tử”, mỗi người nhận được 10.000 tích điểm!]

[Chúc mừng đội Lập Phương Chu nhận được đạo cụ cấp S: [Ở Đó Không? Nhìn Xem Tương Lai Nào?], [Lời Thì Thầm Của Succubus], [Diêm Bùng Cháy], [Máy Liên Lạc Tâm Linh], [Phím Gọi Trợ Giúp Từ Khán Giả Bên Ngoài], [Pháp Trượng Khắc Vận], [Dây Nóng Lực Từ], [Thiết Bị Thay Đổi Ký Ức] (Kéo dài trong một phút). Đạo cụ cấp A: [Kính Nhảy Dịch Chuyển], [Nhẫn Giáp], [Thông Báo Tìm Người]. Đạo cụ cấp B: [Thái Độ Đúng Mực Của Bản Thân Thích Khách], [Thuốc X Vân Nam Nhất Định Phải Có Trong Nhà]…]

[Chúc mừng đội Lập Phương Chu nhận được hai kỹ năng trói định, [Đứa Con Của Thời Tiết] cấp B và [Châm Ngôn Của Florence Nightingale]

(Florence Nightingale: còn được tưởng nhớ là “Người phụ nữ với cây đèn”, là người khẳng định lại vị trí người điều dưỡng hiện đại và là một nhà thống kê y tế.)

Giải thưởng ting ting bên tai không ngớt.

Âm thanh thu hoạch phong phú khiến người ta hài lòng, giống như tiếng tiền vàng rơi ào ào vào túi, mang lại cảm giác thoải mái cho toàn thân người nghe.

Số tích điểm thưởng cũng tạo thành kích thích thị giác mạnh mẽ đối với tất cả mọi người.

Sau khi vượt qua khó bản “Xâm nhập não bộ” với độ khó cao, xếp hạng cũ của Lập Phương Chu là 72.

Bọn họ bước trên bậc thang, đạp lên từng cái tên, tiến lên trên từng bước một.

Hạng 66.

Hạng 50.

Hạng 37.

Hạng 12.

Đại khái từ phó bản “Nỗi sợ trăng tròn” thì số người chơi trong trò chơi đã không tăng lên nữa.

Bởi vì tốc độ dòng chảy thời gian trong và ngoài trò chơi không giống nhau, nhóm Nam Chu cũng coi như nhập cuộc vào thời gian sau rồi.

Ngày Lý Ngân Hàng bước lên chiếc xe bus đòi mạng, tham gia vào trò chơi, chính là ngày thứ năm diễn ra sự kiện mất tích quy mô lớn.

Tính theo tỉ lệ thời gian, thực ra cũng là ngày cuối cùng “Vạn Vật Hấp Dẫn” bắt người chơi bên ngoài vào.

Nói trắng ra, người tới sớm đã ăn hết sạch tiền tài.

Giống như Ánh Bình Minh, khi người mới vào đông nhất, hoang mang nhất, cô ta đã dẫn đầu dùng sinh mạng của người mới làm gạch lót đường cho mình.

Hay như Khúc Kim Sa, ông ta tính toán cẩn thận, xây dựng lên sòng bạc đổi đời trong Phồn Hoa để người ta trốn tránh và hưởng thụ.

Có rất nhiều người nhận được giải thưởng “khai hoang” trò chơi mới.

Hoàn thành phó bản PVE hoặc PVP đầu tiên, vượt phó bản với mức độ thăm dò manh mối đạt trên 95%, lần đầu tiên cả đội sống sót, lần đầu tiên giết chết đối phương… đều thu hoạch được phần thưởng phong phú.

Khi đội Nam Chu bước vào, cũng chỉ có thể khai thác được thành tựu “Tiền Của Nữ Thần May Mắn” trong hồ ước nguyện mà thôi.

E rằng phần thưởng thắng lợi chiến trường 99 người của bọn họ nhận được sẽ chẳng sánh nổi với đội đầu tiên giành thắng lợi như Ánh Bình Minh.

Nhất là so với chiếc dây chuyền vàng của Ngụy Thành Hóa, hai kỹ năng trợ giúp cấp B của bọn họ thật sự chẳng đáng nhìn.

Dẫu vậy, đó cũng được coi như phần thưởng hậu hĩnh rồi.

Chẳng qua cứ nghĩ tới phần thưởng này được đổi bằng những gì, chỉ cần có trái tim thôi đều không thể vui được.

Lý Ngân Hàng cúi đầu không nói.

Mặc dù trái tim Giang Phảng lạnh như băng, sẽ không dao động vì sự hi sinh không quan trọng nào, nhưng bởi vì anh có đầu óc, nên bằng lòng lịch sự giữ im lặng.

Nam Chu thì chẳng có bất cứ hình thức biểu đạt tiếc thương nào với những người đã mất.

Cậu đặt câu hỏi trên kênh thế giới: “Còn ai tới nữa không?”

Không một ai trả lời.

Dường như Nam Chu đang đứng trong trung tâm của một thế giới im lặng.

Cậu bình tĩnh nhắc lại một lần nữa: “Còn ai tới nữa không?”

Vẫn là sự im lặng.

Nếu không có Ánh Bình Minh đột ngột phát động chiến trường 99 người, nếu kết quả của cuộc chiến này không kinh động đến thế, có lẽ mọi người sẽ không nản lòng thoái chí như bây giờ.

Trên thực tế, không có bất cứ ai tự tin rằng đội mình có thể thắng lợi chiến trường 99 người với thành tích không một ai chết cả.

Đội Lập Phương Chu dựa vào thực lực của mình cho tất cả mọi người một đòn cảnh cáo, tặng kèm thêm một gáo nước lạnh.

Cộng thêm cả một đội Adam từ đâu chui ra, càng làm suy nghĩ của mọi người trở nên rối loạn hơn.

Nhưng vẫn có người chơi không cam lòng.

Lẽ nào đành buông tay nhường Nam Chu thắng như thế sao? Phải nhường Nam Chu gần một trăm nghìn tích điểm ấy à?

Là một Boss thuộc dạng tấn công, sau khi bị mọi người nhằm vào, lẽ nào Nam Chu vẫn còn có thể đứng chung một chiến tuyến với con người hay sao?

Những ngày tháng tiếp theo bọn họ phải làm thế nào?

Lẽ nào phải tiếp tục đón nhận sự báo thù từ Nam Chu?

Theo lý mà nói, diệt ác phải diệt tận gốc, bọn họ đã đi đến nước này, cho dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa thì ngày hôm nay cũng phải giết chết Nam Chu, đề phòng hậu họa.

Nhưng…

Mỗi người đều do dự, Nam Chu không nhiều lời, lập tức bước vào chế độ tự động ghép đấu của chiến trường đơn.

Một ngày mới bắt đầu, lại có thể đánh thêm hai mươi trận đơn.

Nhóm người chơi cảm thấy không ổn.

Tất cả những người chơi đang đợi ghép đấu đồng loạt làm cùng một động tác.

Cả tập thể xôn xao rời khỏi đấu trường như thủy triều, chỉ để lại cho Nam Chu một trường đấu trống không.

Cảnh tượng hoành tráng, đồng thời cũng rất mất mặt.

Cuối cùng cũng có người bùng nổ vì bị đuổi tới đuổi lui trong nhục nhã.

[Phi Hùng – Phạm Cát]: Đã có nhiều người chết vì cậu như vậy, cậu vẫn chưa thấy đủ ư? Vẫn còn muốn đánh, muốn giết hay sao?

[Ngày Qua Ngày – Toàn Duệ Tư]: Đúng thế, đã lấy được nhiều ưu thế đến vậy rồi còn muốn đuổi tận giết tuyệt chúng tôi hả?

Nhìn thấy lời này, Lý Ngân Hàng lập tức bùng nổ.

Ai đuổi ai? Ai giết ai chứ?!

Nam Chu đã làm hại bất cứ ai chưa?

Cho dù vì tích điểm, nhưng cậu cũng cố hết sức bảo vệ những người chơi mình gặp trong phó bản.

Cậu chưa từng giết bất cứ ai có ý định giết cậu.

Bây giờ không đánh lại được nên ăn vạ đấy hả?

Ý bọn họ đang nói là tại sao không đứng yên để chúng tôi tới đánh phải không?

Dựa vào đâu?

Mặc dù đa phần mọi người ảo não, nhưng đầu óc vẫn bình thường.

Cho dù đứng trên lập trường của con người để chất vấn hai câu kia, những người khác cũng cảm thấy đuối lý.

Bởi vậy, chỉ có lẻ tẻ vài người hùa theo, hai câu hỏi kia vẫn nguyên ở nơi đó.

Nhất thời, bầu không khí trở nên có phần lúng túng.

Nam Chu nghiêng đầu, thoạt nhìn có vẻ không tức giận.

Cậu đưa ra câu trả lời trên kênh thế giới.

[Lập Phương Chu – Nam Chu]: Mọi người nói vô lý thật đấy.

[Lập Phương Chu – Nam Chu]: Đâu phải chúng tôi phát động chiến trường 99 người, cho nên những người kia không chết do chúng tôi, chẳng qua bị tôi giết mà thôi.



[Lập Phương Chu – Nam Chu]: Còn nữa, bọn họ chưa chết.

Tất cả mọi người đều trố mắt nhìn đoạn cãi bướng này.

Chỉ trong giây lát, kênh thế giới vừa mới im lặng lại bắt đầu bùng nổ.

“Đừng giảo biện nữa!”

“Đúng vậy, biết xấu hổ chút đi!”

“Quy tắc của trò chơi rõ rành rành ra đó, bọn họ không chết thì mấy người ra kiểu gì? Giả vờ vô tội đấy hả?”

Nam Chu đọc và chờ đợi từng câu từng chữ, cho tới nửa phút không nhảy ra một lời trách móc nào nữa trên kênh thế giới, cậu mới chậm rãi nhập vào một dòng.

[Lập Phương Chu – Nam Chu]: Bọn họ chỉ ở đó tạm thời thôi. Tôi đã đồng ý đón bọn họ về rồi.

Những người chất vấn như bị nhét giẻ lau vào miệng.

Chẳng ai ngờ Nam Chu sẽ đưa ra câu trả lời thế này.

Im lặng một lát, có người hỏi: “Cậu định đón bọn họ về kiểu gì?”

Nam Chu thản nhiên trả lời: “Tích điểm của cuộc truy kích này sẽ khiến cho chúng tôi tới gần với chiến thắng hơn.”

Tất cả mọi người: Thằng nhãi này.

Bọn họ không thể nói gì hơn.

Bởi vì Nam Chu đã giẫm thẳng lên đỉnh cao của đạo đức.

Nam Chu đưa ra câu hỏi linh hồn với tất cả mọi người: “Cho nên mọi người vẫn còn định giết tôi à?”

Gáo nước lạnh dội lên những cái đầu nóng, những người bị Nam Chu đánh phục cuối cùng cũng có ý định nói chuyện tử tế với cậu.

Có người hỏi: “Cậu lấy gì chứng minh cậu thắng thì sẽ cứu bọn họ? Tin tưởng cậu không bằng chúng tôi tin Adam còn hơn.”

Nam Chu khẳng định: “Vậy thì mọi người chính là lũ ngốc.”

Kênh thế giới im lặng.

Trên thực tế, lời Nam Chu nói không hề sai.

Adam nhảy vọt lên hạng hai trong bảng xếp hạng, nếu bọn họ đáng để tin tưởng, hoặc có trách nhiệm thì sẽ lập tức đứng ra tỏ thái độ, cho dù chỉ để trấn an mọi người thôi cũng được.

Nhưng bọn họ không hề.

Chẳng qua cho dù bọn họ có vung tay hô hào thì mọi người chưa chắc đã tin tưởng bọn họ.

Ai mà chẳng biết đội Ánh Bình Minh đứng ở vị trí thứ hai lúc trước có hành vi độc ác hãm hại người mới.

Adam câu kết với bọn họ, không phải đội dự bị kề vai sát cánh với Ánh Bình Minh không việc ác nào không làm, vậy thì cũng lợi dụng Ánh Bình Minh, là con đỉa hút máu lẳng lặng bám lên người bọn họ.

Có người vẫn đưa ra nghi ngờ lúc trước: “Chúng tôi không thể tin tưởng Adam, vậy thì dựa vào đâu phải tin tưởng cậu?

Nam Chu thản nhiên nói: “Bởi vì chúng tôi có Lý Ngân Hàng.”

Lý Ngân Hàng tự dưng bị thầy Nam điểm danh trước mặt mọi người, nhất thời không biết phải làm thế nào.

Những người khác trên kênh thế giới nhìn thấy đáp án này, không ai bảo ai, trong đầu đồng thời nảy ra một suy nghĩ.

Đương nhiên cũng có người chơi không hiểu, hoang mang hỏi: “Lý Ngân Hàng là ai?”

Chẳng phải một cô gái bình thường thuộc phe con người nhưng lại đi giúp đỡ người ngoài hay sao?

Lẽ nào cô ta còn có bản lĩnh mà không ai biết?

Lẽ nào thực ra cô ta cũng không phải con người?

Dưới vô số ánh mắt đang nhìn chằm chằm, Nam Chu thản nhiên nói: “Cô ấy là đồng đội của tôi, một con người bình thường có nguyện vọng cứu vớt tất cả những người bình thường khác.”

Mặt Lý Ngân Hàng lập tức đỏ bừng.

Không chỉ vì bầu không khí như được hiệu trưởng điểm danh biểu diễn ngay trong buổi lễ long trọng của trường. Còn vì cô nhận ra rằng Nam Chu đang bảo vệ mình.

Nam Chu cường điệu với tất cả mọi người, cô rất quan trọng, thậm chí còn là người duy nhất có lương tâm trong cái đội ngũ này.

Giang Phảng đứng bên cạnh không khỏi bật cười:

– Rõ ràng còn có tôi nữa mà.

Nói thế nào thì anh cũng vẫn là một con người chứ nhỉ?

Nam Chu nhìn Giang Phảng, một câu nói thôi đã chọc trúng tim đen của anh:

– Anh khác, anh không muốn hồi sinh bọn họ.

Giang Phảng nhún vai, không phủ nhận.

Khóe miệng anh luôn tươi cười, nhưng đáng tiếc lại lạnh lùng, những người này có sống hay chết cũng chẳng liên quan gì đến anh.

Anh cười hỏi:

– Vậy thầy Nam có biết tôi muốn gì không?

Nam Chu khẳng định:

– Anh chỉ muốn tôi thôi.

Giang Phảng nghẹn họng.

Nam Chu dùng cả trái tim ngắm khóe miệng tươi cười và thùy tai ửng đỏ của Giang Phảng, sau đó tiếp tục nhìn về kênh thế giới đang ngập tràn nghi ngờ kia.

Trong đó quan điểm của một người nhận được nhiều lời tán đồng nhất.

[Phi Yến – Thạch Cao Hàn]: Quy tắc của trò chơi nói cậu là quái vật xâm nhập. Tôi sẽ tin cậu hay tin quy tắc đây?

[Phi Yến – Thạch Cao Hàn]: Tại sao chúng tôi phải tin vào lời đảm bảo của cậu hơn quy tắc?

Nam Chu khiêm tốn đưa ra câu hỏi: “Vậy thì trò chơi ‘Vạn Vật Hấp Dẫn’ không phải ‘quái vật xâm nhập’ hả?

“Mọi người đã quen với việc nó ăn thịt người, cho nên nghĩ rằng nó không ăn thịt người nữa à?”

“Từ trước đến giờ, mọi người đang chơi trò chơi hay bị trò chơi chơi, mọi người đã quên rồi sao?”

Vừa nói ra lời này, tất cả mọi người đều im lặng.

Từng câu hỏi của Nam Chu không mang theo bất cứ cảm xúc đặc biệt nào, vậy mà như một hồi chuông lớn rung lên trong đầu bọn họ, chấn động tới mức tai bọn họ cũng ong ong.

Có lẽ, bọn họ đã ở trong trò chơi này quá lâu rồi.

Lâu đến mức quên mất bản thân “Vạn Vật Hấp Dẫn” cũng chính là một con quái vật.

Đối diện với kênh thế giới im lặng, Nam Chu bình tĩnh nói: “Tôi sẽ ghi nhớ điều này. Đến lúc Lý Ngân Hàng ước nguyện sẽ xóa bỏ toàn bộ ký ức của mọi người.”

“Bằng không, mọi người chẳng thể nào sống tiếp trong thế giới hiện thực được nữa.”

Cuối cùng thì câu nói này cũng đã quét sạch chút ý chí chiến đấu cuối cùng của mọi người.

Lẽ nào bọn họ thực sự có thể tin tưởng Nam Chu sao?

Cứ để cậu chiến thắng cuộc truy kích này như thế hả?

Nếu không tin tưởng cậu, lẽ nào còn phải tiếp tục diễn ra càng nhiều cái chết vô nghĩa, hay phải tự tay đóng gói đạo cụ dâng lên cho Nam Chu?

***

Cùng lúc ấy, tất cả nhân viên công tác trong phòng phát sóng đều trố mắt ra nhìn.

Tại sao lại có cuộc đối thoại hài hòa đến vậy?

Cứ coi như đang ở trạng thái lý tưởng đi, Nam Chu thực sự có thể giành thắng lợi trong cuộc truy kích lần này thì những người chơi khác cũng sẽ lộ ra bộ mặt thật sau màn tranh chấp, lập trường đối lập, không chết không dừng.

Màn truy sát nhằm vào Nam Chu sẽ chẳng bao giờ chấm dứt.

Đây cũng là điểm hay ho làm tăng tỉ suất người xem, cũng có thể khiến cho đội ngũ Lập Phương Chu bất ngờ xuất hiện và không thể khống chế này rơi vào cảnh đường cùng, chỉ còn lại một thân một mình cho đến khi bị hủy diệt, đây chính là điều mà tổ chương trình đã dự đoán.

Nhưng, sự thực thì…

Nam Chu hỏi: “Vẫn không có ai tới à? Nếu không có ai tới thì tôi đi đây?”

Cậu đợi chừng mười phút, cũng không tìm được đối tượng ghép đấu mới.



Nam Chu tắt giao diện kênh thế giới đi:

– Đi thôi.

Sắc mặt Giang Phảng đã không còn đỏ như ban nãy nữa, anh dịu dàng gật đầu với cậu.

Lý Ngân Hàng cảm thấy không yên lòng với thế giới bên ngoài đấu trường thú:

– Đi được chưa?

Rõ ràng thời gian của cuộc truy kích còn chưa kết thúc.

Nam Chu:

– Ừ.

Giang Phảng tự động “chú thích cụ thể tường tận” cho tiếng “ừ” của cậu:

– Chiến trường 99 người đã đánh tỉnh bọn họ rồi.

Nam Chu nói nhiều lời đến vậy, nhưng lý do thực sự phá vỡ cuộc truy kích này chỉ có một.

Trước giờ Nam Chu chưa từng ra tay thực sự.

Bây giờ, sự thực chết hơn chín mươi người đã khiến bọn họ sợ vỡ mật.

Đây cũng chính là nguyên nhân bọn họ chịu bình tĩnh nghe Nam Chu nói chuyện.

Nói trắng ra chỉ do sợ hãi kẻ mạnh mà thôi.

Lý Ngân Hàng hơi khó chịu:

– Đâu phải thầy Nam giết tất cả những người ấy.

Giang Phảng nhún vai:

– Sợ rằng bọn họ sẽ không cảm thấy vậy đâu.

Nam Chu mím môi, im lặng đứng ở một bên, Lý Ngân Hàng cẩn thận hỏi Nam Chu:

– Thầy Nam, cậu không giận à?

Khách quan mà nói, Nam Chu và bọn họ không cùng một chủng tộc.

Bị một chủng tộc khác truy sát, có là tượng đất thì cũng phải nóng nảy.

Nam Chu bình tĩnh nói:

– Tôi rất giận dữ.

Lý Ngân Hàng ăn ngay nói thẳng, cô hoàn toàn không nhận ra.

Thực ra, Lý Ngân Hàng luôn cảm thấy Nam Chu rất đặc biệt.

Theo lý mà nói, cậu không lớn lên trong hoàn cảnh bình thường.

Trong quá trình lớn lên, xung quanh đầy rẫy những quái vật và NPC vận hành theo thiết lập của tác giả.

Trước khi trưởng thành, Nam Chu chưa từng gặp một “con người” đúng nghĩa.

Sau khi trưởng thành, cậu trở thành một Boss đối kháng với lập trường của người chơi. Những người cậu gặp được rất ít người có ý tốt với cậu.

Trong phó bản, dẫu cho cậu bảo vệ đồng đội chỉ vì coi bọn họ như tích điểm, nhưng Lý Ngân Hàng cảm thấy, Nam Chu không thù “người”.

So với chuyện cậu đã từng trải qua, đây là một chuyện không thể tưởng tượng nổi.

Lý Ngân Hàng nói ra nghi ngờ trong lòng mình, Nam Chu sóng vai cùng cô bước về phía lối ra đấu trường thú im lặng một hồi.

Cậu nói:

– Bởi vì… đúng vậy.

Lý Ngân Hàng học theo giọng điệu của cậu truy hỏi:

– Tại sao?

Đáp án của Nam Chu đưa ra câu đầu với câu sau chẳng ăn nhập gì:

– Bởi vì anh ấy sẽ cười với tôi.

Lý Ngân Hàng tốn công suy nghĩ mới hiểu được ý của cậu.

Bởi vì có một “anh ấy” cười với Nam Chu cho nên Nam Chu mới không ghét con người?

Lòng tò mò của cô chợt bùng nổ:

– “Anh ấy” là ai?

Nam Chu nghĩ một lát, trả lời:

– Không nhớ nữa.

Lý Ngân Hàng bước chậm mấy bước, im lặng mách lẻo Giang Phảng: Oa.

Giang Phảng vươn tay đặt trước ngực, muốn ấn trái tim không nằm yên của mình về vị trí cũ.

Đáng tiếc, vẫn thất bại.

Nam Chu bước chân ra khỏi cổng lớn đấu trường thú.

Bấy giờ, không ít những người chơi lúc trước muốn trừ khử Nam Chu đang tập kết ở đây.

Trong đó còn có một người nói rất hăng rằng giữa anh ta và Nam Chu phải có một người thấy máu.

Đang do dự còn chưa kịp tản ra đã thấy Nam Chu đường đường chính chính ra khỏi đấu trường, bọn họ lập tức cảm thấy khó xử.

Trước khi đến đấu trường thú, mọi người đuổi giết Nam Chu quanh sân, hả hê cho rằng đây chính là bản lĩnh của họ.

Sự thực đã chứng minh, Nam Chu không giết chết bọn họ, không phải do cậu không có năng lực mà do cậu có thành ý.

Có khi nào bọn họ hối hận rồi, sau đó diễn lại cảnh tượng thê thảm chất đầy thi thể của chiến trường 99 người?

Trong lúc đám người này quan sát thái độ của Nam Chu, do dự xem nên chiến hay nên hòa, năm đội ngũ chờ đợi phát hiện Nam Chu bước ra, mắt lập tức sáng lên.

Ngoại trừ đội của Tôn Quốc Cảnh, người của bốn đội còn lại đều đứng thẳng, muốn lựa chọn một cơ hội tốt nhất, để Nam Chu chú ý đến bọn họ.

Nam Chu dẫn theo Giang Phảng và Lý Ngân Hàng, đi xuyên qua vô vàn những ánh mắt, hướng thẳng về một nơi nào đó.

Vừa hay đội ba người của Thẩm Khiết đang đứng trên đường Nam Chu sắp đi qua.

Thẩm Khiết căng thẳng nuốt nước bọt, cuối cùng chủ động chào hỏi khi Nam Chu tới gần: “Hi!”

Ai ngờ, chị ta vừa phát ra một âm thanh như gió, Nam Chu cũng lập tức bước qua chị ta.

Có thể nói cậu đang nhìn chằm chằm phía trước.

Thẩm Khiết nghẹn họng.

Chị ta lúng túng rụt cánh tay chào hỏi về, thầm nghĩ, chuyện này cũng bình thường thôi.

Bản thân mình là đội nhỏ, trong mắt Nam Chu có lẽ không khác gì với phù sa.

Không đợi chị ta tự giễu xong, đã nhìn thấy Nam Chu bước về phía một cửa hàng đồ ngọt cạnh quảng trường hình tròn của đấu trường thú ngay trước mắt mọi người.

Chuông gió trên cửa hàng kêu lanh lảnh, theo sau đó vang lên giọng nói của một nhân viên phục vụ cơ bắp ăn mặc trang phục kiểu La Mã cổ “Hoan nghênh quý khách” từ xa vọng lại.

Thẩm Khiết:…

Chị ta vẫn còn nhớ mang máng, Nam Chu hảo ngọt.

Cho nên, cậu vội chạy đi mà không quan tâm gì hết chỉ vì muốn bổ sung đường thôi đúng không?

Hết chương 149

 

------oOo------

 

 

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau