Chương 23: Đây không phải là Đường Thiệu Nguyên phiên bản...
VẠN VẬT LƯU VẾT
Tác giả: Hán Bảo Niên Cao
Quyển 3: Dập lửa
Edit: Cá trê
__________
"Sự tình chính là như vậy, đi bên này."
Lộ Tranh mẫn cảm chú ý tới từ "sự tình", nhịn không được nhíu chặt mày.
Người nói chuyện là phó đội trưởng đội Hình sự Cục cảnh sát thành phố tỉnh A, Hàm Hồng Nho. Anh ta và Cảnh Chí Trung tầm tuổi nhau, lộ trình thăng tiến cũng tương tự, cả hai đều thuộc phái mặt đen nghiêm túc, vừa nhìn vào đã thấy có nét giống nhau. Vị đội phó Hàm không dùng từ "vụ án", hiển nhiên đã có phán đoán riêng của mình về vụ hoả hoạn.
Địa điểm xảy ra chuyện là Đại học Sư phạm tỉnh A, nơi Lộ Tranh và Đường Thiệu Nguyên vừa chơi bóng rổ cùng nhau. Hai người đang ngồi bên ngoài đường biên sân bóng trò chuyện chốc lát thì chợt nghe thấy một trận xôn xao, vừa ngẩng đầu liền thấy một làn khói dày đặc bốc lên từ một căn phòng ở phía tây tầng ba của tòa dạy học cũ nơi Đường Thiệu Nguyên vừa rửa tay.
"Trời ơi! Đó là toà nhà khoa Hoá!"
Trong đám đông có người hét to.
Lúc này tuy rằng chưa khai giảng nhưng vẫn có thể thấy đã có không ít sinh viên và giảng viên ở khắp nơi trong khuôn viên trường, lo rằng trong toà nhà khoa Hoá sẽ có hoá chất dễ cháy nổ nguy hiểm, Lộ Tranh cùng Đường Thiệu Nguyên quyết định nhanh chạy vọt lên, một người gọi điện thoại cho đại đội Phòng cháy chữa cháy, một người thì lấy thẻ cảnh sát ra, kêu to để mọi người trong và ngoài toà nhà nhanh chóng sơ tán đến khu vực an toàn.
Trong cái rủi có cái may, vụ hoả hạn lần này được phát hiện kịp thời, đại học Sư phạm lại nằm ở trung tâm thành phố, chỉ trong vài phút lực lượng cứu hoả đã có mặt. Sau gần một tiếng đồng hồ nỗ lực, đám cháy đã được khống chế, lối vào hiện trường được rửa sạch, rất nhanh các chiến sĩ phòng cháy ở hiện trường đã có phát hiện.
"Báo cáo! Ở trung tâm hiện trường vụ hoả hoạn phát hiện một thi thể!"
Trung đội trưởng nghe xong lập tức ra lệnh: "Bảo vệ hiện trường, lập tức thông báo cho Cục cảnh sát và đồn công an quản lý khu vực."
"Khụ khụ." Lộ Tranh đứng ngoài dây phong toả ho khan hai tiếng: "Xin chào đội trưởng, tôi ở văn phòng tỉnh......"
Trung đội trưởng vừa mới hoàn thành mệnh lệnh đã bị quấy rầy liền không khỏi mất hứng, nhìn thấy là Lộ Tranh mới vừa nãy còn hỗ trợ sơ tán quần chúng thì sắc mặt hơi dịu lại, bất quá vẫn khá nghiêm khắc: "Cảm ơn ngài vừa nãy đã giúp đỡ, thế nhưng hiện tại cần phải bảo vệ hiện trường, xin mời những nhân viên không liên quan nhanh chóng rời khỏi đây!"
Người dân nhiệt tình - Lộ Tranh: "......Không phải, đội trưởng, tôi là Lộ Tranh, tổ trưởng tổ một đội Kỹ thuật hình sự đội trọng án tỉnh, muốn đến hỏi các anh có cần thêm người không."
Ánh mắt trung đội trưởng lướt từ trên xuống dưới đánh giá người trước mặt vài giây, dừng trên gương mặt trẻ con, áo ba lỗ, quần đùi cùng giày bóng rổ của anh trong chốc lát.
Lộ Tranh thề anh đã thấy được trên gương mặt trào phúng của trung đội trưởng hé ra mấy chữ "Cậu hài hước ghê" to đùng.
Lộ Tranh bên này vừa mới lấy thẻ cảnh sát từ trong quần đùi bóng rổ ra, thì bên kia người của Cục cảnh sát thành phố đã dùng vận tốc ánh sáng chạy tới.
"Đội trưởng Hàm."
"Ừm."
Hàm Hồng Nho và trung đội trưởng hiển nhiên là người quen cũ, hai người bắt tay nhau rồi chuẩn bị bắt đầu công việc, đảo mắt nhìn qua một chàng thanh niên có ánh mắt đầy hăng hái bên cạnh trung đội trưởng, thuận miệng hỏi: "Đây là nhân chứng ở hiện trường sao?"
"Không phải." Trung đội trưởng liếc mắt nhìn Lộ Tranh, không biết nói như thế nào: "Người này nói rằng cậu ấy là người của đội kỹ thuật hình sự tỉnh, hỏi chúng ta có cần hỗ trợ hay không."
Đội phó Hàm Hồng Nho dùng ánh mắt vi diệu giống trung đội trưởng nhìn Lộ Tranh từ trên xuống dưới, tầm mắt anh ta cũng dừng trên quần đùi của Lộ Tranh trong chốc lát, khó hiểu hở một tiếng: "Văn phòng tỉnh?"
"Đợi chút, thật mà." Lộ Tranh vừa nghe bản thân đã biến thành thành phần khả nghi, nhanh chóng lấy ra thẻ cảnh sát.
Hàm Hồng Nho cúi đầu nhìn lướt qua, từ chối cho ý kiến chỉ gật đầu, trả lời cho có lệ: "Được, kế tiếp cứ giao cho chúng tôi đi."
Lộ Tranh cứ như vậy mà bị đuổi khỏi hiện trường, ra khỏi dây phong toả khoảng 10 mét thì thấy có một bóng dáng đang ngồi xổm ở chỗ bồn hoa nơi mình và Đường Thiệu Nguyên vừa nói chuyện, vóc dáng cao lớn co thành một cục, tựa như một cây nấm khổng lồ.
"Thiệu Nguyên, sao cậu ở đây?"
Đường Thiệu Nguyên vừa nghe tiếng lập ngẩng đầu lên, hai tròng kính sáng lấp lánh.
Lộ Tranh xém chút nữa cho rằng phía sau cậu đang có một cái đuôi xù to đang vẫy vẫy.
"...... Hồi nãy lúc kéo dây phong toả thì bị đuổi ra ngoài." Đường Thiệu Nguyên đứng dậy phủi phủi bụi bẩn không tồn tại trên ống quần. Kỳ thực cậu còn che đi một phần sự thật, khi nãy lúc những chiến sĩ phòng cháy chữa cháy kéo dây phong toả thì thấy cậu đang hỗ trợ sơ tán đám đông, họ trực tiếp chặn cậu ở ngoài: "Bạn học này, bên trong nguy hiểm lắm, đừng vào!"
Đường Thiệu Nguyên: "......"
Hai người lúc này cũng không còn tâm trạng luyện tập, liền thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà. Chẳng qua Lộ Tranh không ngờ tới, khi anh vừa về tới nhà, đang cởi giày thì nhận được điện thoại của Cảnh lão đại.
"Lộ à, Đại học Sư phạm tỉnh xảy ra hoả hoạn, hiện trường phát hiện một thi thể, tình huống gây oanh động, nhanh chóng sắp xếp đến đấy đi."
Lộ Tranh còn chưa kịp mang dép lê:...... Trùng hợp ghê chưa, tôi cũng biết hiện trường oanh động bao nhiêu nè.
**
Ngày nghỉ vất vả lắm mới có được coi như xong. Nếu Cục cảnh sát thành phố xin chi viên vậy nói rõ rằng thi thể ở hiện trường kia khẳng định là có vấn đề. Mấy người Lộ Tranh tâm tình khẩn trương nhanh chóng đến Đại học Sư phạm, đội phó Hàm đi đến nghênh đón bọn họ thời điểm nhìn thấy Lộ Tranh mặc cảnh phục bước xuống xe cảnh sát thì vẻ mặt trở nên vô cùng phấn khích.
Đội phó Hàm hiển nhiên cũng không phải lần đầu tiên giao thiệp với người của sở, quen biết với Cảnh Chí Trung, Đường Thiệu Nguyên, thậm chí là cả Nguỵ Hùng Phong, anh ta hé ra gương mặt thối chào hỏi nhau rồi mang mấy người họ vào hiện trường.
"Đội phó Hàm với Cảnh lão đại không hợp nhau đâu." Đài phát thanh Nguỵ Hùng Phong đi theo vào, nhỏ giọng phổ cập cho Lộ Tranh: "Anh ta luôn nói chức năng của tổ trọng án của sở trùng với tổ tinh anh của thị cục bọn họ ____ tổ tinh anh là một kế hoạch đào tạo tài năng trẻ do văn phòng thị cục của họ điều hành, nhưng cũng không hơn sở chúng ta đâu."
Được Hàm Hồng Nho dắt vào trung tâm hiện trường, rất nhanh Lộ Tranh đã gặp được tinh anh tài giỏi dưới trướng đội phó Hàm.
"Tiết Nhất Duy, thành viên mới của tổ tinh anh chúng tôi, sinh viên hàng đầu mới từ nước ngoài về." Thời điểm giới thiệu ngữ khí của Hàm Hồng Nho hơi nâng lên, rất có khí thế tự hào: "Đừng nhìn cậu ấy tuổi trẻ, ngoại trừ tư lịch thì các phương diện khác đều đứng đầu, không hề kém so với những chuyên viên kiểm nghiệm nhiều năm kinh nghiệm đâu."
Thực. chuyên viên kiểm nghiệm đi lên nhờ tư lịch. Lộ Tranh sờ sờ xương sọ mình, cảm giác như bị bắn một mũi tên vào đầu gối vậy.
"Moá, đây không phải là Đường Thiệu Nguyên phiên bản kiểm nghiệm sao." Nguỵ Hùng Phong ở bên cạnh thì thầm, sờ cánh tay, bộ dáng nổi da gà không chịu nổi.
Lời phun tào của cậu không phải không có lý, Tiết Nhất Duy này quả thật có vài phần ý vị của Đường Thiệu Nguyên, vóc dáng cao gầy, da trắng, mang kính, bộ dáng ngâm mình ở phòng thí nghiệm, chỉ là biểu cảm trên mặt cậu ta rất lạnh nhạt, mũi hếch lên trời, mang theo khí chất thanh cao của người đọc sách khiến cho người khác khó mà thân cận.
Theo góc nhìn của Lộ Tranh, bất luận là tính cách hay giá trị nhan sắc thì Đường Thiệu Nguyên đều khiến cho người đối diện thích hơn hẳn Tiết Nhất Duy.
"Chúng tôi đã tiến hành khám nghiệm đơn giản hiện trường, kết quả tương đối rõ ràng, thi thể đã được di chuyển đến nhà xác." Tiết Nhất Duy mang vẻ mặt cứng rắn dẫn nhóm Lộ Tranh tiến vào trung tâm hiện trường, chỉ thị bọn họ đội nón bảo hộ: "Đáng tiếc đội trường Hoàng của chúng tôi cho rằng vẫn cần phải mời đồng nghiệp tỉnh đến kiểm tra một lần."
"Đã chụp ảnh cố định chưa?" Lộ Tranh hỏi.
Tiết Nhất Duy nhún vai, làm động tác "mời tự nhiên": "Vật chứng nên lấy chúng tôi đã phân loại xong, vì chờ các anh đến nên tạm thời vẫn chưa lấy ra. Nhưng mà nói thật, không có quá nhiều nội dung có giá trị, tôi không nghĩ cần thiết phải làm vậy."
Cách nói chuyện của Tiết Nhất Duy cũng khiến người khác không hài lòng.
Nguỵ Hùng Phong thừa dịp cậu ta quay đầu đi liền làm ra mặt quỷ.
Trung tâm hiện trường là một gian văn phòng ở lầu ba, toà nhà này được một số giáo sư khoa Hoá học và khoa Vật lý sử dụng, là một trong những toà nhà cũ nhất của trường, nghe nói sắp phải phá bỏ dời đến nơi khác. Toàn bộ tòa nhà là cấu trúc chữ I phổ biến trong thế kỷ trước, một hành lang dài nối liền nhiều phòng với nhau, trên tường phía hành lang đều có cửa sổ, bên ngoài treo chậu hoa, có hơi giống với toà nhà lớn của văn phòng tỉnh. Hiện trường sau khi bị đốt cháy cũng như được các chiến sĩ dập lửa thì đã bị phá hỏng không còn hình dạng ban đầu. Dãy văn phòng trên hành lang đều có dấu vết cháy ở mức độ khác nhau, trung tâm hiện trường là nơi thảm nhất, vách tường bị cháy đen, cửa thuỷ tinh cũng không còn, trong phòng là một mảng lộn xộn, dụng cụ bị vỡ nát chổng ngược trên mặt đất, giấy tờ rác thải, còn có nửa cái máy lọc nước ngã xiêu vẹo cùng nước đen chảy trên đất.
Trong góc phòng có một cái giá lò xo màu đen, căn cứ vào hình dạng Lộ Tranh phỏng đoán có thể là của một cái sô pha vải. Dưới đất còn sót lại không ít giấy tờ bị đốt thành than.
Trong không khí tràn ngập mùi khó diễn tả, hình như là hỗn hợp của mùi nhựa, mùi gỗ hoà quyện với mùi thịt cháy khiến cho người khác buồn nôn.
"Địa điểm phát hiện thi thể chính là ở chỗ giá lò xo ở góc phòng. Người chết tên Quản Bân, 32 tuổi, là giáo sư khoa Hoá học của trường, ba năm trước theo kế hoạch Nghìn tài năng trẻ trở về nước nhậm chức, phương hướng giảng dạy chủ yếu là hoá học hữu cơ ____ Được rồi, tôi cũng không hiểu cụ thể là cái gì, nói ngắn gọn thì cậu ấy là người có triển vọng nhất trong số những tài năng trẻ được Đại học Sư phạm tỉnh tiến cử mấy năm gần đây."
Phía sau bỗng truyền đến giọng nữ, rất có từ tính, Lộ Tranh vừa quay đầu liền phát hiện là một người phụ nữ tóc ngắn khoảng 40 tuổi, không cao nhưng có vẻ ngoài sắc sảo đang bước vào cửa.
"Hoàng đội." Biểu cảm cứng rắn trên mặt Tiết Nhất Duy lập tức biến mất, cậu ta cung kính chào hỏi như một con cừu nhỏ.
Đội trưởng Hoàng Anh của đội Cảnh sát Hình sự Cục công an thành phố, người phụ nữ sắt thép này là nhân vật nổi tiếng khắp tỉnh A, tuy rằng Lộ Tranh chưa từng làm việc cùng chị nhưng cái khí chất này thì không lừa được người khác, trong nháy mắt đội trưởng Hoàng vào cửa anh đã lập tức ghép được cái tên này vào người chị.
"Tiểu Đường, Tiểu Nguỵ, lão Cảnh." Hoàng Anh mỉm cười gật đầu chào hỏi, vươn tay hướng về Lộ Tranh: "Vị này nhất định là tổ trưởng Lộ rồi, hân hạnh."
Lộ Tranh thụ sủng nhược kinh bắt tay với nữ vương đại nhân trong hệ thống ngành công an tỉnh.
"Vụ hoả hoạn này, đội phó Hàm của chúng tôi cũng như Tiểu Tiết bên kỹ thuật đều cho rằng là sự cố ngoài ý muốn." Hoàng Anh nói không nhiều, tuy rằng trên mặt đang mỉm cười nhưng Lộ Tranh vẫn luôn cảm thấy người trước mặt giống hệt giáo viên chủ nhiệm hồi còn đi học, không dám lỗ mãng.
"Vậy...... Nguyên nhân đội trưởng Hoàng bảo tổ một chúng tôi đến là?"
Khí tràng của đại boss và đại boss ước chừng chỉ có họ mới có thể hiểu được, lãnh đạo nhỏ như Lộ Tranh giờ phút này cũng chỉ có thể làm vách tường hoa, càng miễn bàn đến mấy chú cừu nhỏ Nguỵ Hùng Phong, Đường Thiệu Nguyên hay Tiết Nhất Duy ở một bên.
"Đích xác là như vậy." Hoàng Anh gật đầu," Nhưng vụ án này rất đặc thù, phát sinh ở trường đại học tốt nhất tỉnh, hơn nữa thời gian còn là lúc buổi chiều có lượng người đông đúc nhất. Toà nhà Hoá học bị đốt, tuy rằng không phải là nổ phòng thí nghiệm nhưng tin tức hiện đã truyền ra ngoài, sẽ tạo thất khủng hoảng xã hội nhất định, không ít truyền thông và người dân vô cùng quan tâm sự việc lần này, đưa cho mọi người lời công bằng là điều phải làm. Tuy rằng tôi rất tin tưởng đồng nghiệp của mình nhưng nếu tỉnh chúng ta có sẵn tài nguyên thì vì sao lại không thể có thêm một biện pháp đảm bảo đúng không?"
Dứt lời, đội trưởng Hoàng vênh váo tự đắc: "Nhất Duy, nói cho nhóm chuyên gia tỉnh phát hiện của cậu đi."
"Rõ." Tiết Nhất Duy hô lên như đang trả lời lúc huấn luyện quân sự, chỉ thiếu mỗi nghiêm nghỉ mà thôi. Đầu tiên cậu ta lấy ra túi vật chứng, mang bao tay cẩn thận lấy ra một thứ gì đó màu đen.
== Hết chương 23 ==
Tác giả: Hán Bảo Niên Cao
Quyển 3: Dập lửa
Edit: Cá trê
__________
"Sự tình chính là như vậy, đi bên này."
Lộ Tranh mẫn cảm chú ý tới từ "sự tình", nhịn không được nhíu chặt mày.
Người nói chuyện là phó đội trưởng đội Hình sự Cục cảnh sát thành phố tỉnh A, Hàm Hồng Nho. Anh ta và Cảnh Chí Trung tầm tuổi nhau, lộ trình thăng tiến cũng tương tự, cả hai đều thuộc phái mặt đen nghiêm túc, vừa nhìn vào đã thấy có nét giống nhau. Vị đội phó Hàm không dùng từ "vụ án", hiển nhiên đã có phán đoán riêng của mình về vụ hoả hoạn.
Địa điểm xảy ra chuyện là Đại học Sư phạm tỉnh A, nơi Lộ Tranh và Đường Thiệu Nguyên vừa chơi bóng rổ cùng nhau. Hai người đang ngồi bên ngoài đường biên sân bóng trò chuyện chốc lát thì chợt nghe thấy một trận xôn xao, vừa ngẩng đầu liền thấy một làn khói dày đặc bốc lên từ một căn phòng ở phía tây tầng ba của tòa dạy học cũ nơi Đường Thiệu Nguyên vừa rửa tay.
"Trời ơi! Đó là toà nhà khoa Hoá!"
Trong đám đông có người hét to.
Lúc này tuy rằng chưa khai giảng nhưng vẫn có thể thấy đã có không ít sinh viên và giảng viên ở khắp nơi trong khuôn viên trường, lo rằng trong toà nhà khoa Hoá sẽ có hoá chất dễ cháy nổ nguy hiểm, Lộ Tranh cùng Đường Thiệu Nguyên quyết định nhanh chạy vọt lên, một người gọi điện thoại cho đại đội Phòng cháy chữa cháy, một người thì lấy thẻ cảnh sát ra, kêu to để mọi người trong và ngoài toà nhà nhanh chóng sơ tán đến khu vực an toàn.
Trong cái rủi có cái may, vụ hoả hạn lần này được phát hiện kịp thời, đại học Sư phạm lại nằm ở trung tâm thành phố, chỉ trong vài phút lực lượng cứu hoả đã có mặt. Sau gần một tiếng đồng hồ nỗ lực, đám cháy đã được khống chế, lối vào hiện trường được rửa sạch, rất nhanh các chiến sĩ phòng cháy ở hiện trường đã có phát hiện.
"Báo cáo! Ở trung tâm hiện trường vụ hoả hoạn phát hiện một thi thể!"
Trung đội trưởng nghe xong lập tức ra lệnh: "Bảo vệ hiện trường, lập tức thông báo cho Cục cảnh sát và đồn công an quản lý khu vực."
"Khụ khụ." Lộ Tranh đứng ngoài dây phong toả ho khan hai tiếng: "Xin chào đội trưởng, tôi ở văn phòng tỉnh......"
Trung đội trưởng vừa mới hoàn thành mệnh lệnh đã bị quấy rầy liền không khỏi mất hứng, nhìn thấy là Lộ Tranh mới vừa nãy còn hỗ trợ sơ tán quần chúng thì sắc mặt hơi dịu lại, bất quá vẫn khá nghiêm khắc: "Cảm ơn ngài vừa nãy đã giúp đỡ, thế nhưng hiện tại cần phải bảo vệ hiện trường, xin mời những nhân viên không liên quan nhanh chóng rời khỏi đây!"
Người dân nhiệt tình - Lộ Tranh: "......Không phải, đội trưởng, tôi là Lộ Tranh, tổ trưởng tổ một đội Kỹ thuật hình sự đội trọng án tỉnh, muốn đến hỏi các anh có cần thêm người không."
Ánh mắt trung đội trưởng lướt từ trên xuống dưới đánh giá người trước mặt vài giây, dừng trên gương mặt trẻ con, áo ba lỗ, quần đùi cùng giày bóng rổ của anh trong chốc lát.
Lộ Tranh thề anh đã thấy được trên gương mặt trào phúng của trung đội trưởng hé ra mấy chữ "Cậu hài hước ghê" to đùng.
Lộ Tranh bên này vừa mới lấy thẻ cảnh sát từ trong quần đùi bóng rổ ra, thì bên kia người của Cục cảnh sát thành phố đã dùng vận tốc ánh sáng chạy tới.
"Đội trưởng Hàm."
"Ừm."
Hàm Hồng Nho và trung đội trưởng hiển nhiên là người quen cũ, hai người bắt tay nhau rồi chuẩn bị bắt đầu công việc, đảo mắt nhìn qua một chàng thanh niên có ánh mắt đầy hăng hái bên cạnh trung đội trưởng, thuận miệng hỏi: "Đây là nhân chứng ở hiện trường sao?"
"Không phải." Trung đội trưởng liếc mắt nhìn Lộ Tranh, không biết nói như thế nào: "Người này nói rằng cậu ấy là người của đội kỹ thuật hình sự tỉnh, hỏi chúng ta có cần hỗ trợ hay không."
Đội phó Hàm Hồng Nho dùng ánh mắt vi diệu giống trung đội trưởng nhìn Lộ Tranh từ trên xuống dưới, tầm mắt anh ta cũng dừng trên quần đùi của Lộ Tranh trong chốc lát, khó hiểu hở một tiếng: "Văn phòng tỉnh?"
"Đợi chút, thật mà." Lộ Tranh vừa nghe bản thân đã biến thành thành phần khả nghi, nhanh chóng lấy ra thẻ cảnh sát.
Hàm Hồng Nho cúi đầu nhìn lướt qua, từ chối cho ý kiến chỉ gật đầu, trả lời cho có lệ: "Được, kế tiếp cứ giao cho chúng tôi đi."
Lộ Tranh cứ như vậy mà bị đuổi khỏi hiện trường, ra khỏi dây phong toả khoảng 10 mét thì thấy có một bóng dáng đang ngồi xổm ở chỗ bồn hoa nơi mình và Đường Thiệu Nguyên vừa nói chuyện, vóc dáng cao lớn co thành một cục, tựa như một cây nấm khổng lồ.
"Thiệu Nguyên, sao cậu ở đây?"
Đường Thiệu Nguyên vừa nghe tiếng lập ngẩng đầu lên, hai tròng kính sáng lấp lánh.
Lộ Tranh xém chút nữa cho rằng phía sau cậu đang có một cái đuôi xù to đang vẫy vẫy.
"...... Hồi nãy lúc kéo dây phong toả thì bị đuổi ra ngoài." Đường Thiệu Nguyên đứng dậy phủi phủi bụi bẩn không tồn tại trên ống quần. Kỳ thực cậu còn che đi một phần sự thật, khi nãy lúc những chiến sĩ phòng cháy chữa cháy kéo dây phong toả thì thấy cậu đang hỗ trợ sơ tán đám đông, họ trực tiếp chặn cậu ở ngoài: "Bạn học này, bên trong nguy hiểm lắm, đừng vào!"
Đường Thiệu Nguyên: "......"
Hai người lúc này cũng không còn tâm trạng luyện tập, liền thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà. Chẳng qua Lộ Tranh không ngờ tới, khi anh vừa về tới nhà, đang cởi giày thì nhận được điện thoại của Cảnh lão đại.
"Lộ à, Đại học Sư phạm tỉnh xảy ra hoả hoạn, hiện trường phát hiện một thi thể, tình huống gây oanh động, nhanh chóng sắp xếp đến đấy đi."
Lộ Tranh còn chưa kịp mang dép lê:...... Trùng hợp ghê chưa, tôi cũng biết hiện trường oanh động bao nhiêu nè.
**
Ngày nghỉ vất vả lắm mới có được coi như xong. Nếu Cục cảnh sát thành phố xin chi viên vậy nói rõ rằng thi thể ở hiện trường kia khẳng định là có vấn đề. Mấy người Lộ Tranh tâm tình khẩn trương nhanh chóng đến Đại học Sư phạm, đội phó Hàm đi đến nghênh đón bọn họ thời điểm nhìn thấy Lộ Tranh mặc cảnh phục bước xuống xe cảnh sát thì vẻ mặt trở nên vô cùng phấn khích.
Đội phó Hàm hiển nhiên cũng không phải lần đầu tiên giao thiệp với người của sở, quen biết với Cảnh Chí Trung, Đường Thiệu Nguyên, thậm chí là cả Nguỵ Hùng Phong, anh ta hé ra gương mặt thối chào hỏi nhau rồi mang mấy người họ vào hiện trường.
"Đội phó Hàm với Cảnh lão đại không hợp nhau đâu." Đài phát thanh Nguỵ Hùng Phong đi theo vào, nhỏ giọng phổ cập cho Lộ Tranh: "Anh ta luôn nói chức năng của tổ trọng án của sở trùng với tổ tinh anh của thị cục bọn họ ____ tổ tinh anh là một kế hoạch đào tạo tài năng trẻ do văn phòng thị cục của họ điều hành, nhưng cũng không hơn sở chúng ta đâu."
Được Hàm Hồng Nho dắt vào trung tâm hiện trường, rất nhanh Lộ Tranh đã gặp được tinh anh tài giỏi dưới trướng đội phó Hàm.
"Tiết Nhất Duy, thành viên mới của tổ tinh anh chúng tôi, sinh viên hàng đầu mới từ nước ngoài về." Thời điểm giới thiệu ngữ khí của Hàm Hồng Nho hơi nâng lên, rất có khí thế tự hào: "Đừng nhìn cậu ấy tuổi trẻ, ngoại trừ tư lịch thì các phương diện khác đều đứng đầu, không hề kém so với những chuyên viên kiểm nghiệm nhiều năm kinh nghiệm đâu."
Thực. chuyên viên kiểm nghiệm đi lên nhờ tư lịch. Lộ Tranh sờ sờ xương sọ mình, cảm giác như bị bắn một mũi tên vào đầu gối vậy.
"Moá, đây không phải là Đường Thiệu Nguyên phiên bản kiểm nghiệm sao." Nguỵ Hùng Phong ở bên cạnh thì thầm, sờ cánh tay, bộ dáng nổi da gà không chịu nổi.
Lời phun tào của cậu không phải không có lý, Tiết Nhất Duy này quả thật có vài phần ý vị của Đường Thiệu Nguyên, vóc dáng cao gầy, da trắng, mang kính, bộ dáng ngâm mình ở phòng thí nghiệm, chỉ là biểu cảm trên mặt cậu ta rất lạnh nhạt, mũi hếch lên trời, mang theo khí chất thanh cao của người đọc sách khiến cho người khác khó mà thân cận.
Theo góc nhìn của Lộ Tranh, bất luận là tính cách hay giá trị nhan sắc thì Đường Thiệu Nguyên đều khiến cho người đối diện thích hơn hẳn Tiết Nhất Duy.
"Chúng tôi đã tiến hành khám nghiệm đơn giản hiện trường, kết quả tương đối rõ ràng, thi thể đã được di chuyển đến nhà xác." Tiết Nhất Duy mang vẻ mặt cứng rắn dẫn nhóm Lộ Tranh tiến vào trung tâm hiện trường, chỉ thị bọn họ đội nón bảo hộ: "Đáng tiếc đội trường Hoàng của chúng tôi cho rằng vẫn cần phải mời đồng nghiệp tỉnh đến kiểm tra một lần."
"Đã chụp ảnh cố định chưa?" Lộ Tranh hỏi.
Tiết Nhất Duy nhún vai, làm động tác "mời tự nhiên": "Vật chứng nên lấy chúng tôi đã phân loại xong, vì chờ các anh đến nên tạm thời vẫn chưa lấy ra. Nhưng mà nói thật, không có quá nhiều nội dung có giá trị, tôi không nghĩ cần thiết phải làm vậy."
Cách nói chuyện của Tiết Nhất Duy cũng khiến người khác không hài lòng.
Nguỵ Hùng Phong thừa dịp cậu ta quay đầu đi liền làm ra mặt quỷ.
Trung tâm hiện trường là một gian văn phòng ở lầu ba, toà nhà này được một số giáo sư khoa Hoá học và khoa Vật lý sử dụng, là một trong những toà nhà cũ nhất của trường, nghe nói sắp phải phá bỏ dời đến nơi khác. Toàn bộ tòa nhà là cấu trúc chữ I phổ biến trong thế kỷ trước, một hành lang dài nối liền nhiều phòng với nhau, trên tường phía hành lang đều có cửa sổ, bên ngoài treo chậu hoa, có hơi giống với toà nhà lớn của văn phòng tỉnh. Hiện trường sau khi bị đốt cháy cũng như được các chiến sĩ dập lửa thì đã bị phá hỏng không còn hình dạng ban đầu. Dãy văn phòng trên hành lang đều có dấu vết cháy ở mức độ khác nhau, trung tâm hiện trường là nơi thảm nhất, vách tường bị cháy đen, cửa thuỷ tinh cũng không còn, trong phòng là một mảng lộn xộn, dụng cụ bị vỡ nát chổng ngược trên mặt đất, giấy tờ rác thải, còn có nửa cái máy lọc nước ngã xiêu vẹo cùng nước đen chảy trên đất.
Trong góc phòng có một cái giá lò xo màu đen, căn cứ vào hình dạng Lộ Tranh phỏng đoán có thể là của một cái sô pha vải. Dưới đất còn sót lại không ít giấy tờ bị đốt thành than.
Trong không khí tràn ngập mùi khó diễn tả, hình như là hỗn hợp của mùi nhựa, mùi gỗ hoà quyện với mùi thịt cháy khiến cho người khác buồn nôn.
"Địa điểm phát hiện thi thể chính là ở chỗ giá lò xo ở góc phòng. Người chết tên Quản Bân, 32 tuổi, là giáo sư khoa Hoá học của trường, ba năm trước theo kế hoạch Nghìn tài năng trẻ trở về nước nhậm chức, phương hướng giảng dạy chủ yếu là hoá học hữu cơ ____ Được rồi, tôi cũng không hiểu cụ thể là cái gì, nói ngắn gọn thì cậu ấy là người có triển vọng nhất trong số những tài năng trẻ được Đại học Sư phạm tỉnh tiến cử mấy năm gần đây."
Phía sau bỗng truyền đến giọng nữ, rất có từ tính, Lộ Tranh vừa quay đầu liền phát hiện là một người phụ nữ tóc ngắn khoảng 40 tuổi, không cao nhưng có vẻ ngoài sắc sảo đang bước vào cửa.
"Hoàng đội." Biểu cảm cứng rắn trên mặt Tiết Nhất Duy lập tức biến mất, cậu ta cung kính chào hỏi như một con cừu nhỏ.
Đội trưởng Hoàng Anh của đội Cảnh sát Hình sự Cục công an thành phố, người phụ nữ sắt thép này là nhân vật nổi tiếng khắp tỉnh A, tuy rằng Lộ Tranh chưa từng làm việc cùng chị nhưng cái khí chất này thì không lừa được người khác, trong nháy mắt đội trưởng Hoàng vào cửa anh đã lập tức ghép được cái tên này vào người chị.
"Tiểu Đường, Tiểu Nguỵ, lão Cảnh." Hoàng Anh mỉm cười gật đầu chào hỏi, vươn tay hướng về Lộ Tranh: "Vị này nhất định là tổ trưởng Lộ rồi, hân hạnh."
Lộ Tranh thụ sủng nhược kinh bắt tay với nữ vương đại nhân trong hệ thống ngành công an tỉnh.
"Vụ hoả hoạn này, đội phó Hàm của chúng tôi cũng như Tiểu Tiết bên kỹ thuật đều cho rằng là sự cố ngoài ý muốn." Hoàng Anh nói không nhiều, tuy rằng trên mặt đang mỉm cười nhưng Lộ Tranh vẫn luôn cảm thấy người trước mặt giống hệt giáo viên chủ nhiệm hồi còn đi học, không dám lỗ mãng.
"Vậy...... Nguyên nhân đội trưởng Hoàng bảo tổ một chúng tôi đến là?"
Khí tràng của đại boss và đại boss ước chừng chỉ có họ mới có thể hiểu được, lãnh đạo nhỏ như Lộ Tranh giờ phút này cũng chỉ có thể làm vách tường hoa, càng miễn bàn đến mấy chú cừu nhỏ Nguỵ Hùng Phong, Đường Thiệu Nguyên hay Tiết Nhất Duy ở một bên.
"Đích xác là như vậy." Hoàng Anh gật đầu," Nhưng vụ án này rất đặc thù, phát sinh ở trường đại học tốt nhất tỉnh, hơn nữa thời gian còn là lúc buổi chiều có lượng người đông đúc nhất. Toà nhà Hoá học bị đốt, tuy rằng không phải là nổ phòng thí nghiệm nhưng tin tức hiện đã truyền ra ngoài, sẽ tạo thất khủng hoảng xã hội nhất định, không ít truyền thông và người dân vô cùng quan tâm sự việc lần này, đưa cho mọi người lời công bằng là điều phải làm. Tuy rằng tôi rất tin tưởng đồng nghiệp của mình nhưng nếu tỉnh chúng ta có sẵn tài nguyên thì vì sao lại không thể có thêm một biện pháp đảm bảo đúng không?"
Dứt lời, đội trưởng Hoàng vênh váo tự đắc: "Nhất Duy, nói cho nhóm chuyên gia tỉnh phát hiện của cậu đi."
"Rõ." Tiết Nhất Duy hô lên như đang trả lời lúc huấn luyện quân sự, chỉ thiếu mỗi nghiêm nghỉ mà thôi. Đầu tiên cậu ta lấy ra túi vật chứng, mang bao tay cẩn thận lấy ra một thứ gì đó màu đen.
== Hết chương 23 ==
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất