Chương 242: Bắc Đẩu Chuyển Hướng (Hai mươi tám)
***
Kết thúc ván đầu tiên, Như Mộng tổn thất 7000 tích điểm.
Theo thứ tự thuận chiều kim đồng hồ, ván tiếp theo đến lượt Văn Gia Thắng xáo bài.
Hắn mở mặt bài ra, ung dung nhìn thoáng qua, ghi nhớ mặt mấy lá bài quan trọng, đồng thời xác định số lượng không có gì sai sót bèn khép bài trong lòng bàn tay.
Mười bốn lá bài dùng trong ván trước đã bị loại bỏ, xấp bài còn lại 38 lá.
Blackjack vốn dĩ là một trò chơi dựa vào tính bài cộng thêm may mắn. Trước đó bọn họ đã giao hẹn, chơi xong hai ván sẽ lại sử dụng cả 52 quân bài, tiếp tục vòng chơi mới.
38 lá bài so ra dễ xáo hơn nhiều.
Năng lực mô phỏng của Văn Gia Thắng không hề kém cạnh, qua mấy lần lóng ngóng xáo bài, hắn dần dần lên tay, tốc độ cũng ngày một nhanh hơn, những quân bài cứng đập vào nhau lộp độp tựa tiếng búa đập rèn.
Nhưng trong lúc xáo bài, hắn cũng âm thầm tính toán.
Hắn giấu lá 10 Nhép ở trên cùng, lá bài Át Rô ở cuối cùng.
Cho dù hắn có xáo bài ảo diệu thế nào thì hai lá bài này vẫn không thay đổi vị trí.
Hai người còn lại ngồi chắp tay, thầm tính mười quy tắc.
Trước mắt số lượng bài đã giảm xuống chỉ còn 38 lá, vậy thì cục diện dễ tính toán hơn nhiều.
Mười sáu lá bài mười điểm, cũng chính là bộ tứ 10, J, Q, K đã mất đi ba quân, chỉ còn lại mười ba quân.
Còn lại 25 lá bài khác.
Trong đống bài trước mắt, tỉ lệ của loại hai so với loại một là 25/13 = 1,92.
Trong sách tham khảo “Đánh bại nhà cái” mà bọn họ sử dụng, tác giả đã cung cấp một trang bảng biểu số liệu, kết quả hiển thị tỉ lệ 1,92 đã có thể giúp ưu thế giành thắng lợi của người chơi ở trạng thái bình thường tăng lên từ 0%-2%.
Xét trong các thể loại bài của sòng bạc đây đã là một tỉ lệ tương đối lý tưởng rồi.
Nói cách khác, bọn họ chỉ cần phối hợp với nhà cái, đồng thời kết hợp với bài trong tay, thì có thể tăng tỉ lệ thắng lợi của mình.
Khương Chính Bình khá hài lòng với cục diện trước mắt.
Dẫu cho hai anh em họ Đới thuộc dạng ngu xuẩn chỉ có thể dựa vào hướng dẫn để qua màn thì mấy chuyện rập khuôn không cần động não này bọn họ cũng phải biết làm chứ nhỉ.
Huống hồ, hắn tràn đầy tự tin với Văn Gia Thắng.
Ba đường bảo hiểm, đã có thể chính thức tạo thành hiệu quả vây giết với Giang Phảng rồi.
Hắn nhìn Giang Phảng với ánh mắt tràn đầy tự tin, để rồi cuối cùng phải sững sờ.
Có lẽ Giang Phảng đang suy nghĩ, đôi mắt màu xám nhạt giấu bên dưới hàng mi dài, chìm trong bóng tối, như một tảng đá không còn sức sống.
Nhưng khi hắn nhìn Giang Phảng không quá mấy giây, khóe môi Giang Phảng khẽ nhướng lên, tựa nụ hoa đào, phải có người nhìn thì mới bằng lòng nở rộ.
Khương Chính Bình không có lòng dạ nào tán thưởng cái đẹp.
Hắn cảm thấy nụ cười này giả dối vô cùng.
Bởi vì phát hiện được tầm nhìn của hắn cho nên anh mới đeo chiếc mặt nạ hoàn mỹ kia lên.
Khương Chính Bình cảm nhận được sự đáng sợ trong nó.
Hắn tưởng rằng Giang Phảng sẽ tập trung toàn bộ tinh thần vào lá bài trên bàn, sẽ không nhận ra mình đang nhìn trộm.
Vì Giang Phảng vô cùng tự tin hay …
Trong lúc Khương Chính Bình đang rơi vào nỗi lo sợ không yên, Văn Gia Thắng cũng đã xáo bài xong.
Hắn ưu nhã gạt bài thành hình chữ “Nhất” (一), rút lá bài đầu tiên, đặt ngửa trên bàn.
Hắn vươn tay về phía cuối bài rút quân Át mà mình đã bố trí sẵn sàng, cất lời:
– Tôi lấy một quân bài đầu, một quân bài cuối.
Vậy mà ngón tay hắn chạm vào lá bài cuối cùng, một bàn tay bất ngờ vươn ra, nắm chặt cổ tay hắn.
Bàn tay hai người chạm nhau bên trên lá bài cuối, ngón tay Văn Gia Thắng đã chạm vào quân bài đó song không thể tiến thêm một bước.
Giây phút đối diện với tầm mắt Giang Phảng – chủ nhân của cánh tay đột ngột vươn ra, tim Văn Gia Thắng giật thót một cái.
Lẽ nào cậu ta đã biết chuyện mình giấu bài?
Nhưng chuyện này có gì đáng lo kia chứ?
Ban nãy hắn đã biểu hiện xáo bài rất loạn, hắn không tin Giang Phảng có thể nhìn ra được điều gì.
Hơn nữa, cho dù quân Át Rô thực sự ở cuối, vậy thì cũng chỉ là “trùng hợp” không thể coi như hắn gian lận được.
Chỉ trong giây lát, Văn Gia Thắng đã nghĩ ra vô số lý do.
… Cho tới khi hắn cảm thấy ngón tay trỏ của Giang Phảng khẽ vuốt bên dưới cổ tay mình.
Giống hệt như động tác vừa rồi hắn kiểm tra xem Giang Phảng có giấu bài đi không.
Đương nhiên, trừ nhịp tim đập hơi nhanh, Giang Phảng không sờ được gì.
Không kiểm tra được gì, Giang Phảng rụt tay về, mỉm cười hào phóng.
Nụ cười này chặn họng Văn Gia Thắng, khiến hắn không thể thốt ra câu chất vấn, bằng không càng thể hiện hắn đang chột dạ.
Hắn cười lạnh một tiếng:
– Cậu Giang ghi thù thật đấy nhỉ?
Giang Phảng cười đáp:
– Có qua có lại thôi mà.
Chỉ hơi giật mình chứ không có gì nguy hiểm xảy ra, cuối cùng Văn Gia Thắng vẫn thành công lấy lá bài cuối đi.
Đặt bài một sấp một ngửa xong, tim hắn cũng vững hơn.
Hắn thắng chắc rồi.
Blackjack là bài lớn nhất trong trò chơi, huống hồ, lần này bài ngửa là 10 chứ không phải Át. Mặc dù đã nhảy qua bước “mua bảo hiểm” có thể thêm lợi nhuận, nhưng bài hiện tại cũng đủ sức hấp dẫn rồi.
Trong xấp bài còn lại, chỉ có ba lá Át, tính theo tỉ lệ, trừ Át ra, những quân bài có giá trị và màu sắc khác chiếm tỉ lệ cao hơn nhiều.
Cho dù Giang Phảng có may mắn rút trúng 21 điểm trong số những lá bài hắn đã xáo, vậy cuối cùng cũng chỉ coi như hòa.
Thậm chí Văn Gia Thắng còn hi vọng Giang Phảng rút được bài lớn hơn.
Rút được bài lớn thì tốt rồi. Đặt cược càng nhiều, thua càng thảm.
Văn Gia Thắng không phải là người chịu được thiệt.
Lần trước Giang Phảng đã được lãi từ Blackjack, hắn muốn để Giang Phảng phải nôn ra số tích điểm kiếm được từ Blackjack.
Sau khi nhà cái bốc bài, nhà thường cũng rút bài theo thứ tự.
Giang Phảng rút bài cuối cùng cũng không rút theo thứ tự.
Nhìn thấy động tác kia, tim Khương Chính Bình kêu lộp bộp.
Không phải có gì đặc biệt khác thường, dù sao bắt đầu từ ván trước, những người khác đều bốc như vậy.
Nó bắt nguồn từ sự không tin tưởng Giang Phảng, cách đối phó này hoàn toàn hợp tình hợp lý.
Vậy tại sao bọn họ lại không tin tưởng Giang Phảng?
Bởi vì được biết Giang Phảng từng làm việc ở sòng bạc, hơn nữa…
Tim Khương Chính Bình chợt thắt lại…
Cơn sợ hãi sắc nhọn dâng lên quét qua màng nhĩ hắn giống như móng tay sượt qua bảng đen, người bên cạnh không nghe thấy, nhưng đối với hắn lại như sấm rền bên tai.
… Huống hồ, ngay từ khi bắt đầu ván cược, Giang Phảng đã thể hiện một loạt thao tác vô nghĩa với bài.
Giang Phảng thể hiện kỹ thuật ấy với mục đích gì?
Rốt cuộc để thể hiện năng lực của mình, hay gieo rắc hạt giống trong tim ba người kia dẫn tới bọn họ rút bài không theo thứ tự, đặt xuống nền móng cho những ván bài tiếp theo, giúp anh cũng có quyền lợi thoải mái rút bài không theo thứ tự?
Khương Chính Bình càng suy nghĩ, mồ hôi lạnh dần chảy xuôi.
Thế nhưng khi nhìn rõ quân bài ngửa mà Giang Phảng rút được, trái tim hắn lập tức thả lỏng.
… Một lá J, một lá 6.
Dù sao cũng không thể tính là bài đặc biệt tốt.
Tính ra thì bài của Đới Học Lâm cũng không tệ.
Hắn rút được một lá 3, một lá 4.
So với một lá 9 một lá Q của Đới Học Bân thì bây giờ hắn chính là người có số thấp nhất trong số tất cả mọi người ở đây. An toàn nhất, cách khả năng “nổ bài” xa nhất.
Đới Học Bân quyết định dừng ở con số 19, không rút thêm bài nữa.
Đới Học Lâm như được cổ vũ, suy nghĩ càng ngày càng nhanh.
Vốn dĩ đã mất đi 13 lá có giá trị 10 điểm, giờ lại mất đi thêm 3 lá nữa.
Những loại bài khác mất đi bốn lá, cũng không tốt được hơn bao nhiêu.
Từ đầu đến giờ đều gian lận, bây giờ phải chọn bừa, cuối cùng hắn mới cảm nhận được mồ hôi lạnh khẽ lan ra trên sống lưng.
Từng đợt hormone kích thích xộc lên trên khiến hắn đứng ngồi không yên.
Một nửa linh hồn hắn gửi gắm vào tỉ lệ, một nửa gửi gắm vào may mắn. Đầu ngón tay mướt mồ hôi cọ vào nhau, hắn dùng thái độ gần như thành kính rút một lá từ trong xấp bài.
Chờ cho nhìn rõ mặt bài, hắn vui tới mức muốn hét lên thành tiếng.
4!
Tổng điểm của hắn cộng lại chỉ có 11, qua vòng này, với những lá bài Giang Phảng hiện cầm trong tay, tỉ lệ nổ bài của anh sẽ cao hơn một chút!
16 điểm, vốn dĩ đã nằm trong giới hạn khá khó xử.
Chỉ cần rút được con số lớn hơn năm, anh sẽ lập tức nổ bài và thất bại.
Nếu anh cẩn thận hơn, bây giờ sẽ phải đắn đo xem có nên dừng vào lúc này không?
Song, chẳng biết may mắn hay bất hạnh, vòng này Giang Phảng bốc được 2.
Điểm của anh đã lên tới 18.
Khóe miệng Đới Học Lâm nhếch lên không thể khống chế.
18 điểm!
Chỉ thấp hơn 1 điểm so với Đới Học Bân đã bỏ bài!
Nếu Giang Phảng xin dừng ở đây, vậy số điểm cũng không cao hơn Đới Học Bân, trực tiếp tính thua!
Nếu tiếp tục, khả năng nổ bài của anh sẽ lập tức cao lên không chỉ một lần.
Ba nhà, thể nào cũng có một nhà lớn hơn anh.
Đây chính là niềm vui khi vây giết sao?
Lúc này quả thực Giang Phảng bắt đầu do dự.
Anh quay đầu gọi Nam Chu:
– Thầy Nam, Thầy Nam.
Nam Chu đang chăm chú quan sát ván bài:
– Hả?
Hai tay Giang Phảng bám vào lưng ghế, tựa cằm lên mu bàn tay nhìn về phía cậu, cực kỳ giống con hồ ly trắng dùng puppy eyes làm nũng với con người:
– Em nói ván này anh nên cược bao nhiêu.
Nam Chu cũng ngồi xổm xuống, bóng dáng hai người tạo thành một tư thế bí mật.
Nam Chu hỏi
– Tỉ lệ ăn là bao nhiêu?
– Nhà cái đền nhà thường và nhà thường đền nhà cái đều là 1 ăn 1. Anh cược bao nhiêu, đối phương sẽ phải trả anh bấy nhiêu.
Nam Chu suy nghĩ:
– Vậy thì năm mươi nghìn đi.
Giang Phảng đồng ý luôn:
– Được.
Anh xoay người, đối diện với ba đôi mắt khó tin, anh bình tĩnh đếm chip đặt lên bàn cược.
Đới Học Lâm cảm thấy khó hiểu:
– Cậu vẫn muốn tiếp tục rút bài à?
Giang Phảng thẳng thừng:
– Anh không nghe thấy gì sao? Bạn tôi nói muốn tiếp tục.
Điên rồi ư?
18 điểm, tính theo xác suất, nguy hiểm nổ bài không phải ván đóng thuyền thì cũng như múa trên mũi đao.
Giang Phảng điên rồi mới đi vào con đường chết.
Lẽ nào cậu ta đã có tính toán cho riêng mình?
Năm mươi nghìn tích điểm.
Bị ép phải nghĩ đến trên mười nghìn tích điểm, Đới Học Lâm sợ hãi.
Hắn nhớ lại sự đáng sợ của kỹ năng đổ xúc xắc thuộc về Giang Phảng, cơn tê dại bắt đầu lan ra từ sâu trong xương, thậm chí hắn còn không thể nắm chắc bài, chỉ muốn từ bỏ ngay đây thôi.
Nếu bỏ bài, mỗi người bọn họ chỉ cần bỏ ra 1000 tích điểm trong tay là được.
Cớ gì phải mạo hiểm như vậy?
Nhìn thấy ánh mắt dao động của Đới Học Lâm, Văn Gia Thắng không hài lòng, dùng ngón út khẽ gõ mặt bàn.
Tiếp tục cho tôi!
Bình tĩnh! Chẳng qua đó chỉ là cái bẫy ép chúng ta phải bỏ bài mà thôi.
Hai người vô dụng không tin nổi vào bản thân mình, lẽ nào không tin tưởng vào tôi?
Cùng lắm thì hoà, có gì phải căng thẳng chứ?
Có lẽ đã quên cầu nguyện với nữ thần may mắn, Đới Học Lâm mơ hồ rút trúng lá 8, vừa hay bằng với số điểm của Đới Học Bân.
Nhận được ánh mắt ra hiệu của Văn Gia Thắng, hắn lựa chọn dừng bài.
Bây giờ chỉ còn mình Giang Phảng.
Văn Gia Thắng ra hiệu cho anh tiếp tục.
Giang Phảng vươn tay đến vị trí quân bài cuối cùng, đầu ngón tay đặt hờ bên trên, khẽ gõ hai cái vào hư không, lựa chọn quân bài cuối cùng, mở bài ra trước mặt mọi người.
Khoảnh khắc Văn Gia Thắng thảnh thơi nhìn thấy mặt bài, hắn mất đi phong độ, đứng phắt dậy.
Theo động tác đứng lên của hắn, chiếc ghế giống như một bệnh nhân hạ đường huyết, ngả về phía sau kêu rầm một tiếng trầm trầm. Khiến hai anh em chim cút họ Đới vốn đang căng thẳng càng thêm sợ hãi không nói thành lời.
Giang Phảng chống hai tay trên mặt bàn, mỉm cười đặt quân bài Át Rô mà Văn Gia Thắng nhìn chằm chằm ra trước mắt, mười ngón tay chạm vào hai bên, dùng ngón trỏ chậm rãi vuốt ve mép bài, nhưng chẳng khác nào lưỡi dao mang theo rãnh máu xẹt ngang trái tim Văn Gia Thắng.
– Lá Át này, tôi tính là 1 điểm.
Hết chương 241
------oOo------
Kết thúc ván đầu tiên, Như Mộng tổn thất 7000 tích điểm.
Theo thứ tự thuận chiều kim đồng hồ, ván tiếp theo đến lượt Văn Gia Thắng xáo bài.
Hắn mở mặt bài ra, ung dung nhìn thoáng qua, ghi nhớ mặt mấy lá bài quan trọng, đồng thời xác định số lượng không có gì sai sót bèn khép bài trong lòng bàn tay.
Mười bốn lá bài dùng trong ván trước đã bị loại bỏ, xấp bài còn lại 38 lá.
Blackjack vốn dĩ là một trò chơi dựa vào tính bài cộng thêm may mắn. Trước đó bọn họ đã giao hẹn, chơi xong hai ván sẽ lại sử dụng cả 52 quân bài, tiếp tục vòng chơi mới.
38 lá bài so ra dễ xáo hơn nhiều.
Năng lực mô phỏng của Văn Gia Thắng không hề kém cạnh, qua mấy lần lóng ngóng xáo bài, hắn dần dần lên tay, tốc độ cũng ngày một nhanh hơn, những quân bài cứng đập vào nhau lộp độp tựa tiếng búa đập rèn.
Nhưng trong lúc xáo bài, hắn cũng âm thầm tính toán.
Hắn giấu lá 10 Nhép ở trên cùng, lá bài Át Rô ở cuối cùng.
Cho dù hắn có xáo bài ảo diệu thế nào thì hai lá bài này vẫn không thay đổi vị trí.
Hai người còn lại ngồi chắp tay, thầm tính mười quy tắc.
Trước mắt số lượng bài đã giảm xuống chỉ còn 38 lá, vậy thì cục diện dễ tính toán hơn nhiều.
Mười sáu lá bài mười điểm, cũng chính là bộ tứ 10, J, Q, K đã mất đi ba quân, chỉ còn lại mười ba quân.
Còn lại 25 lá bài khác.
Trong đống bài trước mắt, tỉ lệ của loại hai so với loại một là 25/13 = 1,92.
Trong sách tham khảo “Đánh bại nhà cái” mà bọn họ sử dụng, tác giả đã cung cấp một trang bảng biểu số liệu, kết quả hiển thị tỉ lệ 1,92 đã có thể giúp ưu thế giành thắng lợi của người chơi ở trạng thái bình thường tăng lên từ 0%-2%.
Xét trong các thể loại bài của sòng bạc đây đã là một tỉ lệ tương đối lý tưởng rồi.
Nói cách khác, bọn họ chỉ cần phối hợp với nhà cái, đồng thời kết hợp với bài trong tay, thì có thể tăng tỉ lệ thắng lợi của mình.
Khương Chính Bình khá hài lòng với cục diện trước mắt.
Dẫu cho hai anh em họ Đới thuộc dạng ngu xuẩn chỉ có thể dựa vào hướng dẫn để qua màn thì mấy chuyện rập khuôn không cần động não này bọn họ cũng phải biết làm chứ nhỉ.
Huống hồ, hắn tràn đầy tự tin với Văn Gia Thắng.
Ba đường bảo hiểm, đã có thể chính thức tạo thành hiệu quả vây giết với Giang Phảng rồi.
Hắn nhìn Giang Phảng với ánh mắt tràn đầy tự tin, để rồi cuối cùng phải sững sờ.
Có lẽ Giang Phảng đang suy nghĩ, đôi mắt màu xám nhạt giấu bên dưới hàng mi dài, chìm trong bóng tối, như một tảng đá không còn sức sống.
Nhưng khi hắn nhìn Giang Phảng không quá mấy giây, khóe môi Giang Phảng khẽ nhướng lên, tựa nụ hoa đào, phải có người nhìn thì mới bằng lòng nở rộ.
Khương Chính Bình không có lòng dạ nào tán thưởng cái đẹp.
Hắn cảm thấy nụ cười này giả dối vô cùng.
Bởi vì phát hiện được tầm nhìn của hắn cho nên anh mới đeo chiếc mặt nạ hoàn mỹ kia lên.
Khương Chính Bình cảm nhận được sự đáng sợ trong nó.
Hắn tưởng rằng Giang Phảng sẽ tập trung toàn bộ tinh thần vào lá bài trên bàn, sẽ không nhận ra mình đang nhìn trộm.
Vì Giang Phảng vô cùng tự tin hay …
Trong lúc Khương Chính Bình đang rơi vào nỗi lo sợ không yên, Văn Gia Thắng cũng đã xáo bài xong.
Hắn ưu nhã gạt bài thành hình chữ “Nhất” (一), rút lá bài đầu tiên, đặt ngửa trên bàn.
Hắn vươn tay về phía cuối bài rút quân Át mà mình đã bố trí sẵn sàng, cất lời:
– Tôi lấy một quân bài đầu, một quân bài cuối.
Vậy mà ngón tay hắn chạm vào lá bài cuối cùng, một bàn tay bất ngờ vươn ra, nắm chặt cổ tay hắn.
Bàn tay hai người chạm nhau bên trên lá bài cuối, ngón tay Văn Gia Thắng đã chạm vào quân bài đó song không thể tiến thêm một bước.
Giây phút đối diện với tầm mắt Giang Phảng – chủ nhân của cánh tay đột ngột vươn ra, tim Văn Gia Thắng giật thót một cái.
Lẽ nào cậu ta đã biết chuyện mình giấu bài?
Nhưng chuyện này có gì đáng lo kia chứ?
Ban nãy hắn đã biểu hiện xáo bài rất loạn, hắn không tin Giang Phảng có thể nhìn ra được điều gì.
Hơn nữa, cho dù quân Át Rô thực sự ở cuối, vậy thì cũng chỉ là “trùng hợp” không thể coi như hắn gian lận được.
Chỉ trong giây lát, Văn Gia Thắng đã nghĩ ra vô số lý do.
… Cho tới khi hắn cảm thấy ngón tay trỏ của Giang Phảng khẽ vuốt bên dưới cổ tay mình.
Giống hệt như động tác vừa rồi hắn kiểm tra xem Giang Phảng có giấu bài đi không.
Đương nhiên, trừ nhịp tim đập hơi nhanh, Giang Phảng không sờ được gì.
Không kiểm tra được gì, Giang Phảng rụt tay về, mỉm cười hào phóng.
Nụ cười này chặn họng Văn Gia Thắng, khiến hắn không thể thốt ra câu chất vấn, bằng không càng thể hiện hắn đang chột dạ.
Hắn cười lạnh một tiếng:
– Cậu Giang ghi thù thật đấy nhỉ?
Giang Phảng cười đáp:
– Có qua có lại thôi mà.
Chỉ hơi giật mình chứ không có gì nguy hiểm xảy ra, cuối cùng Văn Gia Thắng vẫn thành công lấy lá bài cuối đi.
Đặt bài một sấp một ngửa xong, tim hắn cũng vững hơn.
Hắn thắng chắc rồi.
Blackjack là bài lớn nhất trong trò chơi, huống hồ, lần này bài ngửa là 10 chứ không phải Át. Mặc dù đã nhảy qua bước “mua bảo hiểm” có thể thêm lợi nhuận, nhưng bài hiện tại cũng đủ sức hấp dẫn rồi.
Trong xấp bài còn lại, chỉ có ba lá Át, tính theo tỉ lệ, trừ Át ra, những quân bài có giá trị và màu sắc khác chiếm tỉ lệ cao hơn nhiều.
Cho dù Giang Phảng có may mắn rút trúng 21 điểm trong số những lá bài hắn đã xáo, vậy cuối cùng cũng chỉ coi như hòa.
Thậm chí Văn Gia Thắng còn hi vọng Giang Phảng rút được bài lớn hơn.
Rút được bài lớn thì tốt rồi. Đặt cược càng nhiều, thua càng thảm.
Văn Gia Thắng không phải là người chịu được thiệt.
Lần trước Giang Phảng đã được lãi từ Blackjack, hắn muốn để Giang Phảng phải nôn ra số tích điểm kiếm được từ Blackjack.
Sau khi nhà cái bốc bài, nhà thường cũng rút bài theo thứ tự.
Giang Phảng rút bài cuối cùng cũng không rút theo thứ tự.
Nhìn thấy động tác kia, tim Khương Chính Bình kêu lộp bộp.
Không phải có gì đặc biệt khác thường, dù sao bắt đầu từ ván trước, những người khác đều bốc như vậy.
Nó bắt nguồn từ sự không tin tưởng Giang Phảng, cách đối phó này hoàn toàn hợp tình hợp lý.
Vậy tại sao bọn họ lại không tin tưởng Giang Phảng?
Bởi vì được biết Giang Phảng từng làm việc ở sòng bạc, hơn nữa…
Tim Khương Chính Bình chợt thắt lại…
Cơn sợ hãi sắc nhọn dâng lên quét qua màng nhĩ hắn giống như móng tay sượt qua bảng đen, người bên cạnh không nghe thấy, nhưng đối với hắn lại như sấm rền bên tai.
… Huống hồ, ngay từ khi bắt đầu ván cược, Giang Phảng đã thể hiện một loạt thao tác vô nghĩa với bài.
Giang Phảng thể hiện kỹ thuật ấy với mục đích gì?
Rốt cuộc để thể hiện năng lực của mình, hay gieo rắc hạt giống trong tim ba người kia dẫn tới bọn họ rút bài không theo thứ tự, đặt xuống nền móng cho những ván bài tiếp theo, giúp anh cũng có quyền lợi thoải mái rút bài không theo thứ tự?
Khương Chính Bình càng suy nghĩ, mồ hôi lạnh dần chảy xuôi.
Thế nhưng khi nhìn rõ quân bài ngửa mà Giang Phảng rút được, trái tim hắn lập tức thả lỏng.
… Một lá J, một lá 6.
Dù sao cũng không thể tính là bài đặc biệt tốt.
Tính ra thì bài của Đới Học Lâm cũng không tệ.
Hắn rút được một lá 3, một lá 4.
So với một lá 9 một lá Q của Đới Học Bân thì bây giờ hắn chính là người có số thấp nhất trong số tất cả mọi người ở đây. An toàn nhất, cách khả năng “nổ bài” xa nhất.
Đới Học Bân quyết định dừng ở con số 19, không rút thêm bài nữa.
Đới Học Lâm như được cổ vũ, suy nghĩ càng ngày càng nhanh.
Vốn dĩ đã mất đi 13 lá có giá trị 10 điểm, giờ lại mất đi thêm 3 lá nữa.
Những loại bài khác mất đi bốn lá, cũng không tốt được hơn bao nhiêu.
Từ đầu đến giờ đều gian lận, bây giờ phải chọn bừa, cuối cùng hắn mới cảm nhận được mồ hôi lạnh khẽ lan ra trên sống lưng.
Từng đợt hormone kích thích xộc lên trên khiến hắn đứng ngồi không yên.
Một nửa linh hồn hắn gửi gắm vào tỉ lệ, một nửa gửi gắm vào may mắn. Đầu ngón tay mướt mồ hôi cọ vào nhau, hắn dùng thái độ gần như thành kính rút một lá từ trong xấp bài.
Chờ cho nhìn rõ mặt bài, hắn vui tới mức muốn hét lên thành tiếng.
4!
Tổng điểm của hắn cộng lại chỉ có 11, qua vòng này, với những lá bài Giang Phảng hiện cầm trong tay, tỉ lệ nổ bài của anh sẽ cao hơn một chút!
16 điểm, vốn dĩ đã nằm trong giới hạn khá khó xử.
Chỉ cần rút được con số lớn hơn năm, anh sẽ lập tức nổ bài và thất bại.
Nếu anh cẩn thận hơn, bây giờ sẽ phải đắn đo xem có nên dừng vào lúc này không?
Song, chẳng biết may mắn hay bất hạnh, vòng này Giang Phảng bốc được 2.
Điểm của anh đã lên tới 18.
Khóe miệng Đới Học Lâm nhếch lên không thể khống chế.
18 điểm!
Chỉ thấp hơn 1 điểm so với Đới Học Bân đã bỏ bài!
Nếu Giang Phảng xin dừng ở đây, vậy số điểm cũng không cao hơn Đới Học Bân, trực tiếp tính thua!
Nếu tiếp tục, khả năng nổ bài của anh sẽ lập tức cao lên không chỉ một lần.
Ba nhà, thể nào cũng có một nhà lớn hơn anh.
Đây chính là niềm vui khi vây giết sao?
Lúc này quả thực Giang Phảng bắt đầu do dự.
Anh quay đầu gọi Nam Chu:
– Thầy Nam, Thầy Nam.
Nam Chu đang chăm chú quan sát ván bài:
– Hả?
Hai tay Giang Phảng bám vào lưng ghế, tựa cằm lên mu bàn tay nhìn về phía cậu, cực kỳ giống con hồ ly trắng dùng puppy eyes làm nũng với con người:
– Em nói ván này anh nên cược bao nhiêu.
Nam Chu cũng ngồi xổm xuống, bóng dáng hai người tạo thành một tư thế bí mật.
Nam Chu hỏi
– Tỉ lệ ăn là bao nhiêu?
– Nhà cái đền nhà thường và nhà thường đền nhà cái đều là 1 ăn 1. Anh cược bao nhiêu, đối phương sẽ phải trả anh bấy nhiêu.
Nam Chu suy nghĩ:
– Vậy thì năm mươi nghìn đi.
Giang Phảng đồng ý luôn:
– Được.
Anh xoay người, đối diện với ba đôi mắt khó tin, anh bình tĩnh đếm chip đặt lên bàn cược.
Đới Học Lâm cảm thấy khó hiểu:
– Cậu vẫn muốn tiếp tục rút bài à?
Giang Phảng thẳng thừng:
– Anh không nghe thấy gì sao? Bạn tôi nói muốn tiếp tục.
Điên rồi ư?
18 điểm, tính theo xác suất, nguy hiểm nổ bài không phải ván đóng thuyền thì cũng như múa trên mũi đao.
Giang Phảng điên rồi mới đi vào con đường chết.
Lẽ nào cậu ta đã có tính toán cho riêng mình?
Năm mươi nghìn tích điểm.
Bị ép phải nghĩ đến trên mười nghìn tích điểm, Đới Học Lâm sợ hãi.
Hắn nhớ lại sự đáng sợ của kỹ năng đổ xúc xắc thuộc về Giang Phảng, cơn tê dại bắt đầu lan ra từ sâu trong xương, thậm chí hắn còn không thể nắm chắc bài, chỉ muốn từ bỏ ngay đây thôi.
Nếu bỏ bài, mỗi người bọn họ chỉ cần bỏ ra 1000 tích điểm trong tay là được.
Cớ gì phải mạo hiểm như vậy?
Nhìn thấy ánh mắt dao động của Đới Học Lâm, Văn Gia Thắng không hài lòng, dùng ngón út khẽ gõ mặt bàn.
Tiếp tục cho tôi!
Bình tĩnh! Chẳng qua đó chỉ là cái bẫy ép chúng ta phải bỏ bài mà thôi.
Hai người vô dụng không tin nổi vào bản thân mình, lẽ nào không tin tưởng vào tôi?
Cùng lắm thì hoà, có gì phải căng thẳng chứ?
Có lẽ đã quên cầu nguyện với nữ thần may mắn, Đới Học Lâm mơ hồ rút trúng lá 8, vừa hay bằng với số điểm của Đới Học Bân.
Nhận được ánh mắt ra hiệu của Văn Gia Thắng, hắn lựa chọn dừng bài.
Bây giờ chỉ còn mình Giang Phảng.
Văn Gia Thắng ra hiệu cho anh tiếp tục.
Giang Phảng vươn tay đến vị trí quân bài cuối cùng, đầu ngón tay đặt hờ bên trên, khẽ gõ hai cái vào hư không, lựa chọn quân bài cuối cùng, mở bài ra trước mặt mọi người.
Khoảnh khắc Văn Gia Thắng thảnh thơi nhìn thấy mặt bài, hắn mất đi phong độ, đứng phắt dậy.
Theo động tác đứng lên của hắn, chiếc ghế giống như một bệnh nhân hạ đường huyết, ngả về phía sau kêu rầm một tiếng trầm trầm. Khiến hai anh em chim cút họ Đới vốn đang căng thẳng càng thêm sợ hãi không nói thành lời.
Giang Phảng chống hai tay trên mặt bàn, mỉm cười đặt quân bài Át Rô mà Văn Gia Thắng nhìn chằm chằm ra trước mắt, mười ngón tay chạm vào hai bên, dùng ngón trỏ chậm rãi vuốt ve mép bài, nhưng chẳng khác nào lưỡi dao mang theo rãnh máu xẹt ngang trái tim Văn Gia Thắng.
– Lá Át này, tôi tính là 1 điểm.
Hết chương 241
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất