Vạn Vật Hấp Dẫn

Chương 233: Bắc Đẩu Chuyển Hướng (Mười chín)

Trước Sau
***

Khúc Kim Sa chếnh choáng say, buông chiếc cốc trong tay xuống.

Ngoại trừ tiếng vang đế cốc chạm vào quầy rượu hơi lớn ra, biểu cảm của ông ta không biến hóa gì nhiều, nhưng trong lòng không nén nổi cơn kích động cuồn cuộn.

Điên rồi sao?

Thân làm ông chủ, ông ta là người biết rõ chiếc máy số 2 đểu nhất trong ba máy.

Ngay từ đầu ván cược, Khúc Kim Sa đã không muốn thắng, chỉ muốn thua trong hòa bình.

Hành động hoang đường của Nam Chu hoàn toàn phá vỡ kế hoạch của ông ta.

Ông ta lẳng lặng quay sang hỏi Giang Phảng đứng cạnh:

– Tại sao phải đổi chỗ?

Giang Phảng vừa mới vào bếp một chuyến, bày biện tỉ mỉ những chiếc bánh Macaron với làn váy rủ xoăn sóng xinh đẹp đã nướng ngon lành.

Nghe vậy, Giang Phảng thoải mái nhún vai:

– Tôi không biết.

Ngoài miệng Khúc Kim Sa cười cười, trong lòng thì không:

– Cậu không nóng ruột à?

Giang Phảng không đáp lại câu châm chọc của Khúc Kim Sa, uống hết rượu màu hổ phách trong cốc, còn rót thêm vào chiếc cốc đã hết của ông ta.

Nhân lúc đứng gần nhau hơn, Giang Phảng khẽ thì thầm vào tai ông ta.

– Ông chủ Khúc, đừng nhìn tôi như thế, thực ra tôi không có hứng thú gì với việc thắng thua đâu.

– Thua thì thua, thắng thì thắng, nếu tôi quan tâm đến những thứ này thì những năm qua tôi đã không sống nhạt nhẽo đến vậy. Đối với tôi mà nói, tôi đã thắng được thứ mình muốn thắng nhất rồi.

– Cho nên trò chơi này có kết thúc hay không, do ai kết thúc, tôi đều chẳng quan tâm.

Khúc Kim Sa nâng cốc rượu, bỗng dưng cảm thấy mờ mịt với lời tâm sự đột ngột của Giang Phảng.

– Phải chăng ông cũng giống như rất nhiều người hy vọng chúng tôi thắng đã hiểu lầm gì đó rồi? Ông cảm thấy Nam Chu có thể được hai con người chúng tôi thuần hóa, cho nên chúng tôi đáng tin chứ gì?

– Thực ra không phải như vậy?

– Bởi vì Nam Chu cũng có suy nghĩ của riêng mình, ngay từ đầu cậu ấy đã không ghét ai, cậu ấy muốn thắng, muốn ước nguyện, cho nên tôi mới có lập trường như bây giờ. Nếu không có cậu ấy, tôi chẳng quan tâm gì hết.

– Cho nên, đối với tôi mà nói, chỉ cần cậu ấy chơi vui là được. Tôi không quan tâm ông đứng về bên nào, mong ông đừng quấy rầy cậu ấy chơi.

Nói xong những lời này, Giang Phảng duỗi cơ, dáng vẻ vẫn xinh đẹp dịu dàng như trước.

Anh khách sáo ấn ngực, cúi người chào theo kiểu phương Tây. Sau đó bưng đĩa lên, cất bước rời khỏi.

Khúc Kim Sa ngơ ngác nhìn theo bóng lưng Giang Phảng, đờ đẫn một hồi ông ta mới miễn cưỡng bật cười một tiếng.

Đối với những người chơi như bọn họ mà nói, có lẽ đây mới là điều đáng sợ thực sự.

Kỳ thực lương tâm của những người bọn họ gửi gắm cũng chỉ bạc bẽo đến vậy mà thôi.

Chưa biết chừng Boss đang chạy trốn mà bọn họ hoài nghi mới chính là người cứu vớt bọn họ.

Kỳ diệu hơn, chắc hẳn Nam Chu cũng biết Giang Phảng là người như thế.

Nhưng bởi vì Nam Chu không phải con người cho nên cậu cũng chẳng quan tâm gì nhiều.

Nam Chu hiểu và tôn trọng tất cả mọi thứ của Giang Phảng, bao gồm cả những bí mật tối tăm trong lòng anh.

Còn Giang Phảng kiếm tài nguyên cho Nam Chu, để cậu hưởng thụ cảnh tượng phồn hoa, phóng túng chưa từng có.

Vốn dĩ Khúc Kim Sa định đi tới nghiên cứu kỹ bí mật ẩn giấu trong chiếc máy số 2, song Giang Phảng đã cảnh cáo, ông ta tạm thời bỏ qua tâm tư này, suy nghĩ về một chuyện khác.

Giang Phảng thuộc dạng động vật máu lạnh có thói quen đi một mình, thường từ chối tất cả, làm thế nào mà Nam Chu có thể khiến cho Giang Phảng nhận rõ được lòng mình?

Khúc Kim Sa cảm thấy hứng thú với điều này hơn

***

Sự lựa chọn của Nam Chu thành công khiến Đới Học Lâm phải suy nghĩ.

Thế nhưng khi phát hiện ra Nam Chu liên tiếp thất bại giống hệt như khi mình ngồi ở máy số 2, trạng thái tâm lý của hắn mới từ từ ổn lại.

Tại sao Nam Chu phải cố chấp với máy số 2 làm gì, rốt cuộc cậu ta có kế hoạch gì đây, Đới Học Lâm không hiểu rõ.

Hắn chỉ biết, Nam Chu dùng cách thô bạo của hắn, nhét liền một lúc cả trăm chip vào, sau đó chẳng thao tác gì thêm, yên lặng nhìn chằm chằm những con chip chuyển động trên màn hình.

Trong vòng bốn mươi phút, Đới Học Lâm lại quay ra thêm một giải chú hề, hơn nữa còn là giải đặc biệt hai chú hề nối tiếp nhau.

Chip trong thùng của hắn nháy mắt vượt qua Nam Chu 200 chip.

Cuối cùng thì hắn cũng có thể thoải mái tinh thần thở phào một hơi, vận động đại não vô cùng linh hoạt được kích thích bởi hưng phấn và đưa ra một phán đoán tỉnh táo.

Nam Chu đang muốn lừa hắn.

Lời của Khúc Kim Sa rất đúng, máy số 2 chắc chắn là máy tệ nhất.

Nam Chu muốn tỏ ra vô cùng quan tâm tới máy số 2, lừa hắn ngồi vào máy đó.

Thật tức cười, e rằng Nam Chu còn chưa biết tiểu xảo của mình đã bị người ta nhìn thấu, vẫn còn trưng ra gương mặt bình tĩnh quyết chiến với máy số 2. Làm như bây giờ Bắc Đẩu Chuyển Hướng có lập tức sập cũng không thể khiến tâm trí cậu mảy may dao động.

Suy đi tính lại, cậu đã thay đổi giữa ba chiếc máy này tổng cộng mười ba tiếng có dư.

Vòng ánh sáng nhiều màu sắc chuyển động kia vẫn không đổi, chỉ có thứ tự máy thay đổi.

Ánh mắt cậu sạch sẽ trong veo chẳng nhìn thấy đáy, hàng mi dài đổ phủ lớp bóng mỏng manh xuống mắt, giống như một tăng nhân nhập định.

Ba phút nữa, chính là lúc Bắc Đẩu Chuyển Hướng bắt đầu mở cửa.

Sự thất bại của ngày hôm qua khiến mọi người mất sạch hi vọng với Như Mộng.

Trên thực tế, kế hoạch Như Mộng vạch ra ngay từ đầu đã thất bại.

Nếu bọn họ chiếm ưu thế, hoặc hai bên miễn cưỡng hòa nhau, có lẽ những người chơi bình thường còn chủ động tham gia vào ván cược này giúp Như Mộng một tay vì bọn họ vẫn giữ thái độ nghi ngờ đối với Lập Phương Chu.

Nhưng bỗng dưng xuất hiện khoảng cách quá lớn khiến những người kia bị đánh một đòn nặng nề, từng người chùn bước, không ai còn dám có ý định hiến thân cho chiếc động không đáy này.

Giả sử như bây giờ vẫn còn đang ở thế giằng co với Nam Chu, có lẽ Đới Học Lâm sẽ lo lắng một phen.

Dẫu vậy ngay hiện tại, hắn đã chiếm ưu thế, hơn nữa còn là ưu thế cực lớn.

Hắn không quan tâm, thậm chí còn vui vẻ tới mức muốn hét lên.

Lật ngược tình thế trong bước đường cùng là thế nào?

Tự tìm đường chết là thế nào?

Trạng thái tâm lý tốt hơn, hắn cảm thấy vận may của mình cũng theo đó tốt hơn nhiều.

Âm thanh từng chip rơi từ bờ vực xuống, đáp vào trong xô đựng chip bằng hợp kim vang bên tai là khúc hòa tấu hay nhất thế gian này.

Đới Học Lâm chơi vui tới mức cả người ướt đầm mồ hôi, căn phòng điều hòa chậm rãi thổi khô đi, vải áo lạnh lẽo dán vào người hắn.

Trải qua hai trận đánh lớn, lúc này đây, lần đầu tiên hắn cảm thấy niềm vui trong cờ bạc.

Chút ngọt đầu lưỡi khiến hắn quên mất bản thân số tiền khổng lồ mà hắn trút vào so với mấy trăm chip ít ỏi, hoàn toàn một đi không trở lại.

Máy đẩy tiền chính chẳng khác nào một vực sâu không đáy đích thực.



Nhưng cái đó có gì quan trọng đâu?

Đích thân Nam Chu đã đưa ra quy tắc, chỉ cần cuối cùng ai nhận được nhiều chip hơn thì người đó có thể thắng năm lần vốn đã bỏ ra.

Chỉ cần có thể thắng được Nam Chu là hắn vui rồi!

Hắn quơ chiếc xô đựng chip trống không về bên cạnh như thể khoe khoang, suýt thì đụng vào cánh tay Nam Chu.

Đới Học Lâm vô cùng phấn chấn, cả người lơ lửng như sắp bay lên:

– Anh, anh lấy thêm chip cho em!

Bởi vì thả lỏng tinh thần, thậm chí hắn còn nhân lúc rảnh rỗi bắt chuyện với Nam Chu mấy câu.

Hắn nói với vẻ thờ ơ:

– Cậu thích chiếc máy này đến vậy à?

Nằm ngoài dự đoán của Đới Học Lâm, Nam Chu đáp lại hắn:

– Ừ.

Đới Học Lâm cảm thấy thú vị bèn tiếp tục cuộc đối thoại:

– Tại sao?

Nam Chu đáp:

– Chiếc máy này tốt nhất.

Đới Học Lâm cười nhạt:

– Vậy tại sao ngay từ đầu cậu không dùng?

Nam Chu nhìn chằm chằm màn hình, không quay sang nhìn hắn, chỉ nói qua loa:

– Ồ, sợ anh phát hiện ra nó rất tốt.

… Đến bây giờ mà vẫn còn diễn được.

Đới Học Lâm cảm nhận được sự vùng vẫy trước khi chết trong cuộc đối thoại này.

Chơi loại máy móc như máy đẩy tiền suốt mấy tiếng đồng hồ liền, cho dù không hiểu hết những kỹ xảo bên trong, cũng hiểu được đến bảy tám phần.

Hắn nhìn ra, từ khi Nam Chu ngồi lên chiếc máy này, chiếc máy bắt đầu điên cuồng nuốt sạch chip của cậu, nhưng chỉ phun ra số chip ít ỏi, rõ ràng cậu đã hụt mất tiền vốn.

Hắn cất giọng châm chọc:

– Vậy cậu nhất định phải trông chừng thật tốt nhé, đừng nhường nó cho bất cứ ai.

Nam Chu nói:

– Anh nói đúng.

Đới Học Lâm chỉ thuận tiện nói với Nam Chu kế hoạch của cậu không thể dùng được nữa đâu.

Ai ngờ đâu Nam Chu thực sự dính chặt lấy chiếc máy số 2 không rời một bước, không tiếc cho vào cả đống chip lớn, thậm chí gần như phát điên.

Cậu ta còn bất chấp hơn bản thân Đới Học Lâm ban nãy, đút chip vào ngày càng nhiều.

Ban đầu là 100 chip, sau đó lên đến 200, 300.

Dù sao mỗi lần ô di động chỉ có thể chứa một số lượng chip có hạn, lên đến 20 chip sẽ không thể chứa thêm nữa. Nam Chu nhét liền một mạch nhiều chip như thế, tuy rằng mỗi ván đều có thể vào hơn 20 chip, nhưng trên thực tế đã lãng phí một lượng lớn vốn không nên lãng phí.

Song, tỉ lệ không chiều theo mà liên tục trêu đùa cậu.

Chip trút xuống ồ ạt, rồi biến mất từng đống lớn. Cậu không chớp mắt lấy một cái, y hệt một người máy xinh đẹp, không có tình cảm, không có suy nghĩ, không ngừng lặp đi lặp lại những động tác máy móc đã được lập trình sẵn.

Hành động của Nam Chu khiến Nguyên Minh Thanh lúc thì cảm thấy buồn cười, lúc thì cho rằng cậu có bản lĩnh gì thật, trái tim trong lồng ngực đập thình thịch chẳng chịu nằm yên.

Hôm nay sòng bạc vừa mở cửa đã lục tục có vài ba khách đến, mang tới khoản thu ít ỏi cho Bắc Đẩu Chuyển Hướng.

Khoản tiền vào ít ỏi đó nhanh chóng bị đổi thành chip nhét vào trong máy đẩy tiền.

Những người này tới đây cũng vì có nhiệm vụ, bọn họ không quấy rầy ván cược, chỉ đứng từ xa ló đầu nhìn và lặng lẽ thông báo tình huống trận đấu trên kênh thế giới.

Đội dự bị “Cầu Vồng” cũng trà trộn trong đám người này.

Theo chỉ thị của lãnh đạo không gian đa chiều, bọn họ tạm thời án binh bất động, quan sát tình huống.

Kết thúc ván này mà Như Mộng thắng lớn, bọn họ không cần thiết phải gia nhập vào Như Mộng làm gì.

Trong vòng vây của đàn sói, biểu cảm Lý Ngân Hàng bình tĩnh lạ thường.

Cầu Vồng là gương mặt thân quen với Nguyên Minh Thanh, bây giờ đang lấm la lấm lét nhìn trộm anh ta. Hiện tại còn chưa biết kết cục của ván bài sẽ ra sao, cho dù thế nào Nguyên Minh Thanh vẫn đứng ngồi không yên.

Thấy Lý Ngân Hàng điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra, Nguyên Minh Thanh cảm thấy bộ dạng suy tư nóng lòng như có lửa đốt của mình càng thêm tức cười.

Anh ta không cam lòng, thử hỏi dò cô:

– Cô thực sự không lo lắng chút nào à?

– … Lo chứ.

Dẫu sao trong khoảng thời gian này cũng không có việc gì làm, Lý Ngân Hàng bèn dùng giấy nhớ ghi lại tất cả những thiết bị cờ bạc trong ngoài Bắc Đẩu Chuyển Hướng, đồng thời cũng kiểm kê so sánh rõ ràng từng cái. Cô thuận tay cài chiếc bút ký tên ngang búi tóc tròn, khiến Nam Cực  đang ôm búi tóc ngủ say kêu lên một tiếng, chuyển sang hướng khác, úp mặt xuống tóc chổng mông lên trời, treo người trên chiếc bút ngủ say sưa.

Gần đây nó ham ngủ khác thường, không rõ nguyên nhân, Lý Ngân Hàng cũng không có cách nào với nó hết, đành để mặc nó ngủ vậy thôi.

Cô tự lẩm bẩm phiền não của mình:

– … Ván sau nên chơi gì đây?

Nguyên Minh Thanh khoanh tay nhắc nhở cô:

– Thưa cô, 610 với 356, số chip Đới Học Lâm đang có trong tay sắp gấp đôi Nam Chu rồi.

Lý Ngân Hàng:

– Ờ. Nhất định cậu ấy có kế hoạch của riêng mình.

Nguyên Minh Thanh không hiểu mối quan hệ ràng buộc giữa họ, cho rằng đây chỉ là sự tin tưởng mù quáng không logic. Anh ta hừ một tiếng ra mũi, không phát biểu thêm ý kiến gì.

Ngược lại thì Lý Ngân Hàng rất hiểu lo lắng của anh ta, đang định nói mấy câu trấn an tâm lý người bạn đồng minh này, vừa ngước mắt lên nhìn qua bờ vai Nguyên Minh Thanh bắt gặp hai bóng người quen thuộc, mặt mày thoáng vẻ ngạc nhiên:

– A, là… hai người à?

***

Hai ngày qua, Trần Túc Phong đều ngồi tại quán cà phê đối diện.

Trong khoảng thời gian này, có một kẻ dị hợm gần như viết chữ khả nghi kín người, đeo khẩu trang bất kể ngày đêm, ăn vận dày dặn, luôn ngồi ở vị trí cách cậu ta mấy bước chưa từng rời khỏi.

Trải qua phó bản thập tử nhất sinh kia, hiển nhiên Trần Túc Phong cho rằng người kia do bên nhà sản xuất cử tới giám thị cậu ta, không cho cậu ta hợp tác với Lập Phương Chu. Cho nên cậu ta quyết định giữ trạng thái giằng co.

Nhưng mãi không thấy người kia ra tay, sắp đến giờ kết thúc trận đấu phụ rồi, Trần Túc Phong chỉ đành quyết tâm bước vào Bắc Đẩu Chuyển Hướng.

Nào ngờ người kia cũng theo cậu ta vào trong, hơn nữa còn đi chung một chuyến thang máy.

Khi hai người sóng vai bước vào chung một không gian khép kín, Trần Túc Phong hỏi hắn:

– Anh là ai?

Khi đưa ra nghi ngờ này, một tay Trần Túc Phong luôn để sau lưng, nắm chặt dao găm.

Đối phương hít sâu một hơi.

Sau đó thở ra, phong thái thần bí kia đã vơi đi bảy tám phần:



– … Cậu, muốn vào trong, tôi biết. Tôi cũng muốn vào đây. Bởi vì cậu luôn nhìn chằm chằm, sòng bạc.

Câu nói lắp bắp và rối bòng bong này khiến Trần Túc Phong sững người.

Bộ dạng không thạo tiếng người của hắn làm cho Trần Túc Phong phải sắp xếp và tổng hợp một hồi trong đầu mới miễn cưỡng hiểu được ý hắn muốn nói:

– Anh đang nói, anh cũng muốn vào sòng bạc, bởi vì tôi đang nhìn sòng bạc à?

Người đàn ông đeo khẩu trang:

– Ừ.

Nghi ngờ trong lòng Trần Túc Phong vẫn chưa tiêu tan:

– Anh không tự vào đây một mình được à?

Người đàn ông đeo khẩu trang:

– Tôi, không biết.

Trần Túc Phong:

– … Không biết gì?

Người đàn ông đeo khẩu trang đi đến bên cạnh hàng phím thang máy, chỉ vào mấy phím ấn.

Trần Túc Phong ngây người rất lâu, bỗng dựa vào vách thang máy bật cười.

Từ khi anh Ngu chết, cậu ta chưa từng cười, cũng chưa từng khóc, cả người cứng như kéo căng dây cót, lúc nào cũng thần hồn nát thần tính.

Kết quả người cậu ta gặp thực ra chỉ là một người trẻ tuổi không biết vào sòng bạc thế nào.

Trần Túc Phong dùng mu bàn tay lau nước mắt trào ra, ngả người về phía sau:

– Này, anh đi theo tôi đi.

***

Lý Ngân Hàng nhìn thấy Trần Túc Phong, ngay sau đó nhìn thấy thêm Thiệu Minh Triết, đón nhận ngạc nhiên gấp đôi.

Trần Túc Phong cũng đã đoán được đại khái tình huống của ván cược hiện tại, hàn huyên qua vài câu, bèn đi thẳng vào chủ đề chính:

– Tình huống bây giờ khó lắm à?

Lý Ngân Hàng không hiểu thế cục trước mắt, chỉ biết Nam Chu đã rớt lại sau phân nửa. Trước mắt cũng không biết có cách nào lật ngược tình thế không, chỉ nói mơ hồ:

– Vẫn ổn.

Thiệu Minh Triết nhìn chằm chằm vào chiếc đuôi xù lông vểnh lên trên búi tóc Lý Ngân Hàng, há miệng nói:

– Cô…

Hắn không thể nói tiếp được nữa.

“Ha ha ha…”

Vào sáu giờ chiều, chỉ còn hai tiếng nữa sẽ tới thời khắc kết thúc ván cược, cuối cùng máy số 2 cũng nhảy ra giải một chú hề đặc biệt.

Đới Học Lâm đang đắc chí vì thắng lợi, nghe thấy tiếng động này, tim chợt thắt lại.

Sau giây phút kinh ngạc, hắn cảm thấy cơn hoảng loạn của mình quả thực buồn cười.

Chỉ là giải đặc biệt một chú hề thôi mà.

Cả ngày nay hắn đã quay ra được ba lần rồi, hai chú hề liên tiếp cũng chỉ rơi ra hơn 200 chip…

Khi nhìn thấy 1000 chip thưởng chuẩn bị đổ ập xuống, Đới Học Lâm còn bĩu môi khinh thường.

Sau đó, bên tai hắn bỗng ù lên một tiếng.

 m thanh ù ù này kéo theo âm thanh rào rào của chip rơi vực sâu, chảy vào lối ra, liên miên không ngớt.

100.

300.

500.

Chip màu xanh lam tuôn rơi, tựa hồ xảy ra một cơn lũ cuốn bất ngờ, chôn vùi tinh thần tỉnh táo của Đới Học Lâm, kéo theo bóng đen và cơn nghẹt thở.

Số lượng chip rơi ra vẫn không ngừng gia tăng, sắp sửa lên tới cả nghìn.

… Dựa vào đâu?

Tại sao lại xảy ra chuyện thế này?

Thay đổi bất ngờ xảy ra dường như nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người trừ Lập Phương Chu.

Gương mặt Nam Chu vẫn bình tĩnh đến cùng cực, mặc cho ánh đèn màu nhấp nháy tại máy số 2 nhuộm màu cầu vồng trên cơ thể cậu.

Giang Phảng dựa vào quầy bar, nâng một ly rượu hoa quả, một tay chống cằm, nở nụ cười nhạt.

Lý Ngân Hàng nhìn Nguyên Minh Thanh còn đang ngơ ra, nhún vai tỏ ý “Anh thấy chưa”.

Khúc Kim Sa trố mắt nhìn, vội bước tới trước ba chiếc máy, tập trung xem xét chiếc máy số 2 một hồi nhưng không nhìn ra vấn đề gì.

Ông ta đi vòng quanh ba chiếc máy ba bốn vòng, dùng thân phận của một con bạc từng trải kiểm tra tỉ mỉ, cuối cùng cũng tìm ra được bí mật ẩn giấu bên trong.

Ông ta thầm a lên một tiếng.

… Cái gì mà “cậu ấy vui” là được?

Rõ ràng vừa muốn cậu ta vui vừa muốn cậu ta thắng.

Giang Phảng nói ra câu uy hiếp nửa thật nửa giả cũng chỉ vì muốn ông ta đừng lại gần Nam Chu, đề phòng ông ta lộ ra sơ hở trước mặt hai anh em nhà kia, giúp kế hoạch của bọn họ diễn ra thuận lợi mà thôi.

Đới Học Lâm hoàn toàn đứng hình.

Tay hắn run lên, vội túm lấy vạt áo Nam Chu, ngón tay siết chặt run lẩy bẩy:

– Chiếc máy của cậu có vấn đề!

– Tôi đã nói với anh rồi. – Nam Chu nói – Chiếc máy này rất tốt.

Đới Học Lâm hoàn toàn mất đi thế thắng, mùi máu tươi cuộn trào trong cổ họng, hắn cố nuốt mấy lần mới nuốt trôi được vị tanh tưởi này.

… Rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu?

Rõ ràng hắn đã từng chơi máy số 2, hắn đã từng chơi mà!

Bắt đầu từ ngày hôm qua, hắn đã nhìn chằm chằm từng hành động của Nam Chu, cậu căn bản không có cơ hội sửa máy.

Hơn nữa, nếu máy bị ngoại lực làm hỏng sẽ phát ra âm thanh cảnh báo mà người ta chẳng thể lờ đi.

Cho nên rốt cuộc tại sao lại thế này?!

Hết chương 232

 

------oOo------

 

 

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau