Chương 26: Cuộc sống thường ngày của Tiểu Minh (Mười ba)
***
Tóc dưới đường ống nước.
Dấu vết sau bức tường.
Người chị gái biến mất.
Chiêu bài “hồi sinh” trong giáo lý tà môn…
Lắp ghép những manh mối phân tán lại, đều hướng về một kết cục thảm hại nhất.
Từ khi nhìn thấy bức vẽ gia đình phía sau giấy dán tường, Thẩm Khiết đã cảm thấy có gì đó sai sai.
Chị ta có con, cho nên chị ta biết, phần lớn những đứa trẻ khi vẽ tranh đều không theo đuổi tả thực hoàn toàn.
Thứ đứa bé vẽ ra chính là hình ảnh lý tưởng trong lòng nó.
Nhưng trong bức tranh của Tiểu Minh chỉ có bố và người chị gái trẻ tuổi.
Không có mẹ.
Đội “Lập Phương Chu” trong phòng trẻ con đã dừng việc thảo luận, tắt đèn rồi.
Bọn họ còn phải để Giang Phảng hoàn thành nhiệm vụ đêm nay.
Lý Ngân Hàng rất tự giác gục xuống bàn ngủ.
Nam Chu nằm nghiêng trên tấm thảm dưới đất, dựa vào ánh sáng loang lổ của chiếc đèn đêm, nhìn vào bức vẽ có vẻ như hiền hòa nhưng lại thoáng hiện vẻ bất thường trên bức tường.
Từ nhỏ cậu đã vẽ tranh, đã từng làm giáo viên dạy mỹ thuật, vì thế cậu có thể hiểu được sự yêu thích của trẻ con với vẽ tranh.
Rất có khả năng là do không ấn tượng với mẹ, cũng không hướng về mẹ nên Tiểu Minh mới vẽ bức tranh thế kia.
Có lẽ mẹ Tiểu Minh đã chết trước khi cậu bé có nhận thức.
Trong thế giới nhỏ bé của Tiểu Minh, cậu chỉ có bố và chị.
Bởi vì không có khái niệm về mẹ, cho nên cậu bé hoàn toàn không phù hợp với “đứa con hiếu thảo” trong quy định của giáo lý.
Nam Chu nghĩ, có lẽ đây chính là nguyên nhân mà người bố không lựa chọn đứa con trai nhỏ.
Cậu lại nghĩ, chị gái của Tiểu Minh, một thiếu nữ thanh xuân thích dùng nước hoa Chanel, thực sự đã dâng mệnh mình lên sao?
Nhật ký của Tiểu Minh viết trong nhà cậu bé luôn không có người.
Tiểu Minh tô đen tất cả những từ ngữ có liên quan tới gia đình, đây là biểu hiện của sự né tránh và chán ghét.
Tiểu Minh nấu cơm một mình, chơi game một mình, tắm rửa một mình, ngủ một mình.
Cho dù xem được một bộ phim hay cũng không có ai để chia sẻ.
… Vào những lúc đó, chị gái của Tiểu Minh đã đi đâu?
Chị gái của Tiểu Minh đã từng có mẹ.
Rốt cuộc là cô bé bị bố mình ép buộc hiến tế hay là vì khoảng hồi ức thơ ấu đẹp đẽ không thể dứt bỏ với mẹ mình mà cam tâm tình nguyện hiến tế bản thân?
Nam Chu gác tay lên trán, nhắm mắt suy tư.
Cậu lại không phân được rõ khả năng nào đáng buồn hơn.
Cơ Đốc Thần Công Môn không có thần lực để hồi sinh người chết.
Điểm này không cần phải nghi ngờ.
Vậy nên, cho dù người bố có tốn tiền để trở thành cán bộ, bọn họ cũng sẽ không thực sự giết chết một thiếu nữ.
Cậu không biết khi người bố giết con gái có được sự đồng ý của cô bé không.
Nhưng khi ấy, chắc chắn trong lòng ông ta tràn đầy kì vọng dịu dàng.
Cái chết ấy tới một cách lặng lẽ.
Ít nhất vào ngày mà bọn họ tới, đêm ngày mồng 2 tháng 7 rạng sáng ngày mồng 3 tháng 7, bọn họ và Tiểu Minh đều không nghe thấy tiếng hét thảm thiết trong nhà.
Không có vùng vẫy, không có tiếng động.
Tất cả đều xuất phát từ tình yêu mù quáng.
Người bố tiễn con gái mình đi chết, có thể là treo cổ, cũng có thể là uống thuốc an thần quá liều.
Ông ta dựa vào giường, nhìn chằm chằm khuôn mặt cô và chờ đợi kỳ tích.
Nhưng theo thời gian dần trôi, ông ta cũng dần trở nên sốt sắng.
Cô gái trên giường không xách đèn dẫn đường dẫn theo linh hồn của người mẹ quay về. Mà ngược lại, sự sống của cô gái cũng dần tiêu tan.
Ông ta chạm vào đôi môi cô gái, rất lạnh.
Ông ta vuốt ve lòng bàn tay cô, càng lạnh hơn.
Dưới mũi không có dòng khí, lồng ngực không phập phồng, mạch không hề đập.
Không cần tới một buổi tối, người đàn ông cũng đã đủ ý thức được rằng mình đã bị lừa.
Con trai nhỏ vẫn còn ngủ say trong phòng.
Vì thế, người bố có suy sụp cũng chỉ có thể im lặng.
Người vợ không thể nào sống lại được nữa.
Con gái cũng không còn.
Nhưng mà… nếu như bị con trai phát hiện…
Khi ấy, đứng trên lập trường của một người đàn ông phải nuôi dưỡng hai đứa con, ông ta sẽ lựa chọn thế nào.
Là người bố dung túng đứng nhìn con gái mình chết, ông ta sẽ bị cảnh sát dẫn đi.
Trong một đêm Tiểu Minh sẽ mất đi tất cả người thân.
Quan trọng hơn là người đàn ông sợ gánh trách nhiệm.
Ông ta không thể gánh nổi cái kết cục thảm khốc này.
Ông ta lựa chọn trốn tránh, ông ta chỉ có thể trốn tránh.
Vì thế, chiếc tủ dụng cụ được mở ra.
Ống thoát nước được thông.
Nồi áp suất sôi lên ùng ục.
Quần áo, giày dép của con gái được đóng gói cẩn thận.
Chỉ trong một đêm, người bố run lẩy bẩy, lòng tràn đầy tuyệt vọng xóa bỏ tất cả những dấu vết của con gái trong nhà.
Cùng lúc đó.
Thẩm Khiết ở chung một không gian nghĩ tới mà cả người rét run. Chị ta phải nhắm chặt mắt mới có thể thoát khỏi bi kịch khiến người ta như ngâm trong hầm băng.
Khỉ Còm và huấn luyện thể hình đều đợi ý kiến của chị ta.
Thẩm Khiết chớp mắt, đứng dậy vỗ vỗ mái tóc rối loạn của khỉ còm.
Manh mối mà hắn tìm được trị giá 400 tích điểm.
Phó bản đã được đẩy mạnh tới mức độ này, có lẽ manh mối chính đã gần hết rồi.
Thẩm Khiết nói:
– Ngủ đi. Chưa biết chừng sáng mai thức chúng ta có thể rời khỏi đây.
Khỉ Còm khó khăn xê dịch hông, nhìn thấy ánh sáng trên màn hình hắn vẫn còn sợ hãi:
– Hay là chúng ta tới phòng khách ngủ đi?
– Trên người cậu còn bị thương, đừng cử động. – Thẩm Khiết nhìn bộ dạng nhếch nhác của hắn, kéo máy tính tới bên cạnh. Khi nhìn vào Khỉ Còm, ánh mắt luôn khôn khéo của chị ta lại hiện lên chút biến hóa hiếm thấy, giống như đang nhìn đứa con đang bị ốm của chị ta.
– Chị và Tiểu Thân ở đây với cậu.
…
Sự thực chứng minh, Thẩm Khiết đã quá lạc quan.
Niềm vui khi phát hiện manh mối vào ngày hôm qua đã biến mất ngay khi trời sáng.
Vừa tỉnh giấc, cửa không xuất hiện.
Căn phòng ngủ lại rút nhỏ thêm một vòng.
Hơn nữa còn xảy ra biến hóa kỳ quái.
Khe sàn nhà biến thành răng cưa, trần nhà cuộn sóng, tay nắm cửa có hàm răng lởm chởm giống như răng người.
Cả gian phòng xiêu vẹo lơ lửng giữa không trung như một món hàng lỗi bị thiêu hủy trong lò, hệt như thể một hộp giấy bị đứa trẻ con thuận tay bóp nát.
Càng gay go hơn chính là ban đầu chỉ có căn phòng thu nhỏ.
Bây giờ, tỉ lệ thu nhỏ gia tăng khiến cho tất cả các vật dụng trong nhà đều biến nhỏ!
Ngay cả bức vẽ trên tường cũng xảy ra biến đổi.
Miệng của những nhân vật đều xiêu vẹo hướng ra bên ngoài, từ một bức tranh bình thường biến thành một bức tranh vừa khủng bố vừa tức cười khiến người ta không thể nhìn thẳng.
Máy tính, bài tập hè, nhật ký, đều bị thu nhỏ.
Bài tập nghỉ hè chỉ còn bé bằng bàn tay, giống như sách bản thu nhỏ.
Bọn họ tựa như người khổng lồ xông nhầm vào thành phố đồ chơi hay là vương quốc của người tí hon.
Hoàn toàn có thể dự đoán được, nếu như tình huống này cứ tiếp diễn, ngày mai, ngày kia, bọn họ sẽ bị áp lực của căn phòng không ngừng thu nhỏ này nghiền thành đống thịt vụn.
Thời gian chuyển động nhanh hơn bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được.
Cho dù thời gian của ngày hôm qua có tang tốc, nhưng tăng không đáng kể, chỉ mất tầm 20 tiếng đồng hồ đã chạy xong 24 tiếng.
Mà bây giờ kim giây đã không hề che giấu tiết tấu nhanh vô cùng của nó.
Tích, tích, tích. Tựa như âm thanh của ma quỷ muốn lấy mạng người.
Tối qua Ngu Thoái Tư uống chút thuốc an thần nên ngủ thật sự sâu, vì thế không bị những âm thanh này đánh thức.
Trần Túc Phong đã nghe thấy, nhưng vì bảo vệ Ngu Thoái Tư cho nên cậu ta không ra khỏi phòng.
Nghe Thẩm Khiết nói qua về tình huống tối hôm qua, Ngu Thoái Tư nhíu chặt mày, thầm suy tính.
Huấn luyện thể thình nóng vội tới mức xoay quanh như ruồi muỗi:
– Chuyện gì thế này! Chúng ta đã bỏ sót ở chỗ nào chứ? Tại sao cửa chưa thể mở ra?
Thẩm Khiết “suỵt” một tiếng.
Chị ta biết, tình huống trước mắt đã hoàn toàn nằm ngoài phạm vi năng lực của mình.
Chị ta hỏi Ngu Thoái Tư:
– Anh thấy thế nào?
– … Vẫn là vấn đề mà Nam Chu đã đưa ra.
Ngu Thoái Tư nói:
– Tối ngày hôm qua, người làm nhiệm vụ không phải là cậu Hầu, tại sao ma vẫn ra tay với cậu ấy?
Nam Chu ngồi bên cạnh nghiêm tục gật đầu, mắt vẫn nhìn nhật ký.
Cậu nói:
– Không logic…
Nghe thấy câu nói không đầu không cuối của Nam Chu, Thẩm Khiết như sắp trọc hết đầu rồi.
Logic ở đâu đây?!
Thời gian đếm ngược của sự sống đã bày ra ngay trước mắt và có thể nhìn thấy bằng mắt thường, bọn họ không còn nhiều thời gian để đoán nữa.
Bằng chứng là Trần Túc Phong chưa ngồi làm bài tập trước cái bàn nhỏ hẹp được bao lâu thì Nam Chu đã phải vào bếp chuẩn bị rồi.
Cậu bày lần lượt bát đũa ra, đang suy nghĩ về món ăn ngày hôm nay thì phía sau cậu truyền tới tiếng gõ cửa.
Là Lý Ngân Hàng.
Được Giang Phảng nấu cơm cùng hai ngày nay, Nam Chu rất tự nhiên hỏi thăm:
– Anh Phảng đâu rồi?
Lý Ngân Hàng hé miệng:
– Còn đang ở trong phòng trẻ con…
Nam Chu nói thẳng:
– Cô có chuyện gì muốn nói hả?
– Tối hôm qua tôi có một suy nghĩ, muốn kiểm chứng lại.
Lý Ngân Hàng không phải là người có tính cách ngại ngùng, Nam Chu bảo cô nói thì cô nói.
Nam Chu:
– Có cần tôi làm gì không?
Lý Ngân Hàng nói:
– Có anh tới là được, bởi vì chỉ là suy nghĩ cho nên không thể xác định có tác dụng hay không… Thôi, đợi khi nào tôi xác định được sẽ nói với hai anh vậy. Anh và Giang Phảng cứ làm việc của hai người đi, tôi làm việc của tôi, không ai kéo chân ai.
Nam Chu cũng không hỏi kỹ:
– Được, tôi sẽ làm đồ ăn chiêu đãi cô.
Lý Ngân Hàng: “…” Anh không cần phải thế đâu.
Cô nhanh chóng từ chối khéo léo:
– Không cần, không cần, tôi mượn Nam Cực Tinh để thêm chút dũng cảm là được.
Lý Ngân Hàng nâng Nam Cực Tinh nhìn đông ngó tây vào trong phòng ngủ phụ, ấn sáng máy tính đang ở trạng thái ngủ lên.
Chiếc máy tính ban đầu đã nhỏ lại chỉ bằng ipad, giống như một mô hình thu nhỏ.
Cô hít sâu một hơi, cầm bút lên thao tác lóng ngóng với chiếc máy tính trước mặt.
Khỉ Còm vừa đi vệ sinh xong, nghiêng người khập khiễng bước ra, nhìn thấy Lý Ngân Hàng ngồi một mình trước máy tính nhìn màn hình không chớp mắt, hắn giật thót một cái.
– Này!
Thấy Lý Ngân Hàng quay qua, hắn mới thở phào một hơi.
Hắn còn tưởng rằng Lý Ngân Hàng cũng bị ám.
Khỉ còm hỏi:
– Cô đang làm gì đấy?
Lý Ngân Hàng chỉ chỉ trang web phía trước:
– Tôi thử xem trang web này.
Khỉ Còm ồ một tiếng, lẩm bẩm rồi đi ra.
… Gan lớn thật.
Lá gan của Lý Ngân Hàng không lớn chút nào.
Cô nhìn chăm chú màn hình, cắn chặt ngón cái, tai dựng thẳng lên, bất kì một âm thanh gió thổi cây động nào cũng có thể khiến cô giật thót tim.
Không biết tại sao, rời khỏi Nam Chu, tinh thần của Nam Cực Tinh lại uể oải, nó ôm đuôi nhỏ vùi vào lòng Lý Ngân Hàng ngủ gà ngủ gật.
Thỉnh thoảng nó giật mình tỉnh lại, lập tức ôm lấy ngón tay cái của Lý Ngân Hàng khẽ gặm mấy cái giống như trẻ con ôm bình sữa.
Nhưng mà có nó làm bạn, Lý Ngân Hàng cũng không sợ hãi nhiều.
Cô dốc toàn bộ tinh thần vào trong máy tính, ngay cả nhiệm vụ làm thủ công cũng nhờ Nam Chu làm thay.
Dù sao bằng chút kỹ năng thủ công sứt sẹo của mình, cô đã không thể dính nổi một que diêm mảnh như cộng tóc.
Thậm chí cô còn giúp cả huấn luyện thể hình làm xong nhiệm vụ chơi game.
Nhìn thấy Lý Ngân Hàng chìm đắm với máy tính, khỉ còm tự thấy sự chuyên nghiệp của mình gặp phải thử thách rồi, hắn không chịu phục đi tới nhìn cô vài lần, cường điệu bản thân mình không tìm thấy thứ gì cả, khuyên Lý Ngân Hàng đừng lãng phí thời gian với nó nữa.
Lý Ngân Hàng tính tình cực tốt, nói mềm nói rắn cũng không buông:
– Được, anh nói có lý. Tôi xem thêm chút nữa.
Giọng điệu phục vụ khách hàng tiêu chuẩn.
Cho tới khi trời tối, sắp tới thời gian Thẩm Khiết phải đi tắm, Lý Ngân Hàng mới thở phào một hơi.
Cô cầm quyển sổ lên, thầm đọc lại tất cả những nội dung mình đã ghi lại, ôm Nam Cực Tinh vội vàng đi ra khỏi phòng ngủ phụ.
Ngày hôm nay người suýt nữa bị dính đòn độc chính là Ngu Thoái Tư.
Buổi trưa Ngu Thoái Tư nằm mơ thấy tiếng đọc thơ ở nơi xa.
Rất hay cũng rất xa xôi.
Anh ta bước vào cảnh trong mơ, lập tức có một luồng sương mù hóa thành đôi tay nhợt nhạt chỉ dẫn anh ta đi từng bước về phía trước.
Ngu Thoái Tư trong mơ vẫn có tri giác.
Anh ta bước vào một đại sảnh rộng lớn, giống như một giáo đường.
Anh ta nhìn thấy rất nhiều gương mặt trẻ con đang đứng trên đài đọc thơ ở đại sảnh phía trước.
Những gương mặt ấy tựa như một tấm đĩa trắng, không có mặt mũi.
Nơi nên là miệng giờ trống rỗng, chỉ có thứ gì đó khẽ mấp máy dưới da.
…. Không biết bọn họ phát ra âm thanh thế nào.
Người chỉ huy mặc áo choàng đen rộng đứng quay lưng với anh ta bấy giờ cũng quay đầu lại.
Ngu Thoái Tư nói rằng, đó là người yêu đã qua đời của anh ta.
Khi ấy, tư duy của anh ta như bị hút vào trong lốc xoáy, một âm thanh lặp đi lặp lại với anh ta hãy lún sâu vào đó, đắm chìm trong đó.
Cũng may tinh thần của anh ta mạnh mẽ, vừa cấu bắp đùi ép bản thân tỉnh táo, vừa nhìn chăm chú vào nụ cười ấm áp giả dối kia, lùi từng bước về phía sau, chạy ra khỏi sảnh.
Ngay khi cơ thể Ngu Thoái Tư bước ra khỏi đại sảnh, anh ta mới giật mình tỉnh giấc, đầu đổ đầy mồ hôi.
Lúc này, anh ta đang ngồi trong phòng khách thảo luận với Thẩm Khiết nên làm thế nào.
Thẩm Khiết nhìn thấy Lý Ngân Hàng đi qua phòng khách, thuận miệng hỏi một câu:
– Có phát hiện gì chưa?
Lý Ngân Hàng lắc đầu:
– Không có. Nếu mà tôi phát hiện ra điểm gì thì hệ thống đã có nhắc nhở rồi.
Thẩm Khiết cảm thấy lời này cũng đúng, cho nên xoay người lại, tiếp tục suy nghĩ.
Tinh thần căng thẳng của Lý Ngân Hàng thoáng cái được thả lỏng.
Vừa mới dời mắt đi chỗ khác, cô phát hiện Ngu Thoái Tư đang bình tĩnh nhìn chằm chằm bản thân.
Ánh mắt anh thản nhiên, nhưng lại dường như nhìn thấy tận sâu bên trong Lý Ngân Hàng.
Mặt cô thoáng cái trắng bệch.
Nhưng Ngu Thoái Tư không làm khó cô, nhanh chóng dời tầm mắt, vẫy tay ra hiệu bảo cô đi tìm đồng đội đi.
Lý Ngân Hàng như trốn chạy vào trong phòng trẻ con, nhanh chóng đóng cửa lại, dựa lưng vào ván cửa mới thở phào một hơi.
Giang Phảng và Nam Chu đồng thời nhìn cô.
Giang Phảng nhướng một bên mày, dùng khẩu hình:
– Có phát hiện gì à?
Lý Ngân Hàng lặng lẽ gật đầu.
…Vừa là hợp tác vừa là cạnh tranh.
Trước mắt, ba đội “Lập Phương Chu”, “Thuận Gió” và “Nam Sơn” quả thực là đồng đội ngắn hạn, cần giúp đỡ, trao đổi thông tin.
Nhưng rốt cuộc thì đây vẫn là một trò chơi.
Cuối cùng ba đội vẫn phải cạnh tranh.
Cho nên, một người có thói quen tính toán kỹ lưỡng như Lý Ngân Hàng đã lựa chọn hướng về phía người nhà mình.
Cô nắm quyển sổ trong tay, ngồi xuống trước mặt hai người, nói bằng giọng nhỏ nhất.
– Hình như tôi đã hiểu ra nguyên nhân tại sao ma ở trong đây xuất hiện hoàn toàn không logic rồi…
Lời tác giả: Lý Ngân Hàng: Có thể kết bạn, nhưng tích điểm cuối cùng phải là của chúng tôi.
Hết chương 26
------oOo------
Tóc dưới đường ống nước.
Dấu vết sau bức tường.
Người chị gái biến mất.
Chiêu bài “hồi sinh” trong giáo lý tà môn…
Lắp ghép những manh mối phân tán lại, đều hướng về một kết cục thảm hại nhất.
Từ khi nhìn thấy bức vẽ gia đình phía sau giấy dán tường, Thẩm Khiết đã cảm thấy có gì đó sai sai.
Chị ta có con, cho nên chị ta biết, phần lớn những đứa trẻ khi vẽ tranh đều không theo đuổi tả thực hoàn toàn.
Thứ đứa bé vẽ ra chính là hình ảnh lý tưởng trong lòng nó.
Nhưng trong bức tranh của Tiểu Minh chỉ có bố và người chị gái trẻ tuổi.
Không có mẹ.
Đội “Lập Phương Chu” trong phòng trẻ con đã dừng việc thảo luận, tắt đèn rồi.
Bọn họ còn phải để Giang Phảng hoàn thành nhiệm vụ đêm nay.
Lý Ngân Hàng rất tự giác gục xuống bàn ngủ.
Nam Chu nằm nghiêng trên tấm thảm dưới đất, dựa vào ánh sáng loang lổ của chiếc đèn đêm, nhìn vào bức vẽ có vẻ như hiền hòa nhưng lại thoáng hiện vẻ bất thường trên bức tường.
Từ nhỏ cậu đã vẽ tranh, đã từng làm giáo viên dạy mỹ thuật, vì thế cậu có thể hiểu được sự yêu thích của trẻ con với vẽ tranh.
Rất có khả năng là do không ấn tượng với mẹ, cũng không hướng về mẹ nên Tiểu Minh mới vẽ bức tranh thế kia.
Có lẽ mẹ Tiểu Minh đã chết trước khi cậu bé có nhận thức.
Trong thế giới nhỏ bé của Tiểu Minh, cậu chỉ có bố và chị.
Bởi vì không có khái niệm về mẹ, cho nên cậu bé hoàn toàn không phù hợp với “đứa con hiếu thảo” trong quy định của giáo lý.
Nam Chu nghĩ, có lẽ đây chính là nguyên nhân mà người bố không lựa chọn đứa con trai nhỏ.
Cậu lại nghĩ, chị gái của Tiểu Minh, một thiếu nữ thanh xuân thích dùng nước hoa Chanel, thực sự đã dâng mệnh mình lên sao?
Nhật ký của Tiểu Minh viết trong nhà cậu bé luôn không có người.
Tiểu Minh tô đen tất cả những từ ngữ có liên quan tới gia đình, đây là biểu hiện của sự né tránh và chán ghét.
Tiểu Minh nấu cơm một mình, chơi game một mình, tắm rửa một mình, ngủ một mình.
Cho dù xem được một bộ phim hay cũng không có ai để chia sẻ.
… Vào những lúc đó, chị gái của Tiểu Minh đã đi đâu?
Chị gái của Tiểu Minh đã từng có mẹ.
Rốt cuộc là cô bé bị bố mình ép buộc hiến tế hay là vì khoảng hồi ức thơ ấu đẹp đẽ không thể dứt bỏ với mẹ mình mà cam tâm tình nguyện hiến tế bản thân?
Nam Chu gác tay lên trán, nhắm mắt suy tư.
Cậu lại không phân được rõ khả năng nào đáng buồn hơn.
Cơ Đốc Thần Công Môn không có thần lực để hồi sinh người chết.
Điểm này không cần phải nghi ngờ.
Vậy nên, cho dù người bố có tốn tiền để trở thành cán bộ, bọn họ cũng sẽ không thực sự giết chết một thiếu nữ.
Cậu không biết khi người bố giết con gái có được sự đồng ý của cô bé không.
Nhưng khi ấy, chắc chắn trong lòng ông ta tràn đầy kì vọng dịu dàng.
Cái chết ấy tới một cách lặng lẽ.
Ít nhất vào ngày mà bọn họ tới, đêm ngày mồng 2 tháng 7 rạng sáng ngày mồng 3 tháng 7, bọn họ và Tiểu Minh đều không nghe thấy tiếng hét thảm thiết trong nhà.
Không có vùng vẫy, không có tiếng động.
Tất cả đều xuất phát từ tình yêu mù quáng.
Người bố tiễn con gái mình đi chết, có thể là treo cổ, cũng có thể là uống thuốc an thần quá liều.
Ông ta dựa vào giường, nhìn chằm chằm khuôn mặt cô và chờ đợi kỳ tích.
Nhưng theo thời gian dần trôi, ông ta cũng dần trở nên sốt sắng.
Cô gái trên giường không xách đèn dẫn đường dẫn theo linh hồn của người mẹ quay về. Mà ngược lại, sự sống của cô gái cũng dần tiêu tan.
Ông ta chạm vào đôi môi cô gái, rất lạnh.
Ông ta vuốt ve lòng bàn tay cô, càng lạnh hơn.
Dưới mũi không có dòng khí, lồng ngực không phập phồng, mạch không hề đập.
Không cần tới một buổi tối, người đàn ông cũng đã đủ ý thức được rằng mình đã bị lừa.
Con trai nhỏ vẫn còn ngủ say trong phòng.
Vì thế, người bố có suy sụp cũng chỉ có thể im lặng.
Người vợ không thể nào sống lại được nữa.
Con gái cũng không còn.
Nhưng mà… nếu như bị con trai phát hiện…
Khi ấy, đứng trên lập trường của một người đàn ông phải nuôi dưỡng hai đứa con, ông ta sẽ lựa chọn thế nào.
Là người bố dung túng đứng nhìn con gái mình chết, ông ta sẽ bị cảnh sát dẫn đi.
Trong một đêm Tiểu Minh sẽ mất đi tất cả người thân.
Quan trọng hơn là người đàn ông sợ gánh trách nhiệm.
Ông ta không thể gánh nổi cái kết cục thảm khốc này.
Ông ta lựa chọn trốn tránh, ông ta chỉ có thể trốn tránh.
Vì thế, chiếc tủ dụng cụ được mở ra.
Ống thoát nước được thông.
Nồi áp suất sôi lên ùng ục.
Quần áo, giày dép của con gái được đóng gói cẩn thận.
Chỉ trong một đêm, người bố run lẩy bẩy, lòng tràn đầy tuyệt vọng xóa bỏ tất cả những dấu vết của con gái trong nhà.
Cùng lúc đó.
Thẩm Khiết ở chung một không gian nghĩ tới mà cả người rét run. Chị ta phải nhắm chặt mắt mới có thể thoát khỏi bi kịch khiến người ta như ngâm trong hầm băng.
Khỉ Còm và huấn luyện thể hình đều đợi ý kiến của chị ta.
Thẩm Khiết chớp mắt, đứng dậy vỗ vỗ mái tóc rối loạn của khỉ còm.
Manh mối mà hắn tìm được trị giá 400 tích điểm.
Phó bản đã được đẩy mạnh tới mức độ này, có lẽ manh mối chính đã gần hết rồi.
Thẩm Khiết nói:
– Ngủ đi. Chưa biết chừng sáng mai thức chúng ta có thể rời khỏi đây.
Khỉ Còm khó khăn xê dịch hông, nhìn thấy ánh sáng trên màn hình hắn vẫn còn sợ hãi:
– Hay là chúng ta tới phòng khách ngủ đi?
– Trên người cậu còn bị thương, đừng cử động. – Thẩm Khiết nhìn bộ dạng nhếch nhác của hắn, kéo máy tính tới bên cạnh. Khi nhìn vào Khỉ Còm, ánh mắt luôn khôn khéo của chị ta lại hiện lên chút biến hóa hiếm thấy, giống như đang nhìn đứa con đang bị ốm của chị ta.
– Chị và Tiểu Thân ở đây với cậu.
…
Sự thực chứng minh, Thẩm Khiết đã quá lạc quan.
Niềm vui khi phát hiện manh mối vào ngày hôm qua đã biến mất ngay khi trời sáng.
Vừa tỉnh giấc, cửa không xuất hiện.
Căn phòng ngủ lại rút nhỏ thêm một vòng.
Hơn nữa còn xảy ra biến hóa kỳ quái.
Khe sàn nhà biến thành răng cưa, trần nhà cuộn sóng, tay nắm cửa có hàm răng lởm chởm giống như răng người.
Cả gian phòng xiêu vẹo lơ lửng giữa không trung như một món hàng lỗi bị thiêu hủy trong lò, hệt như thể một hộp giấy bị đứa trẻ con thuận tay bóp nát.
Càng gay go hơn chính là ban đầu chỉ có căn phòng thu nhỏ.
Bây giờ, tỉ lệ thu nhỏ gia tăng khiến cho tất cả các vật dụng trong nhà đều biến nhỏ!
Ngay cả bức vẽ trên tường cũng xảy ra biến đổi.
Miệng của những nhân vật đều xiêu vẹo hướng ra bên ngoài, từ một bức tranh bình thường biến thành một bức tranh vừa khủng bố vừa tức cười khiến người ta không thể nhìn thẳng.
Máy tính, bài tập hè, nhật ký, đều bị thu nhỏ.
Bài tập nghỉ hè chỉ còn bé bằng bàn tay, giống như sách bản thu nhỏ.
Bọn họ tựa như người khổng lồ xông nhầm vào thành phố đồ chơi hay là vương quốc của người tí hon.
Hoàn toàn có thể dự đoán được, nếu như tình huống này cứ tiếp diễn, ngày mai, ngày kia, bọn họ sẽ bị áp lực của căn phòng không ngừng thu nhỏ này nghiền thành đống thịt vụn.
Thời gian chuyển động nhanh hơn bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được.
Cho dù thời gian của ngày hôm qua có tang tốc, nhưng tăng không đáng kể, chỉ mất tầm 20 tiếng đồng hồ đã chạy xong 24 tiếng.
Mà bây giờ kim giây đã không hề che giấu tiết tấu nhanh vô cùng của nó.
Tích, tích, tích. Tựa như âm thanh của ma quỷ muốn lấy mạng người.
Tối qua Ngu Thoái Tư uống chút thuốc an thần nên ngủ thật sự sâu, vì thế không bị những âm thanh này đánh thức.
Trần Túc Phong đã nghe thấy, nhưng vì bảo vệ Ngu Thoái Tư cho nên cậu ta không ra khỏi phòng.
Nghe Thẩm Khiết nói qua về tình huống tối hôm qua, Ngu Thoái Tư nhíu chặt mày, thầm suy tính.
Huấn luyện thể thình nóng vội tới mức xoay quanh như ruồi muỗi:
– Chuyện gì thế này! Chúng ta đã bỏ sót ở chỗ nào chứ? Tại sao cửa chưa thể mở ra?
Thẩm Khiết “suỵt” một tiếng.
Chị ta biết, tình huống trước mắt đã hoàn toàn nằm ngoài phạm vi năng lực của mình.
Chị ta hỏi Ngu Thoái Tư:
– Anh thấy thế nào?
– … Vẫn là vấn đề mà Nam Chu đã đưa ra.
Ngu Thoái Tư nói:
– Tối ngày hôm qua, người làm nhiệm vụ không phải là cậu Hầu, tại sao ma vẫn ra tay với cậu ấy?
Nam Chu ngồi bên cạnh nghiêm tục gật đầu, mắt vẫn nhìn nhật ký.
Cậu nói:
– Không logic…
Nghe thấy câu nói không đầu không cuối của Nam Chu, Thẩm Khiết như sắp trọc hết đầu rồi.
Logic ở đâu đây?!
Thời gian đếm ngược của sự sống đã bày ra ngay trước mắt và có thể nhìn thấy bằng mắt thường, bọn họ không còn nhiều thời gian để đoán nữa.
Bằng chứng là Trần Túc Phong chưa ngồi làm bài tập trước cái bàn nhỏ hẹp được bao lâu thì Nam Chu đã phải vào bếp chuẩn bị rồi.
Cậu bày lần lượt bát đũa ra, đang suy nghĩ về món ăn ngày hôm nay thì phía sau cậu truyền tới tiếng gõ cửa.
Là Lý Ngân Hàng.
Được Giang Phảng nấu cơm cùng hai ngày nay, Nam Chu rất tự nhiên hỏi thăm:
– Anh Phảng đâu rồi?
Lý Ngân Hàng hé miệng:
– Còn đang ở trong phòng trẻ con…
Nam Chu nói thẳng:
– Cô có chuyện gì muốn nói hả?
– Tối hôm qua tôi có một suy nghĩ, muốn kiểm chứng lại.
Lý Ngân Hàng không phải là người có tính cách ngại ngùng, Nam Chu bảo cô nói thì cô nói.
Nam Chu:
– Có cần tôi làm gì không?
Lý Ngân Hàng nói:
– Có anh tới là được, bởi vì chỉ là suy nghĩ cho nên không thể xác định có tác dụng hay không… Thôi, đợi khi nào tôi xác định được sẽ nói với hai anh vậy. Anh và Giang Phảng cứ làm việc của hai người đi, tôi làm việc của tôi, không ai kéo chân ai.
Nam Chu cũng không hỏi kỹ:
– Được, tôi sẽ làm đồ ăn chiêu đãi cô.
Lý Ngân Hàng: “…” Anh không cần phải thế đâu.
Cô nhanh chóng từ chối khéo léo:
– Không cần, không cần, tôi mượn Nam Cực Tinh để thêm chút dũng cảm là được.
Lý Ngân Hàng nâng Nam Cực Tinh nhìn đông ngó tây vào trong phòng ngủ phụ, ấn sáng máy tính đang ở trạng thái ngủ lên.
Chiếc máy tính ban đầu đã nhỏ lại chỉ bằng ipad, giống như một mô hình thu nhỏ.
Cô hít sâu một hơi, cầm bút lên thao tác lóng ngóng với chiếc máy tính trước mặt.
Khỉ Còm vừa đi vệ sinh xong, nghiêng người khập khiễng bước ra, nhìn thấy Lý Ngân Hàng ngồi một mình trước máy tính nhìn màn hình không chớp mắt, hắn giật thót một cái.
– Này!
Thấy Lý Ngân Hàng quay qua, hắn mới thở phào một hơi.
Hắn còn tưởng rằng Lý Ngân Hàng cũng bị ám.
Khỉ còm hỏi:
– Cô đang làm gì đấy?
Lý Ngân Hàng chỉ chỉ trang web phía trước:
– Tôi thử xem trang web này.
Khỉ Còm ồ một tiếng, lẩm bẩm rồi đi ra.
… Gan lớn thật.
Lá gan của Lý Ngân Hàng không lớn chút nào.
Cô nhìn chăm chú màn hình, cắn chặt ngón cái, tai dựng thẳng lên, bất kì một âm thanh gió thổi cây động nào cũng có thể khiến cô giật thót tim.
Không biết tại sao, rời khỏi Nam Chu, tinh thần của Nam Cực Tinh lại uể oải, nó ôm đuôi nhỏ vùi vào lòng Lý Ngân Hàng ngủ gà ngủ gật.
Thỉnh thoảng nó giật mình tỉnh lại, lập tức ôm lấy ngón tay cái của Lý Ngân Hàng khẽ gặm mấy cái giống như trẻ con ôm bình sữa.
Nhưng mà có nó làm bạn, Lý Ngân Hàng cũng không sợ hãi nhiều.
Cô dốc toàn bộ tinh thần vào trong máy tính, ngay cả nhiệm vụ làm thủ công cũng nhờ Nam Chu làm thay.
Dù sao bằng chút kỹ năng thủ công sứt sẹo của mình, cô đã không thể dính nổi một que diêm mảnh như cộng tóc.
Thậm chí cô còn giúp cả huấn luyện thể hình làm xong nhiệm vụ chơi game.
Nhìn thấy Lý Ngân Hàng chìm đắm với máy tính, khỉ còm tự thấy sự chuyên nghiệp của mình gặp phải thử thách rồi, hắn không chịu phục đi tới nhìn cô vài lần, cường điệu bản thân mình không tìm thấy thứ gì cả, khuyên Lý Ngân Hàng đừng lãng phí thời gian với nó nữa.
Lý Ngân Hàng tính tình cực tốt, nói mềm nói rắn cũng không buông:
– Được, anh nói có lý. Tôi xem thêm chút nữa.
Giọng điệu phục vụ khách hàng tiêu chuẩn.
Cho tới khi trời tối, sắp tới thời gian Thẩm Khiết phải đi tắm, Lý Ngân Hàng mới thở phào một hơi.
Cô cầm quyển sổ lên, thầm đọc lại tất cả những nội dung mình đã ghi lại, ôm Nam Cực Tinh vội vàng đi ra khỏi phòng ngủ phụ.
Ngày hôm nay người suýt nữa bị dính đòn độc chính là Ngu Thoái Tư.
Buổi trưa Ngu Thoái Tư nằm mơ thấy tiếng đọc thơ ở nơi xa.
Rất hay cũng rất xa xôi.
Anh ta bước vào cảnh trong mơ, lập tức có một luồng sương mù hóa thành đôi tay nhợt nhạt chỉ dẫn anh ta đi từng bước về phía trước.
Ngu Thoái Tư trong mơ vẫn có tri giác.
Anh ta bước vào một đại sảnh rộng lớn, giống như một giáo đường.
Anh ta nhìn thấy rất nhiều gương mặt trẻ con đang đứng trên đài đọc thơ ở đại sảnh phía trước.
Những gương mặt ấy tựa như một tấm đĩa trắng, không có mặt mũi.
Nơi nên là miệng giờ trống rỗng, chỉ có thứ gì đó khẽ mấp máy dưới da.
…. Không biết bọn họ phát ra âm thanh thế nào.
Người chỉ huy mặc áo choàng đen rộng đứng quay lưng với anh ta bấy giờ cũng quay đầu lại.
Ngu Thoái Tư nói rằng, đó là người yêu đã qua đời của anh ta.
Khi ấy, tư duy của anh ta như bị hút vào trong lốc xoáy, một âm thanh lặp đi lặp lại với anh ta hãy lún sâu vào đó, đắm chìm trong đó.
Cũng may tinh thần của anh ta mạnh mẽ, vừa cấu bắp đùi ép bản thân tỉnh táo, vừa nhìn chăm chú vào nụ cười ấm áp giả dối kia, lùi từng bước về phía sau, chạy ra khỏi sảnh.
Ngay khi cơ thể Ngu Thoái Tư bước ra khỏi đại sảnh, anh ta mới giật mình tỉnh giấc, đầu đổ đầy mồ hôi.
Lúc này, anh ta đang ngồi trong phòng khách thảo luận với Thẩm Khiết nên làm thế nào.
Thẩm Khiết nhìn thấy Lý Ngân Hàng đi qua phòng khách, thuận miệng hỏi một câu:
– Có phát hiện gì chưa?
Lý Ngân Hàng lắc đầu:
– Không có. Nếu mà tôi phát hiện ra điểm gì thì hệ thống đã có nhắc nhở rồi.
Thẩm Khiết cảm thấy lời này cũng đúng, cho nên xoay người lại, tiếp tục suy nghĩ.
Tinh thần căng thẳng của Lý Ngân Hàng thoáng cái được thả lỏng.
Vừa mới dời mắt đi chỗ khác, cô phát hiện Ngu Thoái Tư đang bình tĩnh nhìn chằm chằm bản thân.
Ánh mắt anh thản nhiên, nhưng lại dường như nhìn thấy tận sâu bên trong Lý Ngân Hàng.
Mặt cô thoáng cái trắng bệch.
Nhưng Ngu Thoái Tư không làm khó cô, nhanh chóng dời tầm mắt, vẫy tay ra hiệu bảo cô đi tìm đồng đội đi.
Lý Ngân Hàng như trốn chạy vào trong phòng trẻ con, nhanh chóng đóng cửa lại, dựa lưng vào ván cửa mới thở phào một hơi.
Giang Phảng và Nam Chu đồng thời nhìn cô.
Giang Phảng nhướng một bên mày, dùng khẩu hình:
– Có phát hiện gì à?
Lý Ngân Hàng lặng lẽ gật đầu.
…Vừa là hợp tác vừa là cạnh tranh.
Trước mắt, ba đội “Lập Phương Chu”, “Thuận Gió” và “Nam Sơn” quả thực là đồng đội ngắn hạn, cần giúp đỡ, trao đổi thông tin.
Nhưng rốt cuộc thì đây vẫn là một trò chơi.
Cuối cùng ba đội vẫn phải cạnh tranh.
Cho nên, một người có thói quen tính toán kỹ lưỡng như Lý Ngân Hàng đã lựa chọn hướng về phía người nhà mình.
Cô nắm quyển sổ trong tay, ngồi xuống trước mặt hai người, nói bằng giọng nhỏ nhất.
– Hình như tôi đã hiểu ra nguyên nhân tại sao ma ở trong đây xuất hiện hoàn toàn không logic rồi…
Lời tác giả: Lý Ngân Hàng: Có thể kết bạn, nhưng tích điểm cuối cùng phải là của chúng tôi.
Hết chương 26
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất