Chương 165: Tà giáng (Mười)
***
Ba rưỡi đêm, xe cảnh sát dừng trước một ngõ nhỏ giữa hai khách sạn giá rẻ.
Chiếc đèn thủy tinh phủ một lớp bụi mờ qua năm tháng tỏa ra ánh sáng xanh đỏ đan xen, chiếu sáng ngóc ngách ngập mùi hôi thối của rác rưởi.
Ánh sáng chiếu rọi khiến cho những con nhện ẩn nấp ở nơi tăm tối đành phải chạy vào sâu hơn.
Người báo cảnh sát là một thanh niên nước ngoài tóc bạc ở khách sạn bên cạnh, anh ta nói rằng nửa đêm đang ngủ ngon bỗng giật mình tỉnh giấc vì tiếng vật nặng rơi xuống. Anh ta đi đến bên cửa sổ nhìn thì hóa ra có người nhảy lầu.
Người báo cảnh sát sử dụng điện thoại cố định, nói bằng giọng Ukraine tiêu chuẩn pha lẫn tiếng Anh, tốc độ nói rất nhanh.
Cảnh sát trực ban và anh ông nói gà bà nói vịt một lúc lâu mới hiểu được đã xảy ra chuyện gì, vội vàng cho người đi.
Trong lúc đợi xe cứu thương đến, người xui xẻo ngã xuống tầng kia cũng từ từ tỉnh lại.
Cảnh sát vốn có phần nghi ngờ Giang Phảng – người đã báo cảnh sát, nhưng sau khi người kia tỉnh, vừa rên rỉ đau đớn vừa khăng khăng mình đang ngủ trong phòng, không biết tại sao mình nhảy lầu.
Anh ta không biết hành trình đặc sắc mình đã trải qua, đầu tiên là trần truồng học theo mèo bò sang ban công phòng bên của khách sạn, suýt nữa đã bị bẻ gãy cổ, bị bôi dịch thi thể lên miệng, sau khi hôn mê thì bị người ta đặt dưới cửa sổ phòng mình.
Xung quanh hỗn tạp không ai quản lý, ngõ nhỏ thường ngày dùng làm địa điểm đổ rác không thể có camera được.
Trong tình huống này, cảnh sát không dám xác nhận người này bị hãm hại hay mộng du xảy ra sự cố.
Giang Phảng lại là một người nước ngoài không thạo tiếng, không tiện kéo đến Cục Cảnh sát hỏi chuyện, vì thế cảnh sát dặn anh tạm thời ở khách sạn, không được đi đâu, nếu như xảy ra vấn đề gì thì cảnh sát sẽ tìm tới anh hỏi chuyện.
Thương lượng với cảnh sát, đồng thời cũng tiễn xe cứu thương chở người đi xong xuôi, Giang Phảng ngẩng đầu lên, nương theo ánh đèn chớp nháy của xe cảnh sát, anh nhìn thấy Nam Chu đang im lặng dựa người bên cửa sổ nhìn anh.
Giang Phảng đứng bên dưới vẫy tay với cậu.
Ảnh phản chiếu của anh trên cửa kính trùng hợp chiếu về phía ngực trái Nam Chu.
Nam Chu áp bàn tay lên cửa kính bẩn thỉu, chợt cảm thấy màn này rất quen thuộc.
Chẳng qua cảnh vật không giống như lúc này.
Những mảnh vỡ hình ảnh lướt qua trước mắt Nam Chu.
Chắc hẳn đó là một kiến trúc tôn giáo, là một nhà thờ nghiêm trang rộng lớn.
Nam Chu vào kiểm tra tình hình trước tiên.
Một mình cậu bước lên cầu thang, đi đến điểm cao nhất.
Ở điểm cuối cầu thang có một cửa sổ với những ô kính đầy màu sắc hướng về phía quảng trường.
Hôm ấy trời rất nóng.
Giây phút Nam Chu đặt tay lên cửa kính có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ từ ánh mặt trời khiến tay bỏng rát.
Dưới nắng vàng rực rỡ có người đàn ông đang đứng kiểm tra bức tượng phun nước trên quảng trường.
Như thể quan sát được tầm mắt phía sau, anh ngẩng đầu lên nhìn cậu.
Nam Chu đoán rằng anh đang cười, bởi vì cậu không nhìn rõ gương mặt ấy.
Ở bên ngoài cửa kính, ngay trên chỗ Nam Chu đang đứng có gắn một chiếc đồng hồ cực lớn.
Kim phút của nó cao bằng cả người Nam Chu, chỉ thẳng hướng 12 giờ.
Nam Chu đứng dưới chiếc bóng ngang dọc của kim giờ, kim phút, kim giây, chạm vào cửa kính, vuốt ve bóng người hiện song song ngay vị trí trái tim của mình.
Chẳng qua ánh sáng quá mạnh, Nam Chu không nhìn rõ người kia.
Anh đứng trong ánh sáng, tựa hồ có thể biến mất bất cứ lúc nào.
Nam Chu biết đây là ảo giác, nhưng đầu ngón tay cậu vẫn vô thức vẽ từng vòng tròn lên kính.
Như thể làm thế có thể nhốt người đó tại chỗ, nhốt vào trong tim cậu.
Trước đây, hồi ức mà cậu nhìn thấy thường có trong mơ, hoặc trong ảo cảnh.
Đây là lần đầu tiên cậu cảm nhận được một đoạn hồi ức vừa dài vừa rõ nét đến vậy.
Cậu không biết tại sao mình có thể nhớ rõ nhà thờ, cửa kính, cùng với người đứng nhìn mình trên quảng trường.
Dù sao khi hoàn toàn tỉnh táo, trong đầu Nam Chu chỉ còn lại một khoảng trống rỗng.
Nam Chu định thần nhìn qua đó, Giang Phảng đã không còn ở dưới nữa rồi.
Bỗng, một bàn tay dịu dàng đặt lên lưng cậu.
Từ khi còn đứng bên dưới Giang Phảng đã nhận thấy Nam Chu ngây người rồi:
– Đang nghĩ gì đấy?
Nam Chu nhìn anh chăm chú, vươn tay lên giúp anh lau đi từng tia sáng không tồn tại.
Giang Phảng để cậu tùy ý chạm vào cơ thể mình.
Anh nhận ra trạng thái Nam Chu không ổn.
Giọng anh rất khẽ, dường như sợ làm Nam Chu giật mình trong mộng cảnh nửa thật nửa giả này:
– Thầy Nam, cậu vẫn chưa tỉnh ngủ à?
Nam Chu cũng nhẹ giọng trả lời anh:
– Anh đừng đứng trong ánh sáng. Tôi muốn nhìn rõ anh.
Sắc mặt Giang Phảng thoáng thay đổi, anh vươn tay nắm lấy cổ tay Nam Chu:
– Cậu…
Đã nhớ ra gì đó đúng không?
Cuối cùng cảm giác cổ tay bị nắm cũng kéo Nam Chu hoàn toàn thoát khỏi bức tường mê mang giữa hiện thực và quá khứ.
Cậu ngẩng đầu lên nhìn Giang Phảng, trong mắt chứa đựng hoang mang:
– Gì cơ?
Tim Giang Phảng thắt lại.
Rốt cuộc thì anh cũng đã nắm bắt được điểm nghi hoặc mà từ đầu anh đã luôn cảm thấy kỳ quái nhưng chẳng thể nào chạm tới được.
Thái độ của Nam Chu với đoạn hồi ức bị mất đi kia không bình thường.
Rõ ràng Nam Chu biết chàng trai trồng táo mà cậu quan tâm chính là mình, cũng biết được mình là người chơi “Vạn Vật Hấp Dẫn” và là người duy nhất còn sống sót trong sự kiện một số lượng lớn người chơi chìm vào hôn mê diễn ra vào nửa năm trước theo lời Dịch Thủy Ca đã nói.
Cậu ấy đã nhận được đủ những thông tin cần thiết.
Theo lý mà nói, không khó để Nam Chu căn cứ vào những thông tin ấy, đoán ra chính mình là người đã dẫn cậu ấy ra khỏi trấn Vĩnh Vô.
Và thời gian nửa năm kia, bọn họ vẫn luôn đồng hành cùng nhau.
Giang Phảng vốn tưởng rằng với tâm tư của Nam Chu, cậu đã sớm có tính toán.
Cậu không vạch trần cũng vì muốn đợi mình chủ động thành thật với cậu.
Nhưng giờ đây, có một suy đoán càng không ổn hơn xuất hiện trong đầu Giang Phảng.
Cậu không quên… mà không thể nhớ ra được.
Không phải không nhớ ra đoạn ký ức ấy, mà cậu còn quên luôn cả chuyện “mình từng mất đi một khoảng hồi ức”.
Bất cứ ai mất đi một đoạn ký ức đều sẽ thiếu cảm giác an toàn, từ đó vô cùng để ý. Chỉ cần có thể nắm bắt được một chút manh mối sẽ liều mạng truy đến cùng.
Nam Chu cũng là người quan tâm đến bí mật, hơn nữa lòng tò mò của cậu còn vượt quá người bình thường, bằng không cậu sẽ không cố chấp với chuyện “cô gái trồng táo” đến thế.
Nhưng so ra cậu không hề quan tâm để ý đến đoạn ký ức lưu lạc cùng Giang Phảng.
Ngón tay cái của Giang Phảng nhẹ nhàng chạm vào trán Nam Chu, trong lòng xuất hiện chút tâm tư.
[Tequila Sự Thật] trong túi đồ của anh chỉ còn dư lại lượng đủ dùng hai lần.
Có nên dùng với Nam Chu không?
Sẽ có tác dụng ư?
Nam Chu chẳng hề hiểu tâm tư của anh lúc này, cậu kéo bàn tay anh khỏi trán mình, nói ra phát hiện của mình:
– Thế giới này có trật tự.
… Cậu vòng qua chuyện nhỏ nhặt ban nãy một cách tự nhiên.
Giang Phảng cũng thuận theo cậu nói tiếp đề tài này:
– Ừ.
Hệt như trong “Soạt, soạt, soạt”, để thử nghiệm, Tạ Tương Ngọc đã dùng vũ khí tự chế để giết một NPC trong thế giới ấy, gây ra sự cố nghiêm trọng dẫn tới cảnh sát vào cuộc điều tra.
Theo lý mà nói, phó bản của trò chơi đều nên khép kín để giảm thiểu tối đa ảnh hưởng đến bên ngoài.
Trong phim kinh dị có cảnh sát chạy tới chạy lui nghiêm túc điều tra hung án thì cũng hợp lý đấy, nhưng khó tránh việc phá hỏng bầu không khí.
Song, trong hai phó bản không gian tương đối mở như “Soạt, soạt, soạt” và “Tà giáng”, hệ thống xã hội vô cùng bình thường và hoàn chỉnh.
Điều này hoàn toàn không cần thiết với một trò chơi.
Chỉ cần làm trò chơi đều biết, trong thế giới ảo, nhiều thêm một thiết lập đồng nghĩa với việc phải thêm cả trăm, cả nghìn lần thuật toán.
Cứ cho trong không gian nhiều chiều hơn, trình độ thuật toán vượt qua thế giới của bọn họ gấp nhiều lần, nhưng nhân vật “cảnh sát” là nhân vật vô ích trong một kịch bản kinh dị, vậy thì tại sao phải tốn công xây dựng nhân vật đó làm gì?
Chỉ để nó gần với hiện thực hơn thôi ư?
Dẫu vậy, điều quan trọng nhất trước mắt không phải suy nghĩ về thực chất của phó bản này mà phải làm rõ thế lực đứng sau giáng đầu sư.
Nam Chu học xong bèn thực hành luôn, cậu dùng chu sa vẽ ngay một bùa tìm vị trí trên da đầu của giáng đầu sư bị bọn họ lột sạch.
Vừa rồi cậu đã thử tìm vị trí của ông ta, đáng tiếc cơ thể của giáng đầu sư ở trạng thái chuyển động, có lẽ sau khi hôn mê được người ta đưa vào trong xe, tạm thời khó định vị, phải đợi ông ta ổn định rồi mới nói.
Bọn họ tập hợp cả sáu người trong gian phòng của bọn họ.
Bị cưỡng chế kéo ra khỏi chăn ấm, đôi vợ chồng trẻ buồn ngủ díp mắt, dựa đầu vào nhau ngủ gà ngủ gật.
Giang Phảng nhìn bọn họ một lát, hòa nhã nói:
– Hai người không căng thẳng à?
Giọng anh nói vô cùng nhẹ nhàng bình thản, giống như chỉ đơn thuần quan tâm đến bọn họ.
Tào Thụ Quang khẽ rùng mình, cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng giọng điệu của Giang Phảng không chỉ không có bất cứ uy hiếp nào, ngược lại còn mang theo cảm giác thôi miên như mưa bay mùa xuân, khiến anh ta có muốn cảnh giác cũng không cảnh giác nổi.
Đầu óc anh ta vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, miệng lầm bầm không rõ:
– May quá… ban nãy ồn ào đến vậy mà tôi và vợ vẫn không tỉnh, bằng không anh ta có trèo vào qua cửa sổ phòng tôi… tôi cũng không biết.
Giang Phảng ghi nhớ câu trả lời của Tào Thụ Quang, quay sang nhìn Thiệu Minh Triết.
Thiệu Minh Triết vẫn ăn mặc kín mít ngồi ở góc phòng. Hắn cúi gằm mặt, cả người toát lên khí chất “người sống đừng lại gần”, không hề có ý định tham gia vào cuộc đối thoại của bọn họ.
Dường như ban nãy hắn chỉ tiện tay giúp đỡ Nam Chu mà thôi.
Lý Ngân Hàng suy nghĩ, quyết định phát huy chút tác dụng, bước tới dò hỏi tình hình quân địch.
Cô ngồi xuống bên trái Thiệu Minh Triết, chủ động bắt chuyện:
– Này.
Thiệu Minh Triết nhìn cô.
Lý Ngân Hàng cố mặt dày nói chuyện với hắn:
– Anh không nóng à?
Thiệu Minh Triết chỉ thốt ra một âm tiết ngắn ngủi:
– Không.
Lý Ngân Hàng:
– Vừa rồi cảm ơn anh đã giúp đỡ.
Thiệu Minh Triết đút tay vào trong túi áo măng tô:
– Ừ.
Lý Ngân Hàng:
– Xin chào, tôi là Lý Ngân Hàng.
Thiệu Minh Triết nhìn cô:
– Thiệu Minh Triết.
Lý Ngân Hàng nói đùa:
– Tên hai ta có duyên ghê đấy, ngân hàng nhân dân.
Thiệu Minh Triết:
– Ờ.
Lý Ngân Hàng: Khó chơi thật đấy.
Trước đây, khi cô và Nam Chu còn chưa thân lắm cũng đã từng phải cắn răng trải qua cảm giác lúng túng vì cậu không tiếp chuyện mình.
Nhưng cảm giác ấy có đôi chút khác với cảm giác lúc này.
Lý Ngân Hàng vắt nát óc suy nghĩ làm thế nào để bắt chuyện, hoàn toàn không hề hay biết mình đã quên béng chuyện sử dụng tên giả, nói thẳng tên thật luôn.
Cô không nhận ra, Nam Chu và Giang Phảng cũng không có phản ứng đặc biệt nào.
Ngay cả đôi vợ chồng trẻ đang cố gắng tỉnh táo cũng không có bất cứ phản ứng gì hết.
Dường như Lý Ngân Hàng tên Lý Ngân Hàng là một chuyện quá đỗi bình thường, chẳng có gì phải nghi ngờ cả.
Nam Chu vừa chú ý đến bọn họ, vừa chú ý đến Thiệu Minh Triết.
Cũng giống như Lý Ngân Hàng, cậu đang hồi tưởng lại những lời Thiệu Minh Triết đã nói sau khi gặp mặt.
Bởi vì số lượng quá ít ỏi, cho nên không khó để kiểm kê.
Dựa theo số lượng từ, câu dài nhất mà Thiệu Minh Triết từng nói chính là câu “Tôi ở đây” khi lần đầu gặp mặt trên xe bus.
Từ đó trở đi, dường như hắn chẳng hề nói quá hai chữ, kiệm lời như bóp kem đánh răng.
Rốt cuộc do tính cách trời sinh không thích biểu đạt bản thân hay chỉ đơn thuần có chướng ngại ngôn ngữ?
Trong khi Nam Chu đang suy nghĩ vấn đề này, Giang Phảng khẽ huých cậu.
Nhìn theo tầm mắt Giang Phảng, Nam Chu phát hiện khi Lý Ngân Hàng nói chuyện với Thiệu Minh Triết, bàn tay đút trong túi áo măng tô của hắn siết thành nắm đấm rất không tự nhiên, cơ thể hơi ngả về bên trái, dường như đang cố gắng che giấu điều gì không muốn cho Lý Ngân Hàng biết.
Tư thế phòng bị tiêu chuẩn hoàn toàn xuất phát từ bản năng.
Nam Chu hiểu ám thị của Giang Phảng.
Trong túi áo của Thiệu Minh Triết có thứ gì đó rất quan trọng.
Hắn đang bảo vệ một thứ gì đó.
Bầu không khí trong phòng quái dị đến lạ.
Thiệu Minh Triết lặng thinh, Lý Ngân Hàng nói luôn miệng.
Tào Thụ Quang muốn ngủ thật thoải mái nhưng từ đầu tới cuối chẳng thể yên lòng. Anh ta mơ màng mở mắt nhìn Thiệu Minh Triết, Giang Phảng và Nam Chu, cứ cảm thấy có vấn đề ở đâu, vậy mà lại mắc kẹt, không thể nói được ra.
Nam Chu quan sát Thiệu Minh Triết, Giang Phảng nhìn Nam Chu, thay cậu nhớ về khoảng hồi ức đã mất đi kia.
Rõ ràng chỉ là một phó bản đơn giản, rõ ràng trong đội ngũ không có thành phần chọc ngoáy gây sự như Tạ Tương Ngọc, nhưng một cảm giác không tin tưởng đang chậm rãi lan tỏa trong sáu người.
Hết chương 164
Lời tác giả:
Sóng ngầm trỗi dậy w
Cát: Đọc cmt mới thấy bên bển có nhiều người không thích đọc BG trong truyện BL. Bây giờ thì mình đã không còn đọc BG nữa rồi, nhưng vẫn thích cảm giác đọc BL trong BG hay BG trong BL nếu tính cách của cp đó hợp với mình.
Về cái tên “Ngân hàng dân sinh”, mình cũng cảm thấy khó hiểu ở chỗ dân sinh (民生) và Minh Triết (明哲) ngoài chữ dân (mín) với chữ minh (míng) đọc gần gần giống nhau ra thì chẳng liên quan gì. Mò đọc cmt cũng nhiều bạn bảo không hiểu. Có cmt giải thích đó chỉ là câu đùa thiếu muối của Lý Ngân Hàng thôi =)))
Mấy ngày nữa sẽ đặt pass chương này. Nhân tiện nói đến ngân hàng thì cửa tiếp theo cũng sẽ liên quan đến cả Ngân Hàng và ngân hàng. Đố biết Ngân Hàng làm việc ở ngân hàng nào?
------oOo------
Ba rưỡi đêm, xe cảnh sát dừng trước một ngõ nhỏ giữa hai khách sạn giá rẻ.
Chiếc đèn thủy tinh phủ một lớp bụi mờ qua năm tháng tỏa ra ánh sáng xanh đỏ đan xen, chiếu sáng ngóc ngách ngập mùi hôi thối của rác rưởi.
Ánh sáng chiếu rọi khiến cho những con nhện ẩn nấp ở nơi tăm tối đành phải chạy vào sâu hơn.
Người báo cảnh sát là một thanh niên nước ngoài tóc bạc ở khách sạn bên cạnh, anh ta nói rằng nửa đêm đang ngủ ngon bỗng giật mình tỉnh giấc vì tiếng vật nặng rơi xuống. Anh ta đi đến bên cửa sổ nhìn thì hóa ra có người nhảy lầu.
Người báo cảnh sát sử dụng điện thoại cố định, nói bằng giọng Ukraine tiêu chuẩn pha lẫn tiếng Anh, tốc độ nói rất nhanh.
Cảnh sát trực ban và anh ông nói gà bà nói vịt một lúc lâu mới hiểu được đã xảy ra chuyện gì, vội vàng cho người đi.
Trong lúc đợi xe cứu thương đến, người xui xẻo ngã xuống tầng kia cũng từ từ tỉnh lại.
Cảnh sát vốn có phần nghi ngờ Giang Phảng – người đã báo cảnh sát, nhưng sau khi người kia tỉnh, vừa rên rỉ đau đớn vừa khăng khăng mình đang ngủ trong phòng, không biết tại sao mình nhảy lầu.
Anh ta không biết hành trình đặc sắc mình đã trải qua, đầu tiên là trần truồng học theo mèo bò sang ban công phòng bên của khách sạn, suýt nữa đã bị bẻ gãy cổ, bị bôi dịch thi thể lên miệng, sau khi hôn mê thì bị người ta đặt dưới cửa sổ phòng mình.
Xung quanh hỗn tạp không ai quản lý, ngõ nhỏ thường ngày dùng làm địa điểm đổ rác không thể có camera được.
Trong tình huống này, cảnh sát không dám xác nhận người này bị hãm hại hay mộng du xảy ra sự cố.
Giang Phảng lại là một người nước ngoài không thạo tiếng, không tiện kéo đến Cục Cảnh sát hỏi chuyện, vì thế cảnh sát dặn anh tạm thời ở khách sạn, không được đi đâu, nếu như xảy ra vấn đề gì thì cảnh sát sẽ tìm tới anh hỏi chuyện.
Thương lượng với cảnh sát, đồng thời cũng tiễn xe cứu thương chở người đi xong xuôi, Giang Phảng ngẩng đầu lên, nương theo ánh đèn chớp nháy của xe cảnh sát, anh nhìn thấy Nam Chu đang im lặng dựa người bên cửa sổ nhìn anh.
Giang Phảng đứng bên dưới vẫy tay với cậu.
Ảnh phản chiếu của anh trên cửa kính trùng hợp chiếu về phía ngực trái Nam Chu.
Nam Chu áp bàn tay lên cửa kính bẩn thỉu, chợt cảm thấy màn này rất quen thuộc.
Chẳng qua cảnh vật không giống như lúc này.
Những mảnh vỡ hình ảnh lướt qua trước mắt Nam Chu.
Chắc hẳn đó là một kiến trúc tôn giáo, là một nhà thờ nghiêm trang rộng lớn.
Nam Chu vào kiểm tra tình hình trước tiên.
Một mình cậu bước lên cầu thang, đi đến điểm cao nhất.
Ở điểm cuối cầu thang có một cửa sổ với những ô kính đầy màu sắc hướng về phía quảng trường.
Hôm ấy trời rất nóng.
Giây phút Nam Chu đặt tay lên cửa kính có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ từ ánh mặt trời khiến tay bỏng rát.
Dưới nắng vàng rực rỡ có người đàn ông đang đứng kiểm tra bức tượng phun nước trên quảng trường.
Như thể quan sát được tầm mắt phía sau, anh ngẩng đầu lên nhìn cậu.
Nam Chu đoán rằng anh đang cười, bởi vì cậu không nhìn rõ gương mặt ấy.
Ở bên ngoài cửa kính, ngay trên chỗ Nam Chu đang đứng có gắn một chiếc đồng hồ cực lớn.
Kim phút của nó cao bằng cả người Nam Chu, chỉ thẳng hướng 12 giờ.
Nam Chu đứng dưới chiếc bóng ngang dọc của kim giờ, kim phút, kim giây, chạm vào cửa kính, vuốt ve bóng người hiện song song ngay vị trí trái tim của mình.
Chẳng qua ánh sáng quá mạnh, Nam Chu không nhìn rõ người kia.
Anh đứng trong ánh sáng, tựa hồ có thể biến mất bất cứ lúc nào.
Nam Chu biết đây là ảo giác, nhưng đầu ngón tay cậu vẫn vô thức vẽ từng vòng tròn lên kính.
Như thể làm thế có thể nhốt người đó tại chỗ, nhốt vào trong tim cậu.
Trước đây, hồi ức mà cậu nhìn thấy thường có trong mơ, hoặc trong ảo cảnh.
Đây là lần đầu tiên cậu cảm nhận được một đoạn hồi ức vừa dài vừa rõ nét đến vậy.
Cậu không biết tại sao mình có thể nhớ rõ nhà thờ, cửa kính, cùng với người đứng nhìn mình trên quảng trường.
Dù sao khi hoàn toàn tỉnh táo, trong đầu Nam Chu chỉ còn lại một khoảng trống rỗng.
Nam Chu định thần nhìn qua đó, Giang Phảng đã không còn ở dưới nữa rồi.
Bỗng, một bàn tay dịu dàng đặt lên lưng cậu.
Từ khi còn đứng bên dưới Giang Phảng đã nhận thấy Nam Chu ngây người rồi:
– Đang nghĩ gì đấy?
Nam Chu nhìn anh chăm chú, vươn tay lên giúp anh lau đi từng tia sáng không tồn tại.
Giang Phảng để cậu tùy ý chạm vào cơ thể mình.
Anh nhận ra trạng thái Nam Chu không ổn.
Giọng anh rất khẽ, dường như sợ làm Nam Chu giật mình trong mộng cảnh nửa thật nửa giả này:
– Thầy Nam, cậu vẫn chưa tỉnh ngủ à?
Nam Chu cũng nhẹ giọng trả lời anh:
– Anh đừng đứng trong ánh sáng. Tôi muốn nhìn rõ anh.
Sắc mặt Giang Phảng thoáng thay đổi, anh vươn tay nắm lấy cổ tay Nam Chu:
– Cậu…
Đã nhớ ra gì đó đúng không?
Cuối cùng cảm giác cổ tay bị nắm cũng kéo Nam Chu hoàn toàn thoát khỏi bức tường mê mang giữa hiện thực và quá khứ.
Cậu ngẩng đầu lên nhìn Giang Phảng, trong mắt chứa đựng hoang mang:
– Gì cơ?
Tim Giang Phảng thắt lại.
Rốt cuộc thì anh cũng đã nắm bắt được điểm nghi hoặc mà từ đầu anh đã luôn cảm thấy kỳ quái nhưng chẳng thể nào chạm tới được.
Thái độ của Nam Chu với đoạn hồi ức bị mất đi kia không bình thường.
Rõ ràng Nam Chu biết chàng trai trồng táo mà cậu quan tâm chính là mình, cũng biết được mình là người chơi “Vạn Vật Hấp Dẫn” và là người duy nhất còn sống sót trong sự kiện một số lượng lớn người chơi chìm vào hôn mê diễn ra vào nửa năm trước theo lời Dịch Thủy Ca đã nói.
Cậu ấy đã nhận được đủ những thông tin cần thiết.
Theo lý mà nói, không khó để Nam Chu căn cứ vào những thông tin ấy, đoán ra chính mình là người đã dẫn cậu ấy ra khỏi trấn Vĩnh Vô.
Và thời gian nửa năm kia, bọn họ vẫn luôn đồng hành cùng nhau.
Giang Phảng vốn tưởng rằng với tâm tư của Nam Chu, cậu đã sớm có tính toán.
Cậu không vạch trần cũng vì muốn đợi mình chủ động thành thật với cậu.
Nhưng giờ đây, có một suy đoán càng không ổn hơn xuất hiện trong đầu Giang Phảng.
Cậu không quên… mà không thể nhớ ra được.
Không phải không nhớ ra đoạn ký ức ấy, mà cậu còn quên luôn cả chuyện “mình từng mất đi một khoảng hồi ức”.
Bất cứ ai mất đi một đoạn ký ức đều sẽ thiếu cảm giác an toàn, từ đó vô cùng để ý. Chỉ cần có thể nắm bắt được một chút manh mối sẽ liều mạng truy đến cùng.
Nam Chu cũng là người quan tâm đến bí mật, hơn nữa lòng tò mò của cậu còn vượt quá người bình thường, bằng không cậu sẽ không cố chấp với chuyện “cô gái trồng táo” đến thế.
Nhưng so ra cậu không hề quan tâm để ý đến đoạn ký ức lưu lạc cùng Giang Phảng.
Ngón tay cái của Giang Phảng nhẹ nhàng chạm vào trán Nam Chu, trong lòng xuất hiện chút tâm tư.
[Tequila Sự Thật] trong túi đồ của anh chỉ còn dư lại lượng đủ dùng hai lần.
Có nên dùng với Nam Chu không?
Sẽ có tác dụng ư?
Nam Chu chẳng hề hiểu tâm tư của anh lúc này, cậu kéo bàn tay anh khỏi trán mình, nói ra phát hiện của mình:
– Thế giới này có trật tự.
… Cậu vòng qua chuyện nhỏ nhặt ban nãy một cách tự nhiên.
Giang Phảng cũng thuận theo cậu nói tiếp đề tài này:
– Ừ.
Hệt như trong “Soạt, soạt, soạt”, để thử nghiệm, Tạ Tương Ngọc đã dùng vũ khí tự chế để giết một NPC trong thế giới ấy, gây ra sự cố nghiêm trọng dẫn tới cảnh sát vào cuộc điều tra.
Theo lý mà nói, phó bản của trò chơi đều nên khép kín để giảm thiểu tối đa ảnh hưởng đến bên ngoài.
Trong phim kinh dị có cảnh sát chạy tới chạy lui nghiêm túc điều tra hung án thì cũng hợp lý đấy, nhưng khó tránh việc phá hỏng bầu không khí.
Song, trong hai phó bản không gian tương đối mở như “Soạt, soạt, soạt” và “Tà giáng”, hệ thống xã hội vô cùng bình thường và hoàn chỉnh.
Điều này hoàn toàn không cần thiết với một trò chơi.
Chỉ cần làm trò chơi đều biết, trong thế giới ảo, nhiều thêm một thiết lập đồng nghĩa với việc phải thêm cả trăm, cả nghìn lần thuật toán.
Cứ cho trong không gian nhiều chiều hơn, trình độ thuật toán vượt qua thế giới của bọn họ gấp nhiều lần, nhưng nhân vật “cảnh sát” là nhân vật vô ích trong một kịch bản kinh dị, vậy thì tại sao phải tốn công xây dựng nhân vật đó làm gì?
Chỉ để nó gần với hiện thực hơn thôi ư?
Dẫu vậy, điều quan trọng nhất trước mắt không phải suy nghĩ về thực chất của phó bản này mà phải làm rõ thế lực đứng sau giáng đầu sư.
Nam Chu học xong bèn thực hành luôn, cậu dùng chu sa vẽ ngay một bùa tìm vị trí trên da đầu của giáng đầu sư bị bọn họ lột sạch.
Vừa rồi cậu đã thử tìm vị trí của ông ta, đáng tiếc cơ thể của giáng đầu sư ở trạng thái chuyển động, có lẽ sau khi hôn mê được người ta đưa vào trong xe, tạm thời khó định vị, phải đợi ông ta ổn định rồi mới nói.
Bọn họ tập hợp cả sáu người trong gian phòng của bọn họ.
Bị cưỡng chế kéo ra khỏi chăn ấm, đôi vợ chồng trẻ buồn ngủ díp mắt, dựa đầu vào nhau ngủ gà ngủ gật.
Giang Phảng nhìn bọn họ một lát, hòa nhã nói:
– Hai người không căng thẳng à?
Giọng anh nói vô cùng nhẹ nhàng bình thản, giống như chỉ đơn thuần quan tâm đến bọn họ.
Tào Thụ Quang khẽ rùng mình, cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng giọng điệu của Giang Phảng không chỉ không có bất cứ uy hiếp nào, ngược lại còn mang theo cảm giác thôi miên như mưa bay mùa xuân, khiến anh ta có muốn cảnh giác cũng không cảnh giác nổi.
Đầu óc anh ta vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, miệng lầm bầm không rõ:
– May quá… ban nãy ồn ào đến vậy mà tôi và vợ vẫn không tỉnh, bằng không anh ta có trèo vào qua cửa sổ phòng tôi… tôi cũng không biết.
Giang Phảng ghi nhớ câu trả lời của Tào Thụ Quang, quay sang nhìn Thiệu Minh Triết.
Thiệu Minh Triết vẫn ăn mặc kín mít ngồi ở góc phòng. Hắn cúi gằm mặt, cả người toát lên khí chất “người sống đừng lại gần”, không hề có ý định tham gia vào cuộc đối thoại của bọn họ.
Dường như ban nãy hắn chỉ tiện tay giúp đỡ Nam Chu mà thôi.
Lý Ngân Hàng suy nghĩ, quyết định phát huy chút tác dụng, bước tới dò hỏi tình hình quân địch.
Cô ngồi xuống bên trái Thiệu Minh Triết, chủ động bắt chuyện:
– Này.
Thiệu Minh Triết nhìn cô.
Lý Ngân Hàng cố mặt dày nói chuyện với hắn:
– Anh không nóng à?
Thiệu Minh Triết chỉ thốt ra một âm tiết ngắn ngủi:
– Không.
Lý Ngân Hàng:
– Vừa rồi cảm ơn anh đã giúp đỡ.
Thiệu Minh Triết đút tay vào trong túi áo măng tô:
– Ừ.
Lý Ngân Hàng:
– Xin chào, tôi là Lý Ngân Hàng.
Thiệu Minh Triết nhìn cô:
– Thiệu Minh Triết.
Lý Ngân Hàng nói đùa:
– Tên hai ta có duyên ghê đấy, ngân hàng nhân dân.
Thiệu Minh Triết:
– Ờ.
Lý Ngân Hàng: Khó chơi thật đấy.
Trước đây, khi cô và Nam Chu còn chưa thân lắm cũng đã từng phải cắn răng trải qua cảm giác lúng túng vì cậu không tiếp chuyện mình.
Nhưng cảm giác ấy có đôi chút khác với cảm giác lúc này.
Lý Ngân Hàng vắt nát óc suy nghĩ làm thế nào để bắt chuyện, hoàn toàn không hề hay biết mình đã quên béng chuyện sử dụng tên giả, nói thẳng tên thật luôn.
Cô không nhận ra, Nam Chu và Giang Phảng cũng không có phản ứng đặc biệt nào.
Ngay cả đôi vợ chồng trẻ đang cố gắng tỉnh táo cũng không có bất cứ phản ứng gì hết.
Dường như Lý Ngân Hàng tên Lý Ngân Hàng là một chuyện quá đỗi bình thường, chẳng có gì phải nghi ngờ cả.
Nam Chu vừa chú ý đến bọn họ, vừa chú ý đến Thiệu Minh Triết.
Cũng giống như Lý Ngân Hàng, cậu đang hồi tưởng lại những lời Thiệu Minh Triết đã nói sau khi gặp mặt.
Bởi vì số lượng quá ít ỏi, cho nên không khó để kiểm kê.
Dựa theo số lượng từ, câu dài nhất mà Thiệu Minh Triết từng nói chính là câu “Tôi ở đây” khi lần đầu gặp mặt trên xe bus.
Từ đó trở đi, dường như hắn chẳng hề nói quá hai chữ, kiệm lời như bóp kem đánh răng.
Rốt cuộc do tính cách trời sinh không thích biểu đạt bản thân hay chỉ đơn thuần có chướng ngại ngôn ngữ?
Trong khi Nam Chu đang suy nghĩ vấn đề này, Giang Phảng khẽ huých cậu.
Nhìn theo tầm mắt Giang Phảng, Nam Chu phát hiện khi Lý Ngân Hàng nói chuyện với Thiệu Minh Triết, bàn tay đút trong túi áo măng tô của hắn siết thành nắm đấm rất không tự nhiên, cơ thể hơi ngả về bên trái, dường như đang cố gắng che giấu điều gì không muốn cho Lý Ngân Hàng biết.
Tư thế phòng bị tiêu chuẩn hoàn toàn xuất phát từ bản năng.
Nam Chu hiểu ám thị của Giang Phảng.
Trong túi áo của Thiệu Minh Triết có thứ gì đó rất quan trọng.
Hắn đang bảo vệ một thứ gì đó.
Bầu không khí trong phòng quái dị đến lạ.
Thiệu Minh Triết lặng thinh, Lý Ngân Hàng nói luôn miệng.
Tào Thụ Quang muốn ngủ thật thoải mái nhưng từ đầu tới cuối chẳng thể yên lòng. Anh ta mơ màng mở mắt nhìn Thiệu Minh Triết, Giang Phảng và Nam Chu, cứ cảm thấy có vấn đề ở đâu, vậy mà lại mắc kẹt, không thể nói được ra.
Nam Chu quan sát Thiệu Minh Triết, Giang Phảng nhìn Nam Chu, thay cậu nhớ về khoảng hồi ức đã mất đi kia.
Rõ ràng chỉ là một phó bản đơn giản, rõ ràng trong đội ngũ không có thành phần chọc ngoáy gây sự như Tạ Tương Ngọc, nhưng một cảm giác không tin tưởng đang chậm rãi lan tỏa trong sáu người.
Hết chương 164
Lời tác giả:
Sóng ngầm trỗi dậy w
Cát: Đọc cmt mới thấy bên bển có nhiều người không thích đọc BG trong truyện BL. Bây giờ thì mình đã không còn đọc BG nữa rồi, nhưng vẫn thích cảm giác đọc BL trong BG hay BG trong BL nếu tính cách của cp đó hợp với mình.
Về cái tên “Ngân hàng dân sinh”, mình cũng cảm thấy khó hiểu ở chỗ dân sinh (民生) và Minh Triết (明哲) ngoài chữ dân (mín) với chữ minh (míng) đọc gần gần giống nhau ra thì chẳng liên quan gì. Mò đọc cmt cũng nhiều bạn bảo không hiểu. Có cmt giải thích đó chỉ là câu đùa thiếu muối của Lý Ngân Hàng thôi =)))
Mấy ngày nữa sẽ đặt pass chương này. Nhân tiện nói đến ngân hàng thì cửa tiếp theo cũng sẽ liên quan đến cả Ngân Hàng và ngân hàng. Đố biết Ngân Hàng làm việc ở ngân hàng nào?
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất