Chương 216: Bắc Đẩu Chuyển Hướng (Hai)
***
Cửa sổ của Bắc Đẩu Chuyển Hướng thuộc dạng kính một chiều.
Từ ngoài nhìn vào trong, ấn tượng duy nhất mà Bắc Đẩu Chuyển Hướng mang tới cho người ta chính là ngọn đèn sáng không bao giờ tắt, tựa giấy gói kẹo phản xạ ánh sáng mặt trời, dường như mang trong mình vô hạn hy vọng.
Bởi vì chỉ có thể nhìn thấy một góc phồn hoa, cho nên nhìn từ bên ngoài, không ai có thể thấy những giọt nước mắt thảm hại, cầu xin cho mình thêm một cơ hội nhưng lại bị kéo đến một căn phòng tối tăm chờ chết.
Từ trong nhìn ra bên ngoài, chỉ nhìn thấy một màn tối tăm trời đêm của thế giới ngoài kia, màu sắc ảm đạm, lạnh lẽo và thê lương.
Dường như chỉ có Bắc Đẩu Chuyển Hướng mới là nguồn sáng duy nhất của thế giới. Mà nơi duy nhất có ánh sáng hy vọng này vĩnh viễn giằng co với bóng đêm vô tận ngoài kia.
Rất ít người thích bóng đêm, nhất là trong Vạn Vật Hấp Dẫn, một nơi không biết ngày mai và cái chết, điều nào sẽ tới trước.
Đa số những người chơi bước vào đây đều bị ám thị tâm lý để rồi tham lam chút ánh sáng này, chẳng chịu rời đi.
Người bên ngoài mang theo hoài bão, người bên trong luyến tiếc quang minh.
Vì thế, càng ngày càng có nhiều người như thiêu thân lao vào lửa, bị dụ dỗ đến đây bởi tò mò, mới mẻ và ồn ã. Lưu luyến quên đường về cho tới khi bị đốt sạch cánh lúc nào chẳng hay.
Nhưng đúng như Lập Phương Chu đã dự đoán, lúc này Bắc Đẩu Chuyển Hướng vắng như chùa bà đanh.
Mặc dù con bạc thèm khát ánh sáng song vẫn tiếc cái mạng còm.
Những con bạc chìm đắm trong bài cửu, mạt chược và tiếng kêu êm tai của máy đánh bạc, khi nghe thấy đội của Khúc Kim Sa bước vào trận chiến cuối cùng giành ngôi đầu bảng thì lập tức ý thức đây không còn là nơi vui chơi nữa, đầu óc cũng tỉnh hơn phân nửa, ngoan ngoãn rời khỏi đây.
Sòng bạc trống trải, chỉ còn vài NPC thuê từ hệ thống cùng với vài người chơi có mối quan hệ làm thuê cho Khúc Kim Sa.
Bọn họ đang căng thẳng cao độ, đứng thành nửa vòng tròn quanh Khúc Kim Sa ở khoảng cách vừa phải, không dám đứng quá xa cũng không dám tới quá gần.
Hai người chơi Như Mộng mặc vest đen, đứng hai bên Khúc Kim Sa chẳng khác nào thần giữ cửa, dàn trận sẵn sàng đợi địch như thể đã sớm biết mấy người Nam Chu sẽ đến đây.
Ngược lại chủ sự Khúc Kim Sa thì đang bưng một tô mì trộn dầu hành nhai từng miếng lớn, thoạt nhìn không có chút áp lực tâm lý nào.
Thấy ba người khách mới đến, Khúc Kim Sa đặt bát xuống, hòa nhã ngẩng đầu hỏi:
– Đến rồi à?
Thái độ thân thiết như đối xử với những người bạn cũ khiến Nam Chu tò mò chớp mắt.
… Quả nhiên con người đúng là một loài sinh vật phức tạp và thú vị.
Giang Phảng chủ động bước lên trên, làm như chuyện trước đây lừa tích điểm của Khúc Kim Sa chẳng hề tồn tại:
– Đang ăn hả?
– Bữa tối. – Khúc Kim Sa vẫy tay nói – Cậu cũng ăn chút gì nhé?
Giang Phảng:
– Không cần. Trước lúc đến đây tôi đã ăn rồi.
– Tiếc quá. – Khúc Kim Sa nhún vai – Tay nghề làm bếp của tôi thực sự không tệ đâu.
Giang Phảng cười:
– Ăn chay à, sao không cho thêm chút thịt?
– Tôi đã thành củ sâm đến nơi rồi, phải giảm mới được.
(Tôi đã thành con tin rồi)
Khúc Kim Sa gắp một đũa to mỳ trộn dầu hành, ăn nhồm nhoàm có vẻ rất ngon miệng:
– Cho thêm chút nấm hương hầm, còn tăng thêm vị thịt.
(Nấm hương hầm: Chỉ bị đuổi việc.)
“Ông ta bị bắt rồi.” – Giang Phảng nói chuyện với Nam Chu qua máy liên lạc tâm linh. – “Hiện tại chủ của sòng bạc không phải ông ta nữa.”
Nam Chu “ồ” một tiếng ra vẻ hứng thú.
Giang Phảng mím môi cười.
Anh biết Nam Chu đang tò mò điều gì.
Anh cong ngón tay móc vào ngón tay Nam Chu, khẽ lắc ra vẻ làm nũng: “Về sau anh sẽ dạy em nói chuyện kiểu này.”
Đợi Nam Chu gật đầu rồi, Giang Phảng mới tập trung sự chú ý vào sòng bạc trống trải, tiếp tục cuộc trò chuyện:
– Hôm nay ít khách nhỉ.
Miệng Khúc Kim Sa nhét đầy mì, miễn cưỡng cử động lưỡi, “ờ” một tiếng:
– Cũng khá tốt đấy chứ. Máy móc đều trống, tùy ý chọn.
Giang Phảng khoanh tay cười nói:
– Có muốn chơi lại một ván không?
Khúc Kim Sa còn chưa kịp mở miệng, thành viên Đới Học Lâm của Như Mộng đứng bên cạnh đã khoác vai ông ta.
… Không được.
Là một người sống trong không gian đa chiều, anh ta không hiểu nhiều về bài bạc.
Lịch sử văn hóa của con người phong phú, đủ mọi mặt.
Nhưng từ đầu đến cuối cờ bạc luôn là một môn học kỳ quái và không chính tông.
Nhà sản xuất đề cử đa phần là những nghiên cứu hệ thống pháp luật, xã hội học, tâm lý học, ít có tiếng lóng, quy tắc ngầm nghiên cứu bài bạc hay như những mánh lới của tay già đời.
Những mặt tối kia không hề được lưu hành chính thức.
Bởi vậy, rất khó để người không gian đa chiều đánh giá trình độ cụ thể của Giang Phảng.
Giang Phảng mới chỉ đến Bắc Đẩu Chuyển Hướng một lần, lần đó còn chủ động chơi đòn tâm lý chứ không dựa vào bài để chiến thắng, không nhìn ra cao siêu ở đâu, trò chơi thiếu số liệu cụ thể để tham khảo năng lực cờ bạc của anh.
Thậm chí năng lực cờ bạc được tính toán riêng biệt trên ba thanh năng lực của một người là trộm cắp, lao động, rèn luyện.
Qua công tác thu thập lượng lớn số liệu cho thấy Giang Phảng đã làm việc ở sòng bạc một thời gian dài, khiến Như Mộng không thể không đề cao một trăm phần trăm cảnh giác.
Khúc Kim Sa bất đắc dĩ ngẩng đầu nở nụ cười xin lỗi Giang Phảng.
– Ồ? – Giang Phảng thốt ra một tiếng nghi vấn – Ông chủ Khúc, ông đang định đuổi khách đấy à?
Anh hỏi Khúc Kim Sa, nhưng ánh mắt nhìn thẳng vào hai thành viên còn lại của Như Mộng.
Người đứng bên cạnh Đới Học Lâm là Đới Học Bân.
Theo thiết lập thì hai người là anh em, tướng mạo có phần tương tự nhau, cảm giác xa cách và lịch sự một cách cứng nhắc cũng giống như từ cùng một mẹ mà ra:
– Xin lỗi, hôm nay phải kiểm tra và tu sửa thiết bị, không tiếp khách.
Giang Phảng cười nói:
– Vậy tại sao ban nãy còn thu phí vào cửa của chúng tôi?
Anh quay sang nhìn Khúc Kim Sa:
– Ông chủ Khúc, sòng bạc mở cửa đón khách từ khắp mọi nơi, có quy tắc thu tiền mà không cho chơi ư?
Khúc Kim Sa mỉm cười không nói gì, chỉ dùng đuôi đũa chỉ vào hai người Như Mộng tỏ ý bản thân mình không làm chủ, phải để hai người họ quyết định.
Hai người đồng thời sa sầm mặt, thoạt nhìn dường như đang thực suy nghĩ điều gì.
Qua màn giới thiệu của Nguyên Minh Thanh, Nam Chu đã nắm rõ hai người họ thuộc dạng người thế nào.
Như Mộng – một cái tên rất hay.
Chẳng qua bọn họ chính là đội “hai chiếc bình hoa di động” trong lời đồn.
Tên làm sao người làm vậy, tướng mạo thì vô cùng đẹp nhưng tính tự chủ trong trò chơi khá thấp.
Ưu điểm: hoàn toàn nghe lời. Khuyết điểm: không có đầu óc.
Nam Chu đặc biệt lưu ý đến bọn họ cũng có lý do của riêng mình.
Lúc hai “người” đó không nói chuyện, không để lộ cảm xúc của mình thì đều thuộc kiểu người ít nói lạnh lùng tiêu chuẩn, cực giống Nam Chu.
Quá trình trưởng thành của Nam Chu và bọn họ ngược chiều nhau tựa như soi qua một tấm gương.
Nam Chu là nhân vật hư ảo, dưới ngòi bút của tác giả, Nam Chu nhận được năng lực học tập tri thức nhanh chóng.
Tuy khác cách thức nhưng đều có chung chức năng giống như những người không gian đa chiều được tải tri thức vào não bộ.
Phương hướng cậu trưởng thành tương phản với đám người không gian đa chiều kia.
Ngay từ đầu, cậu là một trang giấy trắng giống như bất cứ đứa trẻ nào lớn lên trong hoàn cảnh bình thường.
Cậu sống trong một môi trường ngôn ngữ chỉ có thể tiến hành những màn đối thoại cố định, còn có một số sách vở sơ cấp.
Cậu tự mình lần mò sờ soạng trong hoàn cảnh sống gay go, dần dần xuất hiện nhận thức mơ hồ về thế giới này, sau đó thông qua đọc sách, dần dần xây dựng thế giới tinh thần và nhân cách của riêng mình.
Người thuộc không gian đa chiều từ khi sinh ra đã có một bộ óc nắm giữ đủ tri thức, sau đó chậm rãi bước ra ngoài thực tế dựa vào nền tảng kiến thức cơ bản ấy, rèn giũa ra nhân cách của riêng mình.
Một số người dừng bước ngay khi bước vào thực tế, cho rằng số tri thức ấy hoàn toàn đủ dùng cho nên về căn bản bọn họ có tính cách của trẻ con, bận sa vào hưởng lạc chứ không màng kết quả. Chỉ cần bản thân cảm thấy vui trong quá trình trải nghiệm và hưởng thụ là được rồi.
Điển hình là đôi vợ chồng ngốc kia.
Một bộ phận người rèn luyện ra nhân cách của chính mình, hơn nữa có thể vận dụng tri thức ở một mức độ nhất định, có năng lực tìm hiểu với tri thức mới. Dù sao một người thuộc không gian đa chiều, muốn nắm bắt tâm lý và điểm yếu của con người đồng thời lợi dụng nó cũng không phải chuyện đơn giản.
Đây chính là Đường Tống và Nguyên Minh Thanh, cũng là nguyên nhân bọn họ được hệ thống tiến cử.
Một bộ phận người sau một khoảng thời gian ngắn bước vào thực tế đã vứt bỏ tư duy của mình. Bởi vì những con người kia phải mất cả một đời cùng cực để theo đuổi tri thức lý tính, còn bọn họ thì chẳng phải làm gì, từ khi cất tiếng khóc chào đời, bọn họ mở mắt ra đã có những tri thức ấy rồi.
Chính vì ngay từ đầu có được tri thức quá dễ dàng, mọi người xuất phát từ cùng một điểm, người có thể đột phá đã không nhiều, muốn vượt giai cấp, có được thành tựu thì phải bỏ ra nỗ lực gấp cả nghìn lần người bình thường.
Cho nên bọn họ đành mặc kệ tất cả, chỉ nằm đó không thèm phấn đấu, không suy nghĩ cũng có thể nhận được kết quả không tệ.
Dần dà, bọn họ quen nghe tất cả chỉ thị của người khác, tự biến bản thân thành một người máy trí tuệ cao.
Đó chính là Như Mộng.
Thông tin mà Nguyên Minh Thanh cung cấp, ẩn giấu bên dưới vỏ bọc lạnh lùng của Như Mộng thực sự chỉ là một cái bình hoa di động. Bọn họ hoàn toàn dựa vào chỉ dẫn và sách lược nhà sản xuất đưa để vượt qua trò chơi, chẳng khác nào phiên bản cao cấp gian lận của Ánh Bình Minh.
Nhưng điều này không thể hiện rằng màn đối kháng giữa hai bên sẽ trở nên đơn giản.
Điều này chứng tỏ rằng bọn họ không đối kháng với Như Mộng mà đối kháng với đông đảo những con người thuộc không gian đa chiều đang theo dõi trực tiếp kia.
Nghĩ đến đây, Nam Chu ngẩng đầu nhìn trần sòng bạc hoa lệ rạng rỡ.
Đúng vào lúc này, đại não của hai anh em họ Đới thuộc Như Mộng kết nối thẳng tới phòng phát sóng.
Vô số camera như đàn ong mật vỡ tổ vây kín mít xung quanh mấy người họ.
Tầm mắt lạnh lùng của Nam Chu vừa vặn đối diện với một trong số những chiếc camera đó.
Một nhân viên giật nảy mình:
– Này, cậu ta phát hiện ra chúng ta rồi à?
Ngay sau đó, Nam Chu dời mắt đi, chỉ để lại người nhân viên lòng đầy nghi ngờ.
– Chắc… chưa đâu?
Nhóm trưởng ra lệnh:
– Tập trung làm việc đi, đừng có phân tâm.
Nhóm nhỏ của bọn họ có nhiệm vụ phân tích tất cả những thông tin có ích trong hình ảnh, sau đó truyền tới nhóm chỉ lệnh, phục vụ chỉ đạo 1-1 cho đội Như Mộng.
So ra thì nhóm bình luận mới gọi là bận tối tăm mặt mũi.
Bọn họ phụ trách phân tích chiều hướng của bình luận trực tiếp.
Đúng như Giang Phảng và Nam Chu đã dự đoán, bởi vì Adam giải thể, Nguyên Minh Thanh phản bội, phiền phức lớn nhất của ê-kíp chương trình vào lúc này không chỉ có Lập Phương Chu còn có cả những khán giả đổ tiền bạc thật vào đây với mục đích thưởng thức một cuộc chiến sống còn công bằng, nhưng cuối cùng bị nói rằng tất cả có lẽ chỉ là giả dối.
Mặc dù ban nãy ê-kíp đã cắt hết tất cả thông tin liên quan đến đội Lập Phương Chu, khán giả không xem được quá trình tự thú của Nguyên Minh Thanh, dẫu vậy thân phận của anh ta đã quá rõ ràng.
Anh ta chính là người thuộc không gian đa chiều không nên xuất hiện ở đây.
Hơn nữa còn có khả năng là quán quân của nhà sản xuất nhét vào trước.
Vì thế bọn họ làm ầm lên vì hành động kéo rèm của nhà sản xuất.
Đã có đại thần bắt đầu lục lại những video cũ, đào xem còn tồn tại những kẻ khác được nhét vào đây không.
Như Mộng đột ngột xuất hiện chính là đối tượng mọi người vô cùng nghi ngờ.
Nguyên nhân rất đơn giản.
Thời điểm bọn họ uy hiếp Khúc Kim Sa quá chuẩn, trước đây đội này chỉ nổi tiếng về nhan sắc, không thể hiện có dã tâm tranh giành hạng nhất. Bây giờ tự dưng chạy đến sòng bạc Bắc Đẩu Chuyển Hướng, tự dưng yêu cầu Khúc Kim Sa ở bảng cá nhân vào đội, không phải gian lận thì là gì?
Để ổn định dư luận, ê-kíp chương trình đã đăng thanh minh khẩn cấp, chứng minh ê-kíp chương trình không gài người vào, rất có khả năng Nguyên Minh Thanh đi cửa sau vào đây, còn Như Mộng là người chơi nhân loại trăm phần trăm, chẳng qua thuộc thành phần giấu tài như Adam mà thôi.
Bọn họ đã tính sẵn điểm số, cũng đã có ý định hợp tác với Khúc Kim Sa từ lâu.
Bọn họ vốn định nuôi tích điểm, sau đó bất ngờ nổi tiếng, không ngờ tích điểm của đội Nam Chu đột ngột tăng cao, ép bọn họ không thể không đánh ra quân Át chủ bài ẩn giấu bấy lâu.
Thanh minh cứu vãn của tổ chương trình vẫn có chút hiệu quả.
Một bộ phận khán giả tin tưởng, cũng có một bộ phận bày tỏ cút đi, lừa đảo.
Dẫu vậy, bài thanh minh này cũng không đến mức quá vô lý, nhất thời mọi người cũng chưa tìm được chứng cứ xác thực.
Vì thế bình luận chạy trên màn hình toàn tranh luận cãi vã.
“Tại sao còn không chơi? Đợi gì nữa?”
“Tại sao lại phải chơi? Mọi người xem, Lập Phương Chu đã nộp 800 tích điểm vào sòng, tích điểm đã tụt xuống dưới Như Mộng rồi.”
“Động não tí đi, ba ngày này sòng bạc không phải trả tiền đất chắc? Có lẽ hôm nay sẽ chẳng có ai đến sòng bạc của Khúc Kim Sa, đợi đến 24 giờ kết toán, Như Mộng mà không tụt xuống mới lạ đấy?”
“Đừng có đùa, những người chơi khác sẽ bằng lòng để quái vật như Nam Chu giành thắng lợi ư? Chắc chắn sẽ đến sòng bạc giúp Như Mộng rồi!”
“Dở vừa thôi, có Nam Chu ở sòng bạc, ai dám đến?”
“Sao nào? Vào sòng bạc thì bắt buộc phải chơi à? Chưa biết chừng Như Mộng không giỏi chơi bài thì sao?”
“Nói hay đấy, theo như ê-kíp chương trình thì bọn họ đã sớm có ý định giành hạng nhất, còn hợp tác với Khúc Kim Sa, chẳng lẽ bọn họ không biết gì về bài bạc hết? Nếu vậy thì Khúc Kim Sa có gì để hợp tác với bọn họ đâu? Hay là ông ta thích cứu tế phế vật?”
“Đúng vậy, hợp tác với sòng bạc mà cuối cùng lại không dựa vào bài bạc để quyết định thắng bại ấy hả?”
Nhóm phụ trách bình luận sắp phát điên đến nơi:
– Rốt cuộc có để cho bọn họ chơi bài hay không?
Nhìn thấy bọn họ sốt ruột nhảy lên nhảy xuống, nhóm thông tin không khỏi vui mừng khi thấy người khác gặp họa.
Ngay cả nhóm trưởng luôn miệng nói “không được phân tâm” cũng cười hỏi:
– Có cần giúp đỡ không?
Nhóm bình luận bận đến mức không có thời gian rảnh để khinh thường.
Bởi vì cấp trên chậm chạp không quyết đoán, hai anh em nhà họ Đới cũng chỉ biết đứng yên.
Cuối cùng Khúc Kim Sa cười gượng một tiếng, lên tiếng làm hòa:
– Hôm nay thiết bị đang sửa chữa, chưa kịp treo bảng thông báo trước là do sơ sót của tôi. Thế này đi, mọi người ở đây một đêm trước, miễn phí, coi như Lão Khúc tôi đây bồi tội. Ngày mai kinh doanh, ván đầu tiên sẽ cho mọi người quyết định. Được không?
Câu nói này không hề có sơ hở.
Như Mộng đã nhận được câu trả lời khẳng định của cấp trên, cả hai đồng thời gật đầu.
Khúc Kim Sa đặt bát mì hết sạch xuống, đứng dậy, đang định dẫn đường cho bọn họ thì Đới Học Lâm cản ông ta lại:
– Ông chủ Khúc, để tôi dẫn bọn họ đi cho.
Trong khoảng thời gian này, bọn họ đã tìm hiểu toàn bộ kết cấu nội bộ của Bắc Đẩu Chuyển Hướng.
Bọn họ cũng biết rõ, không thể để Khúc Kim Sa có cơ hội ở riêng và trao đổi thông tin với những người khác.
Đang trong trạng thái bị khống chế nên Khúc Kim Sa tỏ ra rất thản nhiên:
– Không thành vấn đề.
Ông ta quay đầu đi dùng khăn tay lau khóe miệng, nói ra một chuỗi từ ngữ kỳ quái với Giang Phảng.
– Zei wai lou sang gu. (Tạm biệt, cẩn thận có quỷ)
Giang Phảng sững người.
Ngay lập tức, Giang Phảng nở nụ cười, khẽ gật đầu:
– Rei rei ni ba, zei wai. (Cảm ơn, tạm biệt)
Đám người không gian đa chiều vừa mới vui sướng khi thấy người ta gặp họa bấy giờ đều ngây ra.
Hai người vừa nói gì đấy?
Bọn họ lập tức mở kho ngôn ngữ tìm kiếm đây là ngôn ngữ gì.
Nhưng sau khi tìm kiếm hết cả kho ngôn ngữ của địa cầu, bọn họ kinh ngạc phát hiện tất cả ngôn ngữ đều khó mà ăn khớp với phát âm quỷ quái kia.
Vậy hai người giao lưu với nhau kiểu gì?
Bên trên cũng phát hiện ra điểm kỳ quái, phát thông tin thúc giục bọn họ: “Bọn họ đang nói gì đấy?”
Nhóm thông tin rơi vào một màn phiên dịch không đầu không đuôi căng thẳng.
Sau khi tìm tòi n lần trong hệ thống ngôn ngữ phong phú, cấp trên cũng gửi thông tin thúc giục lần thứ bảy, cuối cùng nhóm trưởng nhóm thông tin cũng run rẩy đưa ra câu trả lời:
“Hình như là một loại ngôn ngữ địa phương Ôn Châu.”
Cấp trên đã không còn kiên nhẫn:
“Nội dung cụ thể là gì?”
Nhóm trưởng nhóm thông tin sắp khóc đến nơi:
“… Không hiểu.”
Hết chương 215
------oOo------
Cửa sổ của Bắc Đẩu Chuyển Hướng thuộc dạng kính một chiều.
Từ ngoài nhìn vào trong, ấn tượng duy nhất mà Bắc Đẩu Chuyển Hướng mang tới cho người ta chính là ngọn đèn sáng không bao giờ tắt, tựa giấy gói kẹo phản xạ ánh sáng mặt trời, dường như mang trong mình vô hạn hy vọng.
Bởi vì chỉ có thể nhìn thấy một góc phồn hoa, cho nên nhìn từ bên ngoài, không ai có thể thấy những giọt nước mắt thảm hại, cầu xin cho mình thêm một cơ hội nhưng lại bị kéo đến một căn phòng tối tăm chờ chết.
Từ trong nhìn ra bên ngoài, chỉ nhìn thấy một màn tối tăm trời đêm của thế giới ngoài kia, màu sắc ảm đạm, lạnh lẽo và thê lương.
Dường như chỉ có Bắc Đẩu Chuyển Hướng mới là nguồn sáng duy nhất của thế giới. Mà nơi duy nhất có ánh sáng hy vọng này vĩnh viễn giằng co với bóng đêm vô tận ngoài kia.
Rất ít người thích bóng đêm, nhất là trong Vạn Vật Hấp Dẫn, một nơi không biết ngày mai và cái chết, điều nào sẽ tới trước.
Đa số những người chơi bước vào đây đều bị ám thị tâm lý để rồi tham lam chút ánh sáng này, chẳng chịu rời đi.
Người bên ngoài mang theo hoài bão, người bên trong luyến tiếc quang minh.
Vì thế, càng ngày càng có nhiều người như thiêu thân lao vào lửa, bị dụ dỗ đến đây bởi tò mò, mới mẻ và ồn ã. Lưu luyến quên đường về cho tới khi bị đốt sạch cánh lúc nào chẳng hay.
Nhưng đúng như Lập Phương Chu đã dự đoán, lúc này Bắc Đẩu Chuyển Hướng vắng như chùa bà đanh.
Mặc dù con bạc thèm khát ánh sáng song vẫn tiếc cái mạng còm.
Những con bạc chìm đắm trong bài cửu, mạt chược và tiếng kêu êm tai của máy đánh bạc, khi nghe thấy đội của Khúc Kim Sa bước vào trận chiến cuối cùng giành ngôi đầu bảng thì lập tức ý thức đây không còn là nơi vui chơi nữa, đầu óc cũng tỉnh hơn phân nửa, ngoan ngoãn rời khỏi đây.
Sòng bạc trống trải, chỉ còn vài NPC thuê từ hệ thống cùng với vài người chơi có mối quan hệ làm thuê cho Khúc Kim Sa.
Bọn họ đang căng thẳng cao độ, đứng thành nửa vòng tròn quanh Khúc Kim Sa ở khoảng cách vừa phải, không dám đứng quá xa cũng không dám tới quá gần.
Hai người chơi Như Mộng mặc vest đen, đứng hai bên Khúc Kim Sa chẳng khác nào thần giữ cửa, dàn trận sẵn sàng đợi địch như thể đã sớm biết mấy người Nam Chu sẽ đến đây.
Ngược lại chủ sự Khúc Kim Sa thì đang bưng một tô mì trộn dầu hành nhai từng miếng lớn, thoạt nhìn không có chút áp lực tâm lý nào.
Thấy ba người khách mới đến, Khúc Kim Sa đặt bát xuống, hòa nhã ngẩng đầu hỏi:
– Đến rồi à?
Thái độ thân thiết như đối xử với những người bạn cũ khiến Nam Chu tò mò chớp mắt.
… Quả nhiên con người đúng là một loài sinh vật phức tạp và thú vị.
Giang Phảng chủ động bước lên trên, làm như chuyện trước đây lừa tích điểm của Khúc Kim Sa chẳng hề tồn tại:
– Đang ăn hả?
– Bữa tối. – Khúc Kim Sa vẫy tay nói – Cậu cũng ăn chút gì nhé?
Giang Phảng:
– Không cần. Trước lúc đến đây tôi đã ăn rồi.
– Tiếc quá. – Khúc Kim Sa nhún vai – Tay nghề làm bếp của tôi thực sự không tệ đâu.
Giang Phảng cười:
– Ăn chay à, sao không cho thêm chút thịt?
– Tôi đã thành củ sâm đến nơi rồi, phải giảm mới được.
(Tôi đã thành con tin rồi)
Khúc Kim Sa gắp một đũa to mỳ trộn dầu hành, ăn nhồm nhoàm có vẻ rất ngon miệng:
– Cho thêm chút nấm hương hầm, còn tăng thêm vị thịt.
(Nấm hương hầm: Chỉ bị đuổi việc.)
“Ông ta bị bắt rồi.” – Giang Phảng nói chuyện với Nam Chu qua máy liên lạc tâm linh. – “Hiện tại chủ của sòng bạc không phải ông ta nữa.”
Nam Chu “ồ” một tiếng ra vẻ hứng thú.
Giang Phảng mím môi cười.
Anh biết Nam Chu đang tò mò điều gì.
Anh cong ngón tay móc vào ngón tay Nam Chu, khẽ lắc ra vẻ làm nũng: “Về sau anh sẽ dạy em nói chuyện kiểu này.”
Đợi Nam Chu gật đầu rồi, Giang Phảng mới tập trung sự chú ý vào sòng bạc trống trải, tiếp tục cuộc trò chuyện:
– Hôm nay ít khách nhỉ.
Miệng Khúc Kim Sa nhét đầy mì, miễn cưỡng cử động lưỡi, “ờ” một tiếng:
– Cũng khá tốt đấy chứ. Máy móc đều trống, tùy ý chọn.
Giang Phảng khoanh tay cười nói:
– Có muốn chơi lại một ván không?
Khúc Kim Sa còn chưa kịp mở miệng, thành viên Đới Học Lâm của Như Mộng đứng bên cạnh đã khoác vai ông ta.
… Không được.
Là một người sống trong không gian đa chiều, anh ta không hiểu nhiều về bài bạc.
Lịch sử văn hóa của con người phong phú, đủ mọi mặt.
Nhưng từ đầu đến cuối cờ bạc luôn là một môn học kỳ quái và không chính tông.
Nhà sản xuất đề cử đa phần là những nghiên cứu hệ thống pháp luật, xã hội học, tâm lý học, ít có tiếng lóng, quy tắc ngầm nghiên cứu bài bạc hay như những mánh lới của tay già đời.
Những mặt tối kia không hề được lưu hành chính thức.
Bởi vậy, rất khó để người không gian đa chiều đánh giá trình độ cụ thể của Giang Phảng.
Giang Phảng mới chỉ đến Bắc Đẩu Chuyển Hướng một lần, lần đó còn chủ động chơi đòn tâm lý chứ không dựa vào bài để chiến thắng, không nhìn ra cao siêu ở đâu, trò chơi thiếu số liệu cụ thể để tham khảo năng lực cờ bạc của anh.
Thậm chí năng lực cờ bạc được tính toán riêng biệt trên ba thanh năng lực của một người là trộm cắp, lao động, rèn luyện.
Qua công tác thu thập lượng lớn số liệu cho thấy Giang Phảng đã làm việc ở sòng bạc một thời gian dài, khiến Như Mộng không thể không đề cao một trăm phần trăm cảnh giác.
Khúc Kim Sa bất đắc dĩ ngẩng đầu nở nụ cười xin lỗi Giang Phảng.
– Ồ? – Giang Phảng thốt ra một tiếng nghi vấn – Ông chủ Khúc, ông đang định đuổi khách đấy à?
Anh hỏi Khúc Kim Sa, nhưng ánh mắt nhìn thẳng vào hai thành viên còn lại của Như Mộng.
Người đứng bên cạnh Đới Học Lâm là Đới Học Bân.
Theo thiết lập thì hai người là anh em, tướng mạo có phần tương tự nhau, cảm giác xa cách và lịch sự một cách cứng nhắc cũng giống như từ cùng một mẹ mà ra:
– Xin lỗi, hôm nay phải kiểm tra và tu sửa thiết bị, không tiếp khách.
Giang Phảng cười nói:
– Vậy tại sao ban nãy còn thu phí vào cửa của chúng tôi?
Anh quay sang nhìn Khúc Kim Sa:
– Ông chủ Khúc, sòng bạc mở cửa đón khách từ khắp mọi nơi, có quy tắc thu tiền mà không cho chơi ư?
Khúc Kim Sa mỉm cười không nói gì, chỉ dùng đuôi đũa chỉ vào hai người Như Mộng tỏ ý bản thân mình không làm chủ, phải để hai người họ quyết định.
Hai người đồng thời sa sầm mặt, thoạt nhìn dường như đang thực suy nghĩ điều gì.
Qua màn giới thiệu của Nguyên Minh Thanh, Nam Chu đã nắm rõ hai người họ thuộc dạng người thế nào.
Như Mộng – một cái tên rất hay.
Chẳng qua bọn họ chính là đội “hai chiếc bình hoa di động” trong lời đồn.
Tên làm sao người làm vậy, tướng mạo thì vô cùng đẹp nhưng tính tự chủ trong trò chơi khá thấp.
Ưu điểm: hoàn toàn nghe lời. Khuyết điểm: không có đầu óc.
Nam Chu đặc biệt lưu ý đến bọn họ cũng có lý do của riêng mình.
Lúc hai “người” đó không nói chuyện, không để lộ cảm xúc của mình thì đều thuộc kiểu người ít nói lạnh lùng tiêu chuẩn, cực giống Nam Chu.
Quá trình trưởng thành của Nam Chu và bọn họ ngược chiều nhau tựa như soi qua một tấm gương.
Nam Chu là nhân vật hư ảo, dưới ngòi bút của tác giả, Nam Chu nhận được năng lực học tập tri thức nhanh chóng.
Tuy khác cách thức nhưng đều có chung chức năng giống như những người không gian đa chiều được tải tri thức vào não bộ.
Phương hướng cậu trưởng thành tương phản với đám người không gian đa chiều kia.
Ngay từ đầu, cậu là một trang giấy trắng giống như bất cứ đứa trẻ nào lớn lên trong hoàn cảnh bình thường.
Cậu sống trong một môi trường ngôn ngữ chỉ có thể tiến hành những màn đối thoại cố định, còn có một số sách vở sơ cấp.
Cậu tự mình lần mò sờ soạng trong hoàn cảnh sống gay go, dần dần xuất hiện nhận thức mơ hồ về thế giới này, sau đó thông qua đọc sách, dần dần xây dựng thế giới tinh thần và nhân cách của riêng mình.
Người thuộc không gian đa chiều từ khi sinh ra đã có một bộ óc nắm giữ đủ tri thức, sau đó chậm rãi bước ra ngoài thực tế dựa vào nền tảng kiến thức cơ bản ấy, rèn giũa ra nhân cách của riêng mình.
Một số người dừng bước ngay khi bước vào thực tế, cho rằng số tri thức ấy hoàn toàn đủ dùng cho nên về căn bản bọn họ có tính cách của trẻ con, bận sa vào hưởng lạc chứ không màng kết quả. Chỉ cần bản thân cảm thấy vui trong quá trình trải nghiệm và hưởng thụ là được rồi.
Điển hình là đôi vợ chồng ngốc kia.
Một bộ phận người rèn luyện ra nhân cách của chính mình, hơn nữa có thể vận dụng tri thức ở một mức độ nhất định, có năng lực tìm hiểu với tri thức mới. Dù sao một người thuộc không gian đa chiều, muốn nắm bắt tâm lý và điểm yếu của con người đồng thời lợi dụng nó cũng không phải chuyện đơn giản.
Đây chính là Đường Tống và Nguyên Minh Thanh, cũng là nguyên nhân bọn họ được hệ thống tiến cử.
Một bộ phận người sau một khoảng thời gian ngắn bước vào thực tế đã vứt bỏ tư duy của mình. Bởi vì những con người kia phải mất cả một đời cùng cực để theo đuổi tri thức lý tính, còn bọn họ thì chẳng phải làm gì, từ khi cất tiếng khóc chào đời, bọn họ mở mắt ra đã có những tri thức ấy rồi.
Chính vì ngay từ đầu có được tri thức quá dễ dàng, mọi người xuất phát từ cùng một điểm, người có thể đột phá đã không nhiều, muốn vượt giai cấp, có được thành tựu thì phải bỏ ra nỗ lực gấp cả nghìn lần người bình thường.
Cho nên bọn họ đành mặc kệ tất cả, chỉ nằm đó không thèm phấn đấu, không suy nghĩ cũng có thể nhận được kết quả không tệ.
Dần dà, bọn họ quen nghe tất cả chỉ thị của người khác, tự biến bản thân thành một người máy trí tuệ cao.
Đó chính là Như Mộng.
Thông tin mà Nguyên Minh Thanh cung cấp, ẩn giấu bên dưới vỏ bọc lạnh lùng của Như Mộng thực sự chỉ là một cái bình hoa di động. Bọn họ hoàn toàn dựa vào chỉ dẫn và sách lược nhà sản xuất đưa để vượt qua trò chơi, chẳng khác nào phiên bản cao cấp gian lận của Ánh Bình Minh.
Nhưng điều này không thể hiện rằng màn đối kháng giữa hai bên sẽ trở nên đơn giản.
Điều này chứng tỏ rằng bọn họ không đối kháng với Như Mộng mà đối kháng với đông đảo những con người thuộc không gian đa chiều đang theo dõi trực tiếp kia.
Nghĩ đến đây, Nam Chu ngẩng đầu nhìn trần sòng bạc hoa lệ rạng rỡ.
Đúng vào lúc này, đại não của hai anh em họ Đới thuộc Như Mộng kết nối thẳng tới phòng phát sóng.
Vô số camera như đàn ong mật vỡ tổ vây kín mít xung quanh mấy người họ.
Tầm mắt lạnh lùng của Nam Chu vừa vặn đối diện với một trong số những chiếc camera đó.
Một nhân viên giật nảy mình:
– Này, cậu ta phát hiện ra chúng ta rồi à?
Ngay sau đó, Nam Chu dời mắt đi, chỉ để lại người nhân viên lòng đầy nghi ngờ.
– Chắc… chưa đâu?
Nhóm trưởng ra lệnh:
– Tập trung làm việc đi, đừng có phân tâm.
Nhóm nhỏ của bọn họ có nhiệm vụ phân tích tất cả những thông tin có ích trong hình ảnh, sau đó truyền tới nhóm chỉ lệnh, phục vụ chỉ đạo 1-1 cho đội Như Mộng.
So ra thì nhóm bình luận mới gọi là bận tối tăm mặt mũi.
Bọn họ phụ trách phân tích chiều hướng của bình luận trực tiếp.
Đúng như Giang Phảng và Nam Chu đã dự đoán, bởi vì Adam giải thể, Nguyên Minh Thanh phản bội, phiền phức lớn nhất của ê-kíp chương trình vào lúc này không chỉ có Lập Phương Chu còn có cả những khán giả đổ tiền bạc thật vào đây với mục đích thưởng thức một cuộc chiến sống còn công bằng, nhưng cuối cùng bị nói rằng tất cả có lẽ chỉ là giả dối.
Mặc dù ban nãy ê-kíp đã cắt hết tất cả thông tin liên quan đến đội Lập Phương Chu, khán giả không xem được quá trình tự thú của Nguyên Minh Thanh, dẫu vậy thân phận của anh ta đã quá rõ ràng.
Anh ta chính là người thuộc không gian đa chiều không nên xuất hiện ở đây.
Hơn nữa còn có khả năng là quán quân của nhà sản xuất nhét vào trước.
Vì thế bọn họ làm ầm lên vì hành động kéo rèm của nhà sản xuất.
Đã có đại thần bắt đầu lục lại những video cũ, đào xem còn tồn tại những kẻ khác được nhét vào đây không.
Như Mộng đột ngột xuất hiện chính là đối tượng mọi người vô cùng nghi ngờ.
Nguyên nhân rất đơn giản.
Thời điểm bọn họ uy hiếp Khúc Kim Sa quá chuẩn, trước đây đội này chỉ nổi tiếng về nhan sắc, không thể hiện có dã tâm tranh giành hạng nhất. Bây giờ tự dưng chạy đến sòng bạc Bắc Đẩu Chuyển Hướng, tự dưng yêu cầu Khúc Kim Sa ở bảng cá nhân vào đội, không phải gian lận thì là gì?
Để ổn định dư luận, ê-kíp chương trình đã đăng thanh minh khẩn cấp, chứng minh ê-kíp chương trình không gài người vào, rất có khả năng Nguyên Minh Thanh đi cửa sau vào đây, còn Như Mộng là người chơi nhân loại trăm phần trăm, chẳng qua thuộc thành phần giấu tài như Adam mà thôi.
Bọn họ đã tính sẵn điểm số, cũng đã có ý định hợp tác với Khúc Kim Sa từ lâu.
Bọn họ vốn định nuôi tích điểm, sau đó bất ngờ nổi tiếng, không ngờ tích điểm của đội Nam Chu đột ngột tăng cao, ép bọn họ không thể không đánh ra quân Át chủ bài ẩn giấu bấy lâu.
Thanh minh cứu vãn của tổ chương trình vẫn có chút hiệu quả.
Một bộ phận khán giả tin tưởng, cũng có một bộ phận bày tỏ cút đi, lừa đảo.
Dẫu vậy, bài thanh minh này cũng không đến mức quá vô lý, nhất thời mọi người cũng chưa tìm được chứng cứ xác thực.
Vì thế bình luận chạy trên màn hình toàn tranh luận cãi vã.
“Tại sao còn không chơi? Đợi gì nữa?”
“Tại sao lại phải chơi? Mọi người xem, Lập Phương Chu đã nộp 800 tích điểm vào sòng, tích điểm đã tụt xuống dưới Như Mộng rồi.”
“Động não tí đi, ba ngày này sòng bạc không phải trả tiền đất chắc? Có lẽ hôm nay sẽ chẳng có ai đến sòng bạc của Khúc Kim Sa, đợi đến 24 giờ kết toán, Như Mộng mà không tụt xuống mới lạ đấy?”
“Đừng có đùa, những người chơi khác sẽ bằng lòng để quái vật như Nam Chu giành thắng lợi ư? Chắc chắn sẽ đến sòng bạc giúp Như Mộng rồi!”
“Dở vừa thôi, có Nam Chu ở sòng bạc, ai dám đến?”
“Sao nào? Vào sòng bạc thì bắt buộc phải chơi à? Chưa biết chừng Như Mộng không giỏi chơi bài thì sao?”
“Nói hay đấy, theo như ê-kíp chương trình thì bọn họ đã sớm có ý định giành hạng nhất, còn hợp tác với Khúc Kim Sa, chẳng lẽ bọn họ không biết gì về bài bạc hết? Nếu vậy thì Khúc Kim Sa có gì để hợp tác với bọn họ đâu? Hay là ông ta thích cứu tế phế vật?”
“Đúng vậy, hợp tác với sòng bạc mà cuối cùng lại không dựa vào bài bạc để quyết định thắng bại ấy hả?”
Nhóm phụ trách bình luận sắp phát điên đến nơi:
– Rốt cuộc có để cho bọn họ chơi bài hay không?
Nhìn thấy bọn họ sốt ruột nhảy lên nhảy xuống, nhóm thông tin không khỏi vui mừng khi thấy người khác gặp họa.
Ngay cả nhóm trưởng luôn miệng nói “không được phân tâm” cũng cười hỏi:
– Có cần giúp đỡ không?
Nhóm bình luận bận đến mức không có thời gian rảnh để khinh thường.
Bởi vì cấp trên chậm chạp không quyết đoán, hai anh em nhà họ Đới cũng chỉ biết đứng yên.
Cuối cùng Khúc Kim Sa cười gượng một tiếng, lên tiếng làm hòa:
– Hôm nay thiết bị đang sửa chữa, chưa kịp treo bảng thông báo trước là do sơ sót của tôi. Thế này đi, mọi người ở đây một đêm trước, miễn phí, coi như Lão Khúc tôi đây bồi tội. Ngày mai kinh doanh, ván đầu tiên sẽ cho mọi người quyết định. Được không?
Câu nói này không hề có sơ hở.
Như Mộng đã nhận được câu trả lời khẳng định của cấp trên, cả hai đồng thời gật đầu.
Khúc Kim Sa đặt bát mì hết sạch xuống, đứng dậy, đang định dẫn đường cho bọn họ thì Đới Học Lâm cản ông ta lại:
– Ông chủ Khúc, để tôi dẫn bọn họ đi cho.
Trong khoảng thời gian này, bọn họ đã tìm hiểu toàn bộ kết cấu nội bộ của Bắc Đẩu Chuyển Hướng.
Bọn họ cũng biết rõ, không thể để Khúc Kim Sa có cơ hội ở riêng và trao đổi thông tin với những người khác.
Đang trong trạng thái bị khống chế nên Khúc Kim Sa tỏ ra rất thản nhiên:
– Không thành vấn đề.
Ông ta quay đầu đi dùng khăn tay lau khóe miệng, nói ra một chuỗi từ ngữ kỳ quái với Giang Phảng.
– Zei wai lou sang gu. (Tạm biệt, cẩn thận có quỷ)
Giang Phảng sững người.
Ngay lập tức, Giang Phảng nở nụ cười, khẽ gật đầu:
– Rei rei ni ba, zei wai. (Cảm ơn, tạm biệt)
Đám người không gian đa chiều vừa mới vui sướng khi thấy người ta gặp họa bấy giờ đều ngây ra.
Hai người vừa nói gì đấy?
Bọn họ lập tức mở kho ngôn ngữ tìm kiếm đây là ngôn ngữ gì.
Nhưng sau khi tìm kiếm hết cả kho ngôn ngữ của địa cầu, bọn họ kinh ngạc phát hiện tất cả ngôn ngữ đều khó mà ăn khớp với phát âm quỷ quái kia.
Vậy hai người giao lưu với nhau kiểu gì?
Bên trên cũng phát hiện ra điểm kỳ quái, phát thông tin thúc giục bọn họ: “Bọn họ đang nói gì đấy?”
Nhóm thông tin rơi vào một màn phiên dịch không đầu không đuôi căng thẳng.
Sau khi tìm tòi n lần trong hệ thống ngôn ngữ phong phú, cấp trên cũng gửi thông tin thúc giục lần thứ bảy, cuối cùng nhóm trưởng nhóm thông tin cũng run rẩy đưa ra câu trả lời:
“Hình như là một loại ngôn ngữ địa phương Ôn Châu.”
Cấp trên đã không còn kiên nhẫn:
“Nội dung cụ thể là gì?”
Nhóm trưởng nhóm thông tin sắp khóc đến nơi:
“… Không hiểu.”
Hết chương 215
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất