Chương 224: Bắc Đẩu Chuyển Hướng (Mười)
***
… Tối đa 200 chip.
Đừng nói là hai anh em nhà họ Đới, nghe thấy con số này, tim Lý Ngân Hàng nháy mắt như bị chèn ép đến một nơi nào đó.
20.000 tích điểm, bằng với tổng số tích điểm được thưởng khi bọn họ vượt phó bản “Xâm nhập não bộ” cơ đấy.
Mỗi lần tâm lý của cô bị dày vò đến một mức độ nhất định, tự cho rằng sẽ không còn gì có thể đả kích đến mình nữa thì hai đồng đội của cô lại mang tới cho cô kích thích mới mẻ.
Nhưng đã đến nước này rồi… đã đi đến bước này rồi.
Vậy thì…
Cô rũ mắt, nhỏ giọng khẽ nói:
– Vậy bắt đầu đi.
Móng tay Đới Học Bân bấu vào trong thịt.
Bình tĩnh! Nhất định phải bình tĩnh!
Bây giờ tổ chiến lược còn chưa có động tĩnh gì, e rằng cũng vì thiếu thông tin.
Bọn họ vẫn còn cơ hội.
Nếu vấn đề không nằm ở xúc xắc, vậy thì, ở kỹ năng à?
Muốn kiểm chứng điều này đơn giản mà không đơn giản.
Bọn họ nhất định phải thống nhất với tên cò mồi gian lận kia, mới có thể tiến hành bước tiếp theo.
Đới Học Lâm lùi về sau một bước, giả vờ đi lấy nước để rời khỏi bàn cược.
Hắn vừa mới nhích chân một chút, Giang Phảng không quay đầu lại chỉ dùng ngón út móc lấy vòng trang trí, gõ gõ thành cốc.
Động tác ưu nhã giống như gõ ly rượu vang mời mọi người nâng ly cùng uống.
Giọng anh nói ra cũng nhẹ nhàng dịu dàng, nhưng nghe kỹ thì không hiểu sao mang một cảm giác khiến cho người ta nổi da gà.
– Đã nói là không được nghỉ giữa trận cơ mà?
Giang Phảng dịu giọng:
– Chẳng phải trước khi tất cả chip được cược hết thì bất cứ ai cũng không được rời khỏi bàn cược hay sao?
Đới Học Lâm cắn răng.
Chết tiệt!
Giang Phảng ngừng liếc Đới Học Lâm, chợt nở nụ cười tiêu chuẩn và thanh thoát nhất của một Dealer:
– Ván thứ ba, bắt đầu nhé.
Vòng đồng sáng rực tựa chiếc đèn treo dưới mặt trời chói lòa, không ngừng di chuyển tỏa ra ánh sáng như nước.
Đới Học Lâm cắn răng, gắng nhịn cảm giác chóng mặt mang tới do cơ thể con người nhìn thẳng vào vật chuyển động với tốc độ cao gây ra, muốn nhìn ra kỹ xảo mà Giang Phảng đã sử dụng.
Nhưng dần dần, trong mắt hắn, mỗi tia sáng chiếu trên cốc đều mang sức sống, chúng đan thành một chiếc lưới ánh sáng rậm rạp, quấy nhiễu tầm nhìn khiến hắn không thể nhìn sâu hơn.
Từ đầu đến cuối biểu cảm của Giang Phảng chưa từng thay đổi.
Anh đang cười, cười rất dịu dàng, tất cả đã được tính toán sẵn.
Thậm chí Đới Học Lâm còn sinh ra ảo giác.
Bên dưới cốc xúc xắc màu đen có một thế giới nhỏ, Giang Phảng có thể tùy ý điều khiển nó.
Khi úp chiếc cốc xuống, Giang Phảng nhanh chóng buông tay ra, chắp tay sau lưng, lùi cách bàn cược nửa bước chân, giữ khoảng cách rất đúng mực. Không dùng bất cứ ngoại lực nào tác động lên, hoàn toàn chỉ là một người ngoài cuộc không liên quan.
Cho dù khách cược soi mói nhất cũng sẽ bị cảm giác “công bằng” này thuyết phục.
Đới Học Lâm nhìn chằm chằm vào hai tay đan chéo chỉnh tề sau lưng Giang Phảng.
Cậu ta đã sử dụng đạo cụ gì đó ư?
Không đúng, ngoại trừ lần “truy kích nghìn người”, điểm an toàn cấm sử dụng đạo cụ.
Đến cả giáng đầu bọn họ có khả năng sử dụng cũng bị hệ thống cấm rồi.
Cho dù nhìn từ góc độ huyền học hay góc độ thực tế, Đới Học Lâm đều không nhìn ra Giang Phảng gian lận thế nào.
Trong lúc cả hai anh em nhà họ Lâm đều rơi vào màn gió lốc suy tư rối loạn, ván cược vẫn phải tiếp tục từng bước theo lưu trình.
Giang Phảng nhìn Lý Ngân Hàng:
– Lớn, hay nhỏ?
Đã đến nước này rồi, Lý Ngân Hàng chẳng còn đường rút lui.
Cô nuốt nước bọt, nhưng chẳng khác nào nuốt trái tim đập thình thịch không ngừng đang mắc kẹt ở cổ họng:
– Nhỏ.
Giang Phảng:
– Có thêm không?
Dứt lời, anh nhìn về phía ô cược đã sớm được lấp đầy bằng 200 chip đỏ:
– Ồ, ngại quá, tôi hỏi nhiều rồi.
Trong lúc nói chuyện, tay của anh cũng đặt lên chiếc cốc, định công bố đáp án cuối cùng.
Hai anh em nhà họ Đới lập tức tập trung tinh thần.
Nếu Giang Phảng muốn động tay động chân, chỉ có nhân lúc này.
– Mở!
Chiếc cốc được nhấc lên theo phương thẳng đứng, không có khả năng chạm vào bất cứ vật gì, công khai đáp án nhanh nhẹn dứt khoát trước mắt tất cả mọi người.
2, 3, 5.
Vừa đúng 10 điểm.
Là giá trị lớn nhất của nhỏ.
Đồng tử hai anh em nhà họ Đới đồng thời to lên.
Sao có thể như vậy được?
Bọn họ nhìn chằm chằm từng động tác nhỏ của Giang Phảng, tại sao chuyện hoang đường này vẫn có thể xảy ra?
– Ồ. – Giang Phảng cong ngón tay đặt bên môi, giọng điệu như thể đang làm nũng – Ngại quá, lại thắng rồi.
Không phải xúc xắc, không phải đạo cụ, cũng không dùng bất cứ thủ đoạn treo đầu dê bán thịt chó nào giữa chừng, vậy thì…
Lẽ nào tên cò mồi kia đã làm trò gì đó?
Gã bị mua chuộc rồi?
Hay gã chính là người của Lập Phương Chu?!
Nghĩ đến đây, Đới Học Lâm mang theo cả bụng tức giận, nhìn về một góc nào đó của sòng bạc.
Nhưng trông về phía xa xa hắn thấy một gương mặt hoang mang vã mồ hôi lạnh, không biết đã xảy ra chuyện gì.
… Cái gì?
Trong giây phút Đới Học Lâm thất thần, Giang Phảng giống như một con rắn độc, lẳng lặng đứng trước mặt hắn. Anh cúi đầu xuống, phun lưỡi rắn bên tai hắn.
– … Ồ, thì ra là gã.
Hai anh em nhà họ Đới còn chưa kịp phản ứng, Nam Chu đã nhảy lên bàn cược gần đó.
Tên cò mồi kia vừa định quay đầu bỏ chạy, một đôi tay như ma quỷ đã túm lấy cổ gã.
Tức thì máu trong cơ thể gã như đóng băng, chôn chân tại chỗ không thể cử động.
Gã nghe thấy Nam Chu bóp cổ mình, tự lẩm bẩm một câu:
– Thói quen xấu.
Nam Chu rút một tay về nắm chặt lấy vai áo tên cò mồi, đạp một cú vào khớp gối, thuận tay túm lấy chân gã.
Tên cò mồi cảm thấy đầu óc quay cuồng.
Ngay giây tiếp theo, cả người gã đảo ngược trên phương diện vật lý.
Một chiếc điều khiển từ xa rơi ra khỏi túi cò mồi.
Nam Chu dùng mũi chân làm điểm tựa, quay cò mồi một vòng như cối xay gió, sau đó lộn người gã lại, đầu lên trên, chân hướng xuống, không tổn hao gì, thả thẳng xuống đất.
Chân tên cò mồi vừa chạm đất, cả người mềm xụi nằm rạp ra.
Thấy đôi mắt gã ngây dại, Nam Chu bèn kéo thẳng gã về cùng.
Cậu cầm chiếc điều khiển từ xa có hai phím phát tín hiệu lớn và nhỏ đi về đứng cạnh Giang Phảng, hỏi hai anh em nhà họ Đới:
– Đây là gì?
Đới Học Bân ép buộc bản thân phải bình tĩnh, hỏi ngược lại:
– Đây là gì?
Đới Học Lâm đứng bên cạnh tự biết đã gây họa rồi, hai chân run rẩy, mặt nóng tới mức tê cả ra, không dám nhìn Đới Học Bân.
Đã rất nhiều lần tổ chiến lược cảnh cáo với hắn không được nhìn thẳng tên cò mồi kia.
Dẫu vậy, bảo hắn làm sao khống chế được cảm xúc kích động khi thua mất 200 chip đây?
– Đúng vậy, đây là thứ gì?
Giang Phảng xoa cằm, cười nói:
– Thử một lần chẳng phải sẽ biết hay sao?
Lời còn chưa dứt, anh đã cầm cốc lên, xoay một vòng trên bàn cược, cuốn theo ba quân xúc xắc kia vào trong.
Lần lội ngược dòng này chỉ diễn ra trong khoảng hai mươi giây, căn bản không đủ để hai anh em nhà họ Đới nghĩ ra được đối sách gì.
Lẽ nào phải cướp lấy điều khiển từ xa bằng bạo lực.
Nhưng nếu làm vậy sẽ bị NPC ở sòng bạc phán định là làm loạn, có thể sẽ bị khống chế, thậm chí còn sát hại.
Huống hồ các khán giả trong không gian đa chiều đang theo dõi.
Đối với hai người mà nói gian lận không xấu hổ, xấu hổ ở chỗ bị người ta phát hiện, chẳng khác nào công khai hành hình…
Trong lúc hai anh em nhà họ Đới không biết phải xử lý thế nào, lòng bàn tay Giang Phảng úp mạnh xuống bàn cược, như thể giam cầm trái tim bọn họ.
Anh nhanh nhẹn mở cốc ra ngay tức khắc.
Liền mạch dứt khoát.
Một cảnh tượng kỳ diệu xuất hiện trước mắt mọi người.
Ba quân xúc xắc xếp thành một tòa tháp nhỏ, lặng lẽ đứng bên trong cốc.
Giang Phảng:
– Ồ, chồng lên nhau rồi.
Giang Phảng cầm từng quân xúc xắc xuống, rồi lại đặt về vị trí cũ. Xác nhận Như Mộng đã nhìn thấy rõ ràng từng giá trị.
Mỗi lần đưa ra một quân xúc xắc, mức độ đặc sắc biểu cảm trên gương mặt của hai anh em nhà họ Đới đều tăng lên một cấp.
Từ dưới lên trên, lần lượt là 6, 5, 4.
Lớn.
– Xin lỗi, là lớn này. – Giang Phảng xòe một tay, đôi đồng tử màu khói hơi cong cong theo nụ cười – Nếu bây giờ mà đang trong ván cược, tính theo số trên xúc xắc thì hai vị đã thắng rồi. Đáng tiếc, ván này coi như bỏ.
Nam Chu nắm điều khiển từ xa, chợt ngộ ra:
– …À.
Cuối cùng cậu cũng hiểu được thủ đoạn của Giang Phảng rồi.
Ngay từ đầu Nam Chu đã biết nhất định ba quân xúc xắc này không thể nào bình thường được.
Nếu muốn gian lận khả năng cao sẽ phải thông qua xoay để thay đổi số.
Nam Chu từng quan sát tỉ mỉ và ấn thử tấm đệm lót hút âm thanh dày dặn mềm mại bên dưới, đích thực là một dụng cụ hút âm chất lượng cao.
Nhờ có tác dụng hút âm thanh, tiếng quân xúc xắc chuyển động sẽ bị che giấu một cách hoàn mỹ.
Nó được thiết kế riêng để gian lận.
Nhưng cũng đồng nghĩa với việc nó là một công cụ, có thể lợi dụng ngược cho bản thân sử dụng.
Trong mười ván thua cuộc lúc trước, Nam Chu đã dùng năm ván để quan sát phản ứng của các thành viên trong Như Mộng.
Không giống với Roulette, vị trí đứng của ba người không có vấn đề, hai tay cũng để lộ ra không có bất cứ động tác dư thừa nào.
Cộng thêm vòng trước bọn họ đã bị Giang Phảng bắt gian lận một lần, tuy rằng không có chứng cứ xác thực. Cũng có khả năng trong thời gian ngắn này bọn họ sẽ tiếp tục bí quá làm liều, song nhất định sẽ tìm cách để né tránh, thoát khỏi nghi ngờ.
Nói cách khác, chắc chắn người gian lận đang đứng ở bên ngoài.
Xúc xắc trong cốc, hơn nữa có thể xoay tùy ý, vậy thì phải làm sao để đảo ngược tình thế?
Giang Phảng đã lợi dụng hút âm thanh, lợi dụng tâm lý người điều khiển xúc xắc, phối hợp với cách đổ xúc xắc, bày ra thế cục chết trước mắt.
Ngay từ đầu lập trường của Lý Ngân Hàng đã rất rõ ràng: Cô sẽ chỉ chọn nhỏ, hơn nữa cũng sẽ kiên trì không đổi đến cuối cùng.
Vậy thì mục đích của Giang Phảng chỉ có một.
Lắc được nhỏ.
Nếu đối phương thông qua khống chế xúc xắc để giành thắng lợi, vậy thì sẽ lựa chọn “lớn” với tần suất cao để giành chiến thắng.
Giả sử gọi ba quân xúc xắc lần lượt là A, B, C. Mười ván thắng thua đầu tiên chính là cách tốt nhất để Giang Phảng làm quen với quy luật và góc độ xoay của ba quân xúc xắc ABC.
Trong thời gian nghỉ ngơi, Giang Phảng đã lần lượt thử dùng lực tác động khác nhau với ba quân xúc xắc, để nó rơi, lăn ở mọi góc độ.
Tất cả chỉ để anh thử nghiệm, khi một quân xúc xắc chịu lực tác động rơi từ trên cao xuống thì nó sẽ bật lại thế nào.
Lần hai quân xúc xắc chồng lên nhau có thể coi như sai lầm nho nhỏ trong thí nghiệm của anh.
Tất cả những điều này đều để chuẩn bị cho thắng lợi cuối cùng.
Giang Phảng lựa chọn một trong số những kỹ thuật lừa mắt của đổ xúc xắc, chồng xúc xắc.
Thực ra kỹ thuật này không có ý nghĩa gì hết, chỉ thuần túy là một kỹ thuật biểu diễn mà thôi.
Bởi trong đa số sòng bạc, chỉ cần xúc xắc chồng lên nhau thì kết quả ván đó coi như bỏ.
Thực ra khi anh úp cốc xuống, ba quân xúc xắc bên dưới xếp khít nhau thành hình tháp.
Cùng lúc Lý Ngân Hàng đặt cược, người gian lận kia đã ấn nút để xúc xắc lăn.
Xúc xắc chuyển động dẫn tới tòa tháp sụp xuống.
Vào lúc này, chỉ có mỗi xúc xắc A ở cuối cùng có thể giữ nguyên con số đổ ra đầu tiên.
Xúc xắc BC sẽ xoay và rơi xuống.
Lúc chạm vào tấm bọc nhung hút âm thanh, nó sẽ không còn mang con số ban đầu.
Để làm được điều này, Giang Phảng nhất định phải biết rõ, khi xúc xắc chồng thành tháp, rốt cuộc A ở dưới cùng, B ở giữa, C ở bên trên là những số nào.
Cùng với sau khi xoay, con số nhất định phải chuyển từ lớn sang nhỏ.
Thực sự có thể khống chế một cách chính xác đến vậy sao?
Để kiểm tra điểm này, Nam Chu đã ấn “lớn” trên điều khiển từ xa.
Tháp xúc xắc nháy mắt sụp đổ.
Quân xúc xắc 6 nằm dưới cùng lắc lư về phía ba, nhưng cuối cùng vẫn giữ nguyên 6 không đổi.
Quân xúc xắc ở giữa lăn một vòng, biến thành 2.
Quân xúc xắc ở trên lăn hai vòng, biến thành 1.
Thấy tình huống này, hai anh em nhà họ Đới rợn tóc gáy.
Trong lòng bọn họ biết rõ mình đã rơi vào chiếc bẫy thiết kế tỉ mỉ.
Mà điểm thần kỳ nhất của chiếc bẫy này nằm ở chỗ Giang Phảng cũng tính toán đến cả tâm lý của tên cò mồi đứng gian lận bên ngoài vào trong nó.
Tên cò mồi đứng rất xa, căn bản không biết thế cục bên này.
Mặc dù không nằm trong đội Như Mộng, song gã hoàn toàn đứng cùng một chiến tuyến với Khúc Kim Sa.
Gã rất phục tùng, nhưng không ai nói với gã tiếp theo phải làm gì.
Vì thế, đương nhiên gã vô cùng luống cuống.
Tôi ấn rồi.
Tôi đang ấn mà.
Chẳng qua không ai quan tâm đến lòng trung thành của gã, không ai đưa cho gã chỉ thị, không ai có thể hiểu được cảm giác bất lực của gã lúc này.
Ngay cả Khúc Kim Sa cũng không thèm nhìn gã lấy một cái.
Trong ván cược bỗng dưng tiền đặt cược cao tới 200 chip, cơn hoảng loạn của gã cũng lên đến đỉnh điểm.
Gã đã âm thầm đoán ra được gì đó, dẫu vậy gã hoàn toàn không biết tiếp theo mình phải làm gì.
… Vào lúc này, có nên cược một lần “án binh bất động” không?
Hay ấn “nhỏ” xem tình hình thế nào?
Nhưng lỡ như cược sai thì sao?
Tự làm theo ý mình, hại ông chủ thua cược, vậy thì nhất định sẽ phải chịu phạt.
Gã cũng chỉ ấn liên tiếp “lớn” cho tận chức trách của mình, để thể hiện bản thân vô tội, thể hiện mình đã “cố gắng làm việc” rồi.
Nếu tên cò mồi muốn phá vỡ kế hoạch của Giang Phảng, cách duy nhất chính là ấn “nhỏ”.
Gã ấn “lớn”, thế cục sẽ hoàn toàn phát triển theo hướng mà Giang Phảng có thể khống chế.
Nếu gã không ấn, xúc xắc sẽ chồng lên nhau, ván đó coi như bỏ.
Trong lúc ông chủ thất bại liên tiếp, thậm chí sắp phải đối diện với ván thua lên đến 20.000 tích điểm, gã còn dám ấn “nhỏ” sao?
Đới Học Bân biết, bây giờ không phải lúc suy nghĩ xem rốt cuộc thủ đoạn gian lận và khống chế tâm lý của Giang Phảng đã được tôi luyện thế nào.
Hiện tại nhân chứng vật chứng đủ cả, việc bọn họ cần làm lúc này là nhanh chóng phủi sạch quan hệ với bản thân.
Hắn gắng gượng ổn định cảm xúc:
– Người này không thuộc Như Mộng, có lẽ anh ta đã làm một số chuyện không nên làm, nhưng chuyện này không liên quan gì đến ván cược của Như Mộng và Lập Phương Chu cả.
Nam Chu nhấc bảng tên trước ngực tên cò mồi bị dọa ngây người kia:
– Đây là nhân viên của sòng bạc.
– Nhân viên của sòng bạc thì sao? – Đới Học Bân phất tay ưu nhã, bình tĩnh vạch rõ ranh giới – Tôi đã từng nói rồi, anh ta không phải một trong số ba người của Như Mộng…
Nam Chu nhìn thẳng hắn, bình tĩnh nói:
– Vòng này các anh làm nhà cái.
Nhà cái ư?
Bọn họ đã đồng ý khi nào….
Ban đầu Đới Học Bân không hiểu ý của Giang Phảng.
Song, chỉ trong nháy mắt, mồ hôi lạnh toát ra toàn thân hắn.
Quả bom ngầm mà Giang Phảng gài ngay từ khi bắt đầu ván cược, giờ đây phát nổ ầm ầm.
“Nếu dùng máy đổ thì các anh vẫn là nhà cái mà.”
“Ừ.”
Cược bằng trò khác thì còn dễ.
Nhưng trong trò lớn nhỏ, lập trường của nhà cái chính là lập trường của bản thân sòng bạc.
Một quy định không thể nào phản bác.
– Tôi nhớ ván này Ngân Hàng đã cược 200 chip đúng không? – Giang Phảng kịp thời bổ thêm một đao – Đền gấp mười lần tiền đặt cược, tổng cộng 2000 chip. Tôi nghĩ chắc hẳn các anh sẽ không có ý kiến gì đâu nhỉ.
Hết chương 223
------oOo------
… Tối đa 200 chip.
Đừng nói là hai anh em nhà họ Đới, nghe thấy con số này, tim Lý Ngân Hàng nháy mắt như bị chèn ép đến một nơi nào đó.
20.000 tích điểm, bằng với tổng số tích điểm được thưởng khi bọn họ vượt phó bản “Xâm nhập não bộ” cơ đấy.
Mỗi lần tâm lý của cô bị dày vò đến một mức độ nhất định, tự cho rằng sẽ không còn gì có thể đả kích đến mình nữa thì hai đồng đội của cô lại mang tới cho cô kích thích mới mẻ.
Nhưng đã đến nước này rồi… đã đi đến bước này rồi.
Vậy thì…
Cô rũ mắt, nhỏ giọng khẽ nói:
– Vậy bắt đầu đi.
Móng tay Đới Học Bân bấu vào trong thịt.
Bình tĩnh! Nhất định phải bình tĩnh!
Bây giờ tổ chiến lược còn chưa có động tĩnh gì, e rằng cũng vì thiếu thông tin.
Bọn họ vẫn còn cơ hội.
Nếu vấn đề không nằm ở xúc xắc, vậy thì, ở kỹ năng à?
Muốn kiểm chứng điều này đơn giản mà không đơn giản.
Bọn họ nhất định phải thống nhất với tên cò mồi gian lận kia, mới có thể tiến hành bước tiếp theo.
Đới Học Lâm lùi về sau một bước, giả vờ đi lấy nước để rời khỏi bàn cược.
Hắn vừa mới nhích chân một chút, Giang Phảng không quay đầu lại chỉ dùng ngón út móc lấy vòng trang trí, gõ gõ thành cốc.
Động tác ưu nhã giống như gõ ly rượu vang mời mọi người nâng ly cùng uống.
Giọng anh nói ra cũng nhẹ nhàng dịu dàng, nhưng nghe kỹ thì không hiểu sao mang một cảm giác khiến cho người ta nổi da gà.
– Đã nói là không được nghỉ giữa trận cơ mà?
Giang Phảng dịu giọng:
– Chẳng phải trước khi tất cả chip được cược hết thì bất cứ ai cũng không được rời khỏi bàn cược hay sao?
Đới Học Lâm cắn răng.
Chết tiệt!
Giang Phảng ngừng liếc Đới Học Lâm, chợt nở nụ cười tiêu chuẩn và thanh thoát nhất của một Dealer:
– Ván thứ ba, bắt đầu nhé.
Vòng đồng sáng rực tựa chiếc đèn treo dưới mặt trời chói lòa, không ngừng di chuyển tỏa ra ánh sáng như nước.
Đới Học Lâm cắn răng, gắng nhịn cảm giác chóng mặt mang tới do cơ thể con người nhìn thẳng vào vật chuyển động với tốc độ cao gây ra, muốn nhìn ra kỹ xảo mà Giang Phảng đã sử dụng.
Nhưng dần dần, trong mắt hắn, mỗi tia sáng chiếu trên cốc đều mang sức sống, chúng đan thành một chiếc lưới ánh sáng rậm rạp, quấy nhiễu tầm nhìn khiến hắn không thể nhìn sâu hơn.
Từ đầu đến cuối biểu cảm của Giang Phảng chưa từng thay đổi.
Anh đang cười, cười rất dịu dàng, tất cả đã được tính toán sẵn.
Thậm chí Đới Học Lâm còn sinh ra ảo giác.
Bên dưới cốc xúc xắc màu đen có một thế giới nhỏ, Giang Phảng có thể tùy ý điều khiển nó.
Khi úp chiếc cốc xuống, Giang Phảng nhanh chóng buông tay ra, chắp tay sau lưng, lùi cách bàn cược nửa bước chân, giữ khoảng cách rất đúng mực. Không dùng bất cứ ngoại lực nào tác động lên, hoàn toàn chỉ là một người ngoài cuộc không liên quan.
Cho dù khách cược soi mói nhất cũng sẽ bị cảm giác “công bằng” này thuyết phục.
Đới Học Lâm nhìn chằm chằm vào hai tay đan chéo chỉnh tề sau lưng Giang Phảng.
Cậu ta đã sử dụng đạo cụ gì đó ư?
Không đúng, ngoại trừ lần “truy kích nghìn người”, điểm an toàn cấm sử dụng đạo cụ.
Đến cả giáng đầu bọn họ có khả năng sử dụng cũng bị hệ thống cấm rồi.
Cho dù nhìn từ góc độ huyền học hay góc độ thực tế, Đới Học Lâm đều không nhìn ra Giang Phảng gian lận thế nào.
Trong lúc cả hai anh em nhà họ Lâm đều rơi vào màn gió lốc suy tư rối loạn, ván cược vẫn phải tiếp tục từng bước theo lưu trình.
Giang Phảng nhìn Lý Ngân Hàng:
– Lớn, hay nhỏ?
Đã đến nước này rồi, Lý Ngân Hàng chẳng còn đường rút lui.
Cô nuốt nước bọt, nhưng chẳng khác nào nuốt trái tim đập thình thịch không ngừng đang mắc kẹt ở cổ họng:
– Nhỏ.
Giang Phảng:
– Có thêm không?
Dứt lời, anh nhìn về phía ô cược đã sớm được lấp đầy bằng 200 chip đỏ:
– Ồ, ngại quá, tôi hỏi nhiều rồi.
Trong lúc nói chuyện, tay của anh cũng đặt lên chiếc cốc, định công bố đáp án cuối cùng.
Hai anh em nhà họ Đới lập tức tập trung tinh thần.
Nếu Giang Phảng muốn động tay động chân, chỉ có nhân lúc này.
– Mở!
Chiếc cốc được nhấc lên theo phương thẳng đứng, không có khả năng chạm vào bất cứ vật gì, công khai đáp án nhanh nhẹn dứt khoát trước mắt tất cả mọi người.
2, 3, 5.
Vừa đúng 10 điểm.
Là giá trị lớn nhất của nhỏ.
Đồng tử hai anh em nhà họ Đới đồng thời to lên.
Sao có thể như vậy được?
Bọn họ nhìn chằm chằm từng động tác nhỏ của Giang Phảng, tại sao chuyện hoang đường này vẫn có thể xảy ra?
– Ồ. – Giang Phảng cong ngón tay đặt bên môi, giọng điệu như thể đang làm nũng – Ngại quá, lại thắng rồi.
Không phải xúc xắc, không phải đạo cụ, cũng không dùng bất cứ thủ đoạn treo đầu dê bán thịt chó nào giữa chừng, vậy thì…
Lẽ nào tên cò mồi kia đã làm trò gì đó?
Gã bị mua chuộc rồi?
Hay gã chính là người của Lập Phương Chu?!
Nghĩ đến đây, Đới Học Lâm mang theo cả bụng tức giận, nhìn về một góc nào đó của sòng bạc.
Nhưng trông về phía xa xa hắn thấy một gương mặt hoang mang vã mồ hôi lạnh, không biết đã xảy ra chuyện gì.
… Cái gì?
Trong giây phút Đới Học Lâm thất thần, Giang Phảng giống như một con rắn độc, lẳng lặng đứng trước mặt hắn. Anh cúi đầu xuống, phun lưỡi rắn bên tai hắn.
– … Ồ, thì ra là gã.
Hai anh em nhà họ Đới còn chưa kịp phản ứng, Nam Chu đã nhảy lên bàn cược gần đó.
Tên cò mồi kia vừa định quay đầu bỏ chạy, một đôi tay như ma quỷ đã túm lấy cổ gã.
Tức thì máu trong cơ thể gã như đóng băng, chôn chân tại chỗ không thể cử động.
Gã nghe thấy Nam Chu bóp cổ mình, tự lẩm bẩm một câu:
– Thói quen xấu.
Nam Chu rút một tay về nắm chặt lấy vai áo tên cò mồi, đạp một cú vào khớp gối, thuận tay túm lấy chân gã.
Tên cò mồi cảm thấy đầu óc quay cuồng.
Ngay giây tiếp theo, cả người gã đảo ngược trên phương diện vật lý.
Một chiếc điều khiển từ xa rơi ra khỏi túi cò mồi.
Nam Chu dùng mũi chân làm điểm tựa, quay cò mồi một vòng như cối xay gió, sau đó lộn người gã lại, đầu lên trên, chân hướng xuống, không tổn hao gì, thả thẳng xuống đất.
Chân tên cò mồi vừa chạm đất, cả người mềm xụi nằm rạp ra.
Thấy đôi mắt gã ngây dại, Nam Chu bèn kéo thẳng gã về cùng.
Cậu cầm chiếc điều khiển từ xa có hai phím phát tín hiệu lớn và nhỏ đi về đứng cạnh Giang Phảng, hỏi hai anh em nhà họ Đới:
– Đây là gì?
Đới Học Bân ép buộc bản thân phải bình tĩnh, hỏi ngược lại:
– Đây là gì?
Đới Học Lâm đứng bên cạnh tự biết đã gây họa rồi, hai chân run rẩy, mặt nóng tới mức tê cả ra, không dám nhìn Đới Học Bân.
Đã rất nhiều lần tổ chiến lược cảnh cáo với hắn không được nhìn thẳng tên cò mồi kia.
Dẫu vậy, bảo hắn làm sao khống chế được cảm xúc kích động khi thua mất 200 chip đây?
– Đúng vậy, đây là thứ gì?
Giang Phảng xoa cằm, cười nói:
– Thử một lần chẳng phải sẽ biết hay sao?
Lời còn chưa dứt, anh đã cầm cốc lên, xoay một vòng trên bàn cược, cuốn theo ba quân xúc xắc kia vào trong.
Lần lội ngược dòng này chỉ diễn ra trong khoảng hai mươi giây, căn bản không đủ để hai anh em nhà họ Đới nghĩ ra được đối sách gì.
Lẽ nào phải cướp lấy điều khiển từ xa bằng bạo lực.
Nhưng nếu làm vậy sẽ bị NPC ở sòng bạc phán định là làm loạn, có thể sẽ bị khống chế, thậm chí còn sát hại.
Huống hồ các khán giả trong không gian đa chiều đang theo dõi.
Đối với hai người mà nói gian lận không xấu hổ, xấu hổ ở chỗ bị người ta phát hiện, chẳng khác nào công khai hành hình…
Trong lúc hai anh em nhà họ Đới không biết phải xử lý thế nào, lòng bàn tay Giang Phảng úp mạnh xuống bàn cược, như thể giam cầm trái tim bọn họ.
Anh nhanh nhẹn mở cốc ra ngay tức khắc.
Liền mạch dứt khoát.
Một cảnh tượng kỳ diệu xuất hiện trước mắt mọi người.
Ba quân xúc xắc xếp thành một tòa tháp nhỏ, lặng lẽ đứng bên trong cốc.
Giang Phảng:
– Ồ, chồng lên nhau rồi.
Giang Phảng cầm từng quân xúc xắc xuống, rồi lại đặt về vị trí cũ. Xác nhận Như Mộng đã nhìn thấy rõ ràng từng giá trị.
Mỗi lần đưa ra một quân xúc xắc, mức độ đặc sắc biểu cảm trên gương mặt của hai anh em nhà họ Đới đều tăng lên một cấp.
Từ dưới lên trên, lần lượt là 6, 5, 4.
Lớn.
– Xin lỗi, là lớn này. – Giang Phảng xòe một tay, đôi đồng tử màu khói hơi cong cong theo nụ cười – Nếu bây giờ mà đang trong ván cược, tính theo số trên xúc xắc thì hai vị đã thắng rồi. Đáng tiếc, ván này coi như bỏ.
Nam Chu nắm điều khiển từ xa, chợt ngộ ra:
– …À.
Cuối cùng cậu cũng hiểu được thủ đoạn của Giang Phảng rồi.
Ngay từ đầu Nam Chu đã biết nhất định ba quân xúc xắc này không thể nào bình thường được.
Nếu muốn gian lận khả năng cao sẽ phải thông qua xoay để thay đổi số.
Nam Chu từng quan sát tỉ mỉ và ấn thử tấm đệm lót hút âm thanh dày dặn mềm mại bên dưới, đích thực là một dụng cụ hút âm chất lượng cao.
Nhờ có tác dụng hút âm thanh, tiếng quân xúc xắc chuyển động sẽ bị che giấu một cách hoàn mỹ.
Nó được thiết kế riêng để gian lận.
Nhưng cũng đồng nghĩa với việc nó là một công cụ, có thể lợi dụng ngược cho bản thân sử dụng.
Trong mười ván thua cuộc lúc trước, Nam Chu đã dùng năm ván để quan sát phản ứng của các thành viên trong Như Mộng.
Không giống với Roulette, vị trí đứng của ba người không có vấn đề, hai tay cũng để lộ ra không có bất cứ động tác dư thừa nào.
Cộng thêm vòng trước bọn họ đã bị Giang Phảng bắt gian lận một lần, tuy rằng không có chứng cứ xác thực. Cũng có khả năng trong thời gian ngắn này bọn họ sẽ tiếp tục bí quá làm liều, song nhất định sẽ tìm cách để né tránh, thoát khỏi nghi ngờ.
Nói cách khác, chắc chắn người gian lận đang đứng ở bên ngoài.
Xúc xắc trong cốc, hơn nữa có thể xoay tùy ý, vậy thì phải làm sao để đảo ngược tình thế?
Giang Phảng đã lợi dụng hút âm thanh, lợi dụng tâm lý người điều khiển xúc xắc, phối hợp với cách đổ xúc xắc, bày ra thế cục chết trước mắt.
Ngay từ đầu lập trường của Lý Ngân Hàng đã rất rõ ràng: Cô sẽ chỉ chọn nhỏ, hơn nữa cũng sẽ kiên trì không đổi đến cuối cùng.
Vậy thì mục đích của Giang Phảng chỉ có một.
Lắc được nhỏ.
Nếu đối phương thông qua khống chế xúc xắc để giành thắng lợi, vậy thì sẽ lựa chọn “lớn” với tần suất cao để giành chiến thắng.
Giả sử gọi ba quân xúc xắc lần lượt là A, B, C. Mười ván thắng thua đầu tiên chính là cách tốt nhất để Giang Phảng làm quen với quy luật và góc độ xoay của ba quân xúc xắc ABC.
Trong thời gian nghỉ ngơi, Giang Phảng đã lần lượt thử dùng lực tác động khác nhau với ba quân xúc xắc, để nó rơi, lăn ở mọi góc độ.
Tất cả chỉ để anh thử nghiệm, khi một quân xúc xắc chịu lực tác động rơi từ trên cao xuống thì nó sẽ bật lại thế nào.
Lần hai quân xúc xắc chồng lên nhau có thể coi như sai lầm nho nhỏ trong thí nghiệm của anh.
Tất cả những điều này đều để chuẩn bị cho thắng lợi cuối cùng.
Giang Phảng lựa chọn một trong số những kỹ thuật lừa mắt của đổ xúc xắc, chồng xúc xắc.
Thực ra kỹ thuật này không có ý nghĩa gì hết, chỉ thuần túy là một kỹ thuật biểu diễn mà thôi.
Bởi trong đa số sòng bạc, chỉ cần xúc xắc chồng lên nhau thì kết quả ván đó coi như bỏ.
Thực ra khi anh úp cốc xuống, ba quân xúc xắc bên dưới xếp khít nhau thành hình tháp.
Cùng lúc Lý Ngân Hàng đặt cược, người gian lận kia đã ấn nút để xúc xắc lăn.
Xúc xắc chuyển động dẫn tới tòa tháp sụp xuống.
Vào lúc này, chỉ có mỗi xúc xắc A ở cuối cùng có thể giữ nguyên con số đổ ra đầu tiên.
Xúc xắc BC sẽ xoay và rơi xuống.
Lúc chạm vào tấm bọc nhung hút âm thanh, nó sẽ không còn mang con số ban đầu.
Để làm được điều này, Giang Phảng nhất định phải biết rõ, khi xúc xắc chồng thành tháp, rốt cuộc A ở dưới cùng, B ở giữa, C ở bên trên là những số nào.
Cùng với sau khi xoay, con số nhất định phải chuyển từ lớn sang nhỏ.
Thực sự có thể khống chế một cách chính xác đến vậy sao?
Để kiểm tra điểm này, Nam Chu đã ấn “lớn” trên điều khiển từ xa.
Tháp xúc xắc nháy mắt sụp đổ.
Quân xúc xắc 6 nằm dưới cùng lắc lư về phía ba, nhưng cuối cùng vẫn giữ nguyên 6 không đổi.
Quân xúc xắc ở giữa lăn một vòng, biến thành 2.
Quân xúc xắc ở trên lăn hai vòng, biến thành 1.
Thấy tình huống này, hai anh em nhà họ Đới rợn tóc gáy.
Trong lòng bọn họ biết rõ mình đã rơi vào chiếc bẫy thiết kế tỉ mỉ.
Mà điểm thần kỳ nhất của chiếc bẫy này nằm ở chỗ Giang Phảng cũng tính toán đến cả tâm lý của tên cò mồi đứng gian lận bên ngoài vào trong nó.
Tên cò mồi đứng rất xa, căn bản không biết thế cục bên này.
Mặc dù không nằm trong đội Như Mộng, song gã hoàn toàn đứng cùng một chiến tuyến với Khúc Kim Sa.
Gã rất phục tùng, nhưng không ai nói với gã tiếp theo phải làm gì.
Vì thế, đương nhiên gã vô cùng luống cuống.
Tôi ấn rồi.
Tôi đang ấn mà.
Chẳng qua không ai quan tâm đến lòng trung thành của gã, không ai đưa cho gã chỉ thị, không ai có thể hiểu được cảm giác bất lực của gã lúc này.
Ngay cả Khúc Kim Sa cũng không thèm nhìn gã lấy một cái.
Trong ván cược bỗng dưng tiền đặt cược cao tới 200 chip, cơn hoảng loạn của gã cũng lên đến đỉnh điểm.
Gã đã âm thầm đoán ra được gì đó, dẫu vậy gã hoàn toàn không biết tiếp theo mình phải làm gì.
… Vào lúc này, có nên cược một lần “án binh bất động” không?
Hay ấn “nhỏ” xem tình hình thế nào?
Nhưng lỡ như cược sai thì sao?
Tự làm theo ý mình, hại ông chủ thua cược, vậy thì nhất định sẽ phải chịu phạt.
Gã cũng chỉ ấn liên tiếp “lớn” cho tận chức trách của mình, để thể hiện bản thân vô tội, thể hiện mình đã “cố gắng làm việc” rồi.
Nếu tên cò mồi muốn phá vỡ kế hoạch của Giang Phảng, cách duy nhất chính là ấn “nhỏ”.
Gã ấn “lớn”, thế cục sẽ hoàn toàn phát triển theo hướng mà Giang Phảng có thể khống chế.
Nếu gã không ấn, xúc xắc sẽ chồng lên nhau, ván đó coi như bỏ.
Trong lúc ông chủ thất bại liên tiếp, thậm chí sắp phải đối diện với ván thua lên đến 20.000 tích điểm, gã còn dám ấn “nhỏ” sao?
Đới Học Bân biết, bây giờ không phải lúc suy nghĩ xem rốt cuộc thủ đoạn gian lận và khống chế tâm lý của Giang Phảng đã được tôi luyện thế nào.
Hiện tại nhân chứng vật chứng đủ cả, việc bọn họ cần làm lúc này là nhanh chóng phủi sạch quan hệ với bản thân.
Hắn gắng gượng ổn định cảm xúc:
– Người này không thuộc Như Mộng, có lẽ anh ta đã làm một số chuyện không nên làm, nhưng chuyện này không liên quan gì đến ván cược của Như Mộng và Lập Phương Chu cả.
Nam Chu nhấc bảng tên trước ngực tên cò mồi bị dọa ngây người kia:
– Đây là nhân viên của sòng bạc.
– Nhân viên của sòng bạc thì sao? – Đới Học Bân phất tay ưu nhã, bình tĩnh vạch rõ ranh giới – Tôi đã từng nói rồi, anh ta không phải một trong số ba người của Như Mộng…
Nam Chu nhìn thẳng hắn, bình tĩnh nói:
– Vòng này các anh làm nhà cái.
Nhà cái ư?
Bọn họ đã đồng ý khi nào….
Ban đầu Đới Học Bân không hiểu ý của Giang Phảng.
Song, chỉ trong nháy mắt, mồ hôi lạnh toát ra toàn thân hắn.
Quả bom ngầm mà Giang Phảng gài ngay từ khi bắt đầu ván cược, giờ đây phát nổ ầm ầm.
“Nếu dùng máy đổ thì các anh vẫn là nhà cái mà.”
“Ừ.”
Cược bằng trò khác thì còn dễ.
Nhưng trong trò lớn nhỏ, lập trường của nhà cái chính là lập trường của bản thân sòng bạc.
Một quy định không thể nào phản bác.
– Tôi nhớ ván này Ngân Hàng đã cược 200 chip đúng không? – Giang Phảng kịp thời bổ thêm một đao – Đền gấp mười lần tiền đặt cược, tổng cộng 2000 chip. Tôi nghĩ chắc hẳn các anh sẽ không có ý kiến gì đâu nhỉ.
Hết chương 223
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất