Vạn Vật Lưu Vết

Chương 8: Thân ảnh đứng trước dang rộng hai tay bảo vệ cậu trong ký ức kia

Trước Sau
VẠN VẬT LƯU VẾT

Tác giả: Hán Bảo Niên Cao

Quyển 1: Trầm ngư

Edit: Cá trê

__________

"Lộ ca, từ khi nào mà anh bắt đầu nghi ngờ Lý Đại Lực thế?"

Nguỵ Hùng Phong lái xe chở bọn họ cùng nhau đến thôn Nghịch Bá, trên đường đi không quên hỏi ra thắc mắc trong lòng.

Từ đầu đến giờ, biểu hiện của Lý Đại Lực vô cùng bình thường, sự đau buồn của hắn ta chỉ như của một thành viên trong gia đình sau cái chết của bạn thân mình, thường xuyên gọi điện cho tổ chuyên án hỏi thăm tình hình tiến triển của vụ án, còn luôn nỗ lực cung cấp tin tức mình biết được, người cũng gầy yếu, đích xác là bộ dáng khi mối tình đầu thắm thiết qua đời, không nhìn ra nửa điểm vấn đề.

"Trước đây tôi cũng không phát hiện anh ta có vấn đề, biểu hiện của anh ta vô cùng bình thường, nếu nói anh ta là hung thủ vậy thì nhất định là một vai diễn khó, tố chất tâm lý thuộc hạng nhất." Lộ Tranh tựa vào ghế ngồi, híp nửa mắt, "Thế nhưng ngày đó khi tôi cẩn thận kiểm tra lại từ đầu đến cuối tình tiết vụ án, lúc nhìn đến bản ghi chép lần đầu tiên chúng ta thẩm vấn Lý Đại Lực thì đã phát hiện ra vấn đề."

Dứt lời, Lộ Tranh lấy sổ ghi chép trong túi quần ra, lật đến một phần ghi chép rồi đưa cho Đường Thiệu Nguyên cũng ngồi ghế sau và đang nhìn chằm chằm anh xem.

Tình hình giao thông đoạn đường này không tồi, không hề có xóc nảy gì, Đường Thiệu Nguyên phát huy công lực khi bản thân đọc luận văn đọc nhanh như gió, rất nhanh đã xem xong, đóng sổ lại rồi suy tư trong chốc lát, bỗng nhiên trong đầu nảy ra ý nghĩ.

"Lẽ nào là lời anh ta nói trước khi rời đi......"

Lộ Tranh lộ ra nụ cười "trẻ nhỏ dễ dạy", trên má cũng lộ ra lúm đồng tiền xinh đẹp: "Thông minh."

Nguỵ Hùng Phong ở phía trước lệ rơi đầy mặt ____ hai người kia luôn chơi trò đặt câu đó khi thảo luận vụ án, chỉ số thông minh của mình khiến người khác khinh bỉ đến vậy sao!

Lộ Tranh rất nhanh đã tri kỉ giải đáp cho Nguỵ Hùng Phong đang tò mò muốn chết: "Đại Hùng, không biết cậu còn nhớ rõ không, trước khi Lý Đại Lực rời khỏi phòng thẩm vấn anh ta đã bắt tay tôi, còn nói tôi nhất định phải bắt được hung thủ?"

"A...... Hình như có chút ấn tượng, cái này có vấn đề gì sao?"

"Vấn đề rất lớn." Lộ Tranh câu khoé môi, "Nhìn lại toàn bộ phần ghi chép cậu sẽ phát hiện thời điểm chúng ta hỏi chỉ nhắc tới phát hiện được một khối thi thể ở thôn Nghịch Bá, xác nhận đó là Lý Hồng Bình. Xuyên suốt quá trình không ai nhắc đến việc Lý Hồng Bình bị sát hại ____ vậy thì Lý Đại Lực làm sao xác định trong cái chết của Lý Hồng Bình còn tồn tại một hung thủ? Tự sát, sự cố ngoài ý muốn, thậm chí là tử vong tự nhiên, có rất nhiều khả năng xảy ra nhưng anh ta đều không nhìn đến."

Mấy người trong xe lâm vào trầm mặc, Nguỵ Hùng Phong đang lái xe nghĩ đến điện thoại mà Lý Đại Lực gọi đến mấy ngày nay, thời tiết ngoài trời nóng bức nhưng từ đáy lòng lại nổi lên một trận ớn lạnh.

**

Nhà của Lý Đại Lực ở thôn Nghịch Bá không tính là có điều kiện tốt, là một căn nhà ngói có hai phòng, phía sau là phòng bếp cùng với nhà vệ sinh ở bên ngoài. Không ít thanh niên trai tráng ở độ tuổi của hắn đều ra ngoài làm công phụ giúp gia đình, mà Lý Đại Lực lúc còn trẻ sau vài ngày ra ngoài làm công liền nói rằng không thích ứng nên quay về thôn, chuyên tâm chăm sóc vài mẫu đất trong nhà. Số tiền kiếm được bằng việc trồng trọt không nhiều bằng ra ngoài làm công, đến giờ hắn vẫn không có được bao nhiêu tiền dành dụm, bài trí trong nhà thì có phần giản dị, da của mặt bàn đã rớt xuống một lớp. Ở phía bắc ngôi nhà có một cái giường đất, chăn đệm trên giường được xếp gọn gàng, chỉ là đã bạc phết, nhìn rất cũ.

Đồ đạc trong phòng không nhiều, gần như liếc mắt qua là nhìn được hết, nhóm điều tra viên được đào tạo bài bản nhanh chóng lục soát một lần cả căn phòng, ngay cả chậu nước trong phòng bếp hay cái hang dưới giường đất cũng không buông ta.

"Tổ trưởng Lộ, không tìm được vật khả nghi nào."

Lộ Tranh nhíu chặt mày, trong lòng cảm thấy đầy khó hiểu.

Chẳng lẽ ý nghĩ của mình sai rồi sao? Lý Đại Lực thật ra chỉ là thuận miệng nhắc tới, hoặc là thấy cảnh sát làm gắt nên tự nhiên mà cho rằng Lý Hồng Bình chết oan uổng?

"Lục soát một lần nữa, tìm kỹ vào, cẩn thận tìm ở giường đất và các khe hở." Anh trầm giọng nói.



Lộ Tranh nói xong thì tự mình hành động, cẩn thận quét qua những góc có thể bị xem nhẹ. Ánh mắt anh đảo qua tủ để TV trong phòng, quạt, băng ghế, cuối cùng dùng lại trên trần nhà.

Trần nhà của nhà Lý Đại Lực là loại ván ép phổ biến ở nông thôn, loại trần này rất thịnh hành mười năm trước, từ đó có thể thấy điều kiện nhà Lý Đại Lực từng khá tốt, đáng tiếc do lâu ngày không được tu sửa nên ván ép đã ngả sang màu vàng, còn hư hỏng nhiều mức độ khác nhau.

"Đại Hùng, ra hàng hiên lấy giúp tôi cái thang với được không?"

"Không thành vấn đề!" Nguỵ Hùng Phong gật đầu không ngừng, chạy thẳng ra góc hiên khiêng một cái thang gỗ vào.

Lộ Tranh nhìn kỹ từng bậc thang, lại sờ vào hai bên thang, bậc thang bị mòn hõm xuống, hai bên thang cũng trơn nhẵn, vừa thấy là biết nó được sử dụng rất thường xuyên.

Tuy nhiên nhà Lý Đại Lực không trồng cây, không có tường rào, nóc nhà cũng là bộ dạng không được dọn dẹp thường xuyên.

Trong lòng đã có ý tưởng, tầm mắt Lộ Tranh chuyển một vòng trong phòng rồi dứt khoát đặt cái thang ở mép tường phía đông, chà xát bàn tay chuẩn bị leo lên.

"Su huynh cẩn thận." Bỗng bị một bàn tay hơi lạnh nắm lấy bắp chân, Lộ Tranh cúi đầu thì thấy Đường Thiệu Nguyên đang mỉm cười với mình, "Tôi giúp anh."

Lộ Tranh nói cảm ơn rồi bước lên thang, động tác thô bạo nhanh nhẹn, dùng tư thế không hề quay đầu lại bước nhanh lên trên.

Bàn tay vốn đỡ bắp chân giờ lại rỗng tuếch, Đường Thiệu Nguyên nắm chặt tay, cứ như không có việc gì mà thay đổi tư thế tiếp tục đỡ thang.

Lộ Tranh mở đèn pin chiếu vào lỗ trống trên trần nhà, tiếp đó anh cau chặt mày rồi mang bao tay vào tay phải của mình.

Mọi người trong phòng đều dừng việc trên tay, chăm chú theo dõi động tác của anh.

Đột nhiên mày phải anh nhếch lên, khoé mắt cong lên, cánh tay nắm chặt thứ gì đó kéo ra khỏi trần nhà.

Bàn tay mang găng tay trắng lôi ra một thứ được gói trong một cái ga giường màu nâu có hoạ tiết hoa.

**

"Lý Đại Lực, anh còn muốn giải thích gì không?"

Lý Đại Lực bộ dạng trung thực hàm hậu lẳng lặng ngồi trên ghế thẩm vấn, vẻ mặt bình tĩnh tựa như không phải đến Cục cảnh sát phối hợp điều tra mà là đang cùng bạn bè ngồi đánh cờ uống trà ở đầu thôn vậy.

"Không có, những gì biết được tôi đều đã nói hết cho các người." Vẻ mặt Lý Đại Lực vô cùng vô tội: "Cảnh sát Lộ, rốt cục chuyện gì đang diễn ra vậy?"

Liên quan đến kỹ thuật thuật ngành nên Lộ Tranh không tính là biết cách thẩm vấn, kém xa so với Cảnh Chí Trung, anh nhìn bộ dáng không chút chột dạ của Lý Đại Lực mà chỉ cảm thấy lửa giận như muốn trào ra khỏi cổ họng.

"Tôi sẽ nói cho anh chuyện gì xảy ra." Lộ Tranh cười lạnh một tiếng, mở gói đồ trước mặt ra.

Bốn góc của tấm ga giường cũ nát làm lộ ra vật bên trong ____ một chứng minh thư, một cuốn sổ tiết kiệm, một tấm chi phiếu, còn có một cái túi vốn dùng để đựng vật dụng của phụ nữ, vài bộ quần áo nữ, một đôi giày nữ, trừ những thứ đ1ó ra còn có một quyển sổ cũ bọc nhựa vàng, bên trên còn dán hình phong cảnh lỗi thời.

Lộ Tranh cầm chứng minh thư qua, người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp mím môi nhìn thẳng vào ống kính, thanh xuân thật đẹp.

"Đi Quảng Đông làm việc sau đó thì có tin tức, hửm? Anh nói tôi nghe thử xem một người phụ nữ mang thai không có tiền không chứng minh thư thì làm thế nào chạy đến Quảng Đông làm việc hả?"

Đường Thiệu Nguyên đứng phía sau nghe thẩm vấn mà phân tâm nhìn Lộ Tranh, trước đây trong ấn tượng của cậu, cho dù đụng phải vấn đề khó khăn thế nào Lộ Tranh luôn là bộ dáng đã định trước mọi việc, còn thường xuyên tươi cười khiến cho người khác cảm giác anh như mặt trời toả sáng.

Mà giờ phút này Lộ Tranh với ánh mắt sắc bén, thần sắc lạnh lùng làm cậu không quen chút nào ____ thế nhưng kì diệu chính là hình tượng này lại dần trùng khớp với thân ảnh đứng trước dang rộng hai tay bảo vệ cậu trong kí ức.

Moẹ, dù thế nào cũng đều đẹp trai cả.



Đường Thiệu Nguyên đè nén trái tim đập thình thịch của mình, lén lút thu hồi tầm mắt.

Lý Đại Lực ngậm miệng không nói.

Cảnh Chí Trung rất am hiểu đột phá phòng tuyến tâm lý, thấy Lý Đại Lực vẫn ngoan cố chống cự, anh ta mở cuốn sổ bìa nhựa vàng ra, hắng hắng giọng, đọc lại một cách đầy tình cảm.

"...... A Bình, em vì sao lại đối xử với tôi như thế? Không phải em đã nói không bao giờ tìm người khác nữa, sẽ cùng tôi sống thật tốt sao? Vì em tôi chấp nhận buông bỏ tất cả, ngay cả tạp chủng trong bụng em tôi cũng chấp nhận, tất cả những thứ này đều không so được với vài đồng tiền dơ bẩn của đám người kia sao? Tôi sẽ không tha thứ cho em nữa, tôi muốn em biết rằng tôi cũng là một người đàn ông có tôn nghiêm, người kia, tôi cũng sẽ không buông tha......"

"...... Thật tốt, cuối cùng chúng ta đã có thể vĩnh viễn ở bên nhau rồi, em yên tâm tôi sẽ không để em cô đơn, tôi vẫn sẽ cùng em, hai chúng ta từ nay sống nương tựa lẫn nhau, em chỉ có tôi, và tôi cũng chỉ có một mình em......"

Ngày đó lúc viết thì không nghĩ gì, nhưng khi nghe được Cảnh Chí Trung đọc bằng giọng nghiêm túc không lên xuống thì lại nghe ra cảm giác đầy ngượng ngùng. Song từng nội dung nhỏ trong đó lại khiến người khác lạnh sống lưng, vẻ mặt Lý Đại Lực dần thay đổi, tơ máu trong tròng mắt ngày càng nhiều, hắn cúi đầu nhìn hai tay bị cố định trên ghế, tấm lưng dày rộng nhẹ run rẩy.

"Ha ha ha......"

Ngay ở thời điểm Lộ Tranh nghĩ hắn muốn khóc, Lý Đại Lực bỗng ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ au phát ra tiếng cười quỷ dị sởn tóc gáy.

"Ha ha ha ha ha ha ____ Các người, các người đều thua!"

Vài cảnh sát thấy cảm xúc hắn không đúng liền lập tức tiến lên chế trụ hắn, không ngờ Lý Đại Lực lại đột nhiên bày ra tư thế lợn chết không sợ nước sôi, nói xong thì ngồi bất động với vẻ mặt vô tội.

Cảnh Chí Trung và Lộ Tranh bí mật trao đổi ánh mắt ____ trạng thái tinh thần của Lý Đại Lực này có phải không bình thường không?

Cảm xúc của Lý Đại Lực chỉ bạo phát trong thời gian ngắn, sau đó hắn ta như tự xây một bức tường thật dày, cho dù nhóm Cảnh Chí Trung hao phí bao nhiêu sức lực cũng không thể cạy mở miệng hắn.

Qua một lúc, Đường Thiệu Nguyên đang đứng trong phòng thẩm vấn, nhìn thấy pháp y của huyện Đại Dụ đứng ngoài cửa sổ thuỷ tinh ngoắc ngoắc mình liền xin phép rồi nhẹ chân bước ra ngoài.

"Pháp y Đường, anh nhìn này." Vẻ mặt cậu pháp y kích động nhét tờ báo cáo vào tay cậu.

Đường Thiệu Nguyên cúi đầu nhìn thoáng qua đường gấp khúc trên báo cáo, hai mắt chợt trợn tròn lên.

**

Bên trong phòng thẩm vấn.

Đôi với việc không có chút tiến triển nào trong việc thẩm vấn Lý Đại Lực, Lộ Tranh đau đầu đè huyệt thái dương, bỗng thấy Đường Thiệu Nguyên bước vào khép cửa lại, vẻ mặt sáng ngời cầm tờ báo cáo.

"Lý Đại Lực." Đường Thiệu Nguyên hắng giọng, "Tôi là pháp y của Cục cảnh sát tỉnh, tôi họ Đường."

Lý Đại Lực kì quái liếc nhìn Đường Thiệu Nguyên một cái, không nói gì chỉ gật gật đầu.

Đường Thiệu Nguyên đặt mấy phần báo cáo ra trước mặt hắn, trầm giọng nói: "Vừa nãy chúng tôi có lấy mẫu máu của anh, sau khi đối chiếu đã xác nhận DNA lấy từ xương cốt của thai nhi trong bụng Lý Hồng Bình có quan hệ huyết thống với DNA của anh."

"Nói đơn giản thì đứa bé còn chưa kịp ra đời trong bụng của Lý Hồng Bình chính là con ruột của anh."

== Hết chương 8 ==

________________

À thì bộ này bạn công là fanboy chính hiệu nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau