Chương 19: Cuộc sống thường ngày của Tiểu Minh (Sáu)
***
Nam Chu nghe thấy thông báo như vậy, trên mặt cũng không biểu hiện gì vui vẻ.
Người chơi không phải đồng đội cũng có thể nghe thấy âm thanh khen thưởng.
Phó bản lần này là phó bản cần dùng chung manh mối, nếu như về sau gặp phải phó bản có nhiều đội đối đầu với nhau thì thế nào? Vậy chẳng phải sẽ bại lộ thành quả và bài chưa lật của bọn họ hay sao?
Nam Chu cảm thấy đây không phải là chuyện tốt.
Khi cậu lau tay đi ra khỏi nhà vệ sinh, đúng lúc chạm phải ánh mắt Giang Phảng.
Giang Phảng nhìn lướt qua vai cậu, thấy Trần Túc Phong đang vội vàng quấn khăn tắm lên hông, ánh mắt anh chợt tối sầm lại.
Nhưng chỉ trong thời gian rất ngắn mà thôi.
Năm manh mối trước mắt đã gộp lại thành một khả năng khiến cho người ta sởn cả gai ốc.
Trong căn nhà ba người nhìn có vẻ như yên lặng, ấm ấp, tốt đẹp này, trong cuộc sống tựa như nhàm chán của Tiểu Minh, có một người từng chết oan uổng.
Có thể là mẹ cậu bé.
Có thể là chị cậu bé.
Có thể là một người thân ở đây trong thời gian dài.
Dấu vân tay của cô để lại dưới gạt tàn.
Vết giày của cô để lại sâu trong tủ.
Da đầu của cô mắc kẹt ở ống thoát nước.
Mỡ của cô còn sót lại trong nồi áp suất.
Trừ những thứ đó ra, tất cả mọi thứ của cô đều bị 11 khối nước mang đi mất.
… Ngay khi Tiểu Minh vừa mới nghỉ hè không được bao lâu.
NPC bên kia điện thoại nói với bọn họ, tháng trước lượng nước của hộ gia đình này là 12 khối.
Hôm nay là ngày mồng 3 tháng 7, lượng nước tiêu thụ đã đạt tới 11 khối.
11 khối nước, đủ để rửa sạch mọi thứ đã từng xảy ra trong căn nhà này.
Ngày đầu tiên tuyến nội dung của trò chơi đã được đẩy một bước lớn.
Nhưng vấn đề ở đây là, bước tiếp theo thì sao?
Cho dù bọn họ phát hiện ra đã từng có một người phụ nữ chết ở đây, bọn họ phải làm thế nào để thoát khỏi trò chơi này chứ?
Khi mọi người nhìn nhau không nói gì, hai công thần lại có vẻ như nhàn rỗi không có việc gì làm.
Giang Phảng đi vào bếp tiếp tục nấu cơm.
Nam Chu ngồi trong phòng khách, dạy Lý Ngân Hàng làm thủ công.
Đề bài tập thủ công của “Tiểu Minh” là “Gia đình tôi.”
Lúc đầu khi chưa biết chuyện, mọi người còn có thể tỏ ra bình thường với đề bài tập này.
Bây giờ…
Có quỷ mới biết gia đình “Tiểu Minh” là thể loại gì.
Nam Chu cũng không đặt những lo lắng dư thừa này ở trong lòng.
Cậu nói:
– Xây một căn nhà trước đã.
Nói xong, cậu rút mấy hộp diêm an toàn đặt trong ngăn kéo tủ ra.
Dựa vào gạt tàn thuốc và mấy bao thuốc lá vơi một nửa dưới bàn trà có thể đoán được rằng trong nhà có người hay hút thuốc.
Mặc dù diêm đã sớm bị đá khỏi thị trường đánh lửa, nhưng không thể loại trừ khả năng có người thích cảm giác khi quẹt đầu diêm ma sát với giấy nhám.
Nam Chu tìm trong hộp dụng cụ được một cái nhíp để gắp diêm. Bắt đầu từ móng, rồi dần dựng ngang dọc thành nhà.
Dưới bàn tay Nam Chu, thân diêm là cột trụ, đầu diêm là khớp nối.
Xây lên từng tầng từng tầng, một khối hình lập phương bằng diêm khéo léo vững chắc dường như sinh ra dưới bàn tay ma thuật của cậu.
Nam Chu lần lượt đẩy từng que diêm đã xếp cẩn thận lên theo cấu trúc bậc thang, làm thành một cái mái nhà nho nhỏ.
Đầu diêm đỏ thẫm, thân diêm trắng, nhờ động tác của cậu mà dần dần mang hình dáng “ngôi nhà”.
Cậu vừa xếp diêm vừa nói:
– Tôi cũng đã từng giao bài tập chủ đề “gia đình” cho học sinh.
Lý Ngân Hàng chỉ biết há hốc mồm:
– Hả?!
Nam Chu dùng nhíp nhẹ nhàng điều chỉnh que diêm làm ống khói thấp xuống, đồng thời nhắc nhở Lý Ngân Hàng:
– Cô quên rồi à? Tôi là giáo viên mỹ thuật.
Những người ngồi nghe ở bên cạnh: “…”
Sau khi nhìn thấy cậu dùng tay không bẻ gãy hộp, bọn họ chẳng tin được lời cậu mấy phần.
Giang Phảng dựa vào cửa bếp, nghe thấy hết tất cả những lời này. Anh khẽ cười, lau tay vào tạp dề:
– Thầy Nam, ăn cơm thôi.
Giang Phảng nấu cơm thật sự xuất sắc.
Một đĩa cà tím nhồi thịt, cà tím hút hết nước thịt còn thơm hơn cả thịt.
Đậu phụ mapo mềm mại vàng đều, độ cay vừa phải.
Sợi khoai tây vàng trong suốt thái bằng tay, trang điểm thêm hai ba quả ớt băm nhỏ, vô cùng đẹp mắt.
Canh tôm nõn vừa miệng, cơm mềm dẻo thơm phức.
Thậm chí anh còn dùng lò vi sóng và hoa quả để làm một chiếc bánh ngọt hoa quả phiên bản đơn giản.
Nhưng mà…
Mọi người vừa nghĩ tới khả năng có người đã dùng nồi áp suất trong bếp để làm gì đó với một người phụ nữ, cơn buồn nôn xông thẳng từ dạ dày lên.
Hơn nữa tất cả những lưỡi dao sắc bén đều tập trung ở trong bếp.
Tưởng tượng con dao phay sáng lấp lánh trên giá kia có thể sử dụng để làm gì, người bình thường không ai còn có thể sinh ra hứng thú với bàn đồ ăn này nữa.
Nhưng là trừ Nam Chu ra.
Cậu ngồi xuống bên bàn, sau khi cắt bánh ngọt hoa quả thành tám miếng, cậu rất tự giác dùng đĩa nhỏ lấy phần của mình ra.
Giang Phảng chỉ chỉ vào phần của mình, lắc đầu với Nam Chu:
– Tôi không ăn ngọt.
Vì thế, Nam Chu nhận được thêm một phần bánh ngọt.
Cậu vui vẻ nhưng không thể hiện ra mặt. Cậu vội vàng dùng chiếc nĩa chia hai miếng bánh ngọt trong tay ra làm mấy phần nhỏ hơn.
Khi mọi người còn đang do dự, Thẩm Khiết cũng lựa chọn ngồi xuống.
Trần Túc Phong cũng làm hành động tương tự như chị ta.
Khỉ Còm kéo Thẩm Khiết.
Nhưng chị ta xoay tay nắm lấy bả vai Khỉ Còm:
– Tới đây ăn cơm.
Khỉ Còm há miệng buồn nôn:
– Thứ có thể chặt xác trong nhà này chỉ có dao thôi. Chị dám ăn đồ dùng dao phay cắt ra ư?
Thẩm Khiết:
– Cho dù trong nhà này đã xảy ra án chặt xác cũng chưa chắc đã dùng dao phay.
– Ừ, – Trần Túc Phong tán đồng với phán đoán của Thẩm Khiết – Nếu như dùng dao phay sẽ không thuận tiện.
Nói xong, cơ thể cậu ta tự động gắp một miếng đậu phụ lên cho vào trong miệng.
Hương vị thơm ngon vượt quá xa dự đoán khiến cậu ta ngạc nhiên. Cậu ta ngẩng đầu lên nhìn Giang Phảng rồi lại nhanh chóng gắp thêm một miếng nữa.
– Nếu như mà phanh xác, có lẽ phải dùng loại công cụ như cưa.
Trần Túc Phong:
– Bằng không… “Tiểu Minh” sẽ phát hiện được.
Khỉ Còm:
– Hả?!
– Cậu không biết động não à. – Thẩm Khiết yêu cầu khắt khe với đồng đội – Cậu đã quên ngày tháng cuối cùng trên nhật ký của Tiểu Minh rồi à?
– Tôi vẫn nhớ. Không phải là ngày mồng 2 tháng 7 sao…
Khỉ Còm chưa dứt lời đã ngây ra, sau lưng thoáng cái đổ mồ hôi lạnh.
… NPC đầu bên kia điện thoại đã nói với bọn họ, hôm nay là ngày 3 tháng 7.
Trước lúc ấy hắn vẫn luôn tưởng rằng nhật ký của Tiểu Minh là viết bừa.
Dù sao nhìn nội dung cũng rất cẩu thả, tràn ngập hơi thở “bịa cho xong”.
Nhưng hắn đã bỏ qua một điểm.
Thời gian của nhật ký, rất có khả năng là thật.
Nhật ký của Tiểu Minh kết thúc vào ngày mồng 2 tháng 7.
Nội dung mà cậu bé viết vào ngày mồng 2 tháng 7 là: cậu bé không nghĩ được ra nên làm đồ thủ công gì cho nên đã gọi cho Tiểu Hồng, kết quả Tiểu Hồng cũng chưa làm.
Đối với Tiểu Minh, ngày mồng 2 tháng 7 là một ngày nhạt nhẽo nhưng lại yên bình.
Trước mắt, phó bản đã bước vào ngày mồng 3 tháng 7.
Giả thiết trong căn phòng này thực sự đã xảy ra vụ án giết người chặt xác buồn nôn, vậy thì chỉ có thể xảy ra vào tháng bảy khi lượng nước tăng đột biến.
Cho tới bây giờ, tháng bảy mới chỉ qua ba ngày.
Nói cách khác, thời gian của nhật ký và thời gian phó bản chồng lên nhau.
Nếu như án giết người xảy ra vào ngày mồng 1 tháng 7, tại sao trong nhật ký ngày mồng 2 tháng 7 của Tiểu Minh lại vô cùng bình thản dường như chưa từng xảy ra chuyện gì hết thế vậy?
Nếu như là mồng 2…
Ngày mồng 2, chính là đêm qua khi bọn họ được kéo tới.
Nhưng vào lúc đó, bọn họ đã kiểm tra sơ qua căn hộ này và không phát hiện ra bất cứ dấu vết nào.
Thi thể, máu, tóc, không hề có gì hết.
Huống hồ, giả sử hung thủ chặt xác vào đêm qua, tại sao bọn họ lại không nghe thấy bất cứ tiếng động nào?
Ở đây có tám đôi tai, tám đôi mắt.
Có người ngủ ở phòng ngủ chính, có người ngủ ở phòng ngủ phụ, có người ngủ ngoài phòng khách.
Nếu như có người chặt xác vào thời điểm ấy, sau đó dọn dẹp, vứt tất cả những đồ đạc có liên quan tới nữ giới trong căn hộ này, tại sao bọn họ lại không cảm nhận được gì?
Dẫu cho đã xác định thời gian là “ngày mồng 3 tháng bảy”, nhưng rốt cuộc bọn họ đang ở dòng thời gian nào, là năm xảy ra vụ án, hay là một năm, hai năm, n năm sau, vẫn chưa thể biết.
Là thế giới song song sao?
Hay ngay lúc này đây bọn họ đang đứng tại hiện trường vừa mới xảy ra vụ án?
Nhưng ít nhất, vào thời điểm hiện tại bọn họ có thể đưa ra kết luận là, người phụ nữ không bị dao phay chặt xác…
Nguyên nhân rất đơn giản.
Phó bản này rất chú trọng manh mối và logic.
Thứ nhất, trước khi điều tra mọi người đã từng vào bếp và quan tâm kiểm tra các dụng cụ cắt gọt.
Xương của người rất cứng.
Nếu như dùng dao phay để chặt xương, trên dao sẽ để lại dấu vết sử dụng quá giới hạn, hoặc sẽ bị vứt đi ngay, trên giá sẽ được thay bằng một con dao mới tinh không sứt mẻ.
Mà hiển nhiên, con dao phay này không phải là mới, có dấu vết thường xuyên sử dụng, nhưng không có vết nứt, không bị cong lưỡi.
Thứ hai, dùng dao phay róc thịt sẽ phát ra âm thanh rất lớn.
Cho dù là chặt xác vào ngày mồng 1 hay là mồng 2, khi róc thịt và chặt xương đều sẽ gây ra tiếng động lớn.
Nếu như dùng công cụ kiểu như cưa tay. Thứ nhất là thao tác sẽ dễ dàng hơn. Thứ hai, so sánh thì tiếng cắt dễ bị xem nhẹ hơn là tiếng chặt.
Thứ ba, nếu như tất cả đồ đạc của người phụ nữ đã biến mất khỏi ngôi nhà này, có cần thiết phải để hung khí gây án ở nhà mình không?
Tổng hợp lại, dùng dao phay nấu cơm, không có vấn đề gì lớn cả.
– Ăn cơm trước đi, đừng nói mấy thứ này – Trần Túc Phong vùi đầu vào ăn cơm – Ăn no rồi, máu lên não đủ rồi, chưa biết chừng suy nghĩ sẽ rõ ràng hơn.
Nói xong, Trần Túc Phong xoa mũi, hỏi Giang Phảng:
– Có cặp lồng không? Tôi muốn để lại cho anh Ngu một ít.
– Để lại hai phần rồi.
Giang Phảng gỡ tạp dề xuống, nhìn ngắm căn nhà diêm mà Nam Chu vừa mới làm ở phòng khách, dường như có suy nghĩ gì.
Anh nói:
– Cứ từ từ ăn đi.
Sau khi được yên lòng, Khỉ Còm cũng bưng bát lên gia nhập bữa tiệc.
Câu nói của Trần Túc Phong khiến người ta chắc chắn hơn.
Không ăn no thì đầu cũng chẳng suy nghĩ được.
Trong nhà ăn im lặng, chỉ có tiếng bát đũa khe khẽ chạm nhau.
Mùi đồ ăn và hương thơm thoang thoảng dâng lên bốn phía.
Mọi người cố gắng tập trung lên đồ ăn ngon, ép bản thân mình không thể nghĩ sâu thêm rằng ở một thời điểm nào trong quá khứ, trong căn hộ 100 mét vuông này, đã xảy ra cảnh tượng địa ngục đẫm máu làm người ta buồn nôn đến mức nào.
Ăn cơm xong, Ngu Thoái Tư được huấn luyện thể hình đẩy ra khỏi phòng ngủ trẻ con.
Sắc mặt của anh ta có vẻ không được tốt.
– Tôi đã nằm mơ một giấc mơ.
Năng lực khống chế cảm xúc của Ngu Thoái Tư rất mạnh, cho dù rõ ràng là không thoải mái nhưng vẫn có thể nắm bắt trọng điểm, nói tóm tắt lại những điểm chính:
– Không có nội dung gì đặc biệt cụ thể cả, chỉ là loáng thoáng nghe được có âm thanh như cưa gỗ văng vẳng bên tai.
Kẹt….
Kẹt…
Âm thanh cưa ghê tai rất khẽ cứ thế lặp đi lặp lại trong giấc mơ của Ngu Thoái Tư hai tiếng đồng hồ.
Lý Ngân Hàng cắn đốt ngón tay, hít sâu một hơi, bước vào trong phòng trẻ con.
Tiếp theo là nhiệm vụ làm thủ công của cô.
Lần này Giang Phảng sẽ ở bên cạnh cùng cô.
Anh đọc lại nhật ký của Tiểu Minh thêm một lần.
Nhật ký bắt đầu từ ngày nghỉ hè đầu tiên, cũng là ngày 15 tháng 6.
Trước đây, bọn họ cũng chỉ đọc lướt qua.
Lúc này đọc lại, Giang Phảng tìm được thêm chút manh mối ở một góc nhỏ.
Vào ngày 18 tháng 6, Tiểu Minh đã nhắc tới “gia đình” trong nhật ký bằng một câu ngắn ngủn.
“Trong nhà lại không có ai, chán qá.”
Ngày 28 tháng 6, cậu bé lại nhắc thêm một lần nữa.
“Hàn Mai Mai và mình đi xem phim với nhau, phim rất hay, mình muốn kể cho người khác nghe nhưng trong nhà không có ai cả. Mình đã làm một bát tráo đậu xanh cho mình ăn, bỏ thêm hai viên đường, ngon lắm luôn.”
Với cách kể chuyện mang lỗi sai, viết cả phiên âm cùng hình thức tự sự không dài dòng của học sinh tiểu học, thông tin có giá trị thực sự ít ỏi.
Hơn nữa, có lẽ là phó bản chịu ảnh hưởng của câu đố cho nên trong nhật ký không hề nhắc tới trong nhà có mấy người cùng với mối quan hệ mọi người thế nào.
Giang Phảng khép nhật ký lại.
Nhưng mà… cũng coi như có chút thu hoạch.
Bên ngoài phòng trẻ con.
Ngu Thoái Tư đang nghe Trần Túc Phong kể lại những phát hiện của bọn họ vào buổi trưa, anh ta nhíu mày, rơi vào suy tư.
Khỉ Còm và huấn luyện thể hình đang nghiên cứu máy tính trong phòng ngủ phụ.
Thật bất ngờ khi khỉ còm lại là một người có trình độ máy tính xuất sắc.
Hắn nhanh chóng mở từng file tài liệu, tìm kiếm manh mối.
Nam Chu ngồi khoanh chân ở huyền quan, nhìn chằm chằm vào bức tường trắng trước mặt.
Không ai biết được cậu đang suy nghĩ điều gì.
Nam Cực Tinh ngồi xổm trên vai cậu, nó cầm miếng bánh ngọt còn thừa, gặm từng miếng nhỏ, bộ dáng như rất quý trọng miếng bánh ấy.
Thẩm Khiết lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh cậu.
Chị ta vừa định nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy rõ động tác của cậu, chị ta lại ngây ra…
…Nam Chu vẫn dùng sợi thép chọc chọc ổ khóa nhỏ kia.
Thẩm Khiết cố nhịn ham ý muốn châm chọc, chị ta hỏi:
– Cậu đang làm gì thế?
Nam Chu rất thành thật:
– Tại sao lại không có cửa? Tại sao chúng ta phải đi tìm cửa?
Nếu như lúc trước Nam Chu hỏi câu hỏi như thế này, có lẽ Thẩm Khiết sẽ trợn mắt xem thường.
Nhưng sau khi đã nhìn thấy thực lực của cậu, Thẩm Khiến kính trọng cậu hơn rất nhiều.
Chị ta kiên nhẫn giải thích:
– Đây là sự sắp xếp của phó bản. Phó bản sẽ luôn bắt chúng ta phải hoàn thành một nhiệm vụ qua cửa nào đó.
Nam Chu:
– Tại sao nhiệm vụ không phải là bắt chúng ta tra ra vụ án giết người này mà lại bảo chúng ta tìm cửa?
Thẩm Khiết: “…”
Chị ta chịu rồi.
Nam Chu cũng không nghĩ sẽ nhận được lời giải đáp từ phía Thẩm Khiết.
Cậu tiếp tục ngồi ngây ngốc với bức tường.
Thẩm Khiết cắn môi.
Sau khi chuẩn bị đơn giản, chị ta lên tiếng.
– Là tôi sai – Thẩm Khiết nói – Trước đây tôi nói những người mới như cậu đi tặng mạng, là tôi sai.
Nam Chu dời tầm mắt nhìn khuôn mặt chị ta, thản nhiên nói:
– Ờ.
Thẩm Khiết bật cười.
Khi chị ta cười, cảm giác khôn khéo nghiêm túc vơi đi không ít:
– Ờ là có ý gì?
Nam Chu:
– Là tôi chấp nhận giải thích của chị.
Thẩm Khiết:
– Cậu đúng là một người ngăn nắp kỳ quái.”
Nam Chu không tiếp lời chị ta, lại quay mặt vào bức tường trắng.
Thẩm Khiết nói tiếp:
– Tôi có một cô con gái, năm nay tám tuổi… có lẽ cũng sấp xỉ “Tiểu Minh”.
Nam Chu:
– Ừ.
Thẩm Khiết:
– Nghe người mới tới nói, có lẽ con bé đã được đưa tới chỗ lánh nạn dành riêng cho trẻ em rồi.
Nam Chu:
– Ừ.
Thẩm Khiết nhìn thẳng vào góc nghiêng khuôn mặt Nam Chu.
Chị ta phát hiện ra, người này nhìn có vẻ lạnh nhạt, thực ra là vô cùng đơn thuần.
Nếu muốn nói chuyện với cậu, cứ nói thẳng là tốt nhất.
Vì thế, chị ta mở miệng:
– Cậu, còn cả Giang Phảng nữa, hợp thành đội với chúng tôi nhé.
– Hệ thống có quy định, một đội ngũ có thể từ hai tới năm người.
– Đội “Thuận Gió” của chúng tôi còn hai vị trí, để lại cho cậu và Giang Phảng thì vừa đủ.
Ngữ điệu của Thẩm Khiết trở nên dồn dập.
– Vào đội với chúng tôi tỉ lệ sống sót sẽ càng lớn hơn. Cô gái họ Lý kia không thể giúp cho hai người nhiều được. Nhưng chúng tôi có thể cho hai người nhiều hơn.
– Tôi có thể không làm người lãnh đạo nữa. Nhường cho cậu hay là Giang Phảng đều được.
– Xin hai người đấy, chỉ cần hai người có thể thắng, chúng tôi sẽ nghe hai người tất.
Nam Chu nhìn lõi khóa trong tay.
Đề nghị của Thẩm Khiết, đồng nghĩa với việc sẽ càng nhiều ô chứa đồ, cấp bậc đội ngũ cao hơn và đồng đội có kinh nghiệm hơn.
Tính toán từng điểm tốt xong, cậu khẽ xua tay:
– Không cần.
Thẩm Khiết đã chuẩn bị tốt tâm lý bị từ chối từ trước, thật ra cũng không có gì là chán nản cả:
– Tôi có thể hỏi lý do không?
– Bởi vì tôi thích tên đội của chúng tôi bây giờ. – Nam Chu nói – Còn nữa, tôi không thích chị.
– Bởi vì tôi muốn hi sinh cậu sao?
– Đúng vậy. – Nam Chu chẳng hề che giấu – Tôi ghi thù rồi.
Thẩm Khiết không biết phải cười hay phải lúng túng nữa, cuối cùng chị ta vẫn cười:
– Cậu thẳng thắn quá đấy.
Nam Chu chuyên tâm nghiên cứu cái khóa, chỉ nói:
– Tôi không đi, Chị có thể đi hỏi thử Giang…
Nhớ lại đoạn đối thoại trong bếp, cậu nghiêm túc sửa lại xưng hô:
– …Anh Phảng.
– Không cần. – Thẩm Khiết đứng dậy – Cậu ấy sẽ không theo tôi.”
– Chưa hỏi làm sao biết.
– Chưa hỏi cũng có thể biết. – Thẩm Khiết nhìn lọn tóc ngốc hơi vểnh trên đầu Nam Chu, cười nói – Bởi vì cậu không đi.
Nam Chu:
– … Ồ?
Không đợi Nam Chu nghĩ thông, Thẩm Khiết đã đứng dậy đi vào phòng ngủ phụ tìm đồng đội của mình.
Vì thế, trong đầu Nam Chu lại thêm một câu không thể trả lời.
Lời tác giả:
Thẩm Khiết: Please, hai người rất gay mà.
Hết chương 19
------oOo------
Nam Chu nghe thấy thông báo như vậy, trên mặt cũng không biểu hiện gì vui vẻ.
Người chơi không phải đồng đội cũng có thể nghe thấy âm thanh khen thưởng.
Phó bản lần này là phó bản cần dùng chung manh mối, nếu như về sau gặp phải phó bản có nhiều đội đối đầu với nhau thì thế nào? Vậy chẳng phải sẽ bại lộ thành quả và bài chưa lật của bọn họ hay sao?
Nam Chu cảm thấy đây không phải là chuyện tốt.
Khi cậu lau tay đi ra khỏi nhà vệ sinh, đúng lúc chạm phải ánh mắt Giang Phảng.
Giang Phảng nhìn lướt qua vai cậu, thấy Trần Túc Phong đang vội vàng quấn khăn tắm lên hông, ánh mắt anh chợt tối sầm lại.
Nhưng chỉ trong thời gian rất ngắn mà thôi.
Năm manh mối trước mắt đã gộp lại thành một khả năng khiến cho người ta sởn cả gai ốc.
Trong căn nhà ba người nhìn có vẻ như yên lặng, ấm ấp, tốt đẹp này, trong cuộc sống tựa như nhàm chán của Tiểu Minh, có một người từng chết oan uổng.
Có thể là mẹ cậu bé.
Có thể là chị cậu bé.
Có thể là một người thân ở đây trong thời gian dài.
Dấu vân tay của cô để lại dưới gạt tàn.
Vết giày của cô để lại sâu trong tủ.
Da đầu của cô mắc kẹt ở ống thoát nước.
Mỡ của cô còn sót lại trong nồi áp suất.
Trừ những thứ đó ra, tất cả mọi thứ của cô đều bị 11 khối nước mang đi mất.
… Ngay khi Tiểu Minh vừa mới nghỉ hè không được bao lâu.
NPC bên kia điện thoại nói với bọn họ, tháng trước lượng nước của hộ gia đình này là 12 khối.
Hôm nay là ngày mồng 3 tháng 7, lượng nước tiêu thụ đã đạt tới 11 khối.
11 khối nước, đủ để rửa sạch mọi thứ đã từng xảy ra trong căn nhà này.
Ngày đầu tiên tuyến nội dung của trò chơi đã được đẩy một bước lớn.
Nhưng vấn đề ở đây là, bước tiếp theo thì sao?
Cho dù bọn họ phát hiện ra đã từng có một người phụ nữ chết ở đây, bọn họ phải làm thế nào để thoát khỏi trò chơi này chứ?
Khi mọi người nhìn nhau không nói gì, hai công thần lại có vẻ như nhàn rỗi không có việc gì làm.
Giang Phảng đi vào bếp tiếp tục nấu cơm.
Nam Chu ngồi trong phòng khách, dạy Lý Ngân Hàng làm thủ công.
Đề bài tập thủ công của “Tiểu Minh” là “Gia đình tôi.”
Lúc đầu khi chưa biết chuyện, mọi người còn có thể tỏ ra bình thường với đề bài tập này.
Bây giờ…
Có quỷ mới biết gia đình “Tiểu Minh” là thể loại gì.
Nam Chu cũng không đặt những lo lắng dư thừa này ở trong lòng.
Cậu nói:
– Xây một căn nhà trước đã.
Nói xong, cậu rút mấy hộp diêm an toàn đặt trong ngăn kéo tủ ra.
Dựa vào gạt tàn thuốc và mấy bao thuốc lá vơi một nửa dưới bàn trà có thể đoán được rằng trong nhà có người hay hút thuốc.
Mặc dù diêm đã sớm bị đá khỏi thị trường đánh lửa, nhưng không thể loại trừ khả năng có người thích cảm giác khi quẹt đầu diêm ma sát với giấy nhám.
Nam Chu tìm trong hộp dụng cụ được một cái nhíp để gắp diêm. Bắt đầu từ móng, rồi dần dựng ngang dọc thành nhà.
Dưới bàn tay Nam Chu, thân diêm là cột trụ, đầu diêm là khớp nối.
Xây lên từng tầng từng tầng, một khối hình lập phương bằng diêm khéo léo vững chắc dường như sinh ra dưới bàn tay ma thuật của cậu.
Nam Chu lần lượt đẩy từng que diêm đã xếp cẩn thận lên theo cấu trúc bậc thang, làm thành một cái mái nhà nho nhỏ.
Đầu diêm đỏ thẫm, thân diêm trắng, nhờ động tác của cậu mà dần dần mang hình dáng “ngôi nhà”.
Cậu vừa xếp diêm vừa nói:
– Tôi cũng đã từng giao bài tập chủ đề “gia đình” cho học sinh.
Lý Ngân Hàng chỉ biết há hốc mồm:
– Hả?!
Nam Chu dùng nhíp nhẹ nhàng điều chỉnh que diêm làm ống khói thấp xuống, đồng thời nhắc nhở Lý Ngân Hàng:
– Cô quên rồi à? Tôi là giáo viên mỹ thuật.
Những người ngồi nghe ở bên cạnh: “…”
Sau khi nhìn thấy cậu dùng tay không bẻ gãy hộp, bọn họ chẳng tin được lời cậu mấy phần.
Giang Phảng dựa vào cửa bếp, nghe thấy hết tất cả những lời này. Anh khẽ cười, lau tay vào tạp dề:
– Thầy Nam, ăn cơm thôi.
Giang Phảng nấu cơm thật sự xuất sắc.
Một đĩa cà tím nhồi thịt, cà tím hút hết nước thịt còn thơm hơn cả thịt.
Đậu phụ mapo mềm mại vàng đều, độ cay vừa phải.
Sợi khoai tây vàng trong suốt thái bằng tay, trang điểm thêm hai ba quả ớt băm nhỏ, vô cùng đẹp mắt.
Canh tôm nõn vừa miệng, cơm mềm dẻo thơm phức.
Thậm chí anh còn dùng lò vi sóng và hoa quả để làm một chiếc bánh ngọt hoa quả phiên bản đơn giản.
Nhưng mà…
Mọi người vừa nghĩ tới khả năng có người đã dùng nồi áp suất trong bếp để làm gì đó với một người phụ nữ, cơn buồn nôn xông thẳng từ dạ dày lên.
Hơn nữa tất cả những lưỡi dao sắc bén đều tập trung ở trong bếp.
Tưởng tượng con dao phay sáng lấp lánh trên giá kia có thể sử dụng để làm gì, người bình thường không ai còn có thể sinh ra hứng thú với bàn đồ ăn này nữa.
Nhưng là trừ Nam Chu ra.
Cậu ngồi xuống bên bàn, sau khi cắt bánh ngọt hoa quả thành tám miếng, cậu rất tự giác dùng đĩa nhỏ lấy phần của mình ra.
Giang Phảng chỉ chỉ vào phần của mình, lắc đầu với Nam Chu:
– Tôi không ăn ngọt.
Vì thế, Nam Chu nhận được thêm một phần bánh ngọt.
Cậu vui vẻ nhưng không thể hiện ra mặt. Cậu vội vàng dùng chiếc nĩa chia hai miếng bánh ngọt trong tay ra làm mấy phần nhỏ hơn.
Khi mọi người còn đang do dự, Thẩm Khiết cũng lựa chọn ngồi xuống.
Trần Túc Phong cũng làm hành động tương tự như chị ta.
Khỉ Còm kéo Thẩm Khiết.
Nhưng chị ta xoay tay nắm lấy bả vai Khỉ Còm:
– Tới đây ăn cơm.
Khỉ Còm há miệng buồn nôn:
– Thứ có thể chặt xác trong nhà này chỉ có dao thôi. Chị dám ăn đồ dùng dao phay cắt ra ư?
Thẩm Khiết:
– Cho dù trong nhà này đã xảy ra án chặt xác cũng chưa chắc đã dùng dao phay.
– Ừ, – Trần Túc Phong tán đồng với phán đoán của Thẩm Khiết – Nếu như dùng dao phay sẽ không thuận tiện.
Nói xong, cơ thể cậu ta tự động gắp một miếng đậu phụ lên cho vào trong miệng.
Hương vị thơm ngon vượt quá xa dự đoán khiến cậu ta ngạc nhiên. Cậu ta ngẩng đầu lên nhìn Giang Phảng rồi lại nhanh chóng gắp thêm một miếng nữa.
– Nếu như mà phanh xác, có lẽ phải dùng loại công cụ như cưa.
Trần Túc Phong:
– Bằng không… “Tiểu Minh” sẽ phát hiện được.
Khỉ Còm:
– Hả?!
– Cậu không biết động não à. – Thẩm Khiết yêu cầu khắt khe với đồng đội – Cậu đã quên ngày tháng cuối cùng trên nhật ký của Tiểu Minh rồi à?
– Tôi vẫn nhớ. Không phải là ngày mồng 2 tháng 7 sao…
Khỉ Còm chưa dứt lời đã ngây ra, sau lưng thoáng cái đổ mồ hôi lạnh.
… NPC đầu bên kia điện thoại đã nói với bọn họ, hôm nay là ngày 3 tháng 7.
Trước lúc ấy hắn vẫn luôn tưởng rằng nhật ký của Tiểu Minh là viết bừa.
Dù sao nhìn nội dung cũng rất cẩu thả, tràn ngập hơi thở “bịa cho xong”.
Nhưng hắn đã bỏ qua một điểm.
Thời gian của nhật ký, rất có khả năng là thật.
Nhật ký của Tiểu Minh kết thúc vào ngày mồng 2 tháng 7.
Nội dung mà cậu bé viết vào ngày mồng 2 tháng 7 là: cậu bé không nghĩ được ra nên làm đồ thủ công gì cho nên đã gọi cho Tiểu Hồng, kết quả Tiểu Hồng cũng chưa làm.
Đối với Tiểu Minh, ngày mồng 2 tháng 7 là một ngày nhạt nhẽo nhưng lại yên bình.
Trước mắt, phó bản đã bước vào ngày mồng 3 tháng 7.
Giả thiết trong căn phòng này thực sự đã xảy ra vụ án giết người chặt xác buồn nôn, vậy thì chỉ có thể xảy ra vào tháng bảy khi lượng nước tăng đột biến.
Cho tới bây giờ, tháng bảy mới chỉ qua ba ngày.
Nói cách khác, thời gian của nhật ký và thời gian phó bản chồng lên nhau.
Nếu như án giết người xảy ra vào ngày mồng 1 tháng 7, tại sao trong nhật ký ngày mồng 2 tháng 7 của Tiểu Minh lại vô cùng bình thản dường như chưa từng xảy ra chuyện gì hết thế vậy?
Nếu như là mồng 2…
Ngày mồng 2, chính là đêm qua khi bọn họ được kéo tới.
Nhưng vào lúc đó, bọn họ đã kiểm tra sơ qua căn hộ này và không phát hiện ra bất cứ dấu vết nào.
Thi thể, máu, tóc, không hề có gì hết.
Huống hồ, giả sử hung thủ chặt xác vào đêm qua, tại sao bọn họ lại không nghe thấy bất cứ tiếng động nào?
Ở đây có tám đôi tai, tám đôi mắt.
Có người ngủ ở phòng ngủ chính, có người ngủ ở phòng ngủ phụ, có người ngủ ngoài phòng khách.
Nếu như có người chặt xác vào thời điểm ấy, sau đó dọn dẹp, vứt tất cả những đồ đạc có liên quan tới nữ giới trong căn hộ này, tại sao bọn họ lại không cảm nhận được gì?
Dẫu cho đã xác định thời gian là “ngày mồng 3 tháng bảy”, nhưng rốt cuộc bọn họ đang ở dòng thời gian nào, là năm xảy ra vụ án, hay là một năm, hai năm, n năm sau, vẫn chưa thể biết.
Là thế giới song song sao?
Hay ngay lúc này đây bọn họ đang đứng tại hiện trường vừa mới xảy ra vụ án?
Nhưng ít nhất, vào thời điểm hiện tại bọn họ có thể đưa ra kết luận là, người phụ nữ không bị dao phay chặt xác…
Nguyên nhân rất đơn giản.
Phó bản này rất chú trọng manh mối và logic.
Thứ nhất, trước khi điều tra mọi người đã từng vào bếp và quan tâm kiểm tra các dụng cụ cắt gọt.
Xương của người rất cứng.
Nếu như dùng dao phay để chặt xương, trên dao sẽ để lại dấu vết sử dụng quá giới hạn, hoặc sẽ bị vứt đi ngay, trên giá sẽ được thay bằng một con dao mới tinh không sứt mẻ.
Mà hiển nhiên, con dao phay này không phải là mới, có dấu vết thường xuyên sử dụng, nhưng không có vết nứt, không bị cong lưỡi.
Thứ hai, dùng dao phay róc thịt sẽ phát ra âm thanh rất lớn.
Cho dù là chặt xác vào ngày mồng 1 hay là mồng 2, khi róc thịt và chặt xương đều sẽ gây ra tiếng động lớn.
Nếu như dùng công cụ kiểu như cưa tay. Thứ nhất là thao tác sẽ dễ dàng hơn. Thứ hai, so sánh thì tiếng cắt dễ bị xem nhẹ hơn là tiếng chặt.
Thứ ba, nếu như tất cả đồ đạc của người phụ nữ đã biến mất khỏi ngôi nhà này, có cần thiết phải để hung khí gây án ở nhà mình không?
Tổng hợp lại, dùng dao phay nấu cơm, không có vấn đề gì lớn cả.
– Ăn cơm trước đi, đừng nói mấy thứ này – Trần Túc Phong vùi đầu vào ăn cơm – Ăn no rồi, máu lên não đủ rồi, chưa biết chừng suy nghĩ sẽ rõ ràng hơn.
Nói xong, Trần Túc Phong xoa mũi, hỏi Giang Phảng:
– Có cặp lồng không? Tôi muốn để lại cho anh Ngu một ít.
– Để lại hai phần rồi.
Giang Phảng gỡ tạp dề xuống, nhìn ngắm căn nhà diêm mà Nam Chu vừa mới làm ở phòng khách, dường như có suy nghĩ gì.
Anh nói:
– Cứ từ từ ăn đi.
Sau khi được yên lòng, Khỉ Còm cũng bưng bát lên gia nhập bữa tiệc.
Câu nói của Trần Túc Phong khiến người ta chắc chắn hơn.
Không ăn no thì đầu cũng chẳng suy nghĩ được.
Trong nhà ăn im lặng, chỉ có tiếng bát đũa khe khẽ chạm nhau.
Mùi đồ ăn và hương thơm thoang thoảng dâng lên bốn phía.
Mọi người cố gắng tập trung lên đồ ăn ngon, ép bản thân mình không thể nghĩ sâu thêm rằng ở một thời điểm nào trong quá khứ, trong căn hộ 100 mét vuông này, đã xảy ra cảnh tượng địa ngục đẫm máu làm người ta buồn nôn đến mức nào.
Ăn cơm xong, Ngu Thoái Tư được huấn luyện thể hình đẩy ra khỏi phòng ngủ trẻ con.
Sắc mặt của anh ta có vẻ không được tốt.
– Tôi đã nằm mơ một giấc mơ.
Năng lực khống chế cảm xúc của Ngu Thoái Tư rất mạnh, cho dù rõ ràng là không thoải mái nhưng vẫn có thể nắm bắt trọng điểm, nói tóm tắt lại những điểm chính:
– Không có nội dung gì đặc biệt cụ thể cả, chỉ là loáng thoáng nghe được có âm thanh như cưa gỗ văng vẳng bên tai.
Kẹt….
Kẹt…
Âm thanh cưa ghê tai rất khẽ cứ thế lặp đi lặp lại trong giấc mơ của Ngu Thoái Tư hai tiếng đồng hồ.
Lý Ngân Hàng cắn đốt ngón tay, hít sâu một hơi, bước vào trong phòng trẻ con.
Tiếp theo là nhiệm vụ làm thủ công của cô.
Lần này Giang Phảng sẽ ở bên cạnh cùng cô.
Anh đọc lại nhật ký của Tiểu Minh thêm một lần.
Nhật ký bắt đầu từ ngày nghỉ hè đầu tiên, cũng là ngày 15 tháng 6.
Trước đây, bọn họ cũng chỉ đọc lướt qua.
Lúc này đọc lại, Giang Phảng tìm được thêm chút manh mối ở một góc nhỏ.
Vào ngày 18 tháng 6, Tiểu Minh đã nhắc tới “gia đình” trong nhật ký bằng một câu ngắn ngủn.
“Trong nhà lại không có ai, chán qá.”
Ngày 28 tháng 6, cậu bé lại nhắc thêm một lần nữa.
“Hàn Mai Mai và mình đi xem phim với nhau, phim rất hay, mình muốn kể cho người khác nghe nhưng trong nhà không có ai cả. Mình đã làm một bát tráo đậu xanh cho mình ăn, bỏ thêm hai viên đường, ngon lắm luôn.”
Với cách kể chuyện mang lỗi sai, viết cả phiên âm cùng hình thức tự sự không dài dòng của học sinh tiểu học, thông tin có giá trị thực sự ít ỏi.
Hơn nữa, có lẽ là phó bản chịu ảnh hưởng của câu đố cho nên trong nhật ký không hề nhắc tới trong nhà có mấy người cùng với mối quan hệ mọi người thế nào.
Giang Phảng khép nhật ký lại.
Nhưng mà… cũng coi như có chút thu hoạch.
Bên ngoài phòng trẻ con.
Ngu Thoái Tư đang nghe Trần Túc Phong kể lại những phát hiện của bọn họ vào buổi trưa, anh ta nhíu mày, rơi vào suy tư.
Khỉ Còm và huấn luyện thể hình đang nghiên cứu máy tính trong phòng ngủ phụ.
Thật bất ngờ khi khỉ còm lại là một người có trình độ máy tính xuất sắc.
Hắn nhanh chóng mở từng file tài liệu, tìm kiếm manh mối.
Nam Chu ngồi khoanh chân ở huyền quan, nhìn chằm chằm vào bức tường trắng trước mặt.
Không ai biết được cậu đang suy nghĩ điều gì.
Nam Cực Tinh ngồi xổm trên vai cậu, nó cầm miếng bánh ngọt còn thừa, gặm từng miếng nhỏ, bộ dáng như rất quý trọng miếng bánh ấy.
Thẩm Khiết lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh cậu.
Chị ta vừa định nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy rõ động tác của cậu, chị ta lại ngây ra…
…Nam Chu vẫn dùng sợi thép chọc chọc ổ khóa nhỏ kia.
Thẩm Khiết cố nhịn ham ý muốn châm chọc, chị ta hỏi:
– Cậu đang làm gì thế?
Nam Chu rất thành thật:
– Tại sao lại không có cửa? Tại sao chúng ta phải đi tìm cửa?
Nếu như lúc trước Nam Chu hỏi câu hỏi như thế này, có lẽ Thẩm Khiết sẽ trợn mắt xem thường.
Nhưng sau khi đã nhìn thấy thực lực của cậu, Thẩm Khiến kính trọng cậu hơn rất nhiều.
Chị ta kiên nhẫn giải thích:
– Đây là sự sắp xếp của phó bản. Phó bản sẽ luôn bắt chúng ta phải hoàn thành một nhiệm vụ qua cửa nào đó.
Nam Chu:
– Tại sao nhiệm vụ không phải là bắt chúng ta tra ra vụ án giết người này mà lại bảo chúng ta tìm cửa?
Thẩm Khiết: “…”
Chị ta chịu rồi.
Nam Chu cũng không nghĩ sẽ nhận được lời giải đáp từ phía Thẩm Khiết.
Cậu tiếp tục ngồi ngây ngốc với bức tường.
Thẩm Khiết cắn môi.
Sau khi chuẩn bị đơn giản, chị ta lên tiếng.
– Là tôi sai – Thẩm Khiết nói – Trước đây tôi nói những người mới như cậu đi tặng mạng, là tôi sai.
Nam Chu dời tầm mắt nhìn khuôn mặt chị ta, thản nhiên nói:
– Ờ.
Thẩm Khiết bật cười.
Khi chị ta cười, cảm giác khôn khéo nghiêm túc vơi đi không ít:
– Ờ là có ý gì?
Nam Chu:
– Là tôi chấp nhận giải thích của chị.
Thẩm Khiết:
– Cậu đúng là một người ngăn nắp kỳ quái.”
Nam Chu không tiếp lời chị ta, lại quay mặt vào bức tường trắng.
Thẩm Khiết nói tiếp:
– Tôi có một cô con gái, năm nay tám tuổi… có lẽ cũng sấp xỉ “Tiểu Minh”.
Nam Chu:
– Ừ.
Thẩm Khiết:
– Nghe người mới tới nói, có lẽ con bé đã được đưa tới chỗ lánh nạn dành riêng cho trẻ em rồi.
Nam Chu:
– Ừ.
Thẩm Khiết nhìn thẳng vào góc nghiêng khuôn mặt Nam Chu.
Chị ta phát hiện ra, người này nhìn có vẻ lạnh nhạt, thực ra là vô cùng đơn thuần.
Nếu muốn nói chuyện với cậu, cứ nói thẳng là tốt nhất.
Vì thế, chị ta mở miệng:
– Cậu, còn cả Giang Phảng nữa, hợp thành đội với chúng tôi nhé.
– Hệ thống có quy định, một đội ngũ có thể từ hai tới năm người.
– Đội “Thuận Gió” của chúng tôi còn hai vị trí, để lại cho cậu và Giang Phảng thì vừa đủ.
Ngữ điệu của Thẩm Khiết trở nên dồn dập.
– Vào đội với chúng tôi tỉ lệ sống sót sẽ càng lớn hơn. Cô gái họ Lý kia không thể giúp cho hai người nhiều được. Nhưng chúng tôi có thể cho hai người nhiều hơn.
– Tôi có thể không làm người lãnh đạo nữa. Nhường cho cậu hay là Giang Phảng đều được.
– Xin hai người đấy, chỉ cần hai người có thể thắng, chúng tôi sẽ nghe hai người tất.
Nam Chu nhìn lõi khóa trong tay.
Đề nghị của Thẩm Khiết, đồng nghĩa với việc sẽ càng nhiều ô chứa đồ, cấp bậc đội ngũ cao hơn và đồng đội có kinh nghiệm hơn.
Tính toán từng điểm tốt xong, cậu khẽ xua tay:
– Không cần.
Thẩm Khiết đã chuẩn bị tốt tâm lý bị từ chối từ trước, thật ra cũng không có gì là chán nản cả:
– Tôi có thể hỏi lý do không?
– Bởi vì tôi thích tên đội của chúng tôi bây giờ. – Nam Chu nói – Còn nữa, tôi không thích chị.
– Bởi vì tôi muốn hi sinh cậu sao?
– Đúng vậy. – Nam Chu chẳng hề che giấu – Tôi ghi thù rồi.
Thẩm Khiết không biết phải cười hay phải lúng túng nữa, cuối cùng chị ta vẫn cười:
– Cậu thẳng thắn quá đấy.
Nam Chu chuyên tâm nghiên cứu cái khóa, chỉ nói:
– Tôi không đi, Chị có thể đi hỏi thử Giang…
Nhớ lại đoạn đối thoại trong bếp, cậu nghiêm túc sửa lại xưng hô:
– …Anh Phảng.
– Không cần. – Thẩm Khiết đứng dậy – Cậu ấy sẽ không theo tôi.”
– Chưa hỏi làm sao biết.
– Chưa hỏi cũng có thể biết. – Thẩm Khiết nhìn lọn tóc ngốc hơi vểnh trên đầu Nam Chu, cười nói – Bởi vì cậu không đi.
Nam Chu:
– … Ồ?
Không đợi Nam Chu nghĩ thông, Thẩm Khiết đã đứng dậy đi vào phòng ngủ phụ tìm đồng đội của mình.
Vì thế, trong đầu Nam Chu lại thêm một câu không thể trả lời.
Lời tác giả:
Thẩm Khiết: Please, hai người rất gay mà.
Hết chương 19
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất